Lâm Thanh Huyên nhận thấy có một vật cưng cứng đang ép vào cặp mông của mình, làm gương mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng kiều diễm. Tuy Lâm Thanh Huyên chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết thân thể đàn ông ra sao. Trên thực tế, ngoại trừ một ít kiến thức sinh lý học được trên lớp, hồi còn cô ở ký túc xá trường cảnh sát, mỗi tối sau khi tắt đèn, mấy đứa con gái đều cùng nhau lén lút xem một số bộ phim cấp ba về tình yêu thuần khiết và hành động tình cảm. Nhìn trước nhìn sau đều không thấy có xe qua lại, hai tay Lâm Thanh Huyên giữ chắc lấy vô lăng, để chiếc xe ổn định chạy nhanh về phía trước, đồng thời quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên:
- Anh còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn một cô gái như em chủ động từ đầu đến cuối sao?
Cái trừng mắt này của Lâm Thanh Huyên quả nhiên là thiên kiều bá mị, khiến người ta khó có thể kháng cự. Chu Hiểu Xuyên chỉ cảm thấy trong ngực bùng lên một ngọn lửa hừng hực, rồi nhanh nó nhanh chóng uống bụng, và xuống thấp hơn nữa. Nếu Chu Hiểu Xuyên để ý vào nguồn năng lượng thần bí trong cơ thể mình thì hắn sẽ phát hiện được ngọn lửa thiêu đốt đó xuất phát từ hạt năng lượng thần bí. Chu Hiểu Xuyên không phải Liễu Hạ Huệ, cho nên có phụ nữ ngồi trong lòng ngọ nguậy mà có thể chịu nổi. Hắn chỉ là một gã đàn ông điển hình, một kẻ chịu sự hun đúc từ phim hành động Nhật Bản (Japanese Action Videos), nhận sự dạy bảo từ những giáo viên tài đức song toàn như cô giáo Aoi, cô giáo Akiho (Yoshizawa), cô giáo Yuzuki (hem biết là ai)… Vậy nên ngay cả khi ngồi trong một chiếc xe mang theo khí độc đang phóng nhanh về phía trước, lòng hắn cũng rất khó có thể tiếp tục duy trì tỉnh táo. Huống chi nguồn năng lượng thần còn thiêu đốt nữa, làm tăng thêm dục hỏa. Chu Hiểu Xuyên bèn vươn bàn tay phải, men theo vòng eo mảnh mai có thể coi là hoàn mĩ, run rẩy tiến vào bên trong áo cô sờ soạng.
- Ờ oh uhm…
Một âm thanh rên rỉ khiến toàn thân người ta phải tê dại phát ra từ miệng Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng cô đã cố sức đè nén âm thanh của mình, nhưng những kích thích và khoái cảm trước nay chưa từng có khiến nỗ lực đó trở nên vô dụng. Ngược lại cô càng kìm nén, tiếng rên rỉ lại càng say lòng người. Những âm thanh “bành bạch bành bạch” nhanh chóng tràn ngập buồng lái, cả nửa người Lâm Thanh Huyên trên đều dựa vào tay lái, hai tay gắt gao giữ chặt vô lăng nhằm tránh sự cố ngoài ý muốn, hàm răng cắn chặt lại, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ tiêu hồn. Phần eo của cô cũng đung đưa theo hướng Chu Hiểu Xuyên xoa nắm. Cũng may cô là cao thủ võ thuật, bằng không lúc này chân ga đã không ổn định, khiến tốc độ xe biến đổi thất thường. Không thể ngờ rằng ở trong buồng lái đầy khí độc mà ‘làm’ cũng có vẻ kích thích và sướng đến như vậy. Kinh nghiệm cực kỳ hiếm có này nhất định sẽ làm cả hai khắc ghi suốt đời…
Sau một hồi gió giật sấm rền, xe bồn đã tới một địa phương hẻo lánh không người, Lâm Thanh Huyên liền dừng xe, cả người rúc vào lòng Chu Hiểu Xuyên, vừa nhớ lại cảm giác tuyệt vời lúc nãy, vừa chờ đợi tử thần xuất hiện.
