Sau khi ăn cơm xong, Trương Ngả Gia giúp Chu Hiểu Xuyên dọn dẹp, rửa sạch bát đĩa. Sau đó lại giúp hắn quét dọn nhà cửa một lượt. Lúc này, Trương Đại Gia đang ngồi một bên, trên tay cầm bình trà nóng, lặng im quan sát hai người làm việc. Những nếp nhăn trên mặt như giãn ra, khuôn mặt tràn ngập niềm vui. Sau đó, Trương Đại Gia và Trương Ngả Gia chào ra về, lúc đó đã là hơn mười giờ khuya. Chu Hiểu Xuyên nhẩm tính thời gian, bây giờ ở bên nước Anh chắc khoảng hai giờ chiều, như vậy khả năng Lý Vũ Hàm đã thức giấc rồi, hắn liền đi tới chỗ máy vi tính, mở phần mềm chat lên. Sa Tử cũng chạy theo hóng.
- Sao rồi? Chủ nhân của ta có đang trên mạng không?
Sa Tử vội vàng hỏi. Nick của Lý Vũ Hàm vẫn đen sì.
- Chủ nhân của ngươi chưa onl.
Chu Hiểu Xuyên còn chưa nói hết câu, loa vi tính bỗng vang lên một tiếng ‘xịt’, nick của Lý Vũ Hàm chuyển từ xám sang màu vàng.
- À, đã lên mạng rồi đây.
- Cuối cùng cũng đã lên mạng!
Sa Tử đang thất vọng, vừa nghe được câu này, lập tức phấn chấn, hét lên với vẻ đầy hưng phấn:
- Nhanh lên, nhanh PM cho chủ nhân, để ta nói chuyện nào.
Thật ra, không chỉ mình Sa Tử hưng phấn, Chu Hiểu Xuyên cũng có cùng cảm giác đó. Cho nên hắn không cần phải suy nghĩ nhiều, liền mở nick của Lý Vũ Hàm ra, tiến hành gọi thoại qua mạng,Lý Vũ Hàm đồng ý trả lời cuộc gọi. Rất nhanh sau đó, một gương mặt của mỹ nhân mới ngủ dậy xuất hiện ở cửa sổ chat.
“OMG, thật là vãi @$#@#...” Vừa nhìn thấy Lý Vũ Hàm, nhất thời Chu Hiểu Xuyên không thể bình tĩnh. Bởi vì, không hiểu Lý Vũ Hàm còn mơ ngủ hay vì nguyên nhân gì khác mà lại có thể mặc đồ ngủ để chat thoại với hắn. Mà bộ đồ ngủ này lại rất quyến rũ, cổ áo xẻ thấp, WC treo trên cao quay xuống, đem mọi thứ bên trong cổ áo đến mắt Chu Hiểu Xuyên, không sót thứ gì.
“Wow, bưởi xuất ngoại có khác…. ”Chu Hiểu Xuyên cảm thấy trên cơ thể mình có phần nào đó đã rục rịch phản ứng. Sa Tử đã phát hiện ra điều này, vội vàng phi tới màn hình máy tính, dùng bàn chân bé nhỏ của nó muốn che đi mọi thứ, đồng thời lớn tiếng gào vào microphone, nhắc nhở Lý Vũ Hàm cẩn thận. Chỉ tiếc rằng, Lý Vũ Hàm nghe không hiểu gì, những lời này chỉ là một loạt tiếng ‘meo meo’ của mèo kêu mà thôi.
- Sa Tử, lâu lắm rồi mày không được gặp tao, có phải rất nhớ tao không? Tao ở bên này nhớ mày lắm…
Thì ra, Lý Vũ Hàm thấy những hành động như vậy của Sa Tử, cứ tưởng rằng nó rất nhớ nàng cho nên kêu loạn lên như vậy, chứ thực sự chả hiểu nó nói gì.
- Này này… Chị ui… Chị… Lộ hàng!
