Bạn đã từng nhìn lén nhật ký của em gái chưa? Bạn đã từng giật đuôi ngựa của em gái chưa? Bạn có từng lừa lấy tiền tiêu vặt của em chưa? Bạn đã bao giờ nói tất cả đồ ăn vặt của em đã bị mèo ăn vụng rồi?
Đây là lỗi mà tất cả những người anh trai trên đời đều mắc phải. Đường Trọng cũng không ngoại lệ.
- Anh có thấy không?
Đường Tâm hỏi. Cô nhớ hình như trong nhật kí mình không ghi cái gì liên quan đến tình cảm cá nhân mà.
- Không.
Đường Trọng nói.
- Anh thấy hài lòng không?
- Anh rất thất vọng.
Đường Trọng nói:
- Ngay cả bạn trai để ngắm hoa cùng mà em gái của anh cũng không có khiến anh thấy rất mất mặt.
- Anh đáng ghét.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Tâm xuất hiện một vòng đỏ ửng, sẵng giọng nói:
- Không cho nói mấy thứ này.
- Không phải là em hỏi anh sao?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Dù sao em mặc kệ, không cho anh nhắc lại nội dung trong nhật ký của em, cũng không được xem trộm nữa, nội dung trước kia xem cũng phải quên hết.
Đường Tâm vung vẩy nắm tay nho nhỏ trước mặt Đường Trọng nói.
Đường Trọng ngẩng đầu lên, vẻ mặt trầm tư.
- Có quên không?
- Anh đang nghiêm túc suy nghĩ…anh đã nhớ tất cả rồi.
Đường Trọng nói.
Vì thế nắm đấm của Đường Tâm như mưa rơi trên người Đường Trọng.
Em gái làm nũng với anh trai, đây không phải chuyện quá bình thường sao?
Cũng may Đường Tâm không nói nhiều về chuyện xem trộm nhật kí nên Đường Trọng tránh được một kiếp.
- Bản Bản tốt không?
- Tốt.
Đường Trọng nói:
- Danh tiếng ngày càng cao ….chẳng qua lại béo lên rồi.
- Danh tiếng của Bản Bản trong ba người chúng em vốn là cao nhất. Người thích cô ấy rất rất nhiều. Chẳng qua, nếu béo lên thì cô ấy sẽ rất buồn.
Đường Tâm híp mắt cười nói.
Thật sự là rất nhớ những người đó và những chuyện ở đó.
Dù bây giờ không thể gặp họ nhưng có thể qua Đường Trọng biết tin tức về họ thì cô cũng rất hạnh phúc.
- Đúng vậy, Hắc Hiệp còn chưa quay xong mà cô ấy đã ký hợp đồng mới rồi.
Đường Trọng nói. Hắn nói chính là bộ ngực béo lên. Nhưng đề tài này không thể nói nhiều với em gái được.
- Hồi Âm được không?
- Tốt hơn rồi.
Đường Trọng cười nói. Sau khi xảy ra việc Hồ Điệp màu sắc rực rỡ, Đường Trọng cẩn thận để ý thì thấy Lâm Hồi Âm đã có thay đổi nho nhỏ trong cách đối nhân xử thế.
Cô vẫn không thích nói chuyện nhưng cô sẽ không từ chối lắng nghe. Không chỉ thế, khi cô ăn hoa quả thì sẽ gọt cho mỗi người bên cạnh một quả. Nếu chén trà của ai hết thì cô sẽ giúp rót thêm một ly.
- Thật là vậy à? Thật không thể tin được. Em cho rằng Lâm Hồi Âm sẽ không bao giờ thay đổi chứ.
Đường Tâm cảm thán nói. Nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Hồi Âm, cô cảm thấy đó là chuyện xa xôi cỡ nào.
- Đó là bởi vì còn chưa tới thời điểm thay đổi. Mỗi người đều sẽ thay đổi chỉ cần họ cảm thấy loại thay đổi này là đáng giá.
