- Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là chiếu cố Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy giúp anh. Đêm qua, ba đứa nó không được về, chỉ có thể đứng ngoài cửa, may mà tôi nhìn thấy, đưa vào nhà tôi ở tạm một đêm…
Nói tới đây, Trương Ngả Gia dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
- Tiểu Hắc và Lão Quy còn đỡ, khá ngoan ngoãn. Chỉ là Sa Tử làm cho người ta thật đau đầu. Tối hôm qua, nó tra tấn Tiểu Thanh của tôi một trận, khiến Tiểu Thanh nhà tôi đến giờ vẫn còn hậm hực.
"Xem ra, Sa Tử đã tìm được một món đồ chơi mới rồi. Tiểu Thanh đáng thương." Chu Hiểu Xuyên thầm nhủ hai câu trong lòng, rồi mới nói:
- Chìa khóa ở trên thắt lưng của tôi, bất quá lúc này tôi không có sức nhúc nhích, phiều cô lấy giùm. Mặt khác, Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy đành nhờ cô rồi, nếu chúng nó không nghe lời của cô, cứ việc dạy dỗ chúng, không cần để ý mặt mũi của tôi đâu.
- Không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia gật đầu đáp, sau đó nhấc mền lên, lấy chìa khóa ở thắt lưng Chu Hiểu Xuyên.
- Quên, còn có chuyện phải nói với anh. Tôi đã xem trong thành phố Thập Đức, có mấy chỗ mặt tiền cửa hiệu rất tốt. Chờ sau khi anh ra viện, tôi sẽ dẫn anh đi xem. Rốt cuộc chọn của hiệu nào, vẫn phải do anh làm chủ.
Chu Hiểu Xuyên không từ chối, cười đáp:
- Tốt, không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia, Hoàng Hiểu Uyển và Trương Đại Gia chày cối ở trong bệnh viện đến hơn mười giờ tối mới chịu rời đi, hai nữ cảnh sát Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo ở lại tiếp tục chăm sóc cho Chu Hiểu Xuyên.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. Sau ba ngày nghỉ ngơi trên giường, thân thể Chu Hiểu Xuyên cũng đã hồi phục hoàn toàn, có thể xuất viện. Đương nhiên, ba ngày này, Chu Hiểu Xuyên không hề chỉ nằm chơi, mà nhân cơ hội này, hắn làm rõ các vấn đề liên quan đến năng lực tăng khứu giác: thí dụ như sau khi sử dụng năng lực tăng khứu giác lên thì bây giờ thì sau hai mươi bốn giờ khứu giác mất đi tác dụng phụ. Hay như tăng năng lực cần hai bốn giờ để nghỉ ngơi, nói cách khác, chỉ cần hắn nghỉ hai mươi bốn giờ là có thể tăng khứu giác của mình lên lần nữa. Mặc dù nói là còn có một vài vấn đề khác: tỷ như không có kèm theo năng lực nào khác nữa; tỷ như làm thế nào để có những năng lực tương tự thế này. Nhưng ít ra Chu Hiểu Xuyên cũng đã ngộ ra nhiều điều. Rời khỏi bệnh viện, Chu Hiểu Xuyên hít sâu một hơi, càm khải nói một câu:
- Cuối cùng cũng đã xuất viện… Vẫn là không khí bên ngoài bệnh viện dễ thở hơn thật.
Sau đó xoay đầu lại nói với Lâm Thanh Huyên:
- Mấy ngày nay làm phiền hai người quá. Như vậy đi, hôm nay tôi làm chủ, mời hai người đi ăn một bữa.
Lâm Thanh Huyên lắc đầu:
- Đây là việc phải làm mà. Chúng tôi còn phải trở về báo tin, giải thích tình huống để thẩm tra vụ án Cao Xuyên Hứng đã. Ăn cơm thì thôi… cứ ghi tạm vào sổ, mấy ngày nữa tôi tìm anh đòi nợ.
