Tử Linh giới chỉ.
Xa xa, thác nước trắng xóa đổ xuống.... tạo thành một con sông rộng lớn. Con sông như rải lụa nhiều màu nhiều sắc, uốn lượn, tạo thành những hồ thông nhau, cuối cùng, tập trung đổ về phía một hồ nước màu tím ngắt, xung quanh là hoa bỉ ngạn nở rộ. Ở giữa hồ là một căn nhà gỗ mộc mạc.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa bỉ ngạn mỏng manh tung bay, bay lên mãi vào hư vô, rồi nhẹ nhàng rơi xuống nước hồ, tan biến vào làn nước ....
Trong làn nước tím biếc, một đứa trẻ đang ngồi trên mặt nước. Xung quanh là làn sương mờ mờ, dung mạo của đứa trẻ ảo ảo trong sương tím. Nổi bật lên màu tím đậm của bông hoa ở mi tâm nàng.
Chợt, linh khí như xoáy nhanh hơn về phía nàng. Tốc độ hấp thụ càng điên cuồng.
Trong không gian, trấn động một hồi.
Đứa trẻ ngồi giữa hồ khẽ mở mắt ra, thở một ngụm trọc khí. Phượng mâu lóe lên tinh quang và một tia vui sướng.
- Phù, cuối cùng cũng lên Ma pháp sư cấp 2.
Miên Miên từ trên cầu nhảy vào lòng Nam Cung Dạ Hi, chỉ muốn chửi nàng một trận.
- Ngươi ....
- Ta làm sao ?
- Tu luyện nhanh như vậy căn cơ không ổn định, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.
- Ân. Thế nên ta cũng đã chạy bộ và leo núi rồi đó. ( HT: ân, núi ở không gian )
- Ngươi vẫn nên đi giết Ma thú, nó sẽ giúp ngươi có kinh nghiệm thực chiến.
- Ân, mà ta ở trong này bao lâu rồi nhỉ ?
Nam Cung Dạ Hi ngây thơ hỏi.
- Mới 3 ngày trong không gian thôi. Thời gian trong Tử Linh giới chỉ là 1 tháng trong này bằng 1 ngày ở ngoài ( T/g: Dị giới nên không phải theo giờ của Trung nha mí nàng )
- Cái gì ? Đã 3 ngày rồi ? Sao nhanh vậy, ta mới Ma pháp sư cấp 2 thôi... mới leo được khoảng 7 quả núi, mới đọc được hơn 2 ngăn sách à, mới luyện thành thạo được một dị năng.
Miên Miên lúc này có cảm giác sắp thổ huyết rồi. Nam Cung Dạ Hi đâu biết, chỉ một câu than vãn của mình, khiến cho một vật '' vô tri vô giác '' tức đến thổ huyết ( chỉ là không có huyết để thổ =]] ). Nếu như những Tu luyện giả mà nghe xong thì tuyệt đối tức đến chết chứ đừng nói là thổ huyết. Như vậy chẳng phải là thiên tài còn không bằng một phế vật Trưởng công chúa sao ?
Miên Miên cố nhịn, nói một cách '' nhẹ nhàng '' nhất có thể :
- Hừ! Ngươi biết, một người hấp thụ tinh túy nguyên tố cần mất bao nhiêu thời gian không ? Ngươi có biết một người đột phá Ma pháp sư cấp 1 cần bao nhiêu thời gian không ? Ngươi có biết mỗi một cấp bậc như Vô Tận Hải cần đổ đầy nước không ? Ngươi có biết núi ấy cao bao nhiêu mét không? Ngươi có biết ngươi đọc hết bao nhiêu quyển sách trong 2 ngăn tủ không? Ngươi có biết mỗi quyển sách dày như thế nào không? Ngươi có biết tất cả thứ ấy ngươi chỉ làm vẻn vẹn trong 3 ngày không ? Ngươi có biết ngươi là yêu nghiệt không ?
Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà hét ầm lên câu cuối. Miên Miên tuy là .... aiz nhưng nàng (MM) vẫn tức chết khi nàng (NCDH) nói thế, tuy đã từng chứng kiến một lần, nhưng vẫn không thể nhịn nổi ....
Nam Cung Dạ Hi mặt ngu luôn.... Miên Miên thở lấy sức, tiếp tục hét ầm lên :
- Ngươi có biết người ta mất hơn tuần để hấp thụ tinh hoa nguyên tố không ? Đấy là nhanh, còn chậm thì phải nửa năm hay một năm. Để đột phá được một cấp, người ta phải dùng đến từ tháng, năm và chục năm để miêu tả. Mà ngươi cứ như vậy trong ba ngày đột phá 2 cấp không phải Yêu nghiệt thì là cái gì ?
- Nhưng ta ở trong Tử Linh giới chỉ, linh khí ở đây nồng đậm hơn ở ngoài.
