Có việc thư kí làm, không việc làm thư kí.
Trên ghế salon trong một gian phòng khá lớn, đang trình diễn một bộ phim tình cảm mãnh liệt mà phóng đãng bằng người thật.
Đương nhiên là theo phong cách Âu Mĩ.
Levin Melbourne thì đang nằm ngửa ra trên ghế, một người phụ nữ đầy đặn, tóc vàng, mắt xanh đang cưỡi trên người ông ta, phóng ngựa chạy như điên.
Thân thể người phụ nữ này cũng thực dẻo dai, đến cả cái ghế salon làm bằng da thật cũng phải kêu lên mạnh mẽ. Từ miệng cô ta cũng phát ra những chữ cái tiếng Anh tạo thành những câu nói thô tục, dâm đãng, nhưng lại không hề làm hỏng hào khí của trận chiến này, ngược lại lại càng làm cho Levin Melbourne càng thêm phấn khích mà chiến đấu tiếp.
Levin Melbourne khá là thích kiểu nữ trên nam dưới này, một là vì cũng đã lớn tuổi, hơn nữa lại có thể tiết kiệm thể lực cho bản thân mình. Mặt khác ông ta thích nhìn sự điên cuồng của người đàn bà trong lúc làm chuyện đó, ha, cái đó so với phim của Hollywood có lẽ còn thú vị hơn nhiều.
Ông ta cũng thích người phụ nữ khi làm chuyện đó còn nói những câu thô tục, để có thể khiến cho ông ta phát tiết ra hết tất cả những cảm xúc bạo lực dư thừa ở trong người mình. Sau mỗi một trận chiến đấu, ông ta đều có một cảm giác cực kỳ thoải mái.
Người cưỡi trên người lão chính là nữ thư kí, trên cấp bậc thì chính là trợ thủ cao cấp của lão. Elena thật sự là một cô gái xinh đẹp nóng bỏng, tuy rằng kém mình đến hai mươi mấy tuổi nhưng mà lại chính là tri kỷ của mình, bởi bản thân mình nghĩ tới cái gì thì cô nàng cũng biết, chính mình muốn làm cái gì thì cô nàng đều có thể làm được.
Cô ta hiểu từng suy nghĩ của chính mình, dù cho là trên giường hay là dưới giường.
Trận chiến kết thúc nhưng Elena cũng không có lập tức rời đi. Thân thể của cô đè ép xuống, để cho đầu của ông chủ nằm vào giữa bộ ngực to lớn của mình. Sau vài phút đồng hồ vuốt ve an ủi nhau, cảm giác được tiểu huynh đệ của ông chủ trong người đang dần nhỏ lại, cô mới đứng dậy đi lấy nước, trong miệng ngậm một ngụm nước ấm, cô quay lại để tẩy rửa cho vị huynh đệ kia một phen.
Cô cũng hiểu người đàn ông này cần gì. Cô cũng chắc chắn có thể nhận được những gì từ người đàn ông này.
- Hít…khà…
Levin Melbourne phát ra âm thanh rên rỉ. Đây cũng là việc mà ông ta ưa thích nhất.
- Elena à, em quả thực là một người tình đáng yêu đó.
- Em thích làm thế này cho ông mà Levin.
Elena ngẩng đầu vẻ mặt thâm tình nói.
Ở nơi này cô cũng chưa bao giờ gọi Levin là ông chủ, mà gọi thẳng tên của ông ta. Quả nhiên Levin cũng cảm thấy khá là thỏa mãn với điều này.
Ông ta thích cái cảm giác yêu đương này. Mà không hề cảm thấy nó chỉ là một cuộc giao dịch. Giao dịch của ông chủ cùng với người làm thuê mà thôi.
- Đúng thế. Em quả là tiểu thiên sứ của ta.
Levin Melbourne rất hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, hai người ôm nhau ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
- Levin à, em nghĩ là ông đã có quyết định rồi đúng không?
Elena lên tiếng hỏi.
- Sao thế được?
Trên mặt Levin đầy vẻ xảo trá cười vui vẻ.
- Trò chơi của chúng ta bây giờ mới thực sự bắt đầu thôi. Sao có thể quyết định nhanh như vậy được? Chúng ta đang chờ bọn họ ra giá. Hoa Thanh ra giá xong thì chờ Bác Nghệ ra giá. Bác Nghệ ra giá thì lại chờ Hoa Thanh nâng giá lên, em nghĩ coi, làm thế nào để một đồ vật có thể có được giá trị cao nhất?
