Đường Trọng và Tôn Văn Lâm cùng đứng ở cổng của biệt thự Tử viên, chờ Levin Melbourne đến.
Lần này Levin Melbourne không có đi công ty, mà lấy thân phận tư nhân tới Tử Viên biệt thự thăm Đường Trọng.
Tuy rằng Tôn Văn Lâm là chủ tịch của Hoa Thanh Ngô Nhạc, nhưng Levin Melbourne cũng biết rõ, người chính thức có thể làm chủ lại chính là người thanh niên mang theo hào quang vạn trượng mà lại không hiện sơn lộ thủy kia. Thế nên có thể giữ được tình hữu nghị với hắn cũng rất là quan trọng.
Tôn Văn Lâm là do Đường Trọng gọi điện thoại kêu tới, bởi hắn cảm thấy có một số chuyện nên để cho ông ta tham dự thì càng tốt. Từ trước tới giờ hắn rất ít khi hỏi qua sự vụ của công ty. Bởi có một đám quản lý như Tôn Văn Lâm với Bạch Tố, thì hắn cũng chẳng lo lắng mấy.
Nhưng bây giờ hắn không chỉ nhúng tay vào công việc của công ty, mà còn có một quyết định khá trọng đại, nên hắn cũng muốn cho Tôn Văn Lâm một lời giải thích.
Nói cách khác là không giữ được nhân tâm thì đội ngũ coi như cũng bỏ đi.
- Thật là đã ghiền vô cùng.
Tôn Văn Lâm cười lớn nói:
- Vị trí của tôi vô cùng tốt, nên vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng được từng sự biến hóa của Quách Vân Tung, thật sự là đặc sắc vạn phần mà. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không thể tin được một người trong một thời gian ngắn như vậy có thể biến hóa được vẻ mặt nhiều đến như vậy đó.
Đường Trọng cũng cười theo rồi nói:
- Tôi với Levin Melbourne tiên sinh nói chuyện được đúng hai lần, lần thứ nhất không được vui vẻ gì cho lắm, lần thứ hai cũng thế chẳng có gì vui cả, nhưng mà thứ mà tôi muốn thì tôi đã lấy được rồi.
Tôn Văn Lâm biết đây là Đường Trọng muốn gián tiếp nói rõ tình huống cho mình, nên ông cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.
- Bọn họ muốn mài đao thì chúng ta cũng phải phối hợp chứ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu không thì ông ta làm sao có thể câu được một kẻ ngốc như thế chứ?
Nghe Đường Trọng nói như thế Tôn Văn Lâm cuối cùng cũng hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra.
Không, phải nói là lúc mà Levin Melbourne công bố chuyện ba ngày sau sẽ ký kết cùng với Hoa Thanh Ngô Nhạc thì ông ta cũng đã đại khái hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra rồi.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ Đường Trọng nói ra thì mới chân chính biến thành sự thật.
Lần đầu tiên Đường Trọng bàn bạc với Levin Melbourne cũng không được suôn sẻ. Lúc đó Đường Trọng cũng lộ ra thân phận thật sự của mình, cũng để hi vọng Hoa Thanh Ngô Nhạc có thể nhập cổ phần, cùng leo lên một con thuyền với Điện ảnh thế giới. Không nghĩ tới là Levin Melbourne căn bản chưa có cân nhắc gì mà đã lâp tức cự tuyệt rồi.
Sau đó, Quách Vân Tung lại xuất hiện càng khiến cho chuyện này trở nên xấu đi. Nhưng Đường Trọng cũng từ biến cố trong chuyện này mà có thể xác định được hai vấn đề.
Thứ nhất là Điện ảnh thế giới rất cần tài chính. Bọn họ không từ chối tài chính gia nhập từ bên ngoài. Ít nhất là bây giờ không có từ chối. Levin Melbourne tự mình tới Trung Hoa lần này, chẳng qua là muốn cho mấy cái công ty bên Trung Hoa của mấy tên “nhà giàu ngu ngốc” mấy đao để xin ít thịt mà thôi.
Thứ hai, sở dĩ Levin Melbourne cự tuyệt là do cái tên ngốc Quách Vân Tung kia ra giá rất cao.
Thế nên Đường Trọng tới gặp Levin Melbourne lần nữa thì Levin Melbourne rất là nhiệt tình với Đường Trọng. Ông ta cho rằng, lại có thêm một kẻ đần nữa tới nâng giá lên cho ông ta rồi.
