- Em không nói chuyện gì thì anh không về đâu. - Đường Trọng nói. Hắn biết tính cách của Trương Hách Bản, nàng chính là một đứa bé không chịu lớn, hắn thấy lần này lại giống như lúc trước, là một trò đùa dai của nàng.
Trương Hách Bản trầm mặc hai giây, nhỏ giọng nói:
- Có người tới tìm anh.
- Ai?
- Bạch di không cho em nói cho anh biết, sợ anh tức giận.
- Thế mà em còn nói cho anh biết?
- Anh tức giận cũng không phải là em tức giận? Em lại thật thích thấy anh tức giận.
- …
Đường Trọng có sự xúc động muốn bóp chết nàng.
- Hì hì, tức giận? Em vốn đã nghĩ thế chứ sao, lại nói, em cũng muốn anh trở về xem sao. Nếu anh mà trở lại, vở tuồng này lại càng thú vị. Em biết, anh nhất định sẽ vô cùng tò mò với người đến tìm anh kia. - Trương Hách Bản lải nhải nói, phong cách dài dòng được phát huy.
- Em còn không nói thì anh cúp máy đây. - Đường Trọng nói. Loại trò đùa ‘ngươi đoán thử ta là ai’ của con bé này không thích hợp với Đường Trọng. Nếu như hắn nhận máy, có người hỏi hắn câu này thì hắn sẽ trả lời bằng cách cúp máy ngay lập tức.
- Được rồi được rồi, nói cho anh biết. - Trương Hách Bản khó chịu nói, nàng rất không hài lòng với Đường Trọng. Sau đó, nàng cố nén tiếng cười, nhỏ giọng nói:
- Là người theo đuổi anh đến tìm anh.
- Người theo đuổi anh? - Đường Trọng vừa động trong lòng, lập tức hiểu ý tứ của Trương Hách Bản.
Hắn vừa tới Minh Châu, lấy đâu ra người theo đuổi
Mà em gái Đường Tâm ở Minh Châu nhiều năm, bằng vào nhân khí và tướng mạo của nàng, có vài nam nhân thích một chút cũng không làm người ta bất ngờ.
Tin tức Đường Tâm bệnh nặng không truyền ra ngoài, chuyện nàng rời khỏi Minh Châu không mấy ai biết.
Chẳng lẽ, có người tìm được Tử Viên?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Trọng cảm thấy da đầu mình tê dại.
Đây là cái chuyện tồi tệ gì chứ?
Lần đầu tiên, Đường Trọng sinh ra ý nghĩ bất mãn với quyết định của đại đương gia. Cô ấy là con gái của ông, tôi không phải con ông chắc? Sao lại có thể bắt con mình đi làm cái chuyện này?
- Hì hì, sao không nói chuyện? Có phải kích động hay không? - Trương Hách Bản cười hì hì, nàng chỉ lo thiên hạ không loạn.
- Không phải là kích động, là tự hào.
- Tự hào có đàn ông đến cửa tìm anh à?
- Tự hào em gái của anh là một người ưu tú như thế, có vài cô gái đáng thương, căn bản chẳng có ai coi cô ta là con gái. Tất cả đều chỉ xem cô ấy là bé gái mà thôi.
- Đường Trọng. - Trương Hách Bản nghiến răng nghiến lợi nói.
- Được rồi, anh bận lắm, cúp máy đây. - Đường Trọng nói.
Sau đó hắn dứt khoát ngắt điện thoại.
“A a a a a a”
Trương Hách Bản đang cầm điện thoại nghe thấy thanh âm tít dài kia, sau đó ném điện thoại đi, lấy một cái gối đặt lên đùi đánh liên tục, trong miệng phát ra tiếng la giống như bị phi lễ vậy
- Đáng ghét, thật quá đáng ghét. Sao lại có người đáng ghét như thế a? Đường Trọng là tên đầu heo, đại ngu ngốc, đại đần độn, cuồng bạo lực. - Những từ chửi mắng không quá hay liên tiếp truyền ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng:
- Ai nói em không phải con gái? Ai nói không có người yêu thích em? Yêu em có nhiều người lắm, nhiều hơn so với anh, đồ tự đại, đồ mê gái, không có phong độ thân sĩ.
