Khương Khả Nhân không còn giống chủ tịch của một tập đoàn. Sau khi Đường Trọng vào phòng ngồi xuống, cô liền tự mình pha trà cho Đường Trọng, nói chỗ cô có một hộp trà Đại Hồng Bào rất khó mua được ngoài thị trường. Sau đó lại hỏi Đường Trọng có đói bụng không rồi bảo Văn Tịnh chuẩn bị một bữa ăn trưa mà cô hay dùng mang lên.
Đường Trọng nhìn cô vui vẻ bận rộn, trong lòng cảm thấy ấm áp khác thường.
Đây là nhà, là mẹ. Chỉ có nhà và mẹ mới cho bạn cảm giác như vậy, mới có thể quan tâm bạn như vậy.
Bận rộn một lúc, Khương Khả Nhân mới ngồi xuống đối diện với Đường Trọng. Cô nhìn khuôn mặt, ánh mắt, lông mi của Đường Trọng, yên lặng mà chứa đầy tình cảm, giống như xem mãi cũng không chán.
- Còn cần cái gì?
Văn Tịnh đứng ở một bên, giọng nói khó chịu hỏi.
- Không cần gì cả.
Đường Trọng cười nói.
- Nghĩ kĩ đi.
Giọng Văn Tịnh cứng ngắc nói.
- Nghĩ kĩ rồi.
Khương Khả Nhân nghiêng người nhìn Văn Tịnh nói:
- Văn Tịnh, cô đi xuống trước đi.
- Dạ tiểu thư.
Văn Tịnh đáp rồi xoay người đi ra ngoài.
Đường Trọng cười nói:
- Cô ấy đang trách con.
- Không sao, đã qua rồi.
Khương Khả Nhân cười:
- Rất nhanh thôi sẽ quên hết.
- Có một số việc làm cho khó chịu.
Đường Trọng nói:
- Thời gian qua rồi nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Khương Khả Nhân im lặng, vẻ mặt thành thật nhìn Đường Trọng nói:
- Con đang tự trách mình à?
- Đây không tính là tự trách mà đang muốn chuộc tội.
Đường Trọng nói.
Khương Khả Nhân lắc đầu nói:
- Biết năm đó cha con thua ở điểm nào không?
Đường Trọng lắc đầu.
Hắn biết rất ít về chuyện năm đó cho nên không biết lão râu dài vì sao thua.
- Ông ấy rất cô chấp.
Khương Khả Nhân nói:
- Vốn có nhiều lựa chọn nhưng bởi tính cách của ông ấy mà chúng ta cũng chỉ có thể càng đi càng gập ghềnh, cuối cùng thì đến một bước kia.
Đường Trọng im lặng.
Thật lâu sau, hắn mới nói:
- Đó cũng không phải lý do cho phép con làm sai.
- Con làm sai cái gì?
Khương Khả Nhân hỏi.
- Con…
Đường Trọng thật sự xấu hổ không mở miệng được. Hắn làm sao nói ra đây, rằng thực ra lúc đó hắn cũng đoán được là do ông già bắt cóc Khương Khả Nhân nhưng hắn không vạch trần mà còn phối hợp với ông ấy diễn một vở kịch đặc sắc như vậy sao.
- Bởi vì con biết ông ngoại bắt cóc mẹ nhưng con không ngăn cản mà còn liên hợp với ông ấy coi mẹ như tiền đặt cược cho ván cờ này sao?
Khương Khả Nhân dứt khoát nói ra.
- Đúng vậy.
Đường Trọng cắn răng nói.
- Con cần phải thừa nhận như vậy sao?
Khương Khả Nhân hỏi lại.
- Cần.
Đường Trọng nói.
- Nếu cho con lựa chọn lần nữa thì con sẽ lựa chọn cách khác hay không?
Đường Trọng do dự.
Nếu lặp lại thì có lẽ hắn cũng sẽ lựa chọn như lúc đầu.
Bởi vì lựa chọn như vậy là có lợi với hắn nhất.
Hoặc là nói, thực chất hắn là một kẻ lãnh huyết vô tình chỉ vì tư lợi.
Trước kia lão râu dài dạy hắn, chỉ cần con thấy đúng thì cứ làm, chỉ cần con thấy có lợi với mình thì không cần suy nghĩ cứ việc hành động.
Bây giờ, hắn phát hiện, có một số việc có lợi cho mình nhưng chưa chắc là đúng, và có một số việc tuy đúng nhưng chưa chắc có lợi cho mình.
