Đoàn trao đổi khảo sát trao đổi tâm lý học do phó viện trưởng Sư Vĩnh Cương dẫn đoàn, chủ nhiệm văn phòng Trương Mẫn và phụ đạo viên Lý Cường cùng đi về phía trước, phụ trách sinh hoạt và xử lý các công tác của sinh viên.
Kim Sâm làm tiểu đội trưởng của nhóm sinh viên, một là bởi vì hắn là sinh viên năm thứ ba duy nhất ở đây, coi nhà khóa trên của Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm. Mặc khác thành tích học tập của hắn ưu tú, hơn nữa là quán quân của cuộc thi biện luận của khoa và của trường, thường xuyên tham gia các hoạt động, có kinh nghiệm ứng biến phong phú,
Kim Sâm vốn cho là Sư Vĩnh Cương sẽ bổ nhiệm Đường Trọng là đội trưởng. Dù sao Đường Trọng cũng là ngôi sao lớn, hơn nữa lại là học trò của viện trưởng, loại chuyện tốt này đương nhiên người sáng lập hội phải nghĩ tới hắn trước tiên. Không ngờ là trong nội tâm của Sư Vĩnh Cương, mình lại thích hợp làm đội trưởng hơn.
Đường Trọng chú ý vẻ mặt hưng phấn và ánh mắt có sự đắc ý khó có thể che dấu của Kim Sâm khi nhìn mình, cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Hắn căn bản cũng không quan tâm tới chức đội trưởng làm gì. Loại trò chơi trẻ con này thật sự không thích hợp với hắn.
Trên máy bay, Tiêu Nam Tâm ngồi cạnh Roman. Hai cô gái trò chuyện rất vui, thoạt nhìn như cũng đã tương đối thân rồi. Đường Trọng và Kim Sâm, Vương Địch Âu ngồi cạnh nhau. Đường Trọng ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhất, cũng không biết thật sự là có cố tình tách mình ra hay không. Vương Địch Âu và Kim Sâm thì không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng còn phát tiếng cười cực kỳ ăn ý.
Đường Trọng cứ yên lặng, ngủ cạnh cửa sổ máy bay như vậy. Cám ơn trời đất, vài ngày trước hắn bận rộn như vậy, cuối cùng thân thể cũng có cơ hội được khôi phục. Thiếu ngủ thời gian dài rốt cục cũng được đền bù rồi.
Khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy càng ngày càng ưu thích hai anh bạn học Vương Địch Âu và Kim Sâm này rồi.
Máy bay dừng lại tại New Haven, Connecticut, Mỹ, thì lúc đó đã là chín giờ tối giờ địa phương.
Một đoàn người vừa ra khỏi cửa thì đã có người cầm biển đứng chào đón.
Trên biển viết học viện tâm lý học Nam Đại, Trung Quốc bằng tiếng Trung, tất nhiên là chỉ nhóm bọn họ rồi.
Trương Mẫn xông ngựa lên trước, đi qua chủ động bắt chuyện với người trung niên cầm biển.
Người đàn ông này tên là Mark, là nhân viên công tác của văn phòng viện trưởng học viện tâm lý học Yale, được viện trưởng giao trách nhiệm tới đón khách từ phương xa tới.
Mark nhiệt tình muốn tới kéo vali giúp Tiêu Nam Tâm và Roman nhưng hai người đều mỉm cười từ chối. Chẳng qua trong lòng bọn họ cũng hơi thất vọng. Còn tưởng đi tới đây sẽ được chào đón long trọng, thậm chí còn có phóng viên tới chụp ảnh phỏng vấn chứ.
Vì thế, khi sắp tới nơi, Kim Sâm và Roman còn đặc biệt đi vào toilet sửa sang mặt mũi, thay đổi quần áo. Dù sao thì quần áo trên người bọn họ sau khi ngồi máy bay mười tiếng cũng đã nhăn nheo biến hình rồi.
Dưới sự đưa đón của hai chiếc Mercedes Benz, một đoàn người đi về phía học viện Yale.
