Thân hình như ảo ảnh, hai chân như xe gió, kình phong gào thét, mỗi đòn đều đánh về phía huyệt Thái dương của Đường Trọng.
Tám mươi roi, tám mươ mốt roi, tám mươi hai roi.
Đường Trọng không ngừng lui về phía sau, thân thể Liên Hoa cũng không ngừng tiến về phía trước.
Thân thể Đường Trọng lui về tới cửa viện, thân thể xoay tròn của Liên Hoa cũng như bóng với hình mà đuổi tới bên ngoài cửa.
Một trăm lẻ một roi, một lẻ hai roi, một lẻ ba roi.
Cô giống như không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không ngừng lại, khiến số lượng này tăng lên rất nhanh.
Tốc độ của cô nhanh như vậy, càng lúc càng nhanh, cuối cùng Đường Trọng cũng không nhìn thấy tay, chân, người của cô nữa, chỉ thấy một bóng dáng như quỷ mị công kích mình.
Trong trời chiều, bốn phía là sức mạnh của nước Anh này, cảnh tượng đó quả thực là đặc biệt quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác nặng nề, giống như tình cảnh này đã xuất hiện ở đây từ sớm rồi, mấy trăm năm, mấy ngàn năm vậy.
Chính đang vào lúc hắn hoảng thần, Liên Hoa lại biến ảo chiêu thức.
Bởi Đường Trọng né tránh mãi, căn bản không va chạm đối cứng với cô, khiến cô cũng không có cách nào mượn lực được.
Thể lực cô không ết, nếu tiếp tục như thế mãi thì cũng đến lúc phải hết. Hơn nữa công kích tiếp theo yếu đi rồi thì chỉ có thể để đối thủ túm được.
Đây là một nguy hiểm mà cao thủ không muốn đối mặt.
Thân thể cô xoay tròn nàng lại dùng một tốc độ không thể hình dung được mà dừng lại, giống như có người bấm điều khiển từ xa stop lại vậy.
Từ cực động tới cực tĩnh, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Đùi phải của cô hóa thành một cây roi ác liệt sắc bén, dùng tư thế chưa từng có từ trước tới nay đánh về phía ngực Đường Trọng.
Đường Trọng lui về phía sau một bước, sau đó đầu gối hai chân tách ra, khom người xuống, thực hiện một tư thế trung bình tấn giản dị.
Động tác này rất đơn giản, lại bởi khí lực hắn phóng ra ngoài mà khiến mặt cỏ nơi hắn đặt chân bị đè ép, xuất hiện hai hố lõm.
Thân thể hắn cong về phía trước, hai tay thò giống như hầu tử hái đào.
Một tay đánh, một tay bắt.
Không, hẳn phải là một tay chuẩn bị tấn công, một tay đón đỡ mới đúng.
Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá nổi.
Thế nhưng tất cả võ giả đều hiểu rõ, động tác càng nhanh thì biến chiêu càng khó.
Nếu anh để cho đối thủ khó chống đỡ thì bản thân thật ra cũng khó thay đổi đường đi của nó.
Thế nhưng Liên Hoa lại một lần nữa khiêu chiến ánh mắt và cực hạn thân thể của Đường Trọng.
Toàn thân cô giống như không có xương cốt, khi chân cô đánh tới ngực Đường Trọng thì thân thể cô đang bay lượn trên không lại hạ xuống.
Nói cách khác, công kích vốn đánh vào ngực giờ lại rơi vào phần bụng.
À, mũi chân cô còn đè xuống phía dưới, một đòn này đá vào hạ bộ của Đường Trọng....
Nếu bị đá trúng, ít nhất là cậu nhỏ của Đường Trọng sẽ bị tổn thương nặng nề hoặc hậu quả là mất thứ duy trì nòi giống.
Đánh người không đánh mặt, đá người không đá trứng.
Đường Trọng rất tức giận.
Người phụ nữ này quả thực quá mức. mình chỉ đến thăm em gái ruột một chút, thế mà cô ta lại liên tục dùng sát chiêu, hận không thể đưa mình vào cõi chết sao?
Động tác biến chiêu của Liên Hoa quá nhanh, hoàn thanh trong tích tắc, căn bản không cho Đường Trọng có thời gian chuẩn bị.
Đương nhiên, đã là một cao thủ, biến chiêu cũng không cần thời gian.
