Chu Hiểu Xuyên đầu tiên sửng sốt, sau đó giật mình nhảy bắn ra sau. Cũng vì hắn vốn đang ngồi trên ghế băng nên lúc nhảy ra đằng sau, lập tức bị mất trọng tâm, nghiêng người ngã xuống đất. Chẳng quan tâm đến đau đớn, lúc này hắn chỉ thất thanh kêu lên:
- Aaaaaaaaa…..!
Chu Hiểu Xuyên thét lớn làm hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển nhảy dựng lên. Họ tưởng hắn lại phát bệnh rồi, nhanh chóng chạy tới dìu hắn lên hỏi dồn dập:
- Hiểu Xuyên (Chu ca) không sao chứ? Có phải trong người vẫn chưa khỏe không? Hay là lại muốn xỉu lần nữa?
Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng bình tĩnh hơn, ngồi bệt xuống đất chỉ tay vào Sa Tử, run run nói:
- Nó…Nó vừa mới nói tiếng người! Hai người không nghe thấy gì sao?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đưa mắt nhìn nhau:
- Nói tiếng ngươi? Ai? Sa Tử sao?
- Làm sao có thể chứ, nó chỉ là một con mèo thôi mà!
Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc nhìn hai người:
- Hai người…hai người chẳng nhẽ không nghe thấy gì sao? Lúc nãy rõ ràng nó vừa nói mà! Nó bảo phải gọi nó là Sa Cát nữ vương bệ hạ.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, thần sắc lo lắng lại càng tăng thêm, đồng thanh nói:
- Chẳng lẽ Hiểu Xuyên (Chu ca) bị cảm nắng mà sinh ra ảo giác sao? Có muốn sang phòng khám bênh cạnh khám một chút không?
- Bị cảm nắng mà cũng sinh ra ảo giác sao? Ách! Có lẽ là như vậy…
Chu Hiểu Xuyên có chút do dự, nhìn phản ứng của hai người thì có lẽ họ không nghe thấy Sa Tử nói gì. Vậy xem ra chắc do mình bị cảm nắng sinh ra ảo giác thật. Nhưng đúng lúc đó, Sa Tử mang vẻ mặt đầy tò mò chạy đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Ai ya! Trẫm không nghe nhầm chứ? Tên nhân loại này lại có thể hiểu được thú ngữ sao?
Chu Hiểu Xuyên lại hoảng sợ, vội vàng chỉ vào nó nói:
- Nó lại nó chuyện kìa, hai người không nghe thấy gì sao? Không nghe thấy gì sao?
Hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển lại quay đầu nhìn nhau lần nữa.
- Hiểu Uyển, em ở lại trông phòng khám, chị đưa Hiểu Xuyên sang phòng khám bên kia xem thế nào.
Nói xong, Lý Vũ Hàm không cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hội kháng nghị, đã mạnh mẽ lôi hắn dậy, kéo sang phòng khám bên cạnh. Sa Tử cũng gắt gao bám theo phía sau bọn họ, kêu meo meo không ngừng. Bất quá, tiếng kêu meo meo đó lọt vào tai Chu Hiểu Xuyên lại biến thành ngôn ngữ loài người:
- Nhân loại, trả lời trẫm, sao ngươi có thể hiểu được thú ngữ hả? Trả lời trẫm mau….
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra không?" Chu Hiểu Xuyên thầm hét lên trong lòng. Một lát sau, hắn ngồi trong phòng khám kế bên, trên chiếc ghê truyền dịch, vẻ mặt như đã bị tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì trừ lúc hắn vào phòng truyền dịch có mỗi con chim diễm lệ ra, thì hiện tại cứ trước hắn có không dưới mười con chó, mèo các loại. Nhưng vô luận có là chó mèo hay chim đều mở to mắt ra nhìn hắn khiến cho hắn cảm giác như mình là một loài động vật đặc biệt được ghi trong sách đỏ và đang được bảo vệ trong vườn thú trước bao nhiêu ánh mắt tò mò của du khách thập phương. Chẳng qua du khác lại là một đám cho mèo các loại thật khiến hắn không chịu nổi… Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy mấy con vật này ngẫu nhiên phát ra một vài tiếng kêu mà thôi, còn Chu Hiểu Xuyên nghe lại thành những tiếng nói của con người mà bọn cúng lại còn không ngừng tiến hành ném bom ngôn ngữ với hắn. Bọn nó đều được Sa Tử triệu tập đến với mục đích hỏi cung, chúng lải nhải liên tục vào tay hắn một vấn đề:
- Làm sao một nhân loại như ngươi lại có thể hiểu được thú ngữ chứ ?
