Hoa Đào Nở Rộ

Chương 43 - Chương 42

/63


Tối, lúc trở về phòng khách trên tầng ba, Khương Mộc Ninh nhịn không được cũng gọi điện thoại cho cha mẹ cô.

“Alo. Ai vậy?”

“Mẹ, là con.” Nghe thấy âm thanh quen thuộc giống như ngay bên cạnh, Khương Mộc Ninh nhịn không được khiến cho khóe môi hơi nhếch lên.

“Con nhóc chết tiệt kia. Bây giờ là mấy giờ rồi mà vẫn còn gọi điện thoại? Con không biết mẹ và cha con đã buồn ngủ rồi à?” giọng nói không rõ ràng của mẹ Khương lên cao trong nháy mắt, tinh thần cũng nhanh chóng lên cao để mắng người.

Khương Mộc Ninh mím môi nở nụ cười, nghe thấy tiếng mắng của mẹ, giây phút này cô lại thấy rất thân quen: “Mẹ, chỉ là con nhớ mẹ, muốn nghe thấy giọng nói của mẹ thôi, không có chuyện gì đâu, mẹ cứ ngủ đi.”

“Con nhóc chết tiệt kia….” Giọng nói cao vút của Hứa Lê cũng bị kìm lại trong nháy mắt, chậm rãi chuyển thành nhẹ nhàng. “Sao muộn vậy rồi mà còn chưa ngủ? Đi ngủ sớm một chút, biết chưa? Con còn đủ tiền để dùng không? Đừng tiêu loạn, nhưng những chỗ cần tiêu thì đừng tiết kiệm. Con gái nhà họ Phùng ở bên cạnh nhà mình, lần trước về nhà gầy đến mức như da bọc xương, còn nói tiết kiệm tiền để mua cái gì mà mới nhất đó, con đừng có mà học cái loại ngu ngốc này.”

“Mẹ, con biết rồi. Con còn tiền mà, ăn no ngủ ngon đó.” Khương Mộc Ninh nghe giọng mẹ, cô khẽ nở nụ cười, lần trước cô gọi điện về nhà mẹ còn nói Phùng Tú Tú đi làm thêm kiếm được không ít tiền đó, lúc đó mẹ còn ghét bỏ cô sao lại không học tập người ta, bây giờ lại ghét bỏ người ta rồi.

Đợi đến khi mẹ cô thao thao bất tuyệt nói xong cũng đã gần nửa đêm, Khương Mộc Ninh nhìn thời gian, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, hơn nữa phần lớn thời gian đều là Hứa Lê vừa rồi còn đang nói mình phải ngủ nói chuyện, đây là đang nói bình thường cha cô không nói chuyện nhiều với mẹ cô sao?

Rửa mặt xong vội vàng nằm xuống, Khương Mộc Ninh gần như vừa dính vào giường đã chìm vào giấc ngủ. Cả đêm đều mộng đẹp, cô tỉnh lại không phải là đồng hồ báo thức vang lên mà do tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Mợ ơi, mợ dậy đi. Mau lên còn đi chơi nữa.”

Khương Mộc Ninh chống người dậy, ngáp một cái, cô đang chuẩn bị trả lời, bên ngoài đã vang lên âm thanh nho nhỏ của Triệu Tiệm Tuệ: “Viễn Viễn, mẹ đã nói với con rồi, mợ con mệt mỏi, còn đang nghỉ ngơi, con đừng làm loạn.”

“Nhưng mà mẹ ơi, cậu nói muốn chờ mợ dậy rồi mới đi chơi, nếu như mợ không dậy thì con phải chờ đến khi nào ạ?”

Khương Mộc Ninh vừa mới đưa tay vào ống tay áo đã nghe thấy giọng nói tủi thân của Viễn Viễn, cô đổ mồ hôi trong lòng.

Xấu hổ quá đi. Cô ngủ thẳng đến mười giờ, khiến cho Viễn Viễn đáng yêu nghĩ cô vĩnh viễn không tỉnh lại rồi…. Viễn Viễn à, dì không phải công chúa hay ngủ đâu…..

“Viễn Viễn, dì đây, lqd, chờ một chút dì xuống ngay.” Khương Mộc Ninh hô lớn một tiếng, cô nghe thấy Viễn Viễn nhỏ giọng hoan hô rồi nhóc chạy xuống tầng, cô chỉ có thể cười một tiếng rồi tăng nhanh động tác trên tay.

Buổi chiều hai người còn phải về thành phố H, cuối cùng Triệu Tiệm An đưa cả nhà đến khu vui chơi để Viễn Viễn chơi đùa nửa ngày, buổi trưa ăn cơm xong hai người mới xuất phát.

Lên xe, Khương Mộc Ninh quay đầu lại vẫn thấy mẹ Triệu Tiệm An đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe, cô mở cửa xe xuống, vẫy tay về phía bà cho đến khi xe quẹo không còn nhìn thấy bóng người.

