Đây là một khu giải trí tổng hợp, có quầy bar, có sàn nhảy, có các loại phòng xa hoa.
Trong một gian phòng, một đám nam nữ đang uống rượu vui vẻ.
- Văn Đơn, thằng ranh thối tha nhà cậu gần đây cũng nổi tiếng nhỉ. Cả giới giải trí đều sắp bị cậu làm loạn cả lên rồi.
Một thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt trống rống, sắc mặt tái nhợt, ôm một người phụ nữ đầy đặn, tay đang luồn vào trong áo lót của cô, vừa vuốt ve vừa cười hắc hắc, nói.
- Đường Trọng kia rốt cục sao lại chọc vào anh Văn của chúng ta chứ? Một bài báo kia đã kéo hắn lên đủ các trang mạng rồi, đúng là bi kịch mà.
Tên mập đeo kính đen cười ha hả nói, trong lúc nói còn hôn nhẹ lên mặt một người phụ nữ vẻ mặt ngây thơ như dáng người nóng bỏng bên cạnh.
- Ngôi sao chó má gì chứ? Gặp phải anh Văn nhà chúng ta thì chỉ có một con đường chết. Cho nên mấy người các cô tối nay phải kính anh Văn nhiều một chén đi. Nếu hắn mà thổi phồng các người thì các người tha hồ mà nổi tiếng.
Một người đàn ông trông có vẻ chững chạc lên tiếng.
Vì vậy mấy người phụ nữ trẻ tuổi trong phòng liền bưng chén rượu chạy tới mời.
- Anh Văn, em mời anh một chén.
- Anh Văn, sau này anh phải viết bài về em nhiều vào nhé.....
- Anh Văn, anh thật là lợi hại, một bài báo đã khiến người ta nổi tiếng tới thế này rồi. Anh cũng giúp chúng em đi. Chúng em nhất định sẽ yêu thương anh hết lòng.
-...
Văn Đơn là một người đàn ông vóc người nhỏ, đeo kính, mặt mũi nhăn nhúm, thoạt nhìn trông như giẻ rách vậy.
Chỉ cần người có thẩm mỹ bình thường nhìn thì đều không thể thấy đây là người đàn ông đẹp giai được.
Nhưng thượng đế khi đóng một cánh cửa thì lại mở một cửa sổ khác cho anh.
Hắn không có vóc người cao to và vẻ mặt dễ nhìn nhưng hắn lại có tài hoa. Từ khi đi học hắn đã là tài tử nổi danh trong trường, cũng có danh tiếng trên các tuần san hay các tạp chí văn chương trong trường. Lúc đó nữ sinh còn ngây tơ dễ lừa gạt, chỉ vài câu thơ tình, nói chuyện phiếm một chút, vài bông hoa là có thể lừa được thiện cảm của các cô.
Cho nên lúc đó mặc dù hắn tự ti nhưng vẫn ra vẻ ông đây không thèm quan tâm. Ông cũng không phải là không tán nổi gái.
Sau khi tiến vào xã hội, hắn phát hiện ra thế giới đột nhiên biến hóa rồi. Phụ nữ không thích nghe lời tâm tình, chỉ thích tiền, không thích đọc thư tình, chỉ thích bơi lợi trong hồ bơi của khách sạn năm sao. Các cô cũng không thích triết học, các cô chỉ thích trạch học (*).
(*): Họ hàng gia phả.
Vì vậy Văn Đơn lại thấy bị thượng đề từ bỏ một lần nữa.
Nhưng sau khi trở thành một gã phóng viên của giới giải trí, hắn lại tìm được mùa xuân của mình một lần nữa.
Thí dụ như lúc này đây.
Anh xem, hắn cũng không thiếu gái.
- Vậy còn phải xem các em biểu hiện thế nào?
Văn Đơn cười hăng hắc, vươn tay ra quệt quệt lên môi một người phụ nữ cao nhất.
Vóc người hắn thấp bé, cho nên lại chú ý đối với những người phụ nữ cao.
Thân thể người phụ nữ này nổi lên một tầng da gà nhưng vẫn phải cố gắng vờ cười vui, hờn dỗi nói:
- Anh muốn biểu hiện thế nào nào?
- Em nói xem.
Văn Đơn vươn tay kéo cô vào lòng.
Vì vậy trong phòng liền vang lên tiếng nam nữ rên rỉ và tiếng người xem cổ vũ ầm ỹ.
