Đêm ….
Mọi thứ vắng lặng và cô tịch đến não nùng. Mọi âm thanh dù cố cất lên nhưng rồi lại bị màn đêm nhấn chìm xuống trong vô vọng. Im ắng, Im ắng đến nỗi có thể nghe đk tiếng thở của cả căn nhà này.
Trên ban công, Rosie vẫn cứ lặng lẽ thu vào tầm mắt mọi sự vận động của cảnh vật nơi đây. Đối với nó, đêm chưa bao giờ là sự vắng lặng, mà cho dù có vắng lặng đi chăng nữa thì có lẽ đó cũng là sự yên bình trk cơn bão mà thôi. Mọi âm mưu đều bắt nguồn từ màn đêm. Mọi tội ác đều đk bóng tối che dấu. và cũng ko phải tự nhiên con người ko thể nhìn thấy màu đỏ trên nền đen.
Lại nhìn vào trong. Minh Khang vẫn chưa về. Đã ở đây đk hơn nửa tháng, nó vẫn chưa tiếp cận đk bản báo cáo. Sau đêm lần trk, chưa ngày nào chủ tịch Trịnh Sơn rời căn phòng đó nửa bước. Ông ấy đang trong thời gian ở nhà điều trị bệnh cao huyết áp nên nó ko có lấy 1% tiếp cận két sắt chứ đừng nói là mở cái két đó. Chưa kể là bản thân Rosie cũng chưa nghĩ ra đk cách gì lấy đk đầy đủ 5 dấu vân tay của ông Sơn. Hơn nữa hai anh em nhà kia cũng chẳng để hở cho nó thời gian rảnh rỗi nào mà suy nghĩ. Ngày ngày phải đóng vở kịch thuận vợ thuận chồng thuận cả em chồng khiến nó ko thể nào mệt mỏi hơn đk nữa. Thì cứ coi như rằng Minh Khang có hiếu, nhưng mà bắt nó phải diễn khổ sở thế này thì đúng là dã man. Gì chứ, nó vốn sợ nhất là phải cười quá lâu và quá dài trong 1 ngày. Ấy vậy mà con bé phải đang gánh chịu cảnh đó đây.
“ Két”
Tiếng mở cửa, Minh Khang đã về
Vội vàng thu lại tài liệu về két sắt trên chiếc điện thoại, khuôn mặt lại lạnh như trk, Rosie quay lại đánh tiếng
-Về rồi sao?
Bình thường thì nó ko nói làm gì, nhưng hôm nay thấy hắn cứ thẫn thờ từng bước tiến vào nên mới mở lời thăm dò xem sao. Bộ dạng bất bình thường đó của hắn khiến nó thấy lo lo
“ Lại gì nữa đây”
Và đúng như con mắt nhìn nhận đó, Minh Khang sau câu hỏi vừa nãy thì lập tức khựng lại rồi ko nói ko rằng lao tới chỗ nó, một tay bóp mạnh vai nó ấn vào tường, tay kia siết chặt cổ nó. Rosie cảm nhận đk mùi rượu phả vào mặt nó cay nồng. Hắn gằn lên từng tiếng:
-Cô biết hôm nay là ngày gì ko?
Mặc dù bị ép sát vào tường, cánh tay rắn chắc như ngáng đi đường thở, nó vẫn bình tĩnh trả lời không chút chống cự hay hoảng hốt
-Không
Câu trả lời đó như tạt thêm dầu vào lửa hận, hắn điên cuồng siết mạnh tay hơn
-Không biết, cô bình thản nói ko biết ư. Vậy thì tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày giỗ của Hương Ly đó. Sao hả cô có thấy tội lỗi chút nào ko? Có thấy mình đáng ghê tởm thế nào ko?
-Ko.- đáp lại những cử chỉ kích động đó vẫn là thái độ bình tĩnh đến kinh ngạc kèm theo đó lại là một nụ cười lạnh.
Mà có lẽ nhìn Minh Khang lúc này cũng đáng buồn cười thật. Một kẻ đào hoa đang quằn quại trong cái chết của người yêu sao. Hắn ta cũng biết đau đớn vì tình sao. Ừ, thì cứ cho là chuyện đó bình thường đi, con người mà, mấy ai thoát đk ải tình ái. Nhưng mà, hắn hỏi nó có thấy tội lỗi ko, có thấy ghê tởm ko? Cho dù kẻ mag tên Phạm Nhã Chi kia có trực tiếp hay gián tiếp gây nên cái chết của cô nàng Hương Ly đi nữa thì sao chứ. Một mạng người đó có thể so sánh với hàng chục, hàng trăm người nó đã giết bao năm qua từ khi biết cầm súng sao? Tội lỗi, ghê tởm. Phải, cảm giác đó nó đã từng trải qua. Nhưng chỉ là 1 chút khi đêm về lúc mà lương tri trỗi dậy mà thôi. Theo năm tháng, cái cảm giác ấy đâu còn nữa. hắn muốn nó thấy tội lỗi, ghê tởm sao. Mơ tưởng.
