Nếu như trên đời này có một người giống bạn như đúc, ngay cả suy nghĩ cũng giống y hệt, bạn chính là anh ta / cô ta, hay anh ta / cô ta chính là bạn. Nói kiểu này nghe có vẻ thật lãng mạn, nhưng đến khi bạn thật sự gặp được một người như vậy, thì không biết đây có thật là chuyện tốt đẹp hay không?
…………………………………………….
Tô Mã Lệ là một nhà văn tự do. Đây chẳng qua là nói cho dễ nghe mà thôi, nói trắng ra chính là viết bài trên mạng kiếm tiền sống qua ngày. Những câu chuyện cô viết không có yếu tố tình cảm sướt mướt, không hồi hộp gay cấn, cách hành văn cũng không trau chuốt mới mẻ, may mà hơn nhau ở chỗ ra mắt sớm hơn người khác, nên cũng có một vài độc giả trung thành. Chỉ cần không ngừng viết bài, thì tiền nhuận bút vẫn đủ để trang trải cuộc sống.
Thật ra tên thật của Tô Mã Lệ cũng không phải là Tô Mã Lệ, đây chỉ là bút danh của cô mà thôi, ai mà để ý chứ? Sau khi thoát khỏi thân phận nhà văn trên mạng, cô sẽ làm tổ trong nhà cả ngày không buồn nhích ra khỏi cửa, cuộc sống gần như tách biệt với xã hội bên ngoài; tóc tai bù xù, mặt mũi lôi thôi lếch thếch, là một trạch nữ có diện mạo vô cùng bình thường.
Tô Mã Lệ quê ở phương Bắc, thi đỗ vào một trường đại học ở thành phố G. Sau khi tốt nghiệp, cô không trở về quê, mà vẫn tiếp tục ở lại thành phố G thuê một phòng trọ nhỏ, làm một nhà văn tự do. Tô Mã Lệ không thích đi ra ngoài, nhưng cô có thể thông qua phim truyền hình hay tin tức..v..v.. để hiểu biết thêm về trăm loại sắc thái của thế giới bên ngoài, tất cả những điều này là nguồn cảm hứng sáng tác của cô. Gần đây cô còn có thêm một loại đam mê mới, chính là quan sát một người trong căn nhà phía đối diện.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy những người mới chuyển đến qua cửa sổ phòng sách, cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là MC của “Khám phá khoa học”! Vì sao cô lại có ấn tượng mạnh với người này đến thế? Câu trả lời là vì cô là khán giả trung thành của chương trình này. Nhưng cũng giống như đại đa số khán giả khác, lúc kết thúc chương trình khó tránh khỏi gào lên một câu “Hại não!”, cô chính là thể loại thích tự ngược như vậy, vừa xem vừa mắng luôn mồm, mắng xong lại tiếp tục xem.
Cô thậm chí đã viết luôn cả một bài post để chửi rủa chương trình trên một trang web nổi tiếng, không ngờ bài post lại châm ngòi lửa, kéo theo một trận xôn xao hùa vào. Không lâu sau, lại xuất hiện tieba (1) khám phá mê tín, rất nhiều nhóm đã được lập ra. Tô Mã Lệ nhất thời tò mò, cũng đăng kí vào một nhóm trong đấy.
Từ khi phát hiện người sống ở nhà đối diện là MC Diêu Nhiếp của “Khám phá khoa học”, Tô Mã Lệ quan sát đối tượng, từ phim truyền hình, tin tức chuyển hết sang tìm hiểu về Diêu Nhiếp. Đương nhiên, cô không thể công khai quan sát, hơn nữa từ phòng sách nhà cô cũng chỉ có thể nhìn thấy được phòng chứa đồ với ban công nhà anh mà thôi, làm gì có ai tự dưng không có việc gì lại chạy vào phòng chứa đồ hay ra ban công đứng chứ? Cho nên, cơ hội quan sát của Tô Mã Lệ cũng không nhiều lắm.
