Pháp lực của Nhạn Hồi đã khôi phục, nàng chỉ ngự kiếm một lát đã rời khỏi thôn nhỏ trên núi Đồng La nọ.
Nhưng cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ bay một chốc mà đã mệt mỏi, nàng tìm chỗ đáp xuống ngồi nghỉ bên một con sông nhỏ.
Tuy vừa rồi nói như vậy với Thiên Diệu, nhưng Nhạn Hồi nghĩ một chốc mà trong lòng vẫn hơi lo sợ bất an, nhỡ may tên Yêu Long này thực sự đi tìm Tố Ảnh Chân Nhân rồi nói với cô ta thì sao nhỉ…
Dựa vào tác phòng của Tố Ảnh Chân Nhân trong miệng Yêu Long kia, chỉ e cô ta sẽ thẳng tay tới tìm nàng đào vảy hộ tâm ra ấy chứ!
Nhạn Hồi nuốt nước miếng, vuốt ve lồng ngực lạnh buốt.
Hay là về thương lượng lại với tên Yêu Long kia nhỉ…
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Nhạn Hồi vẫn chưa thể quyết định được, nghĩ tới nghĩ lui, trời cũng đã nhá nhem tối, Nhạn Hồi tiện tay mò hai con cá, nhặt củi rồi nhóm lửa nướng ăn bên bờ sống, vừa nướng vừa cân nhắc.
Song tới lúc hai con cá trong tay nàng đã nướng chín thì bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.
Chẳng nói chẳng rằng, chằng buồn khách khí, người nọ đã cầm lấy cá trên tay Nhạn Hôi mà ăn.
Nhạn Hồi sững sờ, quay đầu lại: “Sao huynh cũng tới đây rồi!”
Người tới chẳng phải Thiên Diệu thì còn là ai được nữa.
Thiên Diệu hiển nhiên cũng đói bụng, hắn không trả lời Nhạn Hồi mà chỉ ngồi ăn như thế, mãi đến khi Nhạn Hồi đưa tay cướp lại cá trên tay hắn, Thiên Diệu mới nghiêng người lườm Nhạn Hồi một cái: “Đi tới chứ sao.”
Lúc này Nhạn Hồi mới nhớ ra, thuật truy tìm tung tích hắn hạ trên người nàng vẫn chưa giải.
Nhưng vừa nghĩ lại, Nhạn Hồi đã sợ ngây người.
Tuy thời gian nàng ngự kiếm hôm nay không dài, tốc độ không nhanh, nhưng dầu gì cũng là bay đấy nhé, tên này đi mà cũng có thể đuổi kịp nàng… Đúng là quá kiên trì… Nhạn Hồi miết giữa chân mày: “Ta sẽ không giúp huynh đâu, tình hình bây giờ ta còn chưa nói đủ rõ ràng sao?”
“Rõ rồi.” Thiên Diệu vừa từ từ ăn cá, vừa nói, “Có điều…” Cuối cùng hắn cũng ăn xong, liếc qua nàng một cái, ánh lửa hắt lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, trong giọng nói lãnh đạm của hắn mang theo vẻ lơ đã tự giễu: “Ngoại trừ đi theo cô, ta còn có thể đi đâu nữa đây?”
Thật ra những lời này của hắn chẳng có chút vẻ lưu manh nào, nhưng Nhạn Hồi nhìn sắc mặt của hắn lại có cảm giác không nói nổi nên lời.
Nàng không nói gì, chỉ nhìn Thiên Diệu một chốc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn mà không khỏi cảm thán một tiếng, thật ra đối diện với khuôn mặt này, chuyện nàng có thể nàng cũng đã giúp rồi, nhưng chẳng biết sao lần nào cũng là chuyện như củ khoai lang nóng đến bỏng tay như thế…
Nhạn Hồi u buồn bắt đầu ăn cá, ăn nửa ngày, cuối cùng cũng đã lưng lửng bụng, nàng chậc lưỡi hai tiếng, thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì huynh cứ theo, dù sao ta cũng sẽ không dùng cái cách mất nửa đời sau kia để giúp huynh đâu.”
Thiên Diệu không nói lời nào tựa như không nghe thấy những lời này của Nhạn Hồi vậy.
