Yến tiệc tiến hành được một nửa, Quốc chủ Thanh Khâu buông ly ngọc trong tay, ly và đĩa va chạm nhẹ phát ra một tiếng “keng” giòn giã. Âm thanh tuy nhỏ nhưng lại truyền khắp bên trong. Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía Quốc chủ.
Mặt trăng leo lên ngọn cây cổ thụ, vừa khéo chiếu rọi sau lưng ông, giống như thần tiên trên trời ban một vương niệm bằng vàng cho Quốc chủ vậy, cao quý chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Thanh Khâu đã lâu không thiết yến, lần này lại là trong lúc chiến loạn, tổ chức yến tiệc này lòng cũng không biết phải làm sao, cảm thấy thật hổ thẹn.” Quốc chủ nói một câu khiêm nhường, bên dưới có người của Yêu tộc lắc đầu hô không dám.
Quốc chủ tiếp tục nói: “Năm mươi năm trước Yêu tộc và người tu đạo đại chiến, phân chia ranh giới Nam Bắc, tộc ta và Trung Nguyên tạm thời giữ hòa bình, ta nghĩ rằng vùng đất Tây Nam tuy hẻo lánh, có thể tránh được chiến loạn, duy trì huyết mạch, mong rằng nơi này sẽ trở thành đất lành để Yêu tộc sinh tồn. Nhưng nay tiên giới Trung Nguyên không muốn nhìn thấy chúng ta lớn mạnh ở mảnh đất Tây Nam này, chèn ép đủ điều, giết hại con cháu tộc ta, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ vô cùng ác độc.”
Giọng điệu Quốc chủ tuy vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng nói đến đây lại có sát khí thấm sâu vào tận lòng người.
Nhạn Hồi nghĩ tới cách thức Tố Ảnh điều chế mê hương, ngoài rùng mình trước sát khí này, trong lòng cũng nảy sinh căm phẫn.
Tố Ảnh tiên nhân vời vợi trên cao kia hai mươi năm trước đã đối xử với Thiên Diệu như vậy, hai mươi năm sau cũng đối xử với các yêu quái khác như vậy, e là bà ta chưa bao giờ coi sinh linh của Yêu tộc là một mạng, bởi vậy mới đưa tay hạ đao tàn nhẫn gọn gàng đến vậy.
Các yêu quái ngồi dưới từ lâu đã tích tụ cơn giận với người tu đạo ở Trung Nguyên, lúc này có kẻ đập bàn mắng nhiếc, có người giận đến mức ném vỡ ly.
Đại hoàng tử ngồi ở vị trí đầu tiên đứng dậy, cúi người với Quốc chủ Thanh Khâu, tiếp đó xoay người nói với bên dưới, “Tướng sĩ Yêu tộc năm mươi năm nay chưa từng chinh chiến, nhưng cũng không phải không thể chiến đấu.” Ông ta khựng lại, giọng nói vang dội, “Ai bằng lòng theo ta bước qua Tam Trùng sơn, đánh vào Trung Nguyên?”
Tiếng phụ họa bên dưới lập tức rền vang.
So với các yêu quái nhiệt huyết bừng bừng bên dưới, những người nắm quyền của tộc Cửu Vĩ Hồ ở tầng cao nhất rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, Thiên Diệu ở trong góc chỉ âm thầm uống rượu.
Nhạn Hồi khách quan nhìn tất cả mọi việc, lòng coi như đã hiểu, yến tiệc mang danh đón Quận chúa về Thanh Khâu này chính là đại hội tuyên thệ của Yêu tộc.
Nhằm để giương cao sĩ khí thu hút nhân tâm.
Thiết nghĩ, Yêu tộc sắp sửa tấn công vào Trung Nguyên với quy mô lớn.
Nhạn Hồi nghe các yêu quái huyết khí ngút trời gào thét hai chữ “báo thù”, trong lòng thật sự ngũ vị đan xen. Nàng tu tiên mười năm, hôm nay lại bị vận mệnh đẩy vào ngồi trong đại hội tuyên thệ của Yêu tộc.
Cảnh ngộ của đời người thật sự không tài nào dự liệu.
