Nước sông đầu thu trở nên lặng và trong hơn bao giờ hết. Không còn cái nóng của những ngày hạ oi bức, cũng không còn cái bất chợt của những cơn mưa hạ cuối mùa. Tất cả nhịp sống châm lại không hối hả như khi cái nắng vẫn còn ở đằng sau. Nhịp người trên chiếc cầu này, nhịp chảy của dòng sông dưới kia và cả mọi thứ, đều chậm đến ngột ngạt. Rosie không thích cái cảm giác này, thời gian như đọng lại, tắc nghẽn, ứ đọng ở đâu đó. Nó muốn thật nhanh, thật nhanh, thời gian cứ trôi qua thật nhanh như 13 năm qua nó đã đi qua. Bởi vì chỉ có như vậy những chuyện ngày hôm nay sẽ không còn nữa. Gia đình, bố mẹ, chị gái, wow, những con người ngàn lần, vạn lần nó không muốn nhìn thấy họ. Nụ cười của họ là nỗi đau của nó, hạnh phúc của họ được đánh đổi bằng bất hạnh mà nó phải trải qua. Nó biết ông Marc có ý tốt khi muốn nó đoàn tụ với gia đình, đứng dưới thế lực chính trị của họ, nó sẽ an toàn khi rút khỏi thế giới đen tối kia nhưng ông ấy không hiểu những con người đó trong quá khứ đã bỏ mặc nó, đứa con rứt ruột đẻ ra để đổi lấy đôi cánh thế lực đó thì đời nào nó lại chịu quay trở về để cạy nhờ, trốn chạy dưới đôi cánh nhơ nhuốc ấy. Thà rằng một ngày nào đó cuộc sống của nó được kết thúc bằng một phát súng của kẻ thù có lẽ sẽ thanh thản hơn nhiều.
Đứng thêm được một lúc lâu, trời cũng đã ngả tối, những chiếc đèn lớn dọc thân cầu bừng sáng trưng. Cũng đã đến lúc trở về rồi, lâu lắm, đã hơn 2 tháng nay nó chưa gặp công chúa. Nó và công chúa chưa bao giờ xa nhau lâu như thế.
Trong lúc đó, tại căn hộ Rosie vừa bỏ đi. Bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Đâu đó còn đọng lại tiếng nức nở của người phụ nữ đã ngoài 40, những người bên cạnh tuy không khóc nhưng sắc mặt cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Trên trán ông Marc, những nết nhăn xô lại với nhau tạo nên những biểu cảm phức tạp. Có lẽ lần này ông đã quá vội vàng, dù sao Rosie cũng chỉ là một đứa trẻ mới trưởng thành, dù đã va chạm nhiều với cuộc đời chông gai này nhưng suy nghĩ của nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó đương nhiên không thể có chung điểm nhìn được với ông
- Ông có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với con bé trong những năm qua không?- ông luật sư Phạm Tuấn Long bỗng lên tiếng hỏi ông Marc phá tan bầu không khí trầm lặng đến ghê sợ này. Tất cả mọi người, lúc trước còn trong cảnh mỗi người một suy nghĩ thì giờ đây đều bừng tỉnh, dồn hết tinh thần vào câu hỏi cũng như sự trông đợi vào câu trả lời của người đối diện. Rõ ràng, Rosie đã trở thành mối quan tâm số 1 giờ đây.
Nhưng đáp lại những hy vọng, mong chờ đó chỉ là cái lắc đầu hờ hững của vị thanh tra kia
- Xin lỗi vì phải làm ông thất vọng, tôi không thể trả lời ông câu hỏi này.
Không khí một lần nữa lại trùng xuống
- Coi như tôi cầu xin ông, ông có thể nói cho tôi biết được không, hoặc chỉ là địa chỉ bây giờ của con bé thôi cũng được.- ông luật sư vẫn cố nài nỉ
- Không phải tôi không muốn giúp các vị nhưng việc này thật sự tôi không thể tự quyết định, hơn nữa trước khi đưa các vị đến đây, tôi cũng đã nói trước rằng tôi không thể giúp được gì nhiều hơn nữa.
- Nhưng….. tại sao?- Nhã Phương khó nhọc lên tiếng, quả thật cuộc gặp gỡ này đã rút kiệt sức lực của cô.
