Ngày hôm sau Diêm Thiền rời giường trước tất cả mọi người.
Khi thấy Diêm Thiền đi tới đi lui trong sân, mọi người không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Không biết là do thuốc Kim Sang của Lâm Vũ có hiệu quả tốt hay là Diêm Thiền quá khoẻ, cô ta bị thương nặng như vậy mà chỉ nghỉ ngơi một đêm đã có thể đi lại rồi.
Mặc dù không đến mức nhảy nhót tưng bừng, nhưng đi lại bình thường cũng không thành vấn đề.
Lâm Vũ đen mặt đi tới, trực tiếp bước đến trước mặt Diêm Thiền rồi không cảm xúc nói: “Tôi muốn mua công ty điện tử Hải Nhuận, cô ra giá đi!”
“A? Anh biết rồi à?” Diêm Thiền kinh ngạc nói. “Nói nhảm!” Lâm Vũ hừ lạnh và nói: “Ngoại trừ cô thì còn ai rảnh rỗi như vậy!” Hơn nữa hôm qua không phải tự cô ta nói ra sao?
Công ty Thẩm Khanh Nguyệt khổ tâm kinh doanh đã bị cô ta đánh cho không còn khả năng chống đỡ chỉ trong mười ngày.
“Em không có rảnh rỗi!” Diêm Thiền chớp chớp mắt, cười đùa nói: “Em muốn để anh biết em ưu tú hơn người trong lòng anh về mọi mặt!”
“Đừng nói nhảm, ra giá đi!” Lâm Vũ không nhịn được mà nói.
“Không bán!” Diêm Thiền không cần nghĩ ngợi đã từ chối: “Đó là của hồi môn của em! Anh muốn thì em tặng cho anh, nhưng em không bán!”
“Tôi...” Mặt Lâm Vũ nhăn lại, nâng tay lên hung hăng nhìn cô ta chằm chằm: “Có tin tôi đánh cô không?”
“Anh hung dữ với em cũng vô dụng.” Diêm Thiền hoàn toàn không sợ. Đối mặt với Diêm Thiền khó chơi, Lâm Vũ tức giận đến nghiến răng.
Sau khi trừng cô ta một cái, mặt Lâm Vũ lại đột nhiên giãn ra: “Được, vậy cô cứ để lại đi! Tôi lập tức cho đóng cửa nó, dù sao cũng không phải tiền của tôi!”
“Đóng đi, đóng đi!” Diêm Thiền bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm: “Dù sao cả em và công ty sớm muộn gì cũng là của anh, tổn thất cũng là tiền của anh.”
Lâm Vũ hơi cứng lại, lửa giận cuộn trào.
Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người phụ nữ chết tiệt này còn bị thương, nhờ thế hắn mới đè lửa giận trong lòng xuống được.
Nhìn dáng vẻ vừa tức vừa bất đắc dĩ của Lâm Vũ, đám người không khỏi âm thầm tắc lưỡi.
Khó trách Lâm Vũ đau đầu vì cô ta như vậy.
Cô ta thật là khó chơi!
Nhìn thấy Lâm Vũ tức muốn ói máu, Diêm Thiền đảo mắt một vòng rồi gian xảo nói: “Nếu anh muốn công ty đó như vậy, chỉ cần trả giá một chút thì em lập tức cho anh.”
Lâm Vũ hờ hững nói: “Nếu là cưới cô thì không cần bàn nữa.”
“Không phải.” Diêm Thiền chỉ vào đôi môi đỏ của mình: “Hôn em một cái đi.”
“Cút!” Lâm Vũ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, trực tiếp lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Dọn tất cả thiết bị của điện tử Hải Nhuận đến công ty Thẩm gia cho tôi! Lập tức chấp hành!”
Nói xong, Lâm Vũ liền cúp điện thoại rồi khiêu khích nhìn Diêm Thiền.
Diêm Thiền không ngờ hắn lại dùng chiêu này, lập tức giận không chỗ phát tiết mà nói: “Anh làm vậy là cướp bóc!”
“Sai rồi, tôi chỉ mượn thôi!” Thấy cô ta kinh ngạc, Lâm Vũ lập tức thoải mái cười một tiếng: “Chờ thiết bị do Khanh Nguyệt đặt mua được chở về thì tôi sẽ trả cho côi”
“Anh... Diêm Thiền biến sắc, tức giận đến thở hổn hển.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Lâm Vũ lại cười càng vui vẻ.
Thật sự nghĩ tôi không có cách trị cô sao?
Ngay khi Lâm Vũ thoải mái cười to thì Diêm Thiền đã che ngực của mình, mặt đầy đau đớn ngã xuống.
“Diêm tiểu thư!” Đám người thấy thế lập tức kinh hô một tiếng.
Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt vội vã chạy lên trước. Nhưng họ lại bị Lâm Vũ giữ chặt.
“Đừng lo cho cô ta, giả vờ đó.” Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, sớm đã nhìn thấu mánh khoé của Diêm Thiền.
