Tiêu tai rủi ro.
Không chỉ có người Trung Quốc biết rõ đạo lý này, người Pháp cũng biết.
Đối với Ole Raffarin mà nói, quả thật 500 vạn Đô-la không phải là một con số quá lớn nhưng số tiền kia cũng tuyệt đối không nhỏ. Chính là cũng đủ làm một tháng nhãn hiệu quảng cáo ở trên toàn bộ tạp chí nổi tiếng nhất thế giới.
Đưa một khoản tiền không công như vậy cho cái gã người Trung Quốc này, trong lòng của hắn quả thật có chút không thoải mái. Thế nhưng so sánh cùng địa vị, danh dự của mình thì quả thật là không coi là cái gì. Hắn không thể để cho đoạn video này bị truyền đi, hắn không thể dễ dàng để chuyện như vậy xảy ra.
- Cám ơn Ole tiên sinh đã rộng rãi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng tôi nhớ ông không làm rõ một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Ole Raffarin hỏi.
- Đường Trọng tiên sinh, tôi đã đưa ra thành ý của tôi. Thật không muốn giấu diếm, tôi đưa ra 500 vạn Đô-la là điều kiện tốt nhất rồi, tôi sẽ không tiếp nhận xảo trá không giới hạn, bởi vì cái đó quá ngu xuẩn rồi.
- Vậy sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng điều kiện như vậy có thể không thỏa mãn được khẩu vị của tôi. Trong mắt tôi, 500 vạn Đô-la chỉ là phí tổn thất danh dự của tôi mà thôi.
- Đã bồi thường cậu phí tổn thất danh dự, cậu còn muốn cái gì nữa?
- Ông nói như vậy không đúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tôi đang đi trên đường, con của ông vô duyên vô cớ xông lại đánh một quyền vào mặt tôi, sau đó lại cho tôi mười khối tiền, nói đây là phí bồi thường tổn thất của tôi. Nói như vậy, tôi có thể cho rằng chuyện này hoàn hoàn không phát sinh qua sao?
- Nếu là ông, chắc ông cũng không định cứ bỏ qua như vậy chứ? Cậu đánh tôi một quyền, sau đó bồi thường cho tôi một khoản tiền, đây là chuyện đương nhiên đấy. Đừng có làm bộ dạng cậu cho tôi ăn bao nhiêu thiệt thòi thì tôi phải chiếm được bấy nhiều tiện nghi, cậu cho tôi 500 vạn thì chuyện này mới tạm thời là gang tay. Thế nhưng tôi vô duyên vô cớ bị người đánh một quyền, trong lòng tôi rất tức giận đấy. Tôi không bắt nạt người, người cũng không thể bắt nạt tôi. Người bắt nạt tôi, tôi phải bắt nạt lại. Ông hiểu được những lời tôi nói này chứ?
- Tôi hiểu rõ.
Ole cảm giác mình bị thằng này quấn cho chóng mặt. Con của tôi đánh cậu, tôi nguyện ý bồi thường cậu 500 vạn Đô-la. Chuyện này không phải là chấm dứt sao? Như thế vẫn còn chưa đủ sao?
- Hiểu rõ là tốt rồi.
Đường Trọng cao hứng nói. Hắn vẫn không tin tưởng đối với năng lực biểu đạt bằng tiếng Anh của mình.
- Nói cách khác, ông phải cho tôi chiếm chút tiện nghi mới được.
- Cậu còn muốn cái gì?
Lúc này, rốt cuộc Ole Raffarin tiên sinh đã nghe rõ. Chính là 500 vạn đô la không đủ, thằng này thật đúng là tham lam đấy.
- Kỳ thật tôi cũng không muốn hủy diệt nhãn hiệu Guge này.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nói ra yêu cầu của cậu đi.
Ole Raffarin nói. Hắn không thể chịu được tên hỗn đản này, nghĩ thầm phải mau chóng đuổi hắn đi. Bây giờ thân thể bọn hắn còn trần truồng uốn tại trong chăn, cái này lại để cho hắn cảm thấy rất nhục nhã.
- Tôi cùng với Guge hợp tác.