Ông Marc trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi cũng đành lên tiếng
- Mọi người nên biết, Nhã Anh bây giờ không còn là Nhã Anh như trước. Con bé giờ đây liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều vấn đề và rất nhiều tổ chức nằm ngoài phạm vi can thiệp của các vị. Hơn nữa, sau vụ việc ngày hôm nay, cũng xin mọi người đừng cố gắng tìm kiếm hay liên lạc với con bé. Như vậy sẽ rất nguy hiểm cho gia đình các vị và cả bản thân Nhã Anh.
Minh Khang vẫn luôn là người mong chờ câu trả lời không kém gì ai trong căn phòng này nhưng những gì nhận được thật quá ít ỏi thậm chí là chẳng có nổi thông tin mà hắn mong chờ. Điều này thật sự làm hắn cảm thấy khó chịu trong người
- Không phải cô ấy làm việc cho mấy người sao? Có gì không nói được chứ?
- Cậu Minh Khang, tôi đã nói rồi, cô ấy không thuộc về thế giới của các người đang sống chính vì thế không phải cái gì cũng nói được. Bây giờ thì xin phép, tôi còn phải có vài chuyện cần trao đổi với ba cậu.
Dứt lời, ông Marc nhanh chóng di chuyển vào trong, tránh những câu hỏi mà ông biết rằng sẽ không thể trả lời. Bây giờ thì không còn ai để chấn vấn, những con người ngoài phòng khách bỗng lâm vào bế tắc tột cùng. Những thắc mắc còn bỏ ngỏ chắc nhẽ cứ để vậy sao.
- Này! con bé ấy có gì mờ ám sao, tại sao phải che dấu? Mà cũng thật là, chưa chết quay về là tốt rồi, sao nó còn phải kênh kiệu làm giá như vậy? Cứ như là 13 năm trước mọi người cố tình bỏ rơi nó vậy.
- Nhã Chi.- Nhã Phương gắt lên
- Sao chứ, không đúng à? – cô nàng bỗng dưng bị chị gái to tiếng lập tức phụng phịu tỏ thái độ không bằng lòng.
Nhưng Nhã Chi không biết rằng câu nói có phần tị nạnh của mình đã vô hình chung trở thành một nhát dao vô tình đâm thẳng vào trái tim ba mẹ cô. “ cố tình bỏ rơi”. Phải, chính là cố tình. 13 năm trước là chính họ đã tự tay dập tắt đi cơ hội sống của con gái mình, đứa con gái mình hằng yêu thương. Bây giờ họ mong muốn gì hơn ngoài được nó tha thứ. Cái khoảng khắc biết tin Nhã Anh còn sống là cái khoảnh khắc họ vừa mừng vừa lo. Cái khoảnh khắc như vạn vật ngừng vận động. Niềm vui vì có thể gặp lại con gái và nỗi lo của một kẻ phạm tội sắp ra toà đối chất với nhân chứng, 2 cảm xúc đó cứ luôn phiên và đan xen nhau, và giờ đây, tại thời khắc này, nó đang bóp nghẹn trái tim họ.
Giá như thời gian là một chiếc đồng hồ cát, chỉ cần lật lại, chúng ta sẽ lại bắt đầu lại từ đầu, ta và con, gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc hơn thế.
Nhưng…………
Không thể tắm hai lần trên một dòng sông, những gì đã trôi qua sẽ mãi mãi không thể lấy lại được
Đó mới chính là cuộc sống.
Rosie dừng chân trước ngôi nhà 2 tầng, nơi có chiếc cổng trắng mọc đầy hoa cúc tây. Hoa cúc tây, loài hoa khi mà tất cả những bông hoa khác lụi tàn thì nó mới bắt đầu chớm nở. Và những khóm cúc tây trắng muốt trước nhà cũng thế. Chúng đang chúm chím,ấp ủ một điều gì chăng?
Roise và công chúa chuyển về đây sống đã được hơn 1 năm, JJ cũng chuyển về thành phố này cùng thời điểm với nó nhưng anh sống trong một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Dù sao một người vui vẻ như JJ thì vẫn luôn thích không khí náo nhiệt hơn cái tĩnh lặng ở ngoại ô này. Mặc dù ở nơi đây có hơi bất tiện cho công chúa mỗi khi đến nhà hát, bởi vì nếu nó ở nhà thì không sao, sáng nào nó cũng đưa cô âý đi nhưng còn những khi nó vắng mặt, ngoài cách dậy sớm bắt xe buýt ra thì không còn con đường nào khác. Nhưng thây kệ, dù sao cả 2 thấy thoải mái thì vất vả dậy sớm một chút cũng không sao.
