Trên thực tế, Chu Hiểu Xuyên tràn đầy tự tin tự tin đối với chuyện vây bắt Diêu Thừa, bởi vì hắn đã âm thầm sắp xếp.
"Tính thời gian thì Diêu Thừa lúc này chắc đang chịu khổ. :3" Chu Hiểu Xuyên nheo mắt lại thầm nghĩ. Hắn phỏng đoán không sai, ngay lúc này, Diêu Thừa đang trốn chạy cảnh sát, còn vẻ mặt kinh hãi hô to:
- Mẹ... mẹ nó... Cái gì thế này?
Vốn từ tiểu khu Lục Vận chạy như điên ra, bỏ lại đám cảnh sát xa lắc xa lơ ở đằng sau, Diêu Thừa cho là mình đã trốn thoát, vui mừng nghĩ: “Lần này thật sự may mắn, không ngờ cảnh sát có thể tìm ra chỗ ở của mình nhanh như vậy. Cũng may là mình có đặt mấy cái camera khó phát hiện ở ngoài cửa, bằng không thì sẽ bị cảnh sát bắt rồi. Xem ra trong thời gian ngắn, mình không thể chờ ở quanh thành phố Thập Đức này nữa. Thôi thì xử lý xong thằng nhóc giỏi ám khí kia coi như là báo thù cho Cao Xuyên Hưng rồi. Từ bây giờ chắc phải xuống phía nam, đi tới Đông Nam Á. Với thực lực của mình, muốn nổi danh cũng không phải là chuyện khó..."
Đang lúc Diêu Thừa mơ về "cuộc sống tươi đẹp" ở Đông Nam Á thì đột nhiên có mấy tiếng bồ câu kêu vang lên trên đầu hắn.
"Đã trễ thế này như thế này mà còn có bồ câu bay trên trời ư?" Diêu Thừa theo bản năng nhìn lên bầu trời. Vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hắn thót cả tim. Chỉ thấy vô số chim choc lượn quang đen kịt cả bầu trời. Nhiều như vậy chim chóc đột nhiên xuất hiện, coi như là ban ngày cũng làm cho người khác sợ hãi huống chi bây giờ đang là ban đêm. Hơn nữa phần lớn chim chóc đều có móng vuốt sắc nhọn, nhìn mà phát ghê. Giờ phút này cảnh tượng này thật sự là khác thường. Bỗng có từ phía đám chim lại phát ra một giọng nói khàn khàn không phải của con người:
- Diêu Thừa... bó tay chịu trói...
Diêu Thừa chỉ cảm thấy lạnh da đầu, lông tơ toàn thân ở một khắc này dựng đứng cả lên, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm. Hắn đúng là cao thủ võ thuật thật, nhưng chuyện này cũng quá mức quỷ dị, bất cứ ai lâm vào hoàn cảnh này cũng hoảng loạn tâm trí mà thôi.
“Giọng nói này ... chẳng lẽ là quỷ?” Diêu Thừa ngửa đầu nhìn đông nghìn nghịt đàn chim, suy đoán nghĩ: “Chẳng lẽ thằng nhóc tinh thông ám khí kia sau khi bị mình xử lý hóa thành oan quỷ tới tìm mình đòi mạng sao?”
Giữa đêm tối, đột nhiên có một đàn chim bay trên đầu mình, rồi vang lên giọng nói không phải của con người, không nghĩ có ma quỷ mới là lạ.
Diêu thừa không hổ là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, trong thời gian ngắn gã đã bình tĩnh trở lại, hô lớn:
- Oan hồn đòi mạng thì sao? Mày còn sống ông mày còn không sợ, chết rồi, ông mày cũng càng không sợ!
Sau đó gã tăng tốc, muốn thoát khỏi đàn chim quấy nhiễu ở trên đầu kia. Nhưng đám chim đang bay lượn trên đầu gã đâu cho gã toại nguyện, đầu tiên là một hay tiếng kêu lớn của chim bồ câu, Tiếp đó chúng lượn một vòng thàng một hàng chỉnh tề rồi lao xuống như một dòng nước lũ.
"Đám chim này bị làm sao vậy? Điên hết rồi ư? Hay là vẫn bị oan hồn điều khiển?