- Đấu giá.
Elena không hề ngốc nên tất nhiên sẽ biết được đáp án.
- Đúng vậy.
Levin Melbourne gật đầu.
- Tất nhiên là loại chuyện này cũng cần có sự phối hợp của mấy người kia mới được. Cảm tạ thượng đế bởi hai người này dĩ nhiên là kẻ địch của nhau. Ta nghĩ với sĩ diện của người Trung Hoa thì giá tiền họ đưa ra nhất định sẽ không làm cho chúng ta cảm thấy thất vọng đâu.
- Đây cũng là nhờ sự giúp đỡ về tình báo của em. Nếu như không phải em nói cho ta biết những điều này sao ta có thể hoàn thành mục tiêu của chúng ta nhẹ nhõm như vậy được?
- Levin à, dù cho là trợ thủ hay là người phụ nữ của ông thì em đều nguyện ý làm hết thảy vì ông.
Elena hỏi lần nữa:
- Ông cũng biết đó, em tiến vào Điện ảnh thế giới cũng là bởi vì em sùng bái ông mà, ông cho em cơ hội tốt như vậy. Em sẽ không làm cho ông tất vọng.
- Đúng thế. Đúng thế.
Levin Melbourne lại càng thêm vui vẻ nói:
- Chúng ta sẽ có một mùa thu hoạch lớn đây. Không chỉ cần thị trường của Trung Hoa mà chúng ta còn muốn làm thịt mấy công ty giàu có kia. Bọn chúng cho rằng chúng ta là quả hồng mềm ai cũng có thể nắn được thì phải trả một cái giá lớn cho việc khinh thị chúng ta.
- Người đàn ông có trí tuệ như ông quả là khiến người ta mê muội đó Levin.
Elena động tình nói.
Levin Melbourne là một thương nhân khôn khéo. Từ rất lâu rồi, khi ông chủ của Bác Nghệ Quách Vân Tung thông qua người trung gian giới thiệu thì hai người đã bắt đầu liên hệ với nhau. Bác Nghệ cũng muốn được hợp tác một trong những người đứng đầu của Điện ảnh thế giới, lấy nó làm cầu nói để có thể tiến tới tranh đoạt thị trường phim ảnh thế giới.
Nhưng mà lúc đó Bác Nghệ ra giá có chút không được phóng khoáng cho lắm. Còn xa mới có thể thỏa mãn được sự tham lam của người Mỹ.
Thế nên Levin Melbourne vừa giữ liên lạc với Bác Nghệ nhưng lại cũng đồng ý tiếp nhận phỏng vấn với diễn viên nam chính của phim Hắc Hiệp tại Trung Hoa, hơn nữa đặt trạm dừng chân đầu tiên chính là ở Hoa Thanh Ngô Nhạc.
Nhờ có mạng lưới tình báo làm việc tích cực nên ông ta cũng biết được chuyện Bác Nghệ và Hoa Thanh là hai công ty luôn luôn căm thù và cạnh tranh lẫn nhau. Mà ông chủ Bác Nghệ Quách Vân Tung cũng thường phát sinh xung đột nhiều lần với Đường Trọng, thậm chí là xảy ra đánh nhau, thực ra chủ yếu là Đường Trọng “tẩm quất” cho Quách Vân Tung mà thôi.
Quả nhiên sau khi ông ta thả tin tức này ra ngoài, thì Quách Vân Tung cũng không thể ngồi không được nữa, nhiều lần thông báo muốn được gặp mặt nói chuyện với mình.
Levin Melbourne tất nhiên sẽ không cự tuyệt, sau khi kết thúc chuyến gặp mặt với cao tầng của Hoa Thanh Ngô Nhạc thì ông ta liền cho mời Quách Vân Tung tới phòng nghỉ khách sạn của mình.
Chẳng qua thiếu sót duy nhất của cả quá trình lần này chính là ông ta không biết ông trùm giấu mặt của Hoa Thanh Ngô Nhạc lại là Đường Trọng. Nhớ tới lúc mình ở trước mặt ông chủ dụ dỗ người làm, à không, là dụ dỗ ông chủ, mặt ông ta không khỏi đỏ lên.