Lúc này Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm, Roman và phụ đạo viên Lý Cường cùng đi một xe. Không có phó viện trưởng và chủ nhiệm văn phòng Trương Mẫn ở đây, Roman cũng ít e dè hơn, ỷ vào tài xế không hiểu tiếng hoa mà nói nhỏ:
- Xem ra chúng ta không được hoan nghênh lắm thì phải.
Lý Cường cười khổ nhưng bởi hắn có thân phận thầy giáo nên có mấy lời cũng không tiện nói ra.
- Sợ là trong mắt Yale, Nam Đại thật sự quá nhỏ bé rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Thế thì còn mời chúng ta tới làm gì?
Tiêu Nam Tâm tức giận nói.
- Có nhiều thứ đã thành tài liệu văn bản chính thức, làm với không làm cũng không phải là chuyện đơn giản nữa rồi. Trước kia hàng năm đều mời, năm nay nếu dừng lại, nhất định sẽ có nhiều người tìm Yale đòi câu trả lời.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Cách suy nghĩ của hắn rất trưởng thành , không giống Tiêu Nam Tâm, Roman, thậm chí ngây thơ như Kim Sâm.
- Thậm chí nó còn có thể ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia nữa.
Roman nhìn về phía Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
- Đường Trọng khóa dưới mà hiểu biết nhiều thật. Đó là do nguyên nhân cậu làm ngôi sao lớn sao?
- Là vì tôi từ trên núi xuống đấy.
Đường Trọng cười đáp.
- Tôi không thèm tin.
Roman nói:
- Trẻ con trên núi sao có thể hiểu nhiều chuyện như vậy được. Mà tôi cũng không thể nhận ra cậu là người từ trên núi xuống đâu.
Đường Trọng cười cười, cũng không giải thích.
Đại học Yale là một trong ba đại học có lịch sử lâu đời nhất của Mỹ. Thứ nhất là Harvard, thứ hai là College of William Áo nghĩa đại thư Mary. Nó nổi danh ngang với đại học Harvard và Princeton, đứng ở top 3 các trường đại học của nước Mỹ.
Giới giáo dục của Mỹ còn lưu truyền một câu nói:
- Princeton do tổng giám đốc nắm quyền, Harvard là do hiệu trưởng quyết, Yale thì giáo sư làm chủ.
Trường Yale do giáo sự trị vì nổi tiếng trên đời. Yale dựa vào sự ưu tú của sinh viên của nó mà sáng tạo ra kỳ tích trên chính đàn. Cho nên Yale còn có biệt danh là cái nôi của tổng thống, giáo viên thường xuyên nói đùa một câu là không ngờ là tôi có thể dạy dỗ một tổng thống.
Trường học nổi tiếng và giàu có như vậy, xác thực là có vốn để không coi bất kỳ trường học khác nào đâu.
Trên ghế salon của khách sạn có hai người đàn ông đi giày tây đang ngồi hút thuốc.
- Viện trưởng tiên sinh, chuyện này thật là chuyện vất vả không công đó.
Một người đàn ông trung niên da đen xì, tóc quăn đang ngồi vừa hút thuốc, vừa cười nói.
- Roger tiên sinh, ông đừng có ý nghĩ như vậy. Khách người Trung Hoa của chúng ta đường xa tới đây, chúng ta tiếp đãi nhiệt tình cũng là chuyện đương nhiên.
Người đàn ông tóc thưa cười ha hả nói.
Hắn là viện trưởng Viện tâm lý học của trường Yale, William Vance. Lần tiếp đãi và thi đấu này là do mình hắn chủ trì.
- Viện trưởng tiên sinh, lòng tôi nhiệt tình đấy nhưng bụng lại vẫn đưa lời kháng nghị.
Tiến sĩ tâm lý học Roger vưa cười vừa nói:
- Tôi chỉ thấy kỳ quái là mỗi năm đều như vậy, thật có ý nghĩa gì sao? Đã không có bất cứ ý nghĩa gì thì không phải là chúng ta đang lãng phí thời gian của nhau hay sao?
