Đau ~
Dạ Hi cảm thấy đầu óc thực choáng váng, thân thể đau nhức... Chậm rãi mở mắt, Dạ Hi đưa mắt nhìn xung quanh.
- Hể ? Ta đang ở đâu ?
Ừm, phong cách này, đồ vật này .....
- Hửm? Kiểu này... này là ....
Với IQ = max của Dạ Hi thì với tình trạng kì quái bây giờ liền có thế suy luận ra. Khụ ... dù sao Dạ Hi không uổng công với công sức bao năm đọc ngôn tình. (Leo: ta nói nè, bị Tiểu Hi lừa hết roài, Tiểu Hi dùng 1 tiếng đọc ngôn tình nha, gần như ngôn tình đọc hết roài, con mọt ngôn tình ^_^ )
- Lẽ nào ta xuyên không? Cẩu huyết .... Tuyệt đối là cẩu huyết. Sao cứ có cảm giác giống giống mấy nữ chính trong ngôn tình vậy. Nổ máy bay rồi xuyên (-_-)
Nàng than thầm
-Mà khoan, nãy giờ ta tập trung để ý xung quanh... nhưng Miên Miên đâu rồi nhỉ... ?
Từ hồi bé, Miên Miên là bạn thân duy nhất của nàng. Miên Miên có cảm xúc như 1 con người vậy. Nàng có thể đoán chắc chắn rằng : Miên Miên này tuyệt đối là có vấn đề. Nàng không muốn một thứ '' có vấn đề '' ở bên mình, nhưng chẳng hiểu sao khi nàng ôm nó, lại có một cảm xúc là lạ. (Leo: Miên Miên- con búp bê Dạ Hi ôm đó )
- Tiểu Hi ... yên tâm đê, ta không có ở bên cái thế giới đó đâu... nghĩ ta là ai. Nghĩ kĩ đi, sao ngươi sang đây được (~~) há há thấy ta giỏi chưa.
Miên Miên đắc ý cười. Đây tuyệt đối là đang yy ~~ làm gì còn phong thái như lúc đầu tác giả đại nhân miêu tả đâu.
-...
- Một lời cảm ơn cũng không có ?
-...
- Ê, đừng có giả câm, giả điếc, hừ ~
Miên Miên tức đến mức thổ huyết. Xoay người. Ngồi vẽ vòng tròn tự kỉ.
Miên Miên là 1 con búp bê rất kì lạ a .... Nó bảo nó có thân phận cao quý, hiển hách nhưng bị người ta nguyền rủa linh hồn, linh hồn tạm bị phong ấn trong con búp bê này. Miên Miên bảo đây là dung mạo thật của nó nhưng hơi khác khác chút đi ~~. Quả thật, con búp bê vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài bồng bềnh phủ kín chân. Dung nhan như họa, khí chất kiểu lãnh ngạo, chỉ là vẫn có chút vẻ cứng nhắc của con búp bê. Nàng nhớ, có một hôm Miên Miên nói:
- Có một ngày ngươi sẽ biết thân phận của ta. hahaha... chờ đi, sẽ không lâu nữa đâu, tất cả mọi thứ sẽ hiện ra trước mắt ngươi, nếu ngươi .... hắc hắc....
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
-Còn Bạch Minh và Bạch Thiên đâu ?
Dạ Hi lại hỏi tiếp bằng cái mặt mà cực kì muốn ....
- À, chúng nó đang định ... ''trườn trườn'' trên tay ngươi kìa !
- Tiểu Minh và Tiểu Thiên a ..... Đi đâu mà giờ mới quay lại nhìn chủ nhân tôn quý của ngươi ?
Dạ Hi hỏi bằng khuôn mặt cực kì hắc ám, tiện thể, dùng tay, lấy hai con bạch xà ra, '' vứt '' nó trên nền nhà.
Bạch Minh và Bạch Thiên khuôn mặt cực kì vô tội nhìn chằm chằm Dạ Hi. Chúng nó oán thầm trong lòng '' Chủ nhân tôn quý, tiểu nhân đây là đi giúp chủ nhân a ''. Nó chỉ bất lực oán thầm chứ làm gì được, tuy hai bạch xà là hai vương của rắn được loài rắn tôn thờ như thần thánh, vượt qua cả tôn thờ một vị vương giả. Hai bạch xà còn được mệnh danh là '' Song Xà Độc Vương '', và là một nữ một nam.
