Cả lớp im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều ngây dại nhìn Tiêu Nam Tâm đang chậm rãi nói. Tất cả đều có cảm giác thật tức cười, hơn nữa lại kích thích một cách quái dị.
Dám bảo giáo viên im miệng, sinh viên như thế chẳng phải động vật quý hiếm sao?
- Cho đến bây giờ, thứ tôi theo đuổi không chỉ là chiếc Audi này, mà là bằng chứng cho mười năm cuộc sống của tôi... - Tiêu Nam Tâm bất chợt dừng lại, rốt cục nàng cũng ý thức được mình vừa làm cái gì.
Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trương Cao Viễn trên bục giảng, cũng không nói nên lời nữa.
- Tiếp tục đi. - Trương Cao Viễn cười nói.
- Thưa thầy. Em... em không biết là thầy. - Tiêu Nam Tâm lúng túng xin lỗi. Làn da màu lúa mạch đã biến thành màu đỏ. Cô gái vừa rồi còn mạnh vẽ vô song, tài hùng biện vang dội thiên hạ đã biến thành một cô gái ngượng ngùng:
- Xin lỗi thầy, em quá thất lễ. Em chỉ muốn biểu đạt đầy đủ quan điểm của mình, không muốn bị người khác cắt đứt.
- Ừ, tôi hiểu. Vì thế tôi cho em tiếp tục. - Trương Cao Viễn cười nói.
Lúc vừa mới nghe nàng nói Ông im đi đã với mình, phản ứng đầu tiên của Trương Cao Viễn là tức giận. Tức giận một trăm phần nghìn, à nhầm, một nghìn phần trăm.
Hắn là giáo viên, hắn đứng trên bục giảng để giảng kiến thức. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn hét câm miệng với sinh viên, sinh viên nào dám hô câm miệng với hắn?
Nhưng khi thấy sinh viên nữ kia đã hoàn toàn tiến vào ý cảnh của đoạn video, đang cố gắng tự hỏi, cũng cố gắng dùng quan điểm của mình để thuyết phục đối phương, căn bản chẳng biết mình đã làm gì. Hắn lại bị nàng cảm động.
Đây là một cô bé cố chấp, là một cô bé vô cùng chấp nhất. Sự tình mà nàng đã nhận định thì sẽ không thay đổi.
Hắn thích dạy người như thế. Hơn nữa, hắn cũng coi trọng tương lai của loại sinh viên này.
- Hay là thầy nói đi ạ. - Tiêu Nam Tâm nhẹ nhàng bưng hai má, xấu hổ cười ngượng.
- Không, em cứ nói đi. - Trương Cao Viễn nói:
- Tôi im đi đã.
Xôn xao.
Mọi người cười rộ lên.
Ngay cả Trương Cao Viễn, sau khi nói xong câu đó cũng không nhịn được mà tự bật cười.
Tiêu Nam Tâm cúi đầu cười khúc khích, lấy bút vẽ một hình người nhỏ ở trên giấy, sau đó dùng đầu bút hung hăng đâm vào ngực của người đó.
...
- Lão nhị, mày cảm thấy áo sơ mi của tao thế nào? Có phải mặc rất đẹp trai không? - Trên giường của Lương Đào có một đống quần áo lớn, đang soi gương thử đi thử lại.
- Cũng không tệ lắm. - Đường Trọng ngẩng đầu tán thưởng một phen.
Sau đó, Lương Đào lại hỏi Hoa Minh:
- Lão đại, mày thấy quần áo của tao thế nào?
Hoa Minh đang đứng trên sân thượng tắm cho cục cưng thỏ yêu của hắn. Tối nay mỹ nữ hẹn ăn cơm, hắn cảm thấy thỏ chính là đòn sát thủ để hấp dẫn ánh mắt, đánh bại tình địch Lương Đào.
Có thể mình không đẹp trai, nhưng lông của thỏ thì phải bóng loáng.
Hoa Minh ngẩng đầu liếc một cái, nói cho có lệ:
- Cởi ra, cởi ra nhanh lên. Khó coi, quá khó coi.
- Hừ, thế thì cái này. - Lương Đào vô cùng thỏa mãn nói:
- Lão đại nói không tốt, có nghĩa là rất tốt. Tao tin rằng ánh mắt của nó là cùi của loại bắp thuần khiết nhất trên thế giới này.
