Nghe Đường Trọng hỏi mình thích là nam hay nữ, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của A Ken liền trầm xuống, tức giận dậm chân, nói:
- Đường Tâm, cậu thật sự đáng ghét, đáng ghét. Trương Hách Bản nói như vậy còn chưa tính, ngay cả cậu cũng coi thường tôi như thế. Cậu nhìn xem, cậu nhìn xem, cậu nhìn kĩ xem, tôi có điểm nào giống phụ nữ hả?
Đường Trọng liền nghe theo lời anh ta nói, nhìn đi nhìn lại, kết quả phát hiện ở điểm nào anh ta cũng không giống đàn ông.
Trong lòng Đường Trọng vẫn không hiểu, lúc trước vì sao Bạch Tố không để A Ken giả trang thành Đường Tâm chứ? Ngoại trừ tướng mạo không giống, nhưng anh to so với đàn bà còn đàn bà hơn nha.
Đường Trọng đã từng sống chung với A Ken nên biết, trong phòng anh ta có tới ba tấm gương. Một tấm chỉ dùng để trang điểm, một tấm chỉ dùng để thử quần áo, còn một tấm dùng để ngắm hình tượng toàn thân. Trên bàn trang điểm của anh ta có đến gần trăm loại đồ trang điểm cùng dụng cụ trang điểm, so với phụ nữ còn nhiều hơn.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, Đường Trọng hỏi hắn thích nam hay nữ thì có gì sai?
Có người may mắn chính mình sinh ra con trai, nhưng ai biết con của hắn về sau có trở thành phụ nữ của người khác hay không?
Thấy Đường Trọng không nói lời nào, A Ken càng tức giận, nói:
- Tôi là đàn ông, đàn ông chính hiệu, tất nhiên là thích con gái nha. Đáng ghét quá đi.
Đường Trọng gật đầu cười, nói:
- Tôi rất mừng, việc này chứng minh giới tính anh vẫn bình thường.
- Tôi tất nhiên bình thường rồi. Cho tới bây giờ tôi chưa từng không bình thường.
A Ken đương nhiên nói.
- Vậy tôi an tâm.
- Ngoại trừ trước kia có một thời gian ngắn tôi thích cậu.
“…….”
Đường Trọng đang kéo cửa xe, chuẩn bị chui vào nghe thế khiến hắn suýt chút nữa bước hụt, đâm đầu ngã vào trong xe.
- Ôi trời, sao cậu lại phản ứng mạnh vậy?
A Ken bắt đầu nhõng nhẽo cười ha ha:
- Chỉ đùa với cậu một chút thôi mà.
- A Ken, tôi không phải người tuỳ tiện. Về sau, đừng tuỳ tiện nói đùa với tôi.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói.
- Nhưng tôi đúng là đã từng thích cậu, cảm thấy cậu rất men, rất đàn ông.
A Ken xách vali để vào cốp xe xong, kéo cửa ra nói.
- Cậu là người đàn ông đầu tiên, từ ngoài vào trong hoàn toàn chinh phục được tôi. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Cậu nắm lấy cổ áo của tôi, nhấc tôi lên, chặt đến nỗi khiến tôi suýt không thở nổi. Cậu biết suy nghĩ của tôi lúc đó sao? Cậu hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Tôi cảm thấy thật an toàn…
- Lái xe.
Đường Trọng lên tiếng quát.
A Ken vội câm miệng, nhanh chóng khởi động xe.
Xe chạy được một lúc Đường Trọng mới thấy thoải mái hơn chút. Hiện tại hắn mới phát hiện, A Ken là một kẻ rất nguy hiểm. Anh ta không cần động thủ, chỉ cần động miệng là có thể mang đến tổn thương cực lớn cho người ta.
Đường Trọng không nói lời nào, A Ken cũng không dám nói tiếp. Chỉ là anh ta vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc ra đằng sau nhìn trộm Đường Trọng.
Thấy anh ta đáng thương, Đường Trọng lại hơi mềm lòng.
- A Ken, vừa rồi anh nói muốn tôi giúp. Tôi có thể giúp anh cái gì?
- Tôi…tôi không dám nói với cô ấy, nên muốn nhờ cậu…giúp tôi.
A Ken ngượng ngùng nói.