- Ta cũng muốn biết tại sao ta hiểu được thú ngữ lắm…
Chu Hiểu Xuyên cau mày, than thở nói:
- Từ nhỏ đến lớn, tiếng Anh ta học còn chưa đủ qua tiêu chuẩn, sao ta biết đột nhiên lại hiểu được một ngôn nhữ đặc thù như vậy chứ! Nghe nhầm…Đúng vậy, tất cả chuyện này đều là nghe nhầm, là do bị cảm nắng mà sinh ra thôi!
- Anh than thở cái gì đó?
Một cô gái tầm mười mấy tuổi mặc bộ scrubs(1) màu hồng, bộ dáng đáng yêu hoạt bát, tay cầm một lọ nước muối, nhanh nhẹn thay cho Chu Hiểu Xuyên, sau đó lại tò mò hỏi:
- Không nghĩ anh được nhiều động vật quý như vậy, đến khi sinh bệnh phải truyền nước thì chúng nó lại chủ động đến thăm sức khỏe kìa. Ây! Em hỏi rốt cuộc anh làm thế nào mà có thể xây dựng cảm tình được với chúng nó vậy?
Chu Hiểu Xuyên căn bản không có nghe tiểu y tá đang nói gì bởi lúc này có một con chó quý màu trắng đột nhiên liếc mắt xuống dưới váy nàng y tá một chút, nói lên một câu thú ngữ:
- Màu trắng viền đen.
- Màu trắng viền đen?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, nó đang nói quái gì vậy? Mặc dù Chu Hiểu Xuyên nói hơi nhỏ nhưng tiểu y tá kia vẫn nghe rõ rành mạch, nhất thời trên hai má đáng yêu của nàng đỏ bừng lên đầy vẻ xấu hổ.
- Sắc lang!
Tiểu y tá chửi một câu, bộ ngực cứ phập phồng thật khiến người ta mê mẩn. Có lẽ cảm thấy mắng một câu chưa đủ, nàng giương tay lên tát cho Chu Hiểu Xuyên một phát lúc này mới, trề môi ra xoay người tức giận bỏ đi. Đột nhiên được tặng một cái tát miễn phí thì cho dù Chu Hiểu Xuyên có chút bấn loạn cũng hiểu được cái màu trắng viền đen kia là cái gì. Vừa bị mắng là sắc lang không biết xấu hổ, vừa được ăn táng khiến Chu Hiểu Xuyên xác nhận là mình không có bị ảo giác nghe nhầm. Dù sao thì tiểu y tá cũng ra tay hết sức tát cho hắn một phát đỏ cả mặt lên cơ mà. Đám chó mèo vây quanh hắn thấy hắn gặp họa thì cười nghiêng ngả. Chẳng qua tiếng cười thì chỉ có Chu Hiểu Xuyên nghe hiểu, còn người khác thì chỉ nghe thấy tiếng chó mèo kếu meo meo gâu gâu nhức cả đầu. Chu Hiểu vẫn không hiểu tại sao mình có thể hiểu được thú ngữ, hơn nữa không chỉ có hắn nghe thú ngữ thành tiếng người mà khi hắn nói, thú vật nghe lại thành thú ngữ. Trong chuyện này ắt hẳn có vấn đề. Bỗng nhiên trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh của Tiêu Hắc.
- Chẳng nhẽ là nó cho mình năng lực này?
Hồi tưởng lại những ký ức vào sáng nay, Chu Hiểu Xuyên càng cảm thấy có quan hệ với Tiểu Hắc. Trải qua một phen khiếp sợ, Chu Hiểu Xuyên bắt đầu tiếp nhận nỗi bất hạnh này, tự mình trao đổi với chim chóc, chó mèo.