- Thật là thoải mái! Thảo nào có nhiều người thích làm chuyện này đến vậy. Hiểu Xuyên, theo anh con người sau khi chết đi có biến thành quỷ hay không? Nếu thật có thể thì hay biết bao? Như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi trên Hoàng Tuyền Lộ…
Chu Hiểu Xuyên dùng tay phải ôm chặt Lâm Thanh Huyên, vừa khích lệ nàng, lại tựa như tự thề với lòng:
- Em sẽ không chết! Nhất định sẽ không chết! Bởi vì có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em chết!
Lâm Thanh Huyên nở nụ cười, giờ khắc này, hai má cô ửng hồng trông cực kỳ xinh đẹp:
- Có những lời này của anh, em dù có chết cũng không tiếc…
Theo thời gian trôi qua, tình trạng của Lâm Thanh Huyên càng lúc càng kém. Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên luôn không ngừng cùng cô nói chuyện nhằm giúp cô bảo trì tỉnh táo, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Mười mấy hai mươi phút sau, Lâm Thanh Huyên nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê. Chu Hiểu Xuyên biết, tình huống hiện tại của Lâm Thanh Huyên là cực kỳ nguy hiểm, nếu không thể mau chóng đưa cô rời khỏi nơi tràn đầy độc khí này, đồng thời giúp cô giải độc thì hậu quả sẽ rất khó lường. May thay, đúng lúc này, con chim bồ câu đã đuổi tới nơi, giúp tránh khỏi một bi kịch.
- Này, đây là chìa khóa mà ngươi cần.
Sau khi lao xuống, nhả chìa khóa trong miệng vào tay Chu Hiểu Xuyên, con chim bồ câu liền nhanh chóng bay vọt lên cao, nó cũng sợ hãi thứ khí độc tràn ra từ bồn khí sau xe. Đảo vòng phía trên xe bồn, nó lải nhải nói:
- Nhân loại, con chuột kia bảo ta nhắc ngươi, ngàn vạn lần đừng có quên phần thưởng của nó! Mà vừa rồi các ngươi cũng lái xe nhanh quá cơ. Ta ở phía sau liều mạng đuổi, thiếu chút nữa thì gãy cả gánh mà vẫn không theo kịp. May mà các ngươi dừng xe, bằng không, ta thật không biết phải đuổi tới lúc nào.
Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng không có tâm tư tán phét, sau khi nói một câu cảm ơn, hắn vội vàng lấy chìa khóa mở còng cho Lâm Thanh Huyên, rồi ôm cô hiện vẫn còn đang hôn mê vọt ra khỏi xe, mau chóng tránh xa đám khí độc. Đến khi xác định không khí xung quanh mình thật trong lành, không có lẫn khí độc, Chu Hiểu Xuyên lúc đó mới đặt Lâm Thanh Huyên xuống, để cô nằm ngữa trên mặt đất, dùng sức ấn vào huyệt Nhân Trung, huyệt Thần Môn và huyệt Thiếu Thương của cô. Trong lòng có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc trong tay mình không có ngân châm, bằng không có thể dùng năng lượng thần bí thông qua ngân châm tiến vào cơ thể giúp em ấy giải độc…”
Nỗ lực của Chu Hiểu Xuyên cũng không có uổng phí, tới khi hắn đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng Lâm Thanh Huyên cũng rên lên một tiếng thống khổ rồi từ từ mở mắt. Lâm Thanh Huyên tỉnh lại, ý nghĩ vẫn có chút mơ hồ, nhìn Chu Hiểu Xuyên, yếu ớt hỏi:
- Em chết rồi sao?
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu:
- Anh nói rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em chết.
Lâm Thanh Huyên miễn cưỡng cười, cố sức đưa mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:
- Chúng ta không phải bị còng vào tay lái trong xe ư? Sao đã ra ngoài rồi?
Chu Hiểu Xuyên hàm hồ đáp:
- Anh đã nghĩ được biện pháp mở còng tay.
Thấy Lâm Thanh Huyên còn muốn nói chuyện, hắn vội ngăn lại, nói:
- Em tạm thời đừng nói chuyện, cứ bình tĩnh nằm nghỉ một lát cho tinh thần tỉnh táo.
- Uhm.
