Vài tiếng sau, Tần gia hỗn loạn cuối cùng cũng dần trở lại yên ổn. Tân Mộ Vân cũng nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Nhờ sự phát triển của y học hiện nay, ngón tay bị đứt lia của Tân Mộ Vân đã được nối lại. Hơn nữa, bác sĩ nhiều lần cam đoan, sau khi vết thương lành ngoại
trừ có chút không linh hoạt sẽ không để lại bất cứ di chứng gì.
Sau khi nhận được tin tức này, cuối cùng người của Tân gia cũng thở phào. nhẹ nhõm.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, gần như toàn bộ người của Tần gia đều có mặt.
Nhìn sắc mặt Tần Mộ Vân tái nhợt, trong lòng mọi người vừa cảm thấy sợ hãi vừa tức giận nhưng ông ta không nói gì cũng không ai dám lên tiếng trước.
"Thông báo xuống dưới, chuyện hôm nay không ai được phép truyền ra ngoài!"
Một lúc sau, sắc mặt Tân Mộ Vân lạnh lùng, cuối cùng nói: "Ai dám tiết lộ ra nửa lời thì đừng trách tôi tàn nhẫn!"
Chuyện hôm nay đối với Tần gia mà nói, hoàn toàn là sự sỉ nhục!
Mặc dù Tân gia có hơn trăm vệ sĩ, Lâm Vũ cũng đã chặt đứt ngón tay của gia chủ Tân gia. Hôm qua ở Mạnh gia, Tân gia đã mất mặt một lần rồi.
Nếu chuyện này lại truyền ra ngoài, Tân gia sẽ trở thành trò cười của Giang Bắc.
"Cha, chuyện này cha không cần lo lắng, con đã căn dặn rồi." Con trai cả Tân Minh Thành bước lên, thận trọng nói.
"Tốt!"
Sắc mặt Tần Mộ Vân u ám, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Lâm Vũ, thù này không báo, tao thề không làm người!"
Thấy ông ta tức giận, mọi người đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Mặc dù bọn họ có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này cũng không dám mở
miệng, sợ gặp phải xui xẻo.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cơn giận của Tân Mộ Vân cũng dần nguôi đi nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.
'Tân Mộ Vân ngước mắt nhìn con trai cả: "Gọi điện thoại cho lão tam! Nói trong nhà có chuyện gấp, bảo thằng bé lập tức trở về!"
Lão tam!
Nghe Tần Mộ Vân nói vậy, sắc mặt của mọi người trong Tần gia đều thay đổi, sau đó kinh ngạc nhìn Tân Mộ Vân.
Lão tam của Tần gia là sự tồn tại cấm ky trong nhà họ Tần!
Người của Tần gia đều biết Tân Mộ Vân có ba con trai và một con gái.
Lão tam của Tân gia là con trai út của Tân Mộ Vân, Tân Minh Chiếu.
Những năm qua, đến cả Tân gia cũng rất ít người từng gặp Tân Minh Chiếu, chỉ nghe nói khi còn nhỏ anh ta từng cãi vã với Tân Mộ Vân, tức giận bỏ nhà đi.
Từ đó đến nay, Tần gia không còn ai nữa gặp lại Tân Minh Chiếu nữa.
Cũng chính vì điều này mà Tần Minh Chiếu trở thành cấm ky của Tân gia.
Bao nhiêu năm qua, trong Tần gia không có ai dám nhắc đến tên Tân Minh
Chiếu trước mặt Tân Mộ Vân. Ngay cả những người đời sau của Tần gia còn cho rằng chú ba đã chết rồi.
Bây giờ, Tân Mộ Vân chủ động nhắc đến Tần Minh Chiếu còn bảo Tần Minh Thành gọi điện bảo anh ta quay về, sao mọi người có thể không kinh ngạc chứ?
Tân Minh Thành cũng sửng sốt, sau khi định thần lại, vội vàng cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, tất cả mọi người vẫn đang kinh ngạc nhìn Tần Mộ Vân.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, ông ta lặng lẽ thở dài, chậm rãi nói: "Nếu Tần gia ta đã bị ép đến bước đường này, có một số chuyện cũng nên nói với mọi người rồi!"
Mọi người đều im lặng, vểnh tai lên nghe như sợ sẽ bỏ sót một chữ nào đó.