Nhìn phản ứng của đàn chim làm Diêu Thừa càng tin là chúng bị oan hồn quấy phá. Gã theo bản năng muốn trốn thoát bọn chim điên này, nhưng không ngờ đám chim sắp xửa đụng vào gã thì đột nhiên lượn lại trên không. Ngay lúc hắn không hiểu ra sao cả, cho rằng đám chim này chỉ mới giỡn gã, thì đột nhiên một có cái gì đó rơi ‘đẹt đẹt’ vào đầu hắn.
"Cái gì vậy? Trời mưa à?" Diêu Thừa vừa nghĩ như vậy, bỗng một mùi hôi thôi bóc vào mùi gã làm gã bằng tỉnh, tức giận chửi:
- Con ... con mẹ nó, cái này là ***... *** chim! Đám chim chết tiệt này lại dám ị tập thể lên đầu tao à? Tưởng tao là cái nhà vệ sinh công cộng chắc?
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn thân Diêu Thừa đã bị bao trùm lên một tầng dày phân chim, làm cho gã khó khắn lắm mới đưa cánh tay lên vuốt mặt, tránh cho mình bị phân chim làm cho ngột thở mà chết. Vừa chùi xong đống phân trên mặt, Diêu Thừa mới chú ý mình đã bị bao vây. Chẳng qua đó không phải là cảnh sát, một đám chó mèo hoang, mang theo đôi mắt như chó sói thèm mồi.
- Lúc nãy là một đám chim giờ lại là mèo, chó hoang...
Diêu Thừa giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ bằng vào đám này súc vật cũng muốn lấy mạng tao á? Mày coi thường tao quá rồi đấy!
Vừa dứt lời, bỗng thằng em có cảm giác đau biết. Dù có là cao thủ võ học, thì thằng em vẫn là thứ cần được nâng niu bảo vệ. Thằng em mà đau thì thằng anh cũng xót xa vô cùng. Hóa ra là nhân lúc Diêu Thừa bị tấn công bởi bom phân chim, một đám chuột đã lừa lừa chui vào quần hắn, cứ nhắm thằng em mà hành hạ. Quả thực nó thốn đến tận rốn.
Lúc này cơn ác mộng của gã mới thực sự bắt đầu! Khi hắn đang luống cuống tay chân để hất đám chuột ra, bỗng đám chó mèo hoang vây quanh hắn lại gào rú lê. Cả một bầy cho méo như vậy mà gào rú lên, cảnh tưởng thật hãi hùng. Không đợi Diêu Thừa hồi phục tinh thần đã bị đám chó mèo lao lên đè xuống, bạo dâm vô cùng thảm khốc. Vào lúc này, đầu óc Diêu Thừa trong trở nên trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu chính là: "Không ngờ mình tinh thông võ thuật, là một cao thủ Dịch Cốt cảnh hậu kỳ ... lại bị một đám súc vật đánh bại. Nếu có bằng hữu nào ở đây thì xấu hổ chết mất!”
Hai hàng nước mắt vui sướng à nhầm đau đớn chảy ra từ hay hốc mắt của gã. Hít sâu một hơi, gã dùng hết sức toàn thân quát:
- Cảnh sát! Cảnh sát! Tụi mày chết đâu hết rồi? Tao ở đây này, tụi mày mau tới bắt tao đi! Tụi... tụi mày mà còn không đến, tao chắc bị bọn súc vật này ngược đãi đến chết mất hu hu...
Tuy là Diêu Thừa buộc phải nằm hưởng thụ chờ đợi cảnh sát tìm ra, nhưng mà đợi đến khi cảnh sát phát hiên ra gã thì đã qua mười mấy phút đồng hồ. Mấy con vật này hiển nhiên cũng để lính gác xung quanh, chỉ cần cảnh sát tìm tới, chúng nó liền dừng việc "cuồng hoan" với Diêu Thừa lại, té sạch sành sanh, giống như là chưa từng xuất hiện.
- Người này là ... Diêu Thừa!
Dựa vào ánh đèn pin chiếu,Vu Quốc Đào nhìn chằm chằm Diêu Thừa một lúc lâu, vẻ mặt khó tin kinh hô:
- Ông trời ơi! Gã này bị sao thế? Bị xe cán quá à?
Hắn thật khó có thể tưởng tượng được kẻ thảm hại ở trước mặt lại là một cao thủ võ thuật. Nhìn thấy cảnh sáy , Diêu Thừa nước mắt đầy mặt, giống như gặp được người thân:
- Sao đám cảnh sát tụi bay bây giớ mới tới hả? Thật là một lũ vô dụng?