- Tao nhổ vào. - Hoa Minh giận dữ:
- Mày xem cách phối hợp của mày đi, một bộ dạng mê gái. Người không biết còn tưởng rằng mày đi làm trai bao ở hộp đêm đấy. Mày biết cái gì gọi là thưởng thức? Mày biết cái gì gọi là ý nhị không? Biết cái gì là nội hàm không? Chờ Vô Khuyết công tử tao đây ăn mặc xong, mày cứ chờ mà tự ti bó gối rúc trong góc phòng mà khóc lóc đi.
- Tao chỉ sợ mày mặc xong sẽ tự giác mà chạy đến góc phòng bó gối khóc lóc thôi. - Lương Đào không khách khí phản kích.
Đường Trọng hiểu ý cười một tiếng.
Mặc dù thân phận của Hoa Minh đã bại lộ, nhưng hắn vẫn như trước đây, cười với kẻ bần cùng, không cần mặt mũi mà đùa giỡn, không có thay đổi gì.
Mà Lương Đào và Lý Ngọc cũng không vì thân phận của hắn mà gây xích mích hoặc cố ý lấy lòng. Tình cảm của họ không biến chất, ngược lại lại càng chân thành.
- Mày không bằng thỏ của tao đâu. - Hoa Minh ôm con thỏ của hắn ra khỏi bồn rửa mặt, dùng một cái khăn lông trắng để lau chùi:
- Thỏ đã ra tay thì cả hai thằng Lý Ngọc và mày đều hy sinh nhá.
- Sao mày không cho lão nhị hy sinh luôn thể? - Lương Đào cười khẩy vạch trần.
- Lão nhị cũng không phải đối của tao. - Hoa Minh lẫm liệt nói:
- Nó thích Tô San kia, Hoa gia tao không để vào mắt.
- Mày không phải là đang không ăn được thì chửi thối đó chứ? - Lương Đào khinh thường nói:
- Đúng rồi, không phải mày nói trong phòng này chỉ có mày mới đủ tư cách cua Tô San sao? Mày nói nếu như mày không cua được thì sẽ ăn sống cục cưng của mày. Sao mày đến giờ vẫn không ăn nhể?
- Tao nói nếu như mày của được thì tao sẽ ăn sống thỏ cục cưng, mày cua được rồi sao?
- Mày đâu có nói như thế.
- Bằng chứng?
- Tất nhiên tao không có bằng chứng, không biết xấu hổ.
- Xấu hổ làm gì?
Đường Trọng đã quen cách mà hai người này đùa giỡn, hắn lấy điện thoại ra, nhìn giờ rồi nói:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta phải lên đường.
- Lão nhị, mày không thay đồ sao? - Lương Đào thấy Đường Trọng vẫn mặc quần áo từ sáng không thay, cũng không tắm rửa đổi quần lót này nọ thì lên tiếng hỏi:
- Mày thấy bộ nào trong chỗ kia của tao thích hợp thì cứ lấy mà mặc. Mày không thể làm mất hình tượng chỉnh thể phòng ngủ chúng ta được.
- Tao không cần đâu. - Đường Trọng cười khoát tay:
- Tao đâu có cạnh tranh với chúng mày.
- Mày nhìn tư tưởng giác ngộ của lão nhị đi. - Lương Đào khen ngợi:
- Lão đại, mày nhìn lại mày đi, đúng là một con sói hoang động dục.
Thu Ý Hàn gọi điện thoại tới, hẹn gặp mặt ở trước cửa trường.
Bọn Đường Trọng chạy tới thì Thu Ý Hàn và ba người bạn cùng phòng đã đứng trước cửa trường rồi.
Thu Ý Hàn mặc một cái quần jean bó màu xanh da trời, làm nổi bật đôi chân vừa thon vừa dài. Trên người là một cái áo lông đen cổ chữ V, tay áo dài bảy phân, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ sáng màu coi như trang sức. Tóc dài để xõa, làn da trắng, mắt to, duyên dáng yêu kiều đứng nơi đó, có chút cảm giác giống như hoa khôi thanh thuần.
Bởi vì nàng đứng ở cửa trường học, nam sinh đi đi lại lại đều không nhịn được mà liếc qua. Còn có người đi qua trước mặt nàng, rất dở hơi đi qua đi lại mấy lần, chỉ vì nhìn nàng thêm mấy lần nữa.