William Vance dụi thuốc lá vào gạt tàn, hai tay khép lại, vừa cười vừa nói:
- Tiên sinh Roger, ông là một nhà tâm lý học vĩ đại. Thành tựu của ông sẽ ghi dấu vào lịch sử phát triển của ngành tâm lý học. Nhưng ông không hiểu về chính trị.
- Ồ, chính trị chết tiệt.
Roger mắng.
- Vì cái thứ giống như cứt chó đó mà hàng năm chúng ta đều phải phát lời mời cho cái trường học phương đông kia, tùy ý để bọn họ bay qua trăm núi ngàn sông tới đây, nhìn đám trẻ con đáng thương kia bị những sinh viên ưu tú của chúng ta đả kích, bắt nạt, sau đó chán nản trở về, lại còn cố phải tỏ vẻ vui cười. Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn.
- Nếu chúng ta không làm vậy, ý tôi là chúng ta không phát lời mời với học viện tâm lý học Nam Đại thì tiên sinh Roger, chuyện này đối với bọn họ mới là chuyện càng tàn nhẫn hơn nữa. Học viện tâm lý học của Yale và học viện tâm lý học Nam Đại cắt đứt. Trời ơi, đây là chuyện kinh khủng tới mức nào chứ?
Hắn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Tiên sinh Roger, xem ra khách của chúng ta tới rồi. Đi thôi, chúng ta đi ra đại sảnh đón bọn họ, nhất định phải biểu hiện nhiệt tình một chút, phải cổ động đám trẻ kia.
Xe không trực tiếp lái vào đại học Yale mà đi quanh một vòng rồi tới một khách sạn năm sao.
Ở cửa khách sạn, đoàn khảo sát Nam Đại rốt cục đã gặp nhân viên quản lý của Học viện tâm lý học Yale.
Viện trưởng học viện tâm lý học Yale mang theo tiến sĩ có danh tiếng lừng lẫy trong lĩnh vực tâm lý học là Roger, trợ lý đặc biệt của viện trưởng - Mike, thư ký Jessy và năm sinh viên ưu tú được học viện chọn lựa đặc biệt đi tới chào đón.
William Vance chủ động bắt tay phó viện trưởng Sư Vĩnh Cương, vui vẻ nói:
- Viện trưởng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Chuyện này đối với tôi mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ. Tôi rất muốn gặp các bạn sinh viên đáng yêu này sớm một chút nhưng bởi vì có nguyên nhân bất đắc dĩ nên chỉ có thể đứng ở đây chào đón, xin ngài thông cảm cho. Tôi muốn thể hiện sự áy náy chân thành của tôi với ông.
William Vance nói tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của mọi người trong đoàn cũng rất không tồi, cho nên lời hắn nói, đám người Đường Trọng cũng có thể nghe hiểu được.
Nghe thấy William Vance giải thích với viện trưởng Sư Vĩnh Cương về lý do mình không thể tới đón tại sân bay, dù lý do này có là thật hay không thì cũng khiến nội tâm mọi người dễ chịu hơn một chút.
Người Trung Hoa lương thiện, dễ tha thứ, cũng rất mẫn cảm. Đương nhiên cái mẫn cảm này chỉ ở việc bọn họ có được tôn trọng hay không thôi.
- Không sao đâu. Để cho tiên sinh William Vance và các bạn học phải chờ lâu như vậy, trong nội tâm chúng ta cũng áy náy phi thường. Bên cần phải xin lỗi phải là chúng tôi mới đúng.
Sư Vĩnh Cương cười ha hả nói.
Sau đó William Vance lần lượt bắt tay mọi người trong đoàn khảo sát. Trong quá trình bắt tay, Sư Vĩnh Cương lại phiên dịch, giới thiệu tên tuổi của mỗi thành viên trong đoàn cho William Vance.
Sau khi bắt tay xong, William Vance lại giới thiệu những nhân viên cạnh mình cho mọi người.