- Ngươi biết thế là tốt nhưng ... hừ, nếu ở trong đây tu luyện thì họ cũng mất nhiều thời gian thôi.
Nói rồi, Miên Miên xua tay
- Thôi, không nói với ngươi nữa. Ta tổn thọ, tổn thọ mất. Ta còn muốn sống tiếp, sống tiếp a.
'' Leng keng ''
Nam Cung Dạ Hi ra ngoài. Lúc này ở Thanh Minh cung, trời vẫn hơi tối, chỉ có những tia sáng lấp lóe nơi xa xăm.
Nàng nghĩ nên ăn chút gì đó, có thể thân thể này đã bị bỏ đói quá lâu rồi. 3 ngày qua, nàng chỉ tu luyện, không ăn một thứ gì cả, và dường như nàng không cảm thấy đói. Nhưng khi ra bên ngoài, cái cảm giác đói ấy lại dâng lên...
Nàng vẫn nhớ khi xưa, tuy là phế vật nhưng Nam Cung Dạ Hi vẫn là trưởng công chúa của Nam Cung quốc, bọn nha hoàn cũng không dám bỏ đói. Nàng '' à '' lên một tiếng, như nhớ ra chuyện gì thú vị lắm.
- Miên Miên, ngươi nói xem, có phải thân thể này bị hạ độc do nha hoàn Lục Nhi đó không ?
- Ngươi biết rồi còn hỏi....
- ... Hừ, kệ ta. Ta nghĩ là nên ăn chút gì đó, đi ngủ rồi '' tập luyện '' đã.
Hai chữ '' tập luyện '' nàng nhấn mạnh. Xem ra chẳng phải chuyện may mắn gì. Lục Nhi, ngươi vẫn nên cầu phúc đi. Miên Miên âm thầm nghĩ.
- Nhưng ăn gì giờ ? Ta đói quá ....
Nam Cung Dạ Hi giọng nói chợt biến đổi, trở thành nũng nịu, đúng chất trẻ em...
- Trong giới chỉ có Thất sắc quả. Ngươi có thể lấy ra ăn, nhưng quả này vừa tốt nhưng cũng vừa nguy hiểm. Nếu ngươi ăn một nửa thì sẽ giúp ngươi hấp thụ linh khí nhanh hơn, nhưng nếu ngươi ăn quá nhiều, thì ngươi sẽ ....
Miên Miên chưa kịp nói xong, trên tay Nam Cung Dạ Hi đã có hơn 10 quả Thất sắc. Thoạt nhìn qua Thất sắc quả, có tất cả 7 màu huyền ảo, nhìn như một loại quả cực độc ... Không nghĩ ngợi nhiều, nàng cho luôn vào miệng. Vừa vào đến miệng, quả tan ra, hóa thành một chất lỏng, chảy xuống bụng nàng. Hơn 10 quả Thất sắc trong truyền thuyết cứ như vậy bị nuốt hết xuống bụng, bụng nàng cảm thấy no hơn '' một chút ''.
Nuốt nốt một quả cuối cùng, nàng cảm thấy linh khí chui hết vào người nàng... Bụng nàng phình to ra, cả người sắp nổ tung như một quả bong bay bơm quá khí. Bạo động linh khí!
Miên Miên : '' .... Ngươi... Ta chưa nói xong, nếu nuốt hơn thì ngươi sẽ nổ tung vì hấp thụ quá nhiều mà chết ! ''
Nam Cung Dạ Hi nghe xong liền ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh nguyên tố bạo động trong cơ thể.
Nàng sắc mặt trắng bạch dọa người. Hai con rắn hốt hoảng bò xung quang người nàng.
Trong cơ thể nàng, 14 loại linh khí xoay vòng tròn, cắn nuốt lẫn nhau. Cứ như vậy, màu nguyên tố cứ lúc nhạt lúc đậm, căn cơ mất ổn định, mắt nàng lúc xanh lúc trắng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, nguyên tố vẫn tiếp tục cắn nuốt nhau. Chúng nó nhất quyết không chịu ổn định như ban đầu, vì quá nhiều linh khí đổ vào cơ thể Nam Cung Dạ Hi nên Thủy lẫn Hỏa, Mộc lẫn Kim, Quang lẫn Ám,.... tất cả đều bị trộn lẫn với nhau. Chỉ chờ một khoảnh khắc nào đó, cơ thể nàng không thể chứa đựng được chúng nó nữa, cứ như vậy sẽ bị nổ tung.
Da nàng bắt đầu nứt ra, máu nhỏ xuống đất. Xương cốt đang rạn nứt, một cảm giác đau đớn, đau như cái lần ấy....