Buổi tối, Nhạn Hồi rửa mặt qua loa bên bờ sông rồi tìm một vùng bằng phẳng nằm xuống. Nàng như thể xem Thiên Diệu như không tồn tại, có điều trước khi ngủ, nàng vẫn không nén được lặng lẽ nhìn trộm hắn một cái.
Thiên Diệu vốn đag nhìn lên ánh trăng trên trời đột nhiên chuyển ánh mắt, vừa hay bắt được ánh mắt của Nhạn Hồi,
Nhạn Hồi hơi xấu hổ, ho hai tiếng rồi quay lưng, điều chỉnh tư thế, giả vờ giả vịt rằng mình đã ngủ.
Nhưng hôm nay đã biết nhiều chuyện như vậy, ánh mắt của Thiên Diệu lại cứ nhìn chằm chằm vào lưng nàng chẳng chịu rời đi, Nhạn Hồi nào có dễ ngủ được như vậy chứ. Nàng giữ nguyên tư thế nằm cứng đơ như thế trước như thế, chẳng ngờ mới một chốc mà nàng đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thiên Diệu sau lưng.
Hắn còn có lòng đi ngủ hơn cả nàng cơ đấy…
Trong lòng Nhạn Hồi có mấy phần cảm xúc kỳ lạ.
Nàng quay người, muốn nhân lúc Thiên Diệu đang ngủ mà quang minh chính đại nhìn hắn một chốc. Không ngờ lúc nàng vừa nghiêng người quay lại thì đã thấy hắn đột nhiên mở to hai mắt.
Đôi mắt của hắn khóa lại trên người Nhạn Hồi, tuy vẫn đạm mạc và tỉnh táo như ngày thường nhưng ánh mắt lại chẳng chịu buông tha nàng dù chỉ là một chút, thu hết từng động tác nhỏ của nàng vào mắt.
Nhạn Hồi nhìn thẳng hắn trong chốc lát rồi trực tiếp hỏi hắn: “Huynh sợ ta chạy à?”
Thiên Diệu cũng chẳng e dè: “Đúng vậy.”
“Cho dù là huynh cứ nhìn chằm chằm ta một đêm nhe thế nhưng sáng mai ta vẫn ngự kiếm bay đi cơ mà.”
“Ta lại tìm cô là được rồi.”
“…”
Nhạn Hồi cảm thấy mình đúng là đáng buồn, trong tiểu thuyết, những lời như vậy toàn là của bậc Đế vương bá đạo nói với cô gái mình yêu, nhưng lúc này đây, những lời này thoát ra từ miệng Thiên Diệu, nàng lại chỉ thấy đau đầu như bị Lệ Quỷ quấn lấy vậy.
Nàng cắn răng, dứt khoát ngồi dậy tính nói chuyện tử tế với hắn: “Ta thấy huynh cứ quấn ta như vậy thật quá vô lý.”
Thiên Diệu khoanh tay nghe nàng nói.
“Huynh xem, bây giờ pháp lực của ta cũng hồi phục rồi, huynh lại chỉ tìm được long cốt của huynh mà thôi, không có pháp lực thì huynh chẳng thể nào đánh nổi lại ta, ta không muốn giúp huynh, huynh cũng làm sao mà ép ta được?”
“Lại nói, cứ cho là đánh lại được đi, huynh lại ép ta như lúc đi lấy long cốt chẳng hạn, vậy thì sao nào, huynh ngẫm kỹ lại chút coi, nghĩ lại cảnh chúng ta chật vật lấy long cốt hôm đó, có phải là vì huynh không chịu nói cho rõ ra nên ta mới không chịu phối hợp mà làm ầm lên rồi bỏ ra ngoài không? Vì thế huynh phải hiểu, nếu ta không thành tâm giúp huynh, ta sẽ trở thành kẻ vướng tay vướng chân, phiền phức như gậy dính phân ấy. Chẳng bằng huynh tự làm cho nó sảng khoái còn hơn.”
Thiên Diệu sau khi nghe xong mới nói: “Nói xong rồi hả?”
Nhạn Hồi nhẹ gật đầu, đầy chờ mong nhìn hắn: “Có phải cảm thấy lời ta nói có lý lắm không, nghe xong có ngộ ra được gì không…”
Thiên Diệu cũng gật đầu, đáp nhanh đáp gọn: “Nói nhảm nhiều quá.”