Đó là bản năng, bản năng của thân thể, bản năn với nguy cơ, giống như giác quan thứ sáu mà phụ nữ suốt ngày khoe mình có, càng đoán càng sai ấy.
Đàn ông không cần giác quan thứ bảy nhưng tuyệt đối có giác quan thứ sáu đấy.
Chút điểm này chớ nên hoài nghi!
Rầm!
Hai tay Đường Trọng hạ xuống, ngăn được mũi chân Liên Hoa.
Tay không tấc sắt đối phó với giày cao gót của Liên Hoa, Đường Trọng coi như bị tổn thất nặng. Nếu không phải hắn dùng sức thỏa đáng, mũi giày sắc bén kia đã đâm thủng lòng bàn tay hắn rồi.
Hơn nữa lúc Đường Trọng bay tới Paris đã bị phỏng, giờ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Bị cô đâm như vậy, chỗ da thịt đã bị thương kia lại nổ tung một lần nữa.
Da tróc thị bong, máu tươi ròng ròng.
Đường Trọng cũng không cho cô sống khá giả, bởi hắn đã tháo chiếc giầy trên chân Liên Hoa xuống.
Đương nhiên chỉ có một chiếc giầy thì nhất định chưa thể thỏa mãn khẩu vị tham lam của Đường Trọng.
Thân thể hắn lao mạnh về phía trước, khi chân phải vừa mất một chiếc giầy của Liên Hoa còn chưa kịp rơi xuống mặt đất.
Liên Hoa cuối cùng cũng là một cô gái, sức mạnh không thể lớn bằng Đường Trọng, càng không có cách nào ứng phó được với lực lao của hắn.
Bịch...
Thân thể Liên Hoa ngã xuống đất, thân thể Đường Trọng nặng nề đè lên người cô.
Hai người lăn mình tại cửa vào, cắn xé, hôn môi... Không, là cắn răng.
Đường Trọng lại cắn một phát trên cánh tay Liên Hoa, bởi cô gái đáng giận này muốn dùng khuỷu tay công kích vào mặt hắn.
Tay đã bị thương, trứng suýt nữa bị đánh vỡ, mặt bị đánh nữa thì Đường Trọng còn lấy cái gì mà vào cửa gặp em gái nữa?
Lúc này hắn tuyệt đối không để cho cô thực hiện được.
- Đáng chết.
Liên Hoa mở miệng mắng.
Còn đang muốn công kích, thế nhưng thân thể cô lại không có cách nào nhúc nhích được nữa.
Hai tay cô bị hai tay Đường Trọng túm, hai chân bị hai chân hắn kẹp lại. Thân thể hai người bọn họ dùng một tư thế vô cùng cổ quái... À, giống như là hai người yêu nhau vừa gặp lại, em quấn anh anh quấn em vậy.
Thật sự là quấn nhau. Đừng hiểu sau nhé, người quần nhau không thể thoát ra đây này.
- Cô tốt nhất là thành thật một chút cho tôi.
Đường Trọng hung dữ nói. Hôm nay hắn thật sự đã bị cô gái này chọc tức. nếu không phải cô là vệ sĩ của Đường Tâm, hơn nữa trong nội tâm hắn cũng có chút tâm tư với cô thì hắn cũng chẳng thèm khách sao như vậy. Không nói giết người lấy máu, bẻ gẫy một tay một chân hoặc là chiếm chút lợi trên ngực cô cũng là chuyện nhất định không thể thiếu.
tựa như Công Tôn Tiểu Ý khiêu khích hắn nhiều lần, anh bạn chính nhân quân tử Đường Trọng không thể nhịn được, cuối cùng làm một chuyện điên cuồng biến thái. Có câu thế nào nhỉ? Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người. Đường Trọng nổi giận cũng sẽ đánh con gái.
- Tôi đã nói rồi, không cho anh vào.
Liên Hoa nói.
- Tôi tới thăm em gái tôi, dựa vào cái gì mà không cho tôi vào?
Đường Trọng cười lạnh nói. Hắn không thèm nghe mấy quy định vớ va vớ vẩn của cô gái này. Hắn nhất định phải nhìn thấy Đường Tâm tận mắt.
Hắn mặc kệ hiện giờ cô ấy thế nào, dù tỉnh hay hôn mê, dù tinh thần vô cùng phần khởi hay là hấp hối, dù trị liệu thành công hay không thì hắn cũng muốn chính thức gặp Đường Tâm.