Tuy rằng trong lòng không hề muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhắc nhở Lý Vũ Hàm. Bởi vì hắt rất rõ, nếu chờ đến khi Lý Vũ Hàm phát hiện ra, mà hắn ngồi im thưởng thức, thì chắc chắn kết quả tính mạng của hắn sẽ rất thê thảm. Hiện tại nàng đang ở nước ngoài thì không sợ, nhưng đến khi nàng về nước rồi thì… Chu Hiểu Xuyên lạnh gáy, không dám nghĩ tiếp nữa.
- Lộ hàng?
Lý Vũ Hàm lặng người đi một chút, sau đó liếc mắt xuống một cái, lúc này mới giật mình. Cũng không có tiếng thét chói tai hay cái gì khác, đơn giản là cô đứng lên, lấy một cái áo khoác thể thao mặc vào, sau đó kéo khóa lên, rồi cô hướng về phía camera, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vừa rồi coi đã mắt không? Hừ, tại sao em không nhắc chị sớm một chút mà lại chờ tới bây giờ mới nói?
Chu Hiểu Xuyên ngay lập tức kêu oan:
- Em cũng mới nhìn thấy… Ơ... Không phải, Em chưa thấy gì cả, cái gì cũng chưa thấy…. (Dịch: Lòi đuôi cmnr =)))
Mặt mày Lý Vũ Hàm xám xịt hỏi:
- Thật sự không tia thấy gì?
Chu Hiểu Xuyên gật đầu như giã tỏi nói:
- Thật! So với vàng mười còn thật hơn mà!
- Thật thì được rồi!
Lúc này, vẻ mặt Lý Vũ Hàm mới có vẻ hòa hoãn, cũng không dây dưa chuyện này nữa, bắt đầu hỏi thăm về tình hình của Sa Tử và Phòng khám thú cưng. Đối với quan tâm của Lý Vũ Hàm về vấn đề này, Chu Hiểu Xuyên rất nghiêm túc trả lời. Còn Sa Tử thì đầu đến cuối ôm cái Camera, làm dáng, rất nhiều tư thế, chổng mông chổng cẳng… làm cho Lý Vũ Hàm cười ngớt không dứt.
- Em cảm thấy ngực của chị có đẹp không?
Đột nhiên nàng hỏi một câu như vậy. Chu Hiểu Xuyên không chút nghĩ ngợi, trả lời theo bản năng:
- Quả thực rất đẹp, đã to lại tròn, hơn nữa cỏn rất trắng…
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cảm thấy không tốt, vội vàng ngậm miệng lại. Tiếc rằng, lời đã nói ra không thể nuốt trở lại. Lý Vũ Hàm hừ hừ nói:
- Thế mà em dám nói là không thấy gì à? Dám lừa dối chị. Hừ… Chờ đó, đến lúc chị về rồi, chị sẽ chị em biết tay!
Nhưng mà nội dung lời nói và vẻ mặt của nàng hoàn toàn khác nhau. Vẻ mặt này, dù cho có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không thấy là nổi giận, mà nó có chút giống như là đang làm nũng hơn. Nói chuyện một lúc, hai người đang chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay thì đột nhiên Lý Vũ Hàm nhớ tới một chuyện nói:
- À! Đúng rồi. Vài ngày nữa là đến ngày thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ thú y. Em đã chuẩn bị đên đâu rồi? Chị đọc trên inte, thấy có một số tài liệu liên quan, giờ chị sẽ gửi qua cho em, em bỏ ra chút thời gian tham khảo nhé. Trong phòng khám bây giờ chỉ còn mình em là bác sĩ thôi, phải gánh vác mọi chuyện đó. Nếu không có giấy phép, trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng sau này sẽ rất phiền toái đó.
Đối với chuyện Lý Vũ Hàm tìm tư liệu tham khảo cho mình, Chu Hiểu Xuyên vô cùng cảm động, gật đầu đáp:
- Ok! Chị cứ yên tâm đi. Nhất định tôi sẽ cầm tấm giấy chứng nhận về show cho tỷ xem.