Chẳng qua ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Diêu Nhiếp ra ban công phơi quần áo, hay tập thể dục theo đài, thậm chí biếng nhác đấm đấm thắt lưng, hay ngáp một cái, tất cả đều có thể khiến cho trái tim của nàng fan nhỏ bé này nhảy nhót liên hồi, trở thành những bí mật nhỏ bé quý giá nhất trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng cái kiểu quan sát thú vị này cũng không kéo dài được bao lâu, vào một ngày kia, ngôi nhà đối diện lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa. Bộ dạng của hắn ta rất đẹp trai, có thể nói đây là người đẹp trai nhất mà Tô Mã Lệ đã từng gặp trong đời. Nhưng Tô Mã Lệ lại không ưa nổi hắn, bởi vì trên người hắn luôn tỏa ra mùi vị nguy hiểm cấm lại gần, toàn thân tràn đầy địch ý, thoạt nhìn không phải côn đồ thì cũng là sát thủ. Ngay hôm đầu tiên, hắn đã phát hiện ra ánh mắt nhìn trộm của Tô Mã Lệ, lúc ấy hắn bắn ra một ánh mắt lạnh như băng, làm cho cả người cô lạnh đến thấu xương. Chưa kể đến, hắn và Diêu Nhiếp còn rất thân mật nữa.
Lúc đầu, Tô Mã Lệ cũng không nghĩ nhiều, nhưng lâu dần, thấy qua vài lần đụng chạm nhau của bọn họ, bằng trực giác nhạy cảm sắc bén trời sinh của phụ nữ, cô có thể cảm thấy được, hai người họ yêu nhau.
Tô Mã Lệ tan nát cõi lòng, cô không biết phải nói là đây là thất vọng của fan đối với thần tượng, hay là nói mình bị thất tình nữa. Tóm lại, ngày hôm đó tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, kỷ lục kiên trì kéo dài liên tục hai năm rốt cuộc đã bị phá vỡ.
Trong cơn đau khổ, cô đăng nhập vào nhóm khám phá mê tín. Trong nhóm đang bàn luận thừa dịp nghỉ đông, tổ chức một chuyến thám hiểm du lịch đến vùng Tây Bắc.
Không biết là xuất phát từ cú sốc tâm lí, hay là nhất thời xúc động, hay còn nguyên nhân nào khác nữa. Mà Tô Mã Lệ – vị trạch nữ đã ẩn cư gần một năm nay chưa hề ló mặt ra ngoài, lại phá lệ đăng kí tham gia, quyết định ra ngoài du lịch giải sầu một chuyến.
……………………………………….
Đảo mắt một cái, đội trưởng và Thiên Cơ đã ở nhà Diêu Nhiếp được một tuần, Thiên Cơ thật đúng là không hề khách sáo, hoàn toàn xem đây là nhà của hắn, cùng tranh giành ti vi với Nhai Xế tranh đến là vui vẻ; khuôn mặt của đội trưởng vẫn như vậy-“ đẹp mông lung”.
Trong lúc đó, Cao Đại Toàn đã mang theo Tiểu Đào, Tam Vô, Daniel đến để “chiêm ngưỡng” sếp lớn tận hai lần liền. Mỗi lần bọn họ rời đi, Nhai Xế đều phải xịt nước xịt phòng. Diêu Nhiếp nhìn không ra hắn lại ưa sạch sẽ như vậy. Nhai Xế chỉ lạnh lùng nói: “Đầy mùi chó thối.”
Diêu Nhiếp ngạc nhiên: “Chó ở đâu ra?”
Ngày cứ trôi qua dần, trình độ táo bạo của Nhai Xế lại bay lên một tầm cao mới, “nợ” gánh trên lưng Diêu Nhiếp cũng ngày càng nhiều thêm. Diêu tiền • MC ngộ ra cứ cái đà này thì không ổn chút nào.
Ngày hôm nay lại thấy đội trưởng và Thiên Cơ ôm bát cơm ngồi xổm trước cửa sổ phòng chứa đồ nhìn chằm chằm nhà đối diện, Diêu Nhiếp tuy biết bọn họ đang làm nhiệm vụ, mình không nên hỏi nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Người ở nhà đối diện đã đi ra ngoài được vài tuần rồi, chắc là về nhà đón tết. Rốt cuộc thì các anh đang nhìn cái gì vậy?” Thật ra trong lòng lại âm thầm gào lên: các người định bao giờ thì lượn đây?
