Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 69: Cách trở

/122


Có lẽ số phận đã sắp đặt sẵn, ngay ngày phỏng vấn cuối cùng, bụng Thiên Nghi lại không ngừng đau, trong phòng chờ, cô đã ngất lịm đi, chẳng còn biết gì cả. Điều này cũng có nghĩa là chuyến du học này không còn nữa, tương đương với việc bỏ cuộc.

Tại một phòng bệnh trong bệnh viện. Nhìn gương mặt nhợt nhạt kia, lòng Hoàng Khang xót xa vô cùng. Anh đã ở bên cô suốt từ lúc cô vừa nhập viện. Vừa thấy mi mắt cô cử động, anh đã lo lắng vô cùng.

"Thiên Nghi, em không sao chứ?"

"Không... Chỉ là... đau một chút thôi, anh đưa em đến đây hả?" Cô cố gượng ngồi dậy, và được anh đỡ nhẹ đầu dựa vào gối.

"Ừ... Lam Linh phải vào phỏng vấn nên gọi nói anh đến lo cho em."

Gương mặt Thiên Nghi trầm tư đôi lát: "Em không sao."

"Đừng buồn, không phải tại em mà." Lời an ủi này không có tác dụng gì để xoa dịu nỗi mất mát trong lòng Thiên Nghi lúc này, do định mệnh, có thể là thế, nên cô không có quyền trách bất cứ ai cả. Hoàng Khang thấy Thiên Nghi vẫn không vui lên được tí nào, anh ôm cô vào lòng, nói bằng giọng vô cùng trầm ấm, thân quen: "Còn có anh ở đây, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh mãi mãi bên cạnh em." Hoàng Khang cảm nhận được nước mắt của Thiên Nghi rơi trên vai mình, cô không nói thêm bất cứ lời nào nữa, vì vốn dĩ đây là quyết định của cô, chính bản thân cô đưa ra quyết định này, tuy không quá lí trí nhưng lại có thể giữ được những thứ trước mắt mình, đó là điều cô lựa chọn.

Ở bên Hoàng Khang!

Sau khi ra viện, mọi người không còn ai nhắc đến chuyện đó thêm lần nào nữa. Mọi chuyện dần đi vào kí ức thì hơn, không thể để ai chịu bất kì trách nhiệm nào. Nhưng mỗi lúc còn thời gian, Thiên Nghi lại nghĩ về nó, dù không muốn nhưng giờ phút đó cứ hiện diện lên trước mắt, nói sao thì đó cũng từng là ước mơ cô ấp ủ từ nhỏ, thoáng chốc lại biến mất hoàn toàn, không thể không có chút tiếc nuối.

"Hai à."

Nun vỗ nhẹ vào vai Thiên Nghi làm cô bừng tỉnh khi đang mộng tưởng về quá khứ. Thiên Nghi nhẹ nhàng quay sang: "Nun."

"Mẹ có lẽ nghi ngờ việc Hai với anh Khang yêu nhau rồi đó."

"Vậy sao? Chuyện này trước sau gì cô cũng sẽ biết thôi."

"Nhưng em lo... mẹ sẽ không đồng ý, vì mẹ hình như không mấy có thiện cảm với anh Khang đâu."

"Cảm ơn Nun đã lo cho Hai, Hai sẽ biết cách xử lí mà." Cô xoa xoa tóc Nun, con bé ngày một lớn rồi, không còn một đứa trẻ mà ngày nào cũng tìm cách mách với mẹ để chọc tức chị mình. Bé Nun bây giờ biết lo cho Thiên Nghi, sợ Thiên Nghi bị tổn thương và còn nghĩ cho cô nhiều thứ khác. Thấy chị buồn đã biết an ủi. Thế thì Thiên Nghi còn cần gì nữa, cô mỉm cười thật tươi để Nun yên lòng, đồng thời để bản thân mình lấy dũng khí để đối mặt với chuyện gì sẽ xảy đến trong tương lai.

Hải Băng cùng Nhật Hoàng sau khi trải qua nhiều khó khăn, dù có bất cứ cách trở nào họ cũng có thể vượt qua, giờ đây giữa hai người này không còn bất kì bí mật nào cũng chẳng còn ai có thể chia cắt họ, dù Lâm An vẫn cứ tiếp tục tìm mọi cách để Hải Băng và Nhật Hoàng cãi nhau, nhưng đều vô ích. Có lẽ tình cảm giữa họ vững bền đến mức người ngoài không thể xen vào nữa.