Đáng tiếc là mộng đẹp của ông ta đã tan tành thành mây khói. Đường Trọng trực tiếp nói cho Levin Melbourne biết về hai suy đoán của mình, khiến cho Levin Melbourne tràn đầy địch ý đối với Đường Trọng.
- Quân tử yêu tiền, lấy cũng có đạo.
Đường Trọng đã khuyên ông ta như vậy.
- Việc buôn bán nên đường đường chính chính, làm sao có thể dùng mấy cái thủ đoạn nhỏ nhặt đó để mà gạt người lấy tiền cơ chứ?
Mặt của Levin Melbourne lúc trắng lúc hồng, suýt chút nữa thì phun cả một ngụm máu vào mặt Đường Trọng.
Không để cho ông ta mở miệng nói chuyện thì Đường Trọng đã nói tiếp:
- Tất nhiên nếu mà ông muốn lừa gạt người khác thì tôi chắc chắn sẽ không để cho các người làm chuyện này. Mặc kệ là ông ta có thù oán gì với tôi, nhưng ông ta vẫn là đồng bào của tôi. Tiền của người mình làm sao có thể để cho người ngoại quốc lừa gạt mất được chứ?
Sau đó lời của hắn bỗng quay ngoắt đi:
- Chẳng qua kẻ mà ông muốn làm thịt kia chính là Quách Vân Tung của tập đoàn Bác Nghệ, nên tôi có thể làm bộ như không biết gì hết. Ông ta cũng làm nhiều việc ác, lấn nam khi nữ, bắt ép các nữ nghệ sĩ phải quan hệ với ông ta, gia tài hàng tỉ mà không biết đi làm từ thiện cho các công trình hy vọng, nếu như Levin tiên sinh lừa gạt tiền của ông ta cũng chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo, chính là thay trời hành đạo đấy.
Thế nên Levin Melbourne cũng không biết là chính mình nên khóc hay là nên cười đây.
Khi mà ông ta còn do dự chưa biết nên làm ra quyết định gì thì Đường Trọng lại tiếp tục nói:
- Tôi không chỉ không vạch trần kế hoạch của Levin tiên sinh đây, còn có thể phối hợp với ông để đẩy giá cao lên. Tất nhiên tôi cũng tin Levin tiên sinh đây là người hào sảng, cũng sẽ không để cho bọn tôi làm việc không công, nhất định sẽ cho chúng tôi chút phí để còn đi uống trà đá nữa ha.
- Cậu muốn bao nhiêu?
Levin Melbourne hắng giọng một cái rồi lên tiếng hỏi.
- Một xu cũng không cần.
- Một xu cũng không cần?
Levin Melbourne trợn tròn hai mắt mà nhìn Đường Trọng. Lấy trực giác của ông ta cảm nhận thì tên này không phải là một người tốt. Bây giờ không biết hắn có ý gì với mình đây? Một xu cũng không cần, thì hắn cần có cái gì mới có thể giúp đỡ mình?
- Đúng thế. Một xu cũng không cần.
Đường Trọng gật đầu khẳng định.
- Thứ nhất tôi là một con người lương thiện, tôi sớm không ưa gì hành vi cường đạo của Quách Vân Tung rồi, có một cơ hội có thể vì dân mà trừ hại, tôi quả thực cam tâm tình nguyện tham gia. Thứ hai, Bác Nghệ với Hoa Thanh Ngô Nhạc của chúng tôi chính là quan hệ cạnh tranh, nếu có thể khiến cho bọn chúng phải phun máu thì cớ gì mà chúng tôi không làm chuyện này?
- Vậy thì cám ơn cậu.
Levin Melbourne dùng sức nắm chặt tay Đường Trọng mà lắc. Ông ta còn muốn lao tới ôm Đường Trọng nhưng lại bị Đường Trọng từ chối.
Lý do của Đường Trọng đó chính là, tiên sinh à, mùi nước hoa của ông quá nặng rồi.
- Tất nhiên tôi biết nếu như tôi không cần cái gì hết sẽ khiến cho Levin tiên sinh có chút băn khoăn, bất ổn……
- ……………………….
Levin lúc ấy không có nói gì. Nhưng dưới sự quan sát của Đường Trọng, thì ông ta đang mắng hắn ở trong lòng:
- FUCK YOU!!!!