Nam Cung Dạ Hi nàng không cam tâm a. Chết một lần rồi, nàng cũng không sợ chết nữa. Nhưng cứ như vậy chết thì không đáng, mọi chuyện chưa thể làm rõ, nàng không cam tâm.
'' Ngươi, ngươi mau vào Tử Linh giới chỉ, ngâm vào hồ ''
Dạ Hi cố dùng chút ý thức còn lại để '' chạy '' vội vào Tử Linh giới.
'' Tõm '' (HT: Thạch thủy .... :v :v )
Nàng cứ như vậy rơi xuống hồ nước ở bên dưới căn nhà. Từng gợn sóng vỗ sang bốn phía bờ hồ, cả không gian vang động tiếng nước. Nước như có linh thức, nhẹ nhàng ôm lấy nàng như bàn tay ấm áp của mẹ cha....
Đau... đau quá... Nàng cắn chặt môi. Đôi môi ấy bị cắn chảy cả máu, máu nhuộm đỏ đôi môi hồng nhuận. Cố mở to mắt, nhưng trước mắt chỉ còn những hình ảnh mờ mờ rồi tối đen hẳn.
Nam Cung Dạ Hi lúc này đã mất đi ý thức.
Nàng vô thức mở mắt ra. Nàng thấy mình đang ngồi giữa khoảng đen. Cứ như vậy, một mình ngồi đó, chỉ có một mình nàng ngồi đó, lặng lẽ trong cô đơn. Không gian chợt chuyển, nàng thấy mình đang đứng ở một cánh đồng xanh bát ngát.
Năm nàng 3 tuổi. Bố mẹ đưa nàng đến một nơi chơi. Chính tại nơi này, kí ức có thể coi là đẹp mà cũng tàn khốc nhất với nàng. Nó vĩnh viễn chỉ đẹp với nàng trong khoảng những giây phút đầu. Nhưng cả đoạn kí ức sau, lại là thứ mà nàng muốn quên nhất, một đoạn kí ức tàn khốc, nó như một vết đao cứa sâu vào tâm hồn nàng. Nàng muốn quên nó, quên nó đi, vậy mà bây giờ, những giây phút đầu tiên của hạnh phúc đã tái hiện lại, đồng nghĩa với việc những giây phút ác mộng ở phia sau.
Một nhà ba người rong ruổi trên một cánh đồng xanh. Nam Cung Dạ Hi lon ton đuổi những con tử điệp. Nàng chạy quá xa, đến lúc hoảng hốt ngoảnh lại, bố mẹ đâu rồi ?
Ngơ ngơ ngác ngác, từ bốn phía, hơn mười tên hắc y nhân cầm súng lao ra, bịt mặt nàng. Nàng chẳng thể chống cự, chỉ đứng đó chịu trói. Từng sợi dây quấn vào nàng, nàng bị nhốt vào một chiếc xe. Xe lao nhanh rời đi ...
Nàng bị nhốt trong chiếc xe đó, nàng rất tin tưởng vào bố mẹ, họ sẽ đến cứu nàng. Những không, nàng nhầm rồi, một người đến cứu nàng cũng không. Lúc đó, nàng đã tự an ủi mình rằng chỉ là họ chưa tìm ra chỗ của mình thôi. Chiếc xe dừng lại. Nàng bị túm tóc ném xuống, sự lạnh lẽo của nền đá khiến nàng cảm thấy cô đơn, nó bủa vây quanh nàng, chẳng thể nào xua đi. Rồi nàng được chúng nó tháo bịt mặt ra. Nhìn xung quanh, thì ra đây là một nhà kho ẩm thấp, xung quanh nàng toàn rắn và rết, thậm chí còn có những con kiến lửa bắt đầu bò lên người nàng và cắn.
'' Nhiệm vụ hoàn thành. Ông chủ bảo các ngươi ra nhận thưởng . '' - Một âm thanh nho nhỏ vang lên, đủ để nàng nghe thấy.
Tiếng bước chân đi xa.
Khoảng 5 phút sau, tiếng bước chân lại vang lên, to dần rồi đứng trước mặt nàng. Nam Cung Dạ Hi ngước đầu dậy điên cuồng gào thét.
'' Bọn hèn hạ các ngươi. Thả ta ra. Thả ta ra .... Các ngươi dám bắt cóc ta ? Ta là tiểu thư của tập đoàn Nam Cung, ngươi cũng dám bắt ta ? Các ngươi là đồ tay sai bẩn thủi, các ngươi là chó của săn của ai phái tới ? ''
'' Hừ, chỉ bằng thân phận Nam Cung tiểu thư ? Ngươi nghĩ ngươi là cái gì mà nói bọn ta là chó săn ? Nực cười. Ngươi nghĩ ta sẽ sợ cái thân phận đó sao ? Ha ... ha. .. ha '' - Hắn khinh bỉ liếc nhìn nàng, ngửa cổ lên trời cười cuồng ngạo, nói rồi, hắn giơ tay tát vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Bị hắn tát một phát, mặt nàng lệch sang một phía. Cố nhẫn nhịn, nàng quay đầu lại quật cường .