Đây là con đường của tôi, cũng là lý tưởng của tôi. Ai cũng không thể ngăn cản được.
- Bởi vì cô ấy không cho anh vào.
Liên Hoa nói.
- Nó tỉnh lại rồi à?
Đường Trọng vui vẻ trong lòng. Lần đầu khi Liên Hoa nói Đường Tâm không cho hắn vào thì hắn còn hoàn toàn không tin. Bởi vì Đường Tâm là em gái mình, theo nhật ký cô ghi lại thì có thể thấy là cô rất quan tâm tới người anh chưa từng gặp mặt này. Cũng chính bởi cuốn nhật ký kia, vốn Đường Trọng có chút lạnh lùng tuyệt tình, còn có hơi hận với hai người giờ lại có thể xảy ra thay đổi thái độ long trời lở đất, mới có thể tiếp nhận quyết định thiên tài kia của Bạch Tố.
Nếu là trước kia thì hắn nhất định sẽ nói đây là quyết định ngu ngốc. Nhưng hiện tại Bạch Tố đã trở thành người phụ nữ của hắn cho nên tất nhiên hắn cũng phải dùng từ đẹp đẽ hơn một chút.
- Đương nhiên.
Liên Hoa nói lạnh như băng, giống như lời nói của Đường Trọng đã làm tổn thương tự trọng của cô.
- Cô ấy vẫn tốt, không có chút chuyện gì cả. Chỉ là tạm thời cô ấy không muốn gặp anh thôi.
- Tôi không tin.
Đường Trọng nói.
- Tôi là anh của nó, nó tại sao lại không muốn gặp tôi? Cho dù là không muốn gặp tôi thì cũng phải do chính miệng nó nói ra. Cô bảo nói gọi điện thoại cho tôi. Cô bảo nó đứng ở cửa sổ hô với tôi một tiếng...
- Cô ấy vẽ cho anh một bức tranh.
Liên Hoa nói.
- Bức tranh đâu?
Liên Hoa nhìn Đường Trọng, nói:
- Bỏ ra.
Thân thể Đường Trọng nhích nhích về một bên, nói:
- Bức tranh đâu?
- Tôi bảo anh bỏ tay tôi ra.
Liên Hoa tức giận nói. Tuy thân thể Đường Trọng cố gắng tách ra một chút nhưng một khe hở nhỏ như vậy, tay của mình vẫn bị hắn nắm, chân mình bị hắn giữ, thế thì còn lấy bức tranh kiểu gì? Muốn dùng miệng ngậm ra sao? Vậy cũng phải duỗi miệng ra mới được.
- Cô cho tôi là đồ ngốc à?
Đường Trọng khinh thường nói.
- Thủ đoạn nhỏ như thế mà cũng muốn gạt tôi à? Có một triết gia vĩ đại đã giáo dục tôi, không nên tin lời người khác. Dù người kia là người nào cũng vậy. Thế tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng cô chứ? Cô không phải muốn gạt tôi buông cô ra, sau đó tiếp tục đánh sao?
- Tin hay không là chuyện của anh.
Liên Hoa cảm thấy lửa giận của mình bốc lên ngùn ngụt. Trước kia khi chưa gặp người này, cô còn tưởng mình cũng giống như tên, trong sách không dính bụi trần, tâm lặng như mặt nước. Hóa ra căn bản không có chuyện như vậy.
- Đương nhiên là chuyện của tôi rồi. Chẳng lẽ là chuyện của cô à?
Đường Trọng nói.
-......
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Đường Trọng hiện giờ chắc là muốn sống không được, muốn chết không xong rồi.
Nhưng ánh mắt lại có thể khiến người ta bị tổn thương.
Ánh mắt của Liên Hoa khiến Đường Trọng đau lòng.
- Sao cô cứ dùng ánh mắt si mê nhìn tôi chứ?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì anh thật là ngu ngốc.
Liên Hoa hung ác nói.
- Lời nói của cô không có độ tin cậy. Tất cả mọi người nhìn thấy tôi đều khen tôi thông minh cả.
Đường Trọng nói.
- Nếu nhưng cô có thể nói cho tôi biết bức tranh kia để ở đâu thì tôi sẽ buông cô ra.
Liên Hoa im miệng không nói. Cô chưa bao giờ để bị uy hiếp.
Vì thế Đường Trọng tiếp tục ôm lấy Liên Hoa. Đầu chân hai người quấn vào nha, giống hệt đang âm yếu nhau.