- Anh thích ai?
Đường Trọng hỏi.
- Lạc Kiệt Băng.
A Ken càng ngượng hơn, khuôn mặt đỏ bừng, đầu cúi xuống.
- A Ken, nhìn đằng trước.
Đường Trọng gấp giọng hô.
Lúc này A Ken mới kịp phản ứng, vội vàng đánh tay lái, tránh cho xe đâm vào lối rẽ khác.
Khi xe quay về quỹ đạo, hai người đồng thời thở phào một hơi.
- A Ken, chú ý lái xe.
Đường Trọng dặn dò nói.
- Không nên hơi một tí đã xấu hổ, xấu hổ cũng phải chọn đúng thời gian và địa điểm, biết không?
- Hiểu rồi mà. Làm người ta sợ muốn chết.
A Ken liên tục gật đầu:
- Suýt chút nữa thì đâm vào lan can. Ôi trời ơi, trái tim nhỏ bé của tôi còn đang run đây, thật quá kinh khủng.
“……….”
- Lạc Kiệt Băng là ai?
Đường Trọng hỏi:
- Còn nữa, nói chuyện bình thường đi.
- Là trợ lý của Diệp Ngọc Thu.
Quả nhiên A Ken nói chuyện bình thường hơn nhiều.
Đường Trọng rất nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt trợn to, nói:
- Anh nói chính là bà đàn ông hả?
A Ken rất tức giận, nói:
- Sao cô ấy lại là bà đàn ông hả? Cô ấy rất ôn nhu nha. Trên thế giới không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu ánh mắt không phát hiện cái đẹp mà thôi. Các người thật quá đáng. Lại đặt biệt danh cho con gái người ta như vậy.
“……..”
Đường Trọng chưa từng tiếp xúc với Lạc Kiệt Băng, nhưng với đại danh của anh ta…à, của cô ta thì vẫn thường nghe thấy.
Mặc dù Lạc Kiệt Băng có một cái tên rất nữ tính, nhưng lại thường xuyên làm một số việc khiến cho đàn ông cũng phải mặc cảm.
Ví dụ như, lượng cơm của cô còn nhiều hơn đàn ông một chút. Có một lần, Diệp Ngọc Thu đi ra ngoài quay phim, cô đi cùng, lúc trưa khi phát cơm, mỗi người là một hộp cơm, mà cô một hơi ăn hết ba hộp cơm. Diệp Ngọc thu hỏi cô đã ăn no chưa, cô rất nghiêm túc suy nghĩ, rồi đưa tay sờ lên cổ họng của mình nói đã đến chỗ này rồi, no chín phần rồi.
Vì thế, hiện tại khi cô đi ra ngoài, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho cô bốn đến năm hộp cơm.
Có một lần, Diệp Ngọc Thu gặp được một móng heo ở trên bàn tiệc. Có một tổng giám đốc của một công ty rất có quyền thế cầm tay Diệp Ngọc Thu rồi không chịu buông ra, không ngừng khen Diệp Ngọc Thu có làn da mịn. Diệp Ngọc Thu một phát bắt được cánh tay của ông chủ kia để trên mu bàn tay của mình, nói, ông chủ, ông sờ sờ thử xem, da tay tôi cũng rất mịn.
Ông chủ kia cả người run rẩy, cũng không dám động chân động tay với Diệp Ngọc Thu nữa.
Còn có một lần, Diệp Ngọc Thu tham gia bữa tiệc cuối năm của đài truyền hình, bởi vì nữ diên viên cùng nhân viên quá nhiều, mà phụ nữ đi vệ sinh lại hơi lâu một chút, nên cửa nhà vệ sinh nữ đã xếp thành hàng dài. Lạc Kiệt Băng không chút nghĩ ngợi liền đẩy ra cửa nhà vệ sinh nam xông vào.
Khi mấy người đàn ông đang đi tiểu, vẻ mặt cứng ngắc thì cô tức giận nói, nhìn cái gì vậy, chưa thấy phụ nữ bao giờ à? Có người nói cho cô biết, cô ơi cô đi nhầm rồi thì Lạc Kiệt Băng càng thêm tức giận, nói, mượn WC của anh sử dụng thì làm sao? Ai qui định phụ nữ thì nhất định phải vào nhà vệ sinh nữ hả?