'' Ngươi thả ta ra. Lũ hèn hạ các ngươi cũng dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó đánh .... ''
'' Mạnh miệng quá nhỉ, xem ra ta chưa dạy dỗ ngươi thì ngươi vẫn sẽ như thế này mất. '' - Ánh mắt hắn ngoan độc nhìn Nam Cung Dạ Hi, tiện chân đạp nàng vào góc tường toàn rết
Nam Cung Dạ Hi vốn bị kiến lửa cắn, toàn thân nhói đau. Bây giờ bị một cước của một thanh niên, không chịu được, ói máu mà ngất.
Mãi đến sau nàng, sau cái cảnh ấy, nàng mới nhận ra rằng, có thân phận thì làm sao chứ ? Quyền lực không có thì thân phận cũng như không thôi. Nàng cũng chẳng còn dựa vào thân phận Nam Cung tiểu thư để sống nữa, vì nó không giải quyết được cái gì.
Cứ như vậy nàng ở đó bốn tháng. Ngày nào nàng cũng bị tát, bị đánh, bị hành hạ, bị sỉ nhục như một con búp bê để trút giận. Mỗi bữa chỉ được uống một ngụm nước nhỏ, ăn chút bánh mì khô khốc để kéo dài sinh mạng. Nàng trong tình trạng yếu nhất, những vết bị rắn, rết, kiến lửa cắn tuy không có độc nhưng nó vẫn đau, nó vẫn như luôn nhắc nhở nàng mối thù này. Nàng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nàng vẫn hy vọng, hy vọng sẽ có người đến cứu. Nàng vẫn luôn bị lừa dối chính bản thân mình.
Có những hôm, nàng đau quá vì bị hành hạ, ngất đi trong đau đớn. Nhưng lại bị tỉnh dậy bằng một xô nước lạnh trong ngày đông giá lạnh. Trời bắt đầu chuyển ẩm mốc, người nàng xanh xao, vàng vọt, má hóp lại, đã chẳng còn vẻ xinh xắn của một bé gái bị bắt cóc nhốt vào đây của bốn tháng trước nữa. Nàng thỉnh thoảng lên cơn sốt, trong mộng, nàng vẫn hy vọng có người đến cứu.
Sau khoảng 2 tháng, thời tiết mát hơn, sức khỏe nàng vẫn như vậy, không có gì chuyển biến. Mắt nàng như chảy ra máu, đỏ như mặt trời ngày hạ. Nàng muốn khóc cũng không thể, vì nước mắt đã chẳng còn nữa. Ngày hôm đó, chúng nó ra ngoài, để nàng ở trong nhà kho một mình. Nàng liều mạng chạy ra ngoài. Bên ngoài, trời vẫn tối, tối hơn vì không có trăng. Đã bao lâu rồi nàng không được hít thở không khí trong lành, đã bao lâu rồi ?
'' Bắt lấy nó, nó trốn ra ngoài rồi ! '' - Giữa rừng sâu, một giọng gầm cực kì tức giận vang lên. Từng tiếng bước chân chạy khắp nơi. Nàng liều mạng chạy về phía trước, vướng phải một thân cây, nàng ngã về phía trước. Đau đớn khiến nàng rên rỉ lên mấy tiếng.
'' Con này, mày đây rồi. ''
Người nọ vươn tay ra túm lấy đầu nàng.
Nam Cung Dạ Hi hoảng hốt mở mắt. Vài giọt nước mắt từ đôi tử đồng chảy xuống, lăn trên gò má gầy gầy của nàng. Xoa nhẹ hai mắt, nàng cười lạnh.
'' Hừ, không ngờ sau bao năm mà cái cảm giác này vẫn chân thực như vậy. Chỉ là, những giọt nước mắt ta tưởng hết không ngờ vẫn chảy. ''
Nàng cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu thư bị vứt bỏ ở nơi lạnh lẽo đó thôi.
Kí ức này, dù chỉ là một đoạn ngắn, nhưng nàng vẫn muốn quên nó đi. Đúng vậy, quên hết đi, để sống cuộc sống mới ở nơi này.
Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt lại.
Nàng cứ như vậy đột phá Ma pháp sư cấp 3. Nguyên tố vẫn hơi hỗn loạn, phải đi giết vài con ma thú rồi.
- Sao ngươi đột phá nhanh vậy ? Nguy rồi, căn cơ sẽ không ổn định mất ! Đi đến U Linh Sâm Lâm.
Miên Miên lo lắng nhìn Nam Cung Dạ Hi rồi nhanh chóng đứng phắt dậy.
