Trong một căn phòng mờ tối.
"Thả tôi ra ngoài! Các người là ai? Mau thả tôi ra ngoài!"
'Tô Thanh Y bị giam trong phòng cất tiếng thét chói tai, trong lòng cực kỳ bối
Cô ta không biết tại sao mình lại đến nơi này.
Cô ta đột nhiên mơ màng bất tỉnh, chờ tỉnh lại liền bị giam ở đây. Trong phòng trống rỗng, ánh đèn cũng mờ tối.
Trừ cô ta ra thì không thấy bóng người nào cả.
Sự sợ hãi trước nay chưa từng có bao phủ lấy Tô Thanh Y, cô ta chỉ có thể thét lên để làm dịu sợ hãi trong lòng.
Nhưng dù cô ta kêu to như thế nào cũng không có ai đáp lại.
"Thả tôi ra ngoài! Mau cho tôi ra ngoài..." Tô Thanh Y không ngừng thét lên, lại ra sức đạp cửa phòng.
Nhưng cô ta có thể đá văng cánh cửa sắt nặng nề kia sao?
Tô Thanh Y điên cuồng đạp một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ, ngồi xổm xuống đất gào khóc.
"Két két..." Trong lúc Tô Thanh Y sợ hãi khóc rống thì cửa phòng đột nhiên từ từ mở ra.
Tô Thanh Y vội nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn người cất bước đi vào phòng.
"Là anh!" Tô Thanh Y kinh hô một tiếng, giật mình nhìn Lâm Vũ.
"Là tôi." Lâm Vũ khẽ gật đầu rồi lạnh lùng nhìn Tô Thanh Y: “Chắc trong lòng cô cũng rõ vì sao mình bị bắt tới nơi này, tôi chỉ hiếu kì đây là chủ ý của cô hay là Tân gia?"
Lúc biết được tài xế xe bồn kia bị Tô Thanh Y sai khiến, Lâm Vũ thật sự rất bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới người đàn bà này lại to gan như thế.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy, chỉ sợ có dính líu gì đến Tân gia.
"Tôi không biết anh đang nói gì!" Tô Thanh Y đột nhiên đứng dậy, ngoài mạnh trong yếu kêu lên: "Tốt nhất anh mau thả tôi ra, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Không thì chờ cảnh sát tra ra anh thì tôi nhất định sẽ cho anh nếm mùi ngồi tù mục xương!"
"Thời gian của tôi rất quý giá." Lâm Vũ không hề bị lay động, vẫn lạnh lùng nói:
“Cô mau trả lời vấn đề của tôi."
"Thời gian của tôi càng quý giá!" Tô Thanh Y thét to: "Tô Thanh Y này cũng là người có mặt mũi ở Giang Bắc, anh cho rằng tôi mất tích thì cảnh sát sẽ không điều tra sao? Anh cho rằng mình thoát được cảnh sát sao?"
"Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình." Lâm Vũ lắc đầu cười cười, quay người đi ra ngoài rồi lạnh nhạt ra lệnh: "Làm cô ta mở miệng!"
"Vâng!" Một giọng nói đột ngột vang lên, một cái bóng đen đột nhiên lách vào phòng.
Nhìn thấy người đột nhiên đi vào phòng, Tô Thanh Y lập tức hoảng sợ kêu to: “Các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người... A!"
Tô Thanh Y còn chưa nói hết một câu thì đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Lâm Vũ không quan tâm Ám Ảnh Thập Tam thẩm vấn cô ta thế nào, hắn chỉ cần có được kết quả.
Lâm Vũ đi ra bên ngoài, bình tĩnh nhìn chăm chú ra phương xa. Đó hẳn là vị trí của Tân gia.
Tần gia!
Chỉ mong chuyện này không liên quan đến các người!
Hai phút sau tiếng kêu thảm thiết trong phòng dần dần ngừng lại.
Ám Ảnh Thập Tam bước ra khỏi phòng, khom người đứng sau lưng Lâm Vũ rồi báo lại thông tin chỉ tiết do Tô Thanh Y khai ra.