“Đàn anh, sau này khi có thời gian chúng ta thường xuyên về đi, dù sao lái xe về cũng rất tiện.”

“Được.” Triệu Tiệm An vẫn tập chung nhìn con đường phía trước, anh không quay đầu lại nhìn cô nhưng khóe môi đã hiện lên nụ cười quyến rũ.

Trên đường về, tâm trạng hai người rất thoải mái, thậm chí, sau khi Triệu Tiệm An xác định trong túi của Khương Mộc Ninh có bằng lái xe của cô anh lập tức mạnh mẽ để cô chạy nửa giờ trên đường cao tốc.

“Em xem, trên đường cao tốc rất dễ lái xe mà. Không có người đi đường, không có xe điện và xe đạp, em chỉ cần không đi quá nhanh được.” Triệu Tiệm An ngồi trên ghế lái phụ, anh đang cảm nhận tầm mắt hiếm khi thấy được, không hề lo lắng chỉ huy: “Vận tốc nhanh lên một chút, em vượt qua chiếc xe kia đi.”

Khương Mộc Ninh nghiêm mặt, trợn mắt lườm anh, tập chung nhìn chằm chằm phía trước, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bên tai còn nghe thấy giọng nói thoải mái của Triệu Tiệm An, cô nhịn không được nhỏ giọng quát: “Anh đến lái đi.”

“Được rồi. Em lái chậm chút.” Triệu Tiệm An quay đầu nhìn gò má, rồi lại nhìn hàng lông mày đang nhíu chặt lại của Khương Mộc Ninh, khóe môi anh cũng cong lên thành nụ cười, anh dựa người vào thành ghế, mở radio đến kênh hay nghe, thoải mái ngồi nghe nhạc phát ra từ radio.

Đợi đến khi đi hết đường cao tốc, Khương Mộc Ninh mới phát hiện ra, Triệu Tiệm An nói đi trên đường cao tốc rất dễ cũng không phải nói đùa, cô nhìn thấy trên đường bắt đầu có nhiều phương tiện đi lại hơn, Khương Mộc Ninh cũng thấy hồi hộp hơn nhiều, cô chậm rãi dừng xe vào một bên, cô nhanh chóng cởi dây an toàn, mở cửa xe, đi về bên cạnh ghế lái phụ, mở cửa xe, cô nhìn thẳng vào gương mặt của Triệu Tiệm An đang nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ, cô làm một động tác mời: “Xin mời ngài, chỗ này thực sự em chịu không nổi.”

Triệu Tiệm An cười lắc đầu, anh cởi dây an toàn rồi nhảy xuống xe: “Xem ra sau này phải để em luyện tập nhiều hơn, vậy thì sau này anh mới có cơ hội được ngồi ghế phụ nhiều hơn.”

Chuyện sau này để sau này hãy nói. Khương Mộc Ninh thả lỏng chui vào ghế phụ ngồi, cô thở phào một cái. Sau khi cô thi lấy bằng lái xe xong thì cũng không động vào tay lái nữa mà, hôm nay có thể chạy nửa tiếng như vậy có thể nói là giỏi rồi.

Về đến phòng ngủ, Khương Mộc Ninh lại cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm. Cô vừa bước vào cửa đã thấy một gương mặt ngại ngùng cầm điện thoại nhỏ giọng nói chuyện, dáng vẻ khéo léo tươi đẹp làm sao, khiến cho cô cảm thấy phát run một hồi. Cô tò mò đứng trước mặt Mai Lộ quan sát, nhận lại được một cái liếc mắt coi thường của cô ấy, sau khi cô ấy quay lưng đi, tiếp tục nói chuyện điện thoại, Khương Mộc Ninh về chỗ mình cất túi xong, mở to đôi mắt tò mò nhìn về phía một người khác trong phòng ngủ.

“An Dao, đại tiểu thư nhà họ Mai đang phát xuân sao?”

Dư An Dao chậm rãi quay người lại, một tay đang cầm sách, một tay đẩy đẩy mắt kính của mình: “Đúng vậy. Từ hôm qua, sau khi trở về thì thành dáng vẻ này rồi. Không phải phát xuân mà là tư xuân.”

Sau khi nói xong kết quả giám định của mình, Dư An Dao để sách xuống, vẫy vẫy tay về phía Khương Mộc Ninh, sau khi cô nghiêm túc đặt lỗ tai đến gần miệng cô ấy thì nghe được một câu nói: “Sáng nay lúc Mai Lộ gọi điện xong đi vào nhà cầu, mình có nhảy qua xem nhật kí của cậu ấy, chỉ có hai chứ ‘đồng hương’.” (cùng quê ạ)

Khương Mộc Ninh đứng thẳng người lên, ánh mắt cô và Dư An Dao vẫn


/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status