Trải qua ba ngày ở chung, quan hệ giữa nàng và Chu Hiểu Xuyên ngày càng tốt, thậm chí còn có chút ám muội, nói chuyện với nhau cũng bớt đi vài phần câu nệ khách sáo, qua đó thêm phần thân thiết. Chu Hiểu Xuyên cười, nói:
- OK! Vậy ghi sổ đi, các cô tính bao giờ muốn muốn ăn chùa thì cứ tìm tôi, tôi cam đoan sẽ không quỵt nợ.
Nói chuyện xong, Lâm Thanh Huyên, Nhiêu Xảo hai người vẫy tay rời đi, Chu Hiểu Xuyên đi tới bến xe bên ngoài bệnh viện huyện, chuẩn bị lên xe buýt đi tới chợ Hoa Điểu. Nhưng mà hắn chờ mãi không có xe chạy đến, lại thấy một chiếc xe Compass Jeep trắng đang đi đến. Sau khi cửa kính xe dần hạ xuống, dung mạo xinh đẹp của Trương Ngả Gia xuất hiện trong tầm mắt Chu Hiểu Xuyên:
- Lên xe.
Chu Hiểu Xuyên cũng không khách khí với cô, đi ra tay lại phụ ngồi. Trương Ngả Gia vừa khởi động xe vừa nén giận chất vấn:
- Anh thật là, xuất viện sao không nói với tôi một câu? Nếu không phải vừa vặn tôi đến bệnh viện xem anh thế nào thì chắc chả biết anh đã xuất viện.
Chu Hiểu Xuyên cười trả lời:
- Cái này cũng không thể trách tôi được, ai từ ba ngày trước có thấy bóng dáng cô xuất hiện đâu? Điện thoại tôi mất rồi, cho dù muốn báo cho cô cũng không có cách nào.
Trương Ngả Gia cũng không dây dưa mãi vấn đề này, hừ một tiếng xong liền đổi đề tài:
- Anh đã xuất viện, quá tốt. Đi với tôi đến thành phố Thập Đức xem qua mấy cửa hiệu nào.
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt:
- Hở… Không cần vội vã vậy chứ? Tôi vừa mới ra viện mà.
- Sao có thể không vội được? Tôi thấy mấy cửa hiệu kia đều có vị trí tốt cả, nếu để lâu bị người khác cướp đi, chẳng phải đáng tiếc sao? Hơn nữa mấy tháng sau tại chợ Thập Đức tổ chức cuộc thi dành cho thú nuôi, đó chính là một cơ hội quảng cáo cực tốt cho ái Sủng Chi Gia của chúng ta. Muốn tham dự cuộc thi này, phải mở chi nhánh ái Sủng Chi Gia ở chợ Thập Đức cho thật tốt, thời gian đâu còn nhiều, thậm chí còn có hơi gấp gáp.
Chu Hiểu Xuyên nghĩ ngợi, cảm thấy Trương Ngả Gia nói có lí, liền gật gật đầu đồng ý nói:
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ theo cô đi xem sao. Bất quá, cô có thể đưa tôi đi mua điện thoại trước được không?
- Không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia thuận miệng đáp, trực tiếp phóng xe đến một cửa hàng chuyên điện thoại di động. Chu Hiểu Xuyên bước vào cửa hàng dạo một vòng, sau đó lượm tạm một cục gạch Nokia. Trương Ngả Gia nhìn chiếc di động, có chút khó hiểu hỏi:
- Hiện tại anh dù gì cũng đã là ông chủ của ái Sủng Chi Gia, chẳng lẽ không dám mua một chiếc di động sang trọng chút được sao? Hay là trên người không mang đủ tiền? Có muốn tôi bù thêm một ít không?
- Không cần đâu.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu từ chối ý tốt của Trương Ngả Gia:
- Với tôi mà nói, điện thoại chỉ cần nghe gọi, nhắn tin được là đủ rồi, tính năng khác nhiều đến mấy đi nữa, tôi cũng không dùng được. Nếu không phải loại tôi dùng trước kia đã dừng sản xuất, tôi còn muốn dùng tiếp kìa.
Trương Ngả Gia không nhịn được xem thường, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:
- Anh đúng là không hiểu mốt, không hiểu trào lưu.
