Tiếc là cuối cùng Ngôn Vũ đã phải thất vọng, hắn không thể phát hiện ra chút sợ hãi nào trên khuôn mặt Chu Hiểu Xuyên.
“Thằng ranh này đúng là chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ! Để coi, một lát sau mày còn bình tĩnh được như thế này nữa không? Có khi lúc đó còn sợ đến mức run cầm cập ấy chứ! Ha… ha… ha…” Ngôn Vũ cười lạnh trong lòng.
- Chu Hiểu Xuyên, anh đừng có đứng đây quấy rồi nữa, đi đi nhanh lên!
Lâm Thanh Huyên đứng ra nói hộ cho Chu Hiểu Xuyên. Ai ai nghe lời nàng nói cũng đều nhận ra được đằng sau lời có vẻ trách cứ đó là một sự quan tâm. Ngôn Vũ măc dù khá ngang ngược nhưng cũng chả phải là kẻ não phẳng, hiển nhiên có thể nghe ra được. Điều đó làm hắn càng thêm căm thù, nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Dám cua gái của ông? Hừ! Cứ chờ xem đến khi mày bị đá vào trại giam thì ông mày sẽ tra tấn mày thế nào đây!”
Chu Hiểu Xuyên nhìn Ngôn Vũ không chút sợ sệt, ngược lại còn trừng mắt nhìn.
- Cô yên tâm, tôi không có quấy rối gì đâu.
Chu Hiểu Xuyên quay lại mỉm cười với Lâm Thanh Huyên, sau đó móc cái Qmobie già cỗi trong túi ra, giơ lên trước mặt Ngôn Vũ:
- Những lời anh nói đều được tôi ghi âm lại, nếu anh dám quỵt thì tôi sẽ up đoạn ghi âm này lên inte!
Ngôn Vũ khinh thường hừ lạnh một tiếng, bỗng nhớ ra cái gì đó vội nói:
- Nếu anh không làm được thì hãy xóa đoạn ghi âm này đi!
- Không thành vấn đề!
- Có nhiều người chứng kiến như vậy chắc anh cũng chả dám quỵt đâu!
Sau vài lời qua tiếng lại, Ngôn Vũ mới bắt đầu thúc dục:
- Được rồi! Anh đừng có câu giờ nữa, mau đem cái “Cao kiến” của anh ra nói đi
Chu Hiểu Xuyên cũng không tiếp tục lãng phĩ thời gian nữa, lập tức đem những gì con chuột lang kia đã nói để kể lại cho mọi người. Đương nhiên là những tình tiết vụ án được hắn phân tích rất tỷ mỷ, làm người nghe không biết hắn đang dẫn giải tình tiết hay đang thuật lại vụ án nữa. Chu Hiểu Xuyên làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, bởi hắn làm sao dám bảo là mọi thứ đều là do con chuột lang được nuôi ở đây nói cho chứ. Nếu hắn mà hé răng một cái là được đưa vào trại tâm thần tịnh dưỡng vài tháng ngay. Sau khi nghe xong, Lâm Thanh Huyên không khỏi nhíu mày suy tư nói:
- Anh nói là nạn nhân bị chuốc say sau đó bị hung thủ đưa về phòng ngủ, rồi đẩy xuống từ cửa sổ để dàn dựng cảnh tự tử ư?
