“Mời uống trà”, ba chữ này có hàm nghĩa đặc thù ở Trung Hoa. Là bạn bè mời nhau uống trà, là tình nhân mời nhau uống trà, đương nhiên cũng có thanh tra ban kỷ luật mời uống trà.
Nếu ủy ban kiểm tra kỷ luật Trung Hoa mời quan viên nào đó uống trà thì chỉ sợ tên quan viên kia đã bị hù đến mức muốn đái ra quần rồi.
Giờ Tô Vinh Bính đang ở trong phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hách, là lãnh đạo tối cao nhất của ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Chiết Giang, mời ông đến văn phòng ông ta một chuyến có chuyện quan trọng cần trao đổi. Tô Vinh Bính ỷ vào địa vị của Tô gia ở Tô Hàng mà cười hỏi thăm chủ nhiệm Hách là có việc gì. Chủ nhiệm Hách chỉ nói là có chuyện cần ông giúp chứng minh là đúng, không nói gì khác nữa.
Cúp máy xong, Tô Vinh Bính chau mày.
Chuyện này thật sự không tầm thường chút nào.
Hai ngày trước ăn trộm viếng thăm biệt thự của mình, ông vẫn hãi hùng khiếp vía, trong lòng có ẩn ẩn bất an.
Giờ thanh tra ban kỷ luật lại tìm mình có chuyện gì đây?
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, đã nhận được điện thoại thì mình vẫn phải chạy tới đó một chuyến.
Ở văn phòng làm việc của chủ nhiệm Hách, Tô Vinh Bính ngồi thẳng lưng trên ghế trước mặt bàn làm việc. Chủ nhiệm Hách cũng không mời ông ta ngồi xuống ghế salon tiếp khách, lộ ra thái độ muốn xử lý việc công.
Hơn nữa, sau khi mời ông ngồi xuống chủ nhiệm Hách liền nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký hơi hơi cổ xưa, giống như là cuốn nhật ký kia có chứa một âm mưu kinh thiên gì đó.
Chủ nhiệm Hách không nói gì, ông cũng không tiện chủ động nói chuyện. Dù sao thì thanh tra ban kỷ luật mời mình tới, người ta hỏi mình cái gì thì mình nói cái đấy thôi. Nếu mình chủ động nói ra những chuyện không liên quan, vậy là không có quy củ rồi.
Còn nữa, nói nhiều sẽ lộ, đạo lý này ông hiểu rất rõ.
Thật lâu sau, chủ nhiệm Hách cũng rốt cục cũng gập cuốn nhật ký lại, cầm tách trà trước mặt lên rồi uống một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Vinh Bính đang ngồi ở phía đối diện.
Ông ta đã làm việc thời gian dài ở ủy ban kiểm tra kỷ luật này, những đối tượng gặp mặt phần lớn là phần tử mục nát. Cho nên lúc ông ta nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt sắc bén như là muốn xem thấu lục phủ ngũ tạng của người ta.
- Bộ trưởng Tô, gọi điện mời ông tới là muốn ông giúp chúng tôi điều tra một việc. Ông không cần phải áp lực tâm lý gì đâu.
Chủ nhiệm Hách nhìn Tô Vinh Bính rồi nói, ánh mắt sáng ngời theo dõi biểu lộ của ông. Đã leo đến vị trí này, đại đa số quan viên có tố chất tâm lý đều khác hẳn người thường. Muốn nhìn mặt mà đoán được thế giới nội tâm của bọn họ là một chuyện vô cùng không dễ dàng.
Nhưng Hách Tướng Quốc vẫn giữ thói quen này. Vì ông ta cảm giác mình có thể từ những chi tiết tỉ mỉ mà tìm được những thứ khác thường.
Đây giống như cao thủ quyết đấu. Một cao thủ phòng thủ vô địch nhưng không có nghĩa trong mắt đối thủ, hắn không có bất kỳ sơ hở nào.
- Chủ nhiệm Hách khách khí quá. Tôi nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói.)
Tô Vinh Bính nói, cảm giác trái tim càng nặng nề hơn.