Chu Hiểu Xuyên cũng không tranh luận với cô nữa, chỉ cười, bỏ sim vào chiếc điện thoại mới sắm, bằng trí nhớ ấn số Hoàng Hiểu Uyển, báo với cô rằng mình đã ra viện, giờ đang đi cùng Trương Ngả Gia đến thành phố Thập Đức xem cửa hiệu, cũng dặn cô lưu số này lại, có gì còn liên lạc với hắn. Sau đó Hiểu Xuyên lại gọi cho Lâm Thanh Huyên và mấy người quen, hoặc gửi tin nhắn báo cho họ số mới của mình. Đương nhiên hắn cũng không thể quên Trương Ngả Gia được.
Phố Thập Đức cách huyện Phương Đình không xa, lái xe hơn nửa canh giờ đã đến. Trương Ngả Gia trực tiếp lái xe đi xem mấy cửa hiệu. Đúng là ánh mắt của Trương Ngả Gia không tệ, mấy cửa hiệu này có mặt tiền đều rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Hiểu Xuyên khó có thể đưa ra lựa chọn. May mà Trương Ngả Gia cũng rất rõ là lựa chọn vị trí cửa hàng vô cùng trọng yếu, nên cũng không giục hắn nhanh chóng quyết định, mà bảo hắn về nhà nghĩ kĩ, hoặc cùng cô, Hoàng Hiểu Uyển, Lý Vũ Hàm bàn bạc đưa ra quyết định. Đi xem qua mấy cửa hàng, thời gian đã đến trưa, Trương Ngả Gia liền nói:
- Đến giờ ăn trưa rồi, tôi biết ở đây có một tiệm cơm Tây có bò bít tết không tệ. Thế nào, thích ăn không?
Chu Hiểu Xuyên gật đầu nói:
- Cơm Tây sao? Tôi lớn như thế này còn chưa nếm thử cơm Tây đấy… Đương nhiên mấy loại thức ăn nhanh như Kentucky Fried, Chicken MacDonald,… linh tinh thì không tính.
Trương Ngả Gia không nhịn được bật cười:
- Tôi hôm nay xin mời anh đi ăn bữa cơm Tây.
Nói xong cô bẻ tay lái, chạy tới một nhà hàng tây gần đó.
Nói tới đây, Trương Ngả Gia dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
- Tiểu Hắc và Lão Quy còn đỡ, khá ngoan ngoãn. Chỉ là Sa Tử làm cho người ta thật đau đầu. Tối hôm qua, nó tra tấn Tiểu Thanh của tôi một trận, khiến Tiểu Thanh nhà tôi đến giờ vẫn còn hậm hực.
"Xem ra, Sa Tử đã tìm được một món đồ chơi mới rồi. Tiểu Thanh đáng thương." Chu Hiểu Xuyên thầm nhủ hai câu trong lòng, rồi mới nói:
- Chìa khóa ở trên thắt lưng của tôi, bất quá lúc này tôi không có sức nhúc nhích, phiều cô lấy giùm. Mặt khác, Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy đành nhờ cô rồi, nếu chúng nó không nghe lời của cô, cứ việc dạy dỗ chúng, không cần để ý mặt mũi của tôi đâu.
- Không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia gật đầu đáp, sau đó nhấc mền lên, lấy chìa khóa ở thắt lưng Chu Hiểu Xuyên.
- Quên, còn có chuyện phải nói với anh. Tôi đã xem trong thành phố Thập Đức, có mấy chỗ mặt tiền cửa hiệu rất tốt. Chờ sau khi anh ra viện, tôi sẽ dẫn anh đi xem. Rốt cuộc chọn của hiệu nào, vẫn phải do anh làm chủ.