“Bốp…Bốp…Bốp”. Phía sau bỗng truyền đến tiếng vỗ tay. Mọi người đều quay lại nhìn ai là người vỗ tay thì lập tức đều ngẩn người ra, bởi vì người vỗ tay chính là Ngôn Vũ. Tất nhiên là bao giờ có cái chuyện Ngôn Vũ dễ dàng nhận thua vì vài ba câu nói miệng thế này được. Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, Ngôn Vũ mới ngừng vỗ tay, khinh thường nói:
- Diễn thuyết của anh quả thực hết sức thú vị, hết sức lôi quấn. Anh mà không đi làm nhà tiểu thuyết thì rất đáng tiếc cho nền văn học nước nhà. Bất quá những thứ dãi dài dài mà anh vừa nói xong cũng chỉ là nói mồm mà thôi, thậm chí chả có chút căn cứ nào cả. Chỉ cần anh phịa bừa ra một cấu chuyện nghe có vẻ xuôi tai là anh nghĩ cảnh sát chúng tôi sẽ nghe theo anh đi bắt một người nào đó làm hung thủ sao? Ha… ha… Nực cười, quả thực quá nực cười! Anh cho rằng tôi là ai? Là đứa trẻ ba tuổi sao? Theo tôi thấy thì kể cả trẻ ba tuổi không thể tin được cái câu chuyện này. Có lẽ tôi thắng rồi! Anh cấp chứng minh thư để tôi đăng ký hộ khẩu tạm trú trong tù giam thôi. Yên tâm, ở trong đó sống tốt lắm, cơm, canh, điện, nước, chuột, gián đủ cả…
Dứt lời, Ngôn Vũ giơ cong tay lên, làm bộ muốn còng tay Chu Hiểu Xuyên lại.
- Đợi đã.
Chu Hiểu Xuyên quát lên. Ngôn Vũ nghe vẫn cười lạnh liên tục:
- Sao? Anh tính quỵt à?
Hiện tại vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tư muốn bật cười:
- Không phải là tôi muốn quỵt, tôi có nói câu nào như vậy đâu…
Ngôn Vũ liền hiểu theo ý khác:
- Vậy à? Hiện tại anh mới chịu xin lỗi tôi không thấy quá muộn rồi sao? Hừ! Quá muộn rồi!
- Người cần nói xin lỗi là anh chứ không phải tôi!
Chu Hiểu Xuyên lập tức bật lại luôn, không phải xoắn xổ gì hết, tiếp tục quay về phía Lâm Thanh Huyên và những cảnh sát khác nói:
- Không biết các người có phát hiện ra hay không, tuy rằng hung thủ đã tạo dựng hiện trường giả nhưng vẫn để lại những điểm đáng ngờ.
- Điểm đáng ngờ?
Lâm Thanh Huyên mỉm cười:
- Nói nghe coi.
- Không biết mấy người khi nhìn thi thể nạn nhân có phát hiện gì khác thường không? Tôi thì thấy cô ấy ăn mặc rất đẹp, giống như là sắp đi gặp bạn trai hay đi dự tiệc tùng đại loại gì đó. Nếu nàng muốn tự sát thì việc gì nàng phải ăn mặc đẹp như vậy cho mất công?
Ngôn Vũ dĩ nhiên là sẽ cương quyết đứng phía đối lập:
- Có lẽ cô muốn khi chết thì mình phải thực sự xinh đẹp…
Chu Hiểu Xuyên bình tĩnh trả lời:
- Nếu cô ấy mà muốn mình xinh đẹp khi chết thì sẽ không chọn phương pháp nhảy lầu đâu. Lúc đó máu mắt tung tóe, chả lấy đâu ra mà đẹp.
Ngôn Vũ còn muốn đâm chọt tiếp nhưng lại bị đồng nghiệp dùng ánh mắt ngăn cản. Lâm Thanh Huyên đánh giá Chu Hiểu Xuyên một phen, tựa hồ muốn nhìn thấu người nàybất quá, Lâm Thanh Huyên tự nhận chính mình chưa bao giờ nhìn thấu được vị bác sỹ thú y này:
- Nạn nhân ăn mặc quả thực có chút khả nghi. Bất quá nó vẫn chưa phải là chứng cứ xác thực, vẫn khá mờ hồ. Anh hẳn vẫn còn có những phát hiện khác đúng không? Mau nói hết ra đi!
Những cánh sát đều dâng lên một suy nghĩ mơ hồ giống với Lâm Thanh Huyên: “Có lẽ… người tên Chu Hiểu Xuyên này có thể phá án thành công cũng không biết chừng!”
Bởi vậy mà bọn họ khá mong chờ câu nói tiếp theo của Chu Hiểu Xuyên, nhưng bọn họ làm sao biết được rằng những thứ mà Chu Hiểu Xuyên đang nói đều là do hắn suy diễn ra từ con chuột đã chứng kiến từ đầu đến cuối vụ án chứ. Cùng lúc dó thì trong lòng Ngôn Vũ cũng không tự chủ được xuất hiện bối rối. Có lẽ hắn cũng cảm giác được chuyện này.
