Tình hình của Lâm Thiển lúc này đã phủ một lớp mây đen lên Thẩm gia.
Sắc mặt ai cũng nặng nề, đặc biệt là hai mẹ con Tuyên Vân Lam và Lâm Vũ.
Mặc dù sắc mặt Lâm Vũ nhìn không nặng nề đến vậy nhưng mọi người đều biết chỉ là hắn không biểu hiện ra trên mặt mà thôi, trong lòng hắn chắc chắn là lo lắng cho Lâm Khiêm hơn bất kỳ ai khác.
Đêm khuya, Lâm Vũ đứng ở ban công phòng, trên tay cầm điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng hút một hai hơi.
Tàn thuốc lá vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“ Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Lâm Vũ không cần quay đầu lại cũng biết người đi vào là ai.
Ở Thẩm gia, chỉ có Diêm Thiền vào phòng hắn mà không gõ cửa.
Cô ta vừa bước vào liền ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, sau đó thở dài.
“Em nghe nói lần gần nhất anh hút thuốc là trong trận huyết chiến ba năm trước đúng không?”
Diêm Thiền nói thì thầm và đi về phía ban công.
Mặc dù Lang Quân Bắc Cảnh giành chiến thắng trong trận chiến đó nhưng cũng chịu tổn thất nặng nề.
Nghiêm trọng đến mức ngay cả người có trái kim sắt đá như Lâm Vũ cũng không thể chịu đựng được!
Nghe nói, sau khi tính tổng thiệt hại trong trận chiến, Lâm Vũ đã hút hết một bao thuốc lá, khi hút thuốc, tay vẫn còn run rẩy!
Tất nhiên, lúc đó Diêm Thiền vẫn chưa quen biết Lâm Vũ, những chuyện này đều được nghe từ cha cô ta- Diêm Sùng.
Thấy Diêm Thiền đi tới, Lâm Vũ dập tắt đầu thuốc trong tay, khàn giọng nói: “Gô có việc gì thì cứ nói, nếu không thì đừng gây chuyện, bây giờ tôi không có tâm trạng."
"Em biết tâm trạng anh không tốt, bây giờ em cũng không có tâm trạng gây. chuyện."
Cô ta tiến lên phía trước, ánh mắt sáng ngời nói: “Em tới đây để nói với anh, anh là Mục Bắc vương, là thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh! Trên người anh có quá nhiều kỳ tích! Tin rằng lần này, anh cũng sẽ có thể tạo nên kỳ tích!”
Kì tích sao?
Lâm Vũ cười khổ.
Thực sự đã có rất nhiều tích xảy ra với hắn. Trước đây, hắn luôn tin rằng. mình có thể tạo ra kỳ tích nhưng lần này, hắn thật sự không có tự tin.
Nếu dùng Chiến Thần Lệnh mà không thể tìm thấy linh chi huyết ngọc thực sự hy vọng cứu sống Lâm Thiển là rất thấp.
Trong vòng 3 năm có thể khiến Diêm Thiền từ Quy Nguyên Cảnh sang Hoá Hư Cảnh ít nhiều hắn vẫn có chút tự tin nhưng một năm thực sự là quá ngắn!
Ngắn ngủi đến mức ngay cả hắn cũng có cảm giác như mình đang mơ.
"Cô tin tưởng tôi như vậy sao?"
Vẻ mặt Lâm Vũ cay đắng, vô thức muốn hút thuốc thì phát hiện đầu thuốc đã mình dập tắt nên đành thôi.
Diêm Thiền nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Em tin! Em tin tưởng vô điều kiện!"
"Vậy thì tôi thật sự phải cảm ơn sự tin tưởng của cô rồi." Lâm Vũ cười tự giễu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ thất thần của Lâm Vũ, trong lòng Diêm Thiền cảm thấy đau đớn khó tả.
Ngay cả khi đối mặt với 700.000 kẻ thù, hắn cũng chưa từng như vậy nhưng lúc này, người đàn ông có ý chí kiên cường này dường như đã mất đi linh hồn.
Trên người hắn không còn thấy được tinh thần trước đó nữa, chỉ còn lại sự mất mát vô tận và sự bất lực.
Dù rất lo lắng nhưng hắn cũng không dám thể hiện trước mặt mọi người, cchỉ có thể nhốt mình trong phòng, hút thuốc, âm thầm chịu đựng áp lực to lớn này.
Diêm Thiền cảm thấy thương xót, đột nhiên đấm mạnh vào ngực Lâm Vũ, hét lên: "Phấn chân lên! Người đàn ông của Diêm Thiền là người đàn ông tràn đầy tự tin! Là Mục Bắc Vương đối mặt với 700.000 kẻ thù vẫn có thể cười nói vui vẻ!"
"Tôi vốn dĩ không phải là người đàn ông của cô." Lâm Vũ cười khổ.
Hắn cúi đầu xuống, tiện tay cầm bật lửa lên và châm lại điếu thuốc.