Cái gì mà không cần áp lực tâm lý? Chẳng lẽ nói chuyện này sẽ làm mình thấy “áp lực” sao?
Chủ nhiệm Hách gật đầu, đặt cuốn nhật ký mà ông nhìn mãi vừa nãy đến trước mặt Tô Vinh Bính, hỏi:
- Ông có biết chữ ký này không?
Tô Vinh Bính thấy chữ ký hơi quen mắt, hình như hơi giống với chữ ký của ông. Nhưng những chữ ký mà ông dùng qua đều rất quen thuộc. Chữ ký này ông chưa thấy qua. Ít nhất thì cũng không liên quan gì đến ông.
- Không biết.
Chủ nhiệm Hách nhìn chằm chằm Tô Vinh Bính, hỏi:
- Vậy ông mở nội dung bên trong ra đi.
Tô Vinh Bính lòng đầy nghi hoặc, hơn nữa là lo lắng.
Nhưng ông vẫn làm theo lời chủ nhiệm Hách mà mở ra.
Mới lật đến trang thứ nhất, ông đã sợ hãi kêu lên một tiếng.
Trên tờ giấy chỉ có bốn chữ rồng bay phượng múa to đùng: Trà khách Tây Hồ.
Đây là tư liệu do chính Tô Vinh Bính tự mình thu thập, ghi lại bí mật tư nhân.
Chuyện này tuy vô cùng bí mật nhưng không phải không ai biết. Ví dụ như trợ lý của ông ta biết ông ta có một cái tên như vậy. Hơn nữa lúc bạn bè tụ tập cũng dùng tước hiệu này để xưng tụng.
Chỉ là xuất hiện mấy chữ này thì cũng không có gì kỳ quái.
Kỳ quái nhất chính là bốn chữ này căn bản được viết từ thủ bút của ông.
Tức là, dưới tình huống mình không biết gì, hắn đã viết lên quyển Bút Ký này bốn chữ “trà khách Tây Hồ”.
Mà quyển nhật ký này lại được chuyển đến tay thanh tra ban kỷ luật, giờ bọn họ lại muốn dùng cái này để tra hỏi mình.
Tô Vinh Bính bỏ qua bốn chữ kia, tiếp tục mở tiếp một trang.
Trên tờ đầu tiên ghi thói quen và lịch sinh hoạt làm việc của một số lãnh đạo quan trọng. Mọi thứ quen thuộc, bút tích quen thuộc, nội dung cũng quen thuộc.
Vì trang đầu tiên này có nội dung giống như đúc với tờ đầu tiên của quyển nhật ký cất trong tủ bảo hiểm kia.
Nhưng Tô Vinh Bính khẳng định chắc chắn là quyển nhật ký kia vẫn được khóa kỹ trong tủ bảo hiểm.
Như vậy, sao lại có quyển nhật ký này?
- Chẳng lẽ đêm qua tên trộm kia đã mở được khóa an toàn, hơn nữa còn nhìn lén được nội dung trong nhật ký?
Tô Vinh Bính thầm nghĩ.
Nhưng ông ta loại bỏ ngay khả năng này. Vì tủ bảo hiểm không có dấu vết bị phá hỏng. Nếu bọn chúng cường ngạnh mở khóa thì tủ bảo hiểm sẽ tự nổ tung.
Còn nữa, sau tủ bảo hiểm chính là còi báo động. Vào đêm qua, còi báo động căn bản không vang lên.
Tủ bảo hiểm được cất ở chỗ kín như vậy, thậm chí tên trộm còn chưa phát hiện ra.
- Sao lại có cuốn nhật ký này?
Tô Vinh Bính lại lật vài trang, nội dung bên trong giống như đúc nội dung cuốn nhật ký trong tủ bảo hiểm.
Giống như là lúc Tô Vinh Bính làm nhật ký này thì còn in ra một bản. Nhưng thứ này nên in ra sao? Càng ít thì càng dễ bảo tồn.
Lúc lật đến trang thứ 8, ánh mắt của ông không khỏi sững lại.