Lâm Hồi Âm đang ở góc tường vẽ tranh, hoàn toàn làm ngơ với mấy tiếng la và vẻ kích động của nàng. Như thế Trương Hách Bản mới là Trương Hách Bản bình thường, nếu như nàng đọc sách vẽ tranh, cả ngày ngoan ngoãn ngồi một chỗ giả bộ thục nữ thì nhất định ngã bệnh rồi, lại còn bệnh cực kỳ nghiêm trọng nữa là đằng khác.
Trương Hách Bản phát tiết một lúc, thấy không ai để ý tới cũng thấy rất nhàm chán.
Nàng nhảy từ trên giường xuống, đôi chân trần giẫm lên mặt thảm dày, chạy đến phía sau Lâm Hồi Âm nói:
- Chị Hồi Âm, chị vẽ mãi mà chưa xong à?
- Chưa xong. - Lâm Hồi Âm trả lời đơn giản.
Trương Hách Bản nhìn bàn vẽ của Lâm Hồi Âm một chút nói:
- Chị Hồi Âm, cả ngày chị vẽ mỗi một bức họa, không thấy phiền sao?
- Không phiền.
- Chị Hồi Âm, sao chị không đổi một mẫu vật khác? Chị có thể vẽ tranh sơn thủy nha, vẽ tranh quả táo nha, vẽ tranh trứng gà nha, còn vẽ cả em nữa nha.
“…” Lâm Hồi Âm không trả lời, nàng thấy phiền rồi. Nàng biết, chỉ cần nàng tiếp tục trả lời thì Trương Hách Bản có thể hỏi cả ba ngày ba đêm, trời mới biết nàng ta thích buôn chuyện như thế nào.
Bộc lộ tất cả ý nghĩ và tâm tình của mình ra ngoài, như vậy tốt lắm sao?
Trương Hách Bản cũng đã quen với thái độ lãnh đạm của Lâm Hồi Âm với mình, nói tiếp:
- Chị Hồi Âm, chúng ta xuống lầu xem một chút được không? Chị nói xem hiện tại Tôn hầu tử đã đi chưa? Em đoán hắn chắc chắn chưa đi, không thấy Đường Tâm, hắn còn chưa biết đi là gì.
- Không đi.
- Thì em đi.
- Đi đi.
- Chị Hồi Âm, chị xuống lầu cùng với em đi.
- …
Trương Hách Bản cuối cùng cũng không thể thuyết phục Lâm Hồi Âm cùng xuống lầu, cho nên không thể làm gì khác là tự bồi mình vậy.
Thấy Trương Hách Bản xuống lầu, một thanh niên gầy đến xa bọc xương ngồi trong phòng khách ý cười đầy mặt đứng lên, chủ động chào hỏi Trương Hách Bản nói:
- Hách Bản, chúng ta lại gặp mặt, anh còn tưởng không gặp được em chứ.
- Sao lại thế? Tôn đại thiếu gia muốn gặp chúng tôi lúc nào chẳng được. - Trương Hách bản cười ha ha nói.
Bạch Tố vẫn ngồi trong phòng khách bồi người ta uống trà, thấy Trương Hách Bản xuống, nàng lại bắt đầu thấy lo lắng, nghĩ thầm, cô nãi nãi của tôi ơi, cô ngàn vạn lần đừng nói lung tung a.
Nếu là người khác đến tìm Đường Tâm, nàng không có ở đây thì đá hắn ra ngoài.
Không đi? Không đi thì báo cảnh sát nha.
Vấn đề là, người ngồi trước mắt này thật không có cách, cũng không có quyền đuổi
Hắn tên là Tôn Thanh, vì vóc người vô cùng gầy gò, người quen biết gọi hắn là “Tôn hầu tử”.
Dĩ nhiên, đó không phải là nguyên nhân Bạch Tố đối xử khác với hắn
Hắn còn có một thân phận, là con trai của phó đổng của công ty.
Cha hắn, Tôn Văn Lân là một trong những người sáng lập công ty, cũng là một trong những người đầu tư chủ yếu. Nói cách khác, công ty giải trí này có một nửa là của nhà bọn họ.
