Phòng thẩm vấn.
Văn Đơn cúi đầu xuống như là một con chó ghẻ đang hấp hối.
Hắn biết rõ lần này mình coi như xong đời.
Đồi trụy thì không đáng lo, tối đa thì cũng chỉ là danh dự bị hao tổn. Nhưng dùng ma túy sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Hơn nữa, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Bình thường hắn đã viết quá nhiều bài đả kích, một khi tiến vào cục cảnh sát, hắn lo lắng những chuyện này đều bị cảnh sát lôi ra tính toán tổng thể một lượt.
Hắn biết rõ rằng sẽ không ai đến cứu mình. Lúc này ai nguyện ý vì mình nhọc một thân đây?
Điều duy nhất hắn chờ mong hoặc nói là điều duy nhất có thể làm chính là giữ kín bí mật này, mượn xảo trá này lấy ra một khoản tiền, đợi đến lúc mình hết hạn tù, được thả ra ngoài còn có một khoản tiền để duy trì cuộc sống.
Cho nên số tiền kia phải càng nhiều càng tốt.
Ầm.
Cửa sắt phòng thẩm vấn bị người đẩy ra, một cảnh sát trung niên có thân hình cao lớn dẫn theo hai cảnh sát trẻ tuổi một nam, một nữ đi đến.
- Tự giới thiệu một chút. Trong tay người đàn ông kẹp một điếu thuốc, cũng không bởi vì muốn thẩm vấn phạm nhân mà không hút.
- Tôi là Kim Tam Lập, là người phụ trách bản án này.
- Xin chào đội trưởng Kim.
Văn Đơn tươi cười nhìn hắn, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Tôi cùng phó cục trưởng phân cục Kim Giang có chút quen biết, đã từng nghe hắn nói về anh, nói anh là một hảo hán dám đánh dám liều trong hệ thống cảnh sát Minh Châu chúng ta.
- Câm mồm, mày biết cục trưởng nhưng cục trưởng biết mày à?
Kim Tam Lập chửi ầm lên. Thằng này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mang quan hệ hậu trường ra để hù dọa mình.
Thân thể Văn Đơn khẽ run rẩy, liền cúi đầu xuống trầm mặc không nói gì.
- Anh có biết vì sao tôi lại thẩm vấn một mình anh không?
Kim Tam Lập hỏi.
- Không biết.
Văn Đơn lắc đầu.
- Bởi vì chuyện của anh là nghiêm trọng nhất.
Kim Tam Lập nói.
Mặt Văn Đơn không biến sắc nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Tao không phải người tổ chức bữa tiệc, cũng không phải kẻ kinh doanh, tao chỉ là một người tham dự, dựa vào cái gì mà nói trách nhiệm của tao nghiêm trọng nhất? Mày nghĩ tao là kẻ ngu ngốc hả? Loại đe dọa, uy hiếp này chỉ có thể lừa gạt được những thằng gà mờ thôi. Lão tử là dạng gì? Đại Giang sóng cồn chưa từng gặp qua sao? Sẽ bị mày lừa gạt sao?
- Không phục đúng không? Kim Tam Lập chế nhạo nói. Hắn gật đầu với nữ cảnh sát bên cạnh, nữ cảnh sát lập tức đưa tới một chồng tư liệu trong tay.
Kim Tam Lập quơ quơ chồng tư liệu đang cầm trong tay ở trước mặt Văn Đơn, nói:
- Phóng viên lớn họ Văn, miệng của anh kín nhưng bạn bè của anh thì lại không có nghĩa khí như anh đâu. Bọn họ nói bữa tiệc lần này là do anh tổ chức, mấy ngôi sao cũng là do anh gọi đến đấy. Còn nữa, đây không phải lần đầu tiên bọn anh tổ chức loại bữa tiệc này, không phải lần đầu tiên anh làm chủ nhà, anh là kẻ tái phạm.
