Trong lúc Chu Hiểu Xuyên và Vương Lạc Tâm trò truyện về tình hình của nhau, bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc âu phụ màu đen, thắt caravat, dễ làm người ta liên tưởng đến một nhân sĩ thành công, hắn đang cau mày nhìn Chu Hiểu Xuyên một lát, mở miệng hỏi:
- Lạc Tâm, đây là ai?
Vương Lạc Tâm giới thiệu:
- Tôi giới thiệu với mọi người, đây là Chu Hiểu Xuyên, bạn bạn làm quen khi đi thực tập. Còn là Vạn Toại, là đồng nghiệp làm cùng bệnh viện.
- Vạn… Vạn Tuế?
Chu Hiểu Xuyên giật mình, thầm nghĩ: “người này có tên kêu quá, vạn tuế cơ đấy! Không đúng, phải bố người này quá đỗi thích tự sướng, muốn mình làm bố vạn tuế!”
Vương Lạc Tâm đã quen nhìn mọi người phản ứng như vậy, cười giải thích:
- Không phải tuế, mà là toại, từ ‘toại’ ở trong câu 'Tầm hướng sở chí, toại mê, bất phục đắc lộ'.
Sắc mặt Vạn Toại âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói thầm:
- Kẻ không văn hóa thật đáng sợ.
Chu hiểu xuyên có chút xấu hổ, bất quá chuyện này quả thật chính hắn hiểu lầm trước, Vạn Toại tức giận cũng có thể hiểu được. Cho nên hắn cũng không có tức giận, ngược lại còn mỉm cười, vươn tay phải lên với Vạn Toại:
- Vạn tiên sinh, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi hiểu lầm. Rất hân hạnh được biết anh.
Vạn Toại tuy rằng đưa tay lên bắt tay với Chu Hiểu Xuyên, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, cái bắt tay này có lẽ khá miễn cưỡng.
- Anh họ Chu phải không? Không biết tốt nghiệp trường nào? Hiện tại đang làm việc ở đâu?
Bắt tay xong, Vạn Toại hỏi. Chu Hiểu Xuyên mỉm cười trả lời:
- Ta là tốt nghiệp trường đại học thú y tỉnh, trước mắt đang làm việc tại một phòng khám thú y ở huyện Phương Đình.
Trên mặt Vạn toại lập tức hiện lên một sự khinh thường, trực tiếp rút tay trở về, quay đầu nói với Vương Lạc Tâm:
- Lạc Tâm, ở đây khá nhiều người tạp nham, hay là chúng ta tìm một chỗ yên lặng đi, tránh ảnh hưởng tới tâm trạng.
Vương Lạc tâm một mực từ chối:
- Muốn đi thì anh cứ đi đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Chu Hiểu Xuyên.
Sắc mặt Vạn Toại nhất thời liền sầm xuống, tuy rằng cuối cùng không có rời đi, nhưng gã cứ nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, ánh mắt tràn ngập căm thù. Cùng lúc đó, gã mở miệng than thở lên:
- Chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, phải đi làm công cho kẻ khác, em quan tâm đến hắn làm gì? Đây không phải tự hạ thấp thân phận mình sao? Hừ, các kỳ chứng nhận bác sỹ thú y trong nước thiệt là, hạng người này cũng cho tham gia được. Điều kiện không phải quá thấp ư?
Chu Hiểu Xuyên bị những lời của gã làm ho sặc sụa.
- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi bên kia nói chuyện.
Vương Lạc Tâm kéo hắn đi qua một bên. Sắc mặt Vạn Toại càng thêm âm trầm, do dự một chút, vẫn đi theo phía sau hai người, bất quá vẫn bảo trì khoảng cách mấy bước, nhìn từ phía xa trông giống như bảo tiêu đi theo sau hai người vậy. Chu Hiểu Xuyên nói nhỏ vào tai Vương Lạc Tâm:
- Tớ hỏi cái này, người này không có vấn đề gì chứ? Cứ bám theo khó nói chuyện quá.
Vương Lạc tâm cười khổ giải thích:
- Vạn Toại chính là có chút xấu tính, luôn kiêu ngạo, ỷ vào mình du học Mĩ Quốc trở về, chẳng thèm để những người tốt nghiệp quốc nội như chúng ta vào mắt... Được rồi, cậu coi anh ta là cái rắm thúi đi, đừng để trong lòng.