Nàng đưa mắt nhìn Huyền Ca áo đỏ ở phía xa xa, phát giác có người nhìn mình, ánh mắt Huyền Ca cũng rơi trên người Nhạn Hồi. Hai người nhìn nhau, nàng ta cười khẽ, lúc lắc chiếc ly trong tay, nàng cũng nâng ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Cơm no rượu say, ca múa chấm dứt, đến khi bóng Quốc chủ Thanh Khâu biến mất, người trong Yêu tộc ai nấy tự rút lui, các Vương gia Cửu Vĩ Hồ chào hỏi nhau rồi cũng rời đi.
Nhạn Hồi vừa đứng dậy, Huyền Ca đã bước tới bên cạnh nàng: “Trò chuyện một chút nhé?”
Nhạn Hồi liếc nàng ta: “Đương nhiên rồi.” Nàng xoay sang dặn dò Thiên Diệu, “Chút nữa giúp ta trông chừng Huyễn Tiểu Yên, nó nghịch lắm, đừng để nó uống say gây họa, ngày mai có người tới kiện cáo với ta thì phiền lắm đó.”
Thiên Diệu vừa mấp máy môi thì Huyền Ca đã níu cánh tay Nhạn Hồi nói: “Đi thôi.” Hai người biến mất khỏi tầng cây.
Thiên Diệu thất thần đưa tay ra nhưng chỉ vớt được một ngọn gió, hắn siết nắm tay, bỗng cảm thấy hơi phẫn nộ vì Huyền Ca đưa Nhạn Hồi đi một cách vô lý...
Hay phải nói là...
Ghen ghét.
Vì cướp mất người đi vừa dễ dàng quang minh chính đại như vậy... Còn Nhạn Hồi thì không hề hay biết có người đang tức giận...
Sau khi Huyền Ca đưa Nhạn Hồi đáp xuống một cành cây to thì bật cười: “Có người sẽ giận ta lắm đấy.”
Nhạn Hồi ngoảnh lại: “Ai giận cô?”
Huyền Ca cười không đáp, lấy ra hai bầu rượu: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Mỗi người một bầu rượu, ngồi trên cây ngẩng đầu ngắm trăng, chiếc áo đỏ to rộng của Huyền Ca rũ xuống, vạt áo theo gió bay phấp phới khiến lòng người rung động.
Nhạn Hồi thấy Huyền Ca ngửa đầu uống một ngụm rượu, nàng bèn hỏi: “Trước đây chẳng phải cô không uống rượu chỉ uống trà ư, sao vừa về Thanh Khâu đã bắt đầu uống rượu rồi?”
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi cười: “Nhạn Hồi ơi Nhạn Hồi, trước đây không phải không thích uống rượu mà là không thể uống,” Nàng ta nói, “Thật ra ta thích uống rượu, khổ nỗi uống nhiều sợ sẽ lộ ra sơ hở, bởi vậy mới phải lấy trà thay rượu để lừa miệng mình thôi.”
Nhạn Hồi cũng mấp một ngụm, “Vậy Phụng Thiên Sóc thì sao? Lúc trước yêu hắn như vậy cũng là giả vờ à, về Thanh Khâu sẽ không yêu nữa sao?”
Nụ cười trên môi Huyền Ca cứng lại rồi dần tắt, “Ta là tai mắt của Thanh Khâu ở Trung Nguyên.” Huyền Ca nói tiếp, “Nguồn cội huyết mạch tộc Cửu Vĩ Hồ rất thâm sâu, ngoài người trong tộc, các yêu quái khác đều không thể có được sự tín nhiệm cao nhất. Bởi vậy chuyện cơ mật quan trọng đương nhiên phải do người có quan hệ huyết thống làm. Ta là con cờ được đặt ở Trung Nguyên, trà trộn vào Thất Tuyệt đường để thăm dò tin tức, rồi tìm cách đưa tin về Thanh Khâu.” Huyền Ca vừa nói vừa nở nụ cười mỉa mai, “Ta ở Trung Nguyên nhiều năm, cắm rễ trong Thất Tuyệt đường, khiến người đa nghi như Phụng Thiên Sóc cũng coi ta là tâm phúc. Nhưng tất cả mọi thứ ở Trung Nguyên của ta đều là giả.”