Trong lòng Văn Đơn rất kinh hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trong tay Kim Tam Lập, giống như là muốn xem thấu nó.
Hắn không biết lời nói của đội trưởng Kim này là thật hay là giả, trong lòng của hắn đa phần là không tin đấy. Thế nhưng hắn tin rằng đám bạn bè chó má của hắn cũng không đáng tin cậy, nhất định bọn hắn sẽ đẩy một người làm kẻ chết thay đấy.
Tuy lần này không phải mình là người người tổ chức bữa tiệc nhưng quả thật trước kia hắn cũng chủ động mời bọn họ tới. Dù sao người Trung Hoa chú ý chuyện có qua có lại.
- Anh vẫn có thể tiếp tục im lặng.
Kim Tam Lập cười ha hả nhìn Văn Đơn giống như là đang nhìn một con dê đợi làm thịt.
- Tất cả bạn bè của anh đều đã mở miệng, hơn nữa bọn họ đổ hết tất cả trách nhiệm lên người anh. Cho nên quả thật chuyện anh nói hay không nói với chúng tôi cũng không quan trọng. Mọi chuyện đã rất rõ ràng, chỉ bằng những tài liệu này trong tay tôi là có thể định tội cho anh rồi.
- Không phải như vậy.
Văn Đơn khàn giọng nói.
- Không phải như vậy. Người tổ chức bữa tiệc không phải tôi mà là Lý Vệ.
- Lý Vệ sao? Câu trả lời của này của anh không giống với bọn họ.
Kim Tam Lập lắc đầu nói nhưng trong lòng có chút đắc ý, đúng là hồ ly giảo hoạt cũng không đùa được với thợ săn. Bởi vì trong tay thợ săn có súng, có thể khống chế chuyện sinh mệnh hồ ly.
Hắn biết rõ, chỉ cần Văn Đơn mở miệng, hai bên tiến vào giai đoạn chó cắn chó, cọc bản án này cũng rách.
Trước kia là đội thiếu niên tiền phong không sợ chết. Đầu năm nay là đội thiếu niên tiền phong sợ chết nhất. Những gã này sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nguyện ý gánh một chút trách nhiệm vì người khác?
- Là hắn. Hắn có cổ phần bên trong Đế Hào, là một trong những cổ đông. Trước kia hắn thường xuyên tổ chức tụ hội như vậy, lần này cũng là hắn gọi điện thoại cho tôi. Không tin các anh có thể tra điện thoại tôi.
Văn Đơn cật lực thanh minh.
- Thế nhưng bọn hắn đều ấn định là anh.
Kim Tam Lập nói.
- Nói là anh đã làm một vụ buôn bán lớn thành công cho nên muốn mời bọn hắn ăn cơm chúc mừng. Chúng tôi đã điều tra, quả thật tài khoản của anh trong vài ngày đã có 50 vạn tiền mặt chuyển tới. Theo như tôi biết, tiền lương mỗi tháng của anh không nhiều như vậy, đúng không? Hơn nữa, tổng cộng tháng này anh mới viết ra một bản thảo, một bản thảo sách có thể được 50 vạn sao?
Trong lòng Văn Đơn rất căng thẳng, cẩn thận nhìn Kim Tam Lập.
- Chẳng lẽ hắn cũng biết chuyện kia sao?
Văn Đơn thầm nghĩ.
- Nếu như hắn biết rõ chuyện đó, như vậy mình có nên bảo vệ bí mật này không?
- Thế nhưng nếu như giữ kín bí mật kia thì phải giải thích thế nào về 50 vạn tiền mặt kia đây?
Trong lòng Văn Đơn rất xoắn xuýt, không biết cần phải lựa chọn như thế nào.
Chuyện này thật khó nói dối.
- Thế nào? Không còn lời nào để nói rồi hả?
Kim Tam Lập hùng hổ dọa người nói.