Chu Hiểu Xuyên không từ chối, cười đáp:
- Tốt, không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia, Hoàng Hiểu Uyển và Trương Đại Gia chày cối ở trong bệnh viện đến hơn mười giờ tối mới chịu rời đi, hai nữ cảnh sát Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo ở lại tiếp tục chăm sóc cho Chu Hiểu Xuyên.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. Sau ba ngày nghỉ ngơi trên giường, thân thể Chu Hiểu Xuyên cũng đã hồi phục hoàn toàn, có thể xuất viện. Đương nhiên, ba ngày này, Chu Hiểu Xuyên không hề chỉ nằm chơi, mà nhân cơ hội này, hắn làm rõ các vấn đề liên quan đến năng lực tăng khứu giác: thí dụ như sau khi sử dụng năng lực tăng khứu giác lên thì bây giờ thì sau hai mươi bốn giờ khứu giác mất đi tác dụng phụ. Hay như tăng năng lực cần hai bốn giờ để nghỉ ngơi, nói cách khác, chỉ cần hắn nghỉ hai mươi bốn giờ là có thể tăng khứu giác của mình lên lần nữa. Mặc dù nói là còn có một vài vấn đề khác: tỷ như không có kèm theo năng lực nào khác nữa; tỷ như làm thế nào để có những năng lực tương tự thế này. Nhưng ít ra Chu Hiểu Xuyên cũng đã ngộ ra nhiều điều. Rời khỏi bệnh viện, Chu Hiểu Xuyên hít sâu một hơi, càm khải nói một câu:
- Cuối cùng cũng đã xuất viện… Vẫn là không khí bên ngoài bệnh viện dễ thở hơn thật.
Sau đó xoay đầu lại nói với Lâm Thanh Huyên:
- Mấy ngày nay làm phiền hai người quá. Như vậy đi, hôm nay tôi làm chủ, mời hai người đi ăn một bữa.
Lâm Thanh Huyên lắc đầu:
- Đây là việc phải làm mà. Chúng tôi còn phải trở về báo tin, giải thích tình huống để thẩm tra vụ án Cao Xuyên Hứng đã. Ăn cơm thì thôi… cứ ghi tạm vào sổ, mấy ngày nữa tôi tìm anh đòi nợ.
Trải qua ba ngày ở chung, quan hệ giữa nàng và Chu Hiểu Xuyên ngày càng tốt, thậm chí còn có chút ám muội, nói chuyện với nhau cũng bớt đi vài phần câu nệ khách sáo, qua đó thêm phần thân thiết. Chu Hiểu Xuyên cười, nói:
- OK! Vậy ghi sổ đi, các cô tính bao giờ muốn muốn ăn chùa thì cứ tìm tôi, tôi cam đoan sẽ không quỵt nợ.
Nói chuyện xong, Lâm Thanh Huyên, Nhiêu Xảo hai người vẫy tay rời đi, Chu Hiểu Xuyên đi tới bến xe bên ngoài bệnh viện huyện, chuẩn bị lên xe buýt đi tới chợ Hoa Điểu. Nhưng mà hắn chờ mãi không có xe chạy đến, lại thấy một chiếc xe Compass Jeep trắng đang đi đến. Sau khi cửa kính xe dần hạ xuống, dung mạo xinh đẹp của Trương Ngả Gia xuất hiện trong tầm mắt Chu Hiểu Xuyên:
- Lên xe.
Chu Hiểu Xuyên cũng không khách khí với cô, đi ra tay lại phụ ngồi. Trương Ngả Gia vừa khởi động xe vừa nén giận chất vấn:
- Anh thật là, xuất viện sao không nói với tôi một câu? Nếu không phải vừa vặn tôi đến bệnh viện xem anh thế nào thì chắc chả biết anh đã xuất viện.
Chu Hiểu Xuyên cười trả lời:
- Cái này cũng không thể trách tôi được, ai từ ba ngày trước có thấy bóng dáng cô xuất hiện đâu? Điện thoại tôi mất rồi, cho dù muốn báo cho cô cũng không có cách nào.
Trương Ngả Gia cũng không dây dưa mãi vấn đề này, hừ một tiếng xong liền đổi đề tài:
- Anh đã xuất viện, quá tốt. Đi với tôi đến thành phố Thập Đức xem qua mấy cửa hiệu nào.
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt:
- Hở… Không cần vội vã vậy chứ? Tôi vừa mới ra viện mà.