“…”
“Đừng mong vứt bỏ ta, ta sẽ không để cô rời khỏi ta đâu.” Thiên Diệu nói, “Ngủ đi.”
Nhạn Hồi vừa bẻ khớp tay răng rắc, vừa vận chuyển nội tức trong cơ thể mình, muốn phá tan tàn thuật truy tung mà hắn hạ trên người nàng. Dò xét một chốc, nàng chỉ hận trước kia mình sao mà tham ăn thế, ăn rõ nhiều màn thầu, tuy chỉ là một thuật truy tung nhỏ bé, nhưng lại bị hạ quá sâu, chỉ một lát thế này, nàng đúng thật là không có cách nào mà giải được…
Vừa nghĩ vậy, ở phía xa xa trong rừng đã truyền tới tiếng chim chóc đập cánh bay loạn xạ.
Lỗ tai Nhạn Hồi hơi nhúc nhích, nhìn về phía chim chóc đang bay lên kia. Nàng quay đầu lại nhìn Thiên Diệu, ánh mắt hai người đều rất nghiêm trọng.
Nhạn Hồi nói: “Thế này thì đúng thực là không ngủ được nữa.” Mắt nàng chìm xuống, “Yêu khí bốc lên như vậy, thật phiền phức.”
Thiên Diệu cũng đứng lên, phủi quần áo: “Đang xông về phía chúng ta.”
Nhạn Hồi nhướn mày: “Tới gặp huynh à?”
Thiên Diệu cười nhạo một tiếng: “Ai mà lại tới gặp ta chứ. Chỉ là một đám yêu quái bị hấp dẫn tới mà thôi.”
“Hấp dẫn?”
“Bây giờ ta mang thân người phàm lại có long cốt, với đám yêu quái lẻn vào Trung Nguyên mà nói, ta quả là một bữa đại tiệc để bọn chúng tăng tu vi.” Hắn nói xong, sắc mặc cũng chẳng có lấy chút kinh hoàng nào.
“Huynh cũng thật đáng thương… Kẻ tu tiên muốn giết huynh, bây giờ ngay cả yêu quái cũng muốn ăn thịt huynh.” Nhạn Hồi vừa nói vừa dập lửa trên mặt đất, nói: “Lúc trước huynh nhập vào cơ thể này đã che lấp được khí tức quanh mình, bây giờ vất vả lắm mới tìm được long cốt thì lại tiện cho đám đồng loại ăn thịt mình.” Nhạn Hồi giẫm lên đống lửa, mãi đến khi chẳng còn chút khói nào, nàng mới thẳng lưng đi về phía dòng sông, “Chim đã bay tán loạn nhiều tới vậy, vết thương của ta hẵng còn chưa khỏi, rút lui trước đã. Huynh bảo trọng.”
Nhạn Hồi xuống sông, người bên cạnh cũng đi theo nàng xuống sông, lội sông ào ào một chặp, Nhạn Hồi lại nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu bên người: “Chớ có đi theo ta.”
Thiên Diệu làm như không nghe thấy gì, học theo nàng đi ngược dòng sông, sau đó gật đầu: “Nước có thể giấu đi khí tức, đi ngược dòng tuy có chậm một chút nhưng lại có thể khiến đám kia hiểu nhầm hướng đi.” Hắn lại tán thưởng nói thêm, “Coi như cũng có chút bản lĩnh chạy trốn giữ mạng.”
Nhạn Hồi vừa lội ngược dòng, vừa tức mình nói: “Đã nói là không được theo ta cơ mà. Bọn chúng ở xa tới vậy mà còn tìm tới được, nước này có thể che được khí tức của huynh chắ? Không ai nói cho huynh biết đừng có liên lụy tới người khác sao! Tránh xa ta ra một chút.”
Thiên Diệu nhìn về phía xa xa rồi quay đầu hỏi Nhạn Hồi: “Có thể nín thở được bao lâu?”
Nhạn Hồi vô thức trả lời: “Điều tức xong thì hoảng một canh giờ…”
“Vậy cô điều tức trước đi.”