- Bọn họ nói rằng tất cả đám thuốc phiện đều là anh tìm quan hệ mua được đấy. Xem ra chuyện đó không phải là giả. 50 vạn kia chính là tiền thuê anh làm lái buôn sao? Chẳng lẽ một tháng anh mới phát hành một quyển sách, làm phóng viên mà lại có số tiền này sao? Làm phóng viên chỉ là để che giấu thân phận thật sự thôi đúng không? Văn Đơn, anh phải thành thật khai báo. Anh ở dưới trướng ai? Anh giúp ai tiêu thụ thuốc phiện hả?
- Cái gì?
Văn Đơn từ trên ghế nhảy dựng lên.
- Đây là vu oan. Đây là hãm hại. Hội sở Đế Hào mỗi ngày sử dụng lượng độc phẩm lớn như vậy, làm sao có thể là do tôi giới thiệu? Tôi có quan hệ như vậy ở đâu? 50 vạn kia không liên quan gì tới thuốc phiện, quả thật là do tôi lao động mà có được.
- Anh nghĩ chúng tôi là đứa trẻ lên ba hả?
Kim Tam Lập cười lạnh, nói.
- Một quyển sách bán 50 vạn, như vậy chẳng phải còn dễ kiếm tiền hơn buôn lậu thuốc phiện sao? Nếu nói như vậy, việc gì phải buôn ma túy? Đều làm phóng viên là tốt rồi.
- Bởi vì có người nhờ vả tôi.
Văn Đơn cắn răng nói. Vì muốn phân rõ giới hạn giữa mình và ma túy cho nên hắn không thể không nói thật.
- Ai nhờ vả?
Tim Kim Tam Lập đập nhanh. Hắn biết rõ đáp án hắn muốn sắp đi ra.
- Uông Hồng Thanh.
- Uông Hồng Thanh là ai?
- Là tổng biên tập tờ báo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa'.
Văn Đơn nói.
- Đế Hào có chứa một lượng lớn thuốc phiện, Uông Hồng Thanh, tổng biên tập báo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' đã bị cảnh sát gọi tới, nghe nói có liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy.
- Cho tới lúc này, Uông Hồng Thanh vẫn còn không xuất hiện, xem ra đã bị cảnh sát giam giữ. 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' vẫn giữ im lặng đối với thông tin này.
- Đế Hào tiêu thụ một lượng lớn thuốc phiện. Tiểu thiên Vương Chung minh Vũ đang ở phòng bệnh cũng bị nhân viên cảnh sát tới dò hỏi. Theo như lời của một quan viên không muốn lộ ra tính danh, Chung Minh Vũ và Uông Hồng Thanh cùng liên quan đến đến một bản án, cho nên nhân viên cảnh sát mới tiến đến điều tra. Rốt cuộc là bọn họ liên quan đến bản án gì? Đối với công chúng chúng ta mà nói còn là một bí mật. Nhưng chúng ta tin tưởng rằng ngọn nguồn bí mật kia sẽ sớm được vạch trần, để không phụ lòng mong mỏi của chúng ta.
Thông tin chính thức còn chưa được công bố nhưng một bloger đã viết một bài tên là 'Bí mật không thể nói', trong đó viết: Thật ra là không có bí mật gì là không thể nói. Sau khi Văn Đơn bị cảnh sát bắt giữ, họ đã phát hiện tài khoản hắn trong vài ngày đã được chuyển vào 50 vạn tiền mặt. Cảnh sát nghi ngờ Văn Đơn buôn lậu ma túy, là người vận chuyển ma túy ở Minh Châu, vì vậy đối với hắn tiến hành trọng điểm phá án. Văn Đơn không chịu nổi áp lực nên đã chủ động thẳng thắn khai báo với cảnh sát. Hắn nói số tiền kia là do Uông Hồng Thanh, tổng biên tập báo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' đưa cho. Mà số tiền Uông Hồng Thanh cho hắn lại có quan hệ cùng tiểu thiên vương Chung Minh Vũ. Trong buổi lễ trao giải âm nhạc Phong Vân, Chung Minh Vũ bị Đường Trọng, một nghệ nhân khác gây thương tích, bởi vậy ôm hận trong lòng. Hắn đã yêu cầu Uông Hồng Thanh lợi dụng giàn giáo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' này phá hư thanh danh của Đường Trọng. Uông Hồng Thanh giao nhiệm vụ này cho Văn Đơn, 50 vạn là tiền trả thù lao, đương nhiên số tiền đó là của Chung Minh Vũ.