Cuối tuần này, Hải Băng được Nhật Hoàng đưa đến ra mắt bố mẹ của anh, ông bà Bùi Ngô không giống như trong tưởng tượng của Hải Băng, trước mặt cô là một người đàn ông giản dị và người phụ nữ với gương mặt vô cùng phúc hậu.

"Bố mẹ, đây là Hải Băng, bạn gái con!" Nhật Hoàng tự tin nắm tay Hải Băng giới thiệu với gia đình. Hôm nay Hải Băng trông dịu dàng làm sao với bộ đầm ngang gối màu hồng phấn, điểm lên làn da trắng ngần trông y như một cô công chúa nhỏ.

"Cháu chào hai bác." Cô lễ phép gật đầu, khiến ông bà Bùi Ngô vô cùng hài lòng.

Ông Bùi cười nhã nhặn: "Hải Băng... Tên con nghe hay lắm... Không ngờ Nhật Hoàng lại có con mắt nhìn người như thế, một cô bé đáng yêu như vậy mà nó dám giấu cả bố mẹ tới giờ." Ông nghiêm người liếc sang Nhật Hoàng.

Anh chỉ còn biết nhận lỗi, đặt tay lên sau gáy tỏ vẻ tội nghiệp: "Thật ra con cũng đâu muốn giấu, chỉ sợ bố mẹ làm Hải Băng sợ thôi, hai người luôn thế mà."

"Con gái... vào đây với bác." Bà Bùi nắm bàn tay cô rồi nhẹ nhàng dẫn vào trong, chứ cứ để hai người đàn ông nó trách móc nhau thì cứ đến tối vẫn chưa nói xong chuyện, bữa cơm được chuẩn bị cũng khỏi cần ăn rồi.

Nhật Hoàng thấy bà Bùi có vẻ thích Hải Băng, anh nhướn mày tự tin nhìn bố mình : "Bố thấy bạn gái con tìm được chuẩn khỏi chỉnh luôn rồi, cả người như mẹ cũng vô cùng yêu thích đó thôi."

"Ừ... coi như lần này bố thua, có cô bạn gái như thế, hèn gì lần nào bố nhắc việc con đi xem mắt, con lại một mực từ chối." Hai bố con họ nhìn nhau cười, Nhật Hoàng đắc chí rồi quay lại nhìn cảnh bà Bùi nói chuyện trông hợp ý với Hải Băng, anh cũng không kém phần vui mừng. Đến ngồi cạnh Hải Băng, vẫn không quên nắm lấy tay cô.

"Mẹ anh luôn muốn có con gái, giờ thì có em, định bỏ đứa con trai này luôn rồi."

Hải Băng thẹn thùng che giấu nụ cười sau gương mặt tựa thiên thần, ông Bùi không ngừng gật đầu hài lòng trước sự nhỏ nhẹ ấy. Dòng họ Bùi Ngô từ trước tới nay chưa có bất kì cô gái nào bước vào, người phụ nữ duy nhất trong nhà là bà Bùi, ngoại trừ người giúp việc thì chưa từng có sự xuất hiện của ai cả. Hôm nay Hải Băng đến làm cho không khí trong căn nhà càng trở nên vui tươi và tràn đầy sức sống hơn.

"Con biết đàn không?" Bà Bùi xoa xoa bàn tay nhỏ của Hải Băng rồi chợt hỏi.

"Dạ biết ạ."

"Cô ấy là thiên tài âm nhạc đấy, tầm cỡ như con còn chưa thể so sánh."

Nghe Nhật Hoàng nói thế, mắt ông Bùi sáng rực, chủ tịch một công ty giải trí như ông, mỗi lần muốn tìm một tài năng âm nhạc thực sự lại vô cùng khó khăn. Khi thấy Hải Băng, ông đã cảm nhận được trên người cô gái này toát lên khí chất của một ngôi sao, giờ thì khiến ông càng khẳng định. Nhật Hoàng đã từng đạt vô số giải thưởng về âm nhạc, nên ông tin tưởng tuyệt đối nhận xét của anh.

"Hải Băng này... con có thể đàn cho bác nghe một bản nhạc được không?"

"Bây giờ sao ạ?"

"Ừm... ở nhà bác không thiếu đàn đâu, con đàn piano chứ?"

"Dạ." Cô không có cách nào từ chối và cũng không thể từ chối, bởi chính chàng trai cô yêu là kẻ đã dẫn cô vào nơi này và mở đường cho hươu chạy đây mà.

Kiss the rain... Bài hát tâm đắc của Hải Băng.