- Nếu con không làm như vậy thì con được cái gì?
Khương Khả Nhân nói:
- Con sẽ được cái gì? Mẹ sẽ được cái gì? Nhà họ Khương lại được cái gì? Lúc đó, nhà họ Khương vẫn là một cục diện rối rắm, không, nếu chuyện bị lộ thì nhà họ Khương sẽ càng loạn hơn. Bây giờ còn có ông cụ chống đỡ nhưng khi ông cụ ngã xuống thì nhà họ Khương còn dựa vào ai?
- Con biết những điều này.
Đường Trọng nói.
- Là tâm lý khó chịu à?
- Là cảm thấy không cần làm vậy với mẹ.
- Mẹ ở đó rất tốt, ăn ngon ngủ tốt, còn có thời gian đọc nửa quyển tiểu thuyết.
Khương Khả Nhân cười nói:
- Đến tận ngày hôm sau bị bắt cóc mẹ mới suy nghĩ cẩn thận những điều này. Sau đó liền như bình thường. Mẹ sẽ không trách ông ấy, lại càng không trách con.
- Cảm ơn.
Trong lòng Đường Trọng thấy nhẹ nhõm. Sau khi việc xảy ra hắn liền bị Khương Khả Khanh mắng. Thậm chí Khương Khả Khanh còn hỏi ‘nếu có một ngày cậu cần thì có bán đứng tôi luôn không?’. Vấn đề sắc bén như vậy khiến hắn thấy rất không thoải mái.
Cho tới nay hắn cảm thấy mình rất lạnh bạc trong vấn đề tình cảm. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu, không phải hắn lạnh bạc mà là không có tình cảm nào đáng giá hắn coi trọng.
Hắn thật sự rất quan tâm dì nhỏ Khương Khả Khanh và mẹ Khương Khả Nhân nhưng hắn không có cách nào nói bằng lời được.
Khương Khả Nhân nhẹ thở dài, vươn tay nắm chặt tay Đường Trọng, nói:
- Bất kì một gia tộc nào cũng phải có người hi sinh cho nó. Có thể là Khương Khả Kỳ, cũng có thể là mẹ, nhưng chỉ cần không phải con là mẹ đã thoả mãn rồi.
“……….”
Khi Đường Trọng đi ra văn phòng của Khương Khả Nhân, Khương Khả Nhân không tự mình tiễn mà để Văn Tịnh tiễn hắn.
So với mấy lần tiếp xúc trước kia, Văn Tịnh lãnh đạm với hắn rất nhiều. Cô không phải người ngu, việc đã đến nước này, mà cô cũng thấy được một số dấu vết từ Khương Khả Nhân nên cũng đã hiểu rõ chuyện này.
Về mặt tình cảm, cô không thể chấp nhận được chuyện như vậy.
Thang máy đi xuống rất nhanh, Đường Trọng và Văn Tịnh mỗi người đứng một bên thang máy.
Đường Trọng vẫn im lặng, thế mà thường ít nói Văn Tịnh lại lên tiếng trước:
- Những tâm cơ thủ đoạn này là học được từ những dã thú trên núi kia à?
- Tôi không sợ dã thú, tôi sợ con người.
Đường Trọng cười nói.
- Đúng thế, hổ dữ không ăn thịt con. Có một số người còn đáng sợ hơn dã thú.
- Thực ra cô không hiểu rõ cái gì cả.
Đường Trọng nhìn Văn Tịnh, vẻ mặt thành thật nói.
Vẻ mặt Văn Tịnh mang theo giễu cợt nói:
- Thế nào? Muốn kể ra cực khổ lúc nhỏ của cậu để tranh thủ đồng tình à?
- Cô cảm thấy tôi sẽ làm việc này sao?
Đường Trọng nói.
- Tôi cho rằng không có chuyện gì mà cậu không làm được.
Văn Tịnh nói:
- Đúng là làm cho người ta hiếu kỳ, hoá ra trên đời này cũng có chuyện cậu không làm được à?
- Cô cũng giống tôi, có một gia đình không hoàn thiện, thậm chí có thể nói là trẻ mồ côi. Cô được nhà họ Khương thu dưỡng, hoặc được họ nhặt được ở đâu đó rồi trải qua nghiêm khắc huấn luyện khiến cô trở nên ưu tú về mọi mặt.