Tên người Mỹ cũng không dễ nhớ lắm. Trí nhớ của Đường Trọng cũng tốt nên mới miễn cưỡng nhớ được hết.
- Tôi tên là Mỹ Phù. Đường, rất hoan nghênh cậu tới Yale.
Một cô gái khi nắm tay với Đường Trọng liền nói bằng tiếng Hoa.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn cô, nói:
- Cô biết tiếng Hoa sao, cô biết tôi à?
Trước chỉ thấy cô bé tóc vàng mắt xanh này có dáng người nóng bỏng gợi cảm, rất bắt mắt trong đoàn đại biểu sinh viên tôi này. Không ngờ là cô lại chủ động chào hỏi mình bằng tiếng Hoa, hơn nữa còn biết tên mình.
- Đường, có ai không biết cậu chứ?
Thần sắc Mỹ Phù kích động nói, kéo tay Đường Trọng quên cả buông ra.
- Từ nhỏ tôi đã thích văn hóa Trung Hoa, hơn nữa còn học tiếng Hoa. Tôi cũng rất thích nhạc Hoa đó. Tôi thích Trương Học Hữu, còn thích phim tiếng Hoa. Đúng rồi, tôi rất yêu mến nhóm Hồ Điệp, thích nhất là Đường. Cậu khiến tôi có cảm giác rất cool, giống người Mỹ chúng tôi vậy.
- Không, tôi là người Hoa mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy. Tôi biết mà. Tôi biết mà. Cậu là người Hoa. Tôi chỉ cảm thấy phương thức xử sự của cậu giống thôi.
Fans hâm mộ xinh đẹp Mỹ Phù này làm một động tác vung nắm đấm.
- Rất cool, rất có sức mạnh.
- Chuyện này quá dã man rồi. Về sau tôi sẽ văn minh hơn một chút.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không, không, không. Như vậy rất tốt.
Mỹ Phù vung tay.
- Cậu khó có thể tưởng tượng được, khi tôi nhìn thấy tên cậu trong danh sách, hơn nữa tra lại đúng là Đường Trọng mà tôi yêu thích thì tôi đã vui tới mức nào đâu. Đường, cậu đã tới Yale rồi, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu rất tốt.
Kim Sâm làm tiểu đội trưởng của nhóm sinh viên, một là bởi vì hắn là sinh viên năm thứ ba duy nhất ở đây, coi nhà khóa trên của Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm. Mặc khác thành tích học tập của hắn ưu tú, hơn nữa là quán quân của cuộc thi biện luận của khoa và của trường, thường xuyên tham gia các hoạt động, có kinh nghiệm ứng biến phong phú,
Kim Sâm vốn cho là Sư Vĩnh Cương sẽ bổ nhiệm Đường Trọng là đội trưởng. Dù sao Đường Trọng cũng là ngôi sao lớn, hơn nữa lại là học trò của viện trưởng, loại chuyện tốt này đương nhiên người sáng lập hội phải nghĩ tới hắn trước tiên. Không ngờ là trong nội tâm của Sư Vĩnh Cương, mình lại thích hợp làm đội trưởng hơn.
Đường Trọng chú ý vẻ mặt hưng phấn và ánh mắt có sự đắc ý khó có thể che dấu của Kim Sâm khi nhìn mình, cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Hắn căn bản cũng không quan tâm tới chức đội trưởng làm gì. Loại trò chơi trẻ con này thật sự không thích hợp với hắn.
Trên máy bay, Tiêu Nam Tâm ngồi cạnh Roman. Hai cô gái trò chuyện rất vui, thoạt nhìn như cũng đã tương đối thân rồi. Đường Trọng và Kim Sâm, Vương Địch Âu ngồi cạnh nhau. Đường Trọng ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhất, cũng không biết thật sự là có cố tình tách mình ra hay không. Vương Địch Âu và Kim Sâm thì không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng còn phát tiếng cười cực kỳ ăn ý.