Bút tích trang thứ 8 vẫn giống hệt bút tích của ông nhưng nội dung bên trong đã thay đổi.
Bên trong chỉ có một chữ nhỏ: “Hàn.800”.
Có lẽ người ngoài thấy chữ này thì không biết nhưng ông hiểu rất rõ ý nghĩa của mấy chữ này.
Đây là một hạng mục bất động sản khai phát bên hồ Tây Tử, đồng ý giao tất cả công trình cát đá cho con hắn Tô Cẩm Hoài, đồng thời còn gửi vào thẻ tiết kiệm ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong có tám trăm vạn nhân dân tệ.
Cuốn nhật ký này là do ai giả mạo?
Còn có người nào biết rõ nội dung chuyện này sao?
Quan trọng nhất chính là, người kia muốn làm gì?
Vô số ý niệm hiện lên trong đầu. Gần đây, đối thủ được xưng là “trong băng tàng đao” Tô Vinh Bính của ông ta cũng có chút ngồi không yên.
Ông biết rõ mình đang đứng cạnh vách núi cao vạn trượng, chỉ cần không lưu ý một chút là sẽ tan xương nát thịt ngay.
Lúc Tô Vinh Bính lật xem cuốn nhật ký này, chủ nhiệm Hách cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông.
Thấy ông gập cuốn nhật ký lại, chủ nhiệm Hách mới lên tiếng hỏi:
- Bộ trưởng Tô, ông nghĩ sao?
Tô Vinh Bính cười khẽ, nói:
- Thật sự là trông rất thật. Cuốn nhật ký này là kiểu dáng tôi quen dùng, trà khách Tây Hồ cũng là ngoại hiệu của tôi, trong ngành cũng có không ít người biết. Đặc biệt là dấu tích này, quả thật giống hệt chữ của tôi. Nhưng hàng giả vẫn là hàng giả. Tôi không biết sao cuốn nhật ký này lại đến tay chủ nhiệm Hách. Nhưng tôi xin cam đoan với chủ nhiệm Hách, tôi không có quan hệ gì với cuốn nhật ký này.
Chủ nhiệm Hách không nói gì, bưng tách trà lên uống một ngụm.
Thật lâu sau ông ta mới gật đầu, nói:
- Được rồi. Chuyện cứ dừng ở đây đã. Bộ trưởng Tô công tác bận rộn, tôi cũng không làm phiền ông nữa.
- Đây là chức trách của tôi.
Tô Vinh Bính nói, sau đó đứng dây cáo từ.
------------
Hai ngày nay Đường Trọng và hai mẹ con Bạch Quân Dật Tô Sơn đều ở trên Hạc Minh Sơn, gần như là tách biệt hoàn toàn. Thậm chí Đường Trọng còn tắt luôn cả điện thoại. Nếu không cần thiết, hắn cũng không khởi động máy.
Ai cũng không tìm được hắn, hắn cũng an tâm hưởng thụ cảnh đẹp nơi thế ngoại đào viên này, giống như phong ba bên ngoài không có quan hệ gì với hắn vậy.
Lúc Đường Trọng xuống núi, Lý Hương Quân đã đưa người mang thuốc tới, miệng vết thương của Tô Sơn đã khép lại nhanh chóng, bổ dưỡng thân thể cũng được.
Như lúc bình thường, mỗi ngày Đường Trọng và Tô Sơn đều rất bận rộn. Giờ gặp phải chuyện này, hai người lại được thanh nhàn khó có được.
Đường Trọng và Minh Sơn đi khắp Hạc Minh Sơn, đi đón ánh mặt trời, đạp sương sớm trở về, thời gian thoải mái dễ chịu.
Vốn dĩ Bạch Quân Dật còn lo cho sức khỏe của con gái, cũng lo nó gặp chuyện này sẽ bị đả kích. Bây giờ nhìn thấy nó sống tốt như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, đồng thời cũng cảm kích Đường Trọng từ đáy lòng.
Bà biết nếu không phải có người trẻ tuổi này nhảy vào cuộc sống của mẹ con bà thì không biết hoàn cảnh bây giờ sẽ là thế nào nữa.