Nhạn Hồi nhíu mày, nhìn ra phía xa: “Tới nhanh vậy sao? Vừa rồi chim còn bay xa thế mà.”
“Điều xong chưa?”
“… Huynh có thể đừng có bỏ qua lời nói của ta vậy được không!”
“Không thể.”
Thiên Diệu vừa mới nói xong thì chẳng đợi Nhạn Hồi chuẩn bị kĩ đã ấn nàng xuống lòng sông, nơi này vừa tối vừa sâu, dưới đáy sống có một hòn đá lớn, bên cạnh vừa hay có một chỗ trũng xuống, hòn đá rất chắc chắn, Thiên Diệu túm chặt lấy, ổn định lại cơ thể, giữ chắc để bọn họ không bị cuốn đi.
Đêm khuya, bên bờ sông, lòng sông đen kịt, nhưng từ trong lòng sông nhìn ra ngoài lại rất rõ ràng. Ánh trăng cùng những vì sao lấp lánh hơi bị làn nước uốn cong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thiên Diệu ôm lấy Nhạn Hồi, giam nàng trong ngực mình, là một tư thế bảo vệ, nhưng lại không có ý bảo vệ, hắn chỉ sợ Nhạn Hồi không an phận, lộn xộn gây ra động tĩnh.
Nhạn Hồi cũng có thể nhận ra ý hắn, bởi vì… hắn quả thực ôm nàng quá là chặt.
Nhạn Hồi muốn động cánh tay để Thiên Diệu thả lỏng một chút, nhưng đúng lúc này, một cái bóng khổng lồ đã tiến tới gần bờ sông, Nhạn Hồi có thể nhìn tháy rõ ràng, đó là một con yêu quái Thủy Ngưu Giác khổng lồ.
Nó cúi đầu xuống khiến Nhạn Hồi có thể nhìn thấy rõ ràng, cả người nàng đề phòng nâng pháp lực, Thiên Diệu lại như thể hiểu ý nàng, càng ôm nàng chặt hơn, hắn chuyển mình, dùng cơ thể chắn tầm mắt của nàng.
Nhạn Hồi lập tức hiểu ra, Thiên Diệu đang nói nàng phải ổn định.
Thiên Diệu vẫn còn trong cơ thể một thiếu niên, bờ vai vẫn hơi gầy gò, nhưng lúc Thủy Ngưu Giác kia vẫn đang không ngừng dò xét trên mặt nước, Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng quyết định tin tưởng tên Yêu Long này.
Nàng thu pháp lực lại, cùng dán mình ẩn nấp với Thiên Diệu dưới đáy sống.
Đầu bò của Thủy Giác Ngưu đã áp sát mặt nước, nếu nó sục vào trong nước thì đã có thể rõ ràng nhìn thấy bọn họ, nhưng nó cũng chỉ sục cái mõm dài xuống mặt nước, uống nước ừng ực, sau đó ngẩng đầu bỏ đi.
Ngay sau đó, có bóng bốn năm con yêu quái theo sau lưng con Thủy Giác Ngửu kia bỏ đi ngang qua bờ sông.
Sau đó thật lâu cũng không thấy cái bóng nào nữa.
Nhạn Hồi thầm thở phào một hơi.
Vừa rồi nhìn đầu trâu kia lớn như vậy, có thể thấy con yêu quái này có thể hình rất khổng lồ, sau lưng còn có bốn năm Tiểu Yêu đi theo, hẳn là một tên yêu quái thủ lĩnh lẻn tới, bây giờ nàng đang bị thương, đừng nói là kiếm, mà vũ khí gì cũng chẳng có nổi, nếu chống lại bọn chúng thì cũng đúng là một chuyện phiền toái.
Nàng ngẩng đầu chấn vào cằm Thiên Diệu một cái, ý bảo hắn có thể lên rồi.
Nhưng Thiên Diệu vẫn còn bất động.
Một chốc sau, trên mặt nước bỗng đen lại. Lần này không phải là một yêu quái vùi đầu uống nước nữa mà là cả bờ sông bằng phẳng cũng đen lại.
Một vùng đen kịt này khiến Nhạn Hồi sợ ngây ra.
Đây là…
Thiên Diệu đã hấp dẫn cả đám yêu quái lẻn vào Trung Nguyên tới đây đó à!