Đường Trọng nói.
- Ông nghĩ đi, nếu như cái nhãn hiệu này trở thành nhãn hiệu chung của chúng ta thì chắc chắn tôi sẽ không đành lòng hủy diệt nó rồi. Hơn nữa, người khác muốn hủy cũng không được, tôi sẽ dốc sức liều mạng cùng bọn họ. Lực lượng bảo hộ của hai người lớn hơn một. Hai người thủ hộ cùng một nhãn hiệu, không phải là càng thêm kiên cố tin cậy hơn sao?
- Điều đó không có khả năng.
Thiếu chút nữa, Ole Raffarin nhảy dựng lên. Hắn không ngờ người này thậm chí có chủ ý đánh vào nhãn hiệu Guge của hắn. Đó là sinh tồn của gia tộc bọn họ, là một con gà chỉ biết đẻ trứng. Làm sao hắn có thể đưa con gà này cho kẻ khác?
Nói sau, hắn dựa vào cái gì? Chỉ bằng một đoạn video này trong tay hắn sao?
Ngây thơ!
- Ole tiên sinh, ông không hề suy nghĩ thật kỹ sao?
Đường Trọng kiên nhẫn khuyên nhủ.
- Đúng vậy. Tôi không cần cân nhắc.
Thái độ Ole Raffarin kiên quyết nói.
- Đây là không có khả năng đấy. Không tệ, cậu có đoạn video kia, quả thật có thể đủ mang đến ảnh hưởng xấu cho tôi cùng nhãn hiệu Guge, nhưng cái này cũng không sẽ hủy diệt nhãn hiệu Guge. Người sáng lập GIANNIVERSACE cũng có người yêu đồng tính, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng lẽ Versace cũng bị hủy diệt rồi sao? Không. GIANNLVERSACE vẫn là một trong những nhãn hiệu có giá trị nhất trên thế giới.
- Đương nhiên là không.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng ông khác hắn. Hắn không phủ nhận giới tính của mình, còn ông lại đã có vợ và con. Ông phản bội gia đình của ông. Không tệ, dĩ nhiên là do ông lựa chọn giới tính tự do, nhưng vợ và con ông thì sao? Bọn họ không phải là người vô tội hay sao?
- Thứ hai, mọi người đều biết Versace tiên sinh là người đồng tính luyến ái, thế nhưng có ai có video quay bọn họ không? Nếu có thì chắc hẳn cũng sẽ được lăng xê vô cùng nhiệt liệt đấy. Nếu như tôi bán video này đi, ông cảm thấy bọn hắn sẽ trả tôi bao nhiêu?
- Thứ ba.
Đường Trọng nhìn người đàn ông đang uốn tại trong chăn không chịu ngẩng đầu lên kia nói:
- Nghị viên tiên sinh, ông cảm thấy điều kiện của tôi rất hà khắc sao?
Người đàn ông kia ngẩng mạnh đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Đường Trọng.
Làm sao hắn biết thân phận của mình? Làm sao hắn biết mình là ai?
Hắn là người Trung Quốc, tại sao lại biết mấy chuyện này?
Đúng vậy, nếu như phần video này bị truyền đi, tiền đồ chính trị của hắn sẽ triệt để bị hủy diệt rồi. Bị hủy diệt không chỉ là tiền đồ chính trị, còn có cả người nhà của hắn.
Người đàn ông nói bằng tiếng Pháp cùng với Ole Raffarin, cảm xúc của Ole Raffarin liền trở nên rất táo bạo. Người đàn ông ấm giọng an ủi, Ole Raffarin mới dần dần thở bình thường lại.
Ánh mắt Ole Raffarin hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Nói cách cậu muốn hợp tác.
- Chúng ta lập lại một nhãn hiệu mới.
Đường Trọng nói.
- Tôi, hoặc là nói công ty của tôi cùng tập đoàn các ông hùn vốn chế tạo một nhãn hiệu mới. Cái nhãn hiệu này có thể tính toán là nhãn hiệu phụ của Guge, nhưng lại để tôi khống chế hoàn toàn cổ phần.