Sắc mặt ai cũng nặng nề, đặc biệt là hai mẹ con Tuyên Vân Lam và Lâm Vũ.
Mặc dù sắc mặt Lâm Vũ nhìn không nặng nề đến vậy nhưng mọi người đều biết chỉ là hắn không biểu hiện ra trên mặt mà thôi, trong lòng hắn chắc chắn là lo lắng cho Lâm Khiêm hơn bất kỳ ai khác.
Đêm khuya, Lâm Vũ đứng ở ban công phòng, trên tay cầm điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng hút một hai hơi.
Tàn thuốc lá vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“ Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Lâm Vũ không cần quay đầu lại cũng biết người đi vào là ai.
Ở Thẩm gia, chỉ có Diêm Thiền vào phòng hắn mà không gõ cửa.
Cô ta vừa bước vào liền ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, sau đó thở dài.
“Em nghe nói lần gần nhất anh hút thuốc là trong trận huyết chiến ba năm trước đúng không?”
Diêm Thiền nói thì thầm và đi về phía ban công.
Mặc dù Lang Quân Bắc Cảnh giành chiến thắng trong trận chiến đó nhưng cũng chịu tổn thất nặng nề.
Nghiêm trọng đến mức ngay cả người có trái kim sắt đá như Lâm Vũ cũng không thể chịu đựng được!
Nghe nói, sau khi tính tổng thiệt hại trong trận chiến, Lâm Vũ đã hút hết một bao thuốc lá, khi hút thuốc, tay vẫn còn run rẩy!
Tất nhiên, lúc đó Diêm Thiền vẫn chưa quen biết Lâm Vũ, những chuyện này đều được nghe từ cha cô ta- Diêm Sùng.
Thấy Diêm Thiền đi tới, Lâm Vũ dập tắt đầu thuốc trong tay, khàn giọng nói: “Gô có việc gì thì cứ nói, nếu không thì đừng gây chuyện, bây giờ tôi không có tâm trạng."
"Em biết tâm trạng anh không tốt, bây giờ em cũng không có tâm trạng gây. chuyện."
Cô ta tiến lên phía trước, ánh mắt sáng ngời nói: “Em tới đây để nói với anh, anh là Mục Bắc vương, là thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh! Trên người anh có quá nhiều kỳ tích! Tin rằng lần này, anh cũng sẽ có thể tạo nên kỳ tích!”
Kì tích sao?
Lâm Vũ cười khổ.
Thực sự đã có rất nhiều tích xảy ra với hắn. Trước đây, hắn luôn tin rằng. mình có thể tạo ra kỳ tích nhưng lần này, hắn thật sự không có tự tin.
Nếu dùng Chiến Thần Lệnh mà không thể tìm thấy linh chi huyết ngọc thực sự hy vọng cứu sống Lâm Thiển là rất thấp.
Trong vòng 3 năm có thể khiến Diêm Thiền từ Quy Nguyên Cảnh sang Hoá Hư Cảnh ít nhiều hắn vẫn có chút tự tin nhưng một năm thực sự là quá ngắn!
Ngắn ngủi đến mức ngay cả hắn cũng có cảm giác như mình đang mơ.
"Cô tin tưởng tôi như vậy sao?"
Vẻ mặt Lâm Vũ cay đắng, vô thức muốn hút thuốc thì phát hiện đầu thuốc đã mình dập tắt nên đành thôi.
Diêm Thiền nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Em tin! Em tin tưởng vô điều kiện!"
"Vậy thì tôi thật sự phải cảm ơn sự tin tưởng của cô rồi." Lâm Vũ cười tự giễu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ thất thần của Lâm Vũ, trong lòng Diêm Thiền cảm thấy đau đớn khó tả.
Ngay cả khi đối mặt với 700.000 kẻ thù, hắn cũng chưa từng như vậy nhưng lúc này, người đàn ông có ý chí kiên cường này dường như đã mất đi linh hồn.
Trên người hắn không còn thấy được tinh thần trước đó nữa, chỉ còn lại sự mất mát vô tận và sự bất lực.
Dù rất lo lắng nhưng hắn cũng không dám thể hiện trước mặt mọi người, cchỉ có thể nhốt mình trong phòng, hút thuốc, âm thầm chịu đựng áp lực to lớn này.
Diêm Thiền cảm thấy thương xót, đột nhiên đấm mạnh vào ngực Lâm Vũ, hét lên: "Phấn chân lên! Người đàn ông của Diêm Thiền là người đàn ông tràn đầy tự tin! Là Mục Bắc Vương đối mặt với 700.000 kẻ thù vẫn có thể cười nói vui vẻ!"
"Tôi vốn dĩ không phải là người đàn ông của cô." Lâm Vũ cười khổ.
Hắn cúi đầu xuống, tiện tay cầm bật lửa lên và châm lại điếu thuốc.
/294
|