Chuyện giải cổ cho Tiền Vạn Kim, hai người rốt cuộc vẫn không đàm phán ổn thỏa.
Hai người ra khỏi phòng, đám người lập tức vây lại hỏi kết quả.
Đông người phức tạp, Lâm Vũ cũng không nói chỉ tiết, chỉ nói đơn giản với mọi người, hắn và Diêm Thiền sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức tìm ra loại thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển.
Sau đó, Lâm Vũ lại gọi điện cho Bạch Diệu Thủ.
Chuyện Thiên Địa Lục Mang Trận này đã làm sáng tỏ rồi, cũng không cần làm phiền tới anh ta nữa.
Ngoài ra, còn nói Bạch Diệu Thủ chuyển lời tới Tiền Vạn Kim, báo là hắn đã tìm được người có thể chữa căn bệnh lạ cho anh ta rồi, nhưng mà, đối phương bây giờ không bằng lòng giúp hắn, nhưng anh ta cứ yên tâm, hắn sẽ tìm cách
thuyết phục đối phương tới chữa bệnh cho anh ta.
Nói xong hết những điều này, Lâm Vũ lại mượn cớ muốn đánh cờ cùng Thẩm Vũ Nông, dẫn ông qua một bên.
Hai người ở trong vườn bày xong cờ.
Còn chưa bắt đầu chơi, Thẩm Vũ Nông đã cười haha nói: “Muốn nói gì thì nói đi, ở trước mặt ông mà còn giấu diếm cái gì nữa?”
Thẩm Vũ Nông nhìn ra tâm tư của Lâm Vũ. Lâm Vũ tìm ông không phải để đánh cờ, mà có chuyện muốn nói với ông.
Nếu Thẩm Vũ Nông đã nhìn ra, Lâm Vũ cũng không giấu nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Cháu muốn dọn ra khỏi Thẩm gia sống một khoảng thời gian.”
Thẩm Vũ Nông vuốt ve quân cờ trong tay rồi khẽ cười, hỏi: “Có liên quan tới cô gái Diêm Thiền này phải không?”. Truyện Điền Văn
“Có một phần nguyên nhân là vậy.”
Lâm Vũ gật đầu nói: “Nhà chúng cháu ở lại Thẩm gia thì còn hiểu được, nhưng Diêm Thiền ở lại đây thì thực sự không thích hợp.”
“Vốn dĩ trước đó cháu định đợi cho cô ta khỏi hẳn vết thương rồi bảo cô ta rời đi, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, nhất định phải để cho cô ta sống, mới
có thể tìm ra loại thuốc cứu mạng cho tiểu Thiển.
“Cho nên, bây giờ không những không thể đuổi cô ta đi, cháu còn phải đảm bảo an toàn cho cô ta.”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Vũ lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Diêm Thiền thật sự là trừng phạt mà ông trời dành cho hắn.
Bây giờ, hắn thật sự không biết phải làm thế nào với Diêm Thiền.
Thẩm Vũ Nông cũng không truy hỏi cụ thể nguyên nhân, chỉ vừa ăn một quân của Lâm Vũ, vừa cười haha nói: “Thế thì cứ để cô gái ấy ở lại là được, chuyện này cũng chẳng có gì không ổn cả, Thẩm gia chúng ta cũng không thiếu phòng cho cô ấy ở”
Lâm Vũ lắc đầu cười khổ: “Cháu biết là ông chắc chắn không để bụng, nhưng mấy ngày này cháu đã nhìn ra rồi, Diêm Thiền này thật khiến người ta đau đầu, cháu không muốn cô ta làm loạn Thẩm gia.”
Thẩm Vũ Nông im lặng.
Dường như đang suy nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào, cũng lại giống như đang suy nghĩ chuyện của Lâm Vũ.
Lâm Vũ cũng không quấy rầy ông, kiên nhẫn chờ đợi.
Hai phút sau, Thẩm Vũ Nông lại di chuyển quân cờ, đồng thời lên tiếng: “Cháu dọn ra ngoài sống, ông thì không có ý kiến, nhưng mà, cháu dọn ra ngoài rồi, cả ngày đều ở cùng một chỗ với Diêm Thiần, con bé Khanh Nguyệt ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái đâu.
“Đây cũng là chuyện thứ hai cháu muốn nói với ông.”
Lâm Vũ khẽ cười, vừa phòng thủ vừa nói: “Nếu như đã quyết định chuyển ra ngoài, cháu muốn Khanh Nguyệt cũng chuyển qua bên đó với cháu.”
Thẩm Vũ Nông nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ.
Nhìn một hồi, Thẩm Vũ Nông lại cúi đầu nhìn bàn cờ, cười nói: “Ông thì không có ý kiến, nhưng phải xem con bé Khanh Nguyệt có đồng ý hay không.”
Chỉ cần ông không có ý kiến là được.
Lâm Vũ híp mắt cười nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu, sống cùng cháu, vốn là chuyện đương nhiên! Nhưng mà, chuyện này ông tạm thời đừng nói với cô ấy”
Hử?
Thẩm Vũ Nông ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hẳn.
Trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười thần bí: “Cháu muốn cho cô ấy một bất ngờ, cũng định tặng cô ấy một món quà nhỏ.”
Thẩm Vũ Nông hiểu ra, cười lớn, cũng không hỏi tiếp nữa, tập trung đánh cờ.
Ngày thứ hai, sau khi đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm, Lâm Vũ chạy thẳng tới biệt thự Bán Sơn.