“Thằng ranh này đúng là chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ! Để coi, một lát sau mày còn bình tĩnh được như thế này nữa không? Có khi lúc đó còn sợ đến mức run cầm cập ấy chứ! Ha… ha… ha…” Ngôn Vũ cười lạnh trong lòng.
- Chu Hiểu Xuyên, anh đừng có đứng đây quấy rồi nữa, đi đi nhanh lên!
Lâm Thanh Huyên đứng ra nói hộ cho Chu Hiểu Xuyên. Ai ai nghe lời nàng nói cũng đều nhận ra được đằng sau lời có vẻ trách cứ đó là một sự quan tâm. Ngôn Vũ măc dù khá ngang ngược nhưng cũng chả phải là kẻ não phẳng, hiển nhiên có thể nghe ra được. Điều đó làm hắn càng thêm căm thù, nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Dám cua gái của ông? Hừ! Cứ chờ xem đến khi mày bị đá vào trại giam thì ông mày sẽ tra tấn mày thế nào đây!”
Chu Hiểu Xuyên nhìn Ngôn Vũ không chút sợ sệt, ngược lại còn trừng mắt nhìn.
- Cô yên tâm, tôi không có quấy rối gì đâu.
Chu Hiểu Xuyên quay lại mỉm cười với Lâm Thanh Huyên, sau đó móc cái Qmobie già cỗi trong túi ra, giơ lên trước mặt Ngôn Vũ:
- Những lời anh nói đều được tôi ghi âm lại, nếu anh dám quỵt thì tôi sẽ up đoạn ghi âm này lên inte!
Ngôn Vũ khinh thường hừ lạnh một tiếng, bỗng nhớ ra cái gì đó vội nói:
- Nếu anh không làm được thì hãy xóa đoạn ghi âm này đi!
- Không thành vấn đề!
- Có nhiều người chứng kiến như vậy chắc anh cũng chả dám quỵt đâu!
Sau vài lời qua tiếng lại, Ngôn Vũ mới bắt đầu thúc dục:
- Được rồi! Anh đừng có câu giờ nữa, mau đem cái “Cao kiến” của anh ra nói đi
Chu Hiểu Xuyên cũng không tiếp tục lãng phĩ thời gian nữa, lập tức đem những gì con chuột lang kia đã nói để kể lại cho mọi người. Đương nhiên là những tình tiết vụ án được hắn phân tích rất tỷ mỷ, làm người nghe không biết hắn đang dẫn giải tình tiết hay đang thuật lại vụ án nữa. Chu Hiểu Xuyên làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi, bởi hắn làm sao dám bảo là mọi thứ đều là do con chuột lang được nuôi ở đây nói cho chứ. Nếu hắn mà hé răng một cái là được đưa vào trại tâm thần tịnh dưỡng vài tháng ngay. Sau khi nghe xong, Lâm Thanh Huyên không khỏi nhíu mày suy tư nói:
- Anh nói là nạn nhân bị chuốc say sau đó bị hung thủ đưa về phòng ngủ, rồi đẩy xuống từ cửa sổ để dàn dựng cảnh tự tử ư?
“Bốp…Bốp…Bốp”. Phía sau bỗng truyền đến tiếng vỗ tay. Mọi người đều quay lại nhìn ai là người vỗ tay thì lập tức đều ngẩn người ra, bởi vì người vỗ tay chính là Ngôn Vũ. Tất nhiên là bao giờ có cái chuyện Ngôn Vũ dễ dàng nhận thua vì vài ba câu nói miệng thế này được. Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, Ngôn Vũ mới ngừng vỗ tay, khinh thường nói:
- Diễn thuyết của anh quả thực hết sức thú vị, hết sức lôi quấn. Anh mà không đi làm nhà tiểu thuyết thì rất đáng tiếc cho nền văn học nước nhà. Bất quá những thứ dãi dài dài mà anh vừa nói xong cũng chỉ là nói mồm mà thôi, thậm chí chả có chút căn cứ nào cả. Chỉ cần anh phịa bừa ra một cấu chuyện nghe có vẻ xuôi tai là anh nghĩ cảnh sát chúng tôi sẽ nghe theo anh đi bắt một người nào đó làm hung thủ sao? Ha… ha… Nực cười, quả thực quá nực cười! Anh cho rằng tôi là ai? Là đứa trẻ ba tuổi sao? Theo tôi thấy thì kể cả trẻ ba tuổi không thể tin được cái câu chuyện này. Có lẽ tôi thắng rồi! Anh cấp chứng minh thư để tôi đăng ký hộ khẩu tạm trú trong tù giam thôi. Yên tâm, ở trong đó sống tốt lắm, cơm, canh, điện, nước, chuột, gián đủ cả…
Dứt lời, Ngôn Vũ giơ cong tay lên, làm bộ muốn còng tay Chu Hiểu Xuyên lại.