Khác xa với thái độ bình tĩnh của nó, hắn ở phía đối diện mặt mũi đỏ au ko rõ vì rượu hay vì giận, cánh tay từ vai cũng chuyển lên cổ nó mà ra sức siết mạnh. Mặt nó giờ cũng đỏ lựng lên vì thiếu dưỡng khí. Nhưng nó ko chạy, ko vùng vẫy, ko hoảng loạng mà vẫn đứng yên. Hai mắt vẫn cứ đăm đăm đối mặt với hắn.
1s
2s
….. 10s
“ Huzzz… Phù”
Cuối cùng hắn cũng chịu thua rồi buông tay ra. Có lẽ ý thức đk cuộc đe doạ này ko có ảnh hưởng gì đến nó, hắn đành thối lui, trk khi đi còn quăng lại phía nó một câu đầy khinh miệt:
-Cô đúng là loại mặt dày đáng ghê tởm.
Rồi bước vào phòng tắm. Nhìn hắn, nó thở dài, có lẽ từ nay cuộc sống của nó sẽ ko còn thanh bình đk như trk nữa.
2h48’
Rosie khẽ mở mắt. Bên cạnh nó là Minh Khang. Sau cơn dở chứng vừa rồi chắc do men rượu, hắn lăn quay ra ngủ như chết. Nhìn hắn lúc này, hàng mi dài cong vút, bờ môi phơn phớt hồng, làn da căng mịn rắn rỏi, thật là … chỉ muốn đấm cho 1 cái. Gì chứ, muốn bóp cổ nó đến chết sao. Thường thường những kẻ có những hành động khiếm nhã như thế với Rosie đều có chung 1 kết cục. Ăn “ kẹo đồng”. Nếu ko phải hắn ta nằm trong chương trình bảo vệ của cục tình báo thì chắc chắn sẽ ko có lý do gì đứng ngoài danh sách tử cả.
“ haz…”
Lại thở dài đánh thượt một cái, phải kìm chế thôi. Đúng rồi phải kìm chế. Dù sao mục đích vẫn là bản báo cáo.
Đêm …….
Mọi thứ vẫn vắng lặng và cô tịch như vốn có
Trong căn phòng đơn giản nhưng tinh tế với gam màu trắng, thiếu gia của tập đoàn Trần Thị, Trần Minh Vũ đang lặng im trk bàn làm việc. Tay khẽ day trán xua tan đi những lo toan đang quấn lấy anh. Hôm nay Vũ vừa đi gặp bác sĩ của Nhã Phương về, tình hình của Phương ko khả quan lắm. Điều đó thật sự anh cũng thấy nhưng hy vọng dù nhỏ nhoi nhưng vẫn le lói, cuối cùng thì sao, chính cái ánh sáng yếu đuối đó đã trở thành đòn chí mạng khiến anh ra nông nỗi này. Nhìn người anh yêu ngày một yếu dần đi, ngày một xa dời anh, cánh tay cô ấy cũng đang buông dần rồi thế mà, anh chỉ có thể đứng nhìn, nhìn bàn tay ấy buông xuôi. Vũ ước giá gì trái tim yếu đuối thoi thóp ấy nằm trong lồng ngực mình chứ ko phải trong lồng ngực của Nhã Phương.
Cảm xúc như vỡ oà trong tích tắc, Vũ nắm chặt tay đấm thật mạnh vào bàn. Bên góc bàn, tấm ảnh khẽ rung. Thật nhanh chóng và vội vàng anh dang tay ôm chặt bức ảnh đó vào lòng. Trong tấm hình đó, Phương vẫn đang cười, đang còn khoẻ mạnh. Vũ biết gọi tên nó là gì, là mũi tên của thần Cupid sao?.