Đợi tới khi mọi người bớt huyên náo rồi, người thanh niên da trắng ngồi chính giữa mới ngáp dài, lên tiếng:
- Tốt rồi, tốt rồi, đi ăn cơm thôi.
Nghe hắn nói xong, mọi người lập tức yên tĩnh hẳn, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Hắn cười hắc hắc, lấy ra từ trong cái hộp cầm theo một bộ dụng cụ thủy tinh,ắp ráp nó một cách vô cùng thuần thục, sau đó bỏ một ít bột phấn trong gói giấy vào đó mà đốt. Mấy lỗ trên dụng cụ thủy tinh bắt đầu tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Đây là một loại thuốc phiện có tên là Máu thượng đế.
Bọn họ gọi chuyện này là ăn Máu thượng đế.
Tất cả mọi người đều ngồi yên tĩnh, không nhúc nhích, hiển nhiên là hít lấy hít để hơi thuốc trong không khí.
Vẻ mặt bọn họ say mê, dường như đang hưởng thụ điều tốt đẹp nhất thế gian vậy.
Bị tác động bởi hơi thuốc, có người bắt đầu cởi quần áo, có nàng ôm gái nằm xuống, còn có người trực tiếp lao thẳng vào....
Trường hợp như vậy, dù là Thượng đế nhìn thấy cũng xấu hổ không chịu nổi rồi.
Rầm...
Cửa phòng bị người ta đá văng.
Một đám đàn ông vũ trang toàn thân vọt vào, quát.
- Không được nhúc nhích. Cảnh sát đây.
Cả đám nam nữ vừa bị ra lệnh, không được nhúc nhích liền kêu tôi rồi chạy ra ngoài.
Loảng xoảng, loảng xoảng...
Cảnh sát ra tay nhanh như chớp, bắt từng người một. Không ai trong phòng chạy thoát.
...
...
Đường Trọng đang nằm trên giường ngủ say thì điện thoại đặt trên đầu giường reo vang.
Bình thường Đường Trọng cũng không có giác ngộ của ngôi sao, buổi tối đều đặt điện thoại ở trạng thái rung cả.
Làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình, lại có thể biết người khác gọi mình lúc nào.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Hôm nay hắn đặc biệt mở điện thoại. Cho nên khi điện thoại reo thì hắn bắt máy rất nhanh.
- Cá vào lưới rồi.
Người đàn ông bên đầu điện thoại kia nói.
- Cám ơn, vất vả rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bằng chứng và người đều có cả, cậu yên tâm đi.
Người đàn ông nói xong liền tắt máy.
Đường Trọng nhìn thời gian trên điện thoại di động: 1h15 phút.
Hắn cười cười, tắt máy đi ngủ.
...
...
Khi tin tức buổi phỏng vấn truyền ra, danh tiếng của Đường Trọng lại tăng lên một bậc.
Khi danh tiếng của hắn càng ngày càng thối, sắp sửa đến mức không chịu nổi thì cảnh sát đột nhiên công bố tin tức đầu tiên: Được tin báo của quần chúng, cảnh sát đã phá hủy một hội sở cung cấp thuốc phiện cho khác, thu hết tang chứng vật chức, cũng bắt được rất nhiều kẻ nghiện ngập.
- Căn cứ vào thông tin do một cảnh sát không muốn tiết lộ tên tuổi đưa ra, hội sở bị phá hủy lần này là hội sở Đế Hào. Hộ sở Đế Hào chính là một trong những hội sở nổi tiếng của Minh Châu chúng ta, gần đây rất đông khách, không ngờ lại biến thành nơi chuyên bán thuốc phiện....
- Cảnh sát bắt được không ít người nổi tiếng, có ông chủ tập đoàn Huy Hoàng, có con trai của ông chủ doanh nghiệp Lâm Lệ, còn có ba nghệ sĩ của nhóm BYE....
- Nghe nói ba nghệ sĩ nhóm BYE bị bắt khi toàn thân đang lõa thể. Các cô và mấy vị trong giới giải trí đang phục vụ mười mấy người đàn ông... Trong đám người này có cả phóng viên Văn Đơn nổi tiếng của giới giải trí...
- Văn Đơn chơi thuốc, lúc đó đã bị cảnh sát bắt...
...
Một hòn đá làm dậy lên bao nhiêu ngọn sóng
Nếu như Văn Đơn chỉ là một phóng viên bình thường của ngành giải trí thì chuyện này rất dễ bị giới truyền thông bỏ qua.