Khi thấy Diêm Thiền đi tới đi lui trong sân, mọi người không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Không biết là do thuốc Kim Sang của Lâm Vũ có hiệu quả tốt hay là Diêm Thiền quá khoẻ, cô ta bị thương nặng như vậy mà chỉ nghỉ ngơi một đêm đã có thể đi lại rồi.
Mặc dù không đến mức nhảy nhót tưng bừng, nhưng đi lại bình thường cũng không thành vấn đề.
Lâm Vũ đen mặt đi tới, trực tiếp bước đến trước mặt Diêm Thiền rồi không cảm xúc nói: “Tôi muốn mua công ty điện tử Hải Nhuận, cô ra giá đi!”
“A? Anh biết rồi à?” Diêm Thiền kinh ngạc nói. “Nói nhảm!” Lâm Vũ hừ lạnh và nói: “Ngoại trừ cô thì còn ai rảnh rỗi như vậy!” Hơn nữa hôm qua không phải tự cô ta nói ra sao?
Công ty Thẩm Khanh Nguyệt khổ tâm kinh doanh đã bị cô ta đánh cho không còn khả năng chống đỡ chỉ trong mười ngày.
“Em không có rảnh rỗi!” Diêm Thiền chớp chớp mắt, cười đùa nói: “Em muốn để anh biết em ưu tú hơn người trong lòng anh về mọi mặt!”
“Đừng nói nhảm, ra giá đi!” Lâm Vũ không nhịn được mà nói.
“Không bán!” Diêm Thiền không cần nghĩ ngợi đã từ chối: “Đó là của hồi môn của em! Anh muốn thì em tặng cho anh, nhưng em không bán!”
“Tôi...” Mặt Lâm Vũ nhăn lại, nâng tay lên hung hăng nhìn cô ta chằm chằm: “Có tin tôi đánh cô không?”
“Anh hung dữ với em cũng vô dụng.” Diêm Thiền hoàn toàn không sợ. Đối mặt với Diêm Thiền khó chơi, Lâm Vũ tức giận đến nghiến răng.
Sau khi trừng cô ta một cái, mặt Lâm Vũ lại đột nhiên giãn ra: “Được, vậy cô cứ để lại đi! Tôi lập tức cho đóng cửa nó, dù sao cũng không phải tiền của tôi!”
“Đóng đi, đóng đi!” Diêm Thiền bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm: “Dù sao cả em và công ty sớm muộn gì cũng là của anh, tổn thất cũng là tiền của anh.”
Lâm Vũ hơi cứng lại, lửa giận cuộn trào.
Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người phụ nữ chết tiệt này còn bị thương, nhờ thế hắn mới đè lửa giận trong lòng xuống được.
Nhìn dáng vẻ vừa tức vừa bất đắc dĩ của Lâm Vũ, đám người không khỏi âm thầm tắc lưỡi.
Khó trách Lâm Vũ đau đầu vì cô ta như vậy.
Cô ta thật là khó chơi!
Nhìn thấy Lâm Vũ tức muốn ói máu, Diêm Thiền đảo mắt một vòng rồi gian xảo nói: “Nếu anh muốn công ty đó như vậy, chỉ cần trả giá một chút thì em lập tức cho anh.”
Lâm Vũ hờ hững nói: “Nếu là cưới cô thì không cần bàn nữa.”
“Không phải.” Diêm Thiền chỉ vào đôi môi đỏ của mình: “Hôn em một cái đi.”
“Cút!” Lâm Vũ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, trực tiếp lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Dọn tất cả thiết bị của điện tử Hải Nhuận đến công ty Thẩm gia cho tôi! Lập tức chấp hành!”
Nói xong, Lâm Vũ liền cúp điện thoại rồi khiêu khích nhìn Diêm Thiền.
Diêm Thiền không ngờ hắn lại dùng chiêu này, lập tức giận không chỗ phát tiết mà nói: “Anh làm vậy là cướp bóc!”
“Sai rồi, tôi chỉ mượn thôi!” Thấy cô ta kinh ngạc, Lâm Vũ lập tức thoải mái cười một tiếng: “Chờ thiết bị do Khanh Nguyệt đặt mua được chở về thì tôi sẽ trả cho côi”
“Anh... Diêm Thiền biến sắc, tức giận đến thở hổn hển.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Lâm Vũ lại cười càng vui vẻ.
Thật sự nghĩ tôi không có cách trị cô sao?
Ngay khi Lâm Vũ thoải mái cười to thì Diêm Thiền đã che ngực của mình, mặt đầy đau đớn ngã xuống.
“Diêm tiểu thư!” Đám người thấy thế lập tức kinh hô một tiếng.
Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt vội vã chạy lên trước. Nhưng họ lại bị Lâm Vũ giữ chặt.
“Đừng lo cho cô ta, giả vờ đó.” Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, sớm đã nhìn thấu mánh khoé của Diêm Thiền.
/294
|