- Cho nên tôi cũng có một cái yêu cầu nho nhỏ thôi.
Đường Trọng liền nói luôn. Lúc nói chuyện hắn còn giơ ngón tay cái lên múa may mấy cái, đúng là chỉ một chút thôi, yêu cầu nhỏ như ngón tay cái.
- Yêu cầu gì?
Levin Melbourne lúc này chẳng muốn nói gì thêm với Đường Trọng nữa rồi, ông ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để đuổi cái tên ôn thần này đi.
- Giống với điều kiện của các ông với Bác Nghệ, để cho Hoa Thanh Ngô Nhạc chúng tôi được hưởng chút tài nguyên của Điện ảnh thế giới đi.
Đường Trọng cười lớn nói.
Lúc này Levin Melbourne chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên mà chửi rồi.
Đây được gọi là yêu cầu nho nhỏ, nhỏ như cái đầu ngón tay vung vẩy đó hay sao?
- Không thể có chuyện đó. Tôi không thể nào chấp nhận được yêu cầu vô lễ này của cậu.
Levin Melbourne cố nén cảm xúc muốn mắng chửi người xuống. Nhưng ông ta vẫn hạ lệnh đuổi khách với Đường Trọng.
- Cũng muộn rồi, tôi còn muốn nghỉ ngơi. Hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi.
- Nếu như có sự trợ giúp của tôi thì ông ít nhất có thể lấy được cái giá gấp đôi mà Bác Nghệ mới đưa ra.
Đường Trọng híp mắt cười.
- Nói cách khác chính là phần tiền kia là Bác Nghệ trả giúp cho tôi. Không được sao?
- Tôi dựa vào cái gì để mà tin cậu đây?
- Chỉ cần biết tôi là kẻ mà Quách Vân Tung hận nhất.
- Cho dù không có sự trợ giúp của cậu tôi cũng có thể lấy được điều kiện mình mong muốn.
- Ông không thể đâu. Nếu ông không đáp ứng thì tôi sẽ rời cuộc cạnh tranh này. Không có chúng tôi cạnh tranh nữa, ông nghĩ là Quách Vân Tung sẽ để cho bên ông tiếp tục hét giá hay sao? Hơn nữa tôi không chỉ không cạnh tranh với hắn mà tôi sẽ nói cho Quách Vân Tung biết được tình hình thực tế. Tôi cũng đã nghiêm túc mà suy xét rồi, tuy Quách Vân Tung đugns là một tên cặn bã làm việc ác không ngừng, nhưng cũng là cặn bã của Trung Hoa chúng tôi. Nếu có thể chặn việc tiền của hắn bị người nước ngoài hút mất thì cũng nên làm.
- Ông ta nhất định sẽ tin cậu sao?
- Tôi nhất định có biện pháp khiến cho ông ta tin tôi, ông có tin hay không?
Đường Trọng hỏi lại.
Điều này khiến cho Levin Melbourne trầm mặc.
Ông ta biết, cái tên này nói có biện pháp nhất định là hắn có biện pháp. Chỉ gặp mặt hai lần nhưng ông ta cũng phát hiện cái bất phàm của hắn.
Levin Melbourne cùng với vị mỹ nữ tóc vàng ngực to mông lớn kia bàn bạc một chút rồi quay lại nói:
- Tôi tin cậu.
- Đây quả là một quyết định hết sức trí tuệ.
- Tôi có thể chấp nhận điều kiện của cậu. Nhưng mà tôi cũng có điều kiện của chính mình.
Đường Trọng khẽ gật đầu, ra vẻ ông ta cứ nói. Đàm phán đàm phán, nếu không có đàm, thì lấy cái quái gì ra mà phán đây?
- Thứ nhất là giá cả của bên kia phải gấp hai cái giá mà chúng tôi mong muốn, tôi mới có thể đáp ứng điều kiện này. Thứ hai, Điện ảnh thế giới cũng phải được hưởng những tài nguyên của Hoa Thanh Ngô Nhạc ở Trung Hoa này. Thứ ba, cậu phải tham gia đóng hai bộ phim của Điện ảnh thế giới. Dù cho là ở Trung Hoa hay Hollywood cũng được.
Đường Trọng sảng khoái mà đáp ứng.