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, vẻ mặt nhu thuận. Chu Hiểu Xyên ngồi xuống đất bên cạnh Lâm Thanh Huyên, rút điện thoại ra, bắt đầu gọi điện báo cảnh sát. Mấy phút sau, gọi xong điện thoại, Chu Hiểu Xuyên nói:
- Anh đã báo đại khái vị trí của chúng ta cho cảnh sát. Tin rằng không lâu nữa, cảnh sát và nhân viên cấp cứu sẽ tới. Em cố kiên trì thêm chút nữa nhé.
Lâm Thanh Huyên không nói gì, chỉ dùng sức gật gật đầu.
Lúc này, hiệu suất làm việc của cảnh sát và nhân viên cấp cứu cũng không khiến Chu Hiểu Xuyên thất vọng. Sau chừng mười phút, hắn liền nghe thấy một hồi còi từ xa vọng lại, mấy chiếc xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cấp cứu xuất hiện trong tầm mắt hắn, đang hướng về phía hai người gào thét mà đến. Xe cấp cứu lập tức dừng lại trước mặt hai người, mấy y tá ngay lập tức nhảy xuống xe tới chỗ Lâm Thanh Huyên. Sau khi kiểm tra sơ bộ tình trạng thân thể của Lâm Thanh Huyên, liền đưa cô lên xe cấp cứu, bắt đầu triển khai trị liệu ngay tại chỗ. Tuy rằng trạng thái của Chu Hiểu Xuyên nhìn như rất tốt nhưng vẫn có y tá tới bên cạnh, vừa kiểm tra, vừa hỏi:
- Anh cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?
- Tôi không sao hết.
Lời này của Chu Hiểu Xuyên là thật, bởi vì có năng lượng thần bí, nên hắn chả bị làm sao khi hít phải khí độc cả. Một y tá lại phát hiện điểm khác thường, chỉ vào chân của hắn nói:
- Anh chảy máu thế kia, sao lại nói là mình không sao?
- Chảy máu?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên, ở trên quần hắn có vết máu loang lổ.
- Máu này là…
Sau giây lát kinh ngạc, Chu Hiểu Xuyên phản ứng rất nhanh, nghĩ rằng đây là vết máu của Lâm Thanh Huyên. Chu Hiểu Xuyên tất nhiên không thể nói với họ thân phận thật của vết máu này, chỉ đành bịa ra một lời giải thích:
- Ặc, sao cơ, máu này không phải của tôi. Đó là… đó là lúc tôi cùng thủ phạm giao đấu, máu của hắn văng ra, dính vào người.
May mà y tá hỏi tiếp nữa, coi như tin hắn, bằng không, e rằng sẽ lộ tẩy hết. Chu Hiểu Xuyên bỗng nhớ tới một việc, vội vàng theo sau y tá tới bên xe cứu thương, kéo một người trong đó, hỏi:
- Bác sĩ, cho tôi hỏi, trên xe của các người có ngân châm hay không?
Bác sĩ bị hỏi liền sửng sốt, nhưng vẫn trả lời:
- Ngân châm? Trên xe chúng tôi cũng không trang bị ngân châm. Tuy nhiên, tôi vẫn mang theo một bộ tùy thân …
Chu Hiểu Xuyên nghe vậy mừng rỡ, vội vàng thúc giục nói:
- Bác sĩ có mang theo ngân châm à? Thật tốt quá, mau mau lấy ra đây!
Vị bác sĩ theo bản năng đưa tay vào túi áo lấy ngân châm, nhưng không có đưa cho Chu Hiểu Xuyên mà cau mày hỏi:
- Anh cần ngân châm làm cái gì?
- Đương nhiên là để giúp Lâm Thanh Huyên giải độc rồi.
Chu Hiểu Xuyên nói xong, liền đưa tay đoạt lấy ống ngân châm trong tay bác sĩ, rồi nhảy ngay lên xe cấp cứu, lao tới bên cạnh Lâm Thanh Huyên.
- Anh muốn làm gì?
Đám y tá trên xe bị hành động này của hắn làm cho giật nảy mình.
- Tôi đã nói rồi, tôi muốn giúp Lâm Thanh Huyên giải độc.
Chu Hiểu Xuyên vừa nói, vừa dùng cồn sát trùng ngân châm.
- Anh… cũng là bác sĩ sao?
Một y tá kinh ngạc nói:
- Tôi chưa từng nghe nói châm cứu cũng có thể tiêu độc.
- Tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ là bác sĩ thú y thôi.