Ban đầu nàng còn trừng mắt với từng người một. Về sau lại phát hiện người ngắm nhìn nhiều quá, trừng mắt hoài cũng mệt mỏi, cho nên cúi đầu nói chuyện với bạn cùng phòng, cũng không thèm để ý người khác nhìn ngắm nữa.
Thấy bọn Đường Trọng đi ra, nàng cao hứng vẫy tay:
- Ở đây nè. Ở đây nè.
Đường Trọng cười, nghĩ thầm, cô bắt mắt như vậy, không cần gọi chúng tôi cũng nhìn thấy mà.
Lương Đào bước nhanh lên đón, cười nói:
- Thật ngại quá, để các bạn đợi lâu rồi.
- Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới. - Hà Na tiếp chuyện, nhìn thấy trang phục của Lương Đào thì mắt lại càng sáng. Nàng là một người biết nhìn hàng, biết toàn thân Lương Đào, trên dưới đều là hàng hiệu, nói:
- Các bạn muốn ăn món gì?
- Tôi thì không sao. Hay là chiều theo khẩu vị của các nữ sĩ này đi. - Lương Đào nói.
- Oa, thỏ nè. - Lạc Hoan và Thành Bội thấy Hoa Minh đi đằng sau còn mang theo một cái lồng tre nhốt thỏ. Sau khi cùng thét lên chói tai thì nhanh chóng chạy tới chỗ hắn.
- Nó không phải thỏ bình thường đâu. - Hoa Minh thành thật nói:
- Tên của nó là Tiểu Quai.
- Oa, Tiểu Quai thật đáng yêu nha. - Lạc Hoan đưa tay vuốt ve bộ lông của nó.
- Trắng như tuyết nè. Mình cũng nhớ đãng từng nuôi một con nha. - Thành Bội kích động nói.
- Ừ, thỏ rất là đáng yêu, nhưng nuôi nấng cũng không dễ. Mình nói nuôi thỏ cũng giống như nuôi trẻ, chắc chắn các bạn không tin, nhưng sự thật đúng là như thế. Phải chú ý đến thói quen ăn uống của nó, phải hiểu thức ăn mà nó thích. Rau cỏ cũng có nhiều loại, chỉ có một loại nó thích nhất mà thôi. Còn phải căn giờ cho ăn cho uống, mỗi ngày tắm rửa tỉa tót lông nữa, rất phiền toái. - Hoa Minh chậm rãi nói, ra vẻ anh là chuyên gia.
- Oa, bạn thật lợi hại nha. Lại biết nhiều như thế. - Lạc Hoan khâm phục nói.
- Đúng thế, thật là tỉ mỉ nha. Đối đãi với thỏ còn tỉ mỉ như vậy, nhất định đối đãi với bạn gái càng ôn nhu săn sóc hơn nữa đúng không?
- Không, nó chỉ tỉ mỉ khi đối đãi với thỏ mà thôi. - Lương Đào đả kích.
Hoa Minh mặc kệ Lương Đào, bình tĩnh thong dong nói:
- Mình kệ các bạn nghĩ thế nào, mình cũng kệ người khác đả kích nhạo báng mình ra sao. Mình thật sự thích tiểu tinh linh màu trắng này. Nó trắng như thế, lại đáng yêu như thế, thấy nó là tâm tình của mình sẽ tốt lên, tất cả phiền não đều bị quét sạch...
- Thậm chí còn có người bắt mình ăn nó, ba tên trong phòng ngủ của mình cũng nhăm nhe với nó, muốn biến nó thành món lẩu thỏ. Nhưng tất cả đều bị mình cự tuyệt. Nó là sinh mệnh, là tính mạng sống sờ sờ. Nó cũng có hỉ nộ ái ố, nó cũng giống với loài người chúng ta, hẳn phải được tôn trọng. Nếu đã có duyên phận gặp nhau, vậy thì mình có trách nhiệm chiếu cố cho nó. Mình muốn nó được sống cuộc sống hạnh phúc.
Hai cô bé bị Hoa Minh lừa dối đến mức mắt sáng như sao, nhìn vẻ mặt thâm tình của hắn nói:
- Không ngờ bạn có khổ người lớn như thế, nhưng lại có tâm tư tinh tế như vậy.
- Đúng thế, sau này ai làm bạn gái của bạn, nhất định sẽ rất hạnh phúc nha.
- Làm cho cô gái của mình hạnh phúc là trách nhiệm của một người đàn ông. - Hoa Minh nói:
- Giống như con thỏ này, nó không thành Tiểu Quai của người khác, mà chỉ làm Tiểu Quai của mình. Như vậy thì mình phải có trách nhiệm chiếu cố tốt cho nó.