Ole nhíu mày, nói:
- Cậu nghĩ tại xây dựng một thương hiệu nhỏ tại Trung Quốc sao?
- Không, một thương hiệu rất lớn.
Đường Trọng nói.
- Cái gì?
Ole nhảy dựng lên, nói:
- Guge chính là thương hiệu lớn.
- Tôi muốn thương hiệu lớn hơn.
Đường Trọng nói.
- Tựa như EL hoặc là LOUISVUITTON.
- Điều đó không có khả năng.
Ole nói.
- Ole tiên sinh, ông còn chưa hiểu sao? Ông không có thêm lựa chọn nào nữa.
- Tôi đã từ chức. Hiện tại chuyện của công ty đều là do con tôi quản lý. Hình tượng của tôi bị hao tổn không quan trọng, hắn mới là hạch tâm công ty.
Ole Raffarin hung ác nói. Hắn đã không tiếc cá chết lưới rách rồi.
- Ừ.
Đường Trọng nhẹ gật đầu.
- Tôi cũng đa nghĩ tới, vừa rồi ông hỏi tôi một vấn đề tôi còn chưa kịp trả lời, điều này thật sự là quá thất lễ. Vừa rồi ông hỏi tôi là vào bằng cách nào, tôi nói cho ông biết, là tôi bò trên tường đến đấy. Tôi đã lừa gạt đám vệ sĩ của các ông. Tôi còn có thể nói cho ông biết, trước khi đám vệ sĩ của các ông vào cánh cửa này, tôi đã bình yên vô sự rời đi, thậm chí bọn hắn đều nhìn không tới cái bóng của tôi. Dưới sự bảo vệ của thực lực tuyệt đối, muốn tìm kiếm con trai sắc lang của ông cũng không phải là chuyện khó khăn đúng không?
Hắn giễu cợt nhìn Ole Raffarin, nói:
- Không thể không nói, con trai có tướng mạo anh tuấn của ông giỏi hơn những gì ông nghĩ nhiều. Ông nói xem, nếu như những ảnh chụp này bị người cho hấp thụ ánh sáng, gia tộc Raffarin các người còn có thể dừng chân tại Paris sao?
Trong lúc nói chuyện, Đường Trọng móc ra một túi giấy từ trong túi tiền.
Ole mở túi giấy ra, nhìn thấy ảnh chụp bên trong, thoáng cái mặt xám như tro.
- Ole tiên sinh, không phải tôi muốn nhãn hiệu Guge của các người, tôi chỉ là muốn một cái nhãn hiệu phụ mà thôi. Chỉ cần gia tộc Raffarin thừa nhận huyết thống nhãn hiệu kia của tôi thuần khiết là được rồi. Yêu cầu này không phải là quá mức chứ?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Thậm chí, tôi có thể hào phóng cho các ông hai phần cổ phần của công ty.
- Năm phần.
Ole Raffarin nói.
- Ba phần.
- Bốn phần.
- Ba phần.
- Bốn phần.
Đường Trọng cầm ly thủy tinh trước mặt lên rồi ném đi.
Răng rắc.
Ly thủy tinh nện ở trên tường nát vụn rơi xuống.
Đường Trọng nổi trận lôi đình, nói:
- Tôi nói ba phần là ba phần.
- Thành giao
Ole Raffarin ôm đầu gấp giọng nói.
- Đến. Chúng ta cạn một chén.
Đường Trọng giơ chén rượu đỏ lên, cười ha hả nói:
- Cảm ơn Ole tiên sinh cùng El tiên sinh đại lực ủng hộ tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng, nhanh chóng đưa nhãn hiệu ANGEL của chúng ta trở thành một trong những nhãn hiệu xa xỉ, nổi tiếng nhất thế giới. Cũng hy vọng nó có thể trở thành nhãn hiệu vinh quang của nhãn hiệu Guge.
- Cho tới bây giờ tôi cũng không hoài nghi chút điểm này.
Ole Raffarin tiên sinh bưng chén rượu lên nói.
Sắc mặt El tái nhợt, bưng chén rượu lên nhấp một miếng, cũng không nói được lời gì.