Theo bản năng, họ nhận ra rằng chuyện của Tần Minh Chiếu không đơn giản như họ tưởng tượng.
Nhờ sự phát triển của y học hiện nay, ngón tay bị đứt lia của Tân Mộ Vân đã được nối lại. Hơn nữa, bác sĩ nhiều lần cam đoan, sau khi vết thương lành ngoại
trừ có chút không linh hoạt sẽ không để lại bất cứ di chứng gì.
Sau khi nhận được tin tức này, cuối cùng người của Tân gia cũng thở phào. nhẹ nhõm.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, gần như toàn bộ người của Tần gia đều có mặt.
Nhìn sắc mặt Tần Mộ Vân tái nhợt, trong lòng mọi người vừa cảm thấy sợ hãi vừa tức giận nhưng ông ta không nói gì cũng không ai dám lên tiếng trước.
"Thông báo xuống dưới, chuyện hôm nay không ai được phép truyền ra ngoài!"
Một lúc sau, sắc mặt Tân Mộ Vân lạnh lùng, cuối cùng nói: "Ai dám tiết lộ ra nửa lời thì đừng trách tôi tàn nhẫn!"
Chuyện hôm nay đối với Tần gia mà nói, hoàn toàn là sự sỉ nhục!
Mặc dù Tân gia có hơn trăm vệ sĩ, Lâm Vũ cũng đã chặt đứt ngón tay của gia chủ Tân gia. Hôm qua ở Mạnh gia, Tân gia đã mất mặt một lần rồi.
Nếu chuyện này lại truyền ra ngoài, Tân gia sẽ trở thành trò cười của Giang Bắc.
"Cha, chuyện này cha không cần lo lắng, con đã căn dặn rồi." Con trai cả Tân Minh Thành bước lên, thận trọng nói.
"Tốt!"
Sắc mặt Tần Mộ Vân u ám, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Lâm Vũ, thù này không báo, tao thề không làm người!"
Thấy ông ta tức giận, mọi người đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Mặc dù bọn họ có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này cũng không dám mở
miệng, sợ gặp phải xui xẻo.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cơn giận của Tân Mộ Vân cũng dần nguôi đi nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.
'Tân Mộ Vân ngước mắt nhìn con trai cả: "Gọi điện thoại cho lão tam! Nói trong nhà có chuyện gấp, bảo thằng bé lập tức trở về!"
Lão tam!
Nghe Tần Mộ Vân nói vậy, sắc mặt của mọi người trong Tần gia đều thay đổi, sau đó kinh ngạc nhìn Tân Mộ Vân.
Lão tam của Tần gia là sự tồn tại cấm ky trong nhà họ Tần!
Người của Tần gia đều biết Tân Mộ Vân có ba con trai và một con gái.
Lão tam của Tân gia là con trai út của Tân Mộ Vân, Tân Minh Chiếu.
Những năm qua, đến cả Tân gia cũng rất ít người từng gặp Tân Minh Chiếu, chỉ nghe nói khi còn nhỏ anh ta từng cãi vã với Tân Mộ Vân, tức giận bỏ nhà đi.
Từ đó đến nay, Tần gia không còn ai nữa gặp lại Tân Minh Chiếu nữa.
Cũng chính vì điều này mà Tần Minh Chiếu trở thành cấm ky của Tân gia.
Bao nhiêu năm qua, trong Tần gia không có ai dám nhắc đến tên Tân Minh
Chiếu trước mặt Tân Mộ Vân. Ngay cả những người đời sau của Tần gia còn cho rằng chú ba đã chết rồi.
Bây giờ, Tân Mộ Vân chủ động nhắc đến Tần Minh Chiếu còn bảo Tần Minh Thành gọi điện bảo anh ta quay về, sao mọi người có thể không kinh ngạc chứ?
Tân Minh Thành cũng sửng sốt, sau khi định thần lại, vội vàng cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, tất cả mọi người vẫn đang kinh ngạc nhìn Tần Mộ Vân.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, ông ta lặng lẽ thở dài, chậm rãi nói: "Nếu Tần gia ta đã bị ép đến bước đường này, có một số chuyện cũng nên nói với mọi người rồi!"
Mọi người đều im lặng, vểnh tai lên nghe như sợ sẽ bỏ sót một chữ nào đó.
Theo bản năng, họ nhận ra rằng chuyện của Tần Minh Chiếu không đơn giản như họ tưởng tượng.
/294
|