Anh vẫn nhớ như in, khoảnh khắc này 2 năm về trk, một chuyến du hí bất đắc dĩ đến khu vui chơi này. Chủ yếu là đi cho vui lòng lũ bạn hám gái chứ bản thân cũng chẳng thiết tha gì. Từ trk đến nay, thiếu gia Trần Vũ vốn nổi tiếng ko phải chỉ vì vẻ mặt lạnh lùng mà vì từ trk đến nay ngoài mặt mẹ mình ra, anh ko bao giờ nhớ nổi mặt người con gái nào khác. Không hiểu là lý do gì, do anh quá lạnh lùng hay lãnh cảm, thậm chí nhiều người đồn là gay nhưng sự thật là như vậy đó. Ấy thế mà, khuôn mặt ấy lại bất giác in sâu vào tâm trí anh đến vậy. Chỉ là vô tình lọt vào ống kính nhưng sao vẫn rực rỡ đến vậy. Nụ cười đó, trong khoảnh khắc ấy Vũ như chỉ nhìn thấy người con gái kia. Người con gái với mái tóc đen buông dài trong bộ váy hoa trắng tinh khôi trên khoé môi, nụ cười như ánh nắng ban mai. Thậm chí khi nụ hồng đó vụt tắt nó vẫn in trong lòng anh ánh sáng rực rỡ hơn muôn vàn nguồn sáng khác- thứ ánh sáng rạng ngời nhưng ko chói loá.
Một buổi party kỉ niệm 50 năm tập đoàn Trần Thị, Vũ đã gặp lại người con gái trong mơ ấy. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn mái tóc ấy nhưng sao nụ cười ko còn đk tươi như trk. Nó u ám và gượng gạo. Tuy vậy Vũ vẫn tiến đến làm quen. Họ đã yêu nhau như thế, và tận sau này, khi yêu nhau 1 năm anh mới biết, ngày Phương gặp anh trong vũ hội cũng là ngày cô biết mình mắc bệnh nan y khó trị, phải chăng vì thế mà nụ cười ko còn sáng như lần gặp đầu tiên. Phương từng nói ngày cô ngập trong sự tuyệt vọng cũng là ngày anh tiến đến đưa tay ra, trao cho cô ánh sáng chính vì vậy Vũ đã hứa với bản thân mình rằng sẽ ko để Phương hối hận vì lựa chọn đó. Nhưng bây giờ thì sao chứ, ánh sáng ấy đang tắt dần, ngọn lửa sống đang chập chờn mà anh ko thể nào châm lên đk. Phải chăng, Vũ ko phải là hoàng tử của Phương? Ko thể cứu sống Phương bằng một nụ hôn. Và phải chăng anh mãi mãi ko thể tìm lại đk nụ cười đó, nụ cười rong tấm ảnh.
Mọi thứ vắng lặng và cô tịch đến não nùng. Mọi âm thanh dù cố cất lên nhưng rồi lại bị màn đêm nhấn chìm xuống trong vô vọng. Im ắng, Im ắng đến nỗi có thể nghe đk tiếng thở của cả căn nhà này.
Trên ban công, Rosie vẫn cứ lặng lẽ thu vào tầm mắt mọi sự vận động của cảnh vật nơi đây. Đối với nó, đêm chưa bao giờ là sự vắng lặng, mà cho dù có vắng lặng đi chăng nữa thì có lẽ đó cũng là sự yên bình trk cơn bão mà thôi. Mọi âm mưu đều bắt nguồn từ màn đêm. Mọi tội ác đều đk bóng tối che dấu. và cũng ko phải tự nhiên con người ko thể nhìn thấy màu đỏ trên nền đen.
Lại nhìn vào trong. Minh Khang vẫn chưa về. Đã ở đây đk hơn nửa tháng, nó vẫn chưa tiếp cận đk bản báo cáo. Sau đêm lần trk, chưa ngày nào chủ tịch Trịnh Sơn rời căn phòng đó nửa bước. Ông ấy đang trong thời gian ở nhà điều trị bệnh cao huyết áp nên nó ko có lấy 1% tiếp cận két sắt chứ đừng nói là mở cái két đó. Chưa kể là bản thân Rosie cũng chưa nghĩ ra đk cách gì lấy đk đầy đủ 5 dấu vân tay của ông Sơn. Hơn nữa hai anh em nhà kia cũng chẳng để hở cho nó thời gian rảnh rỗi nào mà suy nghĩ. Ngày ngày phải đóng vở kịch thuận vợ thuận chồng thuận cả em chồng khiến nó ko thể nào mệt mỏi hơn đk nữa. Thì cứ coi như rằng Minh Khang có hiếu, nhưng mà bắt nó phải diễn khổ sở thế này thì đúng là dã man. Gì chứ, nó vốn sợ nhất là phải cười quá lâu và quá dài trong 1 ngày. Ấy vậy mà con bé phải đang gánh chịu cảnh đó đây.
“ Két”
Tiếng mở cửa, Minh Khang đã về
Vội vàng thu lại tài liệu về két sắt trên chiếc điện thoại, khuôn mặt lại lạnh như trk, Rosie quay lại đánh tiếng
-Về rồi sao?