“Thân phận, lai lịch, thậm chí cả khí tức trên người ta.” Huyền Ca buồn bã nói, “Chỉ có mỗi trái tim này đã rung động, ta muốn bắt nó là giả, nhưng nó là thật.”
Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Tại sao cô lại quay về? Thanh Khâu và Trung Nguyên sắp khai chiến, đang là lúc cần tin tức, Huyền Ca, rõ ràng có thể dùng danh nghĩa này ở lại Trung Nguyên thêm một thời gian nữa mà.”
Nếu yêu sâu đậm đến vậy, cho dù ở thêm một ngày, đối với Huyền Ca cũng là lén lút vụng trộm.
Huyền Ca lắc đầu, “Lần trước Yêu tộc vượt qua Tam Trùng sơn giết đến Quảng Hàn môn, Tiên môn Trung Nguyên không thể nhận được tin tức gì. Lăng Tiêu tìm đến Thất Tuyệt đường khiển trách Phụng Thiên Sóc làm việc bất lực, khi ấy ta mới biết, Thất Tuyệt đường của Phụng Thiên Sóc vẫn luôn có qua lại với Lăng Tiêu.”
Nhạn Hồi nghe vậy cũng sửng sốt.
Phụng Thiên Sóc là con cờ của Lăng Tiêu?
Nghĩ kĩ lại, năm xưa thúc phụ Phụng Minh của Phụng Thiên Sóc nắm giữ đại quyền trong Thất Tuyệt đường, nhưng lại không hề trừ khử hắn ta. Trước đây người trong giang hồ đều cho rằng các trưởng lão trong Thất Tuyệt đường bảo vệ Phụng Thiên Sóc, thêm vào hắn ta thông minh hơn người, giỏi che giấu tài năng nên mới thoát được kiếp nạn, thì ra là Lăng Tiêu đã âm thầm trợ giúp hắn ta phía sau...
Lăng Tiêu nhúng tay vào chuyện Thất Tuyệt đường là để thu thập tin tức sao?
Nhạn Hồi ở núi Thần Tinh chưa bao giờ nghe ai nhắc tới chuyện này, Lăng Tiêu càng không hề nói đến, Lăng Tiêu âm thầm hành động, bố trí như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì...
Nhạn Hồi ngày càng không hiểu sư phụ trước đây của mình nữa.
Sau đó Lăng Tiêu trực tiếp nhúng tay vào chuyện trong Thất Tuyệt đường ta càng khó đưa tin từ Trung Nguyên về Thanh Khâu. Phụ thân sợ thân phận của ta bại lộ, bị tiên nhân Trung Nguyên sát hại nên gởi thư cấp tốc triệu ta về Thanh Khâu. Ta không còn lý do từ chối nữa...”
“Phụng Thiên Sóc thả cô đi sao?”
Huyền Ca cười khổ, “Đương nhiên không thể thả ta đi. Ta biết quá nhiều chuyện của Thất Tuyệt đường, biết quá nhiều tin tức của Trung Nguyên, cho dù xuất phát điểm nào chàng cũng không thể dễ dàng thả ta đi cả.”
“Vậy cô...”
“Giả chết.” Huyền Ca lại uống một ngụm rượu, giọng điệu không khỏi có vài phần ủ rũ, “Từ nay về sau, trong thế giới của Phụng Thiên Sóc, Huyền Ca của Thất Tuyệt đường đã trở thành người chết thật sự rồi.”
Nhạn Hồi im lặng, câu chuyện tưởng chừng như vừa dễ dàng vừa giản đơn này đối với Huyền Ca là một thử thách hết sức khó khăn.
Phải giả vờ chết đi, đoạn tuyệt với người mình yêu, bước ra khỏi cuộc đời người đó, không bao giờ gặp lại nữa. Tuy Huyền Ca vẫn còn sống, nhưng đối với Phụng Thiên Sóc, nàng ta đã trở thành hồi ức.