Mấy cô gái đều thích ăn cay, vì thế nên bọn họ tìm một tiệm cơm tên là Xuyên Tương Thực Phủ ở gần trường.
Tiến vào phòng ăn, Đường Trọng và Lý Ngọc chọn chỗ trong góc.
Thu Ý Hàn ngồi đối diện Đường Trọng, Lương Đào mặt dày mày dạn chạy đến ngồi xuống cạnh nàng. Nhưng mà Hà Na lại chọn chỗ ngồi ở bên cạnh hắn.
Lạc Hoan và Thành Bội bị lý luận thỏ của Hoa Minh làm mê muội, vẫn đang ngồi bên cạnh hắn trao đổi kinh nghiệm nuôi thỏ.
Tất cả đều là người trẻ tuổi, cũng có tương đối đề tài chung. Lại có lại có hai diễn viên hài Hoa Minh và Lương Đào làm không khí sinh động, không có chút buồn tẻ khi cùng ngồi ăn cơm lần đầu nào.
Hoa Minh giơ một ly bia, đứng lên la lớn:
- Mình đề nghị, phòng ngủ 307 lầu số 6 và phòng ngủ 401 lầu số 19 kết thành phòng ngủ hữu nghị. Căn cứ theo nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau để cùng có lợi. Việc bẩn việc nặng đàn ông làm, đồ ngon nước ngọt nữ sinh ăn. Có người ức hiếp nữ sinh, nam sinh phải chịu trách nhiệm chống đỡ. Có người ức hiếp nam sinh, nữ sinh phải chịu trách nhiệm vỗ tay. Nữ sinh bị ủy khuất thì có thể mượn vai của nam sinh. Nam sinh bị ủy khuất có thể mượn gối của bạn cùng phòng. Hai bên sống chung hòa bình, vĩnh kết đồng tâm...
Sau khi Hoa Minh đáp ứng một loạt điều kiện mấu chốt cực kỳ bi thảm, dã man con ngan, vãi Hà con gà cho phái nam, các nữ sinh hô to đồng ý.
Tất cả mọi người đều ngây dại nhìn Tiêu Nam Tâm đang chậm rãi nói. Tất cả đều có cảm giác thật tức cười, hơn nữa lại kích thích một cách quái dị.
Dám bảo giáo viên im miệng, sinh viên như thế chẳng phải động vật quý hiếm sao?
- Cho đến bây giờ, thứ tôi theo đuổi không chỉ là chiếc Audi này, mà là bằng chứng cho mười năm cuộc sống của tôi... - Tiêu Nam Tâm bất chợt dừng lại, rốt cục nàng cũng ý thức được mình vừa làm cái gì.
Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trương Cao Viễn trên bục giảng, cũng không nói nên lời nữa.
- Tiếp tục đi. - Trương Cao Viễn cười nói.
- Thưa thầy. Em... em không biết là thầy. - Tiêu Nam Tâm lúng túng xin lỗi. Làn da màu lúa mạch đã biến thành màu đỏ. Cô gái vừa rồi còn mạnh vẽ vô song, tài hùng biện vang dội thiên hạ đã biến thành một cô gái ngượng ngùng:
- Xin lỗi thầy, em quá thất lễ. Em chỉ muốn biểu đạt đầy đủ quan điểm của mình, không muốn bị người khác cắt đứt.
- Ừ, tôi hiểu. Vì thế tôi cho em tiếp tục. - Trương Cao Viễn cười nói.
Lúc vừa mới nghe nàng nói Ông im đi đã với mình, phản ứng đầu tiên của Trương Cao Viễn là tức giận. Tức giận một trăm phần nghìn, à nhầm, một nghìn phần trăm.
Hắn là giáo viên, hắn đứng trên bục giảng để giảng kiến thức. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn hét câm miệng với sinh viên, sinh viên nào dám hô câm miệng với hắn?
Nhưng khi thấy sinh viên nữ kia đã hoàn toàn tiến vào ý cảnh của đoạn video, đang cố gắng tự hỏi, cũng cố gắng dùng quan điểm của mình để thuyết phục đối phương, căn bản chẳng biết mình đã làm gì. Hắn lại bị nàng cảm động.
Đây là một cô bé cố chấp, là một cô bé vô cùng chấp nhất. Sự tình mà nàng đã nhận định thì sẽ không thay đổi.