- Hi vọng cái tên nhóc đó không có khôn khéo như chúng ta tưởng tượng.
Levin Melbourne nhẹ nói ra.
- Cái gì?
Elena ngẩng mặt lên nhìn rồi hỏi.
- Chúng ta còn cần một diễn viên tốt nữa. Ta hi vọng tên đó chính là người chúng ta cần tìm.
- Hắn sẽ không cự tuyệt đâu.
Elena ra vẻ hiểu rõ nói.
Bây giờ bọn họ vẫn cần đến sự phối hợp của Đường Trọng. Mặc kệ là công ty nào cuối cùng sẽ ký kết hợp đồng, nhưng trước khi ký kết thì sự cạnh tranh của hai bên rất là quan trọng.
Bởi vì Đường Trong là diễn viên mà Levin Melbourne rất là coi trọng, hơn thế nữa lúc nói chuyện với Levin Melbourne Đường Trọng đã tiết lộ việc bản thân là ông chủ của Hoa Thanh Ngô Nhạc. Nên trong chuyện tiếp đón Levin Melbourne lần này thì hắn phải bỏ thêm chút tinh lực để quan tâm.
Ở một khách sạn có nhà hàng Tây, Đường Trọng cùng Tôn Văn Lâm, Bạch Tố, mấy vị cao tầng của Hoa Thanh Ngô Nhạc đã sớm chạy tới đây dùng điểm tâm cùng với Levin Melbourne.
- Nơi đây quả là một quốc gia nhiệt tình.
Levin Melbourne vừa phết bơ lên bánh mì, vừa tán thưởng nói:
- Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới nơi đây, nhưng càng ngày tôi càng phát hiện tôi đã thích được sống ở mảnh đất này rồi.
- Vậy thì hoan nghênh ông thường xuyên tới. Hãy để nơi đây trở thành ngôi nhà thứ hai của mình.
Tôn Văn Lâm cười đáp lại.
- Đương nhiên thế. Tôi sẽ thường xuyên tới đây. Vì những món ăn ngon này và càng vì những ngời bạn nhiệt tình này của tôi.
Mọi người đều cười bởi lời này của Levin Melbourne đã khiến cho tâm tình mọi người đều trở nên thoải mái.
- Levin tiên sinh, không biết hành trình hôm nay của ông chuẩn bị thế nào?
Tôn Văn Lâm lên tiếng hỏi.
- Nếu như ông không ngại thì chúng tôi muốn mời ông đi thăm một chút nơi quay phim của Hoa Thanh điện ảnh chúng tôi.
- Hành trình hôm nay hãy để cho tôi lo đi.
Giọng một người đàn ông đột ngột vang lên.
Mọi người vừa quay lại đã thấy được ông chủ của Bác Nghệ Quách Vân Tung đang mang theo một đoàn người bước nhanh tới chỗ này.
Mặt Quách Vân Tung tràn đầy vui vẻ, ánh mắt đảo qua Đườn Trọng rồi mới chủ động chào Levin Melbourne:
- Levin tiên sinh bữa sáng có phù hợp khẩu vị của ông không?
- Tất nhiên, rất là ngon.
Levin Melbourne đứng dậy bắt tay cùng vơi Quách Vân Tung.
- À, tới làm quen với anh bạn trẻ này của tôi đi.
Quách Vân Tung lạnh nhạt nghiêng mắt nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Chúng tôi cũng biết nhau rồi. Thực là người “bạn tốt”.
Khi nói ra hai từ “bạn tốt” này thì Quách Vân Tung cố ý nhấn mạnh, để thể hiện điều gì thì không nói cũng biết.
Mới sáng sớm mà đã làm hỏng việc của người khác, trong lòng mấy người cao tầng của Hoa Thanh đều không hề thoải mái.
Đường Trọng nhìn lướt qua Quách Vân Tung, cười cười rồi hướng Levin Melbourne nói:
- Levin tiên sinh có thể giới thiệu giúp chút không? Vị tiên sinh này tôi nhìn thì quen mắt nhưng không thể nhớ nổi ông ta tên là gì.
- Đường Trọng, cậu……..
Quách Vân Tung suýt chút nữa lại bị những lời này của Đường Trọng làm cho tức chết. Không sợ người căm thù, chỉ sợ người lãng quên.