Thật lâu sau.
Thật lâu.
Thật sự là rất lâu rồi.
- Cuối cùng cô có nói hay không?
Đường Trọng lộ vẻ dữ tợn, rống giận với Liên Hoa.
Liên Hoa liếc nhìn Đường Trọng một cái, sau đó lại nhắm mắt lại.
Cô cứ nhắm mắt dưỡng thần như thế.
- Cô cứ nằm ở chỗ này đi.
Đường Trọng uy hiếp.
- Tôi đi tiểu xong sẽ trở lại. Chúng ta lại tiếp tục. Tôi cũng không tin là không chơi lại được cô.
Nói xong hắn liền buông hai tay hai chân Liên Hoa ra, bụm lấy bàng quang, bước nhanh về phía khu rừng nhỏ.
Liên Hoa đứng dậy từ mặt đất, nhìn bóng lưng lộ vẻ chật vật của Đường Trọng, mặt có vẻ băn khoăn.
́n đi này coi như không tệ.
Liên Hoa mặc váy trắng xoay tròn trên không trung giống như là đóa hoa sen, Đường Trọng thấy mặc kệ lực công kích của chiêu này thế nào nhưng lúc thi triển ra nhìn vẫn rất đẹp mắt.
Nói thì dài nhưng thật ra chỉ trong nhát mắt, Liên Hoa đã đá một cước về huyệt Thái Dương của Đường Trọng.
Đường Trọng nghiêng đầu tránh đi, một chân khác của Liên Hoa lại tập kích đến rồi đánh vào cùng một vị trí.
Đây chính là chỗ lợi của con quay, lợi dụng cơ thể xoay tròn để giữ cơ thể cân bằng không giới hạn. Hai cái chân trái phải cứ liên tục công kích mục tiêu cũng có thể giữ cho cơ thể cô ta xoay tròn không gián đoạn.
Nghe nói chủ nhân con quay khiêu chiến với tám vị La Hán Thiếu Lâm và ba đại đệ tử Thái Cực họ Trần có thể một hơi đánh ra 127 cây roi.
Giờ Đường Trọng hơi hiếu kỳ, muốn biết Liên Hoa có thể đánh ra được bao nhiêu roi.
Tám mươi roi, tám mươ mốt roi, tám mươi hai roi.
Đường Trọng không ngừng lui về phía sau, thân thể Liên Hoa cũng không ngừng tiến về phía trước.
Thân thể Đường Trọng lui về tới cửa viện, thân thể xoay tròn của Liên Hoa cũng như bóng với hình mà đuổi tới bên ngoài cửa.
Một trăm lẻ một roi, một lẻ hai roi, một lẻ ba roi.
Cô giống như không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không ngừng lại, khiến số lượng này tăng lên rất nhanh.
Tốc độ của cô nhanh như vậy, càng lúc càng nhanh, cuối cùng Đường Trọng cũng không nhìn thấy tay, chân, người của cô nữa, chỉ thấy một bóng dáng như quỷ mị công kích mình.
Trong trời chiều, bốn phía là sức mạnh của nước Anh này, cảnh tượng đó quả thực là đặc biệt quỷ dị, làm cho người ta có cảm giác nặng nề, giống như tình cảnh này đã xuất hiện ở đây từ sớm rồi, mấy trăm năm, mấy ngàn năm vậy.
Chính đang vào lúc hắn hoảng thần, Liên Hoa lại biến ảo chiêu thức.
Bởi Đường Trọng né tránh mãi, căn bản không va chạm đối cứng với cô, khiến cô cũng không có cách nào mượn lực được.
Thể lực cô không ết, nếu tiếp tục như thế mãi thì cũng đến lúc phải hết. Hơn nữa công kích tiếp theo yếu đi rồi thì chỉ có thể để đối thủ túm được.
Đây là một nguy hiểm mà cao thủ không muốn đối mặt.
Thân thể cô xoay tròn nàng lại dùng một tốc độ không thể hình dung được mà dừng lại, giống như có người bấm điều khiển từ xa stop lại vậy.
Từ cực động tới cực tĩnh, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Đùi phải của cô hóa thành một cây roi ác liệt sắc bén, dùng tư thế chưa từng có từ trước tới nay đánh về phía ngực Đường Trọng.