- Dì Bạch khỏe không?
- Khoẻ. Bây giờ cô ấy là phó tổng giám đốc công ty.
Đường Trọng nói. Do dự một chút nhưng hắn cũng không nói ra quan hệ giữa hắn và Bạch Tố. Chuyện này để chính cô phát hiện đi. Hơn thế nữa, tim của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể bị kích thích quá lớn.
-Vậy sao? Thế Huyên tổng đâu?
Đường Tâm hỏi.
- Dì nhỏ điều Huyên tổng đi rồi.
- À.
Tất nhiên Đường Tâm đã biết cơ cấu của công ty nói:
- Dì nhỏ tới công ty hả?
- Đến rồi. Chuyển nhượng công ty dưới danh nghĩa của anh.
Đường Trọng nói.
- Dì nhỏ thật bất công.
Đường Tâm nói:
- Trước kia dì chưa từng nghĩ sẽ chuyển nhượng công ty cho em.
- Hoàn cảnh không giống nhau.
Đường Trọng lắc đầu. Trước kia, khi mình chưa xuất hiện trước mặt mọi người và không có tiếng tăm gì thì rất nhiều người coi mình đã chết. Bây giờ mình đã bước vào ngưỡng cửa nhà họ Khương và còn biểu hiện xuất sắc như thế làm cho địa vị của mẹ Khương Khả Nhân và dì nhỏ Khương Khả Khanh ở nhà họ Khương đã thay đổi.
Nhà họ Khương đối đầu với mình thì sao không phải đối đầu với hai chị em Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh chứ?
Bây giờ trong nhà họ Khương đang diễn ra cuộc tranh đoạt tài sản rất ác liệt, cho nên Khương Khả Khanh mới cần trợ thủ đắc lực của mình về hỗ trợ.
Chỉ là Đường Trọng sẽ không nói cho Đường Tâm biết chuyện này. Nếu Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh không nói gì thì mình cũng không cần phải nói. Nguyên nhân cũng giống nhau, hắn không muốn gia tăng phiền não và gánh nặng cho Đường Tâm.
- Hoàn cảnh khác nhau thế nào?
Đường Tâm rất mẫn cảm hỏi.
- Không có gì.
Đường Trọng cười nói rồi lập tức chuyển sang chuyện khác:
- Nếu em muốn thì đợi khi trở về anh sẽ lập tức chuyển nhượng giải trí Hoa Thanh về tên của em. Biết đâu lúc đó Hoa Thanh đã thành công trên thị trường và em sẽ là bà chủ của công ty giải trí lớn…
- Em mới không cần.
Đường Tâm nói:
- Anh làm ông chủ thì được rồi. Em sẽ làm ngôi sao kiếm tiền cho anh.
- Được.
Đường Trọng nắm chặt tay Đường Tâm, nói:
- Vậy em nhanh trở về đi.
- Vâng.
Đường Tâm gật đầu thật mạnh.
Liên Hoa đã sớm tránh đi, lúc này cô thấy mình chẳng khác gì người thừa.
Đường Trọng chuyển từ nhà khách của viện nghiên cứu đến căn nhà nhỏ này của Đường Tâm.
Hắn ở tầng một, phòng của Liên Hoa và Đường Tâm đều ở tầng hai.
Ở đây có thể tự nấu cơm hoặc ăn trong nhà ăn của viện nghiên cứu.
Sau khi hai anh em Đường Trọng và Đường Tâm gặp nhau, trừ lúc ăn cơm còn lại đều là nói chuyện phiếm. Thậm chí cơm bọn họ ăn cũng là do Liên Hoa mang từ nhà ăn về.
Nói về nhóm Hồ Điệp, nói về thành tích ca hát, nói quá trình quay Hắc Hiệp, cũng nói về dì nhỏ Khương Khả Khanh.