- Cô trung thành, thông minh lại biết cảm ơn. Nhưng tất cả điều đó cũng không thể làm vơi đi sự khát vọng tình cảm với người thân và bởi vì không có người thân mà cảm thấy tiếc nuối, tự ti. Cô lạnh lùng, nhưng trong lòng cô lại cho rằng tình thân và tình yêu là những tình cảm tốt đẹp và hoàn mỹ nhất trên đời. Cho nên, cô không thể dễ dàng tha thứ phản bội, đặc biết là phản bội trong tình thân và tình yêu.
- Cô coi mẹ của tôi như người thân hoặc là mẹ mình. Mặc dù cô bảo vệ bà ấy nhưng trong lòng lại mãnh liệt muốn ỷ lại vào bà ấy. Khi bà ấy gặp chuyện không may, cô tức giận hơn bất kì ai. Bà ấy bị con mình đối xử lạnh nhạt liền khiến cô cảm thấy đây là điều không thể tha thứ. Nhưng bởi vì cô không có danh nghĩa gì nên không thể đem sự tức giận trong lòng mình quang minh chính đại phát tiết ra ngoài.
Đường Trọng nhìn khuôn mặt thẹn quá hoá giận của Văn Tịnh, nói:
- Về sau tôi gọi cô là chị được không?
- ….đi chết đi.
Văn Tịnh đánh ra một quyền.
Đường Trọng vươn tay ngăn lại, nói:
- Tôi nói những lời này không phải để chứng minh trình độ tâm lý học của tôi giỏi cỡ nào, cũng không phải nói tôi hiểu cô đến cỡ nào…mà là, thực ra tôi cũng giống như cô.
“…….”
Nắm đấm của Văn Tịnh chậm rãi buông ra, cô sửa sang lại quần áo, khôi phục khuôn mặt lãnh khốc, nhẹ giọng nói:
- Đến rồi.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, đợi đến khi cửa thang máy mở hắn liền bước ra ngoài.
Vì sao tội ác thường phát sinh trong đêm tối? Bởi vì cảnh đêm có thể che giấu đôi mắt và tâm hồn con người.
Anh không nhìn thấy người khác, người khác cũng không nhìn thấy anh. Vì thế, tại thời điểm anh gây án sẽ có dũng khí hơn và tội ác cũng bớt xấu xa hơn một chút.
Rượu đỏ tinh khiết mà nồng đậm hương thơm dọc theo da thịt chảy xuống, một đầu lưỡi đinh hương dọc theo đường chảy của rượu đỏ liếm láp.
Tiếng cô gái rên rỉ cùng tiếng chàng trai thở dốc hợp thành một âm hưởng xxx.
Cô gái vừa dùng chiếc lưỡi như con rắn của mình hoạt động vừa ngẩng mặt nhìn về phía người con trai.
- Anh, thoải mái sao?
Người con trai cũng biết thời cơ đến, đẩy ra cô gái, cầm lấy tóc cô ta rồi đẩy cô ta nằm trên giường, đang chuẩn bị cầm thương xông vào thì điện thoại trong phòng vang lên.
Vẻ mặt phấn khởi kia lập tức trở nên dữ tợn, vỗ một phát vào mông cô gái liền rời đi đến chỗ điện thoại.
- Có chuyện gì?
Người con trai trầm giọng hỏi. Dù là tính tình tốt đến đâu nhưng khi đang làm loại chuyện này mà bị cắt đứt thì cũng khó chịu.
- Thiếu gia, đã điều tra rõ. Chúng ta mua được y tá trưởng của Khương Như Long, đúng là hai chân của hắn đã bị đánh gãy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói cung kính của một người phụ nữ.
- Thật sự đã gãy hả?
Người con trai có chút hứng thú hỏi.
- Như vậy, nhà họ Khương không hoàn toàn là đang đóng kịch rồi.
- Vâng.
Người phụ nữ nói:
- Kỳ quái chính là, Khương Như Long rất bình tĩnh, còn nói nói cười cười với Khương Di Nhiên, giống như hai chân bị liệt thì cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Người con trai suy nghĩ một lát, sau đó nhếch môi cười, nói:
- Thật thú vị. Đây mới là Khương Như Long mà tôi biết. Tham lang a Tham lang, cuối cùng cậu cũng đã quan tâm rồi. Đáng tiếc, Tham lang bị gãy hai chân thì lực phá hoại còn có bao nhiêu đây?
- Thiếu gia, chúng ta cần làm gì tiếp theo?
- Các cô không cần làm gì cả.
Người con trai nói.
- Vâng, thiếu gia.