Nhìn ra được, cô khá chán ghét người tên Vạn Toại này. Bất quá còn có chuyện cô chưa nói cho Chu Hiêu Xuyên, chính là gần đây Vạn Toại đang theo đuổi cô. Chu hiểu xuyên gật gật đầu:
- Ờ, cậu nói đúng, tớ coi anh ta như rắm thui, bất quá quả rắm này thật là thúi…
- Con người cậu vẫn giống như trước kia.
Vương Lạc Tâm không nhịn được bật cười lên, lại hỏi:
- Ai, đúng rồi, cậu vừa mới nói, bậy giờ đang làm việc ở phòng khám thú nuôi tại huyện Phương đình? Tiền lương đãi ngộ như thế nào? Nếu cảm thấy được không hài lòng, tớ nói với sếp, cho cậu đến chỗ tớ công tác.
Chu Hiểu Xuyên thật tâm cảm tạ ý tốt củaVương Lạc Tâm:
- Cảm ơn cậu, tớ hiện tại rất hài lòng về công việc của mình, hơn nữa hiện tại phòng khám đó tớ cũng có cổ phần…
- Wa, không phải chứ? Tên hâm được làm ông chủ sao? Làm được bao lâu rồi? Thật sự là lợi hại a!
Vương Lạc Tâm kinh ngạc hô lên. Bất quá tuy rất kinh ngạc, cô cũng cảm thấy cao hứng thay cho Chu Hiểu Xuyên. Đương nhiên, cô cũng không có quên thêm một câu vui đùa:
- Ai~~, nếu sau này tớ mất việc, cậu nhận tớ về làm việc nha!
- Không thành vấn đề.
Chu hiểu xuyên cười gật đầu. Hai người cứ tươi cười nói với nhau, làm Vạn Toại ở phía sau tứ nổ đom đóm mắt.
Gần đến giờ thi, nhà trướng bắt đầu mở cổng, người đi thi dựa theo số báo danh của mình đi vào phòng thi. Cái chu hiểu xuyên thật không ngờ chính là, hắn và Vương Lạc Tâm, Vạn Toại ở cùng một phòng thi.
- Không ngờ chúng ta ở cùng phòng thi, đúng là duyên phận rồi.
Nhìn thấy Vương Lạc Tâm, Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười:
- Cố lên đi, nhất định chúng ta đều có thể thi qua!
Vương Lạc Tâm còn chưa trả lời, bên Vạn Toại cạnh liền cười lạnh nói:
- Cuộc thi này đối với tôi thường như cơm bữa. Vương Lạc Tâm chỉ cần phát huy chút bản lĩnh, cũng có thể thuận lợi thông qua. Còn anh... chuẩn bị sớm tâm lý sang năm lại thi là vừa!
Chu hiểu xuyên cũng có chút giận, mở miệng nói một lèo, giống như hỏi trách:
- Chậc, tôi hỏi anh có vấn đề gì à? Tôi có chọc anh sao? Vậy mà anh cứ thích nhằm vào tôi là thế nào? Hơn nữa, tôi có nói chuyện với anh sao? Anh vừa nói thế là ý gì? Bộ tưởng mình là Không Tước, muôn loài đều dưới chân sao?
Vạn Toại tức xanh mét mặt:
- Mày... mày mới là Khổng Tước...
- Được rồi, được rồi, Chu Hiểu Xuyên, cậu đừng nóng giận, chúng ta hôm nay là người dự thi, nếu có tranh chấp thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cuộc thi huy.
Vương Lạc Tâm vội lôi Chu Hiểu Xuyên ra khuyên bảo vài câu, rồi quay đầu bất mãn nói với Vạn Toại:
- Tôi nói anh thiệt là, Chu Hiểu Xuyên đắc tội anh sao? Bớt tranh cãi thì anh sẽ đột tử à?
Vương Lạc Tâm không ngờ đến việc cô phân biệt đối xử như thế này khiến Vạn Toại càng ghét Chu Hiểu Xuyên hơn. Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào Vạn Toại:
- Anh cảm thấy năm nay tôi thi trượt?
Ánh mắt sắc bén của Chu hiểu xuyên khiến Vạn Toại nhiều ít có chút sợ, bất quá có Vương Lạc Tâm đang ở đây nên gã cũng không muốn chịu thua, gân lên cổ cãi:
- Đúng vậy, tao chính là cho rằng mày sẽ thi rớt. Thế nào, thẹn quá hoá giận, muốn đánh tao sao?