Vấn đề là hắn chính là người khơi mào khiến dân chúng đang tổng xỉ vả Đường Trọng của nhóm nhóm Hồ Điệp, một bài báo đã hầu như quét sạch danh dự của Đường Trọng rồi. Hắn nói ngôi sao lớn Đường Trọng là lưu manh lớn, khiến mọi người đều hô đánh...
Ngay vào ngày hôm qua, còn có vô số báo đài bởi bài báo của hắn mà thảo phạt Đường Trọng.
Ngay hôm trước cũng còn vô số bài báo chuẩn bị in, chuẩn bị công kích Đường Trọng một vòng nữa.
Nhưng người đầu tiên công kích Đường Trọng là Văn Đơn lại bị cảnh sát bắt rồi.
Chơi thuốc, chơi gái, chơi hội đồng.
Còn có tội danh nào khiến người ta khó chịu hơn không?
- Đúng vậy?
Đại đội trưởng phòng chống tội phạm Minh Châu thẳng thắn trả lời nghi vẫn của các phóng viên.
- Chúng tôi đã xác nhận thân phận những người nghiện thuốc phiện bị bắt. Trong rất nhiều người bị chúng tôi bắt quả thật có người tên là Văn Đơn, là phóng viên của báo Tiếng nói giải trí Trung Quốc. ... Hắn mắc tội rất nặng, đang bị chúng tôi phỏng vấn đặc biệt.
- Nghe nói hắn bị bắt tại chỗ với nhóm BYE?
- Không sai.
Kim Tam Thủy xác nhân.
- Bọn họ ở cùng một chỗ, hơn nữa còn đang sử dụng Máu thượng đế, là thứ bị quốc gia nghiêm cấm. Loại thuốc phiện này có độc tính rất mạnh, nếu dùng thời gian dài thì sẽ bị rơi vào trạng thái điên cuồng. Cho nên dù hắn làm chuyện gì... Cũng có thể.
-...
Tất cả mọi người đều biết, Văn Đơn coi như xong đời rồi.
Hoàn toàn xong đời rồi.
Văn Đơn xong đời, Đường Trọng lại được giải thoát rồi.
- Ha ha ha, đã thấy ngu chưa? Các người đều quá ngu phải không? Hiện tại đã biết các người đi tin vào hạng người nào chưa? Đường Trọng mắng đúng lắm. Người viết bài này là đồ ngu, người tin bài này là cực ngu...
- Cái loại cứt chó mà cũng dám bôi xấu chúng ta. Thật sự là đáng ghét mà. Thật sự là ác giả ác báo mà. Không phải không có ác báo mà vì thời gian chưa tới thôi.
- Thảo nào Đường Trọng lại tức giận như vậy. Nếu như tôi bị loại tiểu nhân thế này công kích, tôi cũng sẽ tức giận... Cái thế giới này cũng loạn thật. Sau này tôi chỉ tin tưởng Đường Trọng thôi. Chỉ có Đường Trọng nói mới đáng tin.
- Hừ. Đường Trọng không hổ là thần tượng của tôi. Hắn là tiểu hoàng đế, không phải là đại lưu manh. Đại lưu mạnh là ai thì hiện giờ mọi người đều biết rồi phải không?
...
Trong phòng khách, Trương Hách Bản ghé sát mặt Đường Trọng, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, nói:
- Đây là phản kích của anh sao?
- Không phải.
Đường Trọng nói.
- Anh dám nói là chuyện này không liên quan tới anh chút nào không?
Trương Hách Bản không thèm tin hắn.
- Nếu như hắn giữ mình trong sạch thì làm sao rơi vào hoàn cảnh này được?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn căn bản không có chút cảm giác áy náy với Văn Đơn.
- Tôi chỉ cung cấp chút đầu mối, sau đó cảnh sát thuận tiện bắt một đám hút thuốc phiện. Nếu như tôi là người khiêm tốn, không muốn làm náo động thì cảnh sát còn phải tặng bằng khen cho tôi đấy.
- Thật ác độc. Người khác mắng anh vài câu anh đã khiến người ta thân bại danh liệt rồi.
Trương Hách Bản chu mỏ nói.
- Hắn cũng muốn làm cho tôi thân bại danh liệt, chỉ là còn chưa thành công mà thôi. Tôi khác hắn, đó là tôi đã thành công rồi.
Đường Trọng giải thích.
- Tôi thích đàn ông bá đạo.
Trương Hách Bản dựa đầu lên vai Đường Trọng.
Đường Trọng đẩy đầu cô ra, nói:
- Đừng có động tay động chân. Tôi không phải loại người như cô nghĩ đâu.
