Nhất hô bách ứng!
Một tờ báo đưa tin, sau đó vô số tờ báo liền đi theo.
- Đường Trọng là học trò của đại sư Tiên Lệ Lục Kim thư Tiêu Dục Hằng...
- Các anh có nhớ rõ khẩu hiệu của trường học của các anh không? Đường Trọng nhớ rõ...
- Ngôi sao không chỉ có vẻ ngoài mà còn cần có tài hoa...
Thời đại phát triển, nhân dân càng đề cao vấn đề tinh thần, yêu cầu với nghệ sĩ diễn viên cũng càng ngày càng cao.
Đẹp giai là chuyện tốt nhưng chỉ có gương mặt thôi thì chưa đủ. Quan trọng hơn là sự hàm dưỡng, khí chất và hành động.
Thì dụ những mấy vị vua màn ảnh nổi tiếng nhất mấy năm nay, Tôn Hồng Tuyết, Trương Hàm Vũ, bọn họ không thể coi là đẹp trai, thậm chí trong mắt nhiều người, khuôn mặt của bọn họ chẳng liên quan gì tới hai từ đẹp trai cả.
Thế nhưng mà bọn họ bằng vào hành động của mình mà chinh phục fans hâm mộ hơn nửa Trung Quốc, lấy được địa vị hô phong hoán vũ trong ngành giải trí. Đặc biệt đáng nhắc tới là Hoàng Bác, trong thời gian một năm mà hai bộ phim điện ảnh của hắn đã đạt doanh số 1 tỷ tiền vé. Hơn nữa cho tới bây giờ hắn vẫn duy trì kỷ lục bán vé cao nhất của Trung Hoa. Hắn đã sáng tạo ra một kỳ tích.
Đường Trọng có thể làm được điều đó sao?
Trên bàn cơm, Đường Trọng nghiên cứu đám báo chí rất nghiêm túc, tô cháo trước mặt cũng đã nguội lạnh, chưa hề động đũa.
Nét mặt của hắn nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, giống như đang xem một bản báo cáo quan trọng vậy.
Trương Hách Bản ngẩng đầu liếc hắn, hừ lạnh nói:
- Muốn cười thì cứ việc cười, nhịn mãi không khó chịu sao?
- Có gì đáng buồn cười hay sao?
Đường Trọng ném tờ báo trên tay xuống bàn, nói như nước chảy mây trôi:
- Bọn họ nói chỉ là một chút lời thật thà mà thôi. Đây không phải là chuyện giới truyền thông cần làm sao? Cho tới bây giờ mới phát hiện ra năng lực của tôi, có phải là đã hơi muộn không?
- Ồ, anh có cần phải kiêu ngạo như vậy không?
Trương Hách Bản không quen nhìn Đường Trọng ra vẻ thế này, cười lạnh nói:
- Đây là lần đầu tiên giới truyền thông ca ngợi anh trên quy mô lớn sao? Trong lòng anh đắc ý một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được..
- Bọn họ không ca ngợi hành động của tôi mà là ca ngợi bằng cấp của tôi.
Đường Trọng lắc đầu tiếc nuối.
Sau đó hắn cũng nở nụ cười rất coi thường, nói:
- Chẳng qua tôi vốn chuẩn bị trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới học thuật, trở thành chuyên gia tâm lý học lớn nhất trong ngành giải trí. Lý tưởng này cũng không tệ lắm phải không?
- Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu.
Trương Hách Bản không thèm phụ họa Đường Trọng. Tuy trong lòng cô cảm thấy loại chuyện như vậy đúng là cũng khá hay. Không giống người thường, Trương Hách Bản thích nhất là không giống người thường mà.
- Dù sao thì anh cũng khoác loác quá đi, nói Hắc Hiệp có thể bán vẻ tới 1 tỷ. Cầm 1 tỷ tiền vé về trước đi đã. Bằng không thì da trâu sẽ bị nổ tan đấy. Khi đó thì người mất mặt chỉ có mình anh thôi.
- Có một số người thấy mình không có thứ gì thì đố kỵ với người khác đấy.
A Ken vừa húp cháo vừa thản nhiên nói.