Thế nên song phương đang ở trong thế đối địch đã trở nên tương thân tương ái mà ngồi nói chuyện phiếm uống rượu với nhau, còn có mỹ nữ tóc vàng tham gia nữa, khiến cho khung cảnh cứ như trong phim Cát Tường Tam Bảo vậy.
Đây chính là toàn bộ quá trình của câu chuyện. Kỳ thực thì quá trình phức tạp, đấu tranh kịch liệt nhưng mà kể lại thì khá đơn giản.
Tôn Văn Lâm nghe mà hai mắt tỏa sáng:
- Thật lợi hại. Thật lợi hại. Đây quả thực là ví dụ cho việc tay không giết sói.
- Sao lại nói là tay không giết sói được? Phải là tiếc đứa trẻ mà không giết được sói.
Đường Trọng cười nói:
m- Không phải tôi đã đem mình đi bán cho bọn họ hay sao?
- Chúng ta cũng kiếm được lợi lớn mà.
Tôn Văn Lâm cũng cười lớn lên:
- Quá là ghiền mà. Thực là quá là ghiền rồi. Quách Vân Tung có biết được chuyện này hay không? Tôi cảm thấy đối với bạn đồng hành, ông chủ trợ giúp tiền tài cho chúng ta, chúng ta nên nói cho ông ta biết. Không thì trong tâm rất là băn khoăn đó.
- Loại chuyện này nên làm ít thôi, không là bại hoại nhân phẩm đó.
- Cũng nhờ cậu khoan hồng độ lượng. Tôi xa xa cũng không bằng.
m- Tất nhiên, làm một lần cũng không có sao đâu.
- ……………………………………
Lúc hai người đang nói đùa với nhau thì một cỗ Mercesdes-Benz việt dã màu đen chậm rãi chạy tới.
Cửa xe mở ra, Levin Melbourne mang một thân âu phục đen bước xuống thấy hai người đang cười vui vẻ liền hỏi:
- Hai vị nói chuyện gì vậy? Vui vẻ thế?
- Nghĩ đến chuyện có thể cùng hợp tác với Điện ảnh thế giới nên chúng tôi vui quá, miệng không khép lại được.
Tôn Văn Lâm cười nói, chủ động bước tới nắm tay Levin Melbourne.
- Đúng vậy tôi cũng vui khi có thể kết bạn với hai vị.
Levin Melbourne cao hứng nói.
Lần này Levin Melbourne không có đi công ty, mà lấy thân phận tư nhân tới Tử Viên biệt thự thăm Đường Trọng.
Tuy rằng Tôn Văn Lâm là chủ tịch của Hoa Thanh Ngô Nhạc, nhưng Levin Melbourne cũng biết rõ, người chính thức có thể làm chủ lại chính là người thanh niên mang theo hào quang vạn trượng mà lại không hiện sơn lộ thủy kia. Thế nên có thể giữ được tình hữu nghị với hắn cũng rất là quan trọng.
Tôn Văn Lâm là do Đường Trọng gọi điện thoại kêu tới, bởi hắn cảm thấy có một số chuyện nên để cho ông ta tham dự thì càng tốt. Từ trước tới giờ hắn rất ít khi hỏi qua sự vụ của công ty. Bởi có một đám quản lý như Tôn Văn Lâm với Bạch Tố, thì hắn cũng chẳng lo lắng mấy.
Nhưng bây giờ hắn không chỉ nhúng tay vào công việc của công ty, mà còn có một quyết định khá trọng đại, nên hắn cũng muốn cho Tôn Văn Lâm một lời giải thích.
Nói cách khác là không giữ được nhân tâm thì đội ngũ coi như cũng bỏ đi.
- Thật là đã ghiền vô cùng.
Tôn Văn Lâm cười lớn nói:
- Vị trí của tôi vô cùng tốt, nên vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng được từng sự biến hóa của Quách Vân Tung, thật sự là đặc sắc vạn phần mà. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không thể tin được một người trong một thời gian ngắn như vậy có thể biến hóa được vẻ mặt nhiều đến như vậy đó.
Đường Trọng cũng cười theo rồi nói:
- Tôi với Levin Melbourne tiên sinh nói chuyện được đúng hai lần, lần thứ nhất không được vui vẻ gì cho lắm, lần thứ hai cũng thế chẳng có gì vui cả, nhưng mà thứ mà tôi muốn thì tôi đã lấy được rồi.
Tôn Văn Lâm biết đây là Đường Trọng muốn gián tiếp nói rõ tình huống cho mình, nên ông cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.
