Đến tận hơn mười giờ tối, Chu Hiểu Xuyên cùng với Tiểu Hắc và Lão Quy mới về đến nhà. Rửa mặt xong rồi đổi bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, Chu Hiểu Xuyên kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Tiểu Hắc, nhìn nó vài lần rồi mới hỏi:
- Tiểu Hắc, mày… rốt cuộc là loại động vật nào?
Tuy rằng ngoại hình nó chỉ đơn thuần là giống chó Điền Viên của Tàu nhưng nhìn cái cách mà nó ra lệnh cho đám thú vật, có thể thấy rằng thân phận của nó không hề đơn giản. Bất quá Chu Hiểu Xuyên ngay lập tức thất vọng chính bởi Tiểu Hắc vẫn không nghe hiểu lời hắn nói, nó chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi rồi nằm xuống sàn nghỉ theo bản năng. Từ lúc nó ra lệnh cho đám thú đó đến, tựa hồ việc đó đã rút hết hoàn toàn sức lực của nó, khiến nó luôn luôn ở trong trạng thái mệt mỏi. Chu Hiểu Xuyên nhíu mày khó hiểu:
- Kỳ quái, sao lúc này mày lại không hiểu điều tao nói chứ? Khi nãy không phải là hai chúng ta đã trao đổi thành công rồi sao?
Bất quá hiện Chu Hiểu Xuyên lại rất muốn nhanh chóng cởi bỏ được thắc mắc trong lòng nên không cam chịu thất bại như vậy, hắn liền dùng các phương pháp để có thể trao đổi được với Tiểu Hắc, nhưng kết quả nhận được lại là sự thật vọng vô cùng bởi toàn bộ các phương pháp hắn có thể đều đã thất bại. Lại thất bại thêm một lần nữa, hắn chỉ có thể lắc đầu than nhẹ:
- Thôi ! Xem ra hôm nay không thể trao đổi với nhau được cái gì rồi, để sau này hãy tính vậy. Ài! Không hiểu tại sao mà vừa nãy có thể trao đổi được mà gì lại không được nữa nhỉ?
Vừa than, hắn vừa nhìn Tiểu Hắc, lâm vào trầm tư. Lão Quy nằm úp sấp ở trên bàn cũng muốn nói vài câu với Tiểu Hắc nhưng nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên như thế chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua ý nghĩ này, âm thầm nghĩ: “Xem ra dùng lời nói để lấy lòng Tiểu Hắc là không được, ta phải dùng hành động thực tế.”
Sau khi thấy được Tiểu Hắc phát ra cỗ khí thế của vua bách thú ở trên người thì Lão Quy liền ra quyết định nịnh bợ trong đầu, thậm chí nó còn thường xuyên vọng tưởng một dâm ý ở trong lòng: “Trong thần thoại ngày xưa, Long cung ở dưới đáy biển hay có Quy thừa tướng. Nếu ta nịnh bợ lấy lòng Tiểu Hắc thành, không chừng với học thức phong phú tao nghệ cao thâm của mình thì mình không làm được chức Quy thừa tướng cũng có thể làm chức Hàn Lâm đại học sĩ cũng nên…
Trong khoảng thời gian này Chu Hiểu Xuyên cùng với Tiểu Hắc và Lão Quy đều lâm vào trong suy nghĩ của riêng mình nên không phát ra một tiếng động nào, làm căn phòng trở nên yên lặng, không khí có chút nặng nề. Không khí này kéo dài chừng mười phút đồng hồ thì bên ngoài truyền đến một loạt những tiếng đập cửa kéo Chu Hiểu Xuyên từ trong trầm tư trở về với thực tại.
- Ai đó?
Chu Hiểu Xuyên nghĩ không ra, đã muộn thế này rồi còn ai đến tìm hắn nữa chứ. Hắn đành đứng dậy ra mở cửa phòng.
- A, tại sao là cô?
Mở cửa ra nhìn thấy người ngoài gõ cửa, Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngẩn người, kinh ngạc hô lên. Ngoài cửa chính là Trương Ngả Gia đang dùng vẻ mặt phụng phịu nhìn hắn.
- Trương tiểu thư, đã muộn thế này cô tới tìm tôi có chuyện gì không?
Chu Hiểu Xuyên liền hỏi. Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ Trương ngả gia tại sao đã trễ thế này còn chạy đến tìm hắn. Trương Ngả Gia trả lời lại một câu có chút ngoài ý muốn của Chu Hiểu Xuyên:
- A! Là như vậy, tại tôi thấy anh hôm nay không có đến luyện đàn nên muốn hỏi thăm thôi.