Trong một gian phòng, một đám nam nữ đang uống rượu vui vẻ.
- Văn Đơn, thằng ranh thối tha nhà cậu gần đây cũng nổi tiếng nhỉ. Cả giới giải trí đều sắp bị cậu làm loạn cả lên rồi.
Một thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt trống rống, sắc mặt tái nhợt, ôm một người phụ nữ đầy đặn, tay đang luồn vào trong áo lót của cô, vừa vuốt ve vừa cười hắc hắc, nói.
- Đường Trọng kia rốt cục sao lại chọc vào anh Văn của chúng ta chứ? Một bài báo kia đã kéo hắn lên đủ các trang mạng rồi, đúng là bi kịch mà.
Tên mập đeo kính đen cười ha hả nói, trong lúc nói còn hôn nhẹ lên mặt một người phụ nữ vẻ mặt ngây thơ như dáng người nóng bỏng bên cạnh.
- Ngôi sao chó má gì chứ? Gặp phải anh Văn nhà chúng ta thì chỉ có một con đường chết. Cho nên mấy người các cô tối nay phải kính anh Văn nhiều một chén đi. Nếu hắn mà thổi phồng các người thì các người tha hồ mà nổi tiếng.
Một người đàn ông trông có vẻ chững chạc lên tiếng.
Vì vậy mấy người phụ nữ trẻ tuổi trong phòng liền bưng chén rượu chạy tới mời.
- Anh Văn, em mời anh một chén.
- Anh Văn, sau này anh phải viết bài về em nhiều vào nhé.....
- Anh Văn, anh thật là lợi hại, một bài báo đã khiến người ta nổi tiếng tới thế này rồi. Anh cũng giúp chúng em đi. Chúng em nhất định sẽ yêu thương anh hết lòng.
-...
Văn Đơn là một người đàn ông vóc người nhỏ, đeo kính, mặt mũi nhăn nhúm, thoạt nhìn trông như giẻ rách vậy.
Chỉ cần người có thẩm mỹ bình thường nhìn thì đều không thể thấy đây là người đàn ông đẹp giai được.
Nhưng thượng đế khi đóng một cánh cửa thì lại mở một cửa sổ khác cho anh.
Hắn không có vóc người cao to và vẻ mặt dễ nhìn nhưng hắn lại có tài hoa. Từ khi đi học hắn đã là tài tử nổi danh trong trường, cũng có danh tiếng trên các tuần san hay các tạp chí văn chương trong trường. Lúc đó nữ sinh còn ngây tơ dễ lừa gạt, chỉ vài câu thơ tình, nói chuyện phiếm một chút, vài bông hoa là có thể lừa được thiện cảm của các cô.
Cho nên lúc đó mặc dù hắn tự ti nhưng vẫn ra vẻ ông đây không thèm quan tâm. Ông cũng không phải là không tán nổi gái.
Sau khi tiến vào xã hội, hắn phát hiện ra thế giới đột nhiên biến hóa rồi. Phụ nữ không thích nghe lời tâm tình, chỉ thích tiền, không thích đọc thư tình, chỉ thích bơi lợi trong hồ bơi của khách sạn năm sao. Các cô cũng không thích triết học, các cô chỉ thích trạch học (*).
(*): Họ hàng gia phả.
Vì vậy Văn Đơn lại thấy bị thượng đề từ bỏ một lần nữa.
Nhưng sau khi trở thành một gã phóng viên của giới giải trí, hắn lại tìm được mùa xuân của mình một lần nữa.
Thí dụ như lúc này đây.
Anh xem, hắn cũng không thiếu gái.
- Vậy còn phải xem các em biểu hiện thế nào?
Văn Đơn cười hăng hắc, vươn tay ra quệt quệt lên môi một người phụ nữ cao nhất.
Vóc người hắn thấp bé, cho nên lại chú ý đối với những người phụ nữ cao.
Thân thể người phụ nữ này nổi lên một tầng da gà nhưng vẫn phải cố gắng vờ cười vui, hờn dỗi nói:
- Anh muốn biểu hiện thế nào nào?
- Em nói xem.
Văn Đơn vươn tay kéo cô vào lòng.
Vì vậy trong phòng liền vang lên tiếng nam nữ rên rỉ và tiếng người xem cổ vũ ầm ỹ.
Đợi tới khi mọi người bớt huyên náo rồi, người thanh niên da trắng ngồi chính giữa mới ngáp dài, lên tiếng:
- Tốt rồi, tốt rồi, đi ăn cơm thôi.