Những chuyện lạ hay việc lạ liên quan đến Lạc Kiệt Băng rất nhiều. Khi Đường Trọng, cùng Bạch Tố và Trương Hách Bản nói chuyện phiếm thì bọn họ cũng thường kể sự tích của cô cười không ngớt. Cô là cây vui vẻ trong công ty, Diệp Ngọc Thu cũng rất yêu thích cô nên vẫn giữ cô bên người.
Thật không ngờ A Ken thích cô ấy. Không thể không nói, thẩm mỹ thưởng thức của A Ken thật …đặc biệt.
- Cô ấy có bạn trai chưa?
Đường Trọng hỏi.
- Chắc là…không có nha.
A Ken không chắc chắn nói:
- Cô ấy xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi cô ấy.
“…………”
Quả nhiên, trong mắt tình nhân đều là Tây Thi.
Theo Đường Trọng biết, tính cách Lạc Kiệt Băng tuỳ tiện, rất được người trong công ty yêu quý. Nhưng cô cùng cái chữ xinh đẹp này thì hình như không dính dáng với nhau.
- Vậy thì thử xem.
Đường Trọng suy nghĩ một hồi, nói:
- Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi.
- Cám ơn cậu quan tâm.
A Ken vui vẻ:
- Tôi tìm hiểu được biết, Lạc Kiệt Băng rất thích cậu. Cậu là thần tượng của cô ấy. Nếu cậu có thể làm mai mối cho chúng tôi…mà tôi lại si tình với cô ấy, thì nhất định cô ấy sẽ đồng ý làm bạn gái của tôi. Ôi, ngẫm lại đã thấy hưng phấn lắm rồi, vui vẻ muốn chết đây này.
- Lái xe.
Đường Trọng hô.
Tuy hắn đã ngủ một giấc trên máy bay, nhưng bây giờ hắn vẫn quyết định nhắm mắt lại trong chốc lát. Như vậy, hắn có thể tránh nói chuyện với A Ken, cũng sẽ không khiến anh ta cảm giác mình không tôn trọng anh ta.
A Ken trực tiếp đưa Đường Trọng đến trụ sở Hoa Thanh. Trước khi Đường Trọng về đã hẹn gặp Tôn Văn Lâm và Bạch Tố ở công ty.
Hợp đồng hợp tác giữa giải trí Hoa Thanh và Toàn Cầu đã bắt đầu tiến hành đổi cổ phần cho nhau. Trở thành một trong những cổ đông của Hoa Thanh, Xiwen Levin Melbourne đã có thu hoạch lớn, ở nước Mỹ, đang gia sức tuyên truyền thành tích cùng tiềm lực của Hoa Thanh.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, đây đúng là thời cơ tốt để Hoa Thanh lên sàn chứng khoán. Lãnh đạo cấp cao Hoa Thanh đã chuẩn bị từ lâu, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tất nhiên, có một số việc vẫn cần ông chủ giấu mặt Đường Trọng này tới quyết định.
Theo danh tiếng của Đường Trọng ngày càng cao, thành tích ngày càng chói mắt, người trong công ty tin tưởng và sùng bái hắn ngày càng nhiều. Hắn và A Ken từ ngoài đi vào, những nơi hắn đi qua không ngừng có người chào hỏi hắn. Còn có người kinh hô, Đường Trọng trở về, Đường Trọng trở về, tôi muốn xin chữ ký..vv..
Mà ngay cả nhân viên trong công ty cũng coi hắn là thần tượng, thì có thể tưởng tượng tâm tình của những fans hâm mộ bên ngoài rất khó gặp được thần tượng chân thật kia.
Cũng có một số nghệ sĩ thấy không thoải mái trong lòng, nhưng họ biết không thể rung chuyển được ngọn núi lớn Đường Trọng này.
Thời gian trước, Chu Thiên Tâm ở trước mặt chủ tịch công ty Tôn Văn Lâm nói xấu Đường Trọng mấy câu, liền bị Tôn Văn Lâm cho đi thuyết trình về rèn luyện của bản thân nghệ sĩ, làm hại hắn trở thành kẻ địch chung của mọi người trong công ty. Dựa vào cái gì mà anh đòi giảng tự rèn luyện cho tôi hả? Chính anh rất biết rèn luyện sao?