Nhưng hai người không nói tới Khương Khả Nhân và lão râu dài. Giống như đây là câm kỵ giữa hai người vậy.
Ăn xong cơm tối Đường Trọng bê bồn nước ấm giúp Đường Tâm rửa chân, sau đó mat-xa các huyệt vị.
Bây giờ hắn đã biết tình huống thân thể của Đường Tâm, bệnh tim và thêm u tim.
Trước khi làm phẫu thuật tim phải xoá cái u này. Vừa hay viện nghiên cứu này đã nghiên cứu ra một loại thuốc giảm đau giúp người bệnh không cần thừa nhận sự thống khổ khi trị liệu bằng vật hoá trị liệu, và cũng không sợ tổn thương tới cơ quan hô hấp. Chỉ cần thuốc này là có thể giúp người bệnh trị liệu. Vì thế người nhà họ Khương lập tức liên lạc rồi đưa Đường Tâm đến đây.
Tất nhiên loại thuốc này cũng có tác dụng phụ. Đó là những thứ dạng lông trên người đều bị rụng hết. Khi cô dùng thuốc trong giai đoạn hai thì tóc đã bị rụng hết, mà lông mi cùng lông mày cũng không còn một cọng.
Đường Tâm phải làm ba lần phẫu thuật tim, mà u tim thì cần ba đợt trị liệu bằng thuốc.
Mỗi lần phẫu thuật đều là một lần lựa chọn sống hay chết.
Đường Tâm lựa chọn từ chối sự chăm sóc của người thân, một mình gánh chịu tất cả.
Tất nhiên, lúc đó viện nghiên cứu bí mật toàn bộ quá trình trị liệu.
Bọn họ không hi vọng người nhà hay bất kì người thân nào ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân.
Vì thế, Liên Hoa, người không dễ biểu lộ cảm xúc của mình được chọn làm người chăm sóc cô.
Mỗi lần phẫu thuật đều có Liên Hoa làm bạn bên cạnh nên tình cảm của hai người rất sâu đậm. Bởi vì mỗi khi tỉnh lại sau phẫu thuật Đường Tâm đều nhìn thấy Liên Hoa, mà Liên Hoa trải qua từng lần đưa Đường Tâm lên bàn phẫu thuật rồi lại từng lần đón cô từ trên bàn phẫu thuật xuống cũng đã coi cô gái nhỏ này như người thân nhất của mình.
Cô nhìn thấy quá trình cô ấy hồi sinh.
- Dì nhỏ thích nhất anh mát-xa cho.
Đường Trọng cười nói:
- Giấc ngủ của dì ấy không tốt, lại hơi bệnh về xương cổ. Sau mấy lần anh giúp dì ấy mat-xa thì bệnh đã giảm bớt. Chẳng qua, dì ấy rất bận, muốn khỏi hẳn thì phải nghỉ ngơi nhiều.
- Dì nhỏ đúng là biết sai vặt.
Đường Tâm nhìn Đường Trọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất giúp mình bóp chân, cảm giác như đang bay trên mây vậy. Trong miệng, trong lòng, trên mặt, khắp toàn thân đều tràn đầy hạnh phúc.
- Trước kia dì cũng rất thích em đấm vai cho dì nhưng em làm không được tốt như anh. Em đấm mạnh thì dì nói đau. Em đấm nhẹ thì dì lại nói không có sức.
- Đó là tất nhiên, bởi vì anh là chuyên nghiệp mà. Dì ấy tin tưởng sự chuyện nghiệp của anh.
- Ha ha, A Ken.
Đường Tâm khanh khách cười:
- Ôi uy, tôi là chuyên nghiệp đấy, cô phải tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tôi.
Nghe Đường Tâm nhắc đến A Ken, Đường Trọng cũng cười ha hả nói:
- A Ken thay đổi rất nhiều.
- Vậy sao? Khi anh ta nói chuyện không còn điệu đà không còn dùng lan hoa chỉ nữa à?
