Lâm Vũ thật sự đã hiểu, từ lúc ban đầu đã hiểu.
Nhưng lại không hiểu triệt để như hiện tại.
Mặc dù Nhậm Đồng Hoa chỉ có công ơn sinh thành không có ân dưỡng dục, nhưng đây không phải là ý muốn của Nhậm Đồng Hoa, kỳ thật bà ta cũng là người bị hại.
Mẹ nhất định sẽ không ghi hận bà ta.
Nếu Nhậm Đồng Hoa chết thì người thân nhất của mẹ sẽ không còn.
Đến lúc đó bà ấy sẽ cảm nhận được mùi vị đau khổ Con muốn phụng dưỡng mà người thân không còn”.
Trong lúc Lâm Vũ suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo. Họ vừa muốn đi ra xem tình hình thì một công nhân đi đứng không tiện đã khập khiễng đi tới, hốt hoảng nói: “Ông chủ, không hay rồi, hai người hôm qua đã dẫn một nhóm người đi đến.”
“Hôm qua?” Lâm Vũ bừng tỉnh, nhíu mày nhìn về phía Lý Tứ Phúc: “Có người đến gây chuyện với anh sao?”
“Hai tên lưu manh thôi.” Lý Tứ Phúc lơ đễnh nói: “Hôm qua chạy đến đây thu phí vệ sinh gì đó, bị tôi đá hai phát bỏ chạy, không ngờ hôm nay lại tới.”
Nói xong, Lý Tứ Phúc đứng dậy chuẩn bị đi ra xem.
Lâm Vũ cũng đứng dậy theo, lại không vui nói: “Gặp phiên phức sao không nói một tiếng với tôi?”
“Chỉ là hai thằng trẻ trâu choai choai nhất thời đi lạc lối thôi.” Lý Tứ Phúc cười ha hả nói: “Có chút chuyện này mà cũng làm phiền anh thì tôi thật là vô dụng!”
Nói xong, Lý Tứ Phúc còn nhấc nhấc chân về hướng hắn, ra hiệu chân của mình còn xài được.
Dù sao anh ta cũng xuất thân từ Lang Quân Bắc Cảnh. Dù mất đi hai tay, Lý Tứ Phúc vẫn không để đám lưu manh kia vào mắt.
“Anh cứ cứng đầu đi!” Lâm Vũ bất đắc dĩ liếc anh ta một cái rồi đi theo ra ngoài.
Bên ngoài có hơn mười thanh niên bất lương hung ác đứng ở đó. Lớn tuổi nhất cũng chỉ chừng hai mươi lăm tuổi. Trẻ tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, trông có vẻ rất non nớt.
Những công nhân này đều tàn tật, đối diện với đám thanh niên mặt đầy hung ác kia đều bị dọa đến run chân, hoang mang lo sợ đứng trong một góc.
Thấy Lý Tứ Phúc đi tới, tên thanh niên tay quấn băng vải kia lập tức đưa tay chỉ về hướng Lý Tứ Phúc rồi thét lớn với thanh niên xăm cánh tay dẫn đầu: “Anh Bình, chính là tên này!”
“Thằng tàn phế chết tiệt, hai tay đứt rồi mà còn dám ngang ngược với anh em tao?”
Trên mặt Ngô Bình đầy vẻ khinh thường, hung ác đi lên trước mà nhìn chằm chằm Lý Tứ Phúc: “Bố nói cho mày biết, ngoan ngoãn giao phí vệ sinh năm nay ra rồi bồi thường tiền thuốc men cho hai anh em tao thì chuyện này coi như bỏ qua! Bằng không bố đánh gãy luôn hai cái chân của mày!”
Lý Tứ Phúc cũng không tức giận, vừa dùng thân thể ngăn cản Lâm Vũ vừa trừng Ngô Bình mà nói: “Đi nhanh đi, đừng gây rối ở chỗ này, bằng không xui xẻo.
là các người đó.”