Vu Quốc Đào im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu:
- Mày nói vậy là có ý gì? Bộ mong bọn tao tóm cổ như vậy ư? Vậy lúc nãy mày chạy làm gì?
Diêu Thừa bùi ngùi thở dài:
- Tao mà sớm biết có kết quả này, có đánh chết tao cũng không có chạy...
Kìm nén không được tò mò, Vu Quốc Đào hỏi:
- Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chuyện gì mà khiến bộ dạng mày thành ra như thế này?
Cái loại chuyên mất thể diện này, Diêu Thừa nào có thể nói, gã chỉ hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, nhất định không chịu khai. Thấy thái độ Diêu Thừa dứt khoát không nói, Vu Quốc Đào cũng không tiếp tục hỏi, dù sao chỗ này không thích hợp để thẩm vấn. Vu Quốc Đào vung tay phân phó cho cấp dưới:
- Đưa hắn về đồn!
- Rõ thưa sếp!
Mấy đặc cảnh liền tiến tới còng tay, chân Diêu Thừa lại, do Lâm Thanh Huyên từng nói bọn họ, Diêu Thừa biết Súc Cốt Công, có thể dễ dàng thoát khỏi còng tay cho nên đã pahỉ dùng một bộ còng tay đặc chế chuyên môn dụng để đôi phó hắn. Đợi cho đặc cảnh, võ cảnh thật cẩn thận áp giải Diêu Thừa rời đi, Vu Quốc Đào rất hiếu kì quay hỏi một thiếu tá bên võ cảnh:
- Lão Điêu, ông nói coi rốt cuộc tên này đã gặp phải chuyện gì mà biến thành cái bộ dáng thê thảm như thế này?
- Ai biết được?
Vẻ mặt thiếu tá Điêu cũng mờ mịt, lắc đầu, nói giỡn một câu:
- Có lẽ đúng như ông nói, gã cái xe nào đó cán qua.
Vu Quốc Đào cau mày nghĩ ngợi, vẻ mặt hơi trắng lên:
- Xe cán qua Diêu Thừa ... cái này thì có bao nhiêu khả năng chứ? Không thể, không thể, tôi vừa nghĩ đã thấy ghê tởm rồi. Mẹ nó chắc cái xe này chở phân quá!
Sắc mặt Thiếu tá Điêu cũng khó coi hết sức, hiển nhiên cũng bị cái mùi đó làm cho buồn nôn.
"Tính thời gian thì Diêu Thừa lúc này chắc đang chịu khổ. :3" Chu Hiểu Xuyên nheo mắt lại thầm nghĩ. Hắn phỏng đoán không sai, ngay lúc này, Diêu Thừa đang trốn chạy cảnh sát, còn vẻ mặt kinh hãi hô to:
- Mẹ... mẹ nó... Cái gì thế này?
Vốn từ tiểu khu Lục Vận chạy như điên ra, bỏ lại đám cảnh sát xa lắc xa lơ ở đằng sau, Diêu Thừa cho là mình đã trốn thoát, vui mừng nghĩ: “Lần này thật sự may mắn, không ngờ cảnh sát có thể tìm ra chỗ ở của mình nhanh như vậy. Cũng may là mình có đặt mấy cái camera khó phát hiện ở ngoài cửa, bằng không thì sẽ bị cảnh sát bắt rồi. Xem ra trong thời gian ngắn, mình không thể chờ ở quanh thành phố Thập Đức này nữa. Thôi thì xử lý xong thằng nhóc giỏi ám khí kia coi như là báo thù cho Cao Xuyên Hưng rồi. Từ bây giờ chắc phải xuống phía nam, đi tới Đông Nam Á. Với thực lực của mình, muốn nổi danh cũng không phải là chuyện khó..."
Đang lúc Diêu Thừa mơ về "cuộc sống tươi đẹp" ở Đông Nam Á thì đột nhiên có mấy tiếng bồ câu kêu vang lên trên đầu hắn.
"Đã trễ thế này như thế này mà còn có bồ câu bay trên trời ư?" Diêu Thừa theo bản năng nhìn lên bầu trời. Vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hắn thót cả tim. Chỉ thấy vô số chim choc lượn quang đen kịt cả bầu trời. Nhiều như vậy chim chóc đột nhiên xuất hiện, coi như là ban ngày cũng làm cho người khác sợ hãi huống chi bây giờ đang là ban đêm. Hơn nữa phần lớn chim chóc đều có móng vuốt sắc nhọn, nhìn mà phát ghê. Giờ phút này cảnh tượng này thật sự là khác thường. Bỗng có từ phía đám chim lại phát ra một giọng nói khàn khàn không phải của con người:
- Diêu Thừa... bó tay chịu trói...