Lúc này hắn thua thật sự là quá thê thảm.
Cái gì là nhãn hiệu phụ? Hắn không ngốc, làm sao có thể không rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tên hỗn đản kia, hắn muốn xâm nhập vào thị trường xa xỉ phẩm kiếm một chén canh. Thế nhưng thị trường xa xỉ phẩm bị những gia tộc có lịch sử mấy trăm nay như bọn hắn chiếm cứ. Lịch sử bọn hắn đã lâu, huyết thống thuần khiết, hiện tại muốn bọn hắn chế tạo một nhãn hiệu mới dường như là chuyện không thể nào.
Vì vậy, hắn liền muốn ra loại độc chiêu mượn gà đẻ trứng này. Cái gọi là nhãn hiệu phụ, kỳ thật chính là Đường Trọng sở hữu nhãn hiệu tư nhân. Bởi vì lưng hắn tựa gia tộc Raffarin cùng nhãn hiệu Guge, ngoại giới cũng dễ dàng sinh ra cảm giác tin cậy đối với bọn họ.
Đợi đến lúc bọn hắn nổi tiếng hoặc là thị trường thành thục, nhất định bọn hắn sẽ rời khỏi nhãn hiệu Guge mà đi. Nói cách khác, bọn họ sẽ phải tẩm bổ một đối thủ cạnh tranh cường đại khác.
Đây chính đích thủ đoạn của hắn, thật đúng là lão luyện độc ác.
Thế nhưng, hắn có thể làm gì bây giờ?
Thu Tĩnh Văn cùng Thu Ý Hàn cũng bưng chén rượu lên, khóe mắt đang cười, dáng tươi cười lại có chút quỷ dị.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy ngày hôm trước hai bên còn công kích nhau, sao bây giờ đã trở thành bạn? Còn muốn cùng chế tạo nhãn hiệu phụ, điều này thật sự là quá kì quái.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vui vẻ nhìn Đường Trọng, hận không thể mở đầu Đường Trọng ra xem rốt cuộc hắn đã làm gì.
Không chỉ có người Trung Quốc biết rõ đạo lý này, người Pháp cũng biết.
Đối với Ole Raffarin mà nói, quả thật 500 vạn Đô-la không phải là một con số quá lớn nhưng số tiền kia cũng tuyệt đối không nhỏ. Chính là cũng đủ làm một tháng nhãn hiệu quảng cáo ở trên toàn bộ tạp chí nổi tiếng nhất thế giới.
Đưa một khoản tiền không công như vậy cho cái gã người Trung Quốc này, trong lòng của hắn quả thật có chút không thoải mái. Thế nhưng so sánh cùng địa vị, danh dự của mình thì quả thật là không coi là cái gì. Hắn không thể để cho đoạn video này bị truyền đi, hắn không thể dễ dàng để chuyện như vậy xảy ra.
- Cám ơn Ole tiên sinh đã rộng rãi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng tôi nhớ ông không làm rõ một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Ole Raffarin hỏi.
- Đường Trọng tiên sinh, tôi đã đưa ra thành ý của tôi. Thật không muốn giấu diếm, tôi đưa ra 500 vạn Đô-la là điều kiện tốt nhất rồi, tôi sẽ không tiếp nhận xảo trá không giới hạn, bởi vì cái đó quá ngu xuẩn rồi.
- Vậy sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng điều kiện như vậy có thể không thỏa mãn được khẩu vị của tôi. Trong mắt tôi, 500 vạn Đô-la chỉ là phí tổn thất danh dự của tôi mà thôi.
- Đã bồi thường cậu phí tổn thất danh dự, cậu còn muốn cái gì nữa?
- Ông nói như vậy không đúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tôi đang đi trên đường, con của ông vô duyên vô cớ xông lại đánh một quyền vào mặt tôi, sau đó lại cho tôi mười khối tiền, nói đây là phí bồi thường tổn thất của tôi. Nói như vậy, tôi có thể cho rằng chuyện này hoàn hoàn không phát sinh qua sao?