- A... Đừng nghĩ tôi dã man giống như anh.
Chu Hiểu Xuyên cười lạnh, lắc đầu nói:
- Tôi chỉ muốn đánh cuộc với anh mà thôi.
Lông mày Vạn toại nhíu lại, hỏi:
- Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Đánh cược coi hai chúng ta ai sẽ có thành tích cao hơn! Nếu tôi thắng, anh phải chịun hận lỗi trước tôi, sau đó mỗi khi gặp lại tôi đều phải khách khí, cung kính. Nếu tôi thua thì anh muốn xử lý thế nào cũng được! Không biết anh có dũng khí đánh cược với tôi hay không?
- Ha ha...
Vạn Toại cười lạnh:
- Không nhìn ra, mày rất tin tự. Tao thật không biết, mày đào đâu ra cái tự tin đấy. Được thôi, mày đã một lòng muốn thua, muốn tìm khổ thì tao làm sao nỡ cự tuyệt nguyện vọng của mày chứ? Chỉ hy vọng, đến lúc đó mày thua, không nên kêu cha gọi mẹ, chơi xấu là được.
Chu Hiểu Xuyên làm như không có nghe thấy câu nói phía sau, quay đầu nói với Vương Lạc Tâm:
- Tớ cùng Vạn Toại đánh cuộc, phiền cậu làm chứng.
Vương Lạc Tâm kéo Chu Hiểu Xuyên qua, nhỏ giọng khuyên:
- Vạn Toại tốt nghiệp học viện thú y nổi tiếng bên Mĩ nghiệp trở về, cậu cùng anh ta đánh cuộc sao lại chứ?
Rất rõ ràng, cô cũng cho rằng Chu Hiểu Xuyên không đủ tuổi để thi thố với Vạn Toại. Chu Hiểu Xuyên liếc nhìn Vạn Toại một cái, thần bí cười:
- Không cần lo lắng, tớ không nắm chắc phần thắng sẽ không chủ động cược với anh ta.
Vạn Toại khinh thường, cười lạnh, hiển nhiên là sau khi gã nghe được lời nói đó, chỉ cảm thấy như mèo khen mèo dài đuôi, con vịt cãi ngang mà thôi. Vạn toại tại thầm nghĩ: "Chỉ là một thằng nhóc tốt nghiệp một trương hạng ba mà dám vênh váo đòi giỏi hơn mình? Ha... ha… ha thật đúng là nói khoác không biết ngượng.”
- Câu… thật đúng là... Ai~~~ Được rồi, tớ sẽ thay hai người làm chứng.
Vương Lạc Tâm thấy khuyên bảo Chu Hiểu Xuyên vô dụng, cũng đành cười khổ gật đầu đồng ý. Chu Hiểu Xuyên lại nhìn Van Toại nói:
- Đợi cho đến ngày công bố thành tích, đến lúc đó sẽ biết ai thằng ai thua!
Được!
Vạn Toại gật đầu đáp. Trong lúc hai người đang đánh cược thì có hai giám khảo cầm túi bịt kín đề thi đi vào phòng, sắp xếp mọi người ngồi theo số báo danh. Sau đó, đợi tiếng chuông báo cuộc thi vang lên, bọn họ mới mở túi đề thi ra kẹp cùng giấy thi, phát đến tận tay mọi người. Bài thi đến tay, Chu Hiểu Xuyên lấy bút làm bài luôn. Hắn làm nhanh nhưng câu mình chắc chắn làm được, và bắt đầu chuyển sang kế hoạch B. Chu Hiểu Xuyên cho tay vào túi quần, lặng lẽ nắp cái lọ trong túi quần ra. Mấy con ruồi lập tức từ trong lọ bò ra, vỗ cánh bay ra khỏi túi quần Chu Hiểu Xuyên. Không ai chú ý tới mấy con ruồi, lại càng không có người tưởng tượng đến chuyện mấy con ruồi đó là công cụ để Chu Hiểu Xuyên gian lận. Mấy con ruồi này không phải là ruồi bình thường, mà là mấy con ruồi do Chu Hiểu Xuyên đào tạo ra, tuy rằng chúng nó chỉ có thể nhận biết năm chữ cái anh văn ABCDE, nhưng thừa sức ứng phó cuộc thi lần này. Bởi vì đề của cuộc thi này đều là thi trắc nghiệm, đáp án cũng chỉ có mấy cái chữ cái ABCDE. Cũng may là vậy, bằng không Chu hiểu xuyên không nghĩ ra nổi cách gian lận thần không biết quỷ không hay như thế này.