Vốn là bọn hắn đã thành công rồi. Hiện tại tiếng xấu Đường Trọng lan xa, không ít quảng cáo cùng điện ảnh và truyền hình vì chuyện này mà hủy bỏ. Thế nhưng không ngờ Văn Đơn không biết tự ái, ngay lúc này còn tới hội sở Đế Hào đồi trụy và dùng ma túy, bị cảnh sát một lần hành động bắt được. Vì vậy chuyện Chung Minh Vũ, Uông Hồng Thanh cùng Văn Đơn đả kích đối thủ cũng trồi lên mặt nước. Nghe nói, Uông Hồng Thanh đã hướng cảnh sát thẳng thắn khai báo, cầu xin khoan dung.
Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng!
Tuy đây chỉ là bài viết của một người không rõ thân phận nhưng bởi vì hắn nói rất rõ ràng, chi tiết cho nên được truyền đi rất nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới hơn hai mươi vạn người đọc, hơn mười vạn bình luận.
Trong đó cũng không ít người trong ngành giải trí cùng tất cả truyền thông, lực ảnh hưởng kinh người.
Cùng lúc đó, rốt cuộc cảnh sát cũng đưa ra tiếng nói rằng: Những điều bloger nói đều là sự thật. Quả thật Chung Minh Vũ có liên quan tới vụ án, chúng tôi đang tiếp tục điều tra.
Văn Đơn cúi đầu xuống như là một con chó ghẻ đang hấp hối.
Hắn biết rõ lần này mình coi như xong đời.
Đồi trụy thì không đáng lo, tối đa thì cũng chỉ là danh dự bị hao tổn. Nhưng dùng ma túy sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Hơn nữa, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Bình thường hắn đã viết quá nhiều bài đả kích, một khi tiến vào cục cảnh sát, hắn lo lắng những chuyện này đều bị cảnh sát lôi ra tính toán tổng thể một lượt.
Hắn biết rõ rằng sẽ không ai đến cứu mình. Lúc này ai nguyện ý vì mình nhọc một thân đây?
Điều duy nhất hắn chờ mong hoặc nói là điều duy nhất có thể làm chính là giữ kín bí mật này, mượn xảo trá này lấy ra một khoản tiền, đợi đến lúc mình hết hạn tù, được thả ra ngoài còn có một khoản tiền để duy trì cuộc sống.
Cho nên số tiền kia phải càng nhiều càng tốt.
Ầm.
Cửa sắt phòng thẩm vấn bị người đẩy ra, một cảnh sát trung niên có thân hình cao lớn dẫn theo hai cảnh sát trẻ tuổi một nam, một nữ đi đến.
- Tự giới thiệu một chút. Trong tay người đàn ông kẹp một điếu thuốc, cũng không bởi vì muốn thẩm vấn phạm nhân mà không hút.
- Tôi là Kim Tam Lập, là người phụ trách bản án này.
- Xin chào đội trưởng Kim.
Văn Đơn tươi cười nhìn hắn, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Tôi cùng phó cục trưởng phân cục Kim Giang có chút quen biết, đã từng nghe hắn nói về anh, nói anh là một hảo hán dám đánh dám liều trong hệ thống cảnh sát Minh Châu chúng ta.
- Câm mồm, mày biết cục trưởng nhưng cục trưởng biết mày à?