- Không phải thế.
- Vậy cũng không thay đổi gì.
Đường Tâm nói.
- Có. Sau khi em đi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đợi khi em về anh sẽ kể em nghe.
- Không cần đợi khi về, nếu anh không kể những chuyện đó thì em không cho anh về.
Đường Tâm hờn dỗi nói. Ngày hôm qua cô còn không cho Đường Trọng vào cửa mà ngày hôm nay đã không muốn Đường Trọng rời đi.
Tâm tư con gái, con trai đừng đoán, dù đoán thế nào cũng không ra.
- Được, em thích nghe cái gì thì anh kể cái đó.
Đường Trọng cưng chiều nói.
- Chuyện đó…em muốn nghe chuyện của ông ấy.
Đường Tâm nói.
- Ông ấy?
Đường Trọng sững sờ.
- Ông ấy đấy.
Thanh âm Đường Tâm trầm thấp nói:
- Em phải gọi ông ấy là cha.
Đường Trọng trầm mặc.
- Anh không nói thì thôi.
Đường Tâm vội nói.
- Không phải.
Đường Trọng nói:
- Nếu ông ấy biết em hỏi thăm ông ấy thì nhất định ông ấy sẽ rất vui.
- Thật vậy chăng?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi biến đổi.
- Ông ấy không xem báo nhưng vẫn đặt vài tờ báo giải trí. Ông ấy rất ngang ngược nhưng khi nhìn ảnh của em sẽ ngẩn người. Ông ấy rất lười, nhưng mỗi khi sinh nhật anh, ông đều tự mình xuống bếp làm hai bát mì. Anh ăn một bát, một bát khác ông ấy không hề động đến. Ông bảo anh không nên tin bất luận kẻ nào nhưng khi Bạch Tố tìm đến muốn anh thay thế em thì ông không hề do dự mà đồng ý. Ông ấy không chăm sóc anh nhưng lại yêu cầu anh nhất định phải chăm sóc tốt em gái. Ở nơi em không nhìn thấy, ông ấy vẫn đang dõi theo em.
Đây là lỗi mà tất cả những người anh trai trên đời đều mắc phải. Đường Trọng cũng không ngoại lệ.
- Anh có thấy không?
Đường Tâm hỏi. Cô nhớ hình như trong nhật kí mình không ghi cái gì liên quan đến tình cảm cá nhân mà.
- Không.
Đường Trọng nói.
- Anh thấy hài lòng không?
- Anh rất thất vọng.
Đường Trọng nói:
- Ngay cả bạn trai để ngắm hoa cùng mà em gái của anh cũng không có khiến anh thấy rất mất mặt.
- Anh đáng ghét.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Tâm xuất hiện một vòng đỏ ửng, sẵng giọng nói:
- Không cho nói mấy thứ này.
- Không phải là em hỏi anh sao?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Dù sao em mặc kệ, không cho anh nhắc lại nội dung trong nhật ký của em, cũng không được xem trộm nữa, nội dung trước kia xem cũng phải quên hết.
Đường Tâm vung vẩy nắm tay nho nhỏ trước mặt Đường Trọng nói.
Đường Trọng ngẩng đầu lên, vẻ mặt trầm tư.
- Có quên không?
- Anh đang nghiêm túc suy nghĩ…anh đã nhớ tất cả rồi.
Đường Trọng nói.
Vì thế nắm đấm của Đường Tâm như mưa rơi trên người Đường Trọng.
Em gái làm nũng với anh trai, đây không phải chuyện quá bình thường sao?
Cũng may Đường Tâm không nói nhiều về chuyện xem trộm nhật kí nên Đường Trọng tránh được một kiếp.
- Bản Bản tốt không?
- Tốt.
Đường Trọng nói:
- Danh tiếng ngày càng cao ….chẳng qua lại béo lên rồi.
