Vài ngày sau, Lâm Vũ lại đi vào mộ không xương.
Nhưng bây giờ, người sống trong ngôi mộ đã trở thành Lâm Đông Lai.
Môi trường trong ngôi mộ vẫn rất tồi tệ, Lâm Đông Lai bị chém đứt hai chân, hai tay bị trói bằng dây xích sắt, trong miệng ông ta cũng bị nhét một dụng cụ tra tấn đặc biệt để ngăn ông ta cắn lưỡi tự sát.
Bây giờ Lâm Đông Lai đã không còn khí phách như xưa nữa.
Chỉ trong vài ngày, mái tóc của ông ta đã bạc trắng hoàn toàn, khuôn mặt cũng gầy đi rất nhiều.
Trông ông ta như đột nhiên già đi mấy chục tuổi.
Nhìn thấy Lâm Vũ, đôi mắt đục ngầu của Lâm Đông Lai cuối cùng cũng sáng lên một tia sáng nhỏ.
Một dụng cụ tra tấn được nhét vào miệng, khiến ông ta không thể nói được mà chỉ có thể phát ra những tiếng 'ư ư'.
Nhìn thấy tình trạng khốn khổ của Lâm Đông Lai, trong lòng Lâm Vũ không hề có chút đồng cảm nào.
Đây chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi. “Tôi nghe nói ông muốn nói chuyện với tôi?”
Lâm Vũ khinh thường nhìn Lâm Đông Lai, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như một người không có cảm xúc.
Lâm Đông Lai vừa rên rỉ 'ư ư, vừa dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.
“Để ông ta nói chuyện.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng phất tay, lính canh lập tức bước tới, lấy dụng cụ tra tấn ra khỏi miệng Lâm Đông Lai.
Được giải phóng khỏi sự trói buộc trên miệng, Lâm Đông Lai hít từng hơi một. Mặc dù không khí ở đây đầy mùi hôi thối.
“Nói đi!” Lâm Vũ thờ ơ nhìn ông ta: “Tôi không muốn lãng phí thời gian cho ông.
Nếu không phải lính canh chạy đến Thẩm gia tìm hắn, nói Lâm Đông Lai có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, hắn sẽ không lãng phí thời gian đến đây.
Lâm Đông Lai cố hít sâu mấy hơi, sau đó mới khó khăn ngẩng đầu lên: "Tôi có thể nói cho cậu một chuyện rất quan trọng, chỉ cầu cậu chừa một con đường sống cho những người còn lại của Lâm gia, để cho tôi chết đi một cách dứt khoát."
"Ông không xứng đàm phán điều kiện với tôi."
Lâm Vũ không chút suy nghĩ từ chối: “Nếu tôi cảm thấy điều ông nói thực sự quan trọng với tôi, nhiều nhất là tôi sẽ để ông giải thoát.”
Điều kiện, có thể đưa ra. Nhưng chỉ có thể do hắn đưa ra! Lâm Đông Lai muốn thương lượng điều kiện với hắn, ông ta không xứng!
Lâm Đông Lai nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Nếu cậu không đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ đem theo bí mật này vào quan tài!"
"Vậy thì ông cứ đem nó vào quan tài đi!"
Lâm Vũ thờ ơ quay người đi, bước ra ngoài mà không chút do dự.
Hắn sẽ không chấp nhận bất kỳ lời đe dọa nào!
Càng đừng nói đến lời đe dọa từ Lâm Đông Lai.
Nhìn thấy Lâm Vũ chuẩn bị rời đi, Lâm Đông Lai đột nhiên hoảng sợ.
Chỉ bị giam ở đây vài ngày đã khiến ông ta gần như đi đến bờ vực sụp đổ. Ông ta phải chịu đựng sự tra tấn chưa từng có cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ông ta biết Lâm Vũ sẽ không bao giờ buông tha cho mình, ông ta chỉ muốn được chết thật nhanh và dòng dõi của ông ta không bị tuyệt hậu.
Ông ta vốn tưởng rằng Lâm Vũ sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Vũ thậm chí còn không cho ông ta cơ hội đàm phán điều kiện.
"Chờ đã!"
Nhìn thấy Lâm Vũ chuẩn bị bước ra khỏi ngôi mộ, Lâm Đông Lai không nhịn được nữa, hoảng sợ gọi hắn.
Lâm Vũ dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Đông Lai, nhưng không nói gì.
Lâm Đông Lai buồn bã n¡ đúng không?"
Đâu là Mục Bắc vương, cậu chắc chắn sẽ giữ lời
Lâm Vũ khẽ gật đầu, nhưng vẫn im lặng.
€ó vẻ như hắn không muốn nói thêm một lời nào với Lâm Đông Lai. "Tôi đồng ý với điều kiện của cậu!"
Cuối cùng Lâm Đông Lai cũng phải khuất phục.