Đám thanh niên ngu ngốc này, tuổi còn trẻ không lo cố gắng học hành mà học người ta thu phí bảo kê!
Còn làm ngay trước mặt tên hung ác Lâm Vũ này nữa? Không phải là đang muốn ăn đòn sao?
Tàn tật nhiều năm đã sớm mài mòn góc cạnh của Lý Tứ Phúc, anh ta cũng không muốn so đo với đám nhóc choai choai này.
Nếu là lúc anh ta mới tham gia quân ngũ thì đã sớm tung quyền cước rồi.
“Đừng có làm màu trước mặt tao!”
Ngô Bình không hề bị thuyết phục mà hung ác quát: “Bố nói cho mày biết, tính tình đám anh em của tao không được tốt! Nói dông dài nữa thì đánh gãy chân chó của mày!”
Lý Tứ Phúc nghe vậy thì lập tức đá một chân qua.
Ngô Bình né tránh không kịp nên lập tức bị gạt ngã xuống đất.
Thấy lão đại bị đánh, đám lưu manh lập tức hô to gọi nhỏ vây quanh, trong nháy mắt đã bao vây Lâm Vũ và Lý Tứ Phúc lại.
“Cút nhanh lên! Không cút nữa thì cho tụi mày ăn đau khổ!”
Lý Tứ Phúc căn bản không coi đám người này ra gì mà không vui quát vào mặt Ngô Bình: “Một đám lưu manh, từng thấy máu chưa mà còn học người khác làm người giang hồ?”
Hiện tại anh ta ra tay thì những người này nhiều lắm chỉ đau đớn da thịt thôi.
Chờ Lâm Vũ ra tay thì có lẽ cả đám đều phải vào bệnh viện!
Ngô Bình ôm bụng đứng lên, mặt đầy phẫn nộ mà nhìn đám đàn em rồi giận dữ hét: “Con mẹ nó đều đứng nhìn làm gì? Đánh cho bố ngay!”
Đám người nghe vậy thì lập tức không nói lời nào giơ nắm đấm đánh tới...
Nhưng lại không hiểu triệt để như hiện tại.
Mặc dù Nhậm Đồng Hoa chỉ có công ơn sinh thành không có ân dưỡng dục, nhưng đây không phải là ý muốn của Nhậm Đồng Hoa, kỳ thật bà ta cũng là người bị hại.
Mẹ nhất định sẽ không ghi hận bà ta.
Nếu Nhậm Đồng Hoa chết thì người thân nhất của mẹ sẽ không còn.
Đến lúc đó bà ấy sẽ cảm nhận được mùi vị đau khổ Con muốn phụng dưỡng mà người thân không còn”.
Trong lúc Lâm Vũ suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo. Họ vừa muốn đi ra xem tình hình thì một công nhân đi đứng không tiện đã khập khiễng đi tới, hốt hoảng nói: “Ông chủ, không hay rồi, hai người hôm qua đã dẫn một nhóm người đi đến.”
“Hôm qua?” Lâm Vũ bừng tỉnh, nhíu mày nhìn về phía Lý Tứ Phúc: “Có người đến gây chuyện với anh sao?”
“Hai tên lưu manh thôi.” Lý Tứ Phúc lơ đễnh nói: “Hôm qua chạy đến đây thu phí vệ sinh gì đó, bị tôi đá hai phát bỏ chạy, không ngờ hôm nay lại tới.”
Nói xong, Lý Tứ Phúc đứng dậy chuẩn bị đi ra xem.
Lâm Vũ cũng đứng dậy theo, lại không vui nói: “Gặp phiên phức sao không nói một tiếng với tôi?”
“Chỉ là hai thằng trẻ trâu choai choai nhất thời đi lạc lối thôi.” Lý Tứ Phúc cười ha hả nói: “Có chút chuyện này mà cũng làm phiền anh thì tôi thật là vô dụng!”
Nói xong, Lý Tứ Phúc còn nhấc nhấc chân về hướng hắn, ra hiệu chân của mình còn xài được.