Thiên Cơ chậm rãi nhai nuốt, sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng xong, mới mở miệng nói: “Chúng tôi đang đợi người.”
Diêu Nhiếp ngầm hiểu, lập tức ngồi xổm xuống, thần thần bí bí dò hỏi: “Kẻ bị tình nghi hả?”
Thiên Cơ lại chậm rì rì nuốt xuống một ngụm thức ăn: “Cũng không hẳn.” Đang nói thì máy tính ở phòng sách nhà đối diện đột nhiên tự bật lên.
“Đi!” Đội trưởng đặt cái bát trong tay xuống, vung tay lên, không ngờ ngoài cửa sổ lại xuất hiện một cái đĩa tròn rất lớn, nhìn kỹ lại, thì ra là cái đáy màu trắng có hoa xanh lam của đĩa sứ Thanh Hoa. Đội trưởng, Thiên Cơ không chút do dự nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy lên trên cái đĩa, phiêu phiêu đãng đãng bay đến nhà đối diện.
Ôi mẹ ơi! TM, đúng là đĩa bay thật rồi!
Diêu Nhiếp cầm bát vừa ăn cơm, vừa nhìn hai người kia phá cửa sổ xông vào, màn hình vốn đang sáng đột nhiên tối đen, hiển nhiên là máy tính đã đột ngột tắt nguồn.
Hai người ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cưỡi “đĩa bay” quay về tay không.
Thiên Cơ có chút tức giận mắng một câu: “Đúng là xui xẻo, để nó thoát mất rồi!”
Hai người cũng không muốn chậm trễ công việc thêm nữa, đội trưởng bảo Thiên Cơ đi thu thập hành lý, bọn họ phải rời khỏi đây ngay lập tức, đội trưởng nói tạm biệt Diêu Nhiếp: “Tiểu Diêu à, chúng tôi còn có việc gấp phải làm, không làm phiền cậu thêm nữa.”
Trong lòng Diêu Nhiếp thở phào một hơi, cuối cùng cũng tiễn được hai vị đức phật này đi rồi. Chứ không thì cứ cái đà này, nhà mình sớm sẽ loạn cào cào mất thôi. Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ khách sáo níu kéo vài câu: “Vội vậy à? Sao lại không ở thêm vài ngày nữa?”
“Không được, lần này chúng tôi đã đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn), cứ ngồi chờ ở đây như vậy cũng không thu hoạch được gì. Cậu có thời gian rảnh thì nhớ đến thủ đô chơi nhé, à nhớ là phải mang X nhà chúng tôi theo nữa đấy.”
Diêu Nhiếp có chút không vui, vặn lại: “Hắn bây giờ đã là Nhai Xế, là Ngao Thất rồi!”
Đội trưởng nở nụ cười: “Ừ, nhớ mang theo Ngao Thất được chưa. Tôi lúc nào cũng đều chào đón hai người gia nhập đại gia đình Hình trinh U đội.” Bọn họ ở lại đây một tuần, cũng là một tuần bọn họ làm thuyết khách (2), muốn lôi kéo dụ dỗ Diêu Nhiếp và Nhai Xế nhập đội.
Thiên Cơ chân tay nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã thu thập hành lý xong xuôi. Diêu Nhiếp còn chưa kịp trả lời, hai người đã nhanh chóng nhảy lên “Đĩa bay”, lặng lẽ bay đi, cũng giống như lúc bọn họ đến; mới phất tay áo một cái đã chạy té khói rồi.
……………………………………………..
Hai người kia đi rồi, người sung sướng nhất đương nhiên là Nhai Xế. Bởi vì có người ngoài ở lại, Diêu Nhiếp luôn từ chối những lúc hắn “Đòi nợ”, cũng không cho hắn làm bất cứ hành động thân mật nào. Buồn cười thật! Làm gì có nương tử nào lại không cho phu quân mình thân mật một chút chứ?! Nhưng bây giờ thời cơ đã đến, hai tên ôn thần kia cuối cùng cũng biến rồi, đêm nay cũng là ngày anh nên “Trả nợ” thôi, hắn phải lấy lại cả vốn lẫn lời, đến ngày mai anh cũng đừng mong rời giường!