--- -----( Ta là phân cách tuyến đáng giận)--- -----
Ngồi lảm nhảm một lúc....
Dạ Hi cảm thấy có một lượng lớn thông tin ập vào trong đầu mình, đầu óc choáng váng. Dạ Hi mất ý thức ngã xuống giường.
(Leo: phi, ta phi, làm gì có chuyện ngã ra cũng ngã xuống giường, phải ngã xuống đất, hừ ta sẽ sửa >.<
Tiểu Hi: Ngươi nói cái gì * ném dép *
Leo: huhuhu đồ vô ơn bội nghĩa, ta hờn, ta hờn * vừa chạy vừa khóc vừa né dép vừa quay lại nhặt dép + có ý đồ mang dép đi bán * )
--- -----(Ta là phân cách tuyến đáng thương)--- -----
Nàng- Nam Cung Dạ Hi trưởng công chúa của Nam Cung đế quốc. Từ khi sinh ra yếu đuối, nhu nhược, ngu ngốc. Hoàng thượng phong là Dạ Hi công chúa. Mẫu thân là hoàng hậu của Nam Cung đế quốc. Hoàng hậu cũng chẳng muốn sinh ra một đứa con phế vật như thế, từ nhỏ đã đưa nàng ra ở riêng đến nay đã được 9 tuổi. 9 năm qua, không một ai đến thăm, không một ai quan tâm, không một ai yêu thương, huynh đệ tỷ muội đánh đập chế giễu.... điều duy nhất mà nàng còn lại chính là cái xác héo khô kia. Trong cung lạnh ngắt tẻ nhạt, cũng chỉ có một nha hoàn duy nhất quan tâm đến nàng, Lục Nhi. Nàng sao lại chết ư? Nàng bị chính Lục Nhi - người mà chăm sóc mình hạ độc. Nhưng tại sao phải hạ độc nàng ? Nàng cũng có làm gì bọn họ đâu ? Lòng người đúng là độc ác, không thể hiểu nổi.
Tiếp nhận kí ức đồng thời với việc tiếp nhận cảm xúc của nguyên chủ. Dạ Hi cảm thấy hơi thương thương cho cái trưởng công chúa gì ấy. Nhưng nàng không dễ bị cảm xúc chi phối, sống hai đời người rồi, hiểu được lòng người chứ, nàng dơ tay gặt phắt đi mớ cảm xúc hỗn độn đó.
Tuy tình trạng nàng cũng chẳng khá hơn Dạ Hi là bảo nhiêu. Lúc mới sinh ra, Dạ Hi rất được mọi người yêu quý. Dạ Hi hoạt bát, đáng yêu, luôn luôn cười, Dạ Hi ngây thơ, ngu ngốc như thế sống trong cái gia tộc đó nhiều năm... Và cứ tưởng mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng đó chỉ là giả tạo. Nàng thay đổi hoàn toàn từ lúc 4 tuổi, nàng phát hiện ra âm mưu của phụ mẫu và mọi người trong gia tộc. Họ chỉ lợi dụng nàng, coi nàng như một con rối, như một quân cờ để cầm trong tay tùy ý xoay chuyển, tung hứng. Và nàng còn biết một tin động trời : Họ không phải là phụ mẫu nàng. Làm gì tồn tại tình thương, làm gì có tình cảm ...? Thứ tình cảm đó quá mức xa xỉ đổi với nàng. Tâm nàng như bị dội một chậu nước lạnh giữa ngày đông băng giá, như bị một cơn cuồng phong dập tắt ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng giữa chốn phồn hoa. Từ đó tâm nàng chết hẳn, Dạ Hi cũng chỉ hận mình có trái tim, mà con người cần trái tim để làm gì, để '' diễn kịch'' cho nhập vai hơn sao, để hoàn thành vai diễn trong giả dối sao ? Cuối cùng giả dối vẫn là giả dối, vở kịch ấy, người pha trò làm sao biết đau, họ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được cảm giác như thế nào là bị đùa giỡn. Thật đáng giễu cợt cho sự ngây thơ, ngu ngốc của mình, nàng đóng băng trái tim lại, chỉ điên cuồng lao đầu vào thứ có thể tạo cảm hứng cho nàng. Từ đó mới có '' Boss Tổng toàn năng ''. Mới có người '' phụ nữ '' quyền lực nhất thế giới. Mới có '' Họa Dương cô cô'', ''Họa Dương đại nhân'' trong cái thế giới ngầm nguy hiểm kia. Tuổi thơ cứ thế mà vụt qua, 9 năm rồi, thành công rồi lại chết.... Đời người như phù dung. Sớm nở, tối tàn. Sớm thành công, nhưng lại dễ chết ...