Cô gái nói. Dừng một chút lại nói tiếp:
- Có lô hàng từ nước Mỹ tới cần cậu ký nhận.
- Vậy à?
Khuôn mặt người con trai trầm xuống:
- Tôi biết phải làm gì rồi.
Đường Trọng nhìn cô vui vẻ bận rộn, trong lòng cảm thấy ấm áp khác thường.
Đây là nhà, là mẹ. Chỉ có nhà và mẹ mới cho bạn cảm giác như vậy, mới có thể quan tâm bạn như vậy.
Bận rộn một lúc, Khương Khả Nhân mới ngồi xuống đối diện với Đường Trọng. Cô nhìn khuôn mặt, ánh mắt, lông mi của Đường Trọng, yên lặng mà chứa đầy tình cảm, giống như xem mãi cũng không chán.
- Còn cần cái gì?
Văn Tịnh đứng ở một bên, giọng nói khó chịu hỏi.
- Không cần gì cả.
Đường Trọng cười nói.
- Nghĩ kĩ đi.
Giọng Văn Tịnh cứng ngắc nói.
- Nghĩ kĩ rồi.
Khương Khả Nhân nghiêng người nhìn Văn Tịnh nói:
- Văn Tịnh, cô đi xuống trước đi.
- Dạ tiểu thư.
Văn Tịnh đáp rồi xoay người đi ra ngoài.
Đường Trọng cười nói:
- Cô ấy đang trách con.
- Không sao, đã qua rồi.
Khương Khả Nhân cười:
- Rất nhanh thôi sẽ quên hết.
- Có một số việc làm cho khó chịu.
Đường Trọng nói:
- Thời gian qua rồi nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Khương Khả Nhân im lặng, vẻ mặt thành thật nhìn Đường Trọng nói:
- Con đang tự trách mình à?
- Đây không tính là tự trách mà đang muốn chuộc tội.
Đường Trọng nói.
Khương Khả Nhân lắc đầu nói:
- Biết năm đó cha con thua ở điểm nào không?
Đường Trọng lắc đầu.
Hắn biết rất ít về chuyện năm đó cho nên không biết lão râu dài vì sao thua.
- Ông ấy rất cô chấp.
Khương Khả Nhân nói:
- Vốn có nhiều lựa chọn nhưng bởi tính cách của ông ấy mà chúng ta cũng chỉ có thể càng đi càng gập ghềnh, cuối cùng thì đến một bước kia.
Đường Trọng im lặng.
Thật lâu sau, hắn mới nói:
- Đó cũng không phải lý do cho phép con làm sai.
- Con làm sai cái gì?
Khương Khả Nhân hỏi.
- Con…
Đường Trọng thật sự xấu hổ không mở miệng được. Hắn làm sao nói ra đây, rằng thực ra lúc đó hắn cũng đoán được là do ông già bắt cóc Khương Khả Nhân nhưng hắn không vạch trần mà còn phối hợp với ông ấy diễn một vở kịch đặc sắc như vậy sao.
- Bởi vì con biết ông ngoại bắt cóc mẹ nhưng con không ngăn cản mà còn liên hợp với ông ấy coi mẹ như tiền đặt cược cho ván cờ này sao?
Khương Khả Nhân dứt khoát nói ra.
- Đúng vậy.
Đường Trọng cắn răng nói.
- Con cần phải thừa nhận như vậy sao?
Khương Khả Nhân hỏi lại.
- Cần.
Đường Trọng nói.
- Nếu cho con lựa chọn lần nữa thì con sẽ lựa chọn cách khác hay không?
Đường Trọng do dự.
Nếu lặp lại thì có lẽ hắn cũng sẽ lựa chọn như lúc đầu.
Bởi vì lựa chọn như vậy là có lợi với hắn nhất.
Hoặc là nói, thực chất hắn là một kẻ lãnh huyết vô tình chỉ vì tư lợi.
Trước kia lão râu dài dạy hắn, chỉ cần con thấy đúng thì cứ làm, chỉ cần con thấy có lợi với mình thì không cần suy nghĩ cứ việc hành động.
Bây giờ, hắn phát hiện, có một số việc có lợi cho mình nhưng chưa chắc là đúng, và có một số việc tuy đúng nhưng chưa chắc có lợi cho mình.
- Nếu con không làm như vậy thì con được cái gì?