Diêu Nhiếp đang rửa dưa chuột trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy da đầu run lên, rùng mình một cái. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Diêu Nhiếp gần đây sai bảo Nhai Xế càng ngày càng trôi chảy, huống chi quan hệ của hai người bây giờ đã không còn giống như trước đây, sai bảo người nhà mình thì khách sáo làm gì?
“Tiểu Thất, đi mở cửa đi!”
Nhai Xế từ trong phòng đi ra, lúc đi qua nhà bếp có thoáng nhìn vào bên trong. May mắn thay Diêu Nhiếp không quay đầu lại, chứ không thì đã bị hắn dọa sợ rồi. Trong đôi mắt màu vàng nhạt kia rõ ràng đang lộ ra ánh mắt muốn nuốt chửng con mồi của dã thú.
Nhai Xế vừa đi đến trước cửa, đã ngay lập tức cảm nhận được một luồng tà khí âm u lạnh lẽo. Ngoài cửa nhất định là thứ tà vật nào đó, Nhai Xế nhả bảo kiếm ra, đạp tung cửa. Ngoài cửa bỗng lóe lên một luồng ánh sáng màu lục, hắn theo trực giác chém một kiếm về phía đấy, nhưng lại không chém trúng bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, từ trong nhà truyền đến tiếng quát của Diêu Nhiếp: “Mày là ai? Mày muốn làm gì?!”
Đến khi Nhai Xế nhận ra là mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn mà vọt vào phòng bếp, thì bên trong đã không có lấy một bóng người, trong không khí vẫn còn quanh quẩn âm thanh cầu cứu của Diêu Nhiếp: “Tiểu Thất, cứu tôi!”
Nhai Xế thiếu chút nữa đã nghiến gãy răng nanh của mình, hắn hung hăng vung kiếm chém đứt thớt gỗ.
Chờ ta, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi!
………………………………
(1) Tieba: là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ (Baidu) của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba (Baidu tieba) có thao tác đơn giản, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia. (theo wiki)
(2)thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo (thường nói về một loại hoạt động ngoại giao thời phong kiến)
…………………………………………….
Tô Mã Lệ là một nhà văn tự do. Đây chẳng qua là nói cho dễ nghe mà thôi, nói trắng ra chính là viết bài trên mạng kiếm tiền sống qua ngày. Những câu chuyện cô viết không có yếu tố tình cảm sướt mướt, không hồi hộp gay cấn, cách hành văn cũng không trau chuốt mới mẻ, may mà hơn nhau ở chỗ ra mắt sớm hơn người khác, nên cũng có một vài độc giả trung thành. Chỉ cần không ngừng viết bài, thì tiền nhuận bút vẫn đủ để trang trải cuộc sống.
Thật ra tên thật của Tô Mã Lệ cũng không phải là Tô Mã Lệ, đây chỉ là bút danh của cô mà thôi, ai mà để ý chứ? Sau khi thoát khỏi thân phận nhà văn trên mạng, cô sẽ làm tổ trong nhà cả ngày không buồn nhích ra khỏi cửa, cuộc sống gần như tách biệt với xã hội bên ngoài; tóc tai bù xù, mặt mũi lôi thôi lếch thếch, là một trạch nữ có diện mạo vô cùng bình thường.
Tô Mã Lệ quê ở phương Bắc, thi đỗ vào một trường đại học ở thành phố G. Sau khi tốt nghiệp, cô không trở về quê, mà vẫn tiếp tục ở lại thành phố G thuê một phòng trọ nhỏ, làm một nhà văn tự do. Tô Mã Lệ không thích đi ra ngoài, nhưng cô có thể thông qua phim truyền hình hay tin tức..v..v.. để hiểu biết thêm về trăm loại sắc thái của thế giới bên ngoài, tất cả những điều này là nguồn cảm hứng sáng tác của cô. Gần đây cô còn có thêm một loại đam mê mới, chính là quan sát một người trong căn nhà phía đối diện.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy những người mới chuyển đến qua cửa sổ phòng sách, cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là MC của “Khám phá khoa học”! Vì sao cô lại có ấn tượng mạnh với người này đến thế? Câu trả lời là vì cô là khán giả trung thành của chương trình này. Nhưng cũng giống như đại đa số khán giả khác, lúc kết thúc chương trình khó tránh khỏi gào lên một câu “Hại não!”, cô chính là thể loại thích tự ngược như vậy, vừa xem vừa mắng luôn mồm, mắng xong lại tiếp tục xem.