Nhạn Hồi thở dài, Huyền Ca lại khẽ cười, “Nhưng lúc ta chết, nhìn thấy trên gương mặt luôn nở nụ cười của Phụng Thiên Sóc lộ ra thần sắc khác, ta lại thấy thỏa mãn lắm.” Nàng nói, “Biết chàng từng động tâm với ta, vậy là đủ rồi. Vẻ mặt quan tâm của chàng lúc đó đủ để ta ủ một bầu rượu uống không hết suốt quãng đời còn lại.”
Nhạn Hồi im lặng rất lâu, ngoài việc một hơi uống cạn rượu trong bình, nàng cũng không còn lời nào để nói nữa.
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi thật lâu thật lâu, “Nhạn Hồi, gần đây cô trở nên chín chắn yên lặng hơn nhiều. Trước đây nếu nghe ta nói vậy, nhất định cô sẽ nổi giận. Chắc chắn sẽ đẩy ta, đuổi ta, bắt ta không được lề mề, nếu không thể ở bên nhau thì phải nhanh chóng quên chàng đi, sau đó phóng khoáng sống cuộc đời của riêng mình.”
Nhạn Hồi liếc nhìn nàng ta: “Trước đây ta sẽ nói vậy sao?”
Huyền Ca nắm tay Nhạn Hồi đặt lên vai mình: “Cô còn choàng vai ta, hệt như một kẻ vô lại để nói với ta nữa.”
Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi cũng cười theo, còn thuận thế ôm Huyền Ca, dùng giọng điệu lưu manh, bùi ngùi nói: “Mọi việc trên thế gian rất đỗi vô thường. Ai lại không có lúc bị mài mòn hết gai góc? Ta cũng đã hiểu, có những chuyện chúng ta thật sự không biết phải làm sao. Cho dù ta có cá tính đến đâu, cho dù cô có xinh đẹp đến thế nào, tình cảnh bây giờ của chúng ta thật sự không thể nào trốn tránh cũng không biết phải làm sao, cũng như hiện tại cô không thể quên được Phụng Thiên Sóc, còn ta không thể giết được Lăng Phi.”
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi.
Thấy Nhạn Hồi cong môi cười: “Ngoài việc làm tốt chuyện bản thân có thể làm, sau đó cố gắng nhẫn nhịn, những chuyện khác chúng ta cũng không có cách nào giải quyết được, có lẽ những trắc trở này đã dạy cho thói khôn vặt của ta một bài học.”
Huyền Ca vỗ vỗ bàn tay của Nhạn Hồi: “Chuyện của đại sư huynh cô ta cũng lờ mờ hiểu được đại khái. Giang hồ đồn rằng cô và Thiên Diệu đã liên thủ giết chết Tử Thần trong địa lao.”
Nụ cười lưu manh trên môi Nhạn Hồi chợt tắt, trong mắt lóe hàn quang.
“Nhưng ta biết cô không bao giờ làm vậy.”
Sắc mặt Nhạn Hồi vô cùng lạnh lẽo, “Tình hình Lăng Phi hiện giờ thế nào, cô có biết không?”
“Bị Lăng Tiêu trục xuất khỏi núi Thần Tinh, quay về Quảng Hàn môn rồi.”
“Hay lắm tỷ muội ả này ở cùng nhau thì tốt.” Nhạn Hồi bật cười, “Tìm người tính sổ cũng không cần chạy hai nơi rồi.”
Huyền Ca nghe vậy thoáng im lặng, “Nhưng ta nghĩ dường như Lăng Tiêu có cách nghĩ khác.” Nàng ta khựng lại, “Lúc đó Lăng Tiêu tới Thất Tuyệt đường quở trách Phụng Thiên Sóc, nghe ra thì từ khi cô bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh, Lăng Tiêu vẫn luôn phái người trông chừng cô, lúc cô ở thành Vĩnh Châu, Lăng Tiêu còn đặt biệt dặn dò Phụng Thiên Sóc theo sát cô, thiết nghĩ không phải bỏ mặt cô không ngó ngàng đâu...”
