Trên bàn bát tiên bên ngoài phòng đặt đầy những món ngon. Mà Kính đang ngồi trên ghé, đôi mắt đẹp híp lại.
Trên bãi cỏ cách đó không xa, mấy vũ cơ yêu mị không ngừng nhảy những vũ đạo vô cùng mê người.
Mắt hắn giống như đang thưởng thức vũ đạo khi3u gợi của những vũ cơ kia, môi mỏng nơi nhếch lên, giống như đang nghĩ tới điều gì.
Nhếch mày nhìn về phía nữ tử bưng chén rượu cúi đầu bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ giọng dịu dàng nói “Ngươi qua đây.”
Nữ tử này chính là Phượng Cửu U, nghe Kính nói, hơi khựng lại, nhưng không nhìn Kính, chỉ bưng chén rượu tiến lên.
Tử vân ngồi bên cạnh Kính, thấy Phượng Cửu U từng bước tới gần, mỉm cười, ngón tay khẽ động, dưới chân Phượng Cửu U liền xuất hiện một viên đá tròn vừa phải, pháp lực của Phượng Cửu U sớm đã bị Kính phong ấn, liền trượt chân, ngã ra đất, rượu trong tay hất về phía Kính.
Kính vung tay áo, rượu đang đà hất tới liền rơi xuống đất. Thoáng liếc tử Vân một cái, nói “Nha hoàn này thật không hiểu quy củ, người đâu, mang nàng ta xuống!”
Phượng Cửu U ngã trên đất, nhưng lại không đau lắm, pháp lực bị phong ấn, nàng hoàn toàn không chống đỡ nổi cái lạnh, mặc còn dày hơn cả gấu.
Đứng dậy, nhìn người còn đang thưởng thức ca vũ kia, Phượng Cửu U hừ lạnh một tiếng, nói “Ta tự đi!”
Nói xong, liền đứng thẳng dậy rồi rời đi.
Đi không được bao lâu, hai người hậu đi theo Phượng Cửu U, nhấc bổng Phượng Cửu U lên.
“Các ngươi làm gì vậy?” Phượng Cửu U trừng mắt nhìn.
Một người nói “Làm sai, phải phạt.” Nói xong, liền kéo Phượng Cửu U đi về phía bên trái.
Tới một căn phòng nào đó, hai người hầu thô lỗ ném Phượng Cửu U lên xuống đất, tiến lên kéo đồ Phượng Cửu U ra.
Phượng Cửu U thấy thế, vô lực phản kháng, cả kinh kêu lên “Làm gì vậy?”
Nghe vậy, hai người hầu nhìn Phượng Cửu U một cái, không nói gì nữa.
Phượng Cửu U còn đang cho rằng lần đầu của mình sẽ phải nạp cho hai tiểu sinh tuấn mỹ trước mắt này, khi hai hạ nhân kéo chỉ còn hai thứ trên người, thì bị trói lên ghế đẩu, một gậy gỗ một bên lên.
Phượng Cửu U bị dọa rớt nước mắt, không ngờ hai tiểu sinh này còn có khẩu vị nặng!
Khi gậy gỗ thô to kia rơi xuống mông Phượng Cửu U, khi cảm giác nhau đến chết đi sống lại bao trùm lấy Phượng Cửu U, đã chứng minh trong sạch của hai tiểu sinh tuấn mỹ trước mặt, cũng khiến nước mắt Phượng Cửu U rơi càng thêm dày.
Phượng Cửu U lắc mạnh băng ghế, nước mắt không ngừng rơi, nhưng không hề kêu đau một tiếng nào.
Đến khi Phượng Cửu U cảm thấy mông mình sắp bong da tróc thịt thì hai người dừng lại, cởi trói cho Phượng Cửu U, rồi để lại cho Phượng Cửu U một bóng lưng rời đi.
Không có dây trói, băng ghế cũng chẳng rộng lắm không thể cho Phượng Cửu U nằm được bao lâu liền rớt xuống.
Phiến đá lạnh như băng đụng vào cái mông đã bong da tróc thịt, Phượng Cửu U cuối cùng cũng kêu lớn một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.
Nàng căn bản là không đứng dậy nổi, chỉ nằm úp, lặng lẽ ch ảy nước mắt, đến khi nàng cảm thấy mình đói rồi, cảm thấy mông chết lặng rồi, cảm thấy mình hẳn là có để đứng lên, liền nín khóc.
nàng vị băng ghế, cắn răng, chậm rãi đứng lên. Phải biết rằng Phượng Cửu U muốn cắn một cái màn thầu cỡ nào.
Khi đi đến cửa, nàng nghỉ ngơi một nén hương.
Đi đến cạnh gốc cây, nàng nghỉ khoảng một chén trà.
ĐI đến chòi nghỉ mát, nàng hôn mê bất tỉnh.
Người hầu, nha hoàn đi qua nhìn người năm trên đất không biết là sống hay chết, ai cũng nhíu mày, thầm nghĩ xui xẻo,rồi quay đầu rời đi.