Bạch Tố cũng chỉ là làm công cho cha hắn, có quyền gì mà đuổi người ta đi?
Hơn nữa, căn biệt thự này là do công ty thuê cho thành viên nhóm nhạc nữ Hồ Điệp ở, cho dù hắn muốn ở trong biệt thự này, Bạch Tố cũng không có cách nào cho tốt. Nếu như hắn thật sự làm ra chuyện quá mức như thế, Bạch Tố nhất định phải khiếu nại với công ty.
- Lúc nào cũng có thể sao? - Vẻ mặt Tôn Thanh cười đến âm trầm:
- Tôi ngồi ở chỗ này lâu như thế nhưng cũng có thấy ai đâu.
- Tôn đại thiếu gia muốn gặp ai nha? - Trương Hách Bản ngây thơ hỏi.
- Đường Tâm. - Tôn Thanh nói, chuyện hắn theo đuổi Đường Tâm cũng chẳng phải bí mật gì trong công ty. Cho nên, hắn cũng chẳng ngại nói cho Trương Hách Bản biết.
- À. Hóa ra là Đường Tâm nha. - Trương Hách Bản ủy khuất nói:
- Tôi còn tưởng Tôn đại thiếu giá tới tìm tôi và chị Hồi Âm chứ.
Tôn Thanh ngập ngừng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Hách Bản.
“Sao hôm nay tiểu ma nữ đổi tính à? Trước kia không phải rất ghét thấy mình sao?” Tôn Thanh nghĩ trong lòng: “Nghe nói cái ngoại hiệu ‘Tôn Ngộ Không’ này là cô ta đặt cho mình, chẳng lẽ, cô ấy rất có hảo cảm với mình sao?
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Tôn Thanh trở nên kích động.
Hắn cẩn thận đánh giá Trương Hách Bản, phát hiện con nhóc này đúng là một tiểu loli mịn màng làm cho người ta yêu thích nha. Toàn thân không chỗ nào không đáng yêu, giống như một trái đào mật màu hồng phấn vậy, cắn một ngụm là cảm thấy ngọt đến chảy nước ra.
Tôn Thanh căng da mặt ra mà cười nói:
- Tôi có vài chuyện nhỏ muốn thương lượng với Đường Tâm. Đáng tiếc, đợi cho tới giờ cũng không thấy cô ấy, thật lo lắng cô ấy làm nhỡ chuyện công ty. Tôi cũng đã lâu không gặp em Hách Bản và Hồi Âm, cho nên hôm nay tôi sang đây xem một chút. Thế mà vừa nhìn đã thấy em Hách Bản càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng đẹp.
- Có thật không? - Trương Hách Bản cao hứng hỏi, hai mắt to chớp chớp nhìn Tôn Thanh, gương mặt nổi lên hai mảng đỏ ửng, giống như là hơi xấu hổ, nhưng hình như càng nhiều vui mừng.
- Dĩ nhiên. - Mục tiêu của Tôn Thanh đã rời đi, nghĩ thầm, trước tiên ăn sạch tiểu loli trơn mềm này cho sướng miệng đã. Hắn ngồi xuống bên cạnh Trương Hách Bản nói:
- Trước kia, cảm thấy Hách Bản của chúng ta là một đứa bé. Lần này tới đây, em lại cho tôi một cảm giác hoàn toàn không giống thế.
- Là cảm giác gì nha? - Trương Hách Bản vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi. Khóe miệng cười khúc khích, giống như đang nói, ngươi mau khen ta đi, dùng loại từ gì ca ngợi ta cũng nhận được hết á.
- Nữ nhân, có mùi vị tiểu nữ nhân. - Tôn Thanh vì để lời nói của mình có thêm độ tin cậy cho nên vẻ mặt vô cùng thành kính chân thành.
- Xì. - Bạch Tố ngồi một bên không nhịn được, thoáng cái cười rộ lên.
Tôn Thanh đang định tiếp tục phát huy, nhân cơ hội bắt tiểu loli ngực lớn nhưng não nhỏ này lại. Không ngờ Bạch Tố lại cười, thoáng cái phá hủy hết cảm xúc tốt đẹp của hắn.