- Đây là bệnh đau mắt, có thể trị được. Có bản lĩnh thì cô cũng để giới truyền thông khen ngợi cô là có bằng cấp, trí tuệ cao đi. Cô có dám hay không.
Trương Hách Bản cũng phất phất tay khinh thường với A Ken, nói:
- Kẻ còn chưa tốt nghiệp trường cấp hai thì đừng có nói chuyện với tôi.
- Trương Hách Bản, cô...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ken tái nhợt, tức tới run rẩy. Từ nhỏ hắn đã không thích học tập, thích trang điểm, tìm mọi cách để tạo hình. Thậm chí hắn còn có lúc lấy mình làm thí nghiệm, mặc quần áo của mẹ mình...
Về sau hắn trở thành người tạo hình nổi tiếng trong ngành giải trí.
Đương nhiên thượng đế mở cho hắn một cánh cửa thì tất nhiên cũng đóng một cánh cửa sổ lại với hắn.
Vì thế bằng cấp của hắn ở trong biệt thự này là thấp nhất. Thậm chí tài xế lái xe đều cao hơn hắn hai lớp.
- Bản Bản.
Lâm Hồi Âm vẫn luôn cúi đầu ăn cớm, rốt cục ngẩng đầu lên quát lớn Trương Hách Bản một tiếng:
- Đường Trọng đúng là rất lợi hại, chúng ta cần chúc mừng hắn.
- Chị Hồi Âm?
Trương Hách Bản trừng to mắt nhìn Lâm Hồi Âm:
- Chị... Sao chị lại nói giúp Đường Trọng thế?
- Bởi vì hắn đúng mà.
Lâm Hồi Âm nhìn Trương Hách Bản, nói.
- Các người...
Trương Hách Bản rơm rớm nước mắt.
- Ba người các người hợp lại bắt nạt tôi.
- Ác có ác báo.
A Ken lạnh nhạt nói.
- Ăn cơm.
Lâm Hồi Âm lại cúi đầu xuống.
Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản, vừa cười vừa nói:
- Nếu như cô cần thì tôi có thể giải thích miễn phí cho cô về trạng thái tâm lý của cô hiện nay một chút.
- Tôi chẳng thèm.
Trương Hách Bản từ chối.
- Anh giải thích cho tôi một chút tâm lý của chị Hồi Âm đi. Tại sao chị ấy lại giúp anh?
Đường Trọng nhìn Lâm Hồi Âm, cúi đầu ăn cơm...
Hôm nay là thứ bảy, Đường Trọng không đi tới văn phòng của viện trưởng Tiêu Dục Hằng mà trực tiếp tới nhà ông.
Không ngờ là mở cửa lại là tên giai bao Vương Địch Âu. Hắn thấy Đường Trọng thì mỉm cười chào hỏi, không hề có vẻ tức giận chút nào.
Chuyện này khiến nội tâm Đường Trọng âm thầm cảnh giác. Hai cha con nhà này giống nhau như đúc, đều là loại cáo già xảo quyệt.
Quả nhiên không chỉ có Vương Địch Âu ở đâu mà cha hắn là Vương Kỳ Khuê cũng đang ngồi trên salon ngoài phòng khách nghe viện trưởng Tiêu Dục Hằng nói gì đó. Hai người đều lộ vẻ bình tĩnh, khóe miệng cười tươi, không có chút ý tứ nào là thầy trò phản bội.
Tâm lý học của Tiêu Dục Hằng dựa trên tính cách tâm lý của nhân loại. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn trở thành đại sư tâm lý học. Mà Vương Kỳ Khuê sau khi du học nước ngoài mấy năm, căn cứ và tâm lý học của Tiêu Dục Hằng mới phát triển thành Tâm lý học trong sản xuất.
Hắn nói là sáng tạo cái mới, thật ra cũng là có ý đồ đả đạo tâm lý học về tính cách của Tiêu Dục Hằng. Chuyện này tất nhiên khiến viện trưởng Tiêu Dục Hằng không hài lòng.