Nhưng mà, tại sao mới có 9h tối thôi mà nhà đã tắt điện rồi, bình thường công chúa vẫn sợ bóng tối nên sẽ không bao giờ tắt điện tối om như thế khi ở nhà một mình, nếu không muốn nói là bật điện sáng trưng cả khi ngủ. Mà nhìn trong sân, xe của JJ vẫn còn đó, có nghĩa anh ta chưa về.
“ Này, không phải 2 người đó nhân lúc mình ko có nhà làm việc mờ ám đấy chứ?”
Khoan, nhưng mà nhìn kĩ lại thì vẫn có thể thấy ánh sáng nhờ nhờ, và có cả tiếng ti vi phát ra
“ kì quặc”
Rosie nhanh chóng đẩy cửa bước vào, một tay tháo giầy, một tay mò tìm công tắc
- Sao……………………..
- Á….a..á……á……….a…a…a……..a.aa…
Đang định hỏi “ sao xem tivi mà không bật điện lên?” thì bỗng nhiên nó giật mình vì tiếng hét đồng thanh phát ra từ hai con người đang rúc trong chăn trên chiếc sofa giữa phòng khách.
- Bà trẻ ơi, sao bảo mai mới về?- JJ ôm ngực, điều hoà lại hơi thở. “Thật là, tự nhiên phi vào nhà làm người ta hết cả hồn, tiêu tan luôn sĩ khí đàn ông với công chúa.”
Trái lại với thái độ không mấy chào đón đó, công chúa ngay sau khi định thần lại, nhìn thấy nó ở cửa đã vội vàng bỏ mặc bộ phim kinh dị đang xem dở cùng “đồng minh” ở lại chạy vội ra ôm chặt lấy nó, hôn hít, nắm tay nắm chân
- Nhớ Rose quá.- vừa nói, công chúa vừa dụi dụi vào người nó như con mèo nhỏ
- Thôi được rồi, mọi chuyện xong xuôi cả rồi, bây giờ sẽ chỉ ở nhà làm tài xế cho công chúa thôi.- nó vỗ nhẹ nhẹ vào vai con mèo nhỏ ấy dỗ dành.- mà cũng muộn rồi, sắp hết phim chưa đi ngủ thôi, cả ngày đi đường rồi.
Không một lời cãi lại, công chúa ngoan ngoãn buông nó ra rồi chạy biến vào phòng chuẩn bị chăn gối, trước khi đi còn ngoái lại dặn dò
- Hôm nay Rose sang phòng mình ngủ nha, xem xong phim nên giờ thấy hơi sợ
Nó cười một cái thật tươi, gật đầu rồi cũng bước vào phòng đi tắm.
Rosie đắm mình trong làn nước nóng, vết thương trên vai được gột rửa khỏi những vết máu khô đã sẫm lại. Vừa nãy, trên con đường từ khu căn hộ đó về nhà, lòng nó đã nguội lạnh, sự căm thù, chán ghét đối với gia đình họ Phạm bao năm qua lại trỗi dậy tưởng chừng như nó có thể đánh bom liều chết gia đình đó nhưng giờ đây khi trở về nhà, lại được nhìn thấy nụ cười của công chúa, dáng vẻ có chút ngây ngốc của JJ nó lại cảm thấy như lòng được sưởi ấm lại. Phải, trên thế gian này, ngoài 2 con người kia ra thì chẳng còn nơi đâu nó gọi là nhà nữa. Và với nó, hai chữ gia đình là sự sum họp với JJ và công chúa, những con người không cùng máu mủ.
Vết thương trên vai vừa mới lành miệng không cho phép nó tắm lâu, nhanh chóng chui vào bộ đồ ngủ ấm áp, con bé bước ra khỏi phòng tắm. Trời về đêm cũng bắt đầu trở lạnh, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ thấy mùa đông tràn về qua khe cửa. Con bé thích mùa đông.
- Có cần anh thay băng cho không?
Vẫn còn đang tơ tưởng về mùa đông của miền nhiệt đới, nó, một lần nữa lại giật mình vì câu nói của người đáng ra đã phải ra về từ lâu.
- Không, mà sao anh còn ở đây, không về sao?