Cái bánh ngon miệng này đúng là hương thơm tỏa khắp mười dặm đấy!
Nhưng cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ bay một chốc mà đã mệt mỏi, nàng tìm chỗ đáp xuống ngồi nghỉ bên một con sông nhỏ.
Tuy vừa rồi nói như vậy với Thiên Diệu, nhưng Nhạn Hồi nghĩ một chốc mà trong lòng vẫn hơi lo sợ bất an, nhỡ may tên Yêu Long này thực sự đi tìm Tố Ảnh Chân Nhân rồi nói với cô ta thì sao nhỉ…
Dựa vào tác phòng của Tố Ảnh Chân Nhân trong miệng Yêu Long kia, chỉ e cô ta sẽ thẳng tay tới tìm nàng đào vảy hộ tâm ra ấy chứ!
Nhạn Hồi nuốt nước miếng, vuốt ve lồng ngực lạnh buốt.
Hay là về thương lượng lại với tên Yêu Long kia nhỉ…
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Nhạn Hồi vẫn chưa thể quyết định được, nghĩ tới nghĩ lui, trời cũng đã nhá nhem tối, Nhạn Hồi tiện tay mò hai con cá, nhặt củi rồi nhóm lửa nướng ăn bên bờ sống, vừa nướng vừa cân nhắc.
Song tới lúc hai con cá trong tay nàng đã nướng chín thì bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.
Chẳng nói chẳng rằng, chằng buồn khách khí, người nọ đã cầm lấy cá trên tay Nhạn Hôi mà ăn.
Nhạn Hồi sững sờ, quay đầu lại: “Sao huynh cũng tới đây rồi!”
Người tới chẳng phải Thiên Diệu thì còn là ai được nữa.
Thiên Diệu hiển nhiên cũng đói bụng, hắn không trả lời Nhạn Hồi mà chỉ ngồi ăn như thế, mãi đến khi Nhạn Hồi đưa tay cướp lại cá trên tay hắn, Thiên Diệu mới nghiêng người lườm Nhạn Hồi một cái: “Đi tới chứ sao.”
Lúc này Nhạn Hồi mới nhớ ra, thuật truy tìm tung tích hắn hạ trên người nàng vẫn chưa giải.
Nhưng vừa nghĩ lại, Nhạn Hồi đã sợ ngây người.
Tuy thời gian nàng ngự kiếm hôm nay không dài, tốc độ không nhanh, nhưng dầu gì cũng là bay đấy nhé, tên này đi mà cũng có thể đuổi kịp nàng… Đúng là quá kiên trì… Nhạn Hồi miết giữa chân mày: “Ta sẽ không giúp huynh đâu, tình hình bây giờ ta còn chưa nói đủ rõ ràng sao?”
“Rõ rồi.” Thiên Diệu vừa từ từ ăn cá, vừa nói, “Có điều…” Cuối cùng hắn cũng ăn xong, liếc qua nàng một cái, ánh lửa hắt lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, trong giọng nói lãnh đạm của hắn mang theo vẻ lơ đã tự giễu: “Ngoại trừ đi theo cô, ta còn có thể đi đâu nữa đây?”
Thật ra những lời này của hắn chẳng có chút vẻ lưu manh nào, nhưng Nhạn Hồi nhìn sắc mặt của hắn lại có cảm giác không nói nổi nên lời.
Nàng không nói gì, chỉ nhìn Thiên Diệu một chốc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn mà không khỏi cảm thán một tiếng, thật ra đối diện với khuôn mặt này, chuyện nàng có thể nàng cũng đã giúp rồi, nhưng chẳng biết sao lần nào cũng là chuyện như củ khoai lang nóng đến bỏng tay như thế…
Nhạn Hồi u buồn bắt đầu ăn cá, ăn nửa ngày, cuối cùng cũng đã lưng lửng bụng, nàng chậc lưỡi hai tiếng, thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì huynh cứ theo, dù sao ta cũng sẽ không dùng cái cách mất nửa đời sau kia để giúp huynh đâu.”
Thiên Diệu không nói lời nào tựa như không nghe thấy những lời này của Nhạn Hồi vậy.