- Nếu là ông, chắc ông cũng không định cứ bỏ qua như vậy chứ? Cậu đánh tôi một quyền, sau đó bồi thường cho tôi một khoản tiền, đây là chuyện đương nhiên đấy. Đừng có làm bộ dạng cậu cho tôi ăn bao nhiêu thiệt thòi thì tôi phải chiếm được bấy nhiều tiện nghi, cậu cho tôi 500 vạn thì chuyện này mới tạm thời là gang tay. Thế nhưng tôi vô duyên vô cớ bị người đánh một quyền, trong lòng tôi rất tức giận đấy. Tôi không bắt nạt người, người cũng không thể bắt nạt tôi. Người bắt nạt tôi, tôi phải bắt nạt lại. Ông hiểu được những lời tôi nói này chứ?
- Tôi hiểu rõ.
Ole cảm giác mình bị thằng này quấn cho chóng mặt. Con của tôi đánh cậu, tôi nguyện ý bồi thường cậu 500 vạn Đô-la. Chuyện này không phải là chấm dứt sao? Như thế vẫn còn chưa đủ sao?
- Hiểu rõ là tốt rồi.
Đường Trọng cao hứng nói. Hắn vẫn không tin tưởng đối với năng lực biểu đạt bằng tiếng Anh của mình.
- Nói cách khác, ông phải cho tôi chiếm chút tiện nghi mới được.
- Cậu còn muốn cái gì?
Lúc này, rốt cuộc Ole Raffarin tiên sinh đã nghe rõ. Chính là 500 vạn đô la không đủ, thằng này thật đúng là tham lam đấy.
- Kỳ thật tôi cũng không muốn hủy diệt nhãn hiệu Guge này.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nói ra yêu cầu của cậu đi.
Ole Raffarin nói. Hắn không thể chịu được tên hỗn đản này, nghĩ thầm phải mau chóng đuổi hắn đi. Bây giờ thân thể bọn hắn còn trần truồng uốn tại trong chăn, cái này lại để cho hắn cảm thấy rất nhục nhã.
- Tôi cùng với Guge hợp tác.
Đường Trọng nói.
- Ông nghĩ đi, nếu như cái nhãn hiệu này trở thành nhãn hiệu chung của chúng ta thì chắc chắn tôi sẽ không đành lòng hủy diệt nó rồi. Hơn nữa, người khác muốn hủy cũng không được, tôi sẽ dốc sức liều mạng cùng bọn họ. Lực lượng bảo hộ của hai người lớn hơn một. Hai người thủ hộ cùng một nhãn hiệu, không phải là càng thêm kiên cố tin cậy hơn sao?
- Điều đó không có khả năng.
Thiếu chút nữa, Ole Raffarin nhảy dựng lên. Hắn không ngờ người này thậm chí có chủ ý đánh vào nhãn hiệu Guge của hắn. Đó là sinh tồn của gia tộc bọn họ, là một con gà chỉ biết đẻ trứng. Làm sao hắn có thể đưa con gà này cho kẻ khác?
Nói sau, hắn dựa vào cái gì? Chỉ bằng một đoạn video này trong tay hắn sao?
Ngây thơ!
- Ole tiên sinh, ông không hề suy nghĩ thật kỹ sao?
Đường Trọng kiên nhẫn khuyên nhủ.
- Đúng vậy. Tôi không cần cân nhắc.
Thái độ Ole Raffarin kiên quyết nói.
- Đây là không có khả năng đấy. Không tệ, cậu có đoạn video kia, quả thật có thể đủ mang đến ảnh hưởng xấu cho tôi cùng nhãn hiệu Guge, nhưng cái này cũng không sẽ hủy diệt nhãn hiệu Guge. Người sáng lập GIANNIVERSACE cũng có người yêu đồng tính, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng lẽ Versace cũng bị hủy diệt rồi sao? Không. GIANNLVERSACE vẫn là một trong những nhãn hiệu có giá trị nhất trên thế giới.
- Đương nhiên là không.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng ông khác hắn. Hắn không phủ nhận giới tính của mình, còn ông lại đã có vợ và con. Ông phản bội gia đình của ông. Không tệ, dĩ nhiên là do ông lựa chọn giới tính tự do, nhưng vợ và con ông thì sao? Bọn họ không phải là người vô tội hay sao?