Trên bãi cỏ cách đó không xa, mấy vũ cơ yêu mị không ngừng nhảy những vũ đạo vô cùng mê người.
Mắt hắn giống như đang thưởng thức vũ đạo khi3u gợi của những vũ cơ kia, môi mỏng nơi nhếch lên, giống như đang nghĩ tới điều gì.
Nhếch mày nhìn về phía nữ tử bưng chén rượu cúi đầu bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ giọng dịu dàng nói “Ngươi qua đây.”
Nữ tử này chính là Phượng Cửu U, nghe Kính nói, hơi khựng lại, nhưng không nhìn Kính, chỉ bưng chén rượu tiến lên.
Tử vân ngồi bên cạnh Kính, thấy Phượng Cửu U từng bước tới gần, mỉm cười, ngón tay khẽ động, dưới chân Phượng Cửu U liền xuất hiện một viên đá tròn vừa phải, pháp lực của Phượng Cửu U sớm đã bị Kính phong ấn, liền trượt chân, ngã ra đất, rượu trong tay hất về phía Kính.
Kính vung tay áo, rượu đang đà hất tới liền rơi xuống đất. Thoáng liếc tử Vân một cái, nói “Nha hoàn này thật không hiểu quy củ, người đâu, mang nàng ta xuống!”
Phượng Cửu U ngã trên đất, nhưng lại không đau lắm, pháp lực bị phong ấn, nàng hoàn toàn không chống đỡ nổi cái lạnh, mặc còn dày hơn cả gấu.
Đứng dậy, nhìn người còn đang thưởng thức ca vũ kia, Phượng Cửu U hừ lạnh một tiếng, nói “Ta tự đi!”
Nói xong, liền đứng thẳng dậy rồi rời đi.
Đi không được bao lâu, hai người hậu đi theo Phượng Cửu U, nhấc bổng Phượng Cửu U lên.
“Các ngươi làm gì vậy?” Phượng Cửu U trừng mắt nhìn.
Một người nói “Làm sai, phải phạt.” Nói xong, liền kéo Phượng Cửu U đi về phía bên trái.
Tới một căn phòng nào đó, hai người hầu thô lỗ ném Phượng Cửu U lên xuống đất, tiến lên kéo đồ Phượng Cửu U ra.
Phượng Cửu U thấy thế, vô lực phản kháng, cả kinh kêu lên “Làm gì vậy?”
Nghe vậy, hai người hầu nhìn Phượng Cửu U một cái, không nói gì nữa.
Phượng Cửu U còn đang cho rằng lần đầu của mình sẽ phải nạp cho hai tiểu sinh tuấn mỹ trước mắt này, khi hai hạ nhân kéo chỉ còn hai thứ trên người, thì bị trói lên ghế đẩu, một gậy gỗ một bên lên.
Phượng Cửu U bị dọa rớt nước mắt, không ngờ hai tiểu sinh này còn có khẩu vị nặng!
Khi gậy gỗ thô to kia rơi xuống mông Phượng Cửu U, khi cảm giác nhau đến chết đi sống lại bao trùm lấy Phượng Cửu U, đã chứng minh trong sạch của hai tiểu sinh tuấn mỹ trước mặt, cũng khiến nước mắt Phượng Cửu U rơi càng thêm dày.
Phượng Cửu U lắc mạnh băng ghế, nước mắt không ngừng rơi, nhưng không hề kêu đau một tiếng nào.
Đến khi Phượng Cửu U cảm thấy mông mình sắp bong da tróc thịt thì hai người dừng lại, cởi trói cho Phượng Cửu U, rồi để lại cho Phượng Cửu U một bóng lưng rời đi.
Không có dây trói, băng ghế cũng chẳng rộng lắm không thể cho Phượng Cửu U nằm được bao lâu liền rớt xuống.
Phiến đá lạnh như băng đụng vào cái mông đã bong da tróc thịt, Phượng Cửu U cuối cùng cũng kêu lớn một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.
Nàng căn bản là không đứng dậy nổi, chỉ nằm úp, lặng lẽ ch ảy nước mắt, đến khi nàng cảm thấy mình đói rồi, cảm thấy mông chết lặng rồi, cảm thấy mình hẳn là có để đứng lên, liền nín khóc.
nàng vị băng ghế, cắn răng, chậm rãi đứng lên. Phải biết rằng Phượng Cửu U muốn cắn một cái màn thầu cỡ nào.
Khi đi đến cửa, nàng nghỉ ngơi một nén hương.
Đi đến cạnh gốc cây, nàng nghỉ khoảng một chén trà.
ĐI đến chòi nghỉ mát, nàng hôn mê bất tỉnh.
Người hầu, nha hoàn đi qua nhìn người năm trên đất không biết là sống hay chết, ai cũng nhíu mày, thầm nghĩ xui xẻo,rồi quay đầu rời đi.
/94
|