“Vậy thì đã sao?” Nhạn Hồi đã ngắt lời Huyền Ca, nàng nhìn về phương xa, giọng vô cảm hiếm thấy, “Đại sư huynh cũng đã chết rồi.”
Mặt trăng leo lên ngọn cây cổ thụ, vừa khéo chiếu rọi sau lưng ông, giống như thần tiên trên trời ban một vương niệm bằng vàng cho Quốc chủ vậy, cao quý chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Thanh Khâu đã lâu không thiết yến, lần này lại là trong lúc chiến loạn, tổ chức yến tiệc này lòng cũng không biết phải làm sao, cảm thấy thật hổ thẹn.” Quốc chủ nói một câu khiêm nhường, bên dưới có người của Yêu tộc lắc đầu hô không dám.
Quốc chủ tiếp tục nói: “Năm mươi năm trước Yêu tộc và người tu đạo đại chiến, phân chia ranh giới Nam Bắc, tộc ta và Trung Nguyên tạm thời giữ hòa bình, ta nghĩ rằng vùng đất Tây Nam tuy hẻo lánh, có thể tránh được chiến loạn, duy trì huyết mạch, mong rằng nơi này sẽ trở thành đất lành để Yêu tộc sinh tồn. Nhưng nay tiên giới Trung Nguyên không muốn nhìn thấy chúng ta lớn mạnh ở mảnh đất Tây Nam này, chèn ép đủ điều, giết hại con cháu tộc ta, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ vô cùng ác độc.”
Giọng điệu Quốc chủ tuy vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng nói đến đây lại có sát khí thấm sâu vào tận lòng người.
Nhạn Hồi nghĩ tới cách thức Tố Ảnh điều chế mê hương, ngoài rùng mình trước sát khí này, trong lòng cũng nảy sinh căm phẫn.
Tố Ảnh tiên nhân vời vợi trên cao kia hai mươi năm trước đã đối xử với Thiên Diệu như vậy, hai mươi năm sau cũng đối xử với các yêu quái khác như vậy, e là bà ta chưa bao giờ coi sinh linh của Yêu tộc là một mạng, bởi vậy mới đưa tay hạ đao tàn nhẫn gọn gàng đến vậy.
Các yêu quái ngồi dưới từ lâu đã tích tụ cơn giận với người tu đạo ở Trung Nguyên, lúc này có kẻ đập bàn mắng nhiếc, có người giận đến mức ném vỡ ly.
Đại hoàng tử ngồi ở vị trí đầu tiên đứng dậy, cúi người với Quốc chủ Thanh Khâu, tiếp đó xoay người nói với bên dưới, “Tướng sĩ Yêu tộc năm mươi năm nay chưa từng chinh chiến, nhưng cũng không phải không thể chiến đấu.” Ông ta khựng lại, giọng nói vang dội, “Ai bằng lòng theo ta bước qua Tam Trùng sơn, đánh vào Trung Nguyên?”
Tiếng phụ họa bên dưới lập tức rền vang.
So với các yêu quái nhiệt huyết bừng bừng bên dưới, những người nắm quyền của tộc Cửu Vĩ Hồ ở tầng cao nhất rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, Thiên Diệu ở trong góc chỉ âm thầm uống rượu.
Nhạn Hồi khách quan nhìn tất cả mọi việc, lòng coi như đã hiểu, yến tiệc mang danh đón Quận chúa về Thanh Khâu này chính là đại hội tuyên thệ của Yêu tộc.
Nhằm để giương cao sĩ khí thu hút nhân tâm.
Thiết nghĩ, Yêu tộc sắp sửa tấn công vào Trung Nguyên với quy mô lớn.
Nhạn Hồi nghe các yêu quái huyết khí ngút trời gào thét hai chữ “báo thù”, trong lòng thật sự ngũ vị đan xen. Nàng tu tiên mười năm, hôm nay lại bị vận mệnh đẩy vào ngồi trong đại hội tuyên thệ của Yêu tộc.
Cảnh ngộ của đời người thật sự không tài nào dự liệu.