Nhiều lúc, nàng cũng không hiểu mình sống vì cái gì ? Sống để làm gì ? Sống vì ai khi sự tồn tại của nàng như một cái bóng mờ ảo... Sống - đối với nàng đó là một thứ vô nghĩa. Khi con người ta thành công trong sự nghiệp, thì điều tiếp theo họ mơ tưởng đến là gì ? Chính là mái ấm gia đình - nơi mà họ có thể nghỉ ngơi. Nhưng không, đối với Nam Cung Dạ Hi mà nói, '' mái ấm gia đình '' chính là ác mộng của đời nàng, về nơi ấy, nàng không thể nào cảm nhận được một chút ấm áp nào cả. Nàng vẫn luôn cố tìm hiểu ra sự thật về thân phận của nàng, nhưng để rồi thất vọng... mọi thông tin liên quan đều bị xóa, không một chút dấu vết. Nàng từng coi họ như bố mẹ của mình, dù đã từng chìm đắm trong hạnh phúc ảo, để rồi đau đớn trong thực tại, nàng vẫn luôn tự an ủi mình: '' Đó chỉ là hình nhân, họ không có quan hệ huyết mạch gì với mày đâu, tỉnh lại đi Dạ Hi, đừng chìm đắm trong cái vỏ bọc vô hình ấy nữa. Kết quả chẳng có ai được lợi gì đâu ! '' ... Đã từ lâu rồi, nàng không còn hiểu tình thương là như thế nào ?
Nếu nguyên chủ đã nhường thân thể của mình cho nàng thì nàng nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của tất cả... cô độc cũng được.... như thế thì chẳng phải sẽ không chịu bất kì tổn thương nào sao ? Đằng nào thì '' yêu '' là thứ quá xa xỉ mà.
Ta sẽ làm một nữ vương cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống loài người nhỏ bé kia. Ta sẽ tạo một kì tích mới. Ta sẽ tự mình chinh phục. Ta sẽ độc bước, ta sẽ tung hoành ngang dọc. Ta sẽ tự tay giết những kẻ đã từng sỉ nhục ta, đã từng ám hại ta. Ta sẽ dùng chính chân của mình để đạp chúng xuống dưới vực thẳm. Ta sẽ cười, nhưng là cười khi người gặp nạn. Ta sẽ khóc, nhưng là vì khóc trong cười. Ta sẽ tức giận, nhưng sẽ không lộ ra ngoài, rồi ta sẽ cho ngươi hiểu cảm giác tức giận nhưng không thể phản kháng là như thế nào. Ta cũng sẽ sống vui vẻ, vui vẻ vì người khác gặp nạn. Ta cũng sẽ sống, nhưng là cho mình chứ chẳng phải các ngươi. Ta cũng sẽ chơi đùa các ngươi, rồi ngươi sẽ thấu hiểu : Chống đối ta, kết cục chỉ có một - Chết. Ta có trong tay số phận, vạn vật sẽ phải phủ phục dưới chân ta.
Nếu như kiếp trước đã ngu ngốc, ngây thơ một thời gian thì kiếp này sẽ không như vậy nữa. Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ sống cho chính ta, như một Nam Cung Dạ Hi đúng nghĩa và một Họa Dương sẽ chẳng thể bỏ đi đâu được.
Thiên địa này, vạn vật này.... Ta sẽ sống cùng chúng nó !
( Leo: cúng cùi thì Tiểu Hi nhà ta .... aizzz đường tình duyên trắc trở.... e rằng không có thịt ăn cho các nàng roài =))) á hị hị )
--- ------ -----
Phù, xong cái chương này..... .-.
chu choa
Dạ Hi cảm thấy đầu óc thực choáng váng, thân thể đau nhức... Chậm rãi mở mắt, Dạ Hi đưa mắt nhìn xung quanh.