Trên thực tế Trương Ngả Gia sở dĩ muộn thế này còn đến tìm Chu Hiểu Xuyên cũng không phải bởi vì nàng quan tâm đến hắn mà là ngày mai sư phụ nàng muốn bản nhạc Tự Nhiên kia. Mặc dù Trương Ngả Gia không cho rằng Chu Hiểu Xuyên chính là tác giả bản nhạc đó, nhưng có thể khẳng định Chu Hiểu Xuyên có quan hệ không đơn giản với tác giả bản nhạc kia, bằng không đối phương cũng sẽ không đem bản nhạc tuyệt vời như thế truyền cho hắn. Vốn Trương Ngả Gia tính hừa dịp Chu Hiểu Xuyên ở nhà ông nàng luyện đàn thì sẽ hỏi hắn, nhưng không ngờ rằng hôm nay hắn không hề đến luyện đàn khiến kế hoạch của nàng bị phá sản. Không cam lòng như vậy nên Trương Ngả Gia trước khi Chu Hiểu Xuyên về thì nàng đã nhiều lần chạy qua gõ cửa nhưng không có ai ở nhà cho đến tận bây giờ mới gặp được hắn. Trong khi chờ Chu Hiểu Xuyên về, Trương Ngả Gia đã ngồi trong nhà nghĩ thông suốt việc nếu như nàng tùy tiện mở miệng nói muốn gặp tác giả bản nhạc kia thì sẽ bị Chu Hiểu Xuyên từ chối thẳng thừng ngay. Dù sao nàng không có giao tình gì với Chu Hiểu Xuyên, không tại Trương đại gia thì căn bản chỉ là hai người xa lạ. Dưới tình huống như thế Trương Ngả Gia tính lấy đề tài ca khúc ‘Đường cứu quốc’ ra lôi kéo Chu Hiểu Xuyên tán gẫu vài câu sau đó tìm cơ hội nói về chủ đề kia. Dùng cách như vậy thì xác suất thành công cao sẽ hơn so với việc tùy tiện mở miệng nói. Chu Hiểu Xuyên cũng không biết trong lòng Trương Ngả Gia tính toán như thế, hắn còn ngây thơ tưởng rằng đối phương thật sự đang quan tâm tời mình, nhịn không được thầm nghĩ: “Không ngờ rằng Trương Ngả Gia nhìn qua có chút lạnh nhạt rất khó gần nhưng thực tế lại không phải như vậy…”
Đồng thời hắn cũng cười hồi đáp:
- Tôi còn tưởng rằng cô tới tìm tôi muộn thế này là do có việc gì gấp, nguyên lai là chuyện này. Cũng tại tôi hôm qua quên không nói cho cô biết từ hôm nay trở đi tôi sẽ không luyện Piano nữa. A! Đúng rồi! Tôi còn phải cảm tạ cô mấy ngày qua đã cho tôi mượn đàn Piano tập nhờ đấy…
- Anh nói cái gì? Anh không luyện đàn Piano nữa? Tại … tại sao?
Trương Ngả Gia không thể nào ngờ Chu Hiểu Xuyên lại nói không luyện Piano nữa. Nàng nhất thời nóng nảy, không đợi Chu Hiểu Xuyên nói dứt lời vội vàng hỏi. Hiện tại nàng đã hồn nhiên quên mất mục đích nàng đến tìm Chu Hiểu Xuyên để làm gì, lúc này nàng chỉ muốn biết tại sao Chu Hiểu Xuyên đột nhiên lại từ bỏ luyện Piano. Ba năm về trước, sau cái chuyện thương tâm kia, Trương Ngả Gia đã đem toàn bộ tâm tư vào đàn Piano để có thể dùng âm nhạc an ủi chính mình, cũng là để giúp nàng quên đi cái chuyện đau buồn ấy. Bới vì thế nên nàng rất là cố chấp trên lĩnh vực Piano có thể dùng từ ‘hoang tưởng’ để hình dung. Đó chính là nguyên nhân tại sao nàng lại kích động đến thế.
- À…
Chu Hiểu Xuyên không ngờ rằng sau khi Trương Ngả Gia nghe câu trả lời lại phản ứng kịch liệt như thế, sửng sốt hồi đáp:
- Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là do tôi không muốn học nữa thôi. Dù sao tôi cũng không có thiên phú ở lĩnh vực này.