- Lạc Tâm, đây là ai?
Vương Lạc Tâm giới thiệu:
- Tôi giới thiệu với mọi người, đây là Chu Hiểu Xuyên, bạn bạn làm quen khi đi thực tập. Còn là Vạn Toại, là đồng nghiệp làm cùng bệnh viện.
- Vạn… Vạn Tuế?
Chu Hiểu Xuyên giật mình, thầm nghĩ: “người này có tên kêu quá, vạn tuế cơ đấy! Không đúng, phải bố người này quá đỗi thích tự sướng, muốn mình làm bố vạn tuế!”
Vương Lạc Tâm đã quen nhìn mọi người phản ứng như vậy, cười giải thích:
- Không phải tuế, mà là toại, từ ‘toại’ ở trong câu 'Tầm hướng sở chí, toại mê, bất phục đắc lộ'.
Sắc mặt Vạn Toại âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói thầm:
- Kẻ không văn hóa thật đáng sợ.
Chu hiểu xuyên có chút xấu hổ, bất quá chuyện này quả thật chính hắn hiểu lầm trước, Vạn Toại tức giận cũng có thể hiểu được. Cho nên hắn cũng không có tức giận, ngược lại còn mỉm cười, vươn tay phải lên với Vạn Toại:
- Vạn tiên sinh, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi hiểu lầm. Rất hân hạnh được biết anh.
Vạn Toại tuy rằng đưa tay lên bắt tay với Chu Hiểu Xuyên, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, cái bắt tay này có lẽ khá miễn cưỡng.
- Anh họ Chu phải không? Không biết tốt nghiệp trường nào? Hiện tại đang làm việc ở đâu?
Bắt tay xong, Vạn Toại hỏi. Chu Hiểu Xuyên mỉm cười trả lời:
- Ta là tốt nghiệp trường đại học thú y tỉnh, trước mắt đang làm việc tại một phòng khám thú y ở huyện Phương Đình.
Trên mặt Vạn toại lập tức hiện lên một sự khinh thường, trực tiếp rút tay trở về, quay đầu nói với Vương Lạc Tâm:
- Lạc Tâm, ở đây khá nhiều người tạp nham, hay là chúng ta tìm một chỗ yên lặng đi, tránh ảnh hưởng tới tâm trạng.
Vương Lạc tâm một mực từ chối:
- Muốn đi thì anh cứ đi đi, tôi còn có chuyện muốn nói với Chu Hiểu Xuyên.
Sắc mặt Vạn Toại nhất thời liền sầm xuống, tuy rằng cuối cùng không có rời đi, nhưng gã cứ nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, ánh mắt tràn ngập căm thù. Cùng lúc đó, gã mở miệng than thở lên:
- Chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, phải đi làm công cho kẻ khác, em quan tâm đến hắn làm gì? Đây không phải tự hạ thấp thân phận mình sao? Hừ, các kỳ chứng nhận bác sỹ thú y trong nước thiệt là, hạng người này cũng cho tham gia được. Điều kiện không phải quá thấp ư?
Chu Hiểu Xuyên bị những lời của gã làm ho sặc sụa.
- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi bên kia nói chuyện.
Vương Lạc Tâm kéo hắn đi qua một bên. Sắc mặt Vạn Toại càng thêm âm trầm, do dự một chút, vẫn đi theo phía sau hai người, bất quá vẫn bảo trì khoảng cách mấy bước, nhìn từ phía xa trông giống như bảo tiêu đi theo sau hai người vậy. Chu Hiểu Xuyên nói nhỏ vào tai Vương Lạc Tâm:
- Tớ hỏi cái này, người này không có vấn đề gì chứ? Cứ bám theo khó nói chuyện quá.
Vương Lạc tâm cười khổ giải thích:
- Vạn Toại chính là có chút xấu tính, luôn kiêu ngạo, ỷ vào mình du học Mĩ Quốc trở về, chẳng thèm để những người tốt nghiệp quốc nội như chúng ta vào mắt... Được rồi, cậu coi anh ta là cái rắm thúi đi, đừng để trong lòng.
Nhìn ra được, cô khá chán ghét người tên Vạn Toại này. Bất quá còn có chuyện cô chưa nói cho Chu Hiêu Xuyên, chính là gần đây Vạn Toại đang theo đuổi cô. Chu hiểu xuyên gật gật đầu:
- Ờ, cậu nói đúng, tớ coi anh ta như rắm thui, bất quá quả rắm này thật là thúi…
- Con người cậu vẫn giống như trước kia.
