Hoa Đào Nở Rộ

Chương 19 - Chương 19

/63


“Cô là Khương Mộc Ninh?” ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông hơi mập, anh ta hơi đẩy mắt kính lên một chút, ánh mắt sắc bén của anh ta hơi lóe lên: “Lấy thẻ căn cước và thẻ sinh viên ra đây.”

Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn lấy thẻ căn cước và thẻ học sinh trong balo ra, đưa lên bằng hai tay, sau đó đứng thẳng người lên, hai tay hơi nắm nhẹ đặt bên người, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

Có phải khi đi phỏng vấn cũng là cảm giác này không? Có phải là sẽ còn khẩn trương hơn nhiều không, bởi vì bình thường đâu chỉ có một người giám khảo.

Người quản lí nhân sự họ Hồ lấy từ bên cạnh ra một phần sơ yếu lí lịch mỏng, chắc là hồ sơ mà lúc trước cô làm và nộp lên, sau khi cẩn thận kiểm tra đối chiếu, anh ta lại nhấn điện thoại nội bộ: “Tiểu Đỗ, cô vào phòng tôi một chút.”

Một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra, một cô gái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mặc một bộ đồ công sở màu xám bạc đi vào, nhìn có vẻ cũng là một người nghiêm túc và giỏi giang.

Ừ, chắc là cũng giống như quản lí Hồ.

Khương Mộc Ninh ngẩng đầu quan sát một chút, yên lặng đánh giá trong lòng.

“Tiểu Đỗ, đây là thực tập sinh mới đến làm việc vào kì nghỉ đông, cô đưa cô ấy đi photocopy tài liệu này, sau đó ghi danh, cuối cùng mang cô ấy đến bộ phận thiết kế giao cho quản lí Ngô.” Quản lí Hồ nói xong lập tức đưa sơ yếu lí lịch của cô cho người gọi là Tiểu Đỗ kia, “Khương Mộc Ninh, cô đi theo Tiểu Đỗ ra ngoài đi.”

“Quản lí Hồ, cám ơn anh, em ra ngoài trước.” Khương Mộc Ninh thở nhẹ ra, đi theo sau lưng Tiểu Đỗ ra ngoài, tự nhiên cũng không nhìn thấy nụ cười từ từ hiện lên trên mặt quản lí Hồ.

“Này, Tiệm An, đàn em nhà cậu đến báo danh rồi đấy.”

“Cậu đừng nghiêm túc quá, cũng đừng làm khó cô ấy.”

“Sao tớ dám làm khó cô ấy chứ, cho người dẫn đi bộ phận thiết kế rồi. Cậu yên tâm, bộ phận thiết kế chủ yếu là nữ, con trai chỉ có hai người thôi, còn lại đều là những người đàn ông đã kết hôn, đàn em nhà cậu hơi bị an toàn đó.”

“Làm phiền cậu.”

“Phiền toái gì chứ? Đây không phải công ty của cậu sao? Thật sự không muốn tớ cho người chăm sóc cho cô ấy một chút sao? Coi như là nếu cậu ra mặt quá huy động nhân lực thì mượn mặt mũi của tớ cũng được mà.”

“Ừ………. Tạm vậy đã, ngộ nhỡ bị cô ấy phát hiện ta thì phiền toái đấy.”

“Hà hà hà…… Triệu Tiệm An, thế mà cũng có ngày cậu sợ một cô gái nhỏ tức giận sao? Thật sự là bị Thích Thành nói trúng rồi, cậu đúng là đồ hết thuốc chữa.”

“Ha ha, không phải cậu là người đầu tiên không thể cứu được sao? Dù sao thì tớ cũng không phải người đầu tiên.”

Cuộc đối thoại của Hồ Phong và Triệu Tiệm An tất nhiên Khương Mộc Ninh không biết. Cô đi theo người tên Tiểu Đỗ kia ghi danh xong lập tức lại thành thật theo cô ấy đến bộ phận thiết kế. trong lòng cô đang nghĩ, không tồi,lqd, ít nhất cô cũng quen một người trong bộ phận thiết kế.

Bộ phận thiết kế ở tầng hai, lúc đến chỗ rẽ thì Tiểu Đỗ đột nhiên lại ngừng lại, hơi nghiêng nửa người sang, nở nụ cười: “Chào buổi sáng trợ lí Thôi.”

Bước chân của Khương Mộc Ninh cũng hơi chậm lại, ngoan ngoãn ngừng lại, ánh mắt chuyển một cái trên người Thôi Hoa, khẽ nhíu mày lại, cũng chào một câu: “Chào buổi sáng trợ lí Thôi.” Sau đó khẽ cúi đầu xuống.

Tầm mắt Thôi Hoa hơi dừng lại trên người Khương Mộc Ninh, cười nhẹ nhàng chào hỏi: “Xin chào, là thực tập sinh mới sao?”

“Đúng vậy. Là thực tập sinh hôm nay mới tới, đưa đi bộ phận thiết kế.” Trên gương mặt của Tiểu Đỗ vẫn mang theo nụ cười, xem ra dễ chịu hơn rất nhiều so với vừa rồi.

“Vậy thì tốt, không quấy rầy hai người nữa.” Thôi Hoa cười gật đầu, tầm mắt khi nhìn vào bóng dáng của Khương Mộc Ninh thì nụ cười nơi khóe môi cũng sâu hơn mấy phần.

Khương Mộc Ninh híp mắt cười, khẽ gật đầu.

“Mộc Ninh.”

Khương Mộc Ninh ngẩng đầu thấy Cổ Viên Viên ở ngoài cửa đang cười híp mắt vẫy tay với cô, cô khẽ gật đầu với chị ấy, tầm mắt chuyển tới người Phạm Văn đang cúi đầu, do dự một chút, nhẹ nhàng nói: “ Chị Phạm Văn, em đi ăn trước nhé.”

“Ừm.” Phạm Văn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng nói.

“Chuyện đó, em mua cho chị một phần cơm nhé?” Khương Mộc Ninh đứng lên, suy nghĩ một chút lại hỏi nhiều thêm một câu.

“Không cần.” Vẫn là câu trả lời lạnh nhạt như cũ.

“Được, vậy em đi trước.” Khương Mộc Ninh rón rén ra khỏi phòng làm việc của Phạm Văn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Phạm Văn là kỹ sư thiết kế chính cũng là cô giáo của cô trong thời gian này.


/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status