Kim Tam Lập chửi ầm lên. Thằng này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mang quan hệ hậu trường ra để hù dọa mình.
Thân thể Văn Đơn khẽ run rẩy, liền cúi đầu xuống trầm mặc không nói gì.
- Anh có biết vì sao tôi lại thẩm vấn một mình anh không?
Kim Tam Lập hỏi.
- Không biết.
Văn Đơn lắc đầu.
- Bởi vì chuyện của anh là nghiêm trọng nhất.
Kim Tam Lập nói.
Mặt Văn Đơn không biến sắc nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Tao không phải người tổ chức bữa tiệc, cũng không phải kẻ kinh doanh, tao chỉ là một người tham dự, dựa vào cái gì mà nói trách nhiệm của tao nghiêm trọng nhất? Mày nghĩ tao là kẻ ngu ngốc hả? Loại đe dọa, uy hiếp này chỉ có thể lừa gạt được những thằng gà mờ thôi. Lão tử là dạng gì? Đại Giang sóng cồn chưa từng gặp qua sao? Sẽ bị mày lừa gạt sao?
- Không phục đúng không? Kim Tam Lập chế nhạo nói. Hắn gật đầu với nữ cảnh sát bên cạnh, nữ cảnh sát lập tức đưa tới một chồng tư liệu trong tay.
Kim Tam Lập quơ quơ chồng tư liệu đang cầm trong tay ở trước mặt Văn Đơn, nói:
- Phóng viên lớn họ Văn, miệng của anh kín nhưng bạn bè của anh thì lại không có nghĩa khí như anh đâu. Bọn họ nói bữa tiệc lần này là do anh tổ chức, mấy ngôi sao cũng là do anh gọi đến đấy. Còn nữa, đây không phải lần đầu tiên bọn anh tổ chức loại bữa tiệc này, không phải lần đầu tiên anh làm chủ nhà, anh là kẻ tái phạm.
Trong lòng Văn Đơn rất kinh hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trong tay Kim Tam Lập, giống như là muốn xem thấu nó.
Hắn không biết lời nói của đội trưởng Kim này là thật hay là giả, trong lòng của hắn đa phần là không tin đấy. Thế nhưng hắn tin rằng đám bạn bè chó má của hắn cũng không đáng tin cậy, nhất định bọn hắn sẽ đẩy một người làm kẻ chết thay đấy.
Tuy lần này không phải mình là người người tổ chức bữa tiệc nhưng quả thật trước kia hắn cũng chủ động mời bọn họ tới. Dù sao người Trung Hoa chú ý chuyện có qua có lại.
- Anh vẫn có thể tiếp tục im lặng.
Kim Tam Lập cười ha hả nhìn Văn Đơn giống như là đang nhìn một con dê đợi làm thịt.
- Tất cả bạn bè của anh đều đã mở miệng, hơn nữa bọn họ đổ hết tất cả trách nhiệm lên người anh. Cho nên quả thật chuyện anh nói hay không nói với chúng tôi cũng không quan trọng. Mọi chuyện đã rất rõ ràng, chỉ bằng những tài liệu này trong tay tôi là có thể định tội cho anh rồi.
- Không phải như vậy.
Văn Đơn khàn giọng nói.
- Không phải như vậy. Người tổ chức bữa tiệc không phải tôi mà là Lý Vệ.
- Lý Vệ sao? Câu trả lời của này của anh không giống với bọn họ.
Kim Tam Lập lắc đầu nói nhưng trong lòng có chút đắc ý, đúng là hồ ly giảo hoạt cũng không đùa được với thợ săn. Bởi vì trong tay thợ săn có súng, có thể khống chế chuyện sinh mệnh hồ ly.
Hắn biết rõ, chỉ cần Văn Đơn mở miệng, hai bên tiến vào giai đoạn chó cắn chó, cọc bản án này cũng rách.