Nhưng bây giờ, người sống trong ngôi mộ đã trở thành Lâm Đông Lai.
Môi trường trong ngôi mộ vẫn rất tồi tệ, Lâm Đông Lai bị chém đứt hai chân, hai tay bị trói bằng dây xích sắt, trong miệng ông ta cũng bị nhét một dụng cụ tra tấn đặc biệt để ngăn ông ta cắn lưỡi tự sát.
Bây giờ Lâm Đông Lai đã không còn khí phách như xưa nữa.
Chỉ trong vài ngày, mái tóc của ông ta đã bạc trắng hoàn toàn, khuôn mặt cũng gầy đi rất nhiều.
Trông ông ta như đột nhiên già đi mấy chục tuổi.
Nhìn thấy Lâm Vũ, đôi mắt đục ngầu của Lâm Đông Lai cuối cùng cũng sáng lên một tia sáng nhỏ.
Một dụng cụ tra tấn được nhét vào miệng, khiến ông ta không thể nói được mà chỉ có thể phát ra những tiếng 'ư ư'.
Nhìn thấy tình trạng khốn khổ của Lâm Đông Lai, trong lòng Lâm Vũ không hề có chút đồng cảm nào.
Đây chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi. “Tôi nghe nói ông muốn nói chuyện với tôi?”
Lâm Vũ khinh thường nhìn Lâm Đông Lai, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như một người không có cảm xúc.
Lâm Đông Lai vừa rên rỉ 'ư ư, vừa dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.
“Để ông ta nói chuyện.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng phất tay, lính canh lập tức bước tới, lấy dụng cụ tra tấn ra khỏi miệng Lâm Đông Lai.
Được giải phóng khỏi sự trói buộc trên miệng, Lâm Đông Lai hít từng hơi một. Mặc dù không khí ở đây đầy mùi hôi thối.
“Nói đi!” Lâm Vũ thờ ơ nhìn ông ta: “Tôi không muốn lãng phí thời gian cho ông.
Nếu không phải lính canh chạy đến Thẩm gia tìm hắn, nói Lâm Đông Lai có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, hắn sẽ không lãng phí thời gian đến đây.
Lâm Đông Lai cố hít sâu mấy hơi, sau đó mới khó khăn ngẩng đầu lên: "Tôi có thể nói cho cậu một chuyện rất quan trọng, chỉ cầu cậu chừa một con đường sống cho những người còn lại của Lâm gia, để cho tôi chết đi một cách dứt khoát."
"Ông không xứng đàm phán điều kiện với tôi."
Lâm Vũ không chút suy nghĩ từ chối: “Nếu tôi cảm thấy điều ông nói thực sự quan trọng với tôi, nhiều nhất là tôi sẽ để ông giải thoát.”
Điều kiện, có thể đưa ra. Nhưng chỉ có thể do hắn đưa ra! Lâm Đông Lai muốn thương lượng điều kiện với hắn, ông ta không xứng!
Lâm Đông Lai nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Nếu cậu không đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ đem theo bí mật này vào quan tài!"
"Vậy thì ông cứ đem nó vào quan tài đi!"
Lâm Vũ thờ ơ quay người đi, bước ra ngoài mà không chút do dự.
Hắn sẽ không chấp nhận bất kỳ lời đe dọa nào!
Càng đừng nói đến lời đe dọa từ Lâm Đông Lai.
Nhìn thấy Lâm Vũ chuẩn bị rời đi, Lâm Đông Lai đột nhiên hoảng sợ.
Chỉ bị giam ở đây vài ngày đã khiến ông ta gần như đi đến bờ vực sụp đổ. Ông ta phải chịu đựng sự tra tấn chưa từng có cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ông ta biết Lâm Vũ sẽ không bao giờ buông tha cho mình, ông ta chỉ muốn được chết thật nhanh và dòng dõi của ông ta không bị tuyệt hậu.
Ông ta vốn tưởng rằng Lâm Vũ sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Vũ thậm chí còn không cho ông ta cơ hội đàm phán điều kiện.
"Chờ đã!"
Nhìn thấy Lâm Vũ chuẩn bị bước ra khỏi ngôi mộ, Lâm Đông Lai không nhịn được nữa, hoảng sợ gọi hắn.
Lâm Vũ dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Đông Lai, nhưng không nói gì.
Lâm Đông Lai buồn bã n¡ đúng không?"
Đâu là Mục Bắc vương, cậu chắc chắn sẽ giữ lời
Lâm Vũ khẽ gật đầu, nhưng vẫn im lặng.
€ó vẻ như hắn không muốn nói thêm một lời nào với Lâm Đông Lai. "Tôi đồng ý với điều kiện của cậu!"
Cuối cùng Lâm Đông Lai cũng phải khuất phục.
/294
|