Nhìn dáng vẻ hốt hoảng đổ mồ hôi của Tần Minh Chiếu, sắc mặt Tân Mộ Vân hơi thay đổi, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Lão tam, sao con...”
“Đừng nói chuyện!”
Tân Minh Chiếu ngắt lời cha mình, ánh mắt tỉ mỉ nhìn từng người.
Âm thanh kia phát ra từ xung quanh đây, người kia nhất định là trốn trong đám người Tần gia!
“Đừng tốn công vô ích nữa.”
Lâm Vũ nhàn nhã ngồi ở đó: “Tôi nói rồi, anh không thể phát hiện ra tôi đâu.”
“Không thể nào!”
Tần Minh Chiếu lại quát lên: “Muốn khiến tôi phân tâm ư, đừng có mơi”
Nói xong, Tân Minh Chiếu không quan tâm Lâm Vũ, tiếp tục tìm kiếm. Hắn ta chắc chắn rằng người đó đang lẩn trốn trong đám người Tần gia. Chỉ là trốn quá kỹ, hắn ta nhất thời chưa phát hiện ra được.
Nhưng chỉ cần tìm thật kỹ, nhất định có thể tìm được!
Lâm Vũ lắc đầu khẽ cười, thong thả lên tiếng: “Để cho hắn tuyệt vọng đi.”
c nuốt cả con
“Chỉ là một con kiến nho nhỏ mà mơ tưởng hão huyền tới voi hay sao?”
Âm thanh quỷ dị đó lại lần nữa vang lên bên tai Tân Minh Chiếu.
Tần Minh Chiếu run rẩy, giống như bị sét đánh, vẻ mặt kinh hoàng. Người đó, vẫn ở ngay bên cạnh hắn ta!
Nhưng, bất luận thế nào hắn ta vẫn không phát hiện ra được người đó!
Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ một điều, thực lực của đối phương hoàn toàn vượt xa hắn taI
Toang rồi!
Mọi chuyện hỏng bét rồi!
Tần Minh Chiếu mồ hôi tuôn ra như suối, vẻ mặt lộ sự tuyệt vọng. “Lão tam, rốt cuộc thì con làm sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ như mất hồn của Tân Minh Chiếu, Tân Mộ Vân bất giác túm lấy cánh tay của hẳn ta, lắc mạnh.
Đám người Tần gia cũng bị sự thay đổi đột ngột này của Tần Minh Chiếu khiến cho mờ mịt.
Người nào cũng hoang mang nhìn hắn ta, trong mắt đầy nghỉ hoặc.
Tân Minh Chiếu không trả lời câu hỏi của cha mình, chỉ mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Lâm Vũ.
Nhìn mãi, nhìn mãi, sự hoảng sợ trên khuôn mặt Tân Minh Chiếu dần tan đi, trong lòng đau khổ tột cùng: “Anh định xử lý tôi như nào?”
“Hả?”
Nghe lời này của Tân Minh Chiếu, người của Tân gia đều biến sắc, đồng loạt nhìn hắn ta với vẻ mặt bất ngờ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Còn chưa ra tay mà nghe ý của Tân Minh Chiếu thì hắn ta hình như đã nhận thua rồi?
Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Trong lòng mọi người đều không ngừng gào thét, vẻ mặt ai nấy đều là vẻ khó hiểu.
Đừng nói là người của Tần gia, ngay cả đám người của Thẩm gia cũng đều ngơ ngác.
Duy chỉ có Thẩm Khanh Nguyệt là có vẻ hiểu rõ.
Người mà Tần Minh Chiếu này tìm kiểu gì cũng không tìm ra, chắc là người mà Lâm Vũ phái tới bảo vệ cô nhỉ?
“Tôi cho anh một cơ hội tự sát.”
Lâm Vũ cười nhạt: “Đi ra xa khỏi đây một chút rồi hãy ra tay, đừng dọa em gái tôi sợi”
Tân Mộ Vân tức giận, mặt tái đi: “Đừng có mơI Mày nghĩ mày là ai chứ? Lão tam nhà tao dựa vào đâu mà..."
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Tân Minh Chiếu ngăn lại.
Trước cái nhìn khó hiểu của Tân Mộ Vân, Tân Minh Chiếu mang vẻ mặt đau khổ mà gật đầu, lại chỉ vào đám người Tần gia rồi hỏi: “Vậy họ thì sao? Anh muốn nhổ cỏ tận gốc hay là...”
“Đem một phần tài sản rồi cút khỏi Giang Bắc!” Lâm Vũ đưa ra câu trả lời.
“Cảm ơn!”
Tân Minh Chiếu khẽ thở phào: “Trước khi chết, tôi muốn hỏi thêm một vấn đề cuối, được không?”
Lâm Vũ gật đầu.