- Danh tiếng của Bản Bản trong ba người chúng em vốn là cao nhất. Người thích cô ấy rất rất nhiều. Chẳng qua, nếu béo lên thì cô ấy sẽ rất buồn.
Đường Tâm híp mắt cười nói.
Thật sự là rất nhớ những người đó và những chuyện ở đó.
Dù bây giờ không thể gặp họ nhưng có thể qua Đường Trọng biết tin tức về họ thì cô cũng rất hạnh phúc.
- Đúng vậy, Hắc Hiệp còn chưa quay xong mà cô ấy đã ký hợp đồng mới rồi.
Đường Trọng nói. Hắn nói chính là bộ ngực béo lên. Nhưng đề tài này không thể nói nhiều với em gái được.
- Hồi Âm được không?
- Tốt hơn rồi.
Đường Trọng cười nói. Sau khi xảy ra việc Hồ Điệp màu sắc rực rỡ, Đường Trọng cẩn thận để ý thì thấy Lâm Hồi Âm đã có thay đổi nho nhỏ trong cách đối nhân xử thế.
Cô vẫn không thích nói chuyện nhưng cô sẽ không từ chối lắng nghe. Không chỉ thế, khi cô ăn hoa quả thì sẽ gọt cho mỗi người bên cạnh một quả. Nếu chén trà của ai hết thì cô sẽ giúp rót thêm một ly.
- Thật là vậy à? Thật không thể tin được. Em cho rằng Lâm Hồi Âm sẽ không bao giờ thay đổi chứ.
Đường Tâm cảm thán nói. Nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Hồi Âm, cô cảm thấy đó là chuyện xa xôi cỡ nào.
- Đó là bởi vì còn chưa tới thời điểm thay đổi. Mỗi người đều sẽ thay đổi chỉ cần họ cảm thấy loại thay đổi này là đáng giá.
- Dì Bạch khỏe không?
- Khoẻ. Bây giờ cô ấy là phó tổng giám đốc công ty.
Đường Trọng nói. Do dự một chút nhưng hắn cũng không nói ra quan hệ giữa hắn và Bạch Tố. Chuyện này để chính cô phát hiện đi. Hơn thế nữa, tim của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể bị kích thích quá lớn.
-Vậy sao? Thế Huyên tổng đâu?
Đường Tâm hỏi.
- Dì nhỏ điều Huyên tổng đi rồi.
- À.
Tất nhiên Đường Tâm đã biết cơ cấu của công ty nói:
- Dì nhỏ tới công ty hả?
- Đến rồi. Chuyển nhượng công ty dưới danh nghĩa của anh.
Đường Trọng nói.
- Dì nhỏ thật bất công.
Đường Tâm nói:
- Trước kia dì chưa từng nghĩ sẽ chuyển nhượng công ty cho em.
- Hoàn cảnh không giống nhau.
Đường Trọng lắc đầu. Trước kia, khi mình chưa xuất hiện trước mặt mọi người và không có tiếng tăm gì thì rất nhiều người coi mình đã chết. Bây giờ mình đã bước vào ngưỡng cửa nhà họ Khương và còn biểu hiện xuất sắc như thế làm cho địa vị của mẹ Khương Khả Nhân và dì nhỏ Khương Khả Khanh ở nhà họ Khương đã thay đổi.
Nhà họ Khương đối đầu với mình thì sao không phải đối đầu với hai chị em Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh chứ?
Bây giờ trong nhà họ Khương đang diễn ra cuộc tranh đoạt tài sản rất ác liệt, cho nên Khương Khả Khanh mới cần trợ thủ đắc lực của mình về hỗ trợ.
Chỉ là Đường Trọng sẽ không nói cho Đường Tâm biết chuyện này. Nếu Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh không nói gì thì mình cũng không cần phải nói. Nguyên nhân cũng giống nhau, hắn không muốn gia tăng phiền não và gánh nặng cho Đường Tâm.