Khương Khả Nhân nói:
- Con sẽ được cái gì? Mẹ sẽ được cái gì? Nhà họ Khương lại được cái gì? Lúc đó, nhà họ Khương vẫn là một cục diện rối rắm, không, nếu chuyện bị lộ thì nhà họ Khương sẽ càng loạn hơn. Bây giờ còn có ông cụ chống đỡ nhưng khi ông cụ ngã xuống thì nhà họ Khương còn dựa vào ai?
- Con biết những điều này.
Đường Trọng nói.
- Là tâm lý khó chịu à?
- Là cảm thấy không cần làm vậy với mẹ.
- Mẹ ở đó rất tốt, ăn ngon ngủ tốt, còn có thời gian đọc nửa quyển tiểu thuyết.
Khương Khả Nhân cười nói:
- Đến tận ngày hôm sau bị bắt cóc mẹ mới suy nghĩ cẩn thận những điều này. Sau đó liền như bình thường. Mẹ sẽ không trách ông ấy, lại càng không trách con.
- Cảm ơn.
Trong lòng Đường Trọng thấy nhẹ nhõm. Sau khi việc xảy ra hắn liền bị Khương Khả Khanh mắng. Thậm chí Khương Khả Khanh còn hỏi ‘nếu có một ngày cậu cần thì có bán đứng tôi luôn không?’. Vấn đề sắc bén như vậy khiến hắn thấy rất không thoải mái.
Cho tới nay hắn cảm thấy mình rất lạnh bạc trong vấn đề tình cảm. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu, không phải hắn lạnh bạc mà là không có tình cảm nào đáng giá hắn coi trọng.
Hắn thật sự rất quan tâm dì nhỏ Khương Khả Khanh và mẹ Khương Khả Nhân nhưng hắn không có cách nào nói bằng lời được.
Khương Khả Nhân nhẹ thở dài, vươn tay nắm chặt tay Đường Trọng, nói:
- Bất kì một gia tộc nào cũng phải có người hi sinh cho nó. Có thể là Khương Khả Kỳ, cũng có thể là mẹ, nhưng chỉ cần không phải con là mẹ đã thoả mãn rồi.
“……….”
Khi Đường Trọng đi ra văn phòng của Khương Khả Nhân, Khương Khả Nhân không tự mình tiễn mà để Văn Tịnh tiễn hắn.
So với mấy lần tiếp xúc trước kia, Văn Tịnh lãnh đạm với hắn rất nhiều. Cô không phải người ngu, việc đã đến nước này, mà cô cũng thấy được một số dấu vết từ Khương Khả Nhân nên cũng đã hiểu rõ chuyện này.
Về mặt tình cảm, cô không thể chấp nhận được chuyện như vậy.
Thang máy đi xuống rất nhanh, Đường Trọng và Văn Tịnh mỗi người đứng một bên thang máy.
Đường Trọng vẫn im lặng, thế mà thường ít nói Văn Tịnh lại lên tiếng trước:
- Những tâm cơ thủ đoạn này là học được từ những dã thú trên núi kia à?
- Tôi không sợ dã thú, tôi sợ con người.
Đường Trọng cười nói.
- Đúng thế, hổ dữ không ăn thịt con. Có một số người còn đáng sợ hơn dã thú.
- Thực ra cô không hiểu rõ cái gì cả.
Đường Trọng nhìn Văn Tịnh, vẻ mặt thành thật nói.
Vẻ mặt Văn Tịnh mang theo giễu cợt nói:
- Thế nào? Muốn kể ra cực khổ lúc nhỏ của cậu để tranh thủ đồng tình à?
- Cô cảm thấy tôi sẽ làm việc này sao?
Đường Trọng nói.
- Tôi cho rằng không có chuyện gì mà cậu không làm được.
Văn Tịnh nói:
- Đúng là làm cho người ta hiếu kỳ, hoá ra trên đời này cũng có chuyện cậu không làm được à?
- Cô cũng giống tôi, có một gia đình không hoàn thiện, thậm chí có thể nói là trẻ mồ côi. Cô được nhà họ Khương thu dưỡng, hoặc được họ nhặt được ở đâu đó rồi trải qua nghiêm khắc huấn luyện khiến cô trở nên ưu tú về mọi mặt.
- Cô trung thành, thông minh lại biết cảm ơn. Nhưng tất cả điều đó cũng không thể làm vơi đi sự khát vọng tình cảm với người thân và bởi vì không có người thân mà cảm thấy tiếc nuối, tự ti. Cô lạnh lùng, nhưng trong lòng cô lại cho rằng tình thân và tình yêu là những tình cảm tốt đẹp và hoàn mỹ nhất trên đời. Cho nên, cô không thể dễ dàng tha thứ phản bội, đặc biết là phản bội trong tình thân và tình yêu.