Thần Tiên Động. Đây chính là một chỗ danh lam bí mật, nếu không ở đây, du khách khó có thể phát hiện ra được. Lúc này Đường Trọng và Tô Sơn đang ở trong Thần Tiên Động.
Trong động ẩm ướt, còn có nước rơi. Nhưng trong kỳ rừng đá lập, chỗ nào cũng có tiếng động. Ngàn hồi bách chuyển, mỗi khi cho rằng phía trước là sơn cùng thủy tận, không có đường ra thì phía trước đột nhiên lại xuất hiện ánh sáng hi vọng.
Xoẹt....
Tô Sơn đi đằng trước dẫm phải hố cát, cả người liền ngã xuống đất.
Đường Trọng ở đằng sau bước nhanh tới giữ cô lại.
Đợi đến lúc Tô Sơn đứng vững lại, hắn mới cảm giác được mình ôm nhầm chỗ rồi.
Lúc đấy hắn không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy Tô Sơn gặp nguy hiểm liền nhanh chóng lao tới, không ngờ hai tay mình vừa vặn đặt lên bộ ngực sữa no đủ của cô.
Đường Trọng buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Sơn quay mặt đi phe phẩy mái tóc dài, không muốn lộ ra tình cảnh xấu hổ giữa hai người, nói:
- Bọn họ có tìm được không?
- Tôi không biết bọn họ có tìm được không nữa.
Đường Trọng cười:
- Nhưng bọn họ nhất định phải tìm. Không tìm không được.
Vụ án Đường Trọng đánh lén cảnh sát xảy ra vào tám giờ tối ngày thứ ba. Đường Trọng đã thông qua Blog của hắn để đăng tin:
“Người không vô tội, mang ngọc mắc tội. Trong lúc vô tình biết được một ít sự thật liền bị một đám người điên cuồng trả thù. Việc này cũng không thể khuất phục tôi được, ngược lại càng kích phát ý chí chiến đấu của tôi hơn.
Tôi là ngôi sao, cũng là đấu sĩ. Tôi muốn xé tan tấm màn đen, đấu phá thương khung!”
Nếu ủy ban kiểm tra kỷ luật Trung Hoa mời quan viên nào đó uống trà thì chỉ sợ tên quan viên kia đã bị hù đến mức muốn đái ra quần rồi.
Giờ Tô Vinh Bính đang ở trong phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hách, là lãnh đạo tối cao nhất của ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Chiết Giang, mời ông đến văn phòng ông ta một chuyến có chuyện quan trọng cần trao đổi. Tô Vinh Bính ỷ vào địa vị của Tô gia ở Tô Hàng mà cười hỏi thăm chủ nhiệm Hách là có việc gì. Chủ nhiệm Hách chỉ nói là có chuyện cần ông giúp chứng minh là đúng, không nói gì khác nữa.
Cúp máy xong, Tô Vinh Bính chau mày.
Chuyện này thật sự không tầm thường chút nào.
Hai ngày trước ăn trộm viếng thăm biệt thự của mình, ông vẫn hãi hùng khiếp vía, trong lòng có ẩn ẩn bất an.
Giờ thanh tra ban kỷ luật lại tìm mình có chuyện gì đây?
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, đã nhận được điện thoại thì mình vẫn phải chạy tới đó một chuyến.
Ở văn phòng làm việc của chủ nhiệm Hách, Tô Vinh Bính ngồi thẳng lưng trên ghế trước mặt bàn làm việc. Chủ nhiệm Hách cũng không mời ông ta ngồi xuống ghế salon tiếp khách, lộ ra thái độ muốn xử lý việc công.
Hơn nữa, sau khi mời ông ngồi xuống chủ nhiệm Hách liền nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký hơi hơi cổ xưa, giống như là cuốn nhật ký kia có chứa một âm mưu kinh thiên gì đó.