Sau khi gửi dữ liệu xong, Lý Vũ Hàm tạm biệt Sa Tử và Chu Hiểu Xuyên, sau đó log out phần mềm chat.
- A…Quên cảm ơn hắn mất rồi.
Sau khi tắt máy tính, Lý Vũ Hàm mới sực nhớ, chuyện mình cần làm thì chưa làm. Nhưng nàng lắc đầu, lầm bầm nói:
- Quên đi, lần sau cám ơn rồi giải thích với hắn cũng được. Không nghĩ tới thằng nhóc lại dám giáo huấn cha mẹ mình ở sân bay. Nhưng mà, đây cũng là điểm tốt, chính vì vậy mà cha mẹ mình mới không khua chân múa tay ngăn cản mình đi qua bên này, ngược lại còn dành cho mình nhiều sự quan tâm hơn nữa…
Nói đến đây, Lý Vũ Hàm bỗng nhớ tới lúc cha cô gọi điện qua hỏi thăm, có nói thêm một câu: “Cha cảm thấy thằng nhóc này không tệ. Con cũng lớn rồi, phải tính toán chuyện tình cảm đi. Cha thấy nó cũng có vẻ được đấy. Dù sao hai người cũng chung ngành sẽ dễ nói chuyện hơn…” Sau khi nghe những lời này, gương mặt xinh đẹp của cô nhịn không được mà đỏ bừng lên, thở phì phò nói:
- Chu Hiểu Xuyên chết tiệt, không biết cho cha mình ăn bùa ăn ngải gì không biết. Chưa gì đã đối xử tốt với nó, nói tốt cho hắn nó. Đã vậy lại còn thúc dục mình xúc tiến với hắn nữa. Hừ… Chu Hiểu Xuyên chết tiệt, chờ chị du học xong, trở về rồi em sẽ biết chữ khổ viết ngược viết xuôi ra sao.
Lý Vũ Hàm hiển nhiên không phát hiện khi cô nói những lời này, biểu hiện gương mặt và lời nói hoàn toàn bất đồng, đã vậy nhìn vào lại còn có vẻ đang mơ mộng gì đó. Còn ở bên kia bờ đại dương, nơi này đang là ban đêm, Chu Hiểu Xuyên ngồi trước màn hình máy tính, hắn bắt đầu xem đống tư liệu về thi cử chứng chỉ bác sĩ thú y mà Lý Vũ Hàm gửi cho hắn. Tốt xấu gì cũng xem qua một chút vẫn hơn.
- Sao rồi? Chủ nhân của ta có đang trên mạng không?
Sa Tử vội vàng hỏi. Nick của Lý Vũ Hàm vẫn đen sì.
- Chủ nhân của ngươi chưa onl.
Chu Hiểu Xuyên còn chưa nói hết câu, loa vi tính bỗng vang lên một tiếng ‘xịt’, nick của Lý Vũ Hàm chuyển từ xám sang màu vàng.
- À, đã lên mạng rồi đây.
- Cuối cùng cũng đã lên mạng!
Sa Tử đang thất vọng, vừa nghe được câu này, lập tức phấn chấn, hét lên với vẻ đầy hưng phấn:
- Nhanh lên, nhanh PM cho chủ nhân, để ta nói chuyện nào.
Thật ra, không chỉ mình Sa Tử hưng phấn, Chu Hiểu Xuyên cũng có cùng cảm giác đó. Cho nên hắn không cần phải suy nghĩ nhiều, liền mở nick của Lý Vũ Hàm ra, tiến hành gọi thoại qua mạng,Lý Vũ Hàm đồng ý trả lời cuộc gọi. Rất nhanh sau đó, một gương mặt của mỹ nhân mới ngủ dậy xuất hiện ở cửa sổ chat.