Đường Trọng cứ yên lặng, ngủ cạnh cửa sổ máy bay như vậy. Cám ơn trời đất, vài ngày trước hắn bận rộn như vậy, cuối cùng thân thể cũng có cơ hội được khôi phục. Thiếu ngủ thời gian dài rốt cục cũng được đền bù rồi.
Khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy càng ngày càng ưu thích hai anh bạn học Vương Địch Âu và Kim Sâm này rồi.
Máy bay dừng lại tại New Haven, Connecticut, Mỹ, thì lúc đó đã là chín giờ tối giờ địa phương.
Một đoàn người vừa ra khỏi cửa thì đã có người cầm biển đứng chào đón.
Trên biển viết học viện tâm lý học Nam Đại, Trung Quốc bằng tiếng Trung, tất nhiên là chỉ nhóm bọn họ rồi.
Trương Mẫn xông ngựa lên trước, đi qua chủ động bắt chuyện với người trung niên cầm biển.
Người đàn ông này tên là Mark, là nhân viên công tác của văn phòng viện trưởng học viện tâm lý học Yale, được viện trưởng giao trách nhiệm tới đón khách từ phương xa tới.
Mark nhiệt tình muốn tới kéo vali giúp Tiêu Nam Tâm và Roman nhưng hai người đều mỉm cười từ chối. Chẳng qua trong lòng bọn họ cũng hơi thất vọng. Còn tưởng đi tới đây sẽ được chào đón long trọng, thậm chí còn có phóng viên tới chụp ảnh phỏng vấn chứ.
Vì thế, khi sắp tới nơi, Kim Sâm và Roman còn đặc biệt đi vào toilet sửa sang mặt mũi, thay đổi quần áo. Dù sao thì quần áo trên người bọn họ sau khi ngồi máy bay mười tiếng cũng đã nhăn nheo biến hình rồi.
Dưới sự đưa đón của hai chiếc Mercedes Benz, một đoàn người đi về phía học viện Yale.
Lúc này Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm, Roman và phụ đạo viên Lý Cường cùng đi một xe. Không có phó viện trưởng và chủ nhiệm văn phòng Trương Mẫn ở đây, Roman cũng ít e dè hơn, ỷ vào tài xế không hiểu tiếng hoa mà nói nhỏ:
- Xem ra chúng ta không được hoan nghênh lắm thì phải.
Lý Cường cười khổ nhưng bởi hắn có thân phận thầy giáo nên có mấy lời cũng không tiện nói ra.
- Sợ là trong mắt Yale, Nam Đại thật sự quá nhỏ bé rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Thế thì còn mời chúng ta tới làm gì?
Tiêu Nam Tâm tức giận nói.
- Có nhiều thứ đã thành tài liệu văn bản chính thức, làm với không làm cũng không phải là chuyện đơn giản nữa rồi. Trước kia hàng năm đều mời, năm nay nếu dừng lại, nhất định sẽ có nhiều người tìm Yale đòi câu trả lời.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Cách suy nghĩ của hắn rất trưởng thành , không giống Tiêu Nam Tâm, Roman, thậm chí ngây thơ như Kim Sâm.
- Thậm chí nó còn có thể ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia nữa.
Roman nhìn về phía Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
- Đường Trọng khóa dưới mà hiểu biết nhiều thật. Đó là do nguyên nhân cậu làm ngôi sao lớn sao?
- Là vì tôi từ trên núi xuống đấy.
Đường Trọng cười đáp.
- Tôi không thèm tin.
Roman nói:
- Trẻ con trên núi sao có thể hiểu nhiều chuyện như vậy được. Mà tôi cũng không thể nhận ra cậu là người từ trên núi xuống đâu.
Đường Trọng cười cười, cũng không giải thích.
Đại học Yale là một trong ba đại học có lịch sử lâu đời nhất của Mỹ. Thứ nhất là Harvard, thứ hai là College of William Áo nghĩa đại thư Mary. Nó nổi danh ngang với đại học Harvard và Princeton, đứng ở top 3 các trường đại học của nước Mỹ.
Giới giáo dục của Mỹ còn lưu truyền một câu nói:
- Princeton do tổng giám đốc nắm quyền, Harvard là do hiệu trưởng quyết, Yale thì giáo sư làm chủ.
