Chu Hiểu Xuyên lấy dao phẫu thuật mở rộng miệng viết thương của A Hổ ra, rất nhanh đã thấy phi tiêu độc trong cơ thể nó. Phi tiêu hình chiếc lá, lưỡi hình răng cưa, còn tỏa ra một mùi hôi thối kinh khủng làm cay mũi, cho dù Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị mùi hôi thối tỏa ra làm hoảng sợ, buồn nôn. Bởi vậy có thể thấy được, độc trên phi tiêu này lợi hại cỡ nào!
- Độc tính thật mạnh! Nếu không phải là A Hổ, mà để phi tiêu đó bắn vào trong người của tôi…
Lâm Thanh Huyên không nhịn được rùng mình một cái, cô không dám khẳng định, sau khi mình trúng một tiêu như vậy, kết cục sẽ ra sao. Thế nên cô càng cảm thấy cảm kích cử chỉ xả thân cứu chủ của A Hổ hơn. Chu Hiểu Xuyên cố nén mùi hôi thối đến ghê tởm, tiếp cây kìm Lâm Thanh Huyên đưa cho, thử kẹp phi tiêu độc trong cơ thể A Hổ ra. Có điều, thử qua vài lần nhưng đều không thành công.
- Sao lại thế này?
Lâm Thanh Huyên hỏi, trên trán cô đã lấm lấm tấm mồ hôi, nhưng chẳng buồn lau. Chu Hiểu Xuyên buông kìm phẫu thuật, cau mày trả lời:
- Cơ bắp chỗ vết thương của A Hổ rất chặt, phi tiêu độc kẹt cứng ở đây, nếu gắp mạnh ra, tất sẽ tạo thành thương tổn lớn với nó. Nói không chừng, sẽ khiến nhịp tim lẫn hô hâp vừa khôi phục của nó sẽ ngưng lại lần nữa!
Lâm Thanh Huyên hít một hơi lạnh, lo lắng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Chu Hiểu Xuyên không trả lời, cau mày trầm tư. Lâm Thanh Huyên tuy rằng rất sốt ruột, lại không dám mở miệng hỏi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên.
“Nhất định sẽ có biện pháp! Chuyện cải tử hoàn sinh mà Chu Hiểu Xuyên cũng có thể làm được thì vấn đề này đâu thể làm khó được anh ấy chứ?” Lâm Thanh Huyên nói với lòng mình như vậy, quả thực cô rất tin tưởng Chu Hiểu Xuyên. Đương nhiên Chu Hiểu Xuyên cũng không làm cô thất vọng. Trầm tư tầm mười giây, Chu Hiểu Xuyên liền nghĩ đến một biện pháp giải quyết, hắn không do dự, lập tức lấy một cây ngân châm, đâm liên tục vào xung quanh nơi phi tiêu độc cắm vào. Lúc này đây, Chu Hiểu Xuyên không tiếp tục sử dụng năng lượng thần bí, chỉ là không ngừng vân vê, rung động cây ngân châm, tạo kích thích, làm giãn cơ bắp đang căng cứng ra. Theo Chu Hiểu Xuyên hành châm, cơ bắp xung quanh đang bó chặt đã bắt đầu thả lỏng ra.
- Có hiệu quả!
Lâm Thanh Huyên nhỏ giọng kinh hô, thân là cao thủ võ thật truyền thống Trung Quốc, tự nhiên có thể phát hiện biến hóa nho nhỏ trên cơ thể A Hổ. Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, không nói gì, chỉ cầm thêm một cây ngân châm đâm vào đó, tiếp tục hành châm. Hơn mười phút sau, cơ bắp căng cứng của A Hổ, rốt cuộc đã thả lỏng hoàn toàn. Chu Hiểu Xuyên cầm lấy kìm phẫu thuật, thuận lợi gắp phi tiêu độc ra. Một loạt động tác này, nói rất đơn giản, có thể làm thực không dễ dàng. Sau khi gắp phi tiêu độc, quần áo Chu Hiểu Xuyên đã ướt nhẹp mồ hôi. “Lạch cạch” một tiếng, Chu Hiểu Xuyên thả phi tiêu độc vào cái khay bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không quên phân phó Lâm Thanh Huyên:
- Trên phi tiêu này còn lưu độc tố, phải nhanh chóng tiêu hủy nó.
Phi tiêu độc được lấy ra, Lâm Thanh Huyên hoàn toàn thả lỏng, bất quá sau khi nghe Chu Hiểu Xuyên phân phó, nàng vội vàng lắc đầu:
- Phi tiêu độc này là chứng cớ, tạm thời không thể tiêu hủy. Bất quá anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiêu hủy phi tiêu độc này.