Biệt thự Bán Sơn là một khu biệt thự độc lập.
Hai người ra khỏi phòng, đám người lập tức vây lại hỏi kết quả.
Đông người phức tạp, Lâm Vũ cũng không nói chỉ tiết, chỉ nói đơn giản với mọi người, hắn và Diêm Thiền sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức tìm ra loại thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển.
Sau đó, Lâm Vũ lại gọi điện cho Bạch Diệu Thủ.
Chuyện Thiên Địa Lục Mang Trận này đã làm sáng tỏ rồi, cũng không cần làm phiền tới anh ta nữa.
Ngoài ra, còn nói Bạch Diệu Thủ chuyển lời tới Tiền Vạn Kim, báo là hắn đã tìm được người có thể chữa căn bệnh lạ cho anh ta rồi, nhưng mà, đối phương bây giờ không bằng lòng giúp hắn, nhưng anh ta cứ yên tâm, hắn sẽ tìm cách
thuyết phục đối phương tới chữa bệnh cho anh ta.
Nói xong hết những điều này, Lâm Vũ lại mượn cớ muốn đánh cờ cùng Thẩm Vũ Nông, dẫn ông qua một bên.
Hai người ở trong vườn bày xong cờ.
Còn chưa bắt đầu chơi, Thẩm Vũ Nông đã cười haha nói: “Muốn nói gì thì nói đi, ở trước mặt ông mà còn giấu diếm cái gì nữa?”
Thẩm Vũ Nông nhìn ra tâm tư của Lâm Vũ. Lâm Vũ tìm ông không phải để đánh cờ, mà có chuyện muốn nói với ông.
Nếu Thẩm Vũ Nông đã nhìn ra, Lâm Vũ cũng không giấu nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Cháu muốn dọn ra khỏi Thẩm gia sống một khoảng thời gian.”
Thẩm Vũ Nông vuốt ve quân cờ trong tay rồi khẽ cười, hỏi: “Có liên quan tới cô gái Diêm Thiền này phải không?”. Truyện Điền Văn
“Có một phần nguyên nhân là vậy.”
Lâm Vũ gật đầu nói: “Nhà chúng cháu ở lại Thẩm gia thì còn hiểu được, nhưng Diêm Thiền ở lại đây thì thực sự không thích hợp.”
“Vốn dĩ trước đó cháu định đợi cho cô ta khỏi hẳn vết thương rồi bảo cô ta rời đi, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, nhất định phải để cho cô ta sống, mới
có thể tìm ra loại thuốc cứu mạng cho tiểu Thiển.
“Cho nên, bây giờ không những không thể đuổi cô ta đi, cháu còn phải đảm bảo an toàn cho cô ta.”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Vũ lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Diêm Thiền thật sự là trừng phạt mà ông trời dành cho hắn.
Bây giờ, hắn thật sự không biết phải làm thế nào với Diêm Thiền.
Thẩm Vũ Nông cũng không truy hỏi cụ thể nguyên nhân, chỉ vừa ăn một quân của Lâm Vũ, vừa cười haha nói: “Thế thì cứ để cô gái ấy ở lại là được, chuyện này cũng chẳng có gì không ổn cả, Thẩm gia chúng ta cũng không thiếu phòng cho cô ấy ở”
Lâm Vũ lắc đầu cười khổ: “Cháu biết là ông chắc chắn không để bụng, nhưng mấy ngày này cháu đã nhìn ra rồi, Diêm Thiền này thật khiến người ta đau đầu, cháu không muốn cô ta làm loạn Thẩm gia.”
Thẩm Vũ Nông im lặng.
Dường như đang suy nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào, cũng lại giống như đang suy nghĩ chuyện của Lâm Vũ.
Lâm Vũ cũng không quấy rầy ông, kiên nhẫn chờ đợi.
Hai phút sau, Thẩm Vũ Nông lại di chuyển quân cờ, đồng thời lên tiếng: “Cháu dọn ra ngoài sống, ông thì không có ý kiến, nhưng mà, cháu dọn ra ngoài rồi, cả ngày đều ở cùng một chỗ với Diêm Thiần, con bé Khanh Nguyệt ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái đâu.
“Đây cũng là chuyện thứ hai cháu muốn nói với ông.”
Lâm Vũ khẽ cười, vừa phòng thủ vừa nói: “Nếu như đã quyết định chuyển ra ngoài, cháu muốn Khanh Nguyệt cũng chuyển qua bên đó với cháu.”
Thẩm Vũ Nông nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ.
Nhìn một hồi, Thẩm Vũ Nông lại cúi đầu nhìn bàn cờ, cười nói: “Ông thì không có ý kiến, nhưng phải xem con bé Khanh Nguyệt có đồng ý hay không.”
Chỉ cần ông không có ý kiến là được.
Lâm Vũ híp mắt cười nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu, sống cùng cháu, vốn là chuyện đương nhiên! Nhưng mà, chuyện này ông tạm thời đừng nói với cô ấy”
Hử?
Thẩm Vũ Nông ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hẳn.
Trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười thần bí: “Cháu muốn cho cô ấy một bất ngờ, cũng định tặng cô ấy một món quà nhỏ.”
Thẩm Vũ Nông hiểu ra, cười lớn, cũng không hỏi tiếp nữa, tập trung đánh cờ.
Ngày thứ hai, sau khi đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm, Lâm Vũ chạy thẳng tới biệt thự Bán Sơn.
Biệt thự Bán Sơn là một khu biệt thự độc lập.
/294
|