Buổi tối, Nhạn Hồi rửa mặt qua loa bên bờ sông rồi tìm một vùng bằng phẳng nằm xuống. Nàng như thể xem Thiên Diệu như không tồn tại, có điều trước khi ngủ, nàng vẫn không nén được lặng lẽ nhìn trộm hắn một cái.
Thiên Diệu vốn đag nhìn lên ánh trăng trên trời đột nhiên chuyển ánh mắt, vừa hay bắt được ánh mắt của Nhạn Hồi,
Nhạn Hồi hơi xấu hổ, ho hai tiếng rồi quay lưng, điều chỉnh tư thế, giả vờ giả vịt rằng mình đã ngủ.
Nhưng hôm nay đã biết nhiều chuyện như vậy, ánh mắt của Thiên Diệu lại cứ nhìn chằm chằm vào lưng nàng chẳng chịu rời đi, Nhạn Hồi nào có dễ ngủ được như vậy chứ. Nàng giữ nguyên tư thế nằm cứng đơ như thế trước như thế, chẳng ngờ mới một chốc mà nàng đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thiên Diệu sau lưng.
Hắn còn có lòng đi ngủ hơn cả nàng cơ đấy…
Trong lòng Nhạn Hồi có mấy phần cảm xúc kỳ lạ.
Nàng quay người, muốn nhân lúc Thiên Diệu đang ngủ mà quang minh chính đại nhìn hắn một chốc. Không ngờ lúc nàng vừa nghiêng người quay lại thì đã thấy hắn đột nhiên mở to hai mắt.
Đôi mắt của hắn khóa lại trên người Nhạn Hồi, tuy vẫn đạm mạc và tỉnh táo như ngày thường nhưng ánh mắt lại chẳng chịu buông tha nàng dù chỉ là một chút, thu hết từng động tác nhỏ của nàng vào mắt.
Nhạn Hồi nhìn thẳng hắn trong chốc lát rồi trực tiếp hỏi hắn: “Huynh sợ ta chạy à?”
Thiên Diệu cũng chẳng e dè: “Đúng vậy.”
“Cho dù là huynh cứ nhìn chằm chằm ta một đêm nhe thế nhưng sáng mai ta vẫn ngự kiếm bay đi cơ mà.”
“Ta lại tìm cô là được rồi.”
“…”
Nhạn Hồi cảm thấy mình đúng là đáng buồn, trong tiểu thuyết, những lời như vậy toàn là của bậc Đế vương bá đạo nói với cô gái mình yêu, nhưng lúc này đây, những lời này thoát ra từ miệng Thiên Diệu, nàng lại chỉ thấy đau đầu như bị Lệ Quỷ quấn lấy vậy.
Nàng cắn răng, dứt khoát ngồi dậy tính nói chuyện tử tế với hắn: “Ta thấy huynh cứ quấn ta như vậy thật quá vô lý.”
Thiên Diệu khoanh tay nghe nàng nói.
“Huynh xem, bây giờ pháp lực của ta cũng hồi phục rồi, huynh lại chỉ tìm được long cốt của huynh mà thôi, không có pháp lực thì huynh chẳng thể nào đánh nổi lại ta, ta không muốn giúp huynh, huynh cũng làm sao mà ép ta được?”
“Lại nói, cứ cho là đánh lại được đi, huynh lại ép ta như lúc đi lấy long cốt chẳng hạn, vậy thì sao nào, huynh ngẫm kỹ lại chút coi, nghĩ lại cảnh chúng ta chật vật lấy long cốt hôm đó, có phải là vì huynh không chịu nói cho rõ ra nên ta mới không chịu phối hợp mà làm ầm lên rồi bỏ ra ngoài không? Vì thế huynh phải hiểu, nếu ta không thành tâm giúp huynh, ta sẽ trở thành kẻ vướng tay vướng chân, phiền phức như gậy dính phân ấy. Chẳng bằng huynh tự làm cho nó sảng khoái còn hơn.”
Thiên Diệu sau khi nghe xong mới nói: “Nói xong rồi hả?”
Nhạn Hồi nhẹ gật đầu, đầy chờ mong nhìn hắn: “Có phải cảm thấy lời ta nói có lý lắm không, nghe xong có ngộ ra được gì không…”
Thiên Diệu cũng gật đầu, đáp nhanh đáp gọn: “Nói nhảm nhiều quá.”
