Mãi đến hơn 7 giờ tối, Thẩm Khanh Nguyệt mới trở lại văn phòng, trông dáng vẻ cô hơi mệt mỏi.
“Xong chưa?” Lâm Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Tạm ổn rồi.”
'Thẩm Khanh Nguyệt cười khế nói: “Đúng rồi, em đã hỏi về chuyện hợp đồng rồi, chắc chắn không phải vì Ngọc Thư mà là vì họ đã tìm được nhà cung cấp có chất lượng tốt hơn và giá thành rẻ hơn.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vũ mỉm cười.
Tuy rằng hắn cảm thấy lý do của đối phương có chút khiên cưỡng nhưng cũng không quan trọng. Chỉ cần không phải vấn đề của Thẩm Ngọc Thư là được.
'Thẩm Khanh Nguyệt thu dọn bàn làm việc một chút, sau đó bước tới kéo Lâm Vũ đứng dậy: “Xong rồi, mau đứng dậy, về nhà thôi.”
“Được rồi về nhà thôi.”
Lâm Vũ nở nụ cười, đứng dậy, nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Khanh Nguyệt.
Cô đã quen với mức độ thân mật này, cô cũng không hề giấy dụa, để Lâm Vũ nắm tay mình đi theo hắn ra khỏi văn phòng.
Chẳng bao lâu sau, họ về đến nhà.
Ăn tối xong, Thẩm Khanh Nguyệt không cùng mọi người trò chuyện như thường lệ mà trở về phòng mình, không biết là bận việc gì.
“Hôm nay Khanh Nguyệt sao vậy? Mẹ cảm thấy con bé có chút không giống bình thường.”
Tuyên Vân Lam nhận ra cô có chút gì đó kỳ lạ, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu ạ, công ty gần đây làm ăn tốt, cô ấy cũng bận rộn hơn trước.”
“Vậy à? Thế thì tốt.” Tuyên Vân Lam không hề nghi ngờ gì nhưng dặn dò nói: “Tuy đây là chuyện tốt, nhưng con cũng phải nhắc nhở con bé phải chú ý sức khỏe, đừng để bị ốm.”
“Vâng, con biết rồi.”
Lâm Vũ mỉm cười và hỏi mẹ mình: “Cuộc trò chuyện hôm nay thế nào ạ?”
“Không vấn đề gì, chỉ là có chút ngại ngùng.”
Tuyên Vân Lam hơi xấu hổ.
“Cứ từ từ vậy.” Lâm Vũ an ủi mẹ mình.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Tuyên Vân Lam gật đầu, cắn môi đỏ mọng nói: “Bà ấy định đưa cho mẹ chiếc vòng trường sinh vốn định tặng khi mẹ đầy tháng, nhưng mẹ... không nhận.”
“Đồ vật đều ở đó, nếu muốn thì lúc nào cũng có thể lấy, nhất thời không cần gấp gáp.” Lâm Vũ lại an ủi mẹ.
Tuyên Vân Lam mỉm cười, tỏ vẻ đồng tình.
Hai mẹ con trò chuyện một lát, sau đó Lâm Vũ bị Thẩm Vũ Nông kéo đi đánh cờ.
Kể từ vài ngày trước, sau khi Lâm Vũ chơi cờ cùng và đánh bại ông ấy, cứ rảnh rỗi là ông ấy sẽ lôi Lâm Vũ đi chơi cờ, luôn lẩm bẩn là muốn “trả thù” hắn.
Tuy nhiên, trong vài ngày qua, chưa thắng được ván nào.
Càng như vậy, ông ấy càng nghiện chơi cờ và bảo Lâm Vũ không được nhường.
Chơi hai ván với Thẩm Vũ Nông, trời đã gần sáng sớm. “Ông không tin, ông không thể thắng nổi cháu!”
Ông ấy cười ha ha đứng lên: “Ông phải nghiên thêm về cách hướng dẫn chơi cờ, ngày mai chúng ta lại đấu tiếp, cháu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!”
“Dạ, vâng ạ.' Lâm Vũ mỉm cười đồng ý. Thẩm Vũ Nông vào trong nhà, Lâm Vũ vẫn đứng ngoài sân.
Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy phòng Thẩm Khanh Nguyệt vẫn còn sáng lờ mờ, có lẽ còn bật đèn bàn.
“Có vẻ như công ty đang gặp rắc rối lớn rồi.” Mắt Lâm Vũ lóe sáng, tự nói.
“Có cần thuộc hạ đi điều tra không ạ?” Giọng nói của Ám Thất đột nhiên vang lên trong sân trống.
“Không cần.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Nếu cô ấy không muốn cho tôi biết, tốt nhất là tôi không nên biết! Nếu muốn biết, hy vọng là do chính cô ấy nói ra.”
“Thuộc hạ hiểu.'Ám Thất đáp lại và thu hồi khí tức.