Đường Trọng lui về phía sau một bước, sau đó đầu gối hai chân tách ra, khom người xuống, thực hiện một tư thế trung bình tấn giản dị.
Động tác này rất đơn giản, lại bởi khí lực hắn phóng ra ngoài mà khiến mặt cỏ nơi hắn đặt chân bị đè ép, xuất hiện hai hố lõm.
Thân thể hắn cong về phía trước, hai tay thò giống như hầu tử hái đào.
Một tay đánh, một tay bắt.
Không, hẳn phải là một tay chuẩn bị tấn công, một tay đón đỡ mới đúng.
Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá nổi.
Thế nhưng tất cả võ giả đều hiểu rõ, động tác càng nhanh thì biến chiêu càng khó.
Nếu anh để cho đối thủ khó chống đỡ thì bản thân thật ra cũng khó thay đổi đường đi của nó.
Thế nhưng Liên Hoa lại một lần nữa khiêu chiến ánh mắt và cực hạn thân thể của Đường Trọng.
Toàn thân cô giống như không có xương cốt, khi chân cô đánh tới ngực Đường Trọng thì thân thể cô đang bay lượn trên không lại hạ xuống.
Nói cách khác, công kích vốn đánh vào ngực giờ lại rơi vào phần bụng.
À, mũi chân cô còn đè xuống phía dưới, một đòn này đá vào hạ bộ của Đường Trọng....
Nếu bị đá trúng, ít nhất là cậu nhỏ của Đường Trọng sẽ bị tổn thương nặng nề hoặc hậu quả là mất thứ duy trì nòi giống.
Đánh người không đánh mặt, đá người không đá trứng.
Đường Trọng rất tức giận.
Người phụ nữ này quả thực quá mức. mình chỉ đến thăm em gái ruột một chút, thế mà cô ta lại liên tục dùng sát chiêu, hận không thể đưa mình vào cõi chết sao?
Động tác biến chiêu của Liên Hoa quá nhanh, hoàn thanh trong tích tắc, căn bản không cho Đường Trọng có thời gian chuẩn bị.
Đương nhiên, đã là một cao thủ, biến chiêu cũng không cần thời gian.
Đó là bản năng, bản năng của thân thể, bản năn với nguy cơ, giống như giác quan thứ sáu mà phụ nữ suốt ngày khoe mình có, càng đoán càng sai ấy.
Đàn ông không cần giác quan thứ bảy nhưng tuyệt đối có giác quan thứ sáu đấy.
Chút điểm này chớ nên hoài nghi!
Rầm!
Hai tay Đường Trọng hạ xuống, ngăn được mũi chân Liên Hoa.
Tay không tấc sắt đối phó với giày cao gót của Liên Hoa, Đường Trọng coi như bị tổn thất nặng. Nếu không phải hắn dùng sức thỏa đáng, mũi giày sắc bén kia đã đâm thủng lòng bàn tay hắn rồi.
Hơn nữa lúc Đường Trọng bay tới Paris đã bị phỏng, giờ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Bị cô đâm như vậy, chỗ da thịt đã bị thương kia lại nổ tung một lần nữa.
Da tróc thị bong, máu tươi ròng ròng.
Đường Trọng cũng không cho cô sống khá giả, bởi hắn đã tháo chiếc giầy trên chân Liên Hoa xuống.
Đương nhiên chỉ có một chiếc giầy thì nhất định chưa thể thỏa mãn khẩu vị tham lam của Đường Trọng.
Thân thể hắn lao mạnh về phía trước, khi chân phải vừa mất một chiếc giầy của Liên Hoa còn chưa kịp rơi xuống mặt đất.
Liên Hoa cuối cùng cũng là một cô gái, sức mạnh không thể lớn bằng Đường Trọng, càng không có cách nào ứng phó được với lực lao của hắn.
Bịch...
Thân thể Liên Hoa ngã xuống đất, thân thể Đường Trọng nặng nề đè lên người cô.
Hai người lăn mình tại cửa vào, cắn xé, hôn môi... Không, là cắn răng.
Đường Trọng lại cắn một phát trên cánh tay Liên Hoa, bởi cô gái đáng giận này muốn dùng khuỷu tay công kích vào mặt hắn.
Tay đã bị thương, trứng suýt nữa bị đánh vỡ, mặt bị đánh nữa thì Đường Trọng còn lấy cái gì mà vào cửa gặp em gái nữa?
Lúc này hắn tuyệt đối không để cho cô thực hiện được.