Mặc dù nói học giả nghiên cứu học vấn cần phải có lòng dạ rộng lớn nhưng ngay cả học sinh của ông còn nghi vấn ông, thậm chí chối bỏ ông thì học thuyết của ông còn tồn tại được sao?
Thanh danh Vương Kỳ Khuê càng lúc càng lớn, loại lý lẽ này càng lúc càng nhiều. Thậm chí có người nói Vương Kỳ Khuê mới là đại sư tâm lý học chính thức của Trung Hoa. Hắn tuy theo học Tiêu Dục Hằng nhưng trò đã giỏi hơn thầy rồi...
Cũng không phải con mình sinh ra, ai muốn để hắn hơn mình chứ?
Vì vậy lúc này viện trưởng Tiêu Dục Hằng liên hợp Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm soạn văn bản, phát biểu quan hệ mật thiết giữa xây dựng nhân lực, tài nguyên với tâm lý học.
Lúc này viện trưởng Tiêu Dục Hằng trực tiếp xông vào lĩnh vực Vương Kỳ Khuê am hiểu - Tâm lý học trong sản xuất, có lý có chứng cứ, trật tự rõ rành, dùng luận chứng phản bác một số quan điểm của hắn.
Đương nhiên phương pháp của hắn và Vương Kỳ Khuê có chỗ bất đồng. Vương Kỳ Khuê phá vỡ tất cả để đạt được thứ mình muốn. Mà Tiêu Dục Hằng chỉ phản bức một bộ phận, còn giữ lại một chút luận điểm của Vương Kỳ Khuê, thậm chí còn tán thưởng. Bởi hắn cảm thấy điều đó là chính xác.
Đây là chỗ khác nhau giữa đại sư nghiên cứu học thuật và nhà nghiên cứu.
Một người vì sự phát triển của ngành học, một người vì lợi ích cá nhân.
Tuy Đường Trọng cảm thấy thế đúng là quá lợi cho Vương Kỳ Khuê nhưng đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của hắn. Quyển sách này chỉ có một bộ phận nhỏ là do hắn và Tiêu Nam Tâm phụ trách, đại bộ phận vẫn là do Tiêu Dục Hằng chấp bút. Thậm chí ngay cả một số bộ phận của hắn và Tiêu Nam Tâm làm kia cũng được viện trưởng Tiêu Dục Hằng sửa chữa, chau chuốt lại.
Thế nhưng bởi vậy nên bọn họ lại có được thanh danh cực lớn.
Đường Trọng biết rõ dù mình không trở thành ngôi sao, chỉ dựa vào quyền sách này mang tới ảnh hưởng lớn thế nào cho giới tâm lý học và thân phận học trò của viện trưởng Tiêu Dục Hằng thì sau khi tốt nghiệp mình vẫn được vô số công ty tranh đoạt.
Đương nhiên Tiêu Nam Tâm cũng được lợi như vậy.
Thế nhưng cuốn sách vừa xuất bản, bên ngoài đã xảy ra tranh luận kịch liệt, Vương Kỳ Khuê làm sao lại còn mang con chạy tới nhà thầy làm gì?
Thấy Đường Trọng đi vào, Vương Kỳ Khuê liền đứng dậy.
- Ha ha, thiên tài nhỏ của chúng ta đã đến.
Lúc hắn nói chuyện còn tiến tới vỗ vỗ bả vai Đại Đế trẻ tuổi, ra vẻ người trên động viên kẻ dưới.
Đường Trọng cười ngại ngùng, nói:
- Thật cảm tạ sư huynh. Tôi đâu có phải thiên tài gì chứ. Địch Âu mới là thiên tài. Không ngờ sư huynh cũng ở đâu. Tôi còn muốn nhờ sư huynh giải thích giúp một chút đấy. Lần này quyển sách của chúng tôi xuất bản chỉ yếu là mang tính trao đổi học thuật, sư huynh đừng để ý quá. Ông là sư huynh của tôi, theo đạo lý mà nói thì tôi cũng không cần phản bác quan điểm của ông mới đúng.
Nụ cười trên mặt Vương Kỳ Khuê đột nhiên lạnh hẳn.
Thằng ranh này, câu nào nói cũng mang theo dao.