Xa xa, thác nước trắng xóa đổ xuống.... tạo thành một con sông rộng lớn. Con sông như rải lụa nhiều màu nhiều sắc, uốn lượn, tạo thành những hồ thông nhau, cuối cùng, tập trung đổ về phía một hồ nước màu tím ngắt, xung quanh là hoa bỉ ngạn nở rộ. Ở giữa hồ là một căn nhà gỗ mộc mạc.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa bỉ ngạn mỏng manh tung bay, bay lên mãi vào hư vô, rồi nhẹ nhàng rơi xuống nước hồ, tan biến vào làn nước ....
Trong làn nước tím biếc, một đứa trẻ đang ngồi trên mặt nước. Xung quanh là làn sương mờ mờ, dung mạo của đứa trẻ ảo ảo trong sương tím. Nổi bật lên màu tím đậm của bông hoa ở mi tâm nàng.
Chợt, linh khí như xoáy nhanh hơn về phía nàng. Tốc độ hấp thụ càng điên cuồng.
Trong không gian, trấn động một hồi.
Đứa trẻ ngồi giữa hồ khẽ mở mắt ra, thở một ngụm trọc khí. Phượng mâu lóe lên tinh quang và một tia vui sướng.
- Phù, cuối cùng cũng lên Ma pháp sư cấp 2.
Miên Miên từ trên cầu nhảy vào lòng Nam Cung Dạ Hi, chỉ muốn chửi nàng một trận.
- Ngươi ....
- Ta làm sao ?
- Tu luyện nhanh như vậy căn cơ không ổn định, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.
- Ân. Thế nên ta cũng đã chạy bộ và leo núi rồi đó. ( HT: ân, núi ở không gian )
- Ngươi vẫn nên đi giết Ma thú, nó sẽ giúp ngươi có kinh nghiệm thực chiến.
- Ân, mà ta ở trong này bao lâu rồi nhỉ ?
Nam Cung Dạ Hi ngây thơ hỏi.
- Mới 3 ngày trong không gian thôi. Thời gian trong Tử Linh giới chỉ là 1 tháng trong này bằng 1 ngày ở ngoài ( T/g: Dị giới nên không phải theo giờ của Trung nha mí nàng )
- Cái gì ? Đã 3 ngày rồi ? Sao nhanh vậy, ta mới Ma pháp sư cấp 2 thôi... mới leo được khoảng 7 quả núi, mới đọc được hơn 2 ngăn sách à, mới luyện thành thạo được một dị năng.
Miên Miên lúc này có cảm giác sắp thổ huyết rồi. Nam Cung Dạ Hi đâu biết, chỉ một câu than vãn của mình, khiến cho một vật '' vô tri vô giác '' tức đến thổ huyết ( chỉ là không có huyết để thổ =]] ). Nếu như những Tu luyện giả mà nghe xong thì tuyệt đối tức đến chết chứ đừng nói là thổ huyết. Như vậy chẳng phải là thiên tài còn không bằng một phế vật Trưởng công chúa sao ?
Miên Miên cố nhịn, nói một cách '' nhẹ nhàng '' nhất có thể :
- Hừ! Ngươi biết, một người hấp thụ tinh túy nguyên tố cần mất bao nhiêu thời gian không ? Ngươi có biết một người đột phá Ma pháp sư cấp 1 cần bao nhiêu thời gian không ? Ngươi có biết mỗi một cấp bậc như Vô Tận Hải cần đổ đầy nước không ? Ngươi có biết núi ấy cao bao nhiêu mét không? Ngươi có biết ngươi đọc hết bao nhiêu quyển sách trong 2 ngăn tủ không? Ngươi có biết mỗi quyển sách dày như thế nào không? Ngươi có biết tất cả thứ ấy ngươi chỉ làm vẻn vẹn trong 3 ngày không ? Ngươi có biết ngươi là yêu nghiệt không ?
Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà hét ầm lên câu cuối. Miên Miên tuy là .... aiz nhưng nàng (MM) vẫn tức chết khi nàng (NCDH) nói thế, tuy đã từng chứng kiến một lần, nhưng vẫn không thể nhịn nổi ....
Nam Cung Dạ Hi mặt ngu luôn.... Miên Miên thở lấy sức, tiếp tục hét ầm lên :
- Ngươi có biết người ta mất hơn tuần để hấp thụ tinh hoa nguyên tố không ? Đấy là nhanh, còn chậm thì phải nửa năm hay một năm. Để đột phá được một cấp, người ta phải dùng đến từ tháng, năm và chục năm để miêu tả. Mà ngươi cứ như vậy trong ba ngày đột phá 2 cấp không phải Yêu nghiệt thì là cái gì ?
- Nhưng ta ở trong Tử Linh giới chỉ, linh khí ở đây nồng đậm hơn ở ngoài.