“Anh rốt cuộc là ai?” Trong mắt Tân Minh Chiếu lộ vẻ không cam lòng: “Để tôi được chết một cách rõ ràng!”
“Đừng nói chuyện!”
Tân Minh Chiếu ngắt lời cha mình, ánh mắt tỉ mỉ nhìn từng người.
Âm thanh kia phát ra từ xung quanh đây, người kia nhất định là trốn trong đám người Tần gia!
“Đừng tốn công vô ích nữa.”
Lâm Vũ nhàn nhã ngồi ở đó: “Tôi nói rồi, anh không thể phát hiện ra tôi đâu.”
“Không thể nào!”
Tần Minh Chiếu lại quát lên: “Muốn khiến tôi phân tâm ư, đừng có mơi”
Nói xong, Tân Minh Chiếu không quan tâm Lâm Vũ, tiếp tục tìm kiếm. Hắn ta chắc chắn rằng người đó đang lẩn trốn trong đám người Tần gia. Chỉ là trốn quá kỹ, hắn ta nhất thời chưa phát hiện ra được.
Nhưng chỉ cần tìm thật kỹ, nhất định có thể tìm được!
Lâm Vũ lắc đầu khẽ cười, thong thả lên tiếng: “Để cho hắn tuyệt vọng đi.”
c nuốt cả con
“Chỉ là một con kiến nho nhỏ mà mơ tưởng hão huyền tới voi hay sao?”
Âm thanh quỷ dị đó lại lần nữa vang lên bên tai Tân Minh Chiếu.
Tần Minh Chiếu run rẩy, giống như bị sét đánh, vẻ mặt kinh hoàng. Người đó, vẫn ở ngay bên cạnh hắn ta!
Nhưng, bất luận thế nào hắn ta vẫn không phát hiện ra được người đó!
Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ một điều, thực lực của đối phương hoàn toàn vượt xa hắn taI
Toang rồi!
Mọi chuyện hỏng bét rồi!
Tần Minh Chiếu mồ hôi tuôn ra như suối, vẻ mặt lộ sự tuyệt vọng. “Lão tam, rốt cuộc thì con làm sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ như mất hồn của Tân Minh Chiếu, Tân Mộ Vân bất giác túm lấy cánh tay của hẳn ta, lắc mạnh.
Đám người Tần gia cũng bị sự thay đổi đột ngột này của Tần Minh Chiếu khiến cho mờ mịt.
Người nào cũng hoang mang nhìn hắn ta, trong mắt đầy nghỉ hoặc.
Tân Minh Chiếu không trả lời câu hỏi của cha mình, chỉ mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Lâm Vũ.
Nhìn mãi, nhìn mãi, sự hoảng sợ trên khuôn mặt Tân Minh Chiếu dần tan đi, trong lòng đau khổ tột cùng: “Anh định xử lý tôi như nào?”
“Hả?”
Nghe lời này của Tân Minh Chiếu, người của Tân gia đều biến sắc, đồng loạt nhìn hắn ta với vẻ mặt bất ngờ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Còn chưa ra tay mà nghe ý của Tân Minh Chiếu thì hắn ta hình như đã nhận thua rồi?
Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Trong lòng mọi người đều không ngừng gào thét, vẻ mặt ai nấy đều là vẻ khó hiểu.
Đừng nói là người của Tần gia, ngay cả đám người của Thẩm gia cũng đều ngơ ngác.
Duy chỉ có Thẩm Khanh Nguyệt là có vẻ hiểu rõ.
Người mà Tần Minh Chiếu này tìm kiểu gì cũng không tìm ra, chắc là người mà Lâm Vũ phái tới bảo vệ cô nhỉ?
“Tôi cho anh một cơ hội tự sát.”
Lâm Vũ cười nhạt: “Đi ra xa khỏi đây một chút rồi hãy ra tay, đừng dọa em gái tôi sợi”
Tân Mộ Vân tức giận, mặt tái đi: “Đừng có mơI Mày nghĩ mày là ai chứ? Lão tam nhà tao dựa vào đâu mà..."
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Tân Minh Chiếu ngăn lại.
Trước cái nhìn khó hiểu của Tân Mộ Vân, Tân Minh Chiếu mang vẻ mặt đau khổ mà gật đầu, lại chỉ vào đám người Tần gia rồi hỏi: “Vậy họ thì sao? Anh muốn nhổ cỏ tận gốc hay là...”
“Đem một phần tài sản rồi cút khỏi Giang Bắc!” Lâm Vũ đưa ra câu trả lời.
“Cảm ơn!”
Tân Minh Chiếu khẽ thở phào: “Trước khi chết, tôi muốn hỏi thêm một vấn đề cuối, được không?”
Lâm Vũ gật đầu.
“Anh rốt cuộc là ai?” Trong mắt Tân Minh Chiếu lộ vẻ không cam lòng: “Để tôi được chết một cách rõ ràng!”
/294
|