Diêu Thừa chỉ cảm thấy lạnh da đầu, lông tơ toàn thân ở một khắc này dựng đứng cả lên, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm. Hắn đúng là cao thủ võ thuật thật, nhưng chuyện này cũng quá mức quỷ dị, bất cứ ai lâm vào hoàn cảnh này cũng hoảng loạn tâm trí mà thôi.
“Giọng nói này ... chẳng lẽ là quỷ?” Diêu Thừa ngửa đầu nhìn đông nghìn nghịt đàn chim, suy đoán nghĩ: “Chẳng lẽ thằng nhóc tinh thông ám khí kia sau khi bị mình xử lý hóa thành oan quỷ tới tìm mình đòi mạng sao?”
Giữa đêm tối, đột nhiên có một đàn chim bay trên đầu mình, rồi vang lên giọng nói không phải của con người, không nghĩ có ma quỷ mới là lạ.
Diêu thừa không hổ là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, trong thời gian ngắn gã đã bình tĩnh trở lại, hô lớn:
- Oan hồn đòi mạng thì sao? Mày còn sống ông mày còn không sợ, chết rồi, ông mày cũng càng không sợ!
Sau đó gã tăng tốc, muốn thoát khỏi đàn chim quấy nhiễu ở trên đầu kia. Nhưng đám chim đang bay lượn trên đầu gã đâu cho gã toại nguyện, đầu tiên là một hay tiếng kêu lớn của chim bồ câu, Tiếp đó chúng lượn một vòng thàng một hàng chỉnh tề rồi lao xuống như một dòng nước lũ.
"Đám chim này bị làm sao vậy? Điên hết rồi ư? Hay là vẫn bị oan hồn điều khiển?
Nhìn phản ứng của đàn chim làm Diêu Thừa càng tin là chúng bị oan hồn quấy phá. Gã theo bản năng muốn trốn thoát bọn chim điên này, nhưng không ngờ đám chim sắp xửa đụng vào gã thì đột nhiên lượn lại trên không. Ngay lúc hắn không hiểu ra sao cả, cho rằng đám chim này chỉ mới giỡn gã, thì đột nhiên một có cái gì đó rơi ‘đẹt đẹt’ vào đầu hắn.
"Cái gì vậy? Trời mưa à?" Diêu Thừa vừa nghĩ như vậy, bỗng một mùi hôi thôi bóc vào mùi gã làm gã bằng tỉnh, tức giận chửi:
- Con ... con mẹ nó, cái này là ***... *** chim! Đám chim chết tiệt này lại dám ị tập thể lên đầu tao à? Tưởng tao là cái nhà vệ sinh công cộng chắc?
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn thân Diêu Thừa đã bị bao trùm lên một tầng dày phân chim, làm cho gã khó khắn lắm mới đưa cánh tay lên vuốt mặt, tránh cho mình bị phân chim làm cho ngột thở mà chết. Vừa chùi xong đống phân trên mặt, Diêu Thừa mới chú ý mình đã bị bao vây. Chẳng qua đó không phải là cảnh sát, một đám chó mèo hoang, mang theo đôi mắt như chó sói thèm mồi.
- Lúc nãy là một đám chim giờ lại là mèo, chó hoang...
Diêu Thừa giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ bằng vào đám này súc vật cũng muốn lấy mạng tao á? Mày coi thường tao quá rồi đấy!
Vừa dứt lời, bỗng thằng em có cảm giác đau biết. Dù có là cao thủ võ học, thì thằng em vẫn là thứ cần được nâng niu bảo vệ. Thằng em mà đau thì thằng anh cũng xót xa vô cùng. Hóa ra là nhân lúc Diêu Thừa bị tấn công bởi bom phân chim, một đám chuột đã lừa lừa chui vào quần hắn, cứ nhắm thằng em mà hành hạ. Quả thực nó thốn đến tận rốn.
Lúc này cơn ác mộng của gã mới thực sự bắt đầu! Khi hắn đang luống cuống tay chân để hất đám chuột ra, bỗng đám chó mèo hoang vây quanh hắn lại gào rú lê. Cả một bầy cho méo như vậy mà gào rú lên, cảnh tưởng thật hãi hùng. Không đợi Diêu Thừa hồi phục tinh thần đã bị đám chó mèo lao lên đè xuống, bạo dâm vô cùng thảm khốc. Vào lúc này, đầu óc Diêu Thừa trong trở nên trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu chính là: "Không ngờ mình tinh thông võ thuật, là một cao thủ Dịch Cốt cảnh hậu kỳ ... lại bị một đám súc vật đánh bại. Nếu có bằng hữu nào ở đây thì xấu hổ chết mất!”