Vương Lạc Tâm không nhịn được bật cười lên, lại hỏi:
- Ai, đúng rồi, cậu vừa mới nói, bậy giờ đang làm việc ở phòng khám thú nuôi tại huyện Phương đình? Tiền lương đãi ngộ như thế nào? Nếu cảm thấy được không hài lòng, tớ nói với sếp, cho cậu đến chỗ tớ công tác.
Chu Hiểu Xuyên thật tâm cảm tạ ý tốt củaVương Lạc Tâm:
- Cảm ơn cậu, tớ hiện tại rất hài lòng về công việc của mình, hơn nữa hiện tại phòng khám đó tớ cũng có cổ phần…
- Wa, không phải chứ? Tên hâm được làm ông chủ sao? Làm được bao lâu rồi? Thật sự là lợi hại a!
Vương Lạc Tâm kinh ngạc hô lên. Bất quá tuy rất kinh ngạc, cô cũng cảm thấy cao hứng thay cho Chu Hiểu Xuyên. Đương nhiên, cô cũng không có quên thêm một câu vui đùa:
- Ai~~, nếu sau này tớ mất việc, cậu nhận tớ về làm việc nha!
- Không thành vấn đề.
Chu hiểu xuyên cười gật đầu. Hai người cứ tươi cười nói với nhau, làm Vạn Toại ở phía sau tứ nổ đom đóm mắt.
Gần đến giờ thi, nhà trướng bắt đầu mở cổng, người đi thi dựa theo số báo danh của mình đi vào phòng thi. Cái chu hiểu xuyên thật không ngờ chính là, hắn và Vương Lạc Tâm, Vạn Toại ở cùng một phòng thi.
- Không ngờ chúng ta ở cùng phòng thi, đúng là duyên phận rồi.
Nhìn thấy Vương Lạc Tâm, Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười:
- Cố lên đi, nhất định chúng ta đều có thể thi qua!
Vương Lạc Tâm còn chưa trả lời, bên Vạn Toại cạnh liền cười lạnh nói:
- Cuộc thi này đối với tôi thường như cơm bữa. Vương Lạc Tâm chỉ cần phát huy chút bản lĩnh, cũng có thể thuận lợi thông qua. Còn anh... chuẩn bị sớm tâm lý sang năm lại thi là vừa!
Chu hiểu xuyên cũng có chút giận, mở miệng nói một lèo, giống như hỏi trách:
- Chậc, tôi hỏi anh có vấn đề gì à? Tôi có chọc anh sao? Vậy mà anh cứ thích nhằm vào tôi là thế nào? Hơn nữa, tôi có nói chuyện với anh sao? Anh vừa nói thế là ý gì? Bộ tưởng mình là Không Tước, muôn loài đều dưới chân sao?
Vạn Toại tức xanh mét mặt:
- Mày... mày mới là Khổng Tước...
- Được rồi, được rồi, Chu Hiểu Xuyên, cậu đừng nóng giận, chúng ta hôm nay là người dự thi, nếu có tranh chấp thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cuộc thi huy.
Vương Lạc Tâm vội lôi Chu Hiểu Xuyên ra khuyên bảo vài câu, rồi quay đầu bất mãn nói với Vạn Toại:
- Tôi nói anh thiệt là, Chu Hiểu Xuyên đắc tội anh sao? Bớt tranh cãi thì anh sẽ đột tử à?
Vương Lạc Tâm không ngờ đến việc cô phân biệt đối xử như thế này khiến Vạn Toại càng ghét Chu Hiểu Xuyên hơn. Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào Vạn Toại:
- Anh cảm thấy năm nay tôi thi trượt?
Ánh mắt sắc bén của Chu hiểu xuyên khiến Vạn Toại nhiều ít có chút sợ, bất quá có Vương Lạc Tâm đang ở đây nên gã cũng không muốn chịu thua, gân lên cổ cãi:
- Đúng vậy, tao chính là cho rằng mày sẽ thi rớt. Thế nào, thẹn quá hoá giận, muốn đánh tao sao?
- A... Đừng nghĩ tôi dã man giống như anh.
Chu Hiểu Xuyên cười lạnh, lắc đầu nói:
- Tôi chỉ muốn đánh cuộc với anh mà thôi.