“…”
“Đừng mong vứt bỏ ta, ta sẽ không để cô rời khỏi ta đâu.” Thiên Diệu nói, “Ngủ đi.”
Nhạn Hồi vừa bẻ khớp tay răng rắc, vừa vận chuyển nội tức trong cơ thể mình, muốn phá tan tàn thuật truy tung mà hắn hạ trên người nàng. Dò xét một chốc, nàng chỉ hận trước kia mình sao mà tham ăn thế, ăn rõ nhiều màn thầu, tuy chỉ là một thuật truy tung nhỏ bé, nhưng lại bị hạ quá sâu, chỉ một lát thế này, nàng đúng thật là không có cách nào mà giải được…
Vừa nghĩ vậy, ở phía xa xa trong rừng đã truyền tới tiếng chim chóc đập cánh bay loạn xạ.
Lỗ tai Nhạn Hồi hơi nhúc nhích, nhìn về phía chim chóc đang bay lên kia. Nàng quay đầu lại nhìn Thiên Diệu, ánh mắt hai người đều rất nghiêm trọng.
Nhạn Hồi nói: “Thế này thì đúng thực là không ngủ được nữa.” Mắt nàng chìm xuống, “Yêu khí bốc lên như vậy, thật phiền phức.”
Thiên Diệu cũng đứng lên, phủi quần áo: “Đang xông về phía chúng ta.”
Nhạn Hồi nhướn mày: “Tới gặp huynh à?”
Thiên Diệu cười nhạo một tiếng: “Ai mà lại tới gặp ta chứ. Chỉ là một đám yêu quái bị hấp dẫn tới mà thôi.”
“Hấp dẫn?”
“Bây giờ ta mang thân người phàm lại có long cốt, với đám yêu quái lẻn vào Trung Nguyên mà nói, ta quả là một bữa đại tiệc để bọn chúng tăng tu vi.” Hắn nói xong, sắc mặc cũng chẳng có lấy chút kinh hoàng nào.
“Huynh cũng thật đáng thương… Kẻ tu tiên muốn giết huynh, bây giờ ngay cả yêu quái cũng muốn ăn thịt huynh.” Nhạn Hồi vừa nói vừa dập lửa trên mặt đất, nói: “Lúc trước huynh nhập vào cơ thể này đã che lấp được khí tức quanh mình, bây giờ vất vả lắm mới tìm được long cốt thì lại tiện cho đám đồng loại ăn thịt mình.” Nhạn Hồi giẫm lên đống lửa, mãi đến khi chẳng còn chút khói nào, nàng mới thẳng lưng đi về phía dòng sông, “Chim đã bay tán loạn nhiều tới vậy, vết thương của ta hẵng còn chưa khỏi, rút lui trước đã. Huynh bảo trọng.”
Nhạn Hồi xuống sông, người bên cạnh cũng đi theo nàng xuống sông, lội sông ào ào một chặp, Nhạn Hồi lại nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu bên người: “Chớ có đi theo ta.”
Thiên Diệu làm như không nghe thấy gì, học theo nàng đi ngược dòng sông, sau đó gật đầu: “Nước có thể giấu đi khí tức, đi ngược dòng tuy có chậm một chút nhưng lại có thể khiến đám kia hiểu nhầm hướng đi.” Hắn lại tán thưởng nói thêm, “Coi như cũng có chút bản lĩnh chạy trốn giữ mạng.”
Nhạn Hồi vừa lội ngược dòng, vừa tức mình nói: “Đã nói là không được theo ta cơ mà. Bọn chúng ở xa tới vậy mà còn tìm tới được, nước này có thể che được khí tức của huynh chắ? Không ai nói cho huynh biết đừng có liên lụy tới người khác sao! Tránh xa ta ra một chút.”
Thiên Diệu nhìn về phía xa xa rồi quay đầu hỏi Nhạn Hồi: “Có thể nín thở được bao lâu?”
Nhạn Hồi vô thức trả lời: “Điều tức xong thì hoảng một canh giờ…”
“Vậy cô điều tức trước đi.”
Nhạn Hồi nhíu mày, nhìn ra phía xa: “Tới nhanh vậy sao? Vừa rồi chim còn bay xa thế mà.”