" Mình dẫu sao cũng hiểu được một ngôn ngữ đặc thù mà không khoe ra một chút thì quả thực quá lãng phí sao? Còn về phần tại sao mình lại có năng lực này, chờ lúc về đến nhà, chỉ cần hỏi Tiểu Hắc không phải sẽ biết sao? Đằng nào mình cũng có thể nói chuyện với chúng mà." Sau một phen trao đổi với đám thú mèo Chu Hiểu Xuyên thầm nghĩ. Cũng từ miệng chúng nó mà hắn biết được các loại động vật này đều dùng một loại ngôn ngữ phô thông chuyên dụng. Nó không giống như tiếng kêu bình thường mà ta hay nghe thấy, mà đó là một đoạn âm thanh giống như sóng siêu âm hoặc loại âm thanh thấp dưới mức ta nghe thấy. Kỳ thật, hàng triệu triệu năm trước, con người có thể hiểu được tiếng muôn thú, nhưng dần dần xã hội con người phát triển vượt bậc cũng đã dần dần quên đi thú ngữ. Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên lại có chút nghi hoặc, chẳng nhẽ là do mình đã bị biến đổi gien? Nhưng nếu gien ngôn ngữ bị biến đổi thì chỉ có mình hiểu được chúng nó nói thôi chứ, tại sao chúng cũng có thể tự hiểu được tiếng mình nói?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hiểu Xuyên thở dài nói, hắn đưa tay xoa xoa nhẹ hai huyệt ở thái dương, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Ngoại trừ những chuyện hắn cần biết từ đám chim chóc, chó mèo kia, hắn cũng biết được một số sự việc khác trong chợ chim cá cảnh này mà người khác không biết được. Ví dụ như: Có một ông chủ của cửa hàng Thủy Tộc nào đó đang thầm mếm một tiểu muội ở cửa hàng đối diện, hay như một ông chủ cửa hàng bán bò sát nào đó không thích làm đàn ông chỉ khoái làm đàn bà….Nói thật càng nghe Chu Hiểu Xuyên càng thấy đám chim chó mèo này buôn chuyện tốt thật đấy, tin tức mà chúng có được thì con người muốn có cũng cũng rất khó. Xem ra, dùng ‘Cẩu Tử đội’ để hình dung đám phóng viên quả thật là rất chuẩn nha. Chu Hiểu Xuyên cũng tò mò hỏi xem bọn chúng có hiểu ngôn ngữ con người không thì chúng nó trả lời là:
- Ngôn ngữ các ngươi quá phức tạp, bọn ta nếu sinh hoạt lâu với các ngươi cũng chỉ miễn cưỡng hiểu được vài câu đơn giản mà thôi. Ta nói thật, bọn ta rất tò mò tại sao nhân loại các ngươi lại thích dùng những ngôn ngữ phức tạp đến như vậy? Đây không phải là tự làm cho chính mình đau đầu sao?
Đối với chuyện này, Chu Hiểu Xuyên chỉ cười khổ nói:
- Các ngươi có biết không, nếu các ngươi mà đi thu thập tin tức tình báo thì quả là rất bá đạo đó…
Trong lúc trao đổi với động vật, thời gian thấm thoắt trôi đi.
(1)scrubs: một loại trang phục của của y tá.
- Aaaaaaaaa…..!
Chu Hiểu Xuyên thét lớn làm hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển nhảy dựng lên. Họ tưởng hắn lại phát bệnh rồi, nhanh chóng chạy tới dìu hắn lên hỏi dồn dập:
- Hiểu Xuyên (Chu ca) không sao chứ? Có phải trong người vẫn chưa khỏe không? Hay là lại muốn xỉu lần nữa?
Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng bình tĩnh hơn, ngồi bệt xuống đất chỉ tay vào Sa Tử, run run nói:
- Nó…Nó vừa mới nói tiếng người! Hai người không nghe thấy gì sao?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đưa mắt nhìn nhau:
- Nói tiếng ngươi? Ai? Sa Tử sao?
- Làm sao có thể chứ, nó chỉ là một con mèo thôi mà!
Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc nhìn hai người:
- Hai người…hai người chẳng nhẽ không nghe thấy gì sao? Lúc nãy rõ ràng nó vừa nói mà! Nó bảo phải gọi nó là Sa Cát nữ vương bệ hạ.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, thần sắc lo lắng lại càng tăng thêm, đồng thanh nói:
- Chẳng lẽ Hiểu Xuyên (Chu ca) bị cảm nắng mà sinh ra ảo giác sao? Có muốn sang phòng khám bênh cạnh khám một chút không?
- Bị cảm nắng mà cũng sinh ra ảo giác sao? Ách! Có lẽ là như vậy…
Chu Hiểu Xuyên có chút do dự, nhìn phản ứng của hai người thì có lẽ họ không nghe thấy Sa Tử nói gì. Vậy xem ra chắc do mình bị cảm nắng sinh ra ảo giác thật. Nhưng đúng lúc đó, Sa Tử mang vẻ mặt đầy tò mò chạy đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Ai ya! Trẫm không nghe nhầm chứ? Tên nhân loại này lại có thể hiểu được thú ngữ sao?
Chu Hiểu Xuyên lại hoảng sợ, vội vàng chỉ vào nó nói:
- Nó lại nó chuyện kìa, hai người không nghe thấy gì sao? Không nghe thấy gì sao?
Hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển lại quay đầu nhìn nhau lần nữa.
- Hiểu Uyển, em ở lại trông phòng khám, chị đưa Hiểu Xuyên sang phòng khám bên kia xem thế nào.
Nói xong, Lý Vũ Hàm không cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hội kháng nghị, đã mạnh mẽ lôi hắn dậy, kéo sang phòng khám bên cạnh. Sa Tử cũng gắt gao bám theo phía sau bọn họ, kêu meo meo không ngừng. Bất quá, tiếng kêu meo meo đó lọt vào tai Chu Hiểu Xuyên lại biến thành ngôn ngữ loài người:
- Nhân loại, trả lời trẫm, sao ngươi có thể hiểu được thú ngữ hả? Trả lời trẫm mau….
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra không?" Chu Hiểu Xuyên thầm hét lên trong lòng. Một lát sau, hắn ngồi trong phòng khám kế bên, trên chiếc ghê truyền dịch, vẻ mặt như đã bị tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì trừ lúc hắn vào phòng truyền dịch có mỗi con chim diễm lệ ra, thì hiện tại cứ trước hắn có không dưới mười con chó, mèo các loại. Nhưng vô luận có là chó mèo hay chim đều mở to mắt ra nhìn hắn khiến cho hắn cảm giác như mình là một loài động vật đặc biệt được ghi trong sách đỏ và đang được bảo vệ trong vườn thú trước bao nhiêu ánh mắt tò mò của du khách thập phương. Chẳng qua du khác lại là một đám cho mèo các loại thật khiến hắn không chịu nổi… Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy mấy con vật này ngẫu nhiên phát ra một vài tiếng kêu mà thôi, còn Chu Hiểu Xuyên nghe lại thành những tiếng nói của con người mà bọn cúng lại còn không ngừng tiến hành ném bom ngôn ngữ với hắn. Bọn nó đều được Sa Tử triệu tập đến với mục đích hỏi cung, chúng lải nhải liên tục vào tay hắn một vấn đề:
- Làm sao một nhân loại như ngươi lại có thể hiểu được thú ngữ chứ ?
- Ta cũng muốn biết tại sao ta hiểu được thú ngữ lắm…
Chu Hiểu Xuyên cau mày, than thở nói:
- Từ nhỏ đến lớn, tiếng Anh ta học còn chưa đủ qua tiêu chuẩn, sao ta biết đột nhiên lại hiểu được một ngôn nhữ đặc thù như vậy chứ! Nghe nhầm…Đúng vậy, tất cả chuyện này đều là nghe nhầm, là do bị cảm nắng mà sinh ra thôi!
- Anh than thở cái gì đó?
Một cô gái tầm mười mấy tuổi mặc bộ scrubs(1) màu hồng, bộ dáng đáng yêu hoạt bát, tay cầm một lọ nước muối, nhanh nhẹn thay cho Chu Hiểu Xuyên, sau đó lại tò mò hỏi:
- Không nghĩ anh được nhiều động vật quý như vậy, đến khi sinh bệnh phải truyền nước thì chúng nó lại chủ động đến thăm sức khỏe kìa. Ây! Em hỏi rốt cuộc anh làm thế nào mà có thể xây dựng cảm tình được với chúng nó vậy?
Chu Hiểu Xuyên căn bản không có nghe tiểu y tá đang nói gì bởi lúc này có một con chó quý màu trắng đột nhiên liếc mắt xuống dưới váy nàng y tá một chút, nói lên một câu thú ngữ:
- Màu trắng viền đen.
- Màu trắng viền đen?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, nó đang nói quái gì vậy? Mặc dù Chu Hiểu Xuyên nói hơi nhỏ nhưng tiểu y tá kia vẫn nghe rõ rành mạch, nhất thời trên hai má đáng yêu của nàng đỏ bừng lên đầy vẻ xấu hổ.
- Sắc lang!