- Không, anh sợ ma lắm, tí cho ngủ chung với em và công chúa nha.- vừa đưa cho nó một cốc sữa nóng, JJ vừa nháy mắt lém lỉnh với nó
- Hoá ra rủ nàng xem phim kinh dị là vì mục đích này. Được lắm, tôi chờ xem anh còn dở được trò gì nữa không?- nó cũng không kém, thách thức lại JJ
Đột nhiên JJ đứng thẳng người, chân khép lại chếch hình chữ V, tay chào kiểu quân đội
- Đã hết trò, thưa mẹ vợ.
Nó bật cười thành tiếng rồi đấm thụp một cái vào bụng JJ
- Thôi đi con rể, chúng ta đi ngủ. Mệt rồi.
Vậy là tối hôm đó, 3 người chen chúc trên chiếc giường màu hồng của công chúa. JJ, công chúa rồi đến nó.
Đứng thêm được một lúc lâu, trời cũng đã ngả tối, những chiếc đèn lớn dọc thân cầu bừng sáng trưng. Cũng đã đến lúc trở về rồi, lâu lắm, đã hơn 2 tháng nay nó chưa gặp công chúa. Nó và công chúa chưa bao giờ xa nhau lâu như thế.
Trong lúc đó, tại căn hộ Rosie vừa bỏ đi. Bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Đâu đó còn đọng lại tiếng nức nở của người phụ nữ đã ngoài 40, những người bên cạnh tuy không khóc nhưng sắc mặt cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Trên trán ông Marc, những nết nhăn xô lại với nhau tạo nên những biểu cảm phức tạp. Có lẽ lần này ông đã quá vội vàng, dù sao Rosie cũng chỉ là một đứa trẻ mới trưởng thành, dù đã va chạm nhiều với cuộc đời chông gai này nhưng suy nghĩ của nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó đương nhiên không thể có chung điểm nhìn được với ông
- Ông có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với con bé trong những năm qua không?- ông luật sư Phạm Tuấn Long bỗng lên tiếng hỏi ông Marc phá tan bầu không khí trầm lặng đến ghê sợ này. Tất cả mọi người, lúc trước còn trong cảnh mỗi người một suy nghĩ thì giờ đây đều bừng tỉnh, dồn hết tinh thần vào câu hỏi cũng như sự trông đợi vào câu trả lời của người đối diện. Rõ ràng, Rosie đã trở thành mối quan tâm số 1 giờ đây.
Nhưng đáp lại những hy vọng, mong chờ đó chỉ là cái lắc đầu hờ hững của vị thanh tra kia
- Xin lỗi vì phải làm ông thất vọng, tôi không thể trả lời ông câu hỏi này.
Không khí một lần nữa lại trùng xuống
- Coi như tôi cầu xin ông, ông có thể nói cho tôi biết được không, hoặc chỉ là địa chỉ bây giờ của con bé thôi cũng được.- ông luật sư vẫn cố nài nỉ
- Không phải tôi không muốn giúp các vị nhưng việc này thật sự tôi không thể tự quyết định, hơn nữa trước khi đưa các vị đến đây, tôi cũng đã nói trước rằng tôi không thể giúp được gì nhiều hơn nữa.
- Nhưng….. tại sao?- Nhã Phương khó nhọc lên tiếng, quả thật cuộc gặp gỡ này đã rút kiệt sức lực của cô.
Ông Marc trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi cũng đành lên tiếng
- Mọi người nên biết, Nhã Anh bây giờ không còn là Nhã Anh như trước. Con bé giờ đây liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều vấn đề và rất nhiều tổ chức nằm ngoài phạm vi can thiệp của các vị. Hơn nữa, sau vụ việc ngày hôm nay, cũng xin mọi người đừng cố gắng tìm kiếm hay liên lạc với con bé. Như vậy sẽ rất nguy hiểm cho gia đình các vị và cả bản thân Nhã Anh.
Minh Khang vẫn luôn là người mong chờ câu trả lời không kém gì ai trong căn phòng này nhưng những gì nhận được thật quá ít ỏi thậm chí là chẳng có nổi thông tin mà hắn mong chờ. Điều này thật sự làm hắn cảm thấy khó chịu trong người
- Không phải cô ấy làm việc cho mấy người sao? Có gì không nói được chứ?