- Ngươi biết thế là tốt nhưng ... hừ, nếu ở trong đây tu luyện thì họ cũng mất nhiều thời gian thôi.
Nói rồi, Miên Miên xua tay
- Thôi, không nói với ngươi nữa. Ta tổn thọ, tổn thọ mất. Ta còn muốn sống tiếp, sống tiếp a.
'' Leng keng ''
Nam Cung Dạ Hi ra ngoài. Lúc này ở Thanh Minh cung, trời vẫn hơi tối, chỉ có những tia sáng lấp lóe nơi xa xăm.
Nàng nghĩ nên ăn chút gì đó, có thể thân thể này đã bị bỏ đói quá lâu rồi. 3 ngày qua, nàng chỉ tu luyện, không ăn một thứ gì cả, và dường như nàng không cảm thấy đói. Nhưng khi ra bên ngoài, cái cảm giác đói ấy lại dâng lên...
Nàng vẫn nhớ khi xưa, tuy là phế vật nhưng Nam Cung Dạ Hi vẫn là trưởng công chúa của Nam Cung quốc, bọn nha hoàn cũng không dám bỏ đói. Nàng '' à '' lên một tiếng, như nhớ ra chuyện gì thú vị lắm.
- Miên Miên, ngươi nói xem, có phải thân thể này bị hạ độc do nha hoàn Lục Nhi đó không ?
- Ngươi biết rồi còn hỏi....
- ... Hừ, kệ ta. Ta nghĩ là nên ăn chút gì đó, đi ngủ rồi '' tập luyện '' đã.
Hai chữ '' tập luyện '' nàng nhấn mạnh. Xem ra chẳng phải chuyện may mắn gì. Lục Nhi, ngươi vẫn nên cầu phúc đi. Miên Miên âm thầm nghĩ.
- Nhưng ăn gì giờ ? Ta đói quá ....
Nam Cung Dạ Hi giọng nói chợt biến đổi, trở thành nũng nịu, đúng chất trẻ em...
- Trong giới chỉ có Thất sắc quả. Ngươi có thể lấy ra ăn, nhưng quả này vừa tốt nhưng cũng vừa nguy hiểm. Nếu ngươi ăn một nửa thì sẽ giúp ngươi hấp thụ linh khí nhanh hơn, nhưng nếu ngươi ăn quá nhiều, thì ngươi sẽ ....
Miên Miên chưa kịp nói xong, trên tay Nam Cung Dạ Hi đã có hơn 10 quả Thất sắc. Thoạt nhìn qua Thất sắc quả, có tất cả 7 màu huyền ảo, nhìn như một loại quả cực độc ... Không nghĩ ngợi nhiều, nàng cho luôn vào miệng. Vừa vào đến miệng, quả tan ra, hóa thành một chất lỏng, chảy xuống bụng nàng. Hơn 10 quả Thất sắc trong truyền thuyết cứ như vậy bị nuốt hết xuống bụng, bụng nàng cảm thấy no hơn '' một chút ''.
Nuốt nốt một quả cuối cùng, nàng cảm thấy linh khí chui hết vào người nàng... Bụng nàng phình to ra, cả người sắp nổ tung như một quả bong bay bơm quá khí. Bạo động linh khí!
Miên Miên : '' .... Ngươi... Ta chưa nói xong, nếu nuốt hơn thì ngươi sẽ nổ tung vì hấp thụ quá nhiều mà chết ! ''
Nam Cung Dạ Hi nghe xong liền ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh nguyên tố bạo động trong cơ thể.
Nàng sắc mặt trắng bạch dọa người. Hai con rắn hốt hoảng bò xung quang người nàng.
Trong cơ thể nàng, 14 loại linh khí xoay vòng tròn, cắn nuốt lẫn nhau. Cứ như vậy, màu nguyên tố cứ lúc nhạt lúc đậm, căn cơ mất ổn định, mắt nàng lúc xanh lúc trắng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, nguyên tố vẫn tiếp tục cắn nuốt nhau. Chúng nó nhất quyết không chịu ổn định như ban đầu, vì quá nhiều linh khí đổ vào cơ thể Nam Cung Dạ Hi nên Thủy lẫn Hỏa, Mộc lẫn Kim, Quang lẫn Ám,.... tất cả đều bị trộn lẫn với nhau. Chỉ chờ một khoảnh khắc nào đó, cơ thể nàng không thể chứa đựng được chúng nó nữa, cứ như vậy sẽ bị nổ tung.
Da nàng bắt đầu nứt ra, máu nhỏ xuống đất. Xương cốt đang rạn nứt, một cảm giác đau đớn, đau như cái lần ấy....