- Đáng chết.
Liên Hoa mở miệng mắng.
Còn đang muốn công kích, thế nhưng thân thể cô lại không có cách nào nhúc nhích được nữa.
Hai tay cô bị hai tay Đường Trọng túm, hai chân bị hai chân hắn kẹp lại. Thân thể hai người bọn họ dùng một tư thế vô cùng cổ quái... À, giống như là hai người yêu nhau vừa gặp lại, em quấn anh anh quấn em vậy.
Thật sự là quấn nhau. Đừng hiểu sau nhé, người quần nhau không thể thoát ra đây này.
- Cô tốt nhất là thành thật một chút cho tôi.
Đường Trọng hung dữ nói. Hôm nay hắn thật sự đã bị cô gái này chọc tức. nếu không phải cô là vệ sĩ của Đường Tâm, hơn nữa trong nội tâm hắn cũng có chút tâm tư với cô thì hắn cũng chẳng thèm khách sao như vậy. Không nói giết người lấy máu, bẻ gẫy một tay một chân hoặc là chiếm chút lợi trên ngực cô cũng là chuyện nhất định không thể thiếu.
tựa như Công Tôn Tiểu Ý khiêu khích hắn nhiều lần, anh bạn chính nhân quân tử Đường Trọng không thể nhịn được, cuối cùng làm một chuyện điên cuồng biến thái. Có câu thế nào nhỉ? Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người. Đường Trọng nổi giận cũng sẽ đánh con gái.
- Tôi đã nói rồi, không cho anh vào.
Liên Hoa nói.
- Tôi tới thăm em gái tôi, dựa vào cái gì mà không cho tôi vào?
Đường Trọng cười lạnh nói. Hắn không thèm nghe mấy quy định vớ va vớ vẩn của cô gái này. Hắn nhất định phải nhìn thấy Đường Tâm tận mắt.
Hắn mặc kệ hiện giờ cô ấy thế nào, dù tỉnh hay hôn mê, dù tinh thần vô cùng phần khởi hay là hấp hối, dù trị liệu thành công hay không thì hắn cũng muốn chính thức gặp Đường Tâm.
Đây là con đường của tôi, cũng là lý tưởng của tôi. Ai cũng không thể ngăn cản được.
- Bởi vì cô ấy không cho anh vào.
Liên Hoa nói.
- Nó tỉnh lại rồi à?
Đường Trọng vui vẻ trong lòng. Lần đầu khi Liên Hoa nói Đường Tâm không cho hắn vào thì hắn còn hoàn toàn không tin. Bởi vì Đường Tâm là em gái mình, theo nhật ký cô ghi lại thì có thể thấy là cô rất quan tâm tới người anh chưa từng gặp mặt này. Cũng chính bởi cuốn nhật ký kia, vốn Đường Trọng có chút lạnh lùng tuyệt tình, còn có hơi hận với hai người giờ lại có thể xảy ra thay đổi thái độ long trời lở đất, mới có thể tiếp nhận quyết định thiên tài kia của Bạch Tố.
Nếu là trước kia thì hắn nhất định sẽ nói đây là quyết định ngu ngốc. Nhưng hiện tại Bạch Tố đã trở thành người phụ nữ của hắn cho nên tất nhiên hắn cũng phải dùng từ đẹp đẽ hơn một chút.
- Đương nhiên.
Liên Hoa nói lạnh như băng, giống như lời nói của Đường Trọng đã làm tổn thương tự trọng của cô.
- Cô ấy vẫn tốt, không có chút chuyện gì cả. Chỉ là tạm thời cô ấy không muốn gặp anh thôi.
- Tôi không tin.
Đường Trọng nói.
- Tôi là anh của nó, nó tại sao lại không muốn gặp tôi? Cho dù là không muốn gặp tôi thì cũng phải do chính miệng nó nói ra. Cô bảo nói gọi điện thoại cho tôi. Cô bảo nó đứng ở cửa sổ hô với tôi một tiếng...
- Cô ấy vẽ cho anh một bức tranh.
Liên Hoa nói.
- Bức tranh đâu?
Liên Hoa nhìn Đường Trọng, nói:
- Bỏ ra.
Thân thể Đường Trọng nhích nhích về một bên, nói:
- Bức tranh đâu?
- Tôi bảo anh bỏ tay tôi ra.