- Cậu Minh Khang, tôi đã nói rồi, cô ấy không thuộc về thế giới của các người đang sống chính vì thế không phải cái gì cũng nói được. Bây giờ thì xin phép, tôi còn phải có vài chuyện cần trao đổi với ba cậu.
Dứt lời, ông Marc nhanh chóng di chuyển vào trong, tránh những câu hỏi mà ông biết rằng sẽ không thể trả lời. Bây giờ thì không còn ai để chấn vấn, những con người ngoài phòng khách bỗng lâm vào bế tắc tột cùng. Những thắc mắc còn bỏ ngỏ chắc nhẽ cứ để vậy sao.
- Này! con bé ấy có gì mờ ám sao, tại sao phải che dấu? Mà cũng thật là, chưa chết quay về là tốt rồi, sao nó còn phải kênh kiệu làm giá như vậy? Cứ như là 13 năm trước mọi người cố tình bỏ rơi nó vậy.
- Nhã Chi.- Nhã Phương gắt lên
- Sao chứ, không đúng à? – cô nàng bỗng dưng bị chị gái to tiếng lập tức phụng phịu tỏ thái độ không bằng lòng.
Nhưng Nhã Chi không biết rằng câu nói có phần tị nạnh của mình đã vô hình chung trở thành một nhát dao vô tình đâm thẳng vào trái tim ba mẹ cô. “ cố tình bỏ rơi”. Phải, chính là cố tình. 13 năm trước là chính họ đã tự tay dập tắt đi cơ hội sống của con gái mình, đứa con gái mình hằng yêu thương. Bây giờ họ mong muốn gì hơn ngoài được nó tha thứ. Cái khoảng khắc biết tin Nhã Anh còn sống là cái khoảnh khắc họ vừa mừng vừa lo. Cái khoảnh khắc như vạn vật ngừng vận động. Niềm vui vì có thể gặp lại con gái và nỗi lo của một kẻ phạm tội sắp ra toà đối chất với nhân chứng, 2 cảm xúc đó cứ luôn phiên và đan xen nhau, và giờ đây, tại thời khắc này, nó đang bóp nghẹn trái tim họ.
Giá như thời gian là một chiếc đồng hồ cát, chỉ cần lật lại, chúng ta sẽ lại bắt đầu lại từ đầu, ta và con, gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc hơn thế.
Nhưng…………
Không thể tắm hai lần trên một dòng sông, những gì đã trôi qua sẽ mãi mãi không thể lấy lại được
Đó mới chính là cuộc sống.
Rosie dừng chân trước ngôi nhà 2 tầng, nơi có chiếc cổng trắng mọc đầy hoa cúc tây. Hoa cúc tây, loài hoa khi mà tất cả những bông hoa khác lụi tàn thì nó mới bắt đầu chớm nở. Và những khóm cúc tây trắng muốt trước nhà cũng thế. Chúng đang chúm chím,ấp ủ một điều gì chăng?
Roise và công chúa chuyển về đây sống đã được hơn 1 năm, JJ cũng chuyển về thành phố này cùng thời điểm với nó nhưng anh sống trong một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Dù sao một người vui vẻ như JJ thì vẫn luôn thích không khí náo nhiệt hơn cái tĩnh lặng ở ngoại ô này. Mặc dù ở nơi đây có hơi bất tiện cho công chúa mỗi khi đến nhà hát, bởi vì nếu nó ở nhà thì không sao, sáng nào nó cũng đưa cô âý đi nhưng còn những khi nó vắng mặt, ngoài cách dậy sớm bắt xe buýt ra thì không còn con đường nào khác. Nhưng thây kệ, dù sao cả 2 thấy thoải mái thì vất vả dậy sớm một chút cũng không sao.
Nhưng mà, tại sao mới có 9h tối thôi mà nhà đã tắt điện rồi, bình thường công chúa vẫn sợ bóng tối nên sẽ không bao giờ tắt điện tối om như thế khi ở nhà một mình, nếu không muốn nói là bật điện sáng trưng cả khi ngủ. Mà nhìn trong sân, xe của JJ vẫn còn đó, có nghĩa anh ta chưa về.
“ Này, không phải 2 người đó nhân lúc mình ko có nhà làm việc mờ ám đấy chứ?”
Khoan, nhưng mà nhìn kĩ lại thì vẫn có thể thấy ánh sáng nhờ nhờ, và có cả tiếng ti vi phát ra
“ kì quặc”
Rosie nhanh chóng đẩy cửa bước vào, một tay tháo giầy, một tay mò tìm công tắc
- Sao……………………..