Trong lúc nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên đã đưa mấy chiếc ngân châm, đâm vào huyệt Mệnh Môn, huyệt Phế Du và một số huyệt vị khác nhau của Lâm Thanh Huyên theo thủ pháp thi châm học được từ Tiền lão. Theo đó, năng lượng thần bí trong người hắn cũng tràn vào cơ thể Lâm Thanh Huyên, thay cô giải độc khí trong cơ thể, đồng thời giúp cô chữa trị những thương tổn ở hệ hô hấp cũng như hệ thống thần kinh trung ương. Lúc đầu khi nghe Chu Hiểu Xuyên nhận là bác sỹ thú y, mấy người trên xe cứu thương nhất loạt ngây người, theo bản năng liền muốn ngăn hắn “làm ẩu”, nhưng không đợi bọn họ ra tay ngăn cản, đã thấy Chu Hiểu Xuyên thi triển ra thủ pháp hành châm của mình. Mặc dù bọn họ chủ yếu học tập Tây y, nhưng vẫn có người có chút hiểu biết về Đông y và châm cứu, nhìn qua đã thấy thủ pháp của Chu Hiểu Xuyên cực kỳ cao minh.
- Một bác sỹ thú y làm sao có thể có thủ pháp hành châm cao minh như vậy? Hơn nữa còn thi triển nó một cách tự nhiên, thành thục, sinh động như mây bay nước chảy…
Sau khi thất kinh, một y sĩ bỗng nhớ tới một người mới nổi tiếng trong giới y học cả trong nước lẫn quốc tế, lập tức hô:
- Anh… anh có phải là vị bác sĩ thú y thần kỳ đã dùng châm chữa khỏi cho bệnh nhân mắc bệnh dại giai đoạn phát tác đó chứ?
- Nếu không có một bác sỹ thú y thứ hai chữa khỏi cho người mắc bệnh dại đã phát tác nữa thì tôi nghĩ người các người nói tới chính là tôi.
Chu Hiểu Xuyên đáp, động tác đưa châm không hề chậm lại chút nào.
- Là anh thật? Trời ạ! Không ngỡ chúng tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy anh…
Y tá nọ nhịn không được kinh hô, nếu không phải vì lúc này Chu Hiểu Xuyên đang giúp Lâm Thanh Huyên hành châm giải độc, e rằng bọn họ đã cùng nhau xông lên, mồm năm miệng mười mà hỏi han.
Sau khi được Chu Hiểu Xuyên châm cứu, khí độc bị Lâm Thanh Huyên hít vào đã bị hóa giải sạch sẽ. Đồng thời, những thương tổn của hệ thống thần kinh trung ương và hệ hô hấp cũng khôi phục được bảy tám phần. Lâm Thanh Huyên lập tức cảm giác được những cảm giác thống khổ giày vò cô đã biến mất sạch, cả người nhất thời nhẹ nhõm. Hiện cô đã hồi lại một chút thể lực, liền ngồi dậy. Cảnh này xảy ra khiến cho mọi người trên xe kinh hô cảm thán một lần nữa:
- Mới đâm mấy châm mà có thể trị khỏi cho người bị nhiễm lượng lớn khí độc… Đây, đây có phải là sự thực không? Không phải tôi hoa mắt đấy chứ?
- Thuật châm cứu của người này thật quá lợi hại, quá mức thần kỳ!
- Thật không hổ là bác sỹ thú y thần kỳ! Quả nhiên có bản lĩnh thật sự, kỹ nghệ cao siêu.
Ngay khi mấy người định vây lấy Chu Hiểu Xuyên, muốn được lĩnh giáo phương diện tri thức y học từ hắn thì bỗng có một người xuất hiện ở cửa xe, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hỏi:
- Lâm Thanh Huyên, cháu có khỏe không?
Ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, Lâm Thanh Huyên nói:
- Vu cục trưởng, sao ông lại tới đây?
Chu Hiểu Xuyên nhìn qua, người này hắn cũng đã gặp. Vu Quốc Đào lúc này cũng nhận ra Chu Hiểu Xuyên, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này sao lại ở đây? Lúc trước ở cùng cháu gái Trương lão, hiện tại lại xuất hiện cùng Lâm Thanh Huyên. Hơn nữa có thể nhận ra, cả hai cô gái đều có chút ý tứ đối với hắn… Còn nhớ lúc trước cấp trên ở văn phòng tỉnh lại vì hắn mà gọi điện tới, có lẽ chắc cũng là vì Lâm Thanh Huyên.”