Liên Hoa tức giận nói. Tuy thân thể Đường Trọng cố gắng tách ra một chút nhưng một khe hở nhỏ như vậy, tay của mình vẫn bị hắn nắm, chân mình bị hắn giữ, thế thì còn lấy bức tranh kiểu gì? Muốn dùng miệng ngậm ra sao? Vậy cũng phải duỗi miệng ra mới được.
- Cô cho tôi là đồ ngốc à?
Đường Trọng khinh thường nói.
- Thủ đoạn nhỏ như thế mà cũng muốn gạt tôi à? Có một triết gia vĩ đại đã giáo dục tôi, không nên tin lời người khác. Dù người kia là người nào cũng vậy. Thế tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng cô chứ? Cô không phải muốn gạt tôi buông cô ra, sau đó tiếp tục đánh sao?
- Tin hay không là chuyện của anh.
Liên Hoa cảm thấy lửa giận của mình bốc lên ngùn ngụt. Trước kia khi chưa gặp người này, cô còn tưởng mình cũng giống như tên, trong sách không dính bụi trần, tâm lặng như mặt nước. Hóa ra căn bản không có chuyện như vậy.
- Đương nhiên là chuyện của tôi rồi. Chẳng lẽ là chuyện của cô à?
Đường Trọng nói.
-......
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Đường Trọng hiện giờ chắc là muốn sống không được, muốn chết không xong rồi.
Nhưng ánh mắt lại có thể khiến người ta bị tổn thương.
Ánh mắt của Liên Hoa khiến Đường Trọng đau lòng.
- Sao cô cứ dùng ánh mắt si mê nhìn tôi chứ?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì anh thật là ngu ngốc.
Liên Hoa hung ác nói.
- Lời nói của cô không có độ tin cậy. Tất cả mọi người nhìn thấy tôi đều khen tôi thông minh cả.
Đường Trọng nói.
- Nếu nhưng cô có thể nói cho tôi biết bức tranh kia để ở đâu thì tôi sẽ buông cô ra.
Liên Hoa im miệng không nói. Cô chưa bao giờ để bị uy hiếp.
Vì thế Đường Trọng tiếp tục ôm lấy Liên Hoa. Đầu chân hai người quấn vào nha, giống hệt đang âm yếu nhau.
Thật lâu sau.
Thật lâu.
Thật sự là rất lâu rồi.
- Cuối cùng cô có nói hay không?
Đường Trọng lộ vẻ dữ tợn, rống giận với Liên Hoa.
Liên Hoa liếc nhìn Đường Trọng một cái, sau đó lại nhắm mắt lại.
Cô cứ nhắm mắt dưỡng thần như thế.
- Cô cứ nằm ở chỗ này đi.
Đường Trọng uy hiếp.
- Tôi đi tiểu xong sẽ trở lại. Chúng ta lại tiếp tục. Tôi cũng không tin là không chơi lại được cô.
Nói xong hắn liền buông hai tay hai chân Liên Hoa ra, bụm lấy bàng quang, bước nhanh về phía khu rừng nhỏ.
Liên Hoa đứng dậy từ mặt đất, nhìn bóng lưng lộ vẻ chật vật của Đường Trọng, mặt có vẻ băn khoăn.
́n đi này coi như không tệ.
Liên Hoa mặc váy trắng xoay tròn trên không trung giống như là đóa hoa sen, Đường Trọng thấy mặc kệ lực công kích của chiêu này thế nào nhưng lúc thi triển ra nhìn vẫn rất đẹp mắt.
Nói thì dài nhưng thật ra chỉ trong nhát mắt, Liên Hoa đã đá một cước về huyệt Thái Dương của Đường Trọng.
Đường Trọng nghiêng đầu tránh đi, một chân khác của Liên Hoa lại tập kích đến rồi đánh vào cùng một vị trí.
Đây chính là chỗ lợi của con quay, lợi dụng cơ thể xoay tròn để giữ cơ thể cân bằng không giới hạn. Hai cái chân trái phải cứ liên tục công kích mục tiêu cũng có thể giữ cho cơ thể cô ta xoay tròn không gián đoạn.
Nghe nói chủ nhân con quay khiêu chiến với tám vị La Hán Thiếu Lâm và ba đại đệ tử Thái Cực họ Trần có thể một hơi đánh ra 127 cây roi.
Giờ Đường Trọng hơi hiếu kỳ, muốn biết Liên Hoa có thể đánh ra được bao nhiêu roi.
/1166
|