“Điều xong chưa?”
“… Huynh có thể đừng có bỏ qua lời nói của ta vậy được không!”
“Không thể.”
Thiên Diệu vừa mới nói xong thì chẳng đợi Nhạn Hồi chuẩn bị kĩ đã ấn nàng xuống lòng sông, nơi này vừa tối vừa sâu, dưới đáy sống có một hòn đá lớn, bên cạnh vừa hay có một chỗ trũng xuống, hòn đá rất chắc chắn, Thiên Diệu túm chặt lấy, ổn định lại cơ thể, giữ chắc để bọn họ không bị cuốn đi.
Đêm khuya, bên bờ sông, lòng sông đen kịt, nhưng từ trong lòng sông nhìn ra ngoài lại rất rõ ràng. Ánh trăng cùng những vì sao lấp lánh hơi bị làn nước uốn cong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thiên Diệu ôm lấy Nhạn Hồi, giam nàng trong ngực mình, là một tư thế bảo vệ, nhưng lại không có ý bảo vệ, hắn chỉ sợ Nhạn Hồi không an phận, lộn xộn gây ra động tĩnh.
Nhạn Hồi cũng có thể nhận ra ý hắn, bởi vì… hắn quả thực ôm nàng quá là chặt.
Nhạn Hồi muốn động cánh tay để Thiên Diệu thả lỏng một chút, nhưng đúng lúc này, một cái bóng khổng lồ đã tiến tới gần bờ sông, Nhạn Hồi có thể nhìn tháy rõ ràng, đó là một con yêu quái Thủy Ngưu Giác khổng lồ.
Nó cúi đầu xuống khiến Nhạn Hồi có thể nhìn thấy rõ ràng, cả người nàng đề phòng nâng pháp lực, Thiên Diệu lại như thể hiểu ý nàng, càng ôm nàng chặt hơn, hắn chuyển mình, dùng cơ thể chắn tầm mắt của nàng.
Nhạn Hồi lập tức hiểu ra, Thiên Diệu đang nói nàng phải ổn định.
Thiên Diệu vẫn còn trong cơ thể một thiếu niên, bờ vai vẫn hơi gầy gò, nhưng lúc Thủy Ngưu Giác kia vẫn đang không ngừng dò xét trên mặt nước, Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng quyết định tin tưởng tên Yêu Long này.
Nàng thu pháp lực lại, cùng dán mình ẩn nấp với Thiên Diệu dưới đáy sống.
Đầu bò của Thủy Giác Ngưu đã áp sát mặt nước, nếu nó sục vào trong nước thì đã có thể rõ ràng nhìn thấy bọn họ, nhưng nó cũng chỉ sục cái mõm dài xuống mặt nước, uống nước ừng ực, sau đó ngẩng đầu bỏ đi.
Ngay sau đó, có bóng bốn năm con yêu quái theo sau lưng con Thủy Giác Ngửu kia bỏ đi ngang qua bờ sông.
Sau đó thật lâu cũng không thấy cái bóng nào nữa.
Nhạn Hồi thầm thở phào một hơi.
Vừa rồi nhìn đầu trâu kia lớn như vậy, có thể thấy con yêu quái này có thể hình rất khổng lồ, sau lưng còn có bốn năm Tiểu Yêu đi theo, hẳn là một tên yêu quái thủ lĩnh lẻn tới, bây giờ nàng đang bị thương, đừng nói là kiếm, mà vũ khí gì cũng chẳng có nổi, nếu chống lại bọn chúng thì cũng đúng là một chuyện phiền toái.
Nàng ngẩng đầu chấn vào cằm Thiên Diệu một cái, ý bảo hắn có thể lên rồi.
Nhưng Thiên Diệu vẫn còn bất động.
Một chốc sau, trên mặt nước bỗng đen lại. Lần này không phải là một yêu quái vùi đầu uống nước nữa mà là cả bờ sông bằng phẳng cũng đen lại.
Một vùng đen kịt này khiến Nhạn Hồi sợ ngây ra.
Đây là…
Thiên Diệu đã hấp dẫn cả đám yêu quái lẻn vào Trung Nguyên tới đây đó à!
Cái bánh ngon miệng này đúng là hương thơm tỏa khắp mười dặm đấy!
/112
|