Tiểu y tá chửi một câu, bộ ngực cứ phập phồng thật khiến người ta mê mẩn. Có lẽ cảm thấy mắng một câu chưa đủ, nàng giương tay lên tát cho Chu Hiểu Xuyên một phát lúc này mới, trề môi ra xoay người tức giận bỏ đi. Đột nhiên được tặng một cái tát miễn phí thì cho dù Chu Hiểu Xuyên có chút bấn loạn cũng hiểu được cái màu trắng viền đen kia là cái gì. Vừa bị mắng là sắc lang không biết xấu hổ, vừa được ăn táng khiến Chu Hiểu Xuyên xác nhận là mình không có bị ảo giác nghe nhầm. Dù sao thì tiểu y tá cũng ra tay hết sức tát cho hắn một phát đỏ cả mặt lên cơ mà. Đám chó mèo vây quanh hắn thấy hắn gặp họa thì cười nghiêng ngả. Chẳng qua tiếng cười thì chỉ có Chu Hiểu Xuyên nghe hiểu, còn người khác thì chỉ nghe thấy tiếng chó mèo kếu meo meo gâu gâu nhức cả đầu. Chu Hiểu vẫn không hiểu tại sao mình có thể hiểu được thú ngữ, hơn nữa không chỉ có hắn nghe thú ngữ thành tiếng người mà khi hắn nói, thú vật nghe lại thành thú ngữ. Trong chuyện này ắt hẳn có vấn đề. Bỗng nhiên trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh của Tiêu Hắc.
- Chẳng nhẽ là nó cho mình năng lực này?
Hồi tưởng lại những ký ức vào sáng nay, Chu Hiểu Xuyên càng cảm thấy có quan hệ với Tiểu Hắc. Trải qua một phen khiếp sợ, Chu Hiểu Xuyên bắt đầu tiếp nhận nỗi bất hạnh này, tự mình trao đổi với chim chóc, chó mèo.
" Mình dẫu sao cũng hiểu được một ngôn ngữ đặc thù mà không khoe ra một chút thì quả thực quá lãng phí sao? Còn về phần tại sao mình lại có năng lực này, chờ lúc về đến nhà, chỉ cần hỏi Tiểu Hắc không phải sẽ biết sao? Đằng nào mình cũng có thể nói chuyện với chúng mà." Sau một phen trao đổi với đám thú mèo Chu Hiểu Xuyên thầm nghĩ. Cũng từ miệng chúng nó mà hắn biết được các loại động vật này đều dùng một loại ngôn ngữ phô thông chuyên dụng. Nó không giống như tiếng kêu bình thường mà ta hay nghe thấy, mà đó là một đoạn âm thanh giống như sóng siêu âm hoặc loại âm thanh thấp dưới mức ta nghe thấy. Kỳ thật, hàng triệu triệu năm trước, con người có thể hiểu được tiếng muôn thú, nhưng dần dần xã hội con người phát triển vượt bậc cũng đã dần dần quên đi thú ngữ. Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên lại có chút nghi hoặc, chẳng nhẽ là do mình đã bị biến đổi gien? Nhưng nếu gien ngôn ngữ bị biến đổi thì chỉ có mình hiểu được chúng nó nói thôi chứ, tại sao chúng cũng có thể tự hiểu được tiếng mình nói?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hiểu Xuyên thở dài nói, hắn đưa tay xoa xoa nhẹ hai huyệt ở thái dương, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Ngoại trừ những chuyện hắn cần biết từ đám chim chóc, chó mèo kia, hắn cũng biết được một số sự việc khác trong chợ chim cá cảnh này mà người khác không biết được. Ví dụ như: Có một ông chủ của cửa hàng Thủy Tộc nào đó đang thầm mếm một tiểu muội ở cửa hàng đối diện, hay như một ông chủ cửa hàng bán bò sát nào đó không thích làm đàn ông chỉ khoái làm đàn bà….Nói thật càng nghe Chu Hiểu Xuyên càng thấy đám chim chó mèo này buôn chuyện tốt thật đấy, tin tức mà chúng có được thì con người muốn có cũng cũng rất khó. Xem ra, dùng ‘Cẩu Tử đội’ để hình dung đám phóng viên quả thật là rất chuẩn nha. Chu Hiểu Xuyên cũng tò mò hỏi xem bọn chúng có hiểu ngôn ngữ con người không thì chúng nó trả lời là:
- Ngôn ngữ các ngươi quá phức tạp, bọn ta nếu sinh hoạt lâu với các ngươi cũng chỉ miễn cưỡng hiểu được vài câu đơn giản mà thôi. Ta nói thật, bọn ta rất tò mò tại sao nhân loại các ngươi lại thích dùng những ngôn ngữ phức tạp đến như vậy? Đây không phải là tự làm cho chính mình đau đầu sao?
Đối với chuyện này, Chu Hiểu Xuyên chỉ cười khổ nói:
- Các ngươi có biết không, nếu các ngươi mà đi thu thập tin tức tình báo thì quả là rất bá đạo đó…
Trong lúc trao đổi với động vật, thời gian thấm thoắt trôi đi.
(1)scrubs: một loại trang phục của của y tá.
/149
|