Giữa căn biệt thự rộng lớn, tiếng piano vang vọng lại cả căn phòng, nó lúc trầm lúc bổng, hết cao rồi thấp, bàn tay Hải Băng uyển chuyển đặt trên phím đàn, dưới ánh đèn, cô càng trông giống một cô công chúa thực sự, ông bà Bùi Ngô vẫn cùng Nhật Hoàng ngồi trên sofa sang trọng, chăm chú ngắm nhìn Hải Băng. Mỗi lần đàn, tất cả tâm tư của cô đều dồn vào đó, dường như linh hồn của Hải Băng đã cùng âm nhạc bay theo tiếng gió. Tiếng piano ngày một rõ hơn, nghe càng thấm vào lòng người nhiều hơn. Nhật Hoàng mỉm cười nhìn bố mẹ mình. Ánh mắt hai người như thầm khen ngợi cô gái đó, cũng như khen ngợi Nhật Hoàng đó thôi.

Anh!Bùi Ngô Nhật Hoàng không bao giờ chọn sai người.

Bữa tối kết thúc trong thái độ hòa nhã, vui vẻ của mọi người. Bà Bùi không ngừng gắp thức ăn vào bát Hải Băng dù cô đã không thể tiếp tục ăn được nữa. Cho thấy sự yêu chiều của bà đối với cô con dâu tương lai. Lúc ngồi ăn điểm tâm, bỗng ông Bùi hắng giọng: "Hải Băng đang học trường Nghệ thuật sao?"

"Dạ."

"Con có muốn tốt nghiệp ngay bây giờ không?"

Nhật Hoàng đang ăn vài miếng dưa hấu bỗng dưng bị sặc ngay, anh ho nhẹ vài tiếng, ông Bùi hiểu ý nhưng vẫn tỏ ra bình thường.

"Con ho gì chứ, bố đang hỏi Hải Băng mà." Rồi ông mỉm cười với Hải Băng vẻ hiền từ : "Con nghĩ sao?"

Tốt nghiệp? Có nghĩa là không cần học cực khổ ở trong ngôi trường đó mà ngay lập tức ra theo khóa đào tạo ca sĩ của công ty. Hải Băng cảm kích trước tấm lòng của bố mẹ Nhật Hoàng nhưng với cô, cô luôn dựa vào chính sức của mình. Bỏ ly nước đang uống nửa chừng xuống bàn. Giọng cô đủ vừa toát ra sự dịu dàng trong tính cách, vừa đủ nói lên sự kiên quyết của bản thân.

"Ý của bác cháu hiểu, cháu cũng cảm ơn bác đã nghĩ giúp cháu, nhưng từ nhỏ gia đình cháu không ai ủng hộ cháu theo con đường âm nhạc, nên lần này, cháu muốn dựa vào bản thân mình và đi tới, cháu tin, nếu có cố gắng, có nỗ lực thì dù chuyện đó có khó khăn thế nào cháu cũng sẽ vượt qua." Đôi mắt cô lóe lên niềm tin, hy vọng vào một tương lai tươi sáng đang đón chờ phía xa. Nhưng ông Bùi vẫn không bỏ cuộc.

"Con đường nghệ thuật nhiều chông gai, không phải cháu cố gắng đã được, đôi lúc..." Chưa nói hết câu, ông đã ngưng lại, ý thức được bàn tay bà Bùi đang nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay mình. Không khí khá ngột ngạt. Nhật Hoàng liền xua tan u ám.

"Trời cũng tối rồi, con đã hứa với bố của Hải Băng là sẽ đưa cô ấy về nhà trước mười giờ, hay là mọi người hôm khác sẽ nói chuyện tiếp đi! Được không?"

Còn có ai nói không được hay sao. Trước khi rời khỏi cổng, bà Bùi không ngừng kêu Hải Băng phải hứa thường xuyên đến thăm bà, cả hai người đàn ông trong nhà đều thích đi ra ngoài, bà chỉ ở nhà một mình không biết tâm sự, trò chuyện cùng ai, giờ tìm được đối tượng thích hợp, nên bà Bùi không thể bỏ qua cơ hội này được. Trên đường về, ngồi trên taxi, Nhật Hoàng thấy Hải Băng im lặng, anh cứ nghĩ chuyện bố mình nói đã khiến cô khó xử.

"Hải Băng... bố anh là người kinh doanh nên nói chuyện không kiên nể, em đừng để tâm, bố chỉ có ý tốt thôi, chứ không muốn ép buộc em đâu."

"Anh nghĩ em ích kỉ thế sao?"

"Không có... chỉ là... anh sợ em nghĩ lung tung thôi."

Hải Băng cười chân thành, dựa đầu vào vai Nhật Hoàng, cô thở dài, im lặng lúc lâu rồi lên tiếng: "Em hiểu mà, bác trai nói đúng... con đường em chọn không dễ đi, em im lặng chỉ để suy nghĩ xem mình cần nỗ lực thế nào thôi, em không muốn dựa vào ai cả."