Trước kia là đội thiếu niên tiền phong không sợ chết. Đầu năm nay là đội thiếu niên tiền phong sợ chết nhất. Những gã này sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nguyện ý gánh một chút trách nhiệm vì người khác?
- Là hắn. Hắn có cổ phần bên trong Đế Hào, là một trong những cổ đông. Trước kia hắn thường xuyên tổ chức tụ hội như vậy, lần này cũng là hắn gọi điện thoại cho tôi. Không tin các anh có thể tra điện thoại tôi.
Văn Đơn cật lực thanh minh.
- Thế nhưng bọn hắn đều ấn định là anh.
Kim Tam Lập nói.
- Nói là anh đã làm một vụ buôn bán lớn thành công cho nên muốn mời bọn hắn ăn cơm chúc mừng. Chúng tôi đã điều tra, quả thật tài khoản của anh trong vài ngày đã có 50 vạn tiền mặt chuyển tới. Theo như tôi biết, tiền lương mỗi tháng của anh không nhiều như vậy, đúng không? Hơn nữa, tổng cộng tháng này anh mới viết ra một bản thảo, một bản thảo sách có thể được 50 vạn sao?
Trong lòng Văn Đơn rất căng thẳng, cẩn thận nhìn Kim Tam Lập.
- Chẳng lẽ hắn cũng biết chuyện kia sao?
Văn Đơn thầm nghĩ.
- Nếu như hắn biết rõ chuyện đó, như vậy mình có nên bảo vệ bí mật này không?
- Thế nhưng nếu như giữ kín bí mật kia thì phải giải thích thế nào về 50 vạn tiền mặt kia đây?
Trong lòng Văn Đơn rất xoắn xuýt, không biết cần phải lựa chọn như thế nào.
Chuyện này thật khó nói dối.
- Thế nào? Không còn lời nào để nói rồi hả?
Kim Tam Lập hùng hổ dọa người nói.
- Bọn họ nói rằng tất cả đám thuốc phiện đều là anh tìm quan hệ mua được đấy. Xem ra chuyện đó không phải là giả. 50 vạn kia chính là tiền thuê anh làm lái buôn sao? Chẳng lẽ một tháng anh mới phát hành một quyển sách, làm phóng viên mà lại có số tiền này sao? Làm phóng viên chỉ là để che giấu thân phận thật sự thôi đúng không? Văn Đơn, anh phải thành thật khai báo. Anh ở dưới trướng ai? Anh giúp ai tiêu thụ thuốc phiện hả?
- Cái gì?
Văn Đơn từ trên ghế nhảy dựng lên.
- Đây là vu oan. Đây là hãm hại. Hội sở Đế Hào mỗi ngày sử dụng lượng độc phẩm lớn như vậy, làm sao có thể là do tôi giới thiệu? Tôi có quan hệ như vậy ở đâu? 50 vạn kia không liên quan gì tới thuốc phiện, quả thật là do tôi lao động mà có được.
- Anh nghĩ chúng tôi là đứa trẻ lên ba hả?
Kim Tam Lập cười lạnh, nói.
- Một quyển sách bán 50 vạn, như vậy chẳng phải còn dễ kiếm tiền hơn buôn lậu thuốc phiện sao? Nếu nói như vậy, việc gì phải buôn ma túy? Đều làm phóng viên là tốt rồi.
- Bởi vì có người nhờ vả tôi.
Văn Đơn cắn răng nói. Vì muốn phân rõ giới hạn giữa mình và ma túy cho nên hắn không thể không nói thật.
- Ai nhờ vả?
Tim Kim Tam Lập đập nhanh. Hắn biết rõ đáp án hắn muốn sắp đi ra.
- Uông Hồng Thanh.
- Uông Hồng Thanh là ai?
- Là tổng biên tập tờ báo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa'.
Văn Đơn nói.
- Đế Hào có chứa một lượng lớn thuốc phiện, Uông Hồng Thanh, tổng biên tập báo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' đã bị cảnh sát gọi tới, nghe nói có liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy.