Hắn nói cái gì mà không cần phản bác quan điểm của mình, đây không phải là tát mình trước mặt mọi người sao?
Người sư đệ như hắn còn biết tôn trọng sư huynh, thế thì mình công kích, phá vỡ quan điểm của sư phụ sẽ là cái gì đây?
Đương nhiên Vương Kỳ Khuê thành danh đã lâu, làm sao có thể bị những lời nói này của Đường Trọng gây khó dễ được?
Hắn cười càng vui vẻ, vỗ mạnh vai Đường Trọng, ha hả nói:
- Sư đệ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Chúng ta đều là học giả. Học giả phải cố gắng nghiên cứu học thuật, không quan hệ tới tình riêng, chỉ trình bay suy nghĩ của chúng ta ra cho người đời có chỗ tham khảo. Nếu bởi một chút chuyện nhỏ này mà tôi tức giận thì không phải nói sư huynh này bụng dạ nhỏ như gà rồi sao?
- Tôi đọc báo thấy nên mới đặc biệt chạy tới chúc mừng thấy và sư đệ sư muội đấy. Tôi cảm thấy vui mừng từ nội tâm cho hai người. Các người tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, sư huynh không phục thầy cũng không được mà.
- Không có chuyện không vui là tốt rồi.
Đường Trọng như thở phào một hơi.
- Sư huynh ủng hộ tôi như vậy, về sau tôi cũng không tiện viết bài phản bác một số quan điểm của sư huynh nữa rồi.
Tôi mới ủng hộ miệng cậu một chút, cậu đã không có ý định phản bác quan điểm của tôi rồi.
Thầy Tiêu đối xử với tôi như vậy, tôi lại dẫm lên xương cốt của hắn mà leo lên, vậy tôi thành cái dạng người gì?
- Phản bác cũng tốt, phản bác tốt.
Vương Kỳ Khuê vỗ bả vai Đường Trọng, cười ha hả, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi. Thằng ranh này không phải là đèn đã cạn dầu, không ngờ vẫn bị rơi vào hầm hắn đào sẵn.
Một tờ báo đưa tin, sau đó vô số tờ báo liền đi theo.
- Đường Trọng là học trò của đại sư Tiên Lệ Lục Kim thư Tiêu Dục Hằng...
- Các anh có nhớ rõ khẩu hiệu của trường học của các anh không? Đường Trọng nhớ rõ...
- Ngôi sao không chỉ có vẻ ngoài mà còn cần có tài hoa...
Thời đại phát triển, nhân dân càng đề cao vấn đề tinh thần, yêu cầu với nghệ sĩ diễn viên cũng càng ngày càng cao.
Đẹp giai là chuyện tốt nhưng chỉ có gương mặt thôi thì chưa đủ. Quan trọng hơn là sự hàm dưỡng, khí chất và hành động.
Thì dụ những mấy vị vua màn ảnh nổi tiếng nhất mấy năm nay, Tôn Hồng Tuyết, Trương Hàm Vũ, bọn họ không thể coi là đẹp trai, thậm chí trong mắt nhiều người, khuôn mặt của bọn họ chẳng liên quan gì tới hai từ đẹp trai cả.
Thế nhưng mà bọn họ bằng vào hành động của mình mà chinh phục fans hâm mộ hơn nửa Trung Quốc, lấy được địa vị hô phong hoán vũ trong ngành giải trí. Đặc biệt đáng nhắc tới là Hoàng Bác, trong thời gian một năm mà hai bộ phim điện ảnh của hắn đã đạt doanh số 1 tỷ tiền vé. Hơn nữa cho tới bây giờ hắn vẫn duy trì kỷ lục bán vé cao nhất của Trung Hoa. Hắn đã sáng tạo ra một kỳ tích.
Đường Trọng có thể làm được điều đó sao?
Trên bàn cơm, Đường Trọng nghiên cứu đám báo chí rất nghiêm túc, tô cháo trước mặt cũng đã nguội lạnh, chưa hề động đũa.
Nét mặt của hắn nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, giống như đang xem một bản báo cáo quan trọng vậy.