Dù sao anh ta cũng xuất thân từ Lang Quân Bắc Cảnh. Dù mất đi hai tay, Lý Tứ Phúc vẫn không để đám lưu manh kia vào mắt.
“Anh cứ cứng đầu đi!” Lâm Vũ bất đắc dĩ liếc anh ta một cái rồi đi theo ra ngoài.
Bên ngoài có hơn mười thanh niên bất lương hung ác đứng ở đó. Lớn tuổi nhất cũng chỉ chừng hai mươi lăm tuổi. Trẻ tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, trông có vẻ rất non nớt.
Những công nhân này đều tàn tật, đối diện với đám thanh niên mặt đầy hung ác kia đều bị dọa đến run chân, hoang mang lo sợ đứng trong một góc.
Thấy Lý Tứ Phúc đi tới, tên thanh niên tay quấn băng vải kia lập tức đưa tay chỉ về hướng Lý Tứ Phúc rồi thét lớn với thanh niên xăm cánh tay dẫn đầu: “Anh Bình, chính là tên này!”
“Thằng tàn phế chết tiệt, hai tay đứt rồi mà còn dám ngang ngược với anh em tao?”
Trên mặt Ngô Bình đầy vẻ khinh thường, hung ác đi lên trước mà nhìn chằm chằm Lý Tứ Phúc: “Bố nói cho mày biết, ngoan ngoãn giao phí vệ sinh năm nay ra rồi bồi thường tiền thuốc men cho hai anh em tao thì chuyện này coi như bỏ qua! Bằng không bố đánh gãy luôn hai cái chân của mày!”
Lý Tứ Phúc cũng không tức giận, vừa dùng thân thể ngăn cản Lâm Vũ vừa trừng Ngô Bình mà nói: “Đi nhanh đi, đừng gây rối ở chỗ này, bằng không xui xẻo.
là các người đó.”
Đám thanh niên ngu ngốc này, tuổi còn trẻ không lo cố gắng học hành mà học người ta thu phí bảo kê!
Còn làm ngay trước mặt tên hung ác Lâm Vũ này nữa? Không phải là đang muốn ăn đòn sao?
Tàn tật nhiều năm đã sớm mài mòn góc cạnh của Lý Tứ Phúc, anh ta cũng không muốn so đo với đám nhóc choai choai này.
Nếu là lúc anh ta mới tham gia quân ngũ thì đã sớm tung quyền cước rồi.
“Đừng có làm màu trước mặt tao!”
Ngô Bình không hề bị thuyết phục mà hung ác quát: “Bố nói cho mày biết, tính tình đám anh em của tao không được tốt! Nói dông dài nữa thì đánh gãy chân chó của mày!”
Lý Tứ Phúc nghe vậy thì lập tức đá một chân qua.
Ngô Bình né tránh không kịp nên lập tức bị gạt ngã xuống đất.
Thấy lão đại bị đánh, đám lưu manh lập tức hô to gọi nhỏ vây quanh, trong nháy mắt đã bao vây Lâm Vũ và Lý Tứ Phúc lại.
“Cút nhanh lên! Không cút nữa thì cho tụi mày ăn đau khổ!”
Lý Tứ Phúc căn bản không coi đám người này ra gì mà không vui quát vào mặt Ngô Bình: “Một đám lưu manh, từng thấy máu chưa mà còn học người khác làm người giang hồ?”
Hiện tại anh ta ra tay thì những người này nhiều lắm chỉ đau đớn da thịt thôi.
Chờ Lâm Vũ ra tay thì có lẽ cả đám đều phải vào bệnh viện!
Ngô Bình ôm bụng đứng lên, mặt đầy phẫn nộ mà nhìn đám đàn em rồi giận dữ hét: “Con mẹ nó đều đứng nhìn làm gì? Đánh cho bố ngay!”
Đám người nghe vậy thì lập tức không nói lời nào giơ nắm đấm đánh tới...
/294
|