- Quản lý Bạch, có chuyện gì đáng cười vậy? - Đôi mắt của Tôn Thanh đã ác độc chuyển sang Bạch Tố, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Con điếm thúi này, thật là cho mặt mũi lại không biết xấu hổ. Ý vào mình quản lý nhóm Hồ Điệp là tự cảm thấy mình trâu bò rồi hả?
Ông không chơi mày, đó là do ông cảm thấy mày còn có chút tác dụng. Chọc tao xem, tao ăn cả mày luôn.
Tôn Thanh tìm Đường Tâm, lại bị Bạch Tố ngăn trở. Hắn và nàng chờ mấy giờ cũng không thấy người, sớm đã hết kiên nhẫn. Vì thế mà trong lòng đã hận Bạch Tố.
- Không có cười gì đâu, tôi đang xem TV, hai người hàn huyên đi. - Bạch Tố chỉ vào một tiết mục hài đang phát trên TV nói.
Tôn Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục tán phét với Trương Hách Bản, cười đến ánh mắt híp lại thành sợi chỉ noi:
- Con gái mười tám thay đổi, càng đổi thì càng đẹp. Em Hách Bản trước kia theo còn đường khả ái, sau này nếu đi theo con đường hơi thành thục nhất định sẽ cho người xem có cảm giác sáng cả hai mắt.
- Có thật không? - Trương Hách Bản không xác định hỏi.
- Thật. - Tôn Thanh gật mạnh đầu.
- Vậy cũng tốt, tôi lên lầu ngủ một giấc, thuận tiện suy nghĩ đề nghị của anh. - Trương Hách Bản nói:
- Anh đã gặp tôi rồi, hiện tại người anh cần gặp cũng gặp rồi, nên đi về trước đi.
Nói xong, Trương Hách Bản ôm một con cẩu hùng cao không kém nàng lắm đi lên lầu.
Nụ cười cứng ngắc trên mặt, ánh mắt Tôn Thanh dần chuyển sang lạnh lẽo.
Hắn biết, lần này hắn bị tiểu nữ nhân bị mình coi là “ngực lớn không não” này chơi đùa.
Trương Hách Bản trầm mặc hai giây, nhỏ giọng nói:
- Có người tới tìm anh.
- Ai?
- Bạch di không cho em nói cho anh biết, sợ anh tức giận.
- Thế mà em còn nói cho anh biết?
- Anh tức giận cũng không phải là em tức giận? Em lại thật thích thấy anh tức giận.
- …
Đường Trọng có sự xúc động muốn bóp chết nàng.
- Hì hì, tức giận? Em vốn đã nghĩ thế chứ sao, lại nói, em cũng muốn anh trở về xem sao. Nếu anh mà trở lại, vở tuồng này lại càng thú vị. Em biết, anh nhất định sẽ vô cùng tò mò với người đến tìm anh kia. - Trương Hách Bản lải nhải nói, phong cách dài dòng được phát huy.
- Em còn không nói thì anh cúp máy đây. - Đường Trọng nói. Loại trò đùa ‘ngươi đoán thử ta là ai’ của con bé này không thích hợp với Đường Trọng. Nếu như hắn nhận máy, có người hỏi hắn câu này thì hắn sẽ trả lời bằng cách cúp máy ngay lập tức.
- Được rồi được rồi, nói cho anh biết. - Trương Hách Bản khó chịu nói, nàng rất không hài lòng với Đường Trọng. Sau đó, nàng cố nén tiếng cười, nhỏ giọng nói:
- Là người theo đuổi anh đến tìm anh.
- Người theo đuổi anh? - Đường Trọng vừa động trong lòng, lập tức hiểu ý tứ của Trương Hách Bản.
Hắn vừa tới Minh Châu, lấy đâu ra người theo đuổi
Mà em gái Đường Tâm ở Minh Châu nhiều năm, bằng vào nhân khí và tướng mạo của nàng, có vài nam nhân thích một chút cũng không làm người ta bất ngờ.
Tin tức Đường Tâm bệnh nặng không truyền ra ngoài, chuyện nàng rời khỏi Minh Châu không mấy ai biết.