- Á….a..á……á……….a…a…a……..a.aa…
Đang định hỏi “ sao xem tivi mà không bật điện lên?” thì bỗng nhiên nó giật mình vì tiếng hét đồng thanh phát ra từ hai con người đang rúc trong chăn trên chiếc sofa giữa phòng khách.
- Bà trẻ ơi, sao bảo mai mới về?- JJ ôm ngực, điều hoà lại hơi thở. “Thật là, tự nhiên phi vào nhà làm người ta hết cả hồn, tiêu tan luôn sĩ khí đàn ông với công chúa.”
Trái lại với thái độ không mấy chào đón đó, công chúa ngay sau khi định thần lại, nhìn thấy nó ở cửa đã vội vàng bỏ mặc bộ phim kinh dị đang xem dở cùng “đồng minh” ở lại chạy vội ra ôm chặt lấy nó, hôn hít, nắm tay nắm chân
- Nhớ Rose quá.- vừa nói, công chúa vừa dụi dụi vào người nó như con mèo nhỏ
- Thôi được rồi, mọi chuyện xong xuôi cả rồi, bây giờ sẽ chỉ ở nhà làm tài xế cho công chúa thôi.- nó vỗ nhẹ nhẹ vào vai con mèo nhỏ ấy dỗ dành.- mà cũng muộn rồi, sắp hết phim chưa đi ngủ thôi, cả ngày đi đường rồi.
Không một lời cãi lại, công chúa ngoan ngoãn buông nó ra rồi chạy biến vào phòng chuẩn bị chăn gối, trước khi đi còn ngoái lại dặn dò
- Hôm nay Rose sang phòng mình ngủ nha, xem xong phim nên giờ thấy hơi sợ
Nó cười một cái thật tươi, gật đầu rồi cũng bước vào phòng đi tắm.
Rosie đắm mình trong làn nước nóng, vết thương trên vai được gột rửa khỏi những vết máu khô đã sẫm lại. Vừa nãy, trên con đường từ khu căn hộ đó về nhà, lòng nó đã nguội lạnh, sự căm thù, chán ghét đối với gia đình họ Phạm bao năm qua lại trỗi dậy tưởng chừng như nó có thể đánh bom liều chết gia đình đó nhưng giờ đây khi trở về nhà, lại được nhìn thấy nụ cười của công chúa, dáng vẻ có chút ngây ngốc của JJ nó lại cảm thấy như lòng được sưởi ấm lại. Phải, trên thế gian này, ngoài 2 con người kia ra thì chẳng còn nơi đâu nó gọi là nhà nữa. Và với nó, hai chữ gia đình là sự sum họp với JJ và công chúa, những con người không cùng máu mủ.
Vết thương trên vai vừa mới lành miệng không cho phép nó tắm lâu, nhanh chóng chui vào bộ đồ ngủ ấm áp, con bé bước ra khỏi phòng tắm. Trời về đêm cũng bắt đầu trở lạnh, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ thấy mùa đông tràn về qua khe cửa. Con bé thích mùa đông.
- Có cần anh thay băng cho không?
Vẫn còn đang tơ tưởng về mùa đông của miền nhiệt đới, nó, một lần nữa lại giật mình vì câu nói của người đáng ra đã phải ra về từ lâu.
- Không, mà sao anh còn ở đây, không về sao?
- Không, anh sợ ma lắm, tí cho ngủ chung với em và công chúa nha.- vừa đưa cho nó một cốc sữa nóng, JJ vừa nháy mắt lém lỉnh với nó
- Hoá ra rủ nàng xem phim kinh dị là vì mục đích này. Được lắm, tôi chờ xem anh còn dở được trò gì nữa không?- nó cũng không kém, thách thức lại JJ
Đột nhiên JJ đứng thẳng người, chân khép lại chếch hình chữ V, tay chào kiểu quân đội
- Đã hết trò, thưa mẹ vợ.
Nó bật cười thành tiếng rồi đấm thụp một cái vào bụng JJ
- Thôi đi con rể, chúng ta đi ngủ. Mệt rồi.
Vậy là tối hôm đó, 3 người chen chúc trên chiếc giường màu hồng của công chúa. JJ, công chúa rồi đến nó.
/66
|