Trường Yale do giáo sự trị vì nổi tiếng trên đời. Yale dựa vào sự ưu tú của sinh viên của nó mà sáng tạo ra kỳ tích trên chính đàn. Cho nên Yale còn có biệt danh là cái nôi của tổng thống, giáo viên thường xuyên nói đùa một câu là không ngờ là tôi có thể dạy dỗ một tổng thống.
Trường học nổi tiếng và giàu có như vậy, xác thực là có vốn để không coi bất kỳ trường học khác nào đâu.
Trên ghế salon của khách sạn có hai người đàn ông đi giày tây đang ngồi hút thuốc.
- Viện trưởng tiên sinh, chuyện này thật là chuyện vất vả không công đó.
Một người đàn ông trung niên da đen xì, tóc quăn đang ngồi vừa hút thuốc, vừa cười nói.
- Roger tiên sinh, ông đừng có ý nghĩ như vậy. Khách người Trung Hoa của chúng ta đường xa tới đây, chúng ta tiếp đãi nhiệt tình cũng là chuyện đương nhiên.
Người đàn ông tóc thưa cười ha hả nói.
Hắn là viện trưởng Viện tâm lý học của trường Yale, William Vance. Lần tiếp đãi và thi đấu này là do mình hắn chủ trì.
- Viện trưởng tiên sinh, lòng tôi nhiệt tình đấy nhưng bụng lại vẫn đưa lời kháng nghị.
Tiến sĩ tâm lý học Roger vưa cười vừa nói:
- Tôi chỉ thấy kỳ quái là mỗi năm đều như vậy, thật có ý nghĩa gì sao? Đã không có bất cứ ý nghĩa gì thì không phải là chúng ta đang lãng phí thời gian của nhau hay sao?
William Vance dụi thuốc lá vào gạt tàn, hai tay khép lại, vừa cười vừa nói:
- Tiên sinh Roger, ông là một nhà tâm lý học vĩ đại. Thành tựu của ông sẽ ghi dấu vào lịch sử phát triển của ngành tâm lý học. Nhưng ông không hiểu về chính trị.
- Ồ, chính trị chết tiệt.
Roger mắng.
- Vì cái thứ giống như cứt chó đó mà hàng năm chúng ta đều phải phát lời mời cho cái trường học phương đông kia, tùy ý để bọn họ bay qua trăm núi ngàn sông tới đây, nhìn đám trẻ con đáng thương kia bị những sinh viên ưu tú của chúng ta đả kích, bắt nạt, sau đó chán nản trở về, lại còn cố phải tỏ vẻ vui cười. Chuyện này thật sự quá tàn nhẫn.
- Nếu chúng ta không làm vậy, ý tôi là chúng ta không phát lời mời với học viện tâm lý học Nam Đại thì tiên sinh Roger, chuyện này đối với bọn họ mới là chuyện càng tàn nhẫn hơn nữa. Học viện tâm lý học của Yale và học viện tâm lý học Nam Đại cắt đứt. Trời ơi, đây là chuyện kinh khủng tới mức nào chứ?
Hắn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Tiên sinh Roger, xem ra khách của chúng ta tới rồi. Đi thôi, chúng ta đi ra đại sảnh đón bọn họ, nhất định phải biểu hiện nhiệt tình một chút, phải cổ động đám trẻ kia.
Xe không trực tiếp lái vào đại học Yale mà đi quanh một vòng rồi tới một khách sạn năm sao.
Ở cửa khách sạn, đoàn khảo sát Nam Đại rốt cục đã gặp nhân viên quản lý của Học viện tâm lý học Yale.
Viện trưởng học viện tâm lý học Yale mang theo tiến sĩ có danh tiếng lừng lẫy trong lĩnh vực tâm lý học là Roger, trợ lý đặc biệt của viện trưởng - Mike, thư ký Jessy và năm sinh viên ưu tú được học viện chọn lựa đặc biệt đi tới chào đón.