- Không có thiên phú?
- Tiểu Hắc, mày… rốt cuộc là loại động vật nào?
Tuy rằng ngoại hình nó chỉ đơn thuần là giống chó Điền Viên của Tàu nhưng nhìn cái cách mà nó ra lệnh cho đám thú vật, có thể thấy rằng thân phận của nó không hề đơn giản. Bất quá Chu Hiểu Xuyên ngay lập tức thất vọng chính bởi Tiểu Hắc vẫn không nghe hiểu lời hắn nói, nó chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi rồi nằm xuống sàn nghỉ theo bản năng. Từ lúc nó ra lệnh cho đám thú đó đến, tựa hồ việc đó đã rút hết hoàn toàn sức lực của nó, khiến nó luôn luôn ở trong trạng thái mệt mỏi. Chu Hiểu Xuyên nhíu mày khó hiểu:
- Kỳ quái, sao lúc này mày lại không hiểu điều tao nói chứ? Khi nãy không phải là hai chúng ta đã trao đổi thành công rồi sao?
Bất quá hiện Chu Hiểu Xuyên lại rất muốn nhanh chóng cởi bỏ được thắc mắc trong lòng nên không cam chịu thất bại như vậy, hắn liền dùng các phương pháp để có thể trao đổi được với Tiểu Hắc, nhưng kết quả nhận được lại là sự thật vọng vô cùng bởi toàn bộ các phương pháp hắn có thể đều đã thất bại. Lại thất bại thêm một lần nữa, hắn chỉ có thể lắc đầu than nhẹ:
- Thôi ! Xem ra hôm nay không thể trao đổi với nhau được cái gì rồi, để sau này hãy tính vậy. Ài! Không hiểu tại sao mà vừa nãy có thể trao đổi được mà gì lại không được nữa nhỉ?
Vừa than, hắn vừa nhìn Tiểu Hắc, lâm vào trầm tư. Lão Quy nằm úp sấp ở trên bàn cũng muốn nói vài câu với Tiểu Hắc nhưng nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên như thế chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua ý nghĩ này, âm thầm nghĩ: “Xem ra dùng lời nói để lấy lòng Tiểu Hắc là không được, ta phải dùng hành động thực tế.”
Sau khi thấy được Tiểu Hắc phát ra cỗ khí thế của vua bách thú ở trên người thì Lão Quy liền ra quyết định nịnh bợ trong đầu, thậm chí nó còn thường xuyên vọng tưởng một dâm ý ở trong lòng: “Trong thần thoại ngày xưa, Long cung ở dưới đáy biển hay có Quy thừa tướng. Nếu ta nịnh bợ lấy lòng Tiểu Hắc thành, không chừng với học thức phong phú tao nghệ cao thâm của mình thì mình không làm được chức Quy thừa tướng cũng có thể làm chức Hàn Lâm đại học sĩ cũng nên…
Trong khoảng thời gian này Chu Hiểu Xuyên cùng với Tiểu Hắc và Lão Quy đều lâm vào trong suy nghĩ của riêng mình nên không phát ra một tiếng động nào, làm căn phòng trở nên yên lặng, không khí có chút nặng nề. Không khí này kéo dài chừng mười phút đồng hồ thì bên ngoài truyền đến một loạt những tiếng đập cửa kéo Chu Hiểu Xuyên từ trong trầm tư trở về với thực tại.
- Ai đó?
Chu Hiểu Xuyên nghĩ không ra, đã muộn thế này rồi còn ai đến tìm hắn nữa chứ. Hắn đành đứng dậy ra mở cửa phòng.
- A, tại sao là cô?
Mở cửa ra nhìn thấy người ngoài gõ cửa, Chu Hiểu Xuyên không khỏi ngẩn người, kinh ngạc hô lên. Ngoài cửa chính là Trương Ngả Gia đang dùng vẻ mặt phụng phịu nhìn hắn.
- Trương tiểu thư, đã muộn thế này cô tới tìm tôi có chuyện gì không?
Chu Hiểu Xuyên liền hỏi. Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ Trương ngả gia tại sao đã trễ thế này còn chạy đến tìm hắn. Trương Ngả Gia trả lời lại một câu có chút ngoài ý muốn của Chu Hiểu Xuyên:
- A! Là như vậy, tại tôi thấy anh hôm nay không có đến luyện đàn nên muốn hỏi thăm thôi.