Nàng đưa mắt nhìn Huyền Ca áo đỏ ở phía xa xa, phát giác có người nhìn mình, ánh mắt Huyền Ca cũng rơi trên người Nhạn Hồi. Hai người nhìn nhau, nàng ta cười khẽ, lúc lắc chiếc ly trong tay, nàng cũng nâng ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Cơm no rượu say, ca múa chấm dứt, đến khi bóng Quốc chủ Thanh Khâu biến mất, người trong Yêu tộc ai nấy tự rút lui, các Vương gia Cửu Vĩ Hồ chào hỏi nhau rồi cũng rời đi.
Nhạn Hồi vừa đứng dậy, Huyền Ca đã bước tới bên cạnh nàng: “Trò chuyện một chút nhé?”
Nhạn Hồi liếc nàng ta: “Đương nhiên rồi.” Nàng xoay sang dặn dò Thiên Diệu, “Chút nữa giúp ta trông chừng Huyễn Tiểu Yên, nó nghịch lắm, đừng để nó uống say gây họa, ngày mai có người tới kiện cáo với ta thì phiền lắm đó.”
Thiên Diệu vừa mấp máy môi thì Huyền Ca đã níu cánh tay Nhạn Hồi nói: “Đi thôi.” Hai người biến mất khỏi tầng cây.
Thiên Diệu thất thần đưa tay ra nhưng chỉ vớt được một ngọn gió, hắn siết nắm tay, bỗng cảm thấy hơi phẫn nộ vì Huyền Ca đưa Nhạn Hồi đi một cách vô lý...
Hay phải nói là...
Ghen ghét.
Vì cướp mất người đi vừa dễ dàng quang minh chính đại như vậy... Còn Nhạn Hồi thì không hề hay biết có người đang tức giận...
Sau khi Huyền Ca đưa Nhạn Hồi đáp xuống một cành cây to thì bật cười: “Có người sẽ giận ta lắm đấy.”
Nhạn Hồi ngoảnh lại: “Ai giận cô?”
Huyền Ca cười không đáp, lấy ra hai bầu rượu: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Mỗi người một bầu rượu, ngồi trên cây ngẩng đầu ngắm trăng, chiếc áo đỏ to rộng của Huyền Ca rũ xuống, vạt áo theo gió bay phấp phới khiến lòng người rung động.
Nhạn Hồi thấy Huyền Ca ngửa đầu uống một ngụm rượu, nàng bèn hỏi: “Trước đây chẳng phải cô không uống rượu chỉ uống trà ư, sao vừa về Thanh Khâu đã bắt đầu uống rượu rồi?”
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi cười: “Nhạn Hồi ơi Nhạn Hồi, trước đây không phải không thích uống rượu mà là không thể uống,” Nàng ta nói, “Thật ra ta thích uống rượu, khổ nỗi uống nhiều sợ sẽ lộ ra sơ hở, bởi vậy mới phải lấy trà thay rượu để lừa miệng mình thôi.”
Nhạn Hồi cũng mấp một ngụm, “Vậy Phụng Thiên Sóc thì sao? Lúc trước yêu hắn như vậy cũng là giả vờ à, về Thanh Khâu sẽ không yêu nữa sao?”
Nụ cười trên môi Huyền Ca cứng lại rồi dần tắt, “Ta là tai mắt của Thanh Khâu ở Trung Nguyên.” Huyền Ca nói tiếp, “Nguồn cội huyết mạch tộc Cửu Vĩ Hồ rất thâm sâu, ngoài người trong tộc, các yêu quái khác đều không thể có được sự tín nhiệm cao nhất. Bởi vậy chuyện cơ mật quan trọng đương nhiên phải do người có quan hệ huyết thống làm. Ta là con cờ được đặt ở Trung Nguyên, trà trộn vào Thất Tuyệt đường để thăm dò tin tức, rồi tìm cách đưa tin về Thanh Khâu.” Huyền Ca vừa nói vừa nở nụ cười mỉa mai, “Ta ở Trung Nguyên nhiều năm, cắm rễ trong Thất Tuyệt đường, khiến người đa nghi như Phụng Thiên Sóc cũng coi ta là tâm phúc. Nhưng tất cả mọi thứ ở Trung Nguyên của ta đều là giả.”