Cô thậm chí đã viết luôn cả một bài post để chửi rủa chương trình trên một trang web nổi tiếng, không ngờ bài post lại châm ngòi lửa, kéo theo một trận xôn xao hùa vào. Không lâu sau, lại xuất hiện tieba (1) khám phá mê tín, rất nhiều nhóm đã được lập ra. Tô Mã Lệ nhất thời tò mò, cũng đăng kí vào một nhóm trong đấy.
Từ khi phát hiện người sống ở nhà đối diện là MC Diêu Nhiếp của “Khám phá khoa học”, Tô Mã Lệ quan sát đối tượng, từ phim truyền hình, tin tức chuyển hết sang tìm hiểu về Diêu Nhiếp. Đương nhiên, cô không thể công khai quan sát, hơn nữa từ phòng sách nhà cô cũng chỉ có thể nhìn thấy được phòng chứa đồ với ban công nhà anh mà thôi, làm gì có ai tự dưng không có việc gì lại chạy vào phòng chứa đồ hay ra ban công đứng chứ? Cho nên, cơ hội quan sát của Tô Mã Lệ cũng không nhiều lắm.
Chẳng qua ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Diêu Nhiếp ra ban công phơi quần áo, hay tập thể dục theo đài, thậm chí biếng nhác đấm đấm thắt lưng, hay ngáp một cái, tất cả đều có thể khiến cho trái tim của nàng fan nhỏ bé này nhảy nhót liên hồi, trở thành những bí mật nhỏ bé quý giá nhất trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng cái kiểu quan sát thú vị này cũng không kéo dài được bao lâu, vào một ngày kia, ngôi nhà đối diện lại xuất hiện thêm một người đàn ông nữa. Bộ dạng của hắn ta rất đẹp trai, có thể nói đây là người đẹp trai nhất mà Tô Mã Lệ đã từng gặp trong đời. Nhưng Tô Mã Lệ lại không ưa nổi hắn, bởi vì trên người hắn luôn tỏa ra mùi vị nguy hiểm cấm lại gần, toàn thân tràn đầy địch ý, thoạt nhìn không phải côn đồ thì cũng là sát thủ. Ngay hôm đầu tiên, hắn đã phát hiện ra ánh mắt nhìn trộm của Tô Mã Lệ, lúc ấy hắn bắn ra một ánh mắt lạnh như băng, làm cho cả người cô lạnh đến thấu xương. Chưa kể đến, hắn và Diêu Nhiếp còn rất thân mật nữa.
Lúc đầu, Tô Mã Lệ cũng không nghĩ nhiều, nhưng lâu dần, thấy qua vài lần đụng chạm nhau của bọn họ, bằng trực giác nhạy cảm sắc bén trời sinh của phụ nữ, cô có thể cảm thấy được, hai người họ yêu nhau.
Tô Mã Lệ tan nát cõi lòng, cô không biết phải nói là đây là thất vọng của fan đối với thần tượng, hay là nói mình bị thất tình nữa. Tóm lại, ngày hôm đó tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, kỷ lục kiên trì kéo dài liên tục hai năm rốt cuộc đã bị phá vỡ.
Trong cơn đau khổ, cô đăng nhập vào nhóm khám phá mê tín. Trong nhóm đang bàn luận thừa dịp nghỉ đông, tổ chức một chuyến thám hiểm du lịch đến vùng Tây Bắc.
Không biết là xuất phát từ cú sốc tâm lí, hay là nhất thời xúc động, hay còn nguyên nhân nào khác nữa. Mà Tô Mã Lệ – vị trạch nữ đã ẩn cư gần một năm nay chưa hề ló mặt ra ngoài, lại phá lệ đăng kí tham gia, quyết định ra ngoài du lịch giải sầu một chuyến.