Quả nhiên, dưới ánh nhìn hâm mộ cùng soi mói của vô số người, Đường Trọng trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tôn Văn Lâm.
Tôn Văn Lâm ra tận cửa phòng làm việc đón, cười nói:
- Vốn tôi chuẩn bị đi đón cậu nhưng A Ken lại chủ động xin đi giết giặc, nên tôi chỉ có thể nhường cho cậu ấy làm chuyện tốt này thôi.
Tôn Văn Lâm cũng không phải chỉ nói miệng như vậy. Hắn đúng là chuẩn bị đi đón đấy, còn sớm liên lạc với người đại diện của Đường Trọng là Ngô Thư hỏi thời gian Đường Trọng đến sân bay. Nhưng Ngô Thư nói A Ken nhận tới đón rồi nên hắn mới từ bỏ việc này.
- Chủ tịch Tôn, lâu ngày mới biết lòng người. Giao tình giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?
Đường Trọng cười nói.
Thực ra Đường Trọng không cần Tôn Văn Lâm và Bạch Tố đối đãi như vậy, bởi vì như thế sẽ khiến cho trong lòng các nghệ sĩ khác sẽ thấy không công bằng. Nhưng Tôn Văn Lâm và Bạch Tố lại rất muốn đối đãi như vậy với Đường Trọng.
Hai người Tôn Văn Lâm và Bạch Tố luôn hợp tác trong việc lớn, nhưng lại cạnh tranh trong việc nhỏ. Điều này cũng phù hợp với tình hình làm việc chung của chính và phó bình thường.
Tôn Văn Lâm biết Bạch Tố và Đường Trọng quan hệ mật thiết, hắn đã bị tụt ở phía sau rất nhiều nên chỉ có thể chậm rãi đuổi theo.
- Đúng vậy. Lâu ngày mới biết lòng người.
Tôn Văn Lâm cười to.
Nghĩ thầm, cậu cùng Bạch Tố là lâu ngày mới biết chân tình, còn chúng ta là lâu ngày mới biết lòng người. Đây là chênh lệch giữa nam và nữ mà.
- Đường Tâm, cậu thật sự đáng ghét, đáng ghét. Trương Hách Bản nói như vậy còn chưa tính, ngay cả cậu cũng coi thường tôi như thế. Cậu nhìn xem, cậu nhìn xem, cậu nhìn kĩ xem, tôi có điểm nào giống phụ nữ hả?
Đường Trọng liền nghe theo lời anh ta nói, nhìn đi nhìn lại, kết quả phát hiện ở điểm nào anh ta cũng không giống đàn ông.
Trong lòng Đường Trọng vẫn không hiểu, lúc trước vì sao Bạch Tố không để A Ken giả trang thành Đường Tâm chứ? Ngoại trừ tướng mạo không giống, nhưng anh to so với đàn bà còn đàn bà hơn nha.
Đường Trọng đã từng sống chung với A Ken nên biết, trong phòng anh ta có tới ba tấm gương. Một tấm chỉ dùng để trang điểm, một tấm chỉ dùng để thử quần áo, còn một tấm dùng để ngắm hình tượng toàn thân. Trên bàn trang điểm của anh ta có đến gần trăm loại đồ trang điểm cùng dụng cụ trang điểm, so với phụ nữ còn nhiều hơn.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, Đường Trọng hỏi hắn thích nam hay nữ thì có gì sai?
Có người may mắn chính mình sinh ra con trai, nhưng ai biết con của hắn về sau có trở thành phụ nữ của người khác hay không?
Thấy Đường Trọng không nói lời nào, A Ken càng tức giận, nói:
- Tôi là đàn ông, đàn ông chính hiệu, tất nhiên là thích con gái nha. Đáng ghét quá đi.
Đường Trọng gật đầu cười, nói:
- Tôi rất mừng, việc này chứng minh giới tính anh vẫn bình thường.
- Tôi tất nhiên bình thường rồi. Cho tới bây giờ tôi chưa từng không bình thường.
A Ken đương nhiên nói.
- Vậy tôi an tâm.
- Ngoại trừ trước kia có một thời gian ngắn tôi thích cậu.