Ông ta nói Đường Trọng là “bạn tốt” kết quả Đường Trọng lại nói là không biết ông ta. Một đao phản kích này quả thực là đủ lăng lệ, ác liệt.
- Thật sự xin lỗi. Là tôi thất lễ rồi.
Đường Trọng mặt mũi thành khẩn xin lỗi:
- Bình thường gặp người nhiều lắm, không thể nhớ nổi ông là nghệ sĩ nào nữa?
Gặp nhiều người nên không nhớ ra là ai?
Ý của hắn chẳng phải là nói, ông chỉ là mấy tên tiểu nhân vật, tôi chẳng thèm nhớ tên ông.
- Quách đổng đương nhiên không phải là nghệ sĩ. Ông ấy là ông chủ của Bác Nghệ chúng tôi.
Một người đàn ông tóc húi cua đứng sau Quách Vân Tung cảm thấy ông chủ bị thẹn, nên lập tức đứng ra giải vây.
- Ông ấy chỉ thuê nghệ sĩ mà thôi. Để cho mấy nghệ sĩ kia kiếm tiền cho công ty. Nếu như cậu có hứng thú có thể nói chuyện với ông chủ chúng tôi, nếu làm cho ông chủ chúng tôi vui vẻ, tâm tình tốt liền cho một hợp đồng hợp tác tốt. Quách đổng ông nói đúng không?
Đường Trọng nhìn Quách Vân Tung mà mỉa mai:
- Ông ta mua không nổi đâu.
ông biết nhưng hắn lại biết rõ, Hoa Thanh đã đổi chủ. Không chỉ thế, người này không phải ai khác mà lại chính là kẻ địch từng nhiều lần nhục nhã hắn, Đường Trọng.
- Đúng vậy.
Levin Melbourne gật đầu nói:
- Cậu ta là một thanh niên rất có dã tâm.
- Ngài Levin, tôi nghĩ, điều kiện của chúng tôi nhất định sẽ tốt hơn bọn họ nhiều.
Quách Vân Tung cười nói.
Về công về tư thì hắn sẽ không để kế hoạch của Đường Trọng thực hiện được.
Trên ghế salon trong một gian phòng khá lớn, đang trình diễn một bộ phim tình cảm mãnh liệt mà phóng đãng bằng người thật.
Đương nhiên là theo phong cách Âu Mĩ.
Levin Melbourne thì đang nằm ngửa ra trên ghế, một người phụ nữ đầy đặn, tóc vàng, mắt xanh đang cưỡi trên người ông ta, phóng ngựa chạy như điên.
Thân thể người phụ nữ này cũng thực dẻo dai, đến cả cái ghế salon làm bằng da thật cũng phải kêu lên mạnh mẽ. Từ miệng cô ta cũng phát ra những chữ cái tiếng Anh tạo thành những câu nói thô tục, dâm đãng, nhưng lại không hề làm hỏng hào khí của trận chiến này, ngược lại lại càng làm cho Levin Melbourne càng thêm phấn khích mà chiến đấu tiếp.
Levin Melbourne khá là thích kiểu nữ trên nam dưới này, một là vì cũng đã lớn tuổi, hơn nữa lại có thể tiết kiệm thể lực cho bản thân mình. Mặt khác ông ta thích nhìn sự điên cuồng của người đàn bà trong lúc làm chuyện đó, ha, cái đó so với phim của Hollywood có lẽ còn thú vị hơn nhiều.
Ông ta cũng thích người phụ nữ khi làm chuyện đó còn nói những câu thô tục, để có thể khiến cho ông ta phát tiết ra hết tất cả những cảm xúc bạo lực dư thừa ở trong người mình. Sau mỗi một trận chiến đấu, ông ta đều có một cảm giác cực kỳ thoải mái.
Người cưỡi trên người lão chính là nữ thư kí, trên cấp bậc thì chính là trợ thủ cao cấp của lão. Elena thật sự là một cô gái xinh đẹp nóng bỏng, tuy rằng kém mình đến hai mươi mấy tuổi nhưng mà lại chính là tri kỷ của mình, bởi bản thân mình nghĩ tới cái gì thì cô nàng cũng biết, chính mình muốn làm cái gì thì cô nàng đều có thể làm được.