Nói thật, Vu Quốc Đào thực sự có chút hâm mộ, thậm chí là bội phục Chu Hiểu Xuyên.
- Anh còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn một cô gái như em chủ động từ đầu đến cuối sao?
Cái trừng mắt này của Lâm Thanh Huyên quả nhiên là thiên kiều bá mị, khiến người ta khó có thể kháng cự. Chu Hiểu Xuyên chỉ cảm thấy trong ngực bùng lên một ngọn lửa hừng hực, rồi nhanh nó nhanh chóng uống bụng, và xuống thấp hơn nữa. Nếu Chu Hiểu Xuyên để ý vào nguồn năng lượng thần bí trong cơ thể mình thì hắn sẽ phát hiện được ngọn lửa thiêu đốt đó xuất phát từ hạt năng lượng thần bí. Chu Hiểu Xuyên không phải Liễu Hạ Huệ, cho nên có phụ nữ ngồi trong lòng ngọ nguậy mà có thể chịu nổi. Hắn chỉ là một gã đàn ông điển hình, một kẻ chịu sự hun đúc từ phim hành động Nhật Bản (Japanese Action Videos), nhận sự dạy bảo từ những giáo viên tài đức song toàn như cô giáo Aoi, cô giáo Akiho (Yoshizawa), cô giáo Yuzuki (hem biết là ai)… Vậy nên ngay cả khi ngồi trong một chiếc xe mang theo khí độc đang phóng nhanh về phía trước, lòng hắn cũng rất khó có thể tiếp tục duy trì tỉnh táo. Huống chi nguồn năng lượng thần còn thiêu đốt nữa, làm tăng thêm dục hỏa. Chu Hiểu Xuyên bèn vươn bàn tay phải, men theo vòng eo mảnh mai có thể coi là hoàn mĩ, run rẩy tiến vào bên trong áo cô sờ soạng.
- Ờ oh uhm…
Một âm thanh rên rỉ khiến toàn thân người ta phải tê dại phát ra từ miệng Lâm Thanh Huyên. Tuy rằng cô đã cố sức đè nén âm thanh của mình, nhưng những kích thích và khoái cảm trước nay chưa từng có khiến nỗ lực đó trở nên vô dụng. Ngược lại cô càng kìm nén, tiếng rên rỉ lại càng say lòng người. Những âm thanh “bành bạch bành bạch” nhanh chóng tràn ngập buồng lái, cả nửa người Lâm Thanh Huyên trên đều dựa vào tay lái, hai tay gắt gao giữ chặt vô lăng nhằm tránh sự cố ngoài ý muốn, hàm răng cắn chặt lại, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ tiêu hồn. Phần eo của cô cũng đung đưa theo hướng Chu Hiểu Xuyên xoa nắm. Cũng may cô là cao thủ võ thuật, bằng không lúc này chân ga đã không ổn định, khiến tốc độ xe biến đổi thất thường. Không thể ngờ rằng ở trong buồng lái đầy khí độc mà ‘làm’ cũng có vẻ kích thích và sướng đến như vậy. Kinh nghiệm cực kỳ hiếm có này nhất định sẽ làm cả hai khắc ghi suốt đời…
Sau một hồi gió giật sấm rền, xe bồn đã tới một địa phương hẻo lánh không người, Lâm Thanh Huyên liền dừng xe, cả người rúc vào lòng Chu Hiểu Xuyên, vừa nhớ lại cảm giác tuyệt vời lúc nãy, vừa chờ đợi tử thần xuất hiện.
- Thật là thoải mái! Thảo nào có nhiều người thích làm chuyện này đến vậy. Hiểu Xuyên, theo anh con người sau khi chết đi có biến thành quỷ hay không? Nếu thật có thể thì hay biết bao? Như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi trên Hoàng Tuyền Lộ…
Chu Hiểu Xuyên dùng tay phải ôm chặt Lâm Thanh Huyên, vừa khích lệ nàng, lại tựa như tự thề với lòng:
- Em sẽ không chết! Nhất định sẽ không chết! Bởi vì có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em chết!