Hắn thích dạy người như thế. Hơn nữa, hắn cũng coi trọng tương lai của loại sinh viên này.
- Hay là thầy nói đi ạ. - Tiêu Nam Tâm nhẹ nhàng bưng hai má, xấu hổ cười ngượng.
- Không, em cứ nói đi. - Trương Cao Viễn nói:
- Tôi im đi đã.
Xôn xao.
Mọi người cười rộ lên.
Ngay cả Trương Cao Viễn, sau khi nói xong câu đó cũng không nhịn được mà tự bật cười.
Tiêu Nam Tâm cúi đầu cười khúc khích, lấy bút vẽ một hình người nhỏ ở trên giấy, sau đó dùng đầu bút hung hăng đâm vào ngực của người đó.
...
- Lão nhị, mày cảm thấy áo sơ mi của tao thế nào? Có phải mặc rất đẹp trai không? - Trên giường của Lương Đào có một đống quần áo lớn, đang soi gương thử đi thử lại.
- Cũng không tệ lắm. - Đường Trọng ngẩng đầu tán thưởng một phen.
Sau đó, Lương Đào lại hỏi Hoa Minh:
- Lão đại, mày thấy quần áo của tao thế nào?
Hoa Minh đang đứng trên sân thượng tắm cho cục cưng thỏ yêu của hắn. Tối nay mỹ nữ hẹn ăn cơm, hắn cảm thấy thỏ chính là đòn sát thủ để hấp dẫn ánh mắt, đánh bại tình địch Lương Đào.
Có thể mình không đẹp trai, nhưng lông của thỏ thì phải bóng loáng.
Hoa Minh ngẩng đầu liếc một cái, nói cho có lệ:
- Cởi ra, cởi ra nhanh lên. Khó coi, quá khó coi.
- Hừ, thế thì cái này. - Lương Đào vô cùng thỏa mãn nói:
- Lão đại nói không tốt, có nghĩa là rất tốt. Tao tin rằng ánh mắt của nó là cùi của loại bắp thuần khiết nhất trên thế giới này.
- Tao nhổ vào. - Hoa Minh giận dữ:
- Mày xem cách phối hợp của mày đi, một bộ dạng mê gái. Người không biết còn tưởng rằng mày đi làm trai bao ở hộp đêm đấy. Mày biết cái gì gọi là thưởng thức? Mày biết cái gì gọi là ý nhị không? Biết cái gì là nội hàm không? Chờ Vô Khuyết công tử tao đây ăn mặc xong, mày cứ chờ mà tự ti bó gối rúc trong góc phòng mà khóc lóc đi.
- Tao chỉ sợ mày mặc xong sẽ tự giác mà chạy đến góc phòng bó gối khóc lóc thôi. - Lương Đào không khách khí phản kích.
Đường Trọng hiểu ý cười một tiếng.
Mặc dù thân phận của Hoa Minh đã bại lộ, nhưng hắn vẫn như trước đây, cười với kẻ bần cùng, không cần mặt mũi mà đùa giỡn, không có thay đổi gì.
Mà Lương Đào và Lý Ngọc cũng không vì thân phận của hắn mà gây xích mích hoặc cố ý lấy lòng. Tình cảm của họ không biến chất, ngược lại lại càng chân thành.
- Mày không bằng thỏ của tao đâu. - Hoa Minh ôm con thỏ của hắn ra khỏi bồn rửa mặt, dùng một cái khăn lông trắng để lau chùi:
- Thỏ đã ra tay thì cả hai thằng Lý Ngọc và mày đều hy sinh nhá.
- Sao mày không cho lão nhị hy sinh luôn thể? - Lương Đào cười khẩy vạch trần.
- Lão nhị cũng không phải đối của tao. - Hoa Minh lẫm liệt nói:
- Nó thích Tô San kia, Hoa gia tao không để vào mắt.
- Mày không phải là đang không ăn được thì chửi thối đó chứ? - Lương Đào khinh thường nói:
- Đúng rồi, không phải mày nói trong phòng này chỉ có mày mới đủ tư cách cua Tô San sao? Mày nói nếu như mày không cua được thì sẽ ăn sống cục cưng của mày. Sao mày đến giờ vẫn không ăn nhể?
- Tao nói nếu như mày của được thì tao sẽ ăn sống thỏ cục cưng, mày cua được rồi sao?