Cô ta hiểu từng suy nghĩ của chính mình, dù cho là trên giường hay là dưới giường.
Trận chiến kết thúc nhưng Elena cũng không có lập tức rời đi. Thân thể của cô đè ép xuống, để cho đầu của ông chủ nằm vào giữa bộ ngực to lớn của mình. Sau vài phút đồng hồ vuốt ve an ủi nhau, cảm giác được tiểu huynh đệ của ông chủ trong người đang dần nhỏ lại, cô mới đứng dậy đi lấy nước, trong miệng ngậm một ngụm nước ấm, cô quay lại để tẩy rửa cho vị huynh đệ kia một phen.
Cô cũng hiểu người đàn ông này cần gì. Cô cũng chắc chắn có thể nhận được những gì từ người đàn ông này.
- Hít…khà…
Levin Melbourne phát ra âm thanh rên rỉ. Đây cũng là việc mà ông ta ưa thích nhất.
- Elena à, em quả thực là một người tình đáng yêu đó.
- Em thích làm thế này cho ông mà Levin.
Elena ngẩng đầu vẻ mặt thâm tình nói.
Ở nơi này cô cũng chưa bao giờ gọi Levin là ông chủ, mà gọi thẳng tên của ông ta. Quả nhiên Levin cũng cảm thấy khá là thỏa mãn với điều này.
Ông ta thích cái cảm giác yêu đương này. Mà không hề cảm thấy nó chỉ là một cuộc giao dịch. Giao dịch của ông chủ cùng với người làm thuê mà thôi.
- Đúng thế. Em quả là tiểu thiên sứ của ta.
Levin Melbourne rất hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, hai người ôm nhau ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
- Levin à, em nghĩ là ông đã có quyết định rồi đúng không?
Elena lên tiếng hỏi.
- Sao thế được?
Trên mặt Levin đầy vẻ xảo trá cười vui vẻ.
- Trò chơi của chúng ta bây giờ mới thực sự bắt đầu thôi. Sao có thể quyết định nhanh như vậy được? Chúng ta đang chờ bọn họ ra giá. Hoa Thanh ra giá xong thì chờ Bác Nghệ ra giá. Bác Nghệ ra giá thì lại chờ Hoa Thanh nâng giá lên, em nghĩ coi, làm thế nào để một đồ vật có thể có được giá trị cao nhất?
- Đấu giá.
Elena không hề ngốc nên tất nhiên sẽ biết được đáp án.
- Đúng vậy.
Levin Melbourne gật đầu.
- Tất nhiên là loại chuyện này cũng cần có sự phối hợp của mấy người kia mới được. Cảm tạ thượng đế bởi hai người này dĩ nhiên là kẻ địch của nhau. Ta nghĩ với sĩ diện của người Trung Hoa thì giá tiền họ đưa ra nhất định sẽ không làm cho chúng ta cảm thấy thất vọng đâu.
- Đây cũng là nhờ sự giúp đỡ về tình báo của em. Nếu như không phải em nói cho ta biết những điều này sao ta có thể hoàn thành mục tiêu của chúng ta nhẹ nhõm như vậy được?
- Levin à, dù cho là trợ thủ hay là người phụ nữ của ông thì em đều nguyện ý làm hết thảy vì ông.
Elena hỏi lần nữa:
- Ông cũng biết đó, em tiến vào Điện ảnh thế giới cũng là bởi vì em sùng bái ông mà, ông cho em cơ hội tốt như vậy. Em sẽ không làm cho ông tất vọng.
- Đúng thế. Đúng thế.
Levin Melbourne lại càng thêm vui vẻ nói:
- Chúng ta sẽ có một mùa thu hoạch lớn đây. Không chỉ cần thị trường của Trung Hoa mà chúng ta còn muốn làm thịt mấy công ty giàu có kia. Bọn chúng cho rằng chúng ta là quả hồng mềm ai cũng có thể nắn được thì phải trả một cái giá lớn cho việc khinh thị chúng ta.
- Người đàn ông có trí tuệ như ông quả là khiến người ta mê muội đó Levin.
Elena động tình nói.