Lâm Thanh Huyên nở nụ cười, giờ khắc này, hai má cô ửng hồng trông cực kỳ xinh đẹp:
- Có những lời này của anh, em dù có chết cũng không tiếc…
Theo thời gian trôi qua, tình trạng của Lâm Thanh Huyên càng lúc càng kém. Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên luôn không ngừng cùng cô nói chuyện nhằm giúp cô bảo trì tỉnh táo, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Mười mấy hai mươi phút sau, Lâm Thanh Huyên nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê. Chu Hiểu Xuyên biết, tình huống hiện tại của Lâm Thanh Huyên là cực kỳ nguy hiểm, nếu không thể mau chóng đưa cô rời khỏi nơi tràn đầy độc khí này, đồng thời giúp cô giải độc thì hậu quả sẽ rất khó lường. May thay, đúng lúc này, con chim bồ câu đã đuổi tới nơi, giúp tránh khỏi một bi kịch.
- Này, đây là chìa khóa mà ngươi cần.
Sau khi lao xuống, nhả chìa khóa trong miệng vào tay Chu Hiểu Xuyên, con chim bồ câu liền nhanh chóng bay vọt lên cao, nó cũng sợ hãi thứ khí độc tràn ra từ bồn khí sau xe. Đảo vòng phía trên xe bồn, nó lải nhải nói:
- Nhân loại, con chuột kia bảo ta nhắc ngươi, ngàn vạn lần đừng có quên phần thưởng của nó! Mà vừa rồi các ngươi cũng lái xe nhanh quá cơ. Ta ở phía sau liều mạng đuổi, thiếu chút nữa thì gãy cả gánh mà vẫn không theo kịp. May mà các ngươi dừng xe, bằng không, ta thật không biết phải đuổi tới lúc nào.
Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng không có tâm tư tán phét, sau khi nói một câu cảm ơn, hắn vội vàng lấy chìa khóa mở còng cho Lâm Thanh Huyên, rồi ôm cô hiện vẫn còn đang hôn mê vọt ra khỏi xe, mau chóng tránh xa đám khí độc. Đến khi xác định không khí xung quanh mình thật trong lành, không có lẫn khí độc, Chu Hiểu Xuyên lúc đó mới đặt Lâm Thanh Huyên xuống, để cô nằm ngữa trên mặt đất, dùng sức ấn vào huyệt Nhân Trung, huyệt Thần Môn và huyệt Thiếu Thương của cô. Trong lòng có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc trong tay mình không có ngân châm, bằng không có thể dùng năng lượng thần bí thông qua ngân châm tiến vào cơ thể giúp em ấy giải độc…”
Nỗ lực của Chu Hiểu Xuyên cũng không có uổng phí, tới khi hắn đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng Lâm Thanh Huyên cũng rên lên một tiếng thống khổ rồi từ từ mở mắt. Lâm Thanh Huyên tỉnh lại, ý nghĩ vẫn có chút mơ hồ, nhìn Chu Hiểu Xuyên, yếu ớt hỏi:
- Em chết rồi sao?
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu:
- Anh nói rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em chết.
Lâm Thanh Huyên miễn cưỡng cười, cố sức đưa mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:
- Chúng ta không phải bị còng vào tay lái trong xe ư? Sao đã ra ngoài rồi?
Chu Hiểu Xuyên hàm hồ đáp:
- Anh đã nghĩ được biện pháp mở còng tay.
Thấy Lâm Thanh Huyên còn muốn nói chuyện, hắn vội ngăn lại, nói:
- Em tạm thời đừng nói chuyện, cứ bình tĩnh nằm nghỉ một lát cho tinh thần tỉnh táo.
- Uhm.
Lâm Thanh Huyên gật đầu đáp, vẻ mặt nhu thuận. Chu Hiểu Xyên ngồi xuống đất bên cạnh Lâm Thanh Huyên, rút điện thoại ra, bắt đầu gọi điện báo cảnh sát. Mấy phút sau, gọi xong điện thoại, Chu Hiểu Xuyên nói:
- Anh đã báo đại khái vị trí của chúng ta cho cảnh sát. Tin rằng không lâu nữa, cảnh sát và nhân viên cấp cứu sẽ tới. Em cố kiên trì thêm chút nữa nhé.
Lâm Thanh Huyên không nói gì, chỉ dùng sức gật gật đầu.