- Mày đâu có nói như thế.
- Bằng chứng?
- Tất nhiên tao không có bằng chứng, không biết xấu hổ.
- Xấu hổ làm gì?
Đường Trọng đã quen cách mà hai người này đùa giỡn, hắn lấy điện thoại ra, nhìn giờ rồi nói:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta phải lên đường.
- Lão nhị, mày không thay đồ sao? - Lương Đào thấy Đường Trọng vẫn mặc quần áo từ sáng không thay, cũng không tắm rửa đổi quần lót này nọ thì lên tiếng hỏi:
- Mày thấy bộ nào trong chỗ kia của tao thích hợp thì cứ lấy mà mặc. Mày không thể làm mất hình tượng chỉnh thể phòng ngủ chúng ta được.
- Tao không cần đâu. - Đường Trọng cười khoát tay:
- Tao đâu có cạnh tranh với chúng mày.
- Mày nhìn tư tưởng giác ngộ của lão nhị đi. - Lương Đào khen ngợi:
- Lão đại, mày nhìn lại mày đi, đúng là một con sói hoang động dục.
Thu Ý Hàn gọi điện thoại tới, hẹn gặp mặt ở trước cửa trường.
Bọn Đường Trọng chạy tới thì Thu Ý Hàn và ba người bạn cùng phòng đã đứng trước cửa trường rồi.
Thu Ý Hàn mặc một cái quần jean bó màu xanh da trời, làm nổi bật đôi chân vừa thon vừa dài. Trên người là một cái áo lông đen cổ chữ V, tay áo dài bảy phân, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ sáng màu coi như trang sức. Tóc dài để xõa, làn da trắng, mắt to, duyên dáng yêu kiều đứng nơi đó, có chút cảm giác giống như hoa khôi thanh thuần.
Bởi vì nàng đứng ở cửa trường học, nam sinh đi đi lại lại đều không nhịn được mà liếc qua. Còn có người đi qua trước mặt nàng, rất dở hơi đi qua đi lại mấy lần, chỉ vì nhìn nàng thêm mấy lần nữa.
Ban đầu nàng còn trừng mắt với từng người một. Về sau lại phát hiện người ngắm nhìn nhiều quá, trừng mắt hoài cũng mệt mỏi, cho nên cúi đầu nói chuyện với bạn cùng phòng, cũng không thèm để ý người khác nhìn ngắm nữa.
Thấy bọn Đường Trọng đi ra, nàng cao hứng vẫy tay:
- Ở đây nè. Ở đây nè.
Đường Trọng cười, nghĩ thầm, cô bắt mắt như vậy, không cần gọi chúng tôi cũng nhìn thấy mà.
Lương Đào bước nhanh lên đón, cười nói:
- Thật ngại quá, để các bạn đợi lâu rồi.
- Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới. - Hà Na tiếp chuyện, nhìn thấy trang phục của Lương Đào thì mắt lại càng sáng. Nàng là một người biết nhìn hàng, biết toàn thân Lương Đào, trên dưới đều là hàng hiệu, nói:
- Các bạn muốn ăn món gì?
- Tôi thì không sao. Hay là chiều theo khẩu vị của các nữ sĩ này đi. - Lương Đào nói.
- Oa, thỏ nè. - Lạc Hoan và Thành Bội thấy Hoa Minh đi đằng sau còn mang theo một cái lồng tre nhốt thỏ. Sau khi cùng thét lên chói tai thì nhanh chóng chạy tới chỗ hắn.
- Nó không phải thỏ bình thường đâu. - Hoa Minh thành thật nói:
- Tên của nó là Tiểu Quai.
- Oa, Tiểu Quai thật đáng yêu nha. - Lạc Hoan đưa tay vuốt ve bộ lông của nó.
- Trắng như tuyết nè. Mình cũng nhớ đãng từng nuôi một con nha. - Thành Bội kích động nói.
- Ừ, thỏ rất là đáng yêu, nhưng nuôi nấng cũng không dễ. Mình nói nuôi thỏ cũng giống như nuôi trẻ, chắc chắn các bạn không tin, nhưng sự thật đúng là như thế. Phải chú ý đến thói quen ăn uống của nó, phải hiểu thức ăn mà nó thích. Rau cỏ cũng có nhiều loại, chỉ có một loại nó thích nhất mà thôi. Còn phải căn giờ cho ăn cho uống, mỗi ngày tắm rửa tỉa tót lông nữa, rất phiền toái. - Hoa Minh chậm rãi nói, ra vẻ anh là chuyên gia.