“Thân phận, lai lịch, thậm chí cả khí tức trên người ta.” Huyền Ca buồn bã nói, “Chỉ có mỗi trái tim này đã rung động, ta muốn bắt nó là giả, nhưng nó là thật.”
Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Tại sao cô lại quay về? Thanh Khâu và Trung Nguyên sắp khai chiến, đang là lúc cần tin tức, Huyền Ca, rõ ràng có thể dùng danh nghĩa này ở lại Trung Nguyên thêm một thời gian nữa mà.”
Nếu yêu sâu đậm đến vậy, cho dù ở thêm một ngày, đối với Huyền Ca cũng là lén lút vụng trộm.
Huyền Ca lắc đầu, “Lần trước Yêu tộc vượt qua Tam Trùng sơn giết đến Quảng Hàn môn, Tiên môn Trung Nguyên không thể nhận được tin tức gì. Lăng Tiêu tìm đến Thất Tuyệt đường khiển trách Phụng Thiên Sóc làm việc bất lực, khi ấy ta mới biết, Thất Tuyệt đường của Phụng Thiên Sóc vẫn luôn có qua lại với Lăng Tiêu.”
Nhạn Hồi nghe vậy cũng sửng sốt.
Phụng Thiên Sóc là con cờ của Lăng Tiêu?
Nghĩ kĩ lại, năm xưa thúc phụ Phụng Minh của Phụng Thiên Sóc nắm giữ đại quyền trong Thất Tuyệt đường, nhưng lại không hề trừ khử hắn ta. Trước đây người trong giang hồ đều cho rằng các trưởng lão trong Thất Tuyệt đường bảo vệ Phụng Thiên Sóc, thêm vào hắn ta thông minh hơn người, giỏi che giấu tài năng nên mới thoát được kiếp nạn, thì ra là Lăng Tiêu đã âm thầm trợ giúp hắn ta phía sau...
Lăng Tiêu nhúng tay vào chuyện Thất Tuyệt đường là để thu thập tin tức sao?
Nhạn Hồi ở núi Thần Tinh chưa bao giờ nghe ai nhắc tới chuyện này, Lăng Tiêu càng không hề nói đến, Lăng Tiêu âm thầm hành động, bố trí như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì...
Nhạn Hồi ngày càng không hiểu sư phụ trước đây của mình nữa.
Sau đó Lăng Tiêu trực tiếp nhúng tay vào chuyện trong Thất Tuyệt đường ta càng khó đưa tin từ Trung Nguyên về Thanh Khâu. Phụ thân sợ thân phận của ta bại lộ, bị tiên nhân Trung Nguyên sát hại nên gởi thư cấp tốc triệu ta về Thanh Khâu. Ta không còn lý do từ chối nữa...”
“Phụng Thiên Sóc thả cô đi sao?”
Huyền Ca cười khổ, “Đương nhiên không thể thả ta đi. Ta biết quá nhiều chuyện của Thất Tuyệt đường, biết quá nhiều tin tức của Trung Nguyên, cho dù xuất phát điểm nào chàng cũng không thể dễ dàng thả ta đi cả.”
“Vậy cô...”
“Giả chết.” Huyền Ca lại uống một ngụm rượu, giọng điệu không khỏi có vài phần ủ rũ, “Từ nay về sau, trong thế giới của Phụng Thiên Sóc, Huyền Ca của Thất Tuyệt đường đã trở thành người chết thật sự rồi.”
Nhạn Hồi im lặng, câu chuyện tưởng chừng như vừa dễ dàng vừa giản đơn này đối với Huyền Ca là một thử thách hết sức khó khăn.
Phải giả vờ chết đi, đoạn tuyệt với người mình yêu, bước ra khỏi cuộc đời người đó, không bao giờ gặp lại nữa. Tuy Huyền Ca vẫn còn sống, nhưng đối với Phụng Thiên Sóc, nàng ta đã trở thành hồi ức.