……………………………………….
Đảo mắt một cái, đội trưởng và Thiên Cơ đã ở nhà Diêu Nhiếp được một tuần, Thiên Cơ thật đúng là không hề khách sáo, hoàn toàn xem đây là nhà của hắn, cùng tranh giành ti vi với Nhai Xế tranh đến là vui vẻ; khuôn mặt của đội trưởng vẫn như vậy-“ đẹp mông lung”.
Trong lúc đó, Cao Đại Toàn đã mang theo Tiểu Đào, Tam Vô, Daniel đến để “chiêm ngưỡng” sếp lớn tận hai lần liền. Mỗi lần bọn họ rời đi, Nhai Xế đều phải xịt nước xịt phòng. Diêu Nhiếp nhìn không ra hắn lại ưa sạch sẽ như vậy. Nhai Xế chỉ lạnh lùng nói: “Đầy mùi chó thối.”
Diêu Nhiếp ngạc nhiên: “Chó ở đâu ra?”
Ngày cứ trôi qua dần, trình độ táo bạo của Nhai Xế lại bay lên một tầm cao mới, “nợ” gánh trên lưng Diêu Nhiếp cũng ngày càng nhiều thêm. Diêu tiền • MC ngộ ra cứ cái đà này thì không ổn chút nào.
Ngày hôm nay lại thấy đội trưởng và Thiên Cơ ôm bát cơm ngồi xổm trước cửa sổ phòng chứa đồ nhìn chằm chằm nhà đối diện, Diêu Nhiếp tuy biết bọn họ đang làm nhiệm vụ, mình không nên hỏi nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Người ở nhà đối diện đã đi ra ngoài được vài tuần rồi, chắc là về nhà đón tết. Rốt cuộc thì các anh đang nhìn cái gì vậy?” Thật ra trong lòng lại âm thầm gào lên: các người định bao giờ thì lượn đây?
Thiên Cơ chậm rãi nhai nuốt, sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng xong, mới mở miệng nói: “Chúng tôi đang đợi người.”
Diêu Nhiếp ngầm hiểu, lập tức ngồi xổm xuống, thần thần bí bí dò hỏi: “Kẻ bị tình nghi hả?”
Thiên Cơ lại chậm rì rì nuốt xuống một ngụm thức ăn: “Cũng không hẳn.” Đang nói thì máy tính ở phòng sách nhà đối diện đột nhiên tự bật lên.
“Đi!” Đội trưởng đặt cái bát trong tay xuống, vung tay lên, không ngờ ngoài cửa sổ lại xuất hiện một cái đĩa tròn rất lớn, nhìn kỹ lại, thì ra là cái đáy màu trắng có hoa xanh lam của đĩa sứ Thanh Hoa. Đội trưởng, Thiên Cơ không chút do dự nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy lên trên cái đĩa, phiêu phiêu đãng đãng bay đến nhà đối diện.
Ôi mẹ ơi! TM, đúng là đĩa bay thật rồi!
Diêu Nhiếp cầm bát vừa ăn cơm, vừa nhìn hai người kia phá cửa sổ xông vào, màn hình vốn đang sáng đột nhiên tối đen, hiển nhiên là máy tính đã đột ngột tắt nguồn.
Hai người ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cưỡi “đĩa bay” quay về tay không.
Thiên Cơ có chút tức giận mắng một câu: “Đúng là xui xẻo, để nó thoát mất rồi!”
Hai người cũng không muốn chậm trễ công việc thêm nữa, đội trưởng bảo Thiên Cơ đi thu thập hành lý, bọn họ phải rời khỏi đây ngay lập tức, đội trưởng nói tạm biệt Diêu Nhiếp: “Tiểu Diêu à, chúng tôi còn có việc gấp phải làm, không làm phiền cậu thêm nữa.”
Trong lòng Diêu Nhiếp thở phào một hơi, cuối cùng cũng tiễn được hai vị đức phật này đi rồi. Chứ không thì cứ cái đà này, nhà mình sớm sẽ loạn cào cào mất thôi. Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ khách sáo níu kéo vài câu: “Vội vậy à? Sao lại không ở thêm vài ngày nữa?”