- Bọn họ muốn mài đao thì chúng ta cũng phải phối hợp chứ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu không thì ông ta làm sao có thể câu được một kẻ ngốc như thế chứ?
Nghe Đường Trọng nói như thế Tôn Văn Lâm cuối cùng cũng hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra.
Không, phải nói là lúc mà Levin Melbourne công bố chuyện ba ngày sau sẽ ký kết cùng với Hoa Thanh Ngô Nhạc thì ông ta cũng đã đại khái hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra rồi.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ Đường Trọng nói ra thì mới chân chính biến thành sự thật.
Lần đầu tiên Đường Trọng bàn bạc với Levin Melbourne cũng không được suôn sẻ. Lúc đó Đường Trọng cũng lộ ra thân phận thật sự của mình, cũng để hi vọng Hoa Thanh Ngô Nhạc có thể nhập cổ phần, cùng leo lên một con thuyền với Điện ảnh thế giới. Không nghĩ tới là Levin Melbourne căn bản chưa có cân nhắc gì mà đã lâp tức cự tuyệt rồi.
Sau đó, Quách Vân Tung lại xuất hiện càng khiến cho chuyện này trở nên xấu đi. Nhưng Đường Trọng cũng từ biến cố trong chuyện này mà có thể xác định được hai vấn đề.
Thứ nhất là Điện ảnh thế giới rất cần tài chính. Bọn họ không từ chối tài chính gia nhập từ bên ngoài. Ít nhất là bây giờ không có từ chối. Levin Melbourne tự mình tới Trung Hoa lần này, chẳng qua là muốn cho mấy cái công ty bên Trung Hoa của mấy tên “nhà giàu ngu ngốc” mấy đao để xin ít thịt mà thôi.
Thứ hai, sở dĩ Levin Melbourne cự tuyệt là do cái tên ngốc Quách Vân Tung kia ra giá rất cao.
Thế nên Đường Trọng tới gặp Levin Melbourne lần nữa thì Levin Melbourne rất là nhiệt tình với Đường Trọng. Ông ta cho rằng, lại có thêm một kẻ đần nữa tới nâng giá lên cho ông ta rồi.
Đáng tiếc là mộng đẹp của ông ta đã tan tành thành mây khói. Đường Trọng trực tiếp nói cho Levin Melbourne biết về hai suy đoán của mình, khiến cho Levin Melbourne tràn đầy địch ý đối với Đường Trọng.
- Quân tử yêu tiền, lấy cũng có đạo.
Đường Trọng đã khuyên ông ta như vậy.
- Việc buôn bán nên đường đường chính chính, làm sao có thể dùng mấy cái thủ đoạn nhỏ nhặt đó để mà gạt người lấy tiền cơ chứ?
Mặt của Levin Melbourne lúc trắng lúc hồng, suýt chút nữa thì phun cả một ngụm máu vào mặt Đường Trọng.
Không để cho ông ta mở miệng nói chuyện thì Đường Trọng đã nói tiếp:
- Tất nhiên nếu mà ông muốn lừa gạt người khác thì tôi chắc chắn sẽ không để cho các người làm chuyện này. Mặc kệ là ông ta có thù oán gì với tôi, nhưng ông ta vẫn là đồng bào của tôi. Tiền của người mình làm sao có thể để cho người ngoại quốc lừa gạt mất được chứ?
Sau đó lời của hắn bỗng quay ngoắt đi:
- Chẳng qua kẻ mà ông muốn làm thịt kia chính là Quách Vân Tung của tập đoàn Bác Nghệ, nên tôi có thể làm bộ như không biết gì hết. Ông ta cũng làm nhiều việc ác, lấn nam khi nữ, bắt ép các nữ nghệ sĩ phải quan hệ với ông ta, gia tài hàng tỉ mà không biết đi làm từ thiện cho các công trình hy vọng, nếu như Levin tiên sinh lừa gạt tiền của ông ta cũng chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo, chính là thay trời hành đạo đấy.
Thế nên Levin Melbourne cũng không biết là chính mình nên khóc hay là nên cười đây.
Khi mà ông ta còn do dự chưa biết nên làm ra quyết định gì thì Đường Trọng lại tiếp tục nói:
- Tôi không chỉ không vạch trần kế hoạch của Levin tiên sinh đây, còn có thể phối hợp với ông để đẩy giá cao lên. Tất nhiên tôi cũng tin Levin tiên sinh đây là người hào sảng, cũng sẽ không để cho bọn tôi làm việc không công, nhất định sẽ cho chúng tôi chút phí để còn đi uống trà đá nữa ha.