Trên thực tế Trương Ngả Gia sở dĩ muộn thế này còn đến tìm Chu Hiểu Xuyên cũng không phải bởi vì nàng quan tâm đến hắn mà là ngày mai sư phụ nàng muốn bản nhạc Tự Nhiên kia. Mặc dù Trương Ngả Gia không cho rằng Chu Hiểu Xuyên chính là tác giả bản nhạc đó, nhưng có thể khẳng định Chu Hiểu Xuyên có quan hệ không đơn giản với tác giả bản nhạc kia, bằng không đối phương cũng sẽ không đem bản nhạc tuyệt vời như thế truyền cho hắn. Vốn Trương Ngả Gia tính hừa dịp Chu Hiểu Xuyên ở nhà ông nàng luyện đàn thì sẽ hỏi hắn, nhưng không ngờ rằng hôm nay hắn không hề đến luyện đàn khiến kế hoạch của nàng bị phá sản. Không cam lòng như vậy nên Trương Ngả Gia trước khi Chu Hiểu Xuyên về thì nàng đã nhiều lần chạy qua gõ cửa nhưng không có ai ở nhà cho đến tận bây giờ mới gặp được hắn. Trong khi chờ Chu Hiểu Xuyên về, Trương Ngả Gia đã ngồi trong nhà nghĩ thông suốt việc nếu như nàng tùy tiện mở miệng nói muốn gặp tác giả bản nhạc kia thì sẽ bị Chu Hiểu Xuyên từ chối thẳng thừng ngay. Dù sao nàng không có giao tình gì với Chu Hiểu Xuyên, không tại Trương đại gia thì căn bản chỉ là hai người xa lạ. Dưới tình huống như thế Trương Ngả Gia tính lấy đề tài ca khúc ‘Đường cứu quốc’ ra lôi kéo Chu Hiểu Xuyên tán gẫu vài câu sau đó tìm cơ hội nói về chủ đề kia. Dùng cách như vậy thì xác suất thành công cao sẽ hơn so với việc tùy tiện mở miệng nói. Chu Hiểu Xuyên cũng không biết trong lòng Trương Ngả Gia tính toán như thế, hắn còn ngây thơ tưởng rằng đối phương thật sự đang quan tâm tời mình, nhịn không được thầm nghĩ: “Không ngờ rằng Trương Ngả Gia nhìn qua có chút lạnh nhạt rất khó gần nhưng thực tế lại không phải như vậy…”
Đồng thời hắn cũng cười hồi đáp:
- Tôi còn tưởng rằng cô tới tìm tôi muộn thế này là do có việc gì gấp, nguyên lai là chuyện này. Cũng tại tôi hôm qua quên không nói cho cô biết từ hôm nay trở đi tôi sẽ không luyện Piano nữa. A! Đúng rồi! Tôi còn phải cảm tạ cô mấy ngày qua đã cho tôi mượn đàn Piano tập nhờ đấy…
- Anh nói cái gì? Anh không luyện đàn Piano nữa? Tại … tại sao?
Trương Ngả Gia không thể nào ngờ Chu Hiểu Xuyên lại nói không luyện Piano nữa. Nàng nhất thời nóng nảy, không đợi Chu Hiểu Xuyên nói dứt lời vội vàng hỏi. Hiện tại nàng đã hồn nhiên quên mất mục đích nàng đến tìm Chu Hiểu Xuyên để làm gì, lúc này nàng chỉ muốn biết tại sao Chu Hiểu Xuyên đột nhiên lại từ bỏ luyện Piano. Ba năm về trước, sau cái chuyện thương tâm kia, Trương Ngả Gia đã đem toàn bộ tâm tư vào đàn Piano để có thể dùng âm nhạc an ủi chính mình, cũng là để giúp nàng quên đi cái chuyện đau buồn ấy. Bới vì thế nên nàng rất là cố chấp trên lĩnh vực Piano có thể dùng từ ‘hoang tưởng’ để hình dung. Đó chính là nguyên nhân tại sao nàng lại kích động đến thế.
- À…
Chu Hiểu Xuyên không ngờ rằng sau khi Trương Ngả Gia nghe câu trả lời lại phản ứng kịch liệt như thế, sửng sốt hồi đáp:
- Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là do tôi không muốn học nữa thôi. Dù sao tôi cũng không có thiên phú ở lĩnh vực này.
- Không có thiên phú?
/149
|