“Không được, lần này chúng tôi đã đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn), cứ ngồi chờ ở đây như vậy cũng không thu hoạch được gì. Cậu có thời gian rảnh thì nhớ đến thủ đô chơi nhé, à nhớ là phải mang X nhà chúng tôi theo nữa đấy.”
Diêu Nhiếp có chút không vui, vặn lại: “Hắn bây giờ đã là Nhai Xế, là Ngao Thất rồi!”
Đội trưởng nở nụ cười: “Ừ, nhớ mang theo Ngao Thất được chưa. Tôi lúc nào cũng đều chào đón hai người gia nhập đại gia đình Hình trinh U đội.” Bọn họ ở lại đây một tuần, cũng là một tuần bọn họ làm thuyết khách (2), muốn lôi kéo dụ dỗ Diêu Nhiếp và Nhai Xế nhập đội.
Thiên Cơ chân tay nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã thu thập hành lý xong xuôi. Diêu Nhiếp còn chưa kịp trả lời, hai người đã nhanh chóng nhảy lên “Đĩa bay”, lặng lẽ bay đi, cũng giống như lúc bọn họ đến; mới phất tay áo một cái đã chạy té khói rồi.
……………………………………………..
Hai người kia đi rồi, người sung sướng nhất đương nhiên là Nhai Xế. Bởi vì có người ngoài ở lại, Diêu Nhiếp luôn từ chối những lúc hắn “Đòi nợ”, cũng không cho hắn làm bất cứ hành động thân mật nào. Buồn cười thật! Làm gì có nương tử nào lại không cho phu quân mình thân mật một chút chứ?! Nhưng bây giờ thời cơ đã đến, hai tên ôn thần kia cuối cùng cũng biến rồi, đêm nay cũng là ngày anh nên “Trả nợ” thôi, hắn phải lấy lại cả vốn lẫn lời, đến ngày mai anh cũng đừng mong rời giường!
Diêu Nhiếp đang rửa dưa chuột trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy da đầu run lên, rùng mình một cái. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Diêu Nhiếp gần đây sai bảo Nhai Xế càng ngày càng trôi chảy, huống chi quan hệ của hai người bây giờ đã không còn giống như trước đây, sai bảo người nhà mình thì khách sáo làm gì?
“Tiểu Thất, đi mở cửa đi!”
Nhai Xế từ trong phòng đi ra, lúc đi qua nhà bếp có thoáng nhìn vào bên trong. May mắn thay Diêu Nhiếp không quay đầu lại, chứ không thì đã bị hắn dọa sợ rồi. Trong đôi mắt màu vàng nhạt kia rõ ràng đang lộ ra ánh mắt muốn nuốt chửng con mồi của dã thú.
Nhai Xế vừa đi đến trước cửa, đã ngay lập tức cảm nhận được một luồng tà khí âm u lạnh lẽo. Ngoài cửa nhất định là thứ tà vật nào đó, Nhai Xế nhả bảo kiếm ra, đạp tung cửa. Ngoài cửa bỗng lóe lên một luồng ánh sáng màu lục, hắn theo trực giác chém một kiếm về phía đấy, nhưng lại không chém trúng bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, từ trong nhà truyền đến tiếng quát của Diêu Nhiếp: “Mày là ai? Mày muốn làm gì?!”
Đến khi Nhai Xế nhận ra là mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn mà vọt vào phòng bếp, thì bên trong đã không có lấy một bóng người, trong không khí vẫn còn quanh quẩn âm thanh cầu cứu của Diêu Nhiếp: “Tiểu Thất, cứu tôi!”
Nhai Xế thiếu chút nữa đã nghiến gãy răng nanh của mình, hắn hung hăng vung kiếm chém đứt thớt gỗ.
Chờ ta, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi!
………………………………
(1) Tieba: là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ (Baidu) của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba (Baidu tieba) có thao tác đơn giản, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia. (theo wiki)
(2)thuyết khách: dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo (thường nói về một loại hoạt động ngoại giao thời phong kiến)
/114
|