Bình thường thì nó ko nói làm gì, nhưng hôm nay thấy hắn cứ thẫn thờ từng bước tiến vào nên mới mở lời thăm dò xem sao. Bộ dạng bất bình thường đó của hắn khiến nó thấy lo lo
“ Lại gì nữa đây”
Và đúng như con mắt nhìn nhận đó, Minh Khang sau câu hỏi vừa nãy thì lập tức khựng lại rồi ko nói ko rằng lao tới chỗ nó, một tay bóp mạnh vai nó ấn vào tường, tay kia siết chặt cổ nó. Rosie cảm nhận đk mùi rượu phả vào mặt nó cay nồng. Hắn gằn lên từng tiếng:
-Cô biết hôm nay là ngày gì ko?
Mặc dù bị ép sát vào tường, cánh tay rắn chắc như ngáng đi đường thở, nó vẫn bình tĩnh trả lời không chút chống cự hay hoảng hốt
-Không
Câu trả lời đó như tạt thêm dầu vào lửa hận, hắn điên cuồng siết mạnh tay hơn
-Không biết, cô bình thản nói ko biết ư. Vậy thì tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày giỗ của Hương Ly đó. Sao hả cô có thấy tội lỗi chút nào ko? Có thấy mình đáng ghê tởm thế nào ko?
-Ko.- đáp lại những cử chỉ kích động đó vẫn là thái độ bình tĩnh đến kinh ngạc kèm theo đó lại là một nụ cười lạnh.
Mà có lẽ nhìn Minh Khang lúc này cũng đáng buồn cười thật. Một kẻ đào hoa đang quằn quại trong cái chết của người yêu sao. Hắn ta cũng biết đau đớn vì tình sao. Ừ, thì cứ cho là chuyện đó bình thường đi, con người mà, mấy ai thoát đk ải tình ái. Nhưng mà, hắn hỏi nó có thấy tội lỗi ko, có thấy ghê tởm ko? Cho dù kẻ mag tên Phạm Nhã Chi kia có trực tiếp hay gián tiếp gây nên cái chết của cô nàng Hương Ly đi nữa thì sao chứ. Một mạng người đó có thể so sánh với hàng chục, hàng trăm người nó đã giết bao năm qua từ khi biết cầm súng sao? Tội lỗi, ghê tởm. Phải, cảm giác đó nó đã từng trải qua. Nhưng chỉ là 1 chút khi đêm về lúc mà lương tri trỗi dậy mà thôi. Theo năm tháng, cái cảm giác ấy đâu còn nữa. hắn muốn nó thấy tội lỗi, ghê tởm sao. Mơ tưởng.
Khác xa với thái độ bình tĩnh của nó, hắn ở phía đối diện mặt mũi đỏ au ko rõ vì rượu hay vì giận, cánh tay từ vai cũng chuyển lên cổ nó mà ra sức siết mạnh. Mặt nó giờ cũng đỏ lựng lên vì thiếu dưỡng khí. Nhưng nó ko chạy, ko vùng vẫy, ko hoảng loạng mà vẫn đứng yên. Hai mắt vẫn cứ đăm đăm đối mặt với hắn.
1s
2s
….. 10s
“ Huzzz… Phù”
Cuối cùng hắn cũng chịu thua rồi buông tay ra. Có lẽ ý thức đk cuộc đe doạ này ko có ảnh hưởng gì đến nó, hắn đành thối lui, trk khi đi còn quăng lại phía nó một câu đầy khinh miệt:
-Cô đúng là loại mặt dày đáng ghê tởm.
Rồi bước vào phòng tắm. Nhìn hắn, nó thở dài, có lẽ từ nay cuộc sống của nó sẽ ko còn thanh bình đk như trk nữa.
2h48’
Rosie khẽ mở mắt. Bên cạnh nó là Minh Khang. Sau cơn dở chứng vừa rồi chắc do men rượu, hắn lăn quay ra ngủ như chết. Nhìn hắn lúc này, hàng mi dài cong vút, bờ môi phơn phớt hồng, làn da căng mịn rắn rỏi, thật là … chỉ muốn đấm cho 1 cái. Gì chứ, muốn bóp cổ nó đến chết sao. Thường thường những kẻ có những hành động khiếm nhã như thế với Rosie đều có chung 1 kết cục. Ăn “ kẹo đồng”. Nếu ko phải hắn ta nằm trong chương trình bảo vệ của cục tình báo thì chắc chắn sẽ ko có lý do gì đứng ngoài danh sách tử cả.