- Bên cạnh trong ngăn kéo có túi kín, cô dùng nó để bọc phi tiêu này đi. Ngàn vạn lần cẩn thận, đừng dính độc tố trên đó, nếu không thực phiền toái.
Nói xong một câu như vậy, Chu Hiểu Xuyên liền tập trung khâu miệng viết thương cho A Hổ. Lâm Thanh Huyên nghe lời lấy trong ngăn kéo bên cạnh một cái túi, thật cẩn thận dùng kìm bỏ phi tiêu độc thuật vào trong túi rồi gói kín lại. Sau đó, lấy ra một cái hộp nhỏ, bỏ cái túi bịt kín vào bên trong. Khi cô làm xong việc đó, cũng là lúc Chu Hiểu Xuyên khâu xong miệng viết thương xong cho A Hổ. Đồng thời, năng lượng thần bí đã giải hoàn toàn đọc tố trong cơ thể A Hổ, mỗi cơ năng trong cơ thể đang từ từ được khôi phục.
“Thành công rồi, A Hổ đã được mình cứu sống!” Cho đến lúc này Chu Hiểu Xuyên mới thả lỏng mình. Bất quá, hắn nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề: “Nhưng bây giờ mình phải làm sao, mới có thể thu hồi lại được dòng năng lượng thần bí đã tiến vào trong cơ thể A Hổ đây?”
May mắn chính là, vấn đề này cũng không khốn nhiễu Chu Hiểu Xuyên được lâu, theo sự hồi phục của A Hổ, năng lượng thần bí bắt đầu từng bước tự quay về trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên cảm nhận được năng lượng thần bí quay trở về, ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngon rồi, năng lượng thần bí có thể thu hồi, bằng không thì mình lỗ lồi mồm…”
Ngay sau khi tia năng lượng thần bí cuối cùng trở về cơ thể Chu Hiểu Xuyên, A Hổ chậm rãi mở mắt, giãy giụa muốn đứng dậy. Mặc dù lúc này A Hổ còn suy yếu, rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt của nó lại rất tỉnh táo.
- Ta không phải đã chết sao? Sao giờ vẫn còn sống vậy?
Nhìn bốn phía, ánh mắt A Hổ lộ vẻ mờ mịt lẫn khó hiểu. Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, đang định trả lời vấn đề của A Hổ, nhưng Lâm Thanh Huyên một bên quá kích động, đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, hon nồng nhiệt một cái vào…… mặt hắn.
- Cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu sống a Hổ!
Sau khi thấy A Hổ mở to mắt, áp lực đè lên Lâm Thanh Huyên chuyển thành kích động và cảm kích, nên mới dùng phương thức như vậy để phát tiết ra. Chu Hiểu Xuyên không phải là không nghĩ đến nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Lâm Thanh Huyên hơn một chút, chỉ tiếc là sau khi hôn lên mặt hắn xong, Lâm Thanh Huyên liền đỏ mặt buông hắn ra, rồi chạy lại xem tình huống A Hổ, làm cho hắn cơ bản không có cơ hội tiếp xúc thân mật. Sau khi sửng sốt mấy giây, Chu Hiểu Xuyên sờ sờ má được Lâm Thanh Huyên hôn. Trên má, vẫn còn dính ít nước mắt vui sướng của Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng được mỹ nữ hôn làm Chu Hiểu Xuyên cảm thấy rất là thỏa mãn, bất quá hắn vẫn còn có chút tiếc nuối: “Tại sao chỉ hôn mặt, cứ hôn hôn thẳng vào mồm là có phải ngon …”
Còn đang suy nghĩ, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy từ thân thể mình truyền đến cảm giác mệt mỏi kịch liệt. Loại cảm giác này giống như sức lực toàn thân đều bị rút hết trong nháy mắt. Không thể chống đỡ sức nặng thân thể, hai chân dần mềm nhũn, Chu Hiểu Xuyên cứ như thế té xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Hiểu Xuyên cực kì hoảng sợ, hắn bắt đầu cuống quýt, theo bản năng đưa tay giữ lấy bàn mổ để ổn định thân hình. Nhưng mà, sau một giây, hắn liền hoảng sợ phát hiện, hắn chả còn sức để mà đưa tay lên nữa.
‘Phịch’ một tiếng, Chu Hiểu Xuyên ngã lên mặt đất.
- Chu hiểu xuyên, anh bị soa vậy? Anh đừng dọa tôi sợ!
Lâm Thanh Huyên bị biến cố bất thình lình làm giật mình, cuống quýt xoay người nhào tới bên cạnh Chu Hiểu Xuyên.
“Tôi cũng không biết mình đang làm sao vậy...” Chu Hiểu Xuyên rất muốn trả lời, chỉ là bây giờ hắn chả còn chút sức lực nào để mở miệng nữa. “Tại sao lại như thế thế này? Cái gì đã khiến mình thành ra như vậy? Chẳng lẽ... mình sẽ chết?”