- Cô coi mẹ của tôi như người thân hoặc là mẹ mình. Mặc dù cô bảo vệ bà ấy nhưng trong lòng lại mãnh liệt muốn ỷ lại vào bà ấy. Khi bà ấy gặp chuyện không may, cô tức giận hơn bất kì ai. Bà ấy bị con mình đối xử lạnh nhạt liền khiến cô cảm thấy đây là điều không thể tha thứ. Nhưng bởi vì cô không có danh nghĩa gì nên không thể đem sự tức giận trong lòng mình quang minh chính đại phát tiết ra ngoài.
Đường Trọng nhìn khuôn mặt thẹn quá hoá giận của Văn Tịnh, nói:
- Về sau tôi gọi cô là chị được không?
- ….đi chết đi.
Văn Tịnh đánh ra một quyền.
Đường Trọng vươn tay ngăn lại, nói:
- Tôi nói những lời này không phải để chứng minh trình độ tâm lý học của tôi giỏi cỡ nào, cũng không phải nói tôi hiểu cô đến cỡ nào…mà là, thực ra tôi cũng giống như cô.
“…….”
Nắm đấm của Văn Tịnh chậm rãi buông ra, cô sửa sang lại quần áo, khôi phục khuôn mặt lãnh khốc, nhẹ giọng nói:
- Đến rồi.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, đợi đến khi cửa thang máy mở hắn liền bước ra ngoài.
Vì sao tội ác thường phát sinh trong đêm tối? Bởi vì cảnh đêm có thể che giấu đôi mắt và tâm hồn con người.
Anh không nhìn thấy người khác, người khác cũng không nhìn thấy anh. Vì thế, tại thời điểm anh gây án sẽ có dũng khí hơn và tội ác cũng bớt xấu xa hơn một chút.
Rượu đỏ tinh khiết mà nồng đậm hương thơm dọc theo da thịt chảy xuống, một đầu lưỡi đinh hương dọc theo đường chảy của rượu đỏ liếm láp.
Tiếng cô gái rên rỉ cùng tiếng chàng trai thở dốc hợp thành một âm hưởng xxx.
Cô gái vừa dùng chiếc lưỡi như con rắn của mình hoạt động vừa ngẩng mặt nhìn về phía người con trai.
- Anh, thoải mái sao?
Người con trai cũng biết thời cơ đến, đẩy ra cô gái, cầm lấy tóc cô ta rồi đẩy cô ta nằm trên giường, đang chuẩn bị cầm thương xông vào thì điện thoại trong phòng vang lên.
Vẻ mặt phấn khởi kia lập tức trở nên dữ tợn, vỗ một phát vào mông cô gái liền rời đi đến chỗ điện thoại.
- Có chuyện gì?
Người con trai trầm giọng hỏi. Dù là tính tình tốt đến đâu nhưng khi đang làm loại chuyện này mà bị cắt đứt thì cũng khó chịu.
- Thiếu gia, đã điều tra rõ. Chúng ta mua được y tá trưởng của Khương Như Long, đúng là hai chân của hắn đã bị đánh gãy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói cung kính của một người phụ nữ.
- Thật sự đã gãy hả?
Người con trai có chút hứng thú hỏi.
- Như vậy, nhà họ Khương không hoàn toàn là đang đóng kịch rồi.
- Vâng.
Người phụ nữ nói:
- Kỳ quái chính là, Khương Như Long rất bình tĩnh, còn nói nói cười cười với Khương Di Nhiên, giống như hai chân bị liệt thì cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Người con trai suy nghĩ một lát, sau đó nhếch môi cười, nói:
- Thật thú vị. Đây mới là Khương Như Long mà tôi biết. Tham lang a Tham lang, cuối cùng cậu cũng đã quan tâm rồi. Đáng tiếc, Tham lang bị gãy hai chân thì lực phá hoại còn có bao nhiêu đây?
- Thiếu gia, chúng ta cần làm gì tiếp theo?
- Các cô không cần làm gì cả.
Người con trai nói.
- Vâng, thiếu gia.
Cô gái nói. Dừng một chút lại nói tiếp:
- Có lô hàng từ nước Mỹ tới cần cậu ký nhận.
- Vậy à?
Khuôn mặt người con trai trầm xuống:
- Tôi biết phải làm gì rồi.
/1166
|