Chủ nhiệm Hách không nói gì, ông cũng không tiện chủ động nói chuyện. Dù sao thì thanh tra ban kỷ luật mời mình tới, người ta hỏi mình cái gì thì mình nói cái đấy thôi. Nếu mình chủ động nói ra những chuyện không liên quan, vậy là không có quy củ rồi.
Còn nữa, nói nhiều sẽ lộ, đạo lý này ông hiểu rất rõ.
Thật lâu sau, chủ nhiệm Hách cũng rốt cục cũng gập cuốn nhật ký lại, cầm tách trà trước mặt lên rồi uống một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Vinh Bính đang ngồi ở phía đối diện.
Ông ta đã làm việc thời gian dài ở ủy ban kiểm tra kỷ luật này, những đối tượng gặp mặt phần lớn là phần tử mục nát. Cho nên lúc ông ta nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt sắc bén như là muốn xem thấu lục phủ ngũ tạng của người ta.
- Bộ trưởng Tô, gọi điện mời ông tới là muốn ông giúp chúng tôi điều tra một việc. Ông không cần phải áp lực tâm lý gì đâu.
Chủ nhiệm Hách nhìn Tô Vinh Bính rồi nói, ánh mắt sáng ngời theo dõi biểu lộ của ông. Đã leo đến vị trí này, đại đa số quan viên có tố chất tâm lý đều khác hẳn người thường. Muốn nhìn mặt mà đoán được thế giới nội tâm của bọn họ là một chuyện vô cùng không dễ dàng.
Nhưng Hách Tướng Quốc vẫn giữ thói quen này. Vì ông ta cảm giác mình có thể từ những chi tiết tỉ mỉ mà tìm được những thứ khác thường.
Đây giống như cao thủ quyết đấu. Một cao thủ phòng thủ vô địch nhưng không có nghĩa trong mắt đối thủ, hắn không có bất kỳ sơ hở nào.
- Chủ nhiệm Hách khách khí quá. Tôi nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói.)
Tô Vinh Bính nói, cảm giác trái tim càng nặng nề hơn.
Cái gì mà không cần áp lực tâm lý? Chẳng lẽ nói chuyện này sẽ làm mình thấy “áp lực” sao?
Chủ nhiệm Hách gật đầu, đặt cuốn nhật ký mà ông nhìn mãi vừa nãy đến trước mặt Tô Vinh Bính, hỏi:
- Ông có biết chữ ký này không?
Tô Vinh Bính thấy chữ ký hơi quen mắt, hình như hơi giống với chữ ký của ông. Nhưng những chữ ký mà ông dùng qua đều rất quen thuộc. Chữ ký này ông chưa thấy qua. Ít nhất thì cũng không liên quan gì đến ông.
- Không biết.
Chủ nhiệm Hách nhìn chằm chằm Tô Vinh Bính, hỏi:
- Vậy ông mở nội dung bên trong ra đi.
Tô Vinh Bính lòng đầy nghi hoặc, hơn nữa là lo lắng.
Nhưng ông vẫn làm theo lời chủ nhiệm Hách mà mở ra.
Mới lật đến trang thứ nhất, ông đã sợ hãi kêu lên một tiếng.
Trên tờ giấy chỉ có bốn chữ rồng bay phượng múa to đùng: Trà khách Tây Hồ.
Đây là tư liệu do chính Tô Vinh Bính tự mình thu thập, ghi lại bí mật tư nhân.
Chuyện này tuy vô cùng bí mật nhưng không phải không ai biết. Ví dụ như trợ lý của ông ta biết ông ta có một cái tên như vậy. Hơn nữa lúc bạn bè tụ tập cũng dùng tước hiệu này để xưng tụng.
Chỉ là xuất hiện mấy chữ này thì cũng không có gì kỳ quái.
Kỳ quái nhất chính là bốn chữ này căn bản được viết từ thủ bút của ông.
Tức là, dưới tình huống mình không biết gì, hắn đã viết lên quyển Bút Ký này bốn chữ “trà khách Tây Hồ”.
Mà quyển nhật ký này lại được chuyển đến tay thanh tra ban kỷ luật, giờ bọn họ lại muốn dùng cái này để tra hỏi mình.