- Cậu muốn bao nhiêu?
Levin Melbourne hắng giọng một cái rồi lên tiếng hỏi.
- Một xu cũng không cần.
- Một xu cũng không cần?
Levin Melbourne trợn tròn hai mắt mà nhìn Đường Trọng. Lấy trực giác của ông ta cảm nhận thì tên này không phải là một người tốt. Bây giờ không biết hắn có ý gì với mình đây? Một xu cũng không cần, thì hắn cần có cái gì mới có thể giúp đỡ mình?
- Đúng thế. Một xu cũng không cần.
Đường Trọng gật đầu khẳng định.
- Thứ nhất tôi là một con người lương thiện, tôi sớm không ưa gì hành vi cường đạo của Quách Vân Tung rồi, có một cơ hội có thể vì dân mà trừ hại, tôi quả thực cam tâm tình nguyện tham gia. Thứ hai, Bác Nghệ với Hoa Thanh Ngô Nhạc của chúng tôi chính là quan hệ cạnh tranh, nếu có thể khiến cho bọn chúng phải phun máu thì cớ gì mà chúng tôi không làm chuyện này?
- Vậy thì cám ơn cậu.
Levin Melbourne dùng sức nắm chặt tay Đường Trọng mà lắc. Ông ta còn muốn lao tới ôm Đường Trọng nhưng lại bị Đường Trọng từ chối.
Lý do của Đường Trọng đó chính là, tiên sinh à, mùi nước hoa của ông quá nặng rồi.
- Tất nhiên tôi biết nếu như tôi không cần cái gì hết sẽ khiến cho Levin tiên sinh có chút băn khoăn, bất ổn……
- ……………………….
Levin lúc ấy không có nói gì. Nhưng dưới sự quan sát của Đường Trọng, thì ông ta đang mắng hắn ở trong lòng:
- FUCK YOU!!!!
- Cho nên tôi cũng có một cái yêu cầu nho nhỏ thôi.
Đường Trọng liền nói luôn. Lúc nói chuyện hắn còn giơ ngón tay cái lên múa may mấy cái, đúng là chỉ một chút thôi, yêu cầu nhỏ như ngón tay cái.
- Yêu cầu gì?
Levin Melbourne lúc này chẳng muốn nói gì thêm với Đường Trọng nữa rồi, ông ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để đuổi cái tên ôn thần này đi.
- Giống với điều kiện của các ông với Bác Nghệ, để cho Hoa Thanh Ngô Nhạc chúng tôi được hưởng chút tài nguyên của Điện ảnh thế giới đi.
Đường Trọng cười lớn nói.
Lúc này Levin Melbourne chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên mà chửi rồi.
Đây được gọi là yêu cầu nho nhỏ, nhỏ như cái đầu ngón tay vung vẩy đó hay sao?
- Không thể có chuyện đó. Tôi không thể nào chấp nhận được yêu cầu vô lễ này của cậu.
Levin Melbourne cố nén cảm xúc muốn mắng chửi người xuống. Nhưng ông ta vẫn hạ lệnh đuổi khách với Đường Trọng.
- Cũng muộn rồi, tôi còn muốn nghỉ ngơi. Hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi.
- Nếu như có sự trợ giúp của tôi thì ông ít nhất có thể lấy được cái giá gấp đôi mà Bác Nghệ mới đưa ra.
Đường Trọng híp mắt cười.
- Nói cách khác chính là phần tiền kia là Bác Nghệ trả giúp cho tôi. Không được sao?
- Tôi dựa vào cái gì để mà tin cậu đây?
- Chỉ cần biết tôi là kẻ mà Quách Vân Tung hận nhất.
- Cho dù không có sự trợ giúp của cậu tôi cũng có thể lấy được điều kiện mình mong muốn.