Nam Cung Dạ Hi nàng không cam tâm a. Chết một lần rồi, nàng cũng không sợ chết nữa. Nhưng cứ như vậy chết thì không đáng, mọi chuyện chưa thể làm rõ, nàng không cam tâm.
'' Ngươi, ngươi mau vào Tử Linh giới chỉ, ngâm vào hồ ''
Dạ Hi cố dùng chút ý thức còn lại để '' chạy '' vội vào Tử Linh giới.
'' Tõm '' (HT: Thạch thủy .... :v :v )
Nàng cứ như vậy rơi xuống hồ nước ở bên dưới căn nhà. Từng gợn sóng vỗ sang bốn phía bờ hồ, cả không gian vang động tiếng nước. Nước như có linh thức, nhẹ nhàng ôm lấy nàng như bàn tay ấm áp của mẹ cha....
Đau... đau quá... Nàng cắn chặt môi. Đôi môi ấy bị cắn chảy cả máu, máu nhuộm đỏ đôi môi hồng nhuận. Cố mở to mắt, nhưng trước mắt chỉ còn những hình ảnh mờ mờ rồi tối đen hẳn.
Nam Cung Dạ Hi lúc này đã mất đi ý thức.
Nàng vô thức mở mắt ra. Nàng thấy mình đang ngồi giữa khoảng đen. Cứ như vậy, một mình ngồi đó, chỉ có một mình nàng ngồi đó, lặng lẽ trong cô đơn. Không gian chợt chuyển, nàng thấy mình đang đứng ở một cánh đồng xanh bát ngát.
Năm nàng 3 tuổi. Bố mẹ đưa nàng đến một nơi chơi. Chính tại nơi này, kí ức có thể coi là đẹp mà cũng tàn khốc nhất với nàng. Nó vĩnh viễn chỉ đẹp với nàng trong khoảng những giây phút đầu. Nhưng cả đoạn kí ức sau, lại là thứ mà nàng muốn quên nhất, một đoạn kí ức tàn khốc, nó như một vết đao cứa sâu vào tâm hồn nàng. Nàng muốn quên nó, quên nó đi, vậy mà bây giờ, những giây phút đầu tiên của hạnh phúc đã tái hiện lại, đồng nghĩa với việc những giây phút ác mộng ở phia sau.
Một nhà ba người rong ruổi trên một cánh đồng xanh. Nam Cung Dạ Hi lon ton đuổi những con tử điệp. Nàng chạy quá xa, đến lúc hoảng hốt ngoảnh lại, bố mẹ đâu rồi ?
Ngơ ngơ ngác ngác, từ bốn phía, hơn mười tên hắc y nhân cầm súng lao ra, bịt mặt nàng. Nàng chẳng thể chống cự, chỉ đứng đó chịu trói. Từng sợi dây quấn vào nàng, nàng bị nhốt vào một chiếc xe. Xe lao nhanh rời đi ...
Nàng bị nhốt trong chiếc xe đó, nàng rất tin tưởng vào bố mẹ, họ sẽ đến cứu nàng. Những không, nàng nhầm rồi, một người đến cứu nàng cũng không. Lúc đó, nàng đã tự an ủi mình rằng chỉ là họ chưa tìm ra chỗ của mình thôi. Chiếc xe dừng lại. Nàng bị túm tóc ném xuống, sự lạnh lẽo của nền đá khiến nàng cảm thấy cô đơn, nó bủa vây quanh nàng, chẳng thể nào xua đi. Rồi nàng được chúng nó tháo bịt mặt ra. Nhìn xung quanh, thì ra đây là một nhà kho ẩm thấp, xung quanh nàng toàn rắn và rết, thậm chí còn có những con kiến lửa bắt đầu bò lên người nàng và cắn.
'' Nhiệm vụ hoàn thành. Ông chủ bảo các ngươi ra nhận thưởng . '' - Một âm thanh nho nhỏ vang lên, đủ để nàng nghe thấy.
Tiếng bước chân đi xa.
Khoảng 5 phút sau, tiếng bước chân lại vang lên, to dần rồi đứng trước mặt nàng. Nam Cung Dạ Hi ngước đầu dậy điên cuồng gào thét.
'' Bọn hèn hạ các ngươi. Thả ta ra. Thả ta ra .... Các ngươi dám bắt cóc ta ? Ta là tiểu thư của tập đoàn Nam Cung, ngươi cũng dám bắt ta ? Các ngươi là đồ tay sai bẩn thủi, các ngươi là chó của săn của ai phái tới ? ''
'' Hừ, chỉ bằng thân phận Nam Cung tiểu thư ? Ngươi nghĩ ngươi là cái gì mà nói bọn ta là chó săn ? Nực cười. Ngươi nghĩ ta sẽ sợ cái thân phận đó sao ? Ha ... ha. .. ha '' - Hắn khinh bỉ liếc nhìn nàng, ngửa cổ lên trời cười cuồng ngạo, nói rồi, hắn giơ tay tát vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Bị hắn tát một phát, mặt nàng lệch sang một phía. Cố nhẫn nhịn, nàng quay đầu lại quật cường .