William Vance chủ động bắt tay phó viện trưởng Sư Vĩnh Cương, vui vẻ nói:
- Viện trưởng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Chuyện này đối với tôi mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ. Tôi rất muốn gặp các bạn sinh viên đáng yêu này sớm một chút nhưng bởi vì có nguyên nhân bất đắc dĩ nên chỉ có thể đứng ở đây chào đón, xin ngài thông cảm cho. Tôi muốn thể hiện sự áy náy chân thành của tôi với ông.
William Vance nói tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của mọi người trong đoàn cũng rất không tồi, cho nên lời hắn nói, đám người Đường Trọng cũng có thể nghe hiểu được.
Nghe thấy William Vance giải thích với viện trưởng Sư Vĩnh Cương về lý do mình không thể tới đón tại sân bay, dù lý do này có là thật hay không thì cũng khiến nội tâm mọi người dễ chịu hơn một chút.
Người Trung Hoa lương thiện, dễ tha thứ, cũng rất mẫn cảm. Đương nhiên cái mẫn cảm này chỉ ở việc bọn họ có được tôn trọng hay không thôi.
- Không sao đâu. Để cho tiên sinh William Vance và các bạn học phải chờ lâu như vậy, trong nội tâm chúng ta cũng áy náy phi thường. Bên cần phải xin lỗi phải là chúng tôi mới đúng.
Sư Vĩnh Cương cười ha hả nói.
Sau đó William Vance lần lượt bắt tay mọi người trong đoàn khảo sát. Trong quá trình bắt tay, Sư Vĩnh Cương lại phiên dịch, giới thiệu tên tuổi của mỗi thành viên trong đoàn cho William Vance.
Sau khi bắt tay xong, William Vance lại giới thiệu những nhân viên cạnh mình cho mọi người.
Tên người Mỹ cũng không dễ nhớ lắm. Trí nhớ của Đường Trọng cũng tốt nên mới miễn cưỡng nhớ được hết.
- Tôi tên là Mỹ Phù. Đường, rất hoan nghênh cậu tới Yale.
Một cô gái khi nắm tay với Đường Trọng liền nói bằng tiếng Hoa.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn cô, nói:
- Cô biết tiếng Hoa sao, cô biết tôi à?
Trước chỉ thấy cô bé tóc vàng mắt xanh này có dáng người nóng bỏng gợi cảm, rất bắt mắt trong đoàn đại biểu sinh viên tôi này. Không ngờ là cô lại chủ động chào hỏi mình bằng tiếng Hoa, hơn nữa còn biết tên mình.
- Đường, có ai không biết cậu chứ?
Thần sắc Mỹ Phù kích động nói, kéo tay Đường Trọng quên cả buông ra.
- Từ nhỏ tôi đã thích văn hóa Trung Hoa, hơn nữa còn học tiếng Hoa. Tôi cũng rất thích nhạc Hoa đó. Tôi thích Trương Học Hữu, còn thích phim tiếng Hoa. Đúng rồi, tôi rất yêu mến nhóm Hồ Điệp, thích nhất là Đường. Cậu khiến tôi có cảm giác rất cool, giống người Mỹ chúng tôi vậy.
- Không, tôi là người Hoa mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy. Tôi biết mà. Tôi biết mà. Cậu là người Hoa. Tôi chỉ cảm thấy phương thức xử sự của cậu giống thôi.
Fans hâm mộ xinh đẹp Mỹ Phù này làm một động tác vung nắm đấm.
- Rất cool, rất có sức mạnh.
- Chuyện này quá dã man rồi. Về sau tôi sẽ văn minh hơn một chút.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không, không, không. Như vậy rất tốt.
Mỹ Phù vung tay.
- Cậu khó có thể tưởng tượng được, khi tôi nhìn thấy tên cậu trong danh sách, hơn nữa tra lại đúng là Đường Trọng mà tôi yêu thích thì tôi đã vui tới mức nào đâu. Đường, cậu đã tới Yale rồi, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu rất tốt.
/1166
|