Chẳng lẽ, có người tìm được Tử Viên?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Trọng cảm thấy da đầu mình tê dại.
Đây là cái chuyện tồi tệ gì chứ?
Lần đầu tiên, Đường Trọng sinh ra ý nghĩ bất mãn với quyết định của đại đương gia. Cô ấy là con gái của ông, tôi không phải con ông chắc? Sao lại có thể bắt con mình đi làm cái chuyện này?
- Hì hì, sao không nói chuyện? Có phải kích động hay không? - Trương Hách Bản cười hì hì, nàng chỉ lo thiên hạ không loạn.
- Không phải là kích động, là tự hào.
- Tự hào có đàn ông đến cửa tìm anh à?
- Tự hào em gái của anh là một người ưu tú như thế, có vài cô gái đáng thương, căn bản chẳng có ai coi cô ta là con gái. Tất cả đều chỉ xem cô ấy là bé gái mà thôi.
- Đường Trọng. - Trương Hách Bản nghiến răng nghiến lợi nói.
- Được rồi, anh bận lắm, cúp máy đây. - Đường Trọng nói.
Sau đó hắn dứt khoát ngắt điện thoại.
“A a a a a a”
Trương Hách Bản đang cầm điện thoại nghe thấy thanh âm tít dài kia, sau đó ném điện thoại đi, lấy một cái gối đặt lên đùi đánh liên tục, trong miệng phát ra tiếng la giống như bị phi lễ vậy
- Đáng ghét, thật quá đáng ghét. Sao lại có người đáng ghét như thế a? Đường Trọng là tên đầu heo, đại ngu ngốc, đại đần độn, cuồng bạo lực. - Những từ chửi mắng không quá hay liên tiếp truyền ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng:
- Ai nói em không phải con gái? Ai nói không có người yêu thích em? Yêu em có nhiều người lắm, nhiều hơn so với anh, đồ tự đại, đồ mê gái, không có phong độ thân sĩ.
Lâm Hồi Âm đang ở góc tường vẽ tranh, hoàn toàn làm ngơ với mấy tiếng la và vẻ kích động của nàng. Như thế Trương Hách Bản mới là Trương Hách Bản bình thường, nếu như nàng đọc sách vẽ tranh, cả ngày ngoan ngoãn ngồi một chỗ giả bộ thục nữ thì nhất định ngã bệnh rồi, lại còn bệnh cực kỳ nghiêm trọng nữa là đằng khác.
Trương Hách Bản phát tiết một lúc, thấy không ai để ý tới cũng thấy rất nhàm chán.
Nàng nhảy từ trên giường xuống, đôi chân trần giẫm lên mặt thảm dày, chạy đến phía sau Lâm Hồi Âm nói:
- Chị Hồi Âm, chị vẽ mãi mà chưa xong à?
- Chưa xong. - Lâm Hồi Âm trả lời đơn giản.
Trương Hách Bản nhìn bàn vẽ của Lâm Hồi Âm một chút nói:
- Chị Hồi Âm, cả ngày chị vẽ mỗi một bức họa, không thấy phiền sao?
- Không phiền.
- Chị Hồi Âm, sao chị không đổi một mẫu vật khác? Chị có thể vẽ tranh sơn thủy nha, vẽ tranh quả táo nha, vẽ tranh trứng gà nha, còn vẽ cả em nữa nha.
“…” Lâm Hồi Âm không trả lời, nàng thấy phiền rồi. Nàng biết, chỉ cần nàng tiếp tục trả lời thì Trương Hách Bản có thể hỏi cả ba ngày ba đêm, trời mới biết nàng ta thích buôn chuyện như thế nào.
Bộc lộ tất cả ý nghĩ và tâm tình của mình ra ngoài, như vậy tốt lắm sao?
Trương Hách Bản cũng đã quen với thái độ lãnh đạm của Lâm Hồi Âm với mình, nói tiếp:
- Chị Hồi Âm, chúng ta xuống lầu xem một chút được không? Chị nói xem hiện tại Tôn hầu tử đã đi chưa? Em đoán hắn chắc chắn chưa đi, không thấy Đường Tâm, hắn còn chưa biết đi là gì.