Mang theo một đống nghi vấn, trước mắt Chu Hiểu Xuyên tối sấm lại, ý thức dần mơ hồ, từ từ hôn mê.
- Độc tính thật mạnh! Nếu không phải là A Hổ, mà để phi tiêu đó bắn vào trong người của tôi…
Lâm Thanh Huyên không nhịn được rùng mình một cái, cô không dám khẳng định, sau khi mình trúng một tiêu như vậy, kết cục sẽ ra sao. Thế nên cô càng cảm thấy cảm kích cử chỉ xả thân cứu chủ của A Hổ hơn. Chu Hiểu Xuyên cố nén mùi hôi thối đến ghê tởm, tiếp cây kìm Lâm Thanh Huyên đưa cho, thử kẹp phi tiêu độc trong cơ thể A Hổ ra. Có điều, thử qua vài lần nhưng đều không thành công.
- Sao lại thế này?
Lâm Thanh Huyên hỏi, trên trán cô đã lấm lấm tấm mồ hôi, nhưng chẳng buồn lau. Chu Hiểu Xuyên buông kìm phẫu thuật, cau mày trả lời:
- Cơ bắp chỗ vết thương của A Hổ rất chặt, phi tiêu độc kẹt cứng ở đây, nếu gắp mạnh ra, tất sẽ tạo thành thương tổn lớn với nó. Nói không chừng, sẽ khiến nhịp tim lẫn hô hâp vừa khôi phục của nó sẽ ngưng lại lần nữa!
Lâm Thanh Huyên hít một hơi lạnh, lo lắng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Chu Hiểu Xuyên không trả lời, cau mày trầm tư. Lâm Thanh Huyên tuy rằng rất sốt ruột, lại không dám mở miệng hỏi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên.
“Nhất định sẽ có biện pháp! Chuyện cải tử hoàn sinh mà Chu Hiểu Xuyên cũng có thể làm được thì vấn đề này đâu thể làm khó được anh ấy chứ?” Lâm Thanh Huyên nói với lòng mình như vậy, quả thực cô rất tin tưởng Chu Hiểu Xuyên. Đương nhiên Chu Hiểu Xuyên cũng không làm cô thất vọng. Trầm tư tầm mười giây, Chu Hiểu Xuyên liền nghĩ đến một biện pháp giải quyết, hắn không do dự, lập tức lấy một cây ngân châm, đâm liên tục vào xung quanh nơi phi tiêu độc cắm vào. Lúc này đây, Chu Hiểu Xuyên không tiếp tục sử dụng năng lượng thần bí, chỉ là không ngừng vân vê, rung động cây ngân châm, tạo kích thích, làm giãn cơ bắp đang căng cứng ra. Theo Chu Hiểu Xuyên hành châm, cơ bắp xung quanh đang bó chặt đã bắt đầu thả lỏng ra.
- Có hiệu quả!
Lâm Thanh Huyên nhỏ giọng kinh hô, thân là cao thủ võ thật truyền thống Trung Quốc, tự nhiên có thể phát hiện biến hóa nho nhỏ trên cơ thể A Hổ. Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, không nói gì, chỉ cầm thêm một cây ngân châm đâm vào đó, tiếp tục hành châm. Hơn mười phút sau, cơ bắp căng cứng của A Hổ, rốt cuộc đã thả lỏng hoàn toàn. Chu Hiểu Xuyên cầm lấy kìm phẫu thuật, thuận lợi gắp phi tiêu độc ra. Một loạt động tác này, nói rất đơn giản, có thể làm thực không dễ dàng. Sau khi gắp phi tiêu độc, quần áo Chu Hiểu Xuyên đã ướt nhẹp mồ hôi. “Lạch cạch” một tiếng, Chu Hiểu Xuyên thả phi tiêu độc vào cái khay bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không quên phân phó Lâm Thanh Huyên:
- Trên phi tiêu này còn lưu độc tố, phải nhanh chóng tiêu hủy nó.
Phi tiêu độc được lấy ra, Lâm Thanh Huyên hoàn toàn thả lỏng, bất quá sau khi nghe Chu Hiểu Xuyên phân phó, nàng vội vàng lắc đầu:
- Phi tiêu độc này là chứng cớ, tạm thời không thể tiêu hủy. Bất quá anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiêu hủy phi tiêu độc này.
- Bên cạnh trong ngăn kéo có túi kín, cô dùng nó để bọc phi tiêu này đi. Ngàn vạn lần cẩn thận, đừng dính độc tố trên đó, nếu không thực phiền toái.