Tô Vinh Bính bỏ qua bốn chữ kia, tiếp tục mở tiếp một trang.
Trên tờ đầu tiên ghi thói quen và lịch sinh hoạt làm việc của một số lãnh đạo quan trọng. Mọi thứ quen thuộc, bút tích quen thuộc, nội dung cũng quen thuộc.
Vì trang đầu tiên này có nội dung giống như đúc với tờ đầu tiên của quyển nhật ký cất trong tủ bảo hiểm kia.
Nhưng Tô Vinh Bính khẳng định chắc chắn là quyển nhật ký kia vẫn được khóa kỹ trong tủ bảo hiểm.
Như vậy, sao lại có quyển nhật ký này?
- Chẳng lẽ đêm qua tên trộm kia đã mở được khóa an toàn, hơn nữa còn nhìn lén được nội dung trong nhật ký?
Tô Vinh Bính thầm nghĩ.
Nhưng ông ta loại bỏ ngay khả năng này. Vì tủ bảo hiểm không có dấu vết bị phá hỏng. Nếu bọn chúng cường ngạnh mở khóa thì tủ bảo hiểm sẽ tự nổ tung.
Còn nữa, sau tủ bảo hiểm chính là còi báo động. Vào đêm qua, còi báo động căn bản không vang lên.
Tủ bảo hiểm được cất ở chỗ kín như vậy, thậm chí tên trộm còn chưa phát hiện ra.
- Sao lại có cuốn nhật ký này?
Tô Vinh Bính lại lật vài trang, nội dung bên trong giống như đúc nội dung cuốn nhật ký trong tủ bảo hiểm.
Giống như là lúc Tô Vinh Bính làm nhật ký này thì còn in ra một bản. Nhưng thứ này nên in ra sao? Càng ít thì càng dễ bảo tồn.
Lúc lật đến trang thứ 8, ánh mắt của ông không khỏi sững lại.
Bút tích trang thứ 8 vẫn giống hệt bút tích của ông nhưng nội dung bên trong đã thay đổi.
Bên trong chỉ có một chữ nhỏ: “Hàn.800”.
Có lẽ người ngoài thấy chữ này thì không biết nhưng ông hiểu rất rõ ý nghĩa của mấy chữ này.
Đây là một hạng mục bất động sản khai phát bên hồ Tây Tử, đồng ý giao tất cả công trình cát đá cho con hắn Tô Cẩm Hoài, đồng thời còn gửi vào thẻ tiết kiệm ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong có tám trăm vạn nhân dân tệ.
Cuốn nhật ký này là do ai giả mạo?
Còn có người nào biết rõ nội dung chuyện này sao?
Quan trọng nhất chính là, người kia muốn làm gì?
Vô số ý niệm hiện lên trong đầu. Gần đây, đối thủ được xưng là “trong băng tàng đao” Tô Vinh Bính của ông ta cũng có chút ngồi không yên.
Ông biết rõ mình đang đứng cạnh vách núi cao vạn trượng, chỉ cần không lưu ý một chút là sẽ tan xương nát thịt ngay.
Lúc Tô Vinh Bính lật xem cuốn nhật ký này, chủ nhiệm Hách cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông.
Thấy ông gập cuốn nhật ký lại, chủ nhiệm Hách mới lên tiếng hỏi:
- Bộ trưởng Tô, ông nghĩ sao?
Tô Vinh Bính cười khẽ, nói:
- Thật sự là trông rất thật. Cuốn nhật ký này là kiểu dáng tôi quen dùng, trà khách Tây Hồ cũng là ngoại hiệu của tôi, trong ngành cũng có không ít người biết. Đặc biệt là dấu tích này, quả thật giống hệt chữ của tôi. Nhưng hàng giả vẫn là hàng giả. Tôi không biết sao cuốn nhật ký này lại đến tay chủ nhiệm Hách. Nhưng tôi xin cam đoan với chủ nhiệm Hách, tôi không có quan hệ gì với cuốn nhật ký này.
Chủ nhiệm Hách không nói gì, bưng tách trà lên uống một ngụm.