- Không đi.
- Thì em đi.
- Đi đi.
- Chị Hồi Âm, chị xuống lầu cùng với em đi.
- …
Trương Hách Bản cuối cùng cũng không thể thuyết phục Lâm Hồi Âm cùng xuống lầu, cho nên không thể làm gì khác là tự bồi mình vậy.
Thấy Trương Hách Bản xuống lầu, một thanh niên gầy đến xa bọc xương ngồi trong phòng khách ý cười đầy mặt đứng lên, chủ động chào hỏi Trương Hách Bản nói:
- Hách Bản, chúng ta lại gặp mặt, anh còn tưởng không gặp được em chứ.
- Sao lại thế? Tôn đại thiếu gia muốn gặp chúng tôi lúc nào chẳng được. - Trương Hách bản cười ha ha nói.
Bạch Tố vẫn ngồi trong phòng khách bồi người ta uống trà, thấy Trương Hách Bản xuống, nàng lại bắt đầu thấy lo lắng, nghĩ thầm, cô nãi nãi của tôi ơi, cô ngàn vạn lần đừng nói lung tung a.
Nếu là người khác đến tìm Đường Tâm, nàng không có ở đây thì đá hắn ra ngoài.
Không đi? Không đi thì báo cảnh sát nha.
Vấn đề là, người ngồi trước mắt này thật không có cách, cũng không có quyền đuổi
Hắn tên là Tôn Thanh, vì vóc người vô cùng gầy gò, người quen biết gọi hắn là “Tôn hầu tử”.
Dĩ nhiên, đó không phải là nguyên nhân Bạch Tố đối xử khác với hắn
Hắn còn có một thân phận, là con trai của phó đổng của công ty.
Cha hắn, Tôn Văn Lân là một trong những người sáng lập công ty, cũng là một trong những người đầu tư chủ yếu. Nói cách khác, công ty giải trí này có một nửa là của nhà bọn họ.
Bạch Tố cũng chỉ là làm công cho cha hắn, có quyền gì mà đuổi người ta đi?
Hơn nữa, căn biệt thự này là do công ty thuê cho thành viên nhóm nhạc nữ Hồ Điệp ở, cho dù hắn muốn ở trong biệt thự này, Bạch Tố cũng không có cách nào cho tốt. Nếu như hắn thật sự làm ra chuyện quá mức như thế, Bạch Tố nhất định phải khiếu nại với công ty.
- Lúc nào cũng có thể sao? - Vẻ mặt Tôn Thanh cười đến âm trầm:
- Tôi ngồi ở chỗ này lâu như thế nhưng cũng có thấy ai đâu.
- Tôn đại thiếu gia muốn gặp ai nha? - Trương Hách Bản ngây thơ hỏi.
- Đường Tâm. - Tôn Thanh nói, chuyện hắn theo đuổi Đường Tâm cũng chẳng phải bí mật gì trong công ty. Cho nên, hắn cũng chẳng ngại nói cho Trương Hách Bản biết.
- À. Hóa ra là Đường Tâm nha. - Trương Hách Bản ủy khuất nói:
- Tôi còn tưởng Tôn đại thiếu giá tới tìm tôi và chị Hồi Âm chứ.
Tôn Thanh ngập ngừng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Hách Bản.
“Sao hôm nay tiểu ma nữ đổi tính à? Trước kia không phải rất ghét thấy mình sao?” Tôn Thanh nghĩ trong lòng: “Nghe nói cái ngoại hiệu ‘Tôn Ngộ Không’ này là cô ta đặt cho mình, chẳng lẽ, cô ấy rất có hảo cảm với mình sao?
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Tôn Thanh trở nên kích động.
Hắn cẩn thận đánh giá Trương Hách Bản, phát hiện con nhóc này đúng là một tiểu loli mịn màng làm cho người ta yêu thích nha. Toàn thân không chỗ nào không đáng yêu, giống như một trái đào mật màu hồng phấn vậy, cắn một ngụm là cảm thấy ngọt đến chảy nước ra.