'' Ngươi thả ta ra. Lũ hèn hạ các ngươi cũng dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó đánh .... ''
'' Mạnh miệng quá nhỉ, xem ra ta chưa dạy dỗ ngươi thì ngươi vẫn sẽ như thế này mất. '' - Ánh mắt hắn ngoan độc nhìn Nam Cung Dạ Hi, tiện chân đạp nàng vào góc tường toàn rết
Nam Cung Dạ Hi vốn bị kiến lửa cắn, toàn thân nhói đau. Bây giờ bị một cước của một thanh niên, không chịu được, ói máu mà ngất.
Mãi đến sau nàng, sau cái cảnh ấy, nàng mới nhận ra rằng, có thân phận thì làm sao chứ ? Quyền lực không có thì thân phận cũng như không thôi. Nàng cũng chẳng còn dựa vào thân phận Nam Cung tiểu thư để sống nữa, vì nó không giải quyết được cái gì.
Cứ như vậy nàng ở đó bốn tháng. Ngày nào nàng cũng bị tát, bị đánh, bị hành hạ, bị sỉ nhục như một con búp bê để trút giận. Mỗi bữa chỉ được uống một ngụm nước nhỏ, ăn chút bánh mì khô khốc để kéo dài sinh mạng. Nàng trong tình trạng yếu nhất, những vết bị rắn, rết, kiến lửa cắn tuy không có độc nhưng nó vẫn đau, nó vẫn như luôn nhắc nhở nàng mối thù này. Nàng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nàng vẫn hy vọng, hy vọng sẽ có người đến cứu. Nàng vẫn luôn bị lừa dối chính bản thân mình.
Có những hôm, nàng đau quá vì bị hành hạ, ngất đi trong đau đớn. Nhưng lại bị tỉnh dậy bằng một xô nước lạnh trong ngày đông giá lạnh. Trời bắt đầu chuyển ẩm mốc, người nàng xanh xao, vàng vọt, má hóp lại, đã chẳng còn vẻ xinh xắn của một bé gái bị bắt cóc nhốt vào đây của bốn tháng trước nữa. Nàng thỉnh thoảng lên cơn sốt, trong mộng, nàng vẫn hy vọng có người đến cứu.
Sau khoảng 2 tháng, thời tiết mát hơn, sức khỏe nàng vẫn như vậy, không có gì chuyển biến. Mắt nàng như chảy ra máu, đỏ như mặt trời ngày hạ. Nàng muốn khóc cũng không thể, vì nước mắt đã chẳng còn nữa. Ngày hôm đó, chúng nó ra ngoài, để nàng ở trong nhà kho một mình. Nàng liều mạng chạy ra ngoài. Bên ngoài, trời vẫn tối, tối hơn vì không có trăng. Đã bao lâu rồi nàng không được hít thở không khí trong lành, đã bao lâu rồi ?
'' Bắt lấy nó, nó trốn ra ngoài rồi ! '' - Giữa rừng sâu, một giọng gầm cực kì tức giận vang lên. Từng tiếng bước chân chạy khắp nơi. Nàng liều mạng chạy về phía trước, vướng phải một thân cây, nàng ngã về phía trước. Đau đớn khiến nàng rên rỉ lên mấy tiếng.
'' Con này, mày đây rồi. ''
Người nọ vươn tay ra túm lấy đầu nàng.
Nam Cung Dạ Hi hoảng hốt mở mắt. Vài giọt nước mắt từ đôi tử đồng chảy xuống, lăn trên gò má gầy gầy của nàng. Xoa nhẹ hai mắt, nàng cười lạnh.
'' Hừ, không ngờ sau bao năm mà cái cảm giác này vẫn chân thực như vậy. Chỉ là, những giọt nước mắt ta tưởng hết không ngờ vẫn chảy. ''
Nàng cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu thư bị vứt bỏ ở nơi lạnh lẽo đó thôi.
Kí ức này, dù chỉ là một đoạn ngắn, nhưng nàng vẫn muốn quên nó đi. Đúng vậy, quên hết đi, để sống cuộc sống mới ở nơi này.
Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt lại.
Nàng cứ như vậy đột phá Ma pháp sư cấp 3. Nguyên tố vẫn hơi hỗn loạn, phải đi giết vài con ma thú rồi.
- Sao ngươi đột phá nhanh vậy ? Nguy rồi, căn cơ sẽ không ổn định mất ! Đi đến U Linh Sâm Lâm.
Miên Miên lo lắng nhìn Nam Cung Dạ Hi rồi nhanh chóng đứng phắt dậy.
/29
|