Thật lâu sau ông ta mới gật đầu, nói:
- Được rồi. Chuyện cứ dừng ở đây đã. Bộ trưởng Tô công tác bận rộn, tôi cũng không làm phiền ông nữa.
- Đây là chức trách của tôi.
Tô Vinh Bính nói, sau đó đứng dây cáo từ.
------------
Hai ngày nay Đường Trọng và hai mẹ con Bạch Quân Dật Tô Sơn đều ở trên Hạc Minh Sơn, gần như là tách biệt hoàn toàn. Thậm chí Đường Trọng còn tắt luôn cả điện thoại. Nếu không cần thiết, hắn cũng không khởi động máy.
Ai cũng không tìm được hắn, hắn cũng an tâm hưởng thụ cảnh đẹp nơi thế ngoại đào viên này, giống như phong ba bên ngoài không có quan hệ gì với hắn vậy.
Lúc Đường Trọng xuống núi, Lý Hương Quân đã đưa người mang thuốc tới, miệng vết thương của Tô Sơn đã khép lại nhanh chóng, bổ dưỡng thân thể cũng được.
Như lúc bình thường, mỗi ngày Đường Trọng và Tô Sơn đều rất bận rộn. Giờ gặp phải chuyện này, hai người lại được thanh nhàn khó có được.
Đường Trọng và Minh Sơn đi khắp Hạc Minh Sơn, đi đón ánh mặt trời, đạp sương sớm trở về, thời gian thoải mái dễ chịu.
Vốn dĩ Bạch Quân Dật còn lo cho sức khỏe của con gái, cũng lo nó gặp chuyện này sẽ bị đả kích. Bây giờ nhìn thấy nó sống tốt như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, đồng thời cũng cảm kích Đường Trọng từ đáy lòng.
Bà biết nếu không phải có người trẻ tuổi này nhảy vào cuộc sống của mẹ con bà thì không biết hoàn cảnh bây giờ sẽ là thế nào nữa.
Thần Tiên Động. Đây chính là một chỗ danh lam bí mật, nếu không ở đây, du khách khó có thể phát hiện ra được. Lúc này Đường Trọng và Tô Sơn đang ở trong Thần Tiên Động.
Trong động ẩm ướt, còn có nước rơi. Nhưng trong kỳ rừng đá lập, chỗ nào cũng có tiếng động. Ngàn hồi bách chuyển, mỗi khi cho rằng phía trước là sơn cùng thủy tận, không có đường ra thì phía trước đột nhiên lại xuất hiện ánh sáng hi vọng.
Xoẹt....
Tô Sơn đi đằng trước dẫm phải hố cát, cả người liền ngã xuống đất.
Đường Trọng ở đằng sau bước nhanh tới giữ cô lại.
Đợi đến lúc Tô Sơn đứng vững lại, hắn mới cảm giác được mình ôm nhầm chỗ rồi.
Lúc đấy hắn không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy Tô Sơn gặp nguy hiểm liền nhanh chóng lao tới, không ngờ hai tay mình vừa vặn đặt lên bộ ngực sữa no đủ của cô.
Đường Trọng buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Sơn quay mặt đi phe phẩy mái tóc dài, không muốn lộ ra tình cảnh xấu hổ giữa hai người, nói:
- Bọn họ có tìm được không?
- Tôi không biết bọn họ có tìm được không nữa.
Đường Trọng cười:
- Nhưng bọn họ nhất định phải tìm. Không tìm không được.
Vụ án Đường Trọng đánh lén cảnh sát xảy ra vào tám giờ tối ngày thứ ba. Đường Trọng đã thông qua Blog của hắn để đăng tin:
“Người không vô tội, mang ngọc mắc tội. Trong lúc vô tình biết được một ít sự thật liền bị một đám người điên cuồng trả thù. Việc này cũng không thể khuất phục tôi được, ngược lại càng kích phát ý chí chiến đấu của tôi hơn.
Tôi là ngôi sao, cũng là đấu sĩ. Tôi muốn xé tan tấm màn đen, đấu phá thương khung!”
/1166
|