Lúc này, hiệu suất làm việc của cảnh sát và nhân viên cấp cứu cũng không khiến Chu Hiểu Xuyên thất vọng. Sau chừng mười phút, hắn liền nghe thấy một hồi còi từ xa vọng lại, mấy chiếc xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cấp cứu xuất hiện trong tầm mắt hắn, đang hướng về phía hai người gào thét mà đến. Xe cấp cứu lập tức dừng lại trước mặt hai người, mấy y tá ngay lập tức nhảy xuống xe tới chỗ Lâm Thanh Huyên. Sau khi kiểm tra sơ bộ tình trạng thân thể của Lâm Thanh Huyên, liền đưa cô lên xe cấp cứu, bắt đầu triển khai trị liệu ngay tại chỗ. Tuy rằng trạng thái của Chu Hiểu Xuyên nhìn như rất tốt nhưng vẫn có y tá tới bên cạnh, vừa kiểm tra, vừa hỏi:
- Anh cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?
- Tôi không sao hết.
Lời này của Chu Hiểu Xuyên là thật, bởi vì có năng lượng thần bí, nên hắn chả bị làm sao khi hít phải khí độc cả. Một y tá lại phát hiện điểm khác thường, chỉ vào chân của hắn nói:
- Anh chảy máu thế kia, sao lại nói là mình không sao?
- Chảy máu?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên, ở trên quần hắn có vết máu loang lổ.
- Máu này là…
Sau giây lát kinh ngạc, Chu Hiểu Xuyên phản ứng rất nhanh, nghĩ rằng đây là vết máu của Lâm Thanh Huyên. Chu Hiểu Xuyên tất nhiên không thể nói với họ thân phận thật của vết máu này, chỉ đành bịa ra một lời giải thích:
- Ặc, sao cơ, máu này không phải của tôi. Đó là… đó là lúc tôi cùng thủ phạm giao đấu, máu của hắn văng ra, dính vào người.
May mà y tá hỏi tiếp nữa, coi như tin hắn, bằng không, e rằng sẽ lộ tẩy hết. Chu Hiểu Xuyên bỗng nhớ tới một việc, vội vàng theo sau y tá tới bên xe cứu thương, kéo một người trong đó, hỏi:
- Bác sĩ, cho tôi hỏi, trên xe của các người có ngân châm hay không?
Bác sĩ bị hỏi liền sửng sốt, nhưng vẫn trả lời:
- Ngân châm? Trên xe chúng tôi cũng không trang bị ngân châm. Tuy nhiên, tôi vẫn mang theo một bộ tùy thân …
Chu Hiểu Xuyên nghe vậy mừng rỡ, vội vàng thúc giục nói:
- Bác sĩ có mang theo ngân châm à? Thật tốt quá, mau mau lấy ra đây!
Vị bác sĩ theo bản năng đưa tay vào túi áo lấy ngân châm, nhưng không có đưa cho Chu Hiểu Xuyên mà cau mày hỏi:
- Anh cần ngân châm làm cái gì?
- Đương nhiên là để giúp Lâm Thanh Huyên giải độc rồi.
Chu Hiểu Xuyên nói xong, liền đưa tay đoạt lấy ống ngân châm trong tay bác sĩ, rồi nhảy ngay lên xe cấp cứu, lao tới bên cạnh Lâm Thanh Huyên.
- Anh muốn làm gì?
Đám y tá trên xe bị hành động này của hắn làm cho giật nảy mình.
- Tôi đã nói rồi, tôi muốn giúp Lâm Thanh Huyên giải độc.
Chu Hiểu Xuyên vừa nói, vừa dùng cồn sát trùng ngân châm.
- Anh… cũng là bác sĩ sao?
Một y tá kinh ngạc nói:
- Tôi chưa từng nghe nói châm cứu cũng có thể tiêu độc.
- Tôi không phải bác sĩ, tôi chỉ là bác sĩ thú y thôi.