Lông mày Vạn toại nhíu lại, hỏi:
- Đánh cuộc? Đánh cuộc gì?
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Đánh cược coi hai chúng ta ai sẽ có thành tích cao hơn! Nếu tôi thắng, anh phải chịun hận lỗi trước tôi, sau đó mỗi khi gặp lại tôi đều phải khách khí, cung kính. Nếu tôi thua thì anh muốn xử lý thế nào cũng được! Không biết anh có dũng khí đánh cược với tôi hay không?
- Ha ha...
Vạn Toại cười lạnh:
- Không nhìn ra, mày rất tin tự. Tao thật không biết, mày đào đâu ra cái tự tin đấy. Được thôi, mày đã một lòng muốn thua, muốn tìm khổ thì tao làm sao nỡ cự tuyệt nguyện vọng của mày chứ? Chỉ hy vọng, đến lúc đó mày thua, không nên kêu cha gọi mẹ, chơi xấu là được.
Chu Hiểu Xuyên làm như không có nghe thấy câu nói phía sau, quay đầu nói với Vương Lạc Tâm:
- Tớ cùng Vạn Toại đánh cuộc, phiền cậu làm chứng.
Vương Lạc Tâm kéo Chu Hiểu Xuyên qua, nhỏ giọng khuyên:
- Vạn Toại tốt nghiệp học viện thú y nổi tiếng bên Mĩ nghiệp trở về, cậu cùng anh ta đánh cuộc sao lại chứ?
Rất rõ ràng, cô cũng cho rằng Chu Hiểu Xuyên không đủ tuổi để thi thố với Vạn Toại. Chu Hiểu Xuyên liếc nhìn Vạn Toại một cái, thần bí cười:
- Không cần lo lắng, tớ không nắm chắc phần thắng sẽ không chủ động cược với anh ta.
Vạn Toại khinh thường, cười lạnh, hiển nhiên là sau khi gã nghe được lời nói đó, chỉ cảm thấy như mèo khen mèo dài đuôi, con vịt cãi ngang mà thôi. Vạn toại tại thầm nghĩ: "Chỉ là một thằng nhóc tốt nghiệp một trương hạng ba mà dám vênh váo đòi giỏi hơn mình? Ha... ha… ha thật đúng là nói khoác không biết ngượng.”
- Câu… thật đúng là... Ai~~~ Được rồi, tớ sẽ thay hai người làm chứng.
Vương Lạc Tâm thấy khuyên bảo Chu Hiểu Xuyên vô dụng, cũng đành cười khổ gật đầu đồng ý. Chu Hiểu Xuyên lại nhìn Van Toại nói:
- Đợi cho đến ngày công bố thành tích, đến lúc đó sẽ biết ai thằng ai thua!
Được!
Vạn Toại gật đầu đáp. Trong lúc hai người đang đánh cược thì có hai giám khảo cầm túi bịt kín đề thi đi vào phòng, sắp xếp mọi người ngồi theo số báo danh. Sau đó, đợi tiếng chuông báo cuộc thi vang lên, bọn họ mới mở túi đề thi ra kẹp cùng giấy thi, phát đến tận tay mọi người. Bài thi đến tay, Chu Hiểu Xuyên lấy bút làm bài luôn. Hắn làm nhanh nhưng câu mình chắc chắn làm được, và bắt đầu chuyển sang kế hoạch B. Chu Hiểu Xuyên cho tay vào túi quần, lặng lẽ nắp cái lọ trong túi quần ra. Mấy con ruồi lập tức từ trong lọ bò ra, vỗ cánh bay ra khỏi túi quần Chu Hiểu Xuyên. Không ai chú ý tới mấy con ruồi, lại càng không có người tưởng tượng đến chuyện mấy con ruồi đó là công cụ để Chu Hiểu Xuyên gian lận. Mấy con ruồi này không phải là ruồi bình thường, mà là mấy con ruồi do Chu Hiểu Xuyên đào tạo ra, tuy rằng chúng nó chỉ có thể nhận biết năm chữ cái anh văn ABCDE, nhưng thừa sức ứng phó cuộc thi lần này. Bởi vì đề của cuộc thi này đều là thi trắc nghiệm, đáp án cũng chỉ có mấy cái chữ cái ABCDE. Cũng may là vậy, bằng không Chu hiểu xuyên không nghĩ ra nổi cách gian lận thần không biết quỷ không hay như thế này.
/149
|