“OMG, thật là vãi @$#@#...” Vừa nhìn thấy Lý Vũ Hàm, nhất thời Chu Hiểu Xuyên không thể bình tĩnh. Bởi vì, không hiểu Lý Vũ Hàm còn mơ ngủ hay vì nguyên nhân gì khác mà lại có thể mặc đồ ngủ để chat thoại với hắn. Mà bộ đồ ngủ này lại rất quyến rũ, cổ áo xẻ thấp, WC treo trên cao quay xuống, đem mọi thứ bên trong cổ áo đến mắt Chu Hiểu Xuyên, không sót thứ gì.
“Wow, bưởi xuất ngoại có khác…. ”Chu Hiểu Xuyên cảm thấy trên cơ thể mình có phần nào đó đã rục rịch phản ứng. Sa Tử đã phát hiện ra điều này, vội vàng phi tới màn hình máy tính, dùng bàn chân bé nhỏ của nó muốn che đi mọi thứ, đồng thời lớn tiếng gào vào microphone, nhắc nhở Lý Vũ Hàm cẩn thận. Chỉ tiếc rằng, Lý Vũ Hàm nghe không hiểu gì, những lời này chỉ là một loạt tiếng ‘meo meo’ của mèo kêu mà thôi.
- Sa Tử, lâu lắm rồi mày không được gặp tao, có phải rất nhớ tao không? Tao ở bên này nhớ mày lắm…
Thì ra, Lý Vũ Hàm thấy những hành động như vậy của Sa Tử, cứ tưởng rằng nó rất nhớ nàng cho nên kêu loạn lên như vậy, chứ thực sự chả hiểu nó nói gì.
- Này này… Chị ui… Chị… Lộ hàng!
Tuy rằng trong lòng không hề muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhắc nhở Lý Vũ Hàm. Bởi vì hắt rất rõ, nếu chờ đến khi Lý Vũ Hàm phát hiện ra, mà hắn ngồi im thưởng thức, thì chắc chắn kết quả tính mạng của hắn sẽ rất thê thảm. Hiện tại nàng đang ở nước ngoài thì không sợ, nhưng đến khi nàng về nước rồi thì… Chu Hiểu Xuyên lạnh gáy, không dám nghĩ tiếp nữa.
- Lộ hàng?
Lý Vũ Hàm lặng người đi một chút, sau đó liếc mắt xuống một cái, lúc này mới giật mình. Cũng không có tiếng thét chói tai hay cái gì khác, đơn giản là cô đứng lên, lấy một cái áo khoác thể thao mặc vào, sau đó kéo khóa lên, rồi cô hướng về phía camera, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vừa rồi coi đã mắt không? Hừ, tại sao em không nhắc chị sớm một chút mà lại chờ tới bây giờ mới nói?
Chu Hiểu Xuyên ngay lập tức kêu oan:
- Em cũng mới nhìn thấy… Ơ... Không phải, Em chưa thấy gì cả, cái gì cũng chưa thấy…. (Dịch: Lòi đuôi cmnr =)))
Mặt mày Lý Vũ Hàm xám xịt hỏi:
- Thật sự không tia thấy gì?
Chu Hiểu Xuyên gật đầu như giã tỏi nói:
- Thật! So với vàng mười còn thật hơn mà!
- Thật thì được rồi!
Lúc này, vẻ mặt Lý Vũ Hàm mới có vẻ hòa hoãn, cũng không dây dưa chuyện này nữa, bắt đầu hỏi thăm về tình hình của Sa Tử và Phòng khám thú cưng. Đối với quan tâm của Lý Vũ Hàm về vấn đề này, Chu Hiểu Xuyên rất nghiêm túc trả lời. Còn Sa Tử thì đầu đến cuối ôm cái Camera, làm dáng, rất nhiều tư thế, chổng mông chổng cẳng… làm cho Lý Vũ Hàm cười ngớt không dứt.
- Em cảm thấy ngực của chị có đẹp không?
Đột nhiên nàng hỏi một câu như vậy. Chu Hiểu Xuyên không chút nghĩ ngợi, trả lời theo bản năng:
- Quả thực rất đẹp, đã to lại tròn, hơn nữa cỏn rất trắng…
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cảm thấy không tốt, vội vàng ngậm miệng lại. Tiếc rằng, lời đã nói ra không thể nuốt trở lại. Lý Vũ Hàm hừ hừ nói:
- Thế mà em dám nói là không thấy gì à? Dám lừa dối chị. Hừ… Chờ đó, đến lúc chị về rồi, chị sẽ chị em biết tay!