Trong lúc nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên đã đưa mấy chiếc ngân châm, đâm vào huyệt Mệnh Môn, huyệt Phế Du và một số huyệt vị khác nhau của Lâm Thanh Huyên theo thủ pháp thi châm học được từ Tiền lão. Theo đó, năng lượng thần bí trong người hắn cũng tràn vào cơ thể Lâm Thanh Huyên, thay cô giải độc khí trong cơ thể, đồng thời giúp cô chữa trị những thương tổn ở hệ hô hấp cũng như hệ thống thần kinh trung ương. Lúc đầu khi nghe Chu Hiểu Xuyên nhận là bác sỹ thú y, mấy người trên xe cứu thương nhất loạt ngây người, theo bản năng liền muốn ngăn hắn “làm ẩu”, nhưng không đợi bọn họ ra tay ngăn cản, đã thấy Chu Hiểu Xuyên thi triển ra thủ pháp hành châm của mình. Mặc dù bọn họ chủ yếu học tập Tây y, nhưng vẫn có người có chút hiểu biết về Đông y và châm cứu, nhìn qua đã thấy thủ pháp của Chu Hiểu Xuyên cực kỳ cao minh.
- Một bác sỹ thú y làm sao có thể có thủ pháp hành châm cao minh như vậy? Hơn nữa còn thi triển nó một cách tự nhiên, thành thục, sinh động như mây bay nước chảy…
Sau khi thất kinh, một y sĩ bỗng nhớ tới một người mới nổi tiếng trong giới y học cả trong nước lẫn quốc tế, lập tức hô:
- Anh… anh có phải là vị bác sĩ thú y thần kỳ đã dùng châm chữa khỏi cho bệnh nhân mắc bệnh dại giai đoạn phát tác đó chứ?
- Nếu không có một bác sỹ thú y thứ hai chữa khỏi cho người mắc bệnh dại đã phát tác nữa thì tôi nghĩ người các người nói tới chính là tôi.
Chu Hiểu Xuyên đáp, động tác đưa châm không hề chậm lại chút nào.
- Là anh thật? Trời ạ! Không ngỡ chúng tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy anh…
Y tá nọ nhịn không được kinh hô, nếu không phải vì lúc này Chu Hiểu Xuyên đang giúp Lâm Thanh Huyên hành châm giải độc, e rằng bọn họ đã cùng nhau xông lên, mồm năm miệng mười mà hỏi han.
Sau khi được Chu Hiểu Xuyên châm cứu, khí độc bị Lâm Thanh Huyên hít vào đã bị hóa giải sạch sẽ. Đồng thời, những thương tổn của hệ thống thần kinh trung ương và hệ hô hấp cũng khôi phục được bảy tám phần. Lâm Thanh Huyên lập tức cảm giác được những cảm giác thống khổ giày vò cô đã biến mất sạch, cả người nhất thời nhẹ nhõm. Hiện cô đã hồi lại một chút thể lực, liền ngồi dậy. Cảnh này xảy ra khiến cho mọi người trên xe kinh hô cảm thán một lần nữa:
- Mới đâm mấy châm mà có thể trị khỏi cho người bị nhiễm lượng lớn khí độc… Đây, đây có phải là sự thực không? Không phải tôi hoa mắt đấy chứ?
- Thuật châm cứu của người này thật quá lợi hại, quá mức thần kỳ!
- Thật không hổ là bác sỹ thú y thần kỳ! Quả nhiên có bản lĩnh thật sự, kỹ nghệ cao siêu.
Ngay khi mấy người định vây lấy Chu Hiểu Xuyên, muốn được lĩnh giáo phương diện tri thức y học từ hắn thì bỗng có một người xuất hiện ở cửa xe, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hỏi:
- Lâm Thanh Huyên, cháu có khỏe không?
Ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, Lâm Thanh Huyên nói:
- Vu cục trưởng, sao ông lại tới đây?
Chu Hiểu Xuyên nhìn qua, người này hắn cũng đã gặp. Vu Quốc Đào lúc này cũng nhận ra Chu Hiểu Xuyên, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này sao lại ở đây? Lúc trước ở cùng cháu gái Trương lão, hiện tại lại xuất hiện cùng Lâm Thanh Huyên. Hơn nữa có thể nhận ra, cả hai cô gái đều có chút ý tứ đối với hắn… Còn nhớ lúc trước cấp trên ở văn phòng tỉnh lại vì hắn mà gọi điện tới, có lẽ chắc cũng là vì Lâm Thanh Huyên.”
Nói thật, Vu Quốc Đào thực sự có chút hâm mộ, thậm chí là bội phục Chu Hiểu Xuyên.
/149
|