- Thứ hai, mọi người đều biết Versace tiên sinh là người đồng tính luyến ái, thế nhưng có ai có video quay bọn họ không? Nếu có thì chắc hẳn cũng sẽ được lăng xê vô cùng nhiệt liệt đấy. Nếu như tôi bán video này đi, ông cảm thấy bọn hắn sẽ trả tôi bao nhiêu?
- Thứ ba.
Đường Trọng nhìn người đàn ông đang uốn tại trong chăn không chịu ngẩng đầu lên kia nói:
- Nghị viên tiên sinh, ông cảm thấy điều kiện của tôi rất hà khắc sao?
Người đàn ông kia ngẩng mạnh đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Đường Trọng.
Làm sao hắn biết thân phận của mình? Làm sao hắn biết mình là ai?
Hắn là người Trung Quốc, tại sao lại biết mấy chuyện này?
Đúng vậy, nếu như phần video này bị truyền đi, tiền đồ chính trị của hắn sẽ triệt để bị hủy diệt rồi. Bị hủy diệt không chỉ là tiền đồ chính trị, còn có cả người nhà của hắn.
Người đàn ông nói bằng tiếng Pháp cùng với Ole Raffarin, cảm xúc của Ole Raffarin liền trở nên rất táo bạo. Người đàn ông ấm giọng an ủi, Ole Raffarin mới dần dần thở bình thường lại.
Ánh mắt Ole Raffarin hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Nói cách cậu muốn hợp tác.
- Chúng ta lập lại một nhãn hiệu mới.
Đường Trọng nói.
- Tôi, hoặc là nói công ty của tôi cùng tập đoàn các ông hùn vốn chế tạo một nhãn hiệu mới. Cái nhãn hiệu này có thể tính toán là nhãn hiệu phụ của Guge, nhưng lại để tôi khống chế hoàn toàn cổ phần.
Ole nhíu mày, nói:
- Cậu nghĩ tại xây dựng một thương hiệu nhỏ tại Trung Quốc sao?
- Không, một thương hiệu rất lớn.
Đường Trọng nói.
- Cái gì?
Ole nhảy dựng lên, nói:
- Guge chính là thương hiệu lớn.
- Tôi muốn thương hiệu lớn hơn.
Đường Trọng nói.
- Tựa như EL hoặc là LOUISVUITTON.
- Điều đó không có khả năng.
Ole nói.
- Ole tiên sinh, ông còn chưa hiểu sao? Ông không có thêm lựa chọn nào nữa.
- Tôi đã từ chức. Hiện tại chuyện của công ty đều là do con tôi quản lý. Hình tượng của tôi bị hao tổn không quan trọng, hắn mới là hạch tâm công ty.
Ole Raffarin hung ác nói. Hắn đã không tiếc cá chết lưới rách rồi.
- Ừ.
Đường Trọng nhẹ gật đầu.
- Tôi cũng đa nghĩ tới, vừa rồi ông hỏi tôi một vấn đề tôi còn chưa kịp trả lời, điều này thật sự là quá thất lễ. Vừa rồi ông hỏi tôi là vào bằng cách nào, tôi nói cho ông biết, là tôi bò trên tường đến đấy. Tôi đã lừa gạt đám vệ sĩ của các ông. Tôi còn có thể nói cho ông biết, trước khi đám vệ sĩ của các ông vào cánh cửa này, tôi đã bình yên vô sự rời đi, thậm chí bọn hắn đều nhìn không tới cái bóng của tôi. Dưới sự bảo vệ của thực lực tuyệt đối, muốn tìm kiếm con trai sắc lang của ông cũng không phải là chuyện khó khăn đúng không?
Hắn giễu cợt nhìn Ole Raffarin, nói:
- Không thể không nói, con trai có tướng mạo anh tuấn của ông giỏi hơn những gì ông nghĩ nhiều. Ông nói xem, nếu như những ảnh chụp này bị người cho hấp thụ ánh sáng, gia tộc Raffarin các người còn có thể dừng chân tại Paris sao?