“…….”
Đường Trọng đang kéo cửa xe, chuẩn bị chui vào nghe thế khiến hắn suýt chút nữa bước hụt, đâm đầu ngã vào trong xe.
- Ôi trời, sao cậu lại phản ứng mạnh vậy?
A Ken bắt đầu nhõng nhẽo cười ha ha:
- Chỉ đùa với cậu một chút thôi mà.
- A Ken, tôi không phải người tuỳ tiện. Về sau, đừng tuỳ tiện nói đùa với tôi.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói.
- Nhưng tôi đúng là đã từng thích cậu, cảm thấy cậu rất men, rất đàn ông.
A Ken xách vali để vào cốp xe xong, kéo cửa ra nói.
- Cậu là người đàn ông đầu tiên, từ ngoài vào trong hoàn toàn chinh phục được tôi. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Cậu nắm lấy cổ áo của tôi, nhấc tôi lên, chặt đến nỗi khiến tôi suýt không thở nổi. Cậu biết suy nghĩ của tôi lúc đó sao? Cậu hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Tôi cảm thấy thật an toàn…
- Lái xe.
Đường Trọng lên tiếng quát.
A Ken vội câm miệng, nhanh chóng khởi động xe.
Xe chạy được một lúc Đường Trọng mới thấy thoải mái hơn chút. Hiện tại hắn mới phát hiện, A Ken là một kẻ rất nguy hiểm. Anh ta không cần động thủ, chỉ cần động miệng là có thể mang đến tổn thương cực lớn cho người ta.
Đường Trọng không nói lời nào, A Ken cũng không dám nói tiếp. Chỉ là anh ta vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc ra đằng sau nhìn trộm Đường Trọng.
Thấy anh ta đáng thương, Đường Trọng lại hơi mềm lòng.
- A Ken, vừa rồi anh nói muốn tôi giúp. Tôi có thể giúp anh cái gì?
- Tôi…tôi không dám nói với cô ấy, nên muốn nhờ cậu…giúp tôi.
A Ken ngượng ngùng nói.
- Anh thích ai?
Đường Trọng hỏi.
- Lạc Kiệt Băng.
A Ken càng ngượng hơn, khuôn mặt đỏ bừng, đầu cúi xuống.
- A Ken, nhìn đằng trước.
Đường Trọng gấp giọng hô.
Lúc này A Ken mới kịp phản ứng, vội vàng đánh tay lái, tránh cho xe đâm vào lối rẽ khác.
Khi xe quay về quỹ đạo, hai người đồng thời thở phào một hơi.
- A Ken, chú ý lái xe.
Đường Trọng dặn dò nói.
- Không nên hơi một tí đã xấu hổ, xấu hổ cũng phải chọn đúng thời gian và địa điểm, biết không?
- Hiểu rồi mà. Làm người ta sợ muốn chết.
A Ken liên tục gật đầu:
- Suýt chút nữa thì đâm vào lan can. Ôi trời ơi, trái tim nhỏ bé của tôi còn đang run đây, thật quá kinh khủng.
“……….”
- Lạc Kiệt Băng là ai?
Đường Trọng hỏi:
- Còn nữa, nói chuyện bình thường đi.
- Là trợ lý của Diệp Ngọc Thu.
Quả nhiên A Ken nói chuyện bình thường hơn nhiều.
Đường Trọng rất nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt trợn to, nói:
- Anh nói chính là bà đàn ông hả?
A Ken rất tức giận, nói:
- Sao cô ấy lại là bà đàn ông hả? Cô ấy rất ôn nhu nha. Trên thế giới không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu ánh mắt không phát hiện cái đẹp mà thôi. Các người thật quá đáng. Lại đặt biệt danh cho con gái người ta như vậy.
“……..”
Đường Trọng chưa từng tiếp xúc với Lạc Kiệt Băng, nhưng với đại danh của anh ta…à, của cô ta thì vẫn thường nghe thấy.
Mặc dù Lạc Kiệt Băng có một cái tên rất nữ tính, nhưng lại thường xuyên làm một số việc khiến cho đàn ông cũng phải mặc cảm.