Trương Hách Bản ngẩng đầu liếc hắn, hừ lạnh nói:
- Muốn cười thì cứ việc cười, nhịn mãi không khó chịu sao?
- Có gì đáng buồn cười hay sao?
Đường Trọng ném tờ báo trên tay xuống bàn, nói như nước chảy mây trôi:
- Bọn họ nói chỉ là một chút lời thật thà mà thôi. Đây không phải là chuyện giới truyền thông cần làm sao? Cho tới bây giờ mới phát hiện ra năng lực của tôi, có phải là đã hơi muộn không?
- Ồ, anh có cần phải kiêu ngạo như vậy không?
Trương Hách Bản không quen nhìn Đường Trọng ra vẻ thế này, cười lạnh nói:
- Đây là lần đầu tiên giới truyền thông ca ngợi anh trên quy mô lớn sao? Trong lòng anh đắc ý một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được..
- Bọn họ không ca ngợi hành động của tôi mà là ca ngợi bằng cấp của tôi.
Đường Trọng lắc đầu tiếc nuối.
Sau đó hắn cũng nở nụ cười rất coi thường, nói:
- Chẳng qua tôi vốn chuẩn bị trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới học thuật, trở thành chuyên gia tâm lý học lớn nhất trong ngành giải trí. Lý tưởng này cũng không tệ lắm phải không?
- Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu.
Trương Hách Bản không thèm phụ họa Đường Trọng. Tuy trong lòng cô cảm thấy loại chuyện như vậy đúng là cũng khá hay. Không giống người thường, Trương Hách Bản thích nhất là không giống người thường mà.
- Dù sao thì anh cũng khoác loác quá đi, nói Hắc Hiệp có thể bán vẻ tới 1 tỷ. Cầm 1 tỷ tiền vé về trước đi đã. Bằng không thì da trâu sẽ bị nổ tan đấy. Khi đó thì người mất mặt chỉ có mình anh thôi.
- Có một số người thấy mình không có thứ gì thì đố kỵ với người khác đấy.
A Ken vừa húp cháo vừa thản nhiên nói.
- Đây là bệnh đau mắt, có thể trị được. Có bản lĩnh thì cô cũng để giới truyền thông khen ngợi cô là có bằng cấp, trí tuệ cao đi. Cô có dám hay không.
Trương Hách Bản cũng phất phất tay khinh thường với A Ken, nói:
- Kẻ còn chưa tốt nghiệp trường cấp hai thì đừng có nói chuyện với tôi.
- Trương Hách Bản, cô...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ken tái nhợt, tức tới run rẩy. Từ nhỏ hắn đã không thích học tập, thích trang điểm, tìm mọi cách để tạo hình. Thậm chí hắn còn có lúc lấy mình làm thí nghiệm, mặc quần áo của mẹ mình...
Về sau hắn trở thành người tạo hình nổi tiếng trong ngành giải trí.
Đương nhiên thượng đế mở cho hắn một cánh cửa thì tất nhiên cũng đóng một cánh cửa sổ lại với hắn.
Vì thế bằng cấp của hắn ở trong biệt thự này là thấp nhất. Thậm chí tài xế lái xe đều cao hơn hắn hai lớp.
- Bản Bản.
Lâm Hồi Âm vẫn luôn cúi đầu ăn cớm, rốt cục ngẩng đầu lên quát lớn Trương Hách Bản một tiếng:
- Đường Trọng đúng là rất lợi hại, chúng ta cần chúc mừng hắn.
- Chị Hồi Âm?
Trương Hách Bản trừng to mắt nhìn Lâm Hồi Âm:
- Chị... Sao chị lại nói giúp Đường Trọng thế?
- Bởi vì hắn đúng mà.
Lâm Hồi Âm nhìn Trương Hách Bản, nói.
- Các người...
Trương Hách Bản rơm rớm nước mắt.
- Ba người các người hợp lại bắt nạt tôi.
- Ác có ác báo.
A Ken lạnh nhạt nói.
- Ăn cơm.
Lâm Hồi Âm lại cúi đầu xuống.
Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản, vừa cười vừa nói:
- Nếu như cô cần thì tôi có thể giải thích miễn phí cho cô về trạng thái tâm lý của cô hiện nay một chút.
- Tôi chẳng thèm.
Trương Hách Bản từ chối.
- Anh giải thích cho tôi một chút tâm lý của chị Hồi Âm đi. Tại sao chị ấy lại giúp anh?
Đường Trọng nhìn Lâm Hồi Âm, cúi đầu ăn cơm...
Hôm nay là thứ bảy, Đường Trọng không đi tới văn phòng của viện trưởng Tiêu Dục Hằng mà trực tiếp tới nhà ông.
Không ngờ là mở cửa lại là tên giai bao Vương Địch Âu. Hắn thấy Đường Trọng thì mỉm cười chào hỏi, không hề có vẻ tức giận chút nào.
Chuyện này khiến nội tâm Đường Trọng âm thầm cảnh giác. Hai cha con nhà này giống nhau như đúc, đều là loại cáo già xảo quyệt.
Quả nhiên không chỉ có Vương Địch Âu ở đâu mà cha hắn là Vương Kỳ Khuê cũng đang ngồi trên salon ngoài phòng khách nghe viện trưởng Tiêu Dục Hằng nói gì đó. Hai người đều lộ vẻ bình tĩnh, khóe miệng cười tươi, không có chút ý tứ nào là thầy trò phản bội.
Tâm lý học của Tiêu Dục Hằng dựa trên tính cách tâm lý của nhân loại. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn trở thành đại sư tâm lý học. Mà Vương Kỳ Khuê sau khi du học nước ngoài mấy năm, căn cứ và tâm lý học của Tiêu Dục Hằng mới phát triển thành Tâm lý học trong sản xuất.
Hắn nói là sáng tạo cái mới, thật ra cũng là có ý đồ đả đạo tâm lý học về tính cách của Tiêu Dục Hằng. Chuyện này tất nhiên khiến viện trưởng Tiêu Dục Hằng không hài lòng.
Mặc dù nói học giả nghiên cứu học vấn cần phải có lòng dạ rộng lớn nhưng ngay cả học sinh của ông còn nghi vấn ông, thậm chí chối bỏ ông thì học thuyết của ông còn tồn tại được sao?
Thanh danh Vương Kỳ Khuê càng lúc càng lớn, loại lý lẽ này càng lúc càng nhiều. Thậm chí có người nói Vương Kỳ Khuê mới là đại sư tâm lý học chính thức của Trung Hoa. Hắn tuy theo học Tiêu Dục Hằng nhưng trò đã giỏi hơn thầy rồi...
Cũng không phải con mình sinh ra, ai muốn để hắn hơn mình chứ?
Vì vậy lúc này viện trưởng Tiêu Dục Hằng liên hợp Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm soạn văn bản, phát biểu quan hệ mật thiết giữa xây dựng nhân lực, tài nguyên với tâm lý học.
Lúc này viện trưởng Tiêu Dục Hằng trực tiếp xông vào lĩnh vực Vương Kỳ Khuê am hiểu - Tâm lý học trong sản xuất, có lý có chứng cứ, trật tự rõ rành, dùng luận chứng phản bác một số quan điểm của hắn.
Đương nhiên phương pháp của hắn và Vương Kỳ Khuê có chỗ bất đồng. Vương Kỳ Khuê phá vỡ tất cả để đạt được thứ mình muốn. Mà Tiêu Dục Hằng chỉ phản bức một bộ phận, còn giữ lại một chút luận điểm của Vương Kỳ Khuê, thậm chí còn tán thưởng. Bởi hắn cảm thấy điều đó là chính xác.
Đây là chỗ khác nhau giữa đại sư nghiên cứu học thuật và nhà nghiên cứu.
Một người vì sự phát triển của ngành học, một người vì lợi ích cá nhân.
Tuy Đường Trọng cảm thấy thế đúng là quá lợi cho Vương Kỳ Khuê nhưng đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của hắn. Quyển sách này chỉ có một bộ phận nhỏ là do hắn và Tiêu Nam Tâm phụ trách, đại bộ phận vẫn là do Tiêu Dục Hằng chấp bút. Thậm chí ngay cả một số bộ phận của hắn và Tiêu Nam Tâm làm kia cũng được viện trưởng Tiêu Dục Hằng sửa chữa, chau chuốt lại.