Levin Melbourne là một thương nhân khôn khéo. Từ rất lâu rồi, khi ông chủ của Bác Nghệ Quách Vân Tung thông qua người trung gian giới thiệu thì hai người đã bắt đầu liên hệ với nhau. Bác Nghệ cũng muốn được hợp tác một trong những người đứng đầu của Điện ảnh thế giới, lấy nó làm cầu nói để có thể tiến tới tranh đoạt thị trường phim ảnh thế giới.
Nhưng mà lúc đó Bác Nghệ ra giá có chút không được phóng khoáng cho lắm. Còn xa mới có thể thỏa mãn được sự tham lam của người Mỹ.
Thế nên Levin Melbourne vừa giữ liên lạc với Bác Nghệ nhưng lại cũng đồng ý tiếp nhận phỏng vấn với diễn viên nam chính của phim Hắc Hiệp tại Trung Hoa, hơn nữa đặt trạm dừng chân đầu tiên chính là ở Hoa Thanh Ngô Nhạc.
Nhờ có mạng lưới tình báo làm việc tích cực nên ông ta cũng biết được chuyện Bác Nghệ và Hoa Thanh là hai công ty luôn luôn căm thù và cạnh tranh lẫn nhau. Mà ông chủ Bác Nghệ Quách Vân Tung cũng thường phát sinh xung đột nhiều lần với Đường Trọng, thậm chí là xảy ra đánh nhau, thực ra chủ yếu là Đường Trọng “tẩm quất” cho Quách Vân Tung mà thôi.
Quả nhiên sau khi ông ta thả tin tức này ra ngoài, thì Quách Vân Tung cũng không thể ngồi không được nữa, nhiều lần thông báo muốn được gặp mặt nói chuyện với mình.
Levin Melbourne tất nhiên sẽ không cự tuyệt, sau khi kết thúc chuyến gặp mặt với cao tầng của Hoa Thanh Ngô Nhạc thì ông ta liền cho mời Quách Vân Tung tới phòng nghỉ khách sạn của mình.
Chẳng qua thiếu sót duy nhất của cả quá trình lần này chính là ông ta không biết ông trùm giấu mặt của Hoa Thanh Ngô Nhạc lại là Đường Trọng. Nhớ tới lúc mình ở trước mặt ông chủ dụ dỗ người làm, à không, là dụ dỗ ông chủ, mặt ông ta không khỏi đỏ lên.
- Hi vọng cái tên nhóc đó không có khôn khéo như chúng ta tưởng tượng.
Levin Melbourne nhẹ nói ra.
- Cái gì?
Elena ngẩng mặt lên nhìn rồi hỏi.
- Chúng ta còn cần một diễn viên tốt nữa. Ta hi vọng tên đó chính là người chúng ta cần tìm.
- Hắn sẽ không cự tuyệt đâu.
Elena ra vẻ hiểu rõ nói.
Bây giờ bọn họ vẫn cần đến sự phối hợp của Đường Trọng. Mặc kệ là công ty nào cuối cùng sẽ ký kết hợp đồng, nhưng trước khi ký kết thì sự cạnh tranh của hai bên rất là quan trọng.
Bởi vì Đường Trong là diễn viên mà Levin Melbourne rất là coi trọng, hơn thế nữa lúc nói chuyện với Levin Melbourne Đường Trọng đã tiết lộ việc bản thân là ông chủ của Hoa Thanh Ngô Nhạc. Nên trong chuyện tiếp đón Levin Melbourne lần này thì hắn phải bỏ thêm chút tinh lực để quan tâm.
Ở một khách sạn có nhà hàng Tây, Đường Trọng cùng Tôn Văn Lâm, Bạch Tố, mấy vị cao tầng của Hoa Thanh Ngô Nhạc đã sớm chạy tới đây dùng điểm tâm cùng với Levin Melbourne.
- Nơi đây quả là một quốc gia nhiệt tình.
Levin Melbourne vừa phết bơ lên bánh mì, vừa tán thưởng nói:
- Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới nơi đây, nhưng càng ngày tôi càng phát hiện tôi đã thích được sống ở mảnh đất này rồi.
- Vậy thì hoan nghênh ông thường xuyên tới. Hãy để nơi đây trở thành ngôi nhà thứ hai của mình.
Tôn Văn Lâm cười đáp lại.
- Đương nhiên thế. Tôi sẽ thường xuyên tới đây. Vì những món ăn ngon này và càng vì những ngời bạn nhiệt tình này của tôi.