"Anh biết..."

Hôm nay cô Lan về nhà rất sớm, Thiên Nghi cùng Nun bỗng dưng ngoan ngoãn chuẩn bị một bữa cơm thật thịnh soạn dọn sẵn ra bàn. Nhưng không khí trong căn nhà bỗng trở nên ngột ngạt hơn hẳn, dường như có thứ gì đó bao trùm lấy nó. Ngồi vào bàn ăn, Thiên Nghi và Nun đều im lặng sao sắc mặt không lấy gì làm dễ coi của cô Lan, đến lúc Thiên Nghi cố tỏ vẻ ra không có chuyện gì thì cô lại bỏ đũa xuống và nghiêm nghị lên tiếng : "Nghe nói gần đây có người ngày nào cũng đợi con ở đầu hẻm nhà mình."

"Dạ?" Nghe cô nói, Thiên Nghi càng hoảng hốt, cô ngẩn cao đầu nhìn cô Lan: "Dạ…chuyện là…đó là…"

Nun thấy chị mình ấp úp không nói nên lời nên bỗng cười lên nhầm phá tan không khí: "Đó là anh Khang đó mẹ, bạn cùng trường với Hai lúc còn học cấp ba, bọn họ là bạn thân của nhau mà."

"Bạn thân sao?" Chỉ cần cô Lan liếc mắt xem từng hành động nhỏ nhặt của Thiên Nghi, cô gần như phát hiện ra tất cả, chuyện này, cô cũng nghi ngờ từ rất lâu, nhưng cho đến tận hôm nay, cô mới muốn làm rõ.

"Bạn thân mà đưa đi đưa về, học chung trường cấp ba, giờ còn học chung đại học. Tụi con đang nói dối ai vậy hả?" Cô thét lên trong cơn giận, mặt cô hằn lên những tia máu còn đọng trên làn da tuổi trung niên: "Chấm dứt ngay!"

"Cô!" Mắt Thiên Nghi cũng dần đỏ hoe, cô ấy đối diện cùng cô Lan và đối diện cả tình cảm của mình. Còn Nun, con bé thừa hiểu cơn giận của mẹ mình đáng sợ đến mức nào nên chỉ còn biết cúi đầu im lặng, chỉ có im lặng là cách tốt nhất để giải quyết.

"Nếu còn biết gọi cô bằng cô thì mau chấm dứt ngay tình cảm không ra gì đó đi!"

"Không ra gì? Tại sao lại không ra gì chứ, con thật lòng mà" Những giọt nước mắt rơi xuống bàn, có giọt lại còn rơi thẳng vào bát cơm trắng chưa đọng tới một hạt. Càng thấy Thiên Nghi khóc, cơn giận của cô Lan càng bốc lên nghi ngút.

"Cô biết con thật lòng, nhưng Thiên Nghi à, con thật lòng còn thằng đó thì sao? Nó là công tử, là thiếu gia, cái tình cảm của nó dành cho con, con có đảm bảo đó là thật lòng hay không hả?"

Không ngờ mọi thứ về Hoàng Khang, cô đều nắm rất rõ, Thiên Nghi không còn muốn biết lí do vì sao cô mình lại biết đều đó, giờ cô chỉ còn mỗi cách thừa nhận, không thể trốn tránh, vì vốn dĩ tình cảm của cô cùng Hoàng Khang không sai, không có bất cứ điểm nào sai cả, yêu thương nhau thật lòng thì tội gì phải trốn tránh, phải đau khổ như thế chứ.

"Con tin Hoàng Khang, anh ấy không bao giờ lừa dối con. Con tuyệt đối tin!"

Lời khẳng định này không có chút ảnh hưởng đến cô Lan, thậm chí, cô còn tức giận, cô nghĩ Thiên Nghi lại ngu ngốc tin vào thứ tình cảm của mấy chàng công tử ấy chẳng khác nào như con thêu thân biết là chết mà vẫn lao đầu vào đèn.

"Thiên Nghi! Con dám cãi cô sao?"

"Cô…Chuyện gì con cũng có thể nghe cô, nhưng việc tình cảm của con, con xin cô cho con quyết định đi!"

Nhìn ánh mắt cương quyết chẳng có gì ân hận của Thiên Nghi, cô Lan không còn cách nào khuyên ngăn, cô đứng bật dậy, rút ngay cái cây tre đặt cạnh bếp giơ trước mặt Thiên Nghi: "Con lớn rồi…không còn nghe cô nữa đúng không?"