Lâm Vũ gật đầu, đi vào nhà.
“Xong chưa?” Lâm Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Tạm ổn rồi.”
'Thẩm Khanh Nguyệt cười khế nói: “Đúng rồi, em đã hỏi về chuyện hợp đồng rồi, chắc chắn không phải vì Ngọc Thư mà là vì họ đã tìm được nhà cung cấp có chất lượng tốt hơn và giá thành rẻ hơn.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vũ mỉm cười.
Tuy rằng hắn cảm thấy lý do của đối phương có chút khiên cưỡng nhưng cũng không quan trọng. Chỉ cần không phải vấn đề của Thẩm Ngọc Thư là được.
'Thẩm Khanh Nguyệt thu dọn bàn làm việc một chút, sau đó bước tới kéo Lâm Vũ đứng dậy: “Xong rồi, mau đứng dậy, về nhà thôi.”
“Được rồi về nhà thôi.”
Lâm Vũ nở nụ cười, đứng dậy, nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Khanh Nguyệt.
Cô đã quen với mức độ thân mật này, cô cũng không hề giấy dụa, để Lâm Vũ nắm tay mình đi theo hắn ra khỏi văn phòng.
Chẳng bao lâu sau, họ về đến nhà.
Ăn tối xong, Thẩm Khanh Nguyệt không cùng mọi người trò chuyện như thường lệ mà trở về phòng mình, không biết là bận việc gì.
“Hôm nay Khanh Nguyệt sao vậy? Mẹ cảm thấy con bé có chút không giống bình thường.”
Tuyên Vân Lam nhận ra cô có chút gì đó kỳ lạ, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu ạ, công ty gần đây làm ăn tốt, cô ấy cũng bận rộn hơn trước.”
“Vậy à? Thế thì tốt.” Tuyên Vân Lam không hề nghi ngờ gì nhưng dặn dò nói: “Tuy đây là chuyện tốt, nhưng con cũng phải nhắc nhở con bé phải chú ý sức khỏe, đừng để bị ốm.”
“Vâng, con biết rồi.”
Lâm Vũ mỉm cười và hỏi mẹ mình: “Cuộc trò chuyện hôm nay thế nào ạ?”
“Không vấn đề gì, chỉ là có chút ngại ngùng.”
Tuyên Vân Lam hơi xấu hổ.
“Cứ từ từ vậy.” Lâm Vũ an ủi mẹ mình.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Tuyên Vân Lam gật đầu, cắn môi đỏ mọng nói: “Bà ấy định đưa cho mẹ chiếc vòng trường sinh vốn định tặng khi mẹ đầy tháng, nhưng mẹ... không nhận.”
“Đồ vật đều ở đó, nếu muốn thì lúc nào cũng có thể lấy, nhất thời không cần gấp gáp.” Lâm Vũ lại an ủi mẹ.
Tuyên Vân Lam mỉm cười, tỏ vẻ đồng tình.
Hai mẹ con trò chuyện một lát, sau đó Lâm Vũ bị Thẩm Vũ Nông kéo đi đánh cờ.
Kể từ vài ngày trước, sau khi Lâm Vũ chơi cờ cùng và đánh bại ông ấy, cứ rảnh rỗi là ông ấy sẽ lôi Lâm Vũ đi chơi cờ, luôn lẩm bẩn là muốn “trả thù” hắn.
Tuy nhiên, trong vài ngày qua, chưa thắng được ván nào.
Càng như vậy, ông ấy càng nghiện chơi cờ và bảo Lâm Vũ không được nhường.
Chơi hai ván với Thẩm Vũ Nông, trời đã gần sáng sớm. “Ông không tin, ông không thể thắng nổi cháu!”
Ông ấy cười ha ha đứng lên: “Ông phải nghiên thêm về cách hướng dẫn chơi cờ, ngày mai chúng ta lại đấu tiếp, cháu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!”
“Dạ, vâng ạ.' Lâm Vũ mỉm cười đồng ý. Thẩm Vũ Nông vào trong nhà, Lâm Vũ vẫn đứng ngoài sân.
Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy phòng Thẩm Khanh Nguyệt vẫn còn sáng lờ mờ, có lẽ còn bật đèn bàn.
“Có vẻ như công ty đang gặp rắc rối lớn rồi.” Mắt Lâm Vũ lóe sáng, tự nói.
“Có cần thuộc hạ đi điều tra không ạ?” Giọng nói của Ám Thất đột nhiên vang lên trong sân trống.
“Không cần.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Nếu cô ấy không muốn cho tôi biết, tốt nhất là tôi không nên biết! Nếu muốn biết, hy vọng là do chính cô ấy nói ra.”
“Thuộc hạ hiểu.'Ám Thất đáp lại và thu hồi khí tức.
Lâm Vũ gật đầu, đi vào nhà.
/294
|