Ví dụ như, lượng cơm của cô còn nhiều hơn đàn ông một chút. Có một lần, Diệp Ngọc Thu đi ra ngoài quay phim, cô đi cùng, lúc trưa khi phát cơm, mỗi người là một hộp cơm, mà cô một hơi ăn hết ba hộp cơm. Diệp Ngọc thu hỏi cô đã ăn no chưa, cô rất nghiêm túc suy nghĩ, rồi đưa tay sờ lên cổ họng của mình nói đã đến chỗ này rồi, no chín phần rồi.
Vì thế, hiện tại khi cô đi ra ngoài, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho cô bốn đến năm hộp cơm.
Có một lần, Diệp Ngọc Thu gặp được một móng heo ở trên bàn tiệc. Có một tổng giám đốc của một công ty rất có quyền thế cầm tay Diệp Ngọc Thu rồi không chịu buông ra, không ngừng khen Diệp Ngọc Thu có làn da mịn. Diệp Ngọc Thu một phát bắt được cánh tay của ông chủ kia để trên mu bàn tay của mình, nói, ông chủ, ông sờ sờ thử xem, da tay tôi cũng rất mịn.
Ông chủ kia cả người run rẩy, cũng không dám động chân động tay với Diệp Ngọc Thu nữa.
Còn có một lần, Diệp Ngọc Thu tham gia bữa tiệc cuối năm của đài truyền hình, bởi vì nữ diên viên cùng nhân viên quá nhiều, mà phụ nữ đi vệ sinh lại hơi lâu một chút, nên cửa nhà vệ sinh nữ đã xếp thành hàng dài. Lạc Kiệt Băng không chút nghĩ ngợi liền đẩy ra cửa nhà vệ sinh nam xông vào.
Khi mấy người đàn ông đang đi tiểu, vẻ mặt cứng ngắc thì cô tức giận nói, nhìn cái gì vậy, chưa thấy phụ nữ bao giờ à? Có người nói cho cô biết, cô ơi cô đi nhầm rồi thì Lạc Kiệt Băng càng thêm tức giận, nói, mượn WC của anh sử dụng thì làm sao? Ai qui định phụ nữ thì nhất định phải vào nhà vệ sinh nữ hả?
Những chuyện lạ hay việc lạ liên quan đến Lạc Kiệt Băng rất nhiều. Khi Đường Trọng, cùng Bạch Tố và Trương Hách Bản nói chuyện phiếm thì bọn họ cũng thường kể sự tích của cô cười không ngớt. Cô là cây vui vẻ trong công ty, Diệp Ngọc Thu cũng rất yêu thích cô nên vẫn giữ cô bên người.
Thật không ngờ A Ken thích cô ấy. Không thể không nói, thẩm mỹ thưởng thức của A Ken thật …đặc biệt.
- Cô ấy có bạn trai chưa?
Đường Trọng hỏi.
- Chắc là…không có nha.
A Ken không chắc chắn nói:
- Cô ấy xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi cô ấy.
“…………”
Quả nhiên, trong mắt tình nhân đều là Tây Thi.
Theo Đường Trọng biết, tính cách Lạc Kiệt Băng tuỳ tiện, rất được người trong công ty yêu quý. Nhưng cô cùng cái chữ xinh đẹp này thì hình như không dính dáng với nhau.
- Vậy thì thử xem.
Đường Trọng suy nghĩ một hồi, nói:
- Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi.
- Cám ơn cậu quan tâm.
A Ken vui vẻ:
- Tôi tìm hiểu được biết, Lạc Kiệt Băng rất thích cậu. Cậu là thần tượng của cô ấy. Nếu cậu có thể làm mai mối cho chúng tôi…mà tôi lại si tình với cô ấy, thì nhất định cô ấy sẽ đồng ý làm bạn gái của tôi. Ôi, ngẫm lại đã thấy hưng phấn lắm rồi, vui vẻ muốn chết đây này.
- Lái xe.
Đường Trọng hô.
Tuy hắn đã ngủ một giấc trên máy bay, nhưng bây giờ hắn vẫn quyết định nhắm mắt lại trong chốc lát. Như vậy, hắn có thể tránh nói chuyện với A Ken, cũng sẽ không khiến anh ta cảm giác mình không tôn trọng anh ta.