Trong lúc nói chuyện, Đường Trọng móc ra một túi giấy từ trong túi tiền.
Ole mở túi giấy ra, nhìn thấy ảnh chụp bên trong, thoáng cái mặt xám như tro.
- Ole tiên sinh, không phải tôi muốn nhãn hiệu Guge của các người, tôi chỉ là muốn một cái nhãn hiệu phụ mà thôi. Chỉ cần gia tộc Raffarin thừa nhận huyết thống nhãn hiệu kia của tôi thuần khiết là được rồi. Yêu cầu này không phải là quá mức chứ?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Thậm chí, tôi có thể hào phóng cho các ông hai phần cổ phần của công ty.
- Năm phần.
Ole Raffarin nói.
- Ba phần.
- Bốn phần.
- Ba phần.
- Bốn phần.
Đường Trọng cầm ly thủy tinh trước mặt lên rồi ném đi.
Răng rắc.
Ly thủy tinh nện ở trên tường nát vụn rơi xuống.
Đường Trọng nổi trận lôi đình, nói:
- Tôi nói ba phần là ba phần.
- Thành giao
Ole Raffarin ôm đầu gấp giọng nói.
- Đến. Chúng ta cạn một chén.
Đường Trọng giơ chén rượu đỏ lên, cười ha hả nói:
- Cảm ơn Ole tiên sinh cùng El tiên sinh đại lực ủng hộ tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng, nhanh chóng đưa nhãn hiệu ANGEL của chúng ta trở thành một trong những nhãn hiệu xa xỉ, nổi tiếng nhất thế giới. Cũng hy vọng nó có thể trở thành nhãn hiệu vinh quang của nhãn hiệu Guge.
- Cho tới bây giờ tôi cũng không hoài nghi chút điểm này.
Ole Raffarin tiên sinh bưng chén rượu lên nói.
Sắc mặt El tái nhợt, bưng chén rượu lên nhấp một miếng, cũng không nói được lời gì.
Lúc này hắn thua thật sự là quá thê thảm.
Cái gì là nhãn hiệu phụ? Hắn không ngốc, làm sao có thể không rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tên hỗn đản kia, hắn muốn xâm nhập vào thị trường xa xỉ phẩm kiếm một chén canh. Thế nhưng thị trường xa xỉ phẩm bị những gia tộc có lịch sử mấy trăm nay như bọn hắn chiếm cứ. Lịch sử bọn hắn đã lâu, huyết thống thuần khiết, hiện tại muốn bọn hắn chế tạo một nhãn hiệu mới dường như là chuyện không thể nào.
Vì vậy, hắn liền muốn ra loại độc chiêu mượn gà đẻ trứng này. Cái gọi là nhãn hiệu phụ, kỳ thật chính là Đường Trọng sở hữu nhãn hiệu tư nhân. Bởi vì lưng hắn tựa gia tộc Raffarin cùng nhãn hiệu Guge, ngoại giới cũng dễ dàng sinh ra cảm giác tin cậy đối với bọn họ.
Đợi đến lúc bọn hắn nổi tiếng hoặc là thị trường thành thục, nhất định bọn hắn sẽ rời khỏi nhãn hiệu Guge mà đi. Nói cách khác, bọn họ sẽ phải tẩm bổ một đối thủ cạnh tranh cường đại khác.
Đây chính đích thủ đoạn của hắn, thật đúng là lão luyện độc ác.
Thế nhưng, hắn có thể làm gì bây giờ?
Thu Tĩnh Văn cùng Thu Ý Hàn cũng bưng chén rượu lên, khóe mắt đang cười, dáng tươi cười lại có chút quỷ dị.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy ngày hôm trước hai bên còn công kích nhau, sao bây giờ đã trở thành bạn? Còn muốn cùng chế tạo nhãn hiệu phụ, điều này thật sự là quá kì quái.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vui vẻ nhìn Đường Trọng, hận không thể mở đầu Đường Trọng ra xem rốt cuộc hắn đã làm gì.
/1166
|