Nhạn Hồi thở dài, Huyền Ca lại khẽ cười, “Nhưng lúc ta chết, nhìn thấy trên gương mặt luôn nở nụ cười của Phụng Thiên Sóc lộ ra thần sắc khác, ta lại thấy thỏa mãn lắm.” Nàng nói, “Biết chàng từng động tâm với ta, vậy là đủ rồi. Vẻ mặt quan tâm của chàng lúc đó đủ để ta ủ một bầu rượu uống không hết suốt quãng đời còn lại.”
Nhạn Hồi im lặng rất lâu, ngoài việc một hơi uống cạn rượu trong bình, nàng cũng không còn lời nào để nói nữa.
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi thật lâu thật lâu, “Nhạn Hồi, gần đây cô trở nên chín chắn yên lặng hơn nhiều. Trước đây nếu nghe ta nói vậy, nhất định cô sẽ nổi giận. Chắc chắn sẽ đẩy ta, đuổi ta, bắt ta không được lề mề, nếu không thể ở bên nhau thì phải nhanh chóng quên chàng đi, sau đó phóng khoáng sống cuộc đời của riêng mình.”
Nhạn Hồi liếc nhìn nàng ta: “Trước đây ta sẽ nói vậy sao?”
Huyền Ca nắm tay Nhạn Hồi đặt lên vai mình: “Cô còn choàng vai ta, hệt như một kẻ vô lại để nói với ta nữa.”
Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi cũng cười theo, còn thuận thế ôm Huyền Ca, dùng giọng điệu lưu manh, bùi ngùi nói: “Mọi việc trên thế gian rất đỗi vô thường. Ai lại không có lúc bị mài mòn hết gai góc? Ta cũng đã hiểu, có những chuyện chúng ta thật sự không biết phải làm sao. Cho dù ta có cá tính đến đâu, cho dù cô có xinh đẹp đến thế nào, tình cảnh bây giờ của chúng ta thật sự không thể nào trốn tránh cũng không biết phải làm sao, cũng như hiện tại cô không thể quên được Phụng Thiên Sóc, còn ta không thể giết được Lăng Phi.”
Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi.
Thấy Nhạn Hồi cong môi cười: “Ngoài việc làm tốt chuyện bản thân có thể làm, sau đó cố gắng nhẫn nhịn, những chuyện khác chúng ta cũng không có cách nào giải quyết được, có lẽ những trắc trở này đã dạy cho thói khôn vặt của ta một bài học.”
Huyền Ca vỗ vỗ bàn tay của Nhạn Hồi: “Chuyện của đại sư huynh cô ta cũng lờ mờ hiểu được đại khái. Giang hồ đồn rằng cô và Thiên Diệu đã liên thủ giết chết Tử Thần trong địa lao.”
Nụ cười lưu manh trên môi Nhạn Hồi chợt tắt, trong mắt lóe hàn quang.
“Nhưng ta biết cô không bao giờ làm vậy.”
Sắc mặt Nhạn Hồi vô cùng lạnh lẽo, “Tình hình Lăng Phi hiện giờ thế nào, cô có biết không?”
“Bị Lăng Tiêu trục xuất khỏi núi Thần Tinh, quay về Quảng Hàn môn rồi.”
“Hay lắm tỷ muội ả này ở cùng nhau thì tốt.” Nhạn Hồi bật cười, “Tìm người tính sổ cũng không cần chạy hai nơi rồi.”
Huyền Ca nghe vậy thoáng im lặng, “Nhưng ta nghĩ dường như Lăng Tiêu có cách nghĩ khác.” Nàng ta khựng lại, “Lúc đó Lăng Tiêu tới Thất Tuyệt đường quở trách Phụng Thiên Sóc, nghe ra thì từ khi cô bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh, Lăng Tiêu vẫn luôn phái người trông chừng cô, lúc cô ở thành Vĩnh Châu, Lăng Tiêu còn đặt biệt dặn dò Phụng Thiên Sóc theo sát cô, thiết nghĩ không phải bỏ mặt cô không ngó ngàng đâu...”
“Vậy thì đã sao?” Nhạn Hồi đã ngắt lời Huyền Ca, nàng nhìn về phương xa, giọng vô cảm hiếm thấy, “Đại sư huynh cũng đã chết rồi.”
/112
|