A Ken trực tiếp đưa Đường Trọng đến trụ sở Hoa Thanh. Trước khi Đường Trọng về đã hẹn gặp Tôn Văn Lâm và Bạch Tố ở công ty.
Hợp đồng hợp tác giữa giải trí Hoa Thanh và Toàn Cầu đã bắt đầu tiến hành đổi cổ phần cho nhau. Trở thành một trong những cổ đông của Hoa Thanh, Xiwen Levin Melbourne đã có thu hoạch lớn, ở nước Mỹ, đang gia sức tuyên truyền thành tích cùng tiềm lực của Hoa Thanh.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, đây đúng là thời cơ tốt để Hoa Thanh lên sàn chứng khoán. Lãnh đạo cấp cao Hoa Thanh đã chuẩn bị từ lâu, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tất nhiên, có một số việc vẫn cần ông chủ giấu mặt Đường Trọng này tới quyết định.
Theo danh tiếng của Đường Trọng ngày càng cao, thành tích ngày càng chói mắt, người trong công ty tin tưởng và sùng bái hắn ngày càng nhiều. Hắn và A Ken từ ngoài đi vào, những nơi hắn đi qua không ngừng có người chào hỏi hắn. Còn có người kinh hô, Đường Trọng trở về, Đường Trọng trở về, tôi muốn xin chữ ký..vv..
Mà ngay cả nhân viên trong công ty cũng coi hắn là thần tượng, thì có thể tưởng tượng tâm tình của những fans hâm mộ bên ngoài rất khó gặp được thần tượng chân thật kia.
Cũng có một số nghệ sĩ thấy không thoải mái trong lòng, nhưng họ biết không thể rung chuyển được ngọn núi lớn Đường Trọng này.
Thời gian trước, Chu Thiên Tâm ở trước mặt chủ tịch công ty Tôn Văn Lâm nói xấu Đường Trọng mấy câu, liền bị Tôn Văn Lâm cho đi thuyết trình về rèn luyện của bản thân nghệ sĩ, làm hại hắn trở thành kẻ địch chung của mọi người trong công ty. Dựa vào cái gì mà anh đòi giảng tự rèn luyện cho tôi hả? Chính anh rất biết rèn luyện sao?
Quả nhiên, dưới ánh nhìn hâm mộ cùng soi mói của vô số người, Đường Trọng trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tôn Văn Lâm.
Tôn Văn Lâm ra tận cửa phòng làm việc đón, cười nói:
- Vốn tôi chuẩn bị đi đón cậu nhưng A Ken lại chủ động xin đi giết giặc, nên tôi chỉ có thể nhường cho cậu ấy làm chuyện tốt này thôi.
Tôn Văn Lâm cũng không phải chỉ nói miệng như vậy. Hắn đúng là chuẩn bị đi đón đấy, còn sớm liên lạc với người đại diện của Đường Trọng là Ngô Thư hỏi thời gian Đường Trọng đến sân bay. Nhưng Ngô Thư nói A Ken nhận tới đón rồi nên hắn mới từ bỏ việc này.
- Chủ tịch Tôn, lâu ngày mới biết lòng người. Giao tình giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?
Đường Trọng cười nói.
Thực ra Đường Trọng không cần Tôn Văn Lâm và Bạch Tố đối đãi như vậy, bởi vì như thế sẽ khiến cho trong lòng các nghệ sĩ khác sẽ thấy không công bằng. Nhưng Tôn Văn Lâm và Bạch Tố lại rất muốn đối đãi như vậy với Đường Trọng.
Hai người Tôn Văn Lâm và Bạch Tố luôn hợp tác trong việc lớn, nhưng lại cạnh tranh trong việc nhỏ. Điều này cũng phù hợp với tình hình làm việc chung của chính và phó bình thường.
Tôn Văn Lâm biết Bạch Tố và Đường Trọng quan hệ mật thiết, hắn đã bị tụt ở phía sau rất nhiều nên chỉ có thể chậm rãi đuổi theo.
- Đúng vậy. Lâu ngày mới biết lòng người.
Tôn Văn Lâm cười to.
Nghĩ thầm, cậu cùng Bạch Tố là lâu ngày mới biết chân tình, còn chúng ta là lâu ngày mới biết lòng người. Đây là chênh lệch giữa nam và nữ mà.
/1166
|