- Hể ? Ta đang ở đâu ?
Ừm, phong cách này, đồ vật này .....
- Hửm? Kiểu này... này là ....
Với IQ = max của Dạ Hi thì với tình trạng kì quái bây giờ liền có thế suy luận ra. Khụ ... dù sao Dạ Hi không uổng công với công sức bao năm đọc ngôn tình. (Leo: ta nói nè, bị Tiểu Hi lừa hết roài, Tiểu Hi dùng 1 tiếng đọc ngôn tình nha, gần như ngôn tình đọc hết roài, con mọt ngôn tình ^_^ )
- Lẽ nào ta xuyên không? Cẩu huyết .... Tuyệt đối là cẩu huyết. Sao cứ có cảm giác giống giống mấy nữ chính trong ngôn tình vậy. Nổ máy bay rồi xuyên (-_-)
Nàng than thầm
-Mà khoan, nãy giờ ta tập trung để ý xung quanh... nhưng Miên Miên đâu rồi nhỉ... ?
Từ hồi bé, Miên Miên là bạn thân duy nhất của nàng. Miên Miên có cảm xúc như 1 con người vậy. Nàng có thể đoán chắc chắn rằng : Miên Miên này tuyệt đối là có vấn đề. Nàng không muốn một thứ '' có vấn đề '' ở bên mình, nhưng chẳng hiểu sao khi nàng ôm nó, lại có một cảm xúc là lạ. (Leo: Miên Miên- con búp bê Dạ Hi ôm đó )
- Tiểu Hi ... yên tâm đê, ta không có ở bên cái thế giới đó đâu... nghĩ ta là ai. Nghĩ kĩ đi, sao ngươi sang đây được (~~) há há thấy ta giỏi chưa.
Miên Miên đắc ý cười. Đây tuyệt đối là đang yy ~~ làm gì còn phong thái như lúc đầu tác giả đại nhân miêu tả đâu.
-...
- Một lời cảm ơn cũng không có ?
-...
- Ê, đừng có giả câm, giả điếc, hừ ~
Miên Miên tức đến mức thổ huyết. Xoay người. Ngồi vẽ vòng tròn tự kỉ.
Miên Miên là 1 con búp bê rất kì lạ a .... Nó bảo nó có thân phận cao quý, hiển hách nhưng bị người ta nguyền rủa linh hồn, linh hồn tạm bị phong ấn trong con búp bê này. Miên Miên bảo đây là dung mạo thật của nó nhưng hơi khác khác chút đi ~~. Quả thật, con búp bê vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài bồng bềnh phủ kín chân. Dung nhan như họa, khí chất kiểu lãnh ngạo, chỉ là vẫn có chút vẻ cứng nhắc của con búp bê. Nàng nhớ, có một hôm Miên Miên nói:
- Có một ngày ngươi sẽ biết thân phận của ta. hahaha... chờ đi, sẽ không lâu nữa đâu, tất cả mọi thứ sẽ hiện ra trước mắt ngươi, nếu ngươi .... hắc hắc....
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
-Còn Bạch Minh và Bạch Thiên đâu ?
Dạ Hi lại hỏi tiếp bằng cái mặt mà cực kì muốn ....
- À, chúng nó đang định ... ''trườn trườn'' trên tay ngươi kìa !
- Tiểu Minh và Tiểu Thiên a ..... Đi đâu mà giờ mới quay lại nhìn chủ nhân tôn quý của ngươi ?
Dạ Hi hỏi bằng khuôn mặt cực kì hắc ám, tiện thể, dùng tay, lấy hai con bạch xà ra, '' vứt '' nó trên nền nhà.
Bạch Minh và Bạch Thiên khuôn mặt cực kì vô tội nhìn chằm chằm Dạ Hi. Chúng nó oán thầm trong lòng '' Chủ nhân tôn quý, tiểu nhân đây là đi giúp chủ nhân a ''. Nó chỉ bất lực oán thầm chứ làm gì được, tuy hai bạch xà là hai vương của rắn được loài rắn tôn thờ như thần thánh, vượt qua cả tôn thờ một vị vương giả. Hai bạch xà còn được mệnh danh là '' Song Xà Độc Vương '', và là một nữ một nam.