- Đợi đã.
Chu Hiểu Xuyên quát lên. Ngôn Vũ nghe vẫn cười lạnh liên tục:
- Sao? Anh tính quỵt à?
Hiện tại vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tư muốn bật cười:
- Không phải là tôi muốn quỵt, tôi có nói câu nào như vậy đâu…
Ngôn Vũ liền hiểu theo ý khác:
- Vậy à? Hiện tại anh mới chịu xin lỗi tôi không thấy quá muộn rồi sao? Hừ! Quá muộn rồi!
- Người cần nói xin lỗi là anh chứ không phải tôi!
Chu Hiểu Xuyên lập tức bật lại luôn, không phải xoắn xổ gì hết, tiếp tục quay về phía Lâm Thanh Huyên và những cảnh sát khác nói:
- Không biết các người có phát hiện ra hay không, tuy rằng hung thủ đã tạo dựng hiện trường giả nhưng vẫn để lại những điểm đáng ngờ.
- Điểm đáng ngờ?
Lâm Thanh Huyên mỉm cười:
- Nói nghe coi.
- Không biết mấy người khi nhìn thi thể nạn nhân có phát hiện gì khác thường không? Tôi thì thấy cô ấy ăn mặc rất đẹp, giống như là sắp đi gặp bạn trai hay đi dự tiệc tùng đại loại gì đó. Nếu nàng muốn tự sát thì việc gì nàng phải ăn mặc đẹp như vậy cho mất công?
Ngôn Vũ dĩ nhiên là sẽ cương quyết đứng phía đối lập:
- Có lẽ cô muốn khi chết thì mình phải thực sự xinh đẹp…
Chu Hiểu Xuyên bình tĩnh trả lời:
- Nếu cô ấy mà muốn mình xinh đẹp khi chết thì sẽ không chọn phương pháp nhảy lầu đâu. Lúc đó máu mắt tung tóe, chả lấy đâu ra mà đẹp.
Ngôn Vũ còn muốn đâm chọt tiếp nhưng lại bị đồng nghiệp dùng ánh mắt ngăn cản. Lâm Thanh Huyên đánh giá Chu Hiểu Xuyên một phen, tựa hồ muốn nhìn thấu người nàybất quá, Lâm Thanh Huyên tự nhận chính mình chưa bao giờ nhìn thấu được vị bác sỹ thú y này:
- Nạn nhân ăn mặc quả thực có chút khả nghi. Bất quá nó vẫn chưa phải là chứng cứ xác thực, vẫn khá mờ hồ. Anh hẳn vẫn còn có những phát hiện khác đúng không? Mau nói hết ra đi!
Những cánh sát đều dâng lên một suy nghĩ mơ hồ giống với Lâm Thanh Huyên: “Có lẽ… người tên Chu Hiểu Xuyên này có thể phá án thành công cũng không biết chừng!”
Bởi vậy mà bọn họ khá mong chờ câu nói tiếp theo của Chu Hiểu Xuyên, nhưng bọn họ làm sao biết được rằng những thứ mà Chu Hiểu Xuyên đang nói đều là do hắn suy diễn ra từ con chuột đã chứng kiến từ đầu đến cuối vụ án chứ. Cùng lúc dó thì trong lòng Ngôn Vũ cũng không tự chủ được xuất hiện bối rối. Có lẽ hắn cũng cảm giác được chuyện này.
/149
|