Tôn Thanh căng da mặt ra mà cười nói:
- Tôi có vài chuyện nhỏ muốn thương lượng với Đường Tâm. Đáng tiếc, đợi cho tới giờ cũng không thấy cô ấy, thật lo lắng cô ấy làm nhỡ chuyện công ty. Tôi cũng đã lâu không gặp em Hách Bản và Hồi Âm, cho nên hôm nay tôi sang đây xem một chút. Thế mà vừa nhìn đã thấy em Hách Bản càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng đẹp.
- Có thật không? - Trương Hách Bản cao hứng hỏi, hai mắt to chớp chớp nhìn Tôn Thanh, gương mặt nổi lên hai mảng đỏ ửng, giống như là hơi xấu hổ, nhưng hình như càng nhiều vui mừng.
- Dĩ nhiên. - Mục tiêu của Tôn Thanh đã rời đi, nghĩ thầm, trước tiên ăn sạch tiểu loli trơn mềm này cho sướng miệng đã. Hắn ngồi xuống bên cạnh Trương Hách Bản nói:
- Trước kia, cảm thấy Hách Bản của chúng ta là một đứa bé. Lần này tới đây, em lại cho tôi một cảm giác hoàn toàn không giống thế.
- Là cảm giác gì nha? - Trương Hách Bản vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi. Khóe miệng cười khúc khích, giống như đang nói, ngươi mau khen ta đi, dùng loại từ gì ca ngợi ta cũng nhận được hết á.
- Nữ nhân, có mùi vị tiểu nữ nhân. - Tôn Thanh vì để lời nói của mình có thêm độ tin cậy cho nên vẻ mặt vô cùng thành kính chân thành.
- Xì. - Bạch Tố ngồi một bên không nhịn được, thoáng cái cười rộ lên.
Tôn Thanh đang định tiếp tục phát huy, nhân cơ hội bắt tiểu loli ngực lớn nhưng não nhỏ này lại. Không ngờ Bạch Tố lại cười, thoáng cái phá hủy hết cảm xúc tốt đẹp của hắn.
- Quản lý Bạch, có chuyện gì đáng cười vậy? - Đôi mắt của Tôn Thanh đã ác độc chuyển sang Bạch Tố, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Con điếm thúi này, thật là cho mặt mũi lại không biết xấu hổ. Ý vào mình quản lý nhóm Hồ Điệp là tự cảm thấy mình trâu bò rồi hả?
Ông không chơi mày, đó là do ông cảm thấy mày còn có chút tác dụng. Chọc tao xem, tao ăn cả mày luôn.
Tôn Thanh tìm Đường Tâm, lại bị Bạch Tố ngăn trở. Hắn và nàng chờ mấy giờ cũng không thấy người, sớm đã hết kiên nhẫn. Vì thế mà trong lòng đã hận Bạch Tố.
- Không có cười gì đâu, tôi đang xem TV, hai người hàn huyên đi. - Bạch Tố chỉ vào một tiết mục hài đang phát trên TV nói.
Tôn Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục tán phét với Trương Hách Bản, cười đến ánh mắt híp lại thành sợi chỉ noi:
- Con gái mười tám thay đổi, càng đổi thì càng đẹp. Em Hách Bản trước kia theo còn đường khả ái, sau này nếu đi theo con đường hơi thành thục nhất định sẽ cho người xem có cảm giác sáng cả hai mắt.
- Có thật không? - Trương Hách Bản không xác định hỏi.
- Thật. - Tôn Thanh gật mạnh đầu.
- Vậy cũng tốt, tôi lên lầu ngủ một giấc, thuận tiện suy nghĩ đề nghị của anh. - Trương Hách Bản nói:
- Anh đã gặp tôi rồi, hiện tại người anh cần gặp cũng gặp rồi, nên đi về trước đi.
Nói xong, Trương Hách Bản ôm một con cẩu hùng cao không kém nàng lắm đi lên lầu.
Nụ cười cứng ngắc trên mặt, ánh mắt Tôn Thanh dần chuyển sang lạnh lẽo.
Hắn biết, lần này hắn bị tiểu nữ nhân bị mình coi là “ngực lớn không não” này chơi đùa.
/1166
|