Nghe hắn nói xong, mọi người lập tức yên tĩnh hẳn, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Hắn cười hắc hắc, lấy ra từ trong cái hộp cầm theo một bộ dụng cụ thủy tinh,ắp ráp nó một cách vô cùng thuần thục, sau đó bỏ một ít bột phấn trong gói giấy vào đó mà đốt. Mấy lỗ trên dụng cụ thủy tinh bắt đầu tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Đây là một loại thuốc phiện có tên là Máu thượng đế.
Bọn họ gọi chuyện này là ăn Máu thượng đế.
Tất cả mọi người đều ngồi yên tĩnh, không nhúc nhích, hiển nhiên là hít lấy hít để hơi thuốc trong không khí.
Vẻ mặt bọn họ say mê, dường như đang hưởng thụ điều tốt đẹp nhất thế gian vậy.
Bị tác động bởi hơi thuốc, có người bắt đầu cởi quần áo, có nàng ôm gái nằm xuống, còn có người trực tiếp lao thẳng vào....
Trường hợp như vậy, dù là Thượng đế nhìn thấy cũng xấu hổ không chịu nổi rồi.
Rầm...
Cửa phòng bị người ta đá văng.
Một đám đàn ông vũ trang toàn thân vọt vào, quát.
- Không được nhúc nhích. Cảnh sát đây.
Cả đám nam nữ vừa bị ra lệnh, không được nhúc nhích liền kêu tôi rồi chạy ra ngoài.
Loảng xoảng, loảng xoảng...
Cảnh sát ra tay nhanh như chớp, bắt từng người một. Không ai trong phòng chạy thoát.
...
...
Đường Trọng đang nằm trên giường ngủ say thì điện thoại đặt trên đầu giường reo vang.
Bình thường Đường Trọng cũng không có giác ngộ của ngôi sao, buổi tối đều đặt điện thoại ở trạng thái rung cả.
Làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình, lại có thể biết người khác gọi mình lúc nào.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Hôm nay hắn đặc biệt mở điện thoại. Cho nên khi điện thoại reo thì hắn bắt máy rất nhanh.
- Cá vào lưới rồi.
Người đàn ông bên đầu điện thoại kia nói.
- Cám ơn, vất vả rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bằng chứng và người đều có cả, cậu yên tâm đi.
Người đàn ông nói xong liền tắt máy.
Đường Trọng nhìn thời gian trên điện thoại di động: 1h15 phút.
Hắn cười cười, tắt máy đi ngủ.
...
...
Khi tin tức buổi phỏng vấn truyền ra, danh tiếng của Đường Trọng lại tăng lên một bậc.
Khi danh tiếng của hắn càng ngày càng thối, sắp sửa đến mức không chịu nổi thì cảnh sát đột nhiên công bố tin tức đầu tiên: Được tin báo của quần chúng, cảnh sát đã phá hủy một hội sở cung cấp thuốc phiện cho khác, thu hết tang chứng vật chức, cũng bắt được rất nhiều kẻ nghiện ngập.
- Căn cứ vào thông tin do một cảnh sát không muốn tiết lộ tên tuổi đưa ra, hội sở bị phá hủy lần này là hội sở Đế Hào. Hộ sở Đế Hào chính là một trong những hội sở nổi tiếng của Minh Châu chúng ta, gần đây rất đông khách, không ngờ lại biến thành nơi chuyên bán thuốc phiện....
- Cảnh sát bắt được không ít người nổi tiếng, có ông chủ tập đoàn Huy Hoàng, có con trai của ông chủ doanh nghiệp Lâm Lệ, còn có ba nghệ sĩ của nhóm BYE....
- Nghe nói ba nghệ sĩ nhóm BYE bị bắt khi toàn thân đang lõa thể. Các cô và mấy vị trong giới giải trí đang phục vụ mười mấy người đàn ông... Trong đám người này có cả phóng viên Văn Đơn nổi tiếng của giới giải trí...
- Văn Đơn chơi thuốc, lúc đó đã bị cảnh sát bắt...
...
Một hòn đá làm dậy lên bao nhiêu ngọn sóng
Nếu như Văn Đơn chỉ là một phóng viên bình thường của ngành giải trí thì chuyện này rất dễ bị giới truyền thông bỏ qua.