Mọi người đều cười bởi lời này của Levin Melbourne đã khiến cho tâm tình mọi người đều trở nên thoải mái.
- Levin tiên sinh, không biết hành trình hôm nay của ông chuẩn bị thế nào?
Tôn Văn Lâm lên tiếng hỏi.
- Nếu như ông không ngại thì chúng tôi muốn mời ông đi thăm một chút nơi quay phim của Hoa Thanh điện ảnh chúng tôi.
- Hành trình hôm nay hãy để cho tôi lo đi.
Giọng một người đàn ông đột ngột vang lên.
Mọi người vừa quay lại đã thấy được ông chủ của Bác Nghệ Quách Vân Tung đang mang theo một đoàn người bước nhanh tới chỗ này.
Mặt Quách Vân Tung tràn đầy vui vẻ, ánh mắt đảo qua Đườn Trọng rồi mới chủ động chào Levin Melbourne:
- Levin tiên sinh bữa sáng có phù hợp khẩu vị của ông không?
- Tất nhiên, rất là ngon.
Levin Melbourne đứng dậy bắt tay cùng vơi Quách Vân Tung.
- À, tới làm quen với anh bạn trẻ này của tôi đi.
Quách Vân Tung lạnh nhạt nghiêng mắt nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Chúng tôi cũng biết nhau rồi. Thực là người “bạn tốt”.
Khi nói ra hai từ “bạn tốt” này thì Quách Vân Tung cố ý nhấn mạnh, để thể hiện điều gì thì không nói cũng biết.
Mới sáng sớm mà đã làm hỏng việc của người khác, trong lòng mấy người cao tầng của Hoa Thanh đều không hề thoải mái.
Đường Trọng nhìn lướt qua Quách Vân Tung, cười cười rồi hướng Levin Melbourne nói:
- Levin tiên sinh có thể giới thiệu giúp chút không? Vị tiên sinh này tôi nhìn thì quen mắt nhưng không thể nhớ nổi ông ta tên là gì.
- Đường Trọng, cậu……..
Quách Vân Tung suýt chút nữa lại bị những lời này của Đường Trọng làm cho tức chết. Không sợ người căm thù, chỉ sợ người lãng quên.
Ông ta nói Đường Trọng là “bạn tốt” kết quả Đường Trọng lại nói là không biết ông ta. Một đao phản kích này quả thực là đủ lăng lệ, ác liệt.
- Thật sự xin lỗi. Là tôi thất lễ rồi.
Đường Trọng mặt mũi thành khẩn xin lỗi:
- Bình thường gặp người nhiều lắm, không thể nhớ nổi ông là nghệ sĩ nào nữa?
Gặp nhiều người nên không nhớ ra là ai?
Ý của hắn chẳng phải là nói, ông chỉ là mấy tên tiểu nhân vật, tôi chẳng thèm nhớ tên ông.
- Quách đổng đương nhiên không phải là nghệ sĩ. Ông ấy là ông chủ của Bác Nghệ chúng tôi.
Một người đàn ông tóc húi cua đứng sau Quách Vân Tung cảm thấy ông chủ bị thẹn, nên lập tức đứng ra giải vây.
- Ông ấy chỉ thuê nghệ sĩ mà thôi. Để cho mấy nghệ sĩ kia kiếm tiền cho công ty. Nếu như cậu có hứng thú có thể nói chuyện với ông chủ chúng tôi, nếu làm cho ông chủ chúng tôi vui vẻ, tâm tình tốt liền cho một hợp đồng hợp tác tốt. Quách đổng ông nói đúng không?
Đường Trọng nhìn Quách Vân Tung mà mỉa mai:
- Ông ta mua không nổi đâu.
ông biết nhưng hắn lại biết rõ, Hoa Thanh đã đổi chủ. Không chỉ thế, người này không phải ai khác mà lại chính là kẻ địch từng nhiều lần nhục nhã hắn, Đường Trọng.
- Đúng vậy.
Levin Melbourne gật đầu nói:
- Cậu ta là một thanh niên rất có dã tâm.
- Ngài Levin, tôi nghĩ, điều kiện của chúng tôi nhất định sẽ tốt hơn bọn họ nhiều.
Quách Vân Tung cười nói.
Về công về tư thì hắn sẽ không để kế hoạch của Đường Trọng thực hiện được.
/1166
|