“ haz…”
Lại thở dài đánh thượt một cái, phải kìm chế thôi. Đúng rồi phải kìm chế. Dù sao mục đích vẫn là bản báo cáo.
Đêm …….
Mọi thứ vẫn vắng lặng và cô tịch như vốn có
Trong căn phòng đơn giản nhưng tinh tế với gam màu trắng, thiếu gia của tập đoàn Trần Thị, Trần Minh Vũ đang lặng im trk bàn làm việc. Tay khẽ day trán xua tan đi những lo toan đang quấn lấy anh. Hôm nay Vũ vừa đi gặp bác sĩ của Nhã Phương về, tình hình của Phương ko khả quan lắm. Điều đó thật sự anh cũng thấy nhưng hy vọng dù nhỏ nhoi nhưng vẫn le lói, cuối cùng thì sao, chính cái ánh sáng yếu đuối đó đã trở thành đòn chí mạng khiến anh ra nông nỗi này. Nhìn người anh yêu ngày một yếu dần đi, ngày một xa dời anh, cánh tay cô ấy cũng đang buông dần rồi thế mà, anh chỉ có thể đứng nhìn, nhìn bàn tay ấy buông xuôi. Vũ ước giá gì trái tim yếu đuối thoi thóp ấy nằm trong lồng ngực mình chứ ko phải trong lồng ngực của Nhã Phương.
Cảm xúc như vỡ oà trong tích tắc, Vũ nắm chặt tay đấm thật mạnh vào bàn. Bên góc bàn, tấm ảnh khẽ rung. Thật nhanh chóng và vội vàng anh dang tay ôm chặt bức ảnh đó vào lòng. Trong tấm hình đó, Phương vẫn đang cười, đang còn khoẻ mạnh. Vũ biết gọi tên nó là gì, là mũi tên của thần Cupid sao?.
Anh vẫn nhớ như in, khoảnh khắc này 2 năm về trk, một chuyến du hí bất đắc dĩ đến khu vui chơi này. Chủ yếu là đi cho vui lòng lũ bạn hám gái chứ bản thân cũng chẳng thiết tha gì. Từ trk đến nay, thiếu gia Trần Vũ vốn nổi tiếng ko phải chỉ vì vẻ mặt lạnh lùng mà vì từ trk đến nay ngoài mặt mẹ mình ra, anh ko bao giờ nhớ nổi mặt người con gái nào khác. Không hiểu là lý do gì, do anh quá lạnh lùng hay lãnh cảm, thậm chí nhiều người đồn là gay nhưng sự thật là như vậy đó. Ấy thế mà, khuôn mặt ấy lại bất giác in sâu vào tâm trí anh đến vậy. Chỉ là vô tình lọt vào ống kính nhưng sao vẫn rực rỡ đến vậy. Nụ cười đó, trong khoảnh khắc ấy Vũ như chỉ nhìn thấy người con gái kia. Người con gái với mái tóc đen buông dài trong bộ váy hoa trắng tinh khôi trên khoé môi, nụ cười như ánh nắng ban mai. Thậm chí khi nụ hồng đó vụt tắt nó vẫn in trong lòng anh ánh sáng rực rỡ hơn muôn vàn nguồn sáng khác- thứ ánh sáng rạng ngời nhưng ko chói loá.
Một buổi party kỉ niệm 50 năm tập đoàn Trần Thị, Vũ đã gặp lại người con gái trong mơ ấy. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn mái tóc ấy nhưng sao nụ cười ko còn đk tươi như trk. Nó u ám và gượng gạo. Tuy vậy Vũ vẫn tiến đến làm quen. Họ đã yêu nhau như thế, và tận sau này, khi yêu nhau 1 năm anh mới biết, ngày Phương gặp anh trong vũ hội cũng là ngày cô biết mình mắc bệnh nan y khó trị, phải chăng vì thế mà nụ cười ko còn sáng như lần gặp đầu tiên. Phương từng nói ngày cô ngập trong sự tuyệt vọng cũng là ngày anh tiến đến đưa tay ra, trao cho cô ánh sáng chính vì vậy Vũ đã hứa với bản thân mình rằng sẽ ko để Phương hối hận vì lựa chọn đó. Nhưng bây giờ thì sao chứ, ánh sáng ấy đang tắt dần, ngọn lửa sống đang chập chờn mà anh ko thể nào châm lên đk. Phải chăng, Vũ ko phải là hoàng tử của Phương? Ko thể cứu sống Phương bằng một nụ hôn. Và phải chăng anh mãi mãi ko thể tìm lại đk nụ cười đó, nụ cười rong tấm ảnh.
/66
|