Nói xong một câu như vậy, Chu Hiểu Xuyên liền tập trung khâu miệng viết thương cho A Hổ. Lâm Thanh Huyên nghe lời lấy trong ngăn kéo bên cạnh một cái túi, thật cẩn thận dùng kìm bỏ phi tiêu độc thuật vào trong túi rồi gói kín lại. Sau đó, lấy ra một cái hộp nhỏ, bỏ cái túi bịt kín vào bên trong. Khi cô làm xong việc đó, cũng là lúc Chu Hiểu Xuyên khâu xong miệng viết thương xong cho A Hổ. Đồng thời, năng lượng thần bí đã giải hoàn toàn đọc tố trong cơ thể A Hổ, mỗi cơ năng trong cơ thể đang từ từ được khôi phục.
“Thành công rồi, A Hổ đã được mình cứu sống!” Cho đến lúc này Chu Hiểu Xuyên mới thả lỏng mình. Bất quá, hắn nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề: “Nhưng bây giờ mình phải làm sao, mới có thể thu hồi lại được dòng năng lượng thần bí đã tiến vào trong cơ thể A Hổ đây?”
May mắn chính là, vấn đề này cũng không khốn nhiễu Chu Hiểu Xuyên được lâu, theo sự hồi phục của A Hổ, năng lượng thần bí bắt đầu từng bước tự quay về trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên cảm nhận được năng lượng thần bí quay trở về, ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngon rồi, năng lượng thần bí có thể thu hồi, bằng không thì mình lỗ lồi mồm…”
Ngay sau khi tia năng lượng thần bí cuối cùng trở về cơ thể Chu Hiểu Xuyên, A Hổ chậm rãi mở mắt, giãy giụa muốn đứng dậy. Mặc dù lúc này A Hổ còn suy yếu, rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt của nó lại rất tỉnh táo.
- Ta không phải đã chết sao? Sao giờ vẫn còn sống vậy?
Nhìn bốn phía, ánh mắt A Hổ lộ vẻ mờ mịt lẫn khó hiểu. Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, đang định trả lời vấn đề của A Hổ, nhưng Lâm Thanh Huyên một bên quá kích động, đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, hon nồng nhiệt một cái vào…… mặt hắn.
- Cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu sống a Hổ!
Sau khi thấy A Hổ mở to mắt, áp lực đè lên Lâm Thanh Huyên chuyển thành kích động và cảm kích, nên mới dùng phương thức như vậy để phát tiết ra. Chu Hiểu Xuyên không phải là không nghĩ đến nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Lâm Thanh Huyên hơn một chút, chỉ tiếc là sau khi hôn lên mặt hắn xong, Lâm Thanh Huyên liền đỏ mặt buông hắn ra, rồi chạy lại xem tình huống A Hổ, làm cho hắn cơ bản không có cơ hội tiếp xúc thân mật. Sau khi sửng sốt mấy giây, Chu Hiểu Xuyên sờ sờ má được Lâm Thanh Huyên hôn. Trên má, vẫn còn dính ít nước mắt vui sướng của Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng được mỹ nữ hôn làm Chu Hiểu Xuyên cảm thấy rất là thỏa mãn, bất quá hắn vẫn còn có chút tiếc nuối: “Tại sao chỉ hôn mặt, cứ hôn hôn thẳng vào mồm là có phải ngon …”
Còn đang suy nghĩ, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy từ thân thể mình truyền đến cảm giác mệt mỏi kịch liệt. Loại cảm giác này giống như sức lực toàn thân đều bị rút hết trong nháy mắt. Không thể chống đỡ sức nặng thân thể, hai chân dần mềm nhũn, Chu Hiểu Xuyên cứ như thế té xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Hiểu Xuyên cực kì hoảng sợ, hắn bắt đầu cuống quýt, theo bản năng đưa tay giữ lấy bàn mổ để ổn định thân hình. Nhưng mà, sau một giây, hắn liền hoảng sợ phát hiện, hắn chả còn sức để mà đưa tay lên nữa.
‘Phịch’ một tiếng, Chu Hiểu Xuyên ngã lên mặt đất.
- Chu hiểu xuyên, anh bị soa vậy? Anh đừng dọa tôi sợ!
Lâm Thanh Huyên bị biến cố bất thình lình làm giật mình, cuống quýt xoay người nhào tới bên cạnh Chu Hiểu Xuyên.
“Tôi cũng không biết mình đang làm sao vậy...” Chu Hiểu Xuyên rất muốn trả lời, chỉ là bây giờ hắn chả còn chút sức lực nào để mở miệng nữa. “Tại sao lại như thế thế này? Cái gì đã khiến mình thành ra như vậy? Chẳng lẽ... mình sẽ chết?”
Mang theo một đống nghi vấn, trước mắt Chu Hiểu Xuyên tối sấm lại, ý thức dần mơ hồ, từ từ hôn mê.
/149
|