"Mẹ…mẹ ơi đừng mà." Nun ra sức khuyên ngăn, con bé đứng dậy giữ tay mẹ mình lại.

"Con tránh ra…mẹ đánh con luôn bây giờ."

"Mẹ…Con thấy anh Khang tốt lắm mà."

"Thì ra cả con cũng biết chuyện này…Được lắm…dám giấu cả mẹ sao?"

"Là lỗi của con, Nun nó không liên quan, con làm con chịu."

Ai ngờ cô Lan lại tức giận phừng phừng, đi đến kéo Thiên Nghi ra đến tận phòng khác. Bắt cô quỳ xuống trước bàn thờ ông bà Tầng mà sám hối.

"Con xem đi, xem coi ăn nói với bố mẹ mình như thế nào hả?"

Thiên Nghi ôm mặt khóc nức nở, gương mặt trắng hồng giờ ửng đỏ, hai gò má hồng hẳn lên, đôi mắt long lanh như những viên ngọc trai đứt chuỗi rơi xuống sàn nhà.

"Nói đi! Con không thấy có lỗi với bố mẹ đã mất của mình hay sao?" Cô Lan gần như quát lên khiến Thiên Nghi càng đau đớn.

"Bố! Mẹ! Con xin hai người hãy chấp nhận Hoàng Khang!"

"Anh chị Hai mà biết con thế này... họ có nhắm mắt không hả Thiên Nghi? Con... tại sao lại thành ra như vậy?" Cô Lan cũng khóc, đây là lần đầu Thiên Nghi thấy cô khóc sau khi dượng Nguyên bị tai nạn vào những năm trước, cô đối với Thiên Nghi là một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục trước số phận, vậy mà giờ đây, cô lại khóc vì đứa cháu gái này. Thiên Nghi lại cúi đầu chỉ biết khóc và khóc.

"Chỉ cần con chấm dứt với Hoàng Khang... Cô sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Trên đời này không chỉ mình nó là đàn ông, điều kiện con tốt như thế, sẽ tìm được một đối tượng tốt mà."

Thiên Nghi bất chợt quay sang, nhìn thẳng vào cô Lan: "Con không cần, con không cần ai cả, con chỉ cần Hoàng Khang!!"

Bốp!

"Mẹ!" Nun la toáng lên khi thấy mẹ mình tát thẳng vào má chị một bạt tay khá mạnh, những ngón tay còn hằn đỏ trên mặt.

"Hai... Hai à."

"Con có thể chọn, nhưng Hoàng Khang thì không được, yêu nó, con sẽ khổ."

"Con…" Thiên Nghi chưa có bất kì lời biện minh nào cho bản thân và cho tình cảm của cô cùng Hoàng Khang thì cô Lan đã lên tiếng: "Đi lên phòng... Bắt đầu từ hôm nay, không cần đi học nữa!"

"Cô!"

"Mẹ ơi!"

"Còn không đi?"

Càng nói, Thiên Nghi khóc càng nhiều, không ngờ lần này cô Lan lại cương quyết đến thế, không để Thiên Nghi giải thích lí do, cũng không nghe ai nói. Cô kéo thẳng Thiên Nghi lên phòng rồi khóa trái cửa ở ngoài, mặc cho người trong kia vỗ mạnh hay gọi lớn đến mức nào, cô Lan quay sang Nun đang đứng ngồi không yên ngoài cửa: "Nếu con dám xen vào chuyện này, để coi, mẹ sẽ xử con ra sao. Không được mở cửa cho nó."

Đợi cô Lan đi xuống, Nun gõ nhẹ lên cửa phòng: "Hai ơi... Mẹ đang giận, Hai đừng cãi nữa, để mẹ nguôi giận rồi nói chuyện sau nha?" Nun chẳng nghe được bất cứ sự hồi âm nào từ người trong phòng, chỉ rõ như một tiếng khóc nức nở trong phòng, con bé đau lòng lặng lẽ đi xuống gác xem mẹ mình.

Nơi này, Thiên Nghi tựa đầu vào cửa, khụy xuống sàn nhà, nghĩ đến Hoàng Khang, cô càng khóc nhiều hơn, đôi mắt sưng mọng không thể diễn tả hết nổi khổ tâm của Thiên Nghi lúc này. Thật sự Thiên Nghi không thể hiểu, Hoàng Khang có điểm nào không tốt mà cô Lan lại ghét anh đến thế, tình cảm suốt hai năm của họ đâu chỉ đơn giản là thế, đâu chỉ người ngoài nhìn vào là có thể hiểu thấu được ngay. Đôi khi người trong cuộc mới là kẻ hiểu rõ nhất.


/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status