- Cho tới lúc này, Uông Hồng Thanh vẫn còn không xuất hiện, xem ra đã bị cảnh sát giam giữ. 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' vẫn giữ im lặng đối với thông tin này.
- Đế Hào tiêu thụ một lượng lớn thuốc phiện. Tiểu thiên Vương Chung minh Vũ đang ở phòng bệnh cũng bị nhân viên cảnh sát tới dò hỏi. Theo như lời của một quan viên không muốn lộ ra tính danh, Chung Minh Vũ và Uông Hồng Thanh cùng liên quan đến đến một bản án, cho nên nhân viên cảnh sát mới tiến đến điều tra. Rốt cuộc là bọn họ liên quan đến bản án gì? Đối với công chúng chúng ta mà nói còn là một bí mật. Nhưng chúng ta tin tưởng rằng ngọn nguồn bí mật kia sẽ sớm được vạch trần, để không phụ lòng mong mỏi của chúng ta.
Thông tin chính thức còn chưa được công bố nhưng một bloger đã viết một bài tên là 'Bí mật không thể nói', trong đó viết: Thật ra là không có bí mật gì là không thể nói. Sau khi Văn Đơn bị cảnh sát bắt giữ, họ đã phát hiện tài khoản hắn trong vài ngày đã được chuyển vào 50 vạn tiền mặt. Cảnh sát nghi ngờ Văn Đơn buôn lậu ma túy, là người vận chuyển ma túy ở Minh Châu, vì vậy đối với hắn tiến hành trọng điểm phá án. Văn Đơn không chịu nổi áp lực nên đã chủ động thẳng thắn khai báo với cảnh sát. Hắn nói số tiền kia là do Uông Hồng Thanh, tổng biên tập báo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' đưa cho. Mà số tiền Uông Hồng Thanh cho hắn lại có quan hệ cùng tiểu thiên vương Chung Minh Vũ. Trong buổi lễ trao giải âm nhạc Phong Vân, Chung Minh Vũ bị Đường Trọng, một nghệ nhân khác gây thương tích, bởi vậy ôm hận trong lòng. Hắn đã yêu cầu Uông Hồng Thanh lợi dụng giàn giáo 'Tiếng nói ngành giải trí Trung Hoa' này phá hư thanh danh của Đường Trọng. Uông Hồng Thanh giao nhiệm vụ này cho Văn Đơn, 50 vạn là tiền trả thù lao, đương nhiên số tiền đó là của Chung Minh Vũ.
Vốn là bọn hắn đã thành công rồi. Hiện tại tiếng xấu Đường Trọng lan xa, không ít quảng cáo cùng điện ảnh và truyền hình vì chuyện này mà hủy bỏ. Thế nhưng không ngờ Văn Đơn không biết tự ái, ngay lúc này còn tới hội sở Đế Hào đồi trụy và dùng ma túy, bị cảnh sát một lần hành động bắt được. Vì vậy chuyện Chung Minh Vũ, Uông Hồng Thanh cùng Văn Đơn đả kích đối thủ cũng trồi lên mặt nước. Nghe nói, Uông Hồng Thanh đã hướng cảnh sát thẳng thắn khai báo, cầu xin khoan dung.
Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng!
Tuy đây chỉ là bài viết của một người không rõ thân phận nhưng bởi vì hắn nói rất rõ ràng, chi tiết cho nên được truyền đi rất nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới hơn hai mươi vạn người đọc, hơn mười vạn bình luận.
Trong đó cũng không ít người trong ngành giải trí cùng tất cả truyền thông, lực ảnh hưởng kinh người.
Cùng lúc đó, rốt cuộc cảnh sát cũng đưa ra tiếng nói rằng: Những điều bloger nói đều là sự thật. Quả thật Chung Minh Vũ có liên quan tới vụ án, chúng tôi đang tiếp tục điều tra.
/1166
|