Thế nhưng bởi vậy nên bọn họ lại có được thanh danh cực lớn.
Đường Trọng biết rõ dù mình không trở thành ngôi sao, chỉ dựa vào quyền sách này mang tới ảnh hưởng lớn thế nào cho giới tâm lý học và thân phận học trò của viện trưởng Tiêu Dục Hằng thì sau khi tốt nghiệp mình vẫn được vô số công ty tranh đoạt.
Đương nhiên Tiêu Nam Tâm cũng được lợi như vậy.
Thế nhưng cuốn sách vừa xuất bản, bên ngoài đã xảy ra tranh luận kịch liệt, Vương Kỳ Khuê làm sao lại còn mang con chạy tới nhà thầy làm gì?
Thấy Đường Trọng đi vào, Vương Kỳ Khuê liền đứng dậy.
- Ha ha, thiên tài nhỏ của chúng ta đã đến.
Lúc hắn nói chuyện còn tiến tới vỗ vỗ bả vai Đại Đế trẻ tuổi, ra vẻ người trên động viên kẻ dưới.
Đường Trọng cười ngại ngùng, nói:
- Thật cảm tạ sư huynh. Tôi đâu có phải thiên tài gì chứ. Địch Âu mới là thiên tài. Không ngờ sư huynh cũng ở đâu. Tôi còn muốn nhờ sư huynh giải thích giúp một chút đấy. Lần này quyển sách của chúng tôi xuất bản chỉ yếu là mang tính trao đổi học thuật, sư huynh đừng để ý quá. Ông là sư huynh của tôi, theo đạo lý mà nói thì tôi cũng không cần phản bác quan điểm của ông mới đúng.
Nụ cười trên mặt Vương Kỳ Khuê đột nhiên lạnh hẳn.
Thằng ranh này, câu nào nói cũng mang theo dao.
Hắn nói cái gì mà không cần phản bác quan điểm của mình, đây không phải là tát mình trước mặt mọi người sao?
Người sư đệ như hắn còn biết tôn trọng sư huynh, thế thì mình công kích, phá vỡ quan điểm của sư phụ sẽ là cái gì đây?
Đương nhiên Vương Kỳ Khuê thành danh đã lâu, làm sao có thể bị những lời nói này của Đường Trọng gây khó dễ được?
Hắn cười càng vui vẻ, vỗ mạnh vai Đường Trọng, ha hả nói:
- Sư đệ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Chúng ta đều là học giả. Học giả phải cố gắng nghiên cứu học thuật, không quan hệ tới tình riêng, chỉ trình bay suy nghĩ của chúng ta ra cho người đời có chỗ tham khảo. Nếu bởi một chút chuyện nhỏ này mà tôi tức giận thì không phải nói sư huynh này bụng dạ nhỏ như gà rồi sao?
- Tôi đọc báo thấy nên mới đặc biệt chạy tới chúc mừng thấy và sư đệ sư muội đấy. Tôi cảm thấy vui mừng từ nội tâm cho hai người. Các người tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, sư huynh không phục thầy cũng không được mà.
- Không có chuyện không vui là tốt rồi.
Đường Trọng như thở phào một hơi.
- Sư huynh ủng hộ tôi như vậy, về sau tôi cũng không tiện viết bài phản bác một số quan điểm của sư huynh nữa rồi.
Tôi mới ủng hộ miệng cậu một chút, cậu đã không có ý định phản bác quan điểm của tôi rồi.
Thầy Tiêu đối xử với tôi như vậy, tôi lại dẫm lên xương cốt của hắn mà leo lên, vậy tôi thành cái dạng người gì?
- Phản bác cũng tốt, phản bác tốt.
Vương Kỳ Khuê vỗ bả vai Đường Trọng, cười ha hả, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi. Thằng ranh này không phải là đèn đã cạn dầu, không ngờ vẫn bị rơi vào hầm hắn đào sẵn.
/1166
|