- Hoàn cảnh khác nhau thế nào?
Đường Tâm rất mẫn cảm hỏi.
- Không có gì.
Đường Trọng cười nói rồi lập tức chuyển sang chuyện khác:
- Nếu em muốn thì đợi khi trở về anh sẽ lập tức chuyển nhượng giải trí Hoa Thanh về tên của em. Biết đâu lúc đó Hoa Thanh đã thành công trên thị trường và em sẽ là bà chủ của công ty giải trí lớn…
- Em mới không cần.
Đường Tâm nói:
- Anh làm ông chủ thì được rồi. Em sẽ làm ngôi sao kiếm tiền cho anh.
- Được.
Đường Trọng nắm chặt tay Đường Tâm, nói:
- Vậy em nhanh trở về đi.
- Vâng.
Đường Tâm gật đầu thật mạnh.
Liên Hoa đã sớm tránh đi, lúc này cô thấy mình chẳng khác gì người thừa.
Đường Trọng chuyển từ nhà khách của viện nghiên cứu đến căn nhà nhỏ này của Đường Tâm.
Hắn ở tầng một, phòng của Liên Hoa và Đường Tâm đều ở tầng hai.
Ở đây có thể tự nấu cơm hoặc ăn trong nhà ăn của viện nghiên cứu.
Sau khi hai anh em Đường Trọng và Đường Tâm gặp nhau, trừ lúc ăn cơm còn lại đều là nói chuyện phiếm. Thậm chí cơm bọn họ ăn cũng là do Liên Hoa mang từ nhà ăn về.
Nói về nhóm Hồ Điệp, nói về thành tích ca hát, nói quá trình quay Hắc Hiệp, cũng nói về dì nhỏ Khương Khả Khanh.
Nhưng hai người không nói tới Khương Khả Nhân và lão râu dài. Giống như đây là câm kỵ giữa hai người vậy.
Ăn xong cơm tối Đường Trọng bê bồn nước ấm giúp Đường Tâm rửa chân, sau đó mat-xa các huyệt vị.
Bây giờ hắn đã biết tình huống thân thể của Đường Tâm, bệnh tim và thêm u tim.
Trước khi làm phẫu thuật tim phải xoá cái u này. Vừa hay viện nghiên cứu này đã nghiên cứu ra một loại thuốc giảm đau giúp người bệnh không cần thừa nhận sự thống khổ khi trị liệu bằng vật hoá trị liệu, và cũng không sợ tổn thương tới cơ quan hô hấp. Chỉ cần thuốc này là có thể giúp người bệnh trị liệu. Vì thế người nhà họ Khương lập tức liên lạc rồi đưa Đường Tâm đến đây.
Tất nhiên loại thuốc này cũng có tác dụng phụ. Đó là những thứ dạng lông trên người đều bị rụng hết. Khi cô dùng thuốc trong giai đoạn hai thì tóc đã bị rụng hết, mà lông mi cùng lông mày cũng không còn một cọng.
Đường Tâm phải làm ba lần phẫu thuật tim, mà u tim thì cần ba đợt trị liệu bằng thuốc.
Mỗi lần phẫu thuật đều là một lần lựa chọn sống hay chết.
Đường Tâm lựa chọn từ chối sự chăm sóc của người thân, một mình gánh chịu tất cả.
Tất nhiên, lúc đó viện nghiên cứu bí mật toàn bộ quá trình trị liệu.
Bọn họ không hi vọng người nhà hay bất kì người thân nào ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân.
Vì thế, Liên Hoa, người không dễ biểu lộ cảm xúc của mình được chọn làm người chăm sóc cô.
Mỗi lần phẫu thuật đều có Liên Hoa làm bạn bên cạnh nên tình cảm của hai người rất sâu đậm. Bởi vì mỗi khi tỉnh lại sau phẫu thuật Đường Tâm đều nhìn thấy Liên Hoa, mà Liên Hoa trải qua từng lần đưa Đường Tâm lên bàn phẫu thuật rồi lại từng lần đón cô từ trên bàn phẫu thuật xuống cũng đã coi cô gái nhỏ này như người thân nhất của mình.