--- -----( Ta là phân cách tuyến đáng giận)--- -----
Ngồi lảm nhảm một lúc....
Dạ Hi cảm thấy có một lượng lớn thông tin ập vào trong đầu mình, đầu óc choáng váng. Dạ Hi mất ý thức ngã xuống giường.
(Leo: phi, ta phi, làm gì có chuyện ngã ra cũng ngã xuống giường, phải ngã xuống đất, hừ ta sẽ sửa >.<
Tiểu Hi: Ngươi nói cái gì * ném dép *
Leo: huhuhu đồ vô ơn bội nghĩa, ta hờn, ta hờn * vừa chạy vừa khóc vừa né dép vừa quay lại nhặt dép + có ý đồ mang dép đi bán * )
--- -----(Ta là phân cách tuyến đáng thương)--- -----
Nàng- Nam Cung Dạ Hi trưởng công chúa của Nam Cung đế quốc. Từ khi sinh ra yếu đuối, nhu nhược, ngu ngốc. Hoàng thượng phong là Dạ Hi công chúa. Mẫu thân là hoàng hậu của Nam Cung đế quốc. Hoàng hậu cũng chẳng muốn sinh ra một đứa con phế vật như thế, từ nhỏ đã đưa nàng ra ở riêng đến nay đã được 9 tuổi. 9 năm qua, không một ai đến thăm, không một ai quan tâm, không một ai yêu thương, huynh đệ tỷ muội đánh đập chế giễu.... điều duy nhất mà nàng còn lại chính là cái xác héo khô kia. Trong cung lạnh ngắt tẻ nhạt, cũng chỉ có một nha hoàn duy nhất quan tâm đến nàng, Lục Nhi. Nàng sao lại chết ư? Nàng bị chính Lục Nhi - người mà chăm sóc mình hạ độc. Nhưng tại sao phải hạ độc nàng ? Nàng cũng có làm gì bọn họ đâu ? Lòng người đúng là độc ác, không thể hiểu nổi.
Tiếp nhận kí ức đồng thời với việc tiếp nhận cảm xúc của nguyên chủ. Dạ Hi cảm thấy hơi thương thương cho cái trưởng công chúa gì ấy. Nhưng nàng không dễ bị cảm xúc chi phối, sống hai đời người rồi, hiểu được lòng người chứ, nàng dơ tay gặt phắt đi mớ cảm xúc hỗn độn đó.
Tuy tình trạng nàng cũng chẳng khá hơn Dạ Hi là bảo nhiêu. Lúc mới sinh ra, Dạ Hi rất được mọi người yêu quý. Dạ Hi hoạt bát, đáng yêu, luôn luôn cười, Dạ Hi ngây thơ, ngu ngốc như thế sống trong cái gia tộc đó nhiều năm... Và cứ tưởng mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng đó chỉ là giả tạo. Nàng thay đổi hoàn toàn từ lúc 4 tuổi, nàng phát hiện ra âm mưu của phụ mẫu và mọi người trong gia tộc. Họ chỉ lợi dụng nàng, coi nàng như một con rối, như một quân cờ để cầm trong tay tùy ý xoay chuyển, tung hứng. Và nàng còn biết một tin động trời : Họ không phải là phụ mẫu nàng. Làm gì tồn tại tình thương, làm gì có tình cảm ...? Thứ tình cảm đó quá mức xa xỉ đổi với nàng. Tâm nàng như bị dội một chậu nước lạnh giữa ngày đông băng giá, như bị một cơn cuồng phong dập tắt ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng giữa chốn phồn hoa. Từ đó tâm nàng chết hẳn, Dạ Hi cũng chỉ hận mình có trái tim, mà con người cần trái tim để làm gì, để '' diễn kịch'' cho nhập vai hơn sao, để hoàn thành vai diễn trong giả dối sao ? Cuối cùng giả dối vẫn là giả dối, vở kịch ấy, người pha trò làm sao biết đau, họ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được cảm giác như thế nào là bị đùa giỡn. Thật đáng giễu cợt cho sự ngây thơ, ngu ngốc của mình, nàng đóng băng trái tim lại, chỉ điên cuồng lao đầu vào thứ có thể tạo cảm hứng cho nàng. Từ đó mới có '' Boss Tổng toàn năng ''. Mới có người '' phụ nữ '' quyền lực nhất thế giới. Mới có '' Họa Dương cô cô'', ''Họa Dương đại nhân'' trong cái thế giới ngầm nguy hiểm kia. Tuổi thơ cứ thế mà vụt qua, 9 năm rồi, thành công rồi lại chết.... Đời người như phù dung. Sớm nở, tối tàn. Sớm thành công, nhưng lại dễ chết ...