Vấn đề là hắn chính là người khơi mào khiến dân chúng đang tổng xỉ vả Đường Trọng của nhóm nhóm Hồ Điệp, một bài báo đã hầu như quét sạch danh dự của Đường Trọng rồi. Hắn nói ngôi sao lớn Đường Trọng là lưu manh lớn, khiến mọi người đều hô đánh...
Ngay vào ngày hôm qua, còn có vô số báo đài bởi bài báo của hắn mà thảo phạt Đường Trọng.
Ngay hôm trước cũng còn vô số bài báo chuẩn bị in, chuẩn bị công kích Đường Trọng một vòng nữa.
Nhưng người đầu tiên công kích Đường Trọng là Văn Đơn lại bị cảnh sát bắt rồi.
Chơi thuốc, chơi gái, chơi hội đồng.
Còn có tội danh nào khiến người ta khó chịu hơn không?
- Đúng vậy?
Đại đội trưởng phòng chống tội phạm Minh Châu thẳng thắn trả lời nghi vẫn của các phóng viên.
- Chúng tôi đã xác nhận thân phận những người nghiện thuốc phiện bị bắt. Trong rất nhiều người bị chúng tôi bắt quả thật có người tên là Văn Đơn, là phóng viên của báo Tiếng nói giải trí Trung Quốc. ... Hắn mắc tội rất nặng, đang bị chúng tôi phỏng vấn đặc biệt.
- Nghe nói hắn bị bắt tại chỗ với nhóm BYE?
- Không sai.
Kim Tam Thủy xác nhân.
- Bọn họ ở cùng một chỗ, hơn nữa còn đang sử dụng Máu thượng đế, là thứ bị quốc gia nghiêm cấm. Loại thuốc phiện này có độc tính rất mạnh, nếu dùng thời gian dài thì sẽ bị rơi vào trạng thái điên cuồng. Cho nên dù hắn làm chuyện gì... Cũng có thể.
-...
Tất cả mọi người đều biết, Văn Đơn coi như xong đời rồi.
Hoàn toàn xong đời rồi.
Văn Đơn xong đời, Đường Trọng lại được giải thoát rồi.
- Ha ha ha, đã thấy ngu chưa? Các người đều quá ngu phải không? Hiện tại đã biết các người đi tin vào hạng người nào chưa? Đường Trọng mắng đúng lắm. Người viết bài này là đồ ngu, người tin bài này là cực ngu...
- Cái loại cứt chó mà cũng dám bôi xấu chúng ta. Thật sự là đáng ghét mà. Thật sự là ác giả ác báo mà. Không phải không có ác báo mà vì thời gian chưa tới thôi.
- Thảo nào Đường Trọng lại tức giận như vậy. Nếu như tôi bị loại tiểu nhân thế này công kích, tôi cũng sẽ tức giận... Cái thế giới này cũng loạn thật. Sau này tôi chỉ tin tưởng Đường Trọng thôi. Chỉ có Đường Trọng nói mới đáng tin.
- Hừ. Đường Trọng không hổ là thần tượng của tôi. Hắn là tiểu hoàng đế, không phải là đại lưu manh. Đại lưu mạnh là ai thì hiện giờ mọi người đều biết rồi phải không?
...
Trong phòng khách, Trương Hách Bản ghé sát mặt Đường Trọng, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, nói:
- Đây là phản kích của anh sao?
- Không phải.
Đường Trọng nói.
- Anh dám nói là chuyện này không liên quan tới anh chút nào không?
Trương Hách Bản không thèm tin hắn.
- Nếu như hắn giữ mình trong sạch thì làm sao rơi vào hoàn cảnh này được?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn căn bản không có chút cảm giác áy náy với Văn Đơn.
- Tôi chỉ cung cấp chút đầu mối, sau đó cảnh sát thuận tiện bắt một đám hút thuốc phiện. Nếu như tôi là người khiêm tốn, không muốn làm náo động thì cảnh sát còn phải tặng bằng khen cho tôi đấy.
- Thật ác độc. Người khác mắng anh vài câu anh đã khiến người ta thân bại danh liệt rồi.
Trương Hách Bản chu mỏ nói.
- Hắn cũng muốn làm cho tôi thân bại danh liệt, chỉ là còn chưa thành công mà thôi. Tôi khác hắn, đó là tôi đã thành công rồi.
Đường Trọng giải thích.
- Tôi thích đàn ông bá đạo.
Trương Hách Bản dựa đầu lên vai Đường Trọng.
Đường Trọng đẩy đầu cô ra, nói:
- Đừng có động tay động chân. Tôi không phải loại người như cô nghĩ đâu.
/1166
|