- Ông không thể đâu. Nếu ông không đáp ứng thì tôi sẽ rời cuộc cạnh tranh này. Không có chúng tôi cạnh tranh nữa, ông nghĩ là Quách Vân Tung sẽ để cho bên ông tiếp tục hét giá hay sao? Hơn nữa tôi không chỉ không cạnh tranh với hắn mà tôi sẽ nói cho Quách Vân Tung biết được tình hình thực tế. Tôi cũng đã nghiêm túc mà suy xét rồi, tuy Quách Vân Tung đugns là một tên cặn bã làm việc ác không ngừng, nhưng cũng là cặn bã của Trung Hoa chúng tôi. Nếu có thể chặn việc tiền của hắn bị người nước ngoài hút mất thì cũng nên làm.
- Ông ta nhất định sẽ tin cậu sao?
- Tôi nhất định có biện pháp khiến cho ông ta tin tôi, ông có tin hay không?
Đường Trọng hỏi lại.
Điều này khiến cho Levin Melbourne trầm mặc.
Ông ta biết, cái tên này nói có biện pháp nhất định là hắn có biện pháp. Chỉ gặp mặt hai lần nhưng ông ta cũng phát hiện cái bất phàm của hắn.
Levin Melbourne cùng với vị mỹ nữ tóc vàng ngực to mông lớn kia bàn bạc một chút rồi quay lại nói:
- Tôi tin cậu.
- Đây quả là một quyết định hết sức trí tuệ.
- Tôi có thể chấp nhận điều kiện của cậu. Nhưng mà tôi cũng có điều kiện của chính mình.
Đường Trọng khẽ gật đầu, ra vẻ ông ta cứ nói. Đàm phán đàm phán, nếu không có đàm, thì lấy cái quái gì ra mà phán đây?
- Thứ nhất là giá cả của bên kia phải gấp hai cái giá mà chúng tôi mong muốn, tôi mới có thể đáp ứng điều kiện này. Thứ hai, Điện ảnh thế giới cũng phải được hưởng những tài nguyên của Hoa Thanh Ngô Nhạc ở Trung Hoa này. Thứ ba, cậu phải tham gia đóng hai bộ phim của Điện ảnh thế giới. Dù cho là ở Trung Hoa hay Hollywood cũng được.
Đường Trọng sảng khoái mà đáp ứng.
Thế nên song phương đang ở trong thế đối địch đã trở nên tương thân tương ái mà ngồi nói chuyện phiếm uống rượu với nhau, còn có mỹ nữ tóc vàng tham gia nữa, khiến cho khung cảnh cứ như trong phim Cát Tường Tam Bảo vậy.
Đây chính là toàn bộ quá trình của câu chuyện. Kỳ thực thì quá trình phức tạp, đấu tranh kịch liệt nhưng mà kể lại thì khá đơn giản.
Tôn Văn Lâm nghe mà hai mắt tỏa sáng:
- Thật lợi hại. Thật lợi hại. Đây quả thực là ví dụ cho việc tay không giết sói.
- Sao lại nói là tay không giết sói được? Phải là tiếc đứa trẻ mà không giết được sói.
Đường Trọng cười nói:
m- Không phải tôi đã đem mình đi bán cho bọn họ hay sao?
- Chúng ta cũng kiếm được lợi lớn mà.
Tôn Văn Lâm cũng cười lớn lên:
- Quá là ghiền mà. Thực là quá là ghiền rồi. Quách Vân Tung có biết được chuyện này hay không? Tôi cảm thấy đối với bạn đồng hành, ông chủ trợ giúp tiền tài cho chúng ta, chúng ta nên nói cho ông ta biết. Không thì trong tâm rất là băn khoăn đó.
- Loại chuyện này nên làm ít thôi, không là bại hoại nhân phẩm đó.
- Cũng nhờ cậu khoan hồng độ lượng. Tôi xa xa cũng không bằng.
m- Tất nhiên, làm một lần cũng không có sao đâu.
- ……………………………………
Lúc hai người đang nói đùa với nhau thì một cỗ Mercesdes-Benz việt dã màu đen chậm rãi chạy tới.
Cửa xe mở ra, Levin Melbourne mang một thân âu phục đen bước xuống thấy hai người đang cười vui vẻ liền hỏi:
- Hai vị nói chuyện gì vậy? Vui vẻ thế?
- Nghĩ đến chuyện có thể cùng hợp tác với Điện ảnh thế giới nên chúng tôi vui quá, miệng không khép lại được.
Tôn Văn Lâm cười nói, chủ động bước tới nắm tay Levin Melbourne.
- Đúng vậy tôi cũng vui khi có thể kết bạn với hai vị.
Levin Melbourne cao hứng nói.
/1166
|