Nhiều lúc, nàng cũng không hiểu mình sống vì cái gì ? Sống để làm gì ? Sống vì ai khi sự tồn tại của nàng như một cái bóng mờ ảo... Sống - đối với nàng đó là một thứ vô nghĩa. Khi con người ta thành công trong sự nghiệp, thì điều tiếp theo họ mơ tưởng đến là gì ? Chính là mái ấm gia đình - nơi mà họ có thể nghỉ ngơi. Nhưng không, đối với Nam Cung Dạ Hi mà nói, '' mái ấm gia đình '' chính là ác mộng của đời nàng, về nơi ấy, nàng không thể nào cảm nhận được một chút ấm áp nào cả. Nàng vẫn luôn cố tìm hiểu ra sự thật về thân phận của nàng, nhưng để rồi thất vọng... mọi thông tin liên quan đều bị xóa, không một chút dấu vết. Nàng từng coi họ như bố mẹ của mình, dù đã từng chìm đắm trong hạnh phúc ảo, để rồi đau đớn trong thực tại, nàng vẫn luôn tự an ủi mình: '' Đó chỉ là hình nhân, họ không có quan hệ huyết mạch gì với mày đâu, tỉnh lại đi Dạ Hi, đừng chìm đắm trong cái vỏ bọc vô hình ấy nữa. Kết quả chẳng có ai được lợi gì đâu ! '' ... Đã từ lâu rồi, nàng không còn hiểu tình thương là như thế nào ?
Nếu nguyên chủ đã nhường thân thể của mình cho nàng thì nàng nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của tất cả... cô độc cũng được.... như thế thì chẳng phải sẽ không chịu bất kì tổn thương nào sao ? Đằng nào thì '' yêu '' là thứ quá xa xỉ mà.
Ta sẽ làm một nữ vương cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống loài người nhỏ bé kia. Ta sẽ tạo một kì tích mới. Ta sẽ tự mình chinh phục. Ta sẽ độc bước, ta sẽ tung hoành ngang dọc. Ta sẽ tự tay giết những kẻ đã từng sỉ nhục ta, đã từng ám hại ta. Ta sẽ dùng chính chân của mình để đạp chúng xuống dưới vực thẳm. Ta sẽ cười, nhưng là cười khi người gặp nạn. Ta sẽ khóc, nhưng là vì khóc trong cười. Ta sẽ tức giận, nhưng sẽ không lộ ra ngoài, rồi ta sẽ cho ngươi hiểu cảm giác tức giận nhưng không thể phản kháng là như thế nào. Ta cũng sẽ sống vui vẻ, vui vẻ vì người khác gặp nạn. Ta cũng sẽ sống, nhưng là cho mình chứ chẳng phải các ngươi. Ta cũng sẽ chơi đùa các ngươi, rồi ngươi sẽ thấu hiểu : Chống đối ta, kết cục chỉ có một - Chết. Ta có trong tay số phận, vạn vật sẽ phải phủ phục dưới chân ta.
Nếu như kiếp trước đã ngu ngốc, ngây thơ một thời gian thì kiếp này sẽ không như vậy nữa. Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ sống cho chính ta, như một Nam Cung Dạ Hi đúng nghĩa và một Họa Dương sẽ chẳng thể bỏ đi đâu được.
Thiên địa này, vạn vật này.... Ta sẽ sống cùng chúng nó !
( Leo: cúng cùi thì Tiểu Hi nhà ta .... aizzz đường tình duyên trắc trở.... e rằng không có thịt ăn cho các nàng roài =))) á hị hị )
--- ------ -----
Phù, xong cái chương này..... .-.
chu choa
/29
|