Nhưng mà nội dung lời nói và vẻ mặt của nàng hoàn toàn khác nhau. Vẻ mặt này, dù cho có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không thấy là nổi giận, mà nó có chút giống như là đang làm nũng hơn. Nói chuyện một lúc, hai người đang chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay thì đột nhiên Lý Vũ Hàm nhớ tới một chuyện nói:
- À! Đúng rồi. Vài ngày nữa là đến ngày thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ thú y. Em đã chuẩn bị đên đâu rồi? Chị đọc trên inte, thấy có một số tài liệu liên quan, giờ chị sẽ gửi qua cho em, em bỏ ra chút thời gian tham khảo nhé. Trong phòng khám bây giờ chỉ còn mình em là bác sĩ thôi, phải gánh vác mọi chuyện đó. Nếu không có giấy phép, trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng sau này sẽ rất phiền toái đó.
Đối với chuyện Lý Vũ Hàm tìm tư liệu tham khảo cho mình, Chu Hiểu Xuyên vô cùng cảm động, gật đầu đáp:
- Ok! Chị cứ yên tâm đi. Nhất định tôi sẽ cầm tấm giấy chứng nhận về show cho tỷ xem.
Sau khi gửi dữ liệu xong, Lý Vũ Hàm tạm biệt Sa Tử và Chu Hiểu Xuyên, sau đó log out phần mềm chat.
- A…Quên cảm ơn hắn mất rồi.
Sau khi tắt máy tính, Lý Vũ Hàm mới sực nhớ, chuyện mình cần làm thì chưa làm. Nhưng nàng lắc đầu, lầm bầm nói:
- Quên đi, lần sau cám ơn rồi giải thích với hắn cũng được. Không nghĩ tới thằng nhóc lại dám giáo huấn cha mẹ mình ở sân bay. Nhưng mà, đây cũng là điểm tốt, chính vì vậy mà cha mẹ mình mới không khua chân múa tay ngăn cản mình đi qua bên này, ngược lại còn dành cho mình nhiều sự quan tâm hơn nữa…
Nói đến đây, Lý Vũ Hàm bỗng nhớ tới lúc cha cô gọi điện qua hỏi thăm, có nói thêm một câu: “Cha cảm thấy thằng nhóc này không tệ. Con cũng lớn rồi, phải tính toán chuyện tình cảm đi. Cha thấy nó cũng có vẻ được đấy. Dù sao hai người cũng chung ngành sẽ dễ nói chuyện hơn…” Sau khi nghe những lời này, gương mặt xinh đẹp của cô nhịn không được mà đỏ bừng lên, thở phì phò nói:
- Chu Hiểu Xuyên chết tiệt, không biết cho cha mình ăn bùa ăn ngải gì không biết. Chưa gì đã đối xử tốt với nó, nói tốt cho hắn nó. Đã vậy lại còn thúc dục mình xúc tiến với hắn nữa. Hừ… Chu Hiểu Xuyên chết tiệt, chờ chị du học xong, trở về rồi em sẽ biết chữ khổ viết ngược viết xuôi ra sao.
Lý Vũ Hàm hiển nhiên không phát hiện khi cô nói những lời này, biểu hiện gương mặt và lời nói hoàn toàn bất đồng, đã vậy nhìn vào lại còn có vẻ đang mơ mộng gì đó. Còn ở bên kia bờ đại dương, nơi này đang là ban đêm, Chu Hiểu Xuyên ngồi trước màn hình máy tính, hắn bắt đầu xem đống tư liệu về thi cử chứng chỉ bác sĩ thú y mà Lý Vũ Hàm gửi cho hắn. Tốt xấu gì cũng xem qua một chút vẫn hơn.
/149
|