- Oa, bạn thật lợi hại nha. Lại biết nhiều như thế. - Lạc Hoan khâm phục nói.
- Đúng thế, thật là tỉ mỉ nha. Đối đãi với thỏ còn tỉ mỉ như vậy, nhất định đối đãi với bạn gái càng ôn nhu săn sóc hơn nữa đúng không?
- Không, nó chỉ tỉ mỉ khi đối đãi với thỏ mà thôi. - Lương Đào đả kích.
Hoa Minh mặc kệ Lương Đào, bình tĩnh thong dong nói:
- Mình kệ các bạn nghĩ thế nào, mình cũng kệ người khác đả kích nhạo báng mình ra sao. Mình thật sự thích tiểu tinh linh màu trắng này. Nó trắng như thế, lại đáng yêu như thế, thấy nó là tâm tình của mình sẽ tốt lên, tất cả phiền não đều bị quét sạch...
- Thậm chí còn có người bắt mình ăn nó, ba tên trong phòng ngủ của mình cũng nhăm nhe với nó, muốn biến nó thành món lẩu thỏ. Nhưng tất cả đều bị mình cự tuyệt. Nó là sinh mệnh, là tính mạng sống sờ sờ. Nó cũng có hỉ nộ ái ố, nó cũng giống với loài người chúng ta, hẳn phải được tôn trọng. Nếu đã có duyên phận gặp nhau, vậy thì mình có trách nhiệm chiếu cố cho nó. Mình muốn nó được sống cuộc sống hạnh phúc.
Hai cô bé bị Hoa Minh lừa dối đến mức mắt sáng như sao, nhìn vẻ mặt thâm tình của hắn nói:
- Không ngờ bạn có khổ người lớn như thế, nhưng lại có tâm tư tinh tế như vậy.
- Đúng thế, sau này ai làm bạn gái của bạn, nhất định sẽ rất hạnh phúc nha.
- Làm cho cô gái của mình hạnh phúc là trách nhiệm của một người đàn ông. - Hoa Minh nói:
- Giống như con thỏ này, nó không thành Tiểu Quai của người khác, mà chỉ làm Tiểu Quai của mình. Như vậy thì mình phải có trách nhiệm chiếu cố tốt cho nó.
Mấy cô gái đều thích ăn cay, vì thế nên bọn họ tìm một tiệm cơm tên là Xuyên Tương Thực Phủ ở gần trường.
Tiến vào phòng ăn, Đường Trọng và Lý Ngọc chọn chỗ trong góc.
Thu Ý Hàn ngồi đối diện Đường Trọng, Lương Đào mặt dày mày dạn chạy đến ngồi xuống cạnh nàng. Nhưng mà Hà Na lại chọn chỗ ngồi ở bên cạnh hắn.
Lạc Hoan và Thành Bội bị lý luận thỏ của Hoa Minh làm mê muội, vẫn đang ngồi bên cạnh hắn trao đổi kinh nghiệm nuôi thỏ.
Tất cả đều là người trẻ tuổi, cũng có tương đối đề tài chung. Lại có lại có hai diễn viên hài Hoa Minh và Lương Đào làm không khí sinh động, không có chút buồn tẻ khi cùng ngồi ăn cơm lần đầu nào.
Hoa Minh giơ một ly bia, đứng lên la lớn:
- Mình đề nghị, phòng ngủ 307 lầu số 6 và phòng ngủ 401 lầu số 19 kết thành phòng ngủ hữu nghị. Căn cứ theo nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau để cùng có lợi. Việc bẩn việc nặng đàn ông làm, đồ ngon nước ngọt nữ sinh ăn. Có người ức hiếp nữ sinh, nam sinh phải chịu trách nhiệm chống đỡ. Có người ức hiếp nam sinh, nữ sinh phải chịu trách nhiệm vỗ tay. Nữ sinh bị ủy khuất thì có thể mượn vai của nam sinh. Nam sinh bị ủy khuất có thể mượn gối của bạn cùng phòng. Hai bên sống chung hòa bình, vĩnh kết đồng tâm...
Sau khi Hoa Minh đáp ứng một loạt điều kiện mấu chốt cực kỳ bi thảm, dã man con ngan, vãi Hà con gà cho phái nam, các nữ sinh hô to đồng ý.
/1166
|