Hai hàng nước mắt vui sướng à nhầm đau đớn chảy ra từ hay hốc mắt của gã. Hít sâu một hơi, gã dùng hết sức toàn thân quát:
- Cảnh sát! Cảnh sát! Tụi mày chết đâu hết rồi? Tao ở đây này, tụi mày mau tới bắt tao đi! Tụi... tụi mày mà còn không đến, tao chắc bị bọn súc vật này ngược đãi đến chết mất hu hu...
Tuy là Diêu Thừa buộc phải nằm hưởng thụ chờ đợi cảnh sát tìm ra, nhưng mà đợi đến khi cảnh sát phát hiên ra gã thì đã qua mười mấy phút đồng hồ. Mấy con vật này hiển nhiên cũng để lính gác xung quanh, chỉ cần cảnh sát tìm tới, chúng nó liền dừng việc "cuồng hoan" với Diêu Thừa lại, té sạch sành sanh, giống như là chưa từng xuất hiện.
- Người này là ... Diêu Thừa!
Dựa vào ánh đèn pin chiếu,Vu Quốc Đào nhìn chằm chằm Diêu Thừa một lúc lâu, vẻ mặt khó tin kinh hô:
- Ông trời ơi! Gã này bị sao thế? Bị xe cán quá à?
Hắn thật khó có thể tưởng tượng được kẻ thảm hại ở trước mặt lại là một cao thủ võ thuật. Nhìn thấy cảnh sáy , Diêu Thừa nước mắt đầy mặt, giống như gặp được người thân:
- Sao đám cảnh sát tụi bay bây giớ mới tới hả? Thật là một lũ vô dụng?
Vu Quốc Đào im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu:
- Mày nói vậy là có ý gì? Bộ mong bọn tao tóm cổ như vậy ư? Vậy lúc nãy mày chạy làm gì?
Diêu Thừa bùi ngùi thở dài:
- Tao mà sớm biết có kết quả này, có đánh chết tao cũng không có chạy...
Kìm nén không được tò mò, Vu Quốc Đào hỏi:
- Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chuyện gì mà khiến bộ dạng mày thành ra như thế này?
Cái loại chuyên mất thể diện này, Diêu Thừa nào có thể nói, gã chỉ hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, nhất định không chịu khai. Thấy thái độ Diêu Thừa dứt khoát không nói, Vu Quốc Đào cũng không tiếp tục hỏi, dù sao chỗ này không thích hợp để thẩm vấn. Vu Quốc Đào vung tay phân phó cho cấp dưới:
- Đưa hắn về đồn!
- Rõ thưa sếp!
Mấy đặc cảnh liền tiến tới còng tay, chân Diêu Thừa lại, do Lâm Thanh Huyên từng nói bọn họ, Diêu Thừa biết Súc Cốt Công, có thể dễ dàng thoát khỏi còng tay cho nên đã pahỉ dùng một bộ còng tay đặc chế chuyên môn dụng để đôi phó hắn. Đợi cho đặc cảnh, võ cảnh thật cẩn thận áp giải Diêu Thừa rời đi, Vu Quốc Đào rất hiếu kì quay hỏi một thiếu tá bên võ cảnh:
- Lão Điêu, ông nói coi rốt cuộc tên này đã gặp phải chuyện gì mà biến thành cái bộ dáng thê thảm như thế này?
- Ai biết được?
Vẻ mặt thiếu tá Điêu cũng mờ mịt, lắc đầu, nói giỡn một câu:
- Có lẽ đúng như ông nói, gã cái xe nào đó cán qua.
Vu Quốc Đào cau mày nghĩ ngợi, vẻ mặt hơi trắng lên:
- Xe cán qua Diêu Thừa ... cái này thì có bao nhiêu khả năng chứ? Không thể, không thể, tôi vừa nghĩ đã thấy ghê tởm rồi. Mẹ nó chắc cái xe này chở phân quá!
Sắc mặt Thiếu tá Điêu cũng khó coi hết sức, hiển nhiên cũng bị cái mùi đó làm cho buồn nôn.
/149
|