Cô nhìn thấy quá trình cô ấy hồi sinh.
- Dì nhỏ thích nhất anh mát-xa cho.
Đường Trọng cười nói:
- Giấc ngủ của dì ấy không tốt, lại hơi bệnh về xương cổ. Sau mấy lần anh giúp dì ấy mat-xa thì bệnh đã giảm bớt. Chẳng qua, dì ấy rất bận, muốn khỏi hẳn thì phải nghỉ ngơi nhiều.
- Dì nhỏ đúng là biết sai vặt.
Đường Tâm nhìn Đường Trọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất giúp mình bóp chân, cảm giác như đang bay trên mây vậy. Trong miệng, trong lòng, trên mặt, khắp toàn thân đều tràn đầy hạnh phúc.
- Trước kia dì cũng rất thích em đấm vai cho dì nhưng em làm không được tốt như anh. Em đấm mạnh thì dì nói đau. Em đấm nhẹ thì dì lại nói không có sức.
- Đó là tất nhiên, bởi vì anh là chuyên nghiệp mà. Dì ấy tin tưởng sự chuyện nghiệp của anh.
- Ha ha, A Ken.
Đường Tâm khanh khách cười:
- Ôi uy, tôi là chuyên nghiệp đấy, cô phải tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tôi.
Nghe Đường Tâm nhắc đến A Ken, Đường Trọng cũng cười ha hả nói:
- A Ken thay đổi rất nhiều.
- Vậy sao? Khi anh ta nói chuyện không còn điệu đà không còn dùng lan hoa chỉ nữa à?
- Không phải thế.
- Vậy cũng không thay đổi gì.
Đường Tâm nói.
- Có. Sau khi em đi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đợi khi em về anh sẽ kể em nghe.
- Không cần đợi khi về, nếu anh không kể những chuyện đó thì em không cho anh về.
Đường Tâm hờn dỗi nói. Ngày hôm qua cô còn không cho Đường Trọng vào cửa mà ngày hôm nay đã không muốn Đường Trọng rời đi.
Tâm tư con gái, con trai đừng đoán, dù đoán thế nào cũng không ra.
- Được, em thích nghe cái gì thì anh kể cái đó.
Đường Trọng cưng chiều nói.
- Chuyện đó…em muốn nghe chuyện của ông ấy.
Đường Tâm nói.
- Ông ấy?
Đường Trọng sững sờ.
- Ông ấy đấy.
Thanh âm Đường Tâm trầm thấp nói:
- Em phải gọi ông ấy là cha.
Đường Trọng trầm mặc.
- Anh không nói thì thôi.
Đường Tâm vội nói.
- Không phải.
Đường Trọng nói:
- Nếu ông ấy biết em hỏi thăm ông ấy thì nhất định ông ấy sẽ rất vui.
- Thật vậy chăng?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi biến đổi.
- Ông ấy không xem báo nhưng vẫn đặt vài tờ báo giải trí. Ông ấy rất ngang ngược nhưng khi nhìn ảnh của em sẽ ngẩn người. Ông ấy rất lười, nhưng mỗi khi sinh nhật anh, ông đều tự mình xuống bếp làm hai bát mì. Anh ăn một bát, một bát khác ông ấy không hề động đến. Ông bảo anh không nên tin bất luận kẻ nào nhưng khi Bạch Tố tìm đến muốn anh thay thế em thì ông không hề do dự mà đồng ý. Ông ấy không chăm sóc anh nhưng lại yêu cầu anh nhất định phải chăm sóc tốt em gái. Ở nơi em không nhìn thấy, ông ấy vẫn đang dõi theo em.
/1166
|