"Thả tôi ra ngoài! Các người là ai? Mau thả tôi ra ngoài!"
'Tô Thanh Y bị giam trong phòng cất tiếng thét chói tai, trong lòng cực kỳ bối
Cô ta không biết tại sao mình lại đến nơi này.
Cô ta đột nhiên mơ màng bất tỉnh, chờ tỉnh lại liền bị giam ở đây. Trong phòng trống rỗng, ánh đèn cũng mờ tối.
Trừ cô ta ra thì không thấy bóng người nào cả.
Sự sợ hãi trước nay chưa từng có bao phủ lấy Tô Thanh Y, cô ta chỉ có thể thét lên để làm dịu sợ hãi trong lòng.
Nhưng dù cô ta kêu to như thế nào cũng không có ai đáp lại.
"Thả tôi ra ngoài! Mau cho tôi ra ngoài..." Tô Thanh Y không ngừng thét lên, lại ra sức đạp cửa phòng.
Nhưng cô ta có thể đá văng cánh cửa sắt nặng nề kia sao?
Tô Thanh Y điên cuồng đạp một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ, ngồi xổm xuống đất gào khóc.
"Két két..." Trong lúc Tô Thanh Y sợ hãi khóc rống thì cửa phòng đột nhiên từ từ mở ra.
Tô Thanh Y vội nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn người cất bước đi vào phòng.
"Là anh!" Tô Thanh Y kinh hô một tiếng, giật mình nhìn Lâm Vũ.
"Là tôi." Lâm Vũ khẽ gật đầu rồi lạnh lùng nhìn Tô Thanh Y: “Chắc trong lòng cô cũng rõ vì sao mình bị bắt tới nơi này, tôi chỉ hiếu kì đây là chủ ý của cô hay là Tân gia?"
Lúc biết được tài xế xe bồn kia bị Tô Thanh Y sai khiến, Lâm Vũ thật sự rất bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới người đàn bà này lại to gan như thế.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy, chỉ sợ có dính líu gì đến Tân gia.
"Tôi không biết anh đang nói gì!" Tô Thanh Y đột nhiên đứng dậy, ngoài mạnh trong yếu kêu lên: "Tốt nhất anh mau thả tôi ra, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Không thì chờ cảnh sát tra ra anh thì tôi nhất định sẽ cho anh nếm mùi ngồi tù mục xương!"
"Thời gian của tôi rất quý giá." Lâm Vũ không hề bị lay động, vẫn lạnh lùng nói:
“Cô mau trả lời vấn đề của tôi."
"Thời gian của tôi càng quý giá!" Tô Thanh Y thét to: "Tô Thanh Y này cũng là người có mặt mũi ở Giang Bắc, anh cho rằng tôi mất tích thì cảnh sát sẽ không điều tra sao? Anh cho rằng mình thoát được cảnh sát sao?"
"Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình." Lâm Vũ lắc đầu cười cười, quay người đi ra ngoài rồi lạnh nhạt ra lệnh: "Làm cô ta mở miệng!"
"Vâng!" Một giọng nói đột ngột vang lên, một cái bóng đen đột nhiên lách vào phòng.
Nhìn thấy người đột nhiên đi vào phòng, Tô Thanh Y lập tức hoảng sợ kêu to: “Các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người... A!"
Tô Thanh Y còn chưa nói hết một câu thì đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Lâm Vũ không quan tâm Ám Ảnh Thập Tam thẩm vấn cô ta thế nào, hắn chỉ cần có được kết quả.
Lâm Vũ đi ra bên ngoài, bình tĩnh nhìn chăm chú ra phương xa. Đó hẳn là vị trí của Tân gia.
Tần gia!
Chỉ mong chuyện này không liên quan đến các người!
Hai phút sau tiếng kêu thảm thiết trong phòng dần dần ngừng lại.
Ám Ảnh Thập Tam bước ra khỏi phòng, khom người đứng sau lưng Lâm Vũ rồi báo lại thông tin chỉ tiết do Tô Thanh Y khai ra.
/294
|