- Sao có thể không vội được? Tôi thấy mấy cửa hiệu kia đều có vị trí tốt cả, nếu để lâu bị người khác cướp đi, chẳng phải đáng tiếc sao? Hơn nữa mấy tháng sau tại chợ Thập Đức tổ chức cuộc thi dành cho thú nuôi, đó chính là một cơ hội quảng cáo cực tốt cho ái Sủng Chi Gia của chúng ta. Muốn tham dự cuộc thi này, phải mở chi nhánh ái Sủng Chi Gia ở chợ Thập Đức cho thật tốt, thời gian đâu còn nhiều, thậm chí còn có hơi gấp gáp.
Chu Hiểu Xuyên nghĩ ngợi, cảm thấy Trương Ngả Gia nói có lí, liền gật gật đầu đồng ý nói:
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ theo cô đi xem sao. Bất quá, cô có thể đưa tôi đi mua điện thoại trước được không?
- Không thành vấn đề.
Trương Ngả Gia thuận miệng đáp, trực tiếp phóng xe đến một cửa hàng chuyên điện thoại di động. Chu Hiểu Xuyên bước vào cửa hàng dạo một vòng, sau đó lượm tạm một cục gạch Nokia. Trương Ngả Gia nhìn chiếc di động, có chút khó hiểu hỏi:
- Hiện tại anh dù gì cũng đã là ông chủ của ái Sủng Chi Gia, chẳng lẽ không dám mua một chiếc di động sang trọng chút được sao? Hay là trên người không mang đủ tiền? Có muốn tôi bù thêm một ít không?
- Không cần đâu.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu từ chối ý tốt của Trương Ngả Gia:
- Với tôi mà nói, điện thoại chỉ cần nghe gọi, nhắn tin được là đủ rồi, tính năng khác nhiều đến mấy đi nữa, tôi cũng không dùng được. Nếu không phải loại tôi dùng trước kia đã dừng sản xuất, tôi còn muốn dùng tiếp kìa.
Trương Ngả Gia không nhịn được xem thường, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:
- Anh đúng là không hiểu mốt, không hiểu trào lưu.
Chu Hiểu Xuyên cũng không tranh luận với cô nữa, chỉ cười, bỏ sim vào chiếc điện thoại mới sắm, bằng trí nhớ ấn số Hoàng Hiểu Uyển, báo với cô rằng mình đã ra viện, giờ đang đi cùng Trương Ngả Gia đến thành phố Thập Đức xem cửa hiệu, cũng dặn cô lưu số này lại, có gì còn liên lạc với hắn. Sau đó Hiểu Xuyên lại gọi cho Lâm Thanh Huyên và mấy người quen, hoặc gửi tin nhắn báo cho họ số mới của mình. Đương nhiên hắn cũng không thể quên Trương Ngả Gia được.
Phố Thập Đức cách huyện Phương Đình không xa, lái xe hơn nửa canh giờ đã đến. Trương Ngả Gia trực tiếp lái xe đi xem mấy cửa hiệu. Đúng là ánh mắt của Trương Ngả Gia không tệ, mấy cửa hiệu này có mặt tiền đều rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Hiểu Xuyên khó có thể đưa ra lựa chọn. May mà Trương Ngả Gia cũng rất rõ là lựa chọn vị trí cửa hàng vô cùng trọng yếu, nên cũng không giục hắn nhanh chóng quyết định, mà bảo hắn về nhà nghĩ kĩ, hoặc cùng cô, Hoàng Hiểu Uyển, Lý Vũ Hàm bàn bạc đưa ra quyết định. Đi xem qua mấy cửa hàng, thời gian đã đến trưa, Trương Ngả Gia liền nói:
- Đến giờ ăn trưa rồi, tôi biết ở đây có một tiệm cơm Tây có bò bít tết không tệ. Thế nào, thích ăn không?
Chu Hiểu Xuyên gật đầu nói:
- Cơm Tây sao? Tôi lớn như thế này còn chưa nếm thử cơm Tây đấy… Đương nhiên mấy loại thức ăn nhanh như Kentucky Fried, Chicken MacDonald,… linh tinh thì không tính.
Trương Ngả Gia không nhịn được bật cười:
- Tôi hôm nay xin mời anh đi ăn bữa cơm Tây.
Nói xong cô bẻ tay lái, chạy tới một nhà hàng tây gần đó.
/149
|