Chiều, JJ và công chúa trở về. Cảm giác đầu tiên của hai người bọn họ khi bước vào nhà là thoang thoảng một mùi khen khét len lỏi vào khứu giác, ngó đầu vào căn bếp. Tan hoang. Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau.Đúng lúc đó Rosie từ trong phòng bước ra, ánh mắt hình viên đạn ghim về phía hai con người đó. JJ khẽ cười trừ bẽn lẽn rồi đẩy công chúa lên phía trước.
- Có chuyện gì ở nhà mà bọn mình ko biết à?- công chúa cười, hỏi nó
Nó chắp tay sau lưng đi lòng vòng quanh hai con người đang dúm dó trước cửa.
- À, cũng ko có gì quan trọng đâu, chỉ là mình học nấu ăn thôi mà.
- Cái gì?- JJ nghe xong thì vội ló đầu ra.- Dạo này lại thích mấy trò mạo hiểm thế à. Thử thách bản thân này có hơi quá sức ko vậy.
Rosie lườm anh một cái
- Nhờ phúc phận của ai đó thôi.
“ Cạch”
Nó đang định “quạt” cho JJ một trận thì tiếng cửa vang lên, Minh Khang lững thững bước ra. Ánh mắt hắt chạm nó. Kể từ vụ cãi nhau buổi trưa, hai người bọn họ chưa nói chuyện với nhau câu nào. Nhưng nếu cứ nhìn nhau mãi như thế này thì cũng ko ổn, nhất là khi có công chúa và JJ ở đây. Hắn vội cười chữa cháy, tay giơ lên một vật gì đó vẫy vẫy
- Tìm thấy một đĩa phim kinh dị của Khánh Linh trong vali. Chắc trợ lí xếp đồ nhầm. Nếu ko có việc gì thì tối nay chúng ta xem nha.
Rosie chưa kịp phản ứng thì JJ đã nhảy dựng lên, mặt mũi hớn ha hớn hớn hở
- Được, được quá chứ lại. Anh khá khen cho ý tưởng của chú.
Bên cạnh, nó “ e hèm” một tiếng rồi nhìn JJ. Rõ ràng là có âm mưu trong chuyện này.
Thế là bữa tối nhanh chóng được diễn ra rồi kết thúc. Mọi người bắt đầu “quây tổ” trước màn hình TV. Nó cũng ko định tham gia vào cái vụ giở hơi này đâu nhưng mà nhìn mặt JJ gian lắm. Không yên tâm. Nó phải ngồi đây canh chừng ko lỡ cái máy phát thanh này lại bép xép hoặc âm mưu bất chính cái gì đó.
Trong căn phòng nhờ nhờ ánh sáng, 4 con người túm tụm lại với nhau chăm chú lên màn hình. Công chúa ôm chặt cánh tay của JJ, điều này chắc chắn. Còn nó với Minh Khang, vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân. Mấy lần hắn ta định lừa lừa khoác vai nó nhưng đều ko ăn thua.
- Việc ai người ấy xem, cấm được đụng vào nhau. Ko ôm, ko nắm tay, ko khoác vai – Nó vẫn còn tỉnh lắm.
Cha sinh mẹ đẻ ra, nó chưa bao giờ thích mấy cái phim kinh dị này. Vì sao? Nó ko thấy sợ. Xem một bộ phim mà toàn thấy la hét là chủ yếu thì xem làm gì. Không phải cuối cùng vẫn là chết hết sao. Vậy là suốt chiều dài phim, nó chỉ có gật gà gật gù đến khi nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng trôi qua được kha khá nên mở mắt ra xem phim đã hết chưa. Đúng lúc còn lờ mờ nhập nhoạng quáng gà thì trên màn hình vô tuyến bỗng nhiên, đập vào mắt con bé là một khuôn mặt trắng nhợt với hai hốc mắt đen ngòm vết máu khô. Roise giật mình, vội vàng lùi về phía sau mà theo phản xạ nắm chặt lấy một thứ gì đó bên cạnh. Vật đó, chính xác là tay Minh Khang.
- Tình yêu, em vừa nói là ko nắm tay.
Giọng Minh Khang vừa nghiêm túc vừa châm chọc khiến nó tức ói máu. Nó thu tay lại, mặt vênh ngược lên.
- Ai thèm.
Rồi ngúng ngẩy bỏ đi. Minh Khang cũng vội đứng dậy đuổi theo. Trước màn hình TV, dù đang xem đến cảnh đổ máu nhưng JJ và công chúa cứ bụp miệng cười mãi.
Về phần Roise, nó hậm hực lao vào trong phòng, mở cửa sổ ra hóng gió cho bớt tức.
“ Á, mất mặt ko chịu được”
Minh Khang cũng len lén bước vào, thấy nó nắm chặt tay, vuốt ngực và thở phì phì cố nuốt cho trôi cục tức xuôi cục nghẹn vừa rồi thì bật cười. Nó lập tức quay lại. Nụ cười vừa rồi tắt ngấm.
- Không có gì.
Không gian lại yên ắng. Quan sát thái độ của nó thấy cũng đã bình tĩnh được phần nào, Minh Khang mới lên tiếng.
- Chuyện lúc trưa nay ……
Nhưng ko để cho hắn nói hết lời nó đã lên tiếng
- Chuyện đó tôi quên rồi, anh ko phải suy nghĩ và kể từ nay cũng đừng khuyên tôi phải quên đi chuyện đó.
Minh Khang bước đến, nhìn sâu vào mắt nó. Ánh mắt này làm nó bối rối hơn bao giờ hết nhưng vẫn phải cố tỏ ra như là ko có gì
- Anh ko có ý định khuyên em quên đi chuyện ấy. Anh muốn em nhớ, anh muốn em nhớ mọi nỗi đau, mọi sự gian khổ em đã trải qua để thấy mình mạnh mẽ và tuyệt vời thế nào.
Rosie ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn cũng chỉ cười rồi xoa đầu nó. Và ngạc nhiên hơn nữa là nó để yên
- Rosie, em biết ko, Hades là vị thần cai quản địa ngục nên ông ấy vẫn hay bị nhầm lẫn với thần chết. Mặc dù quan niệm đương đại thì cái chết gắn liền với mọi sự xấu xa nhưng Hades trong thần thoại là một người có khuynh hướng nhân hậu, tự tại điềm tĩnh chứ ko độc ác. đứng giữa sống và chết, Hades thực chất là người giữ cân bằng của tạo hoá.
Thật sự rất giống. Minh Khang rất giống bác John. Ông ấy cũng hay thường lấy những câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp để nói với nó nhiều điều trong cuộc sống. Ngày hôm nay, Minh Khang cũng vậy. Nó nhìn hắn, ko biết nói gì hơn ngoài im lặng. Những cảm xúc xốn xang, lạ lẫm dâng lên trong lòng con bé.
“ cạch”
- Hello
Đúng lúc ko khí đang căng thẳng thì bỗng nhiên JJ mở cửa xông vào, tay ôm một đống chăn gối.
- Gì đây?- nó hất hàm hỏi
Khệ nệ đặt đống bùng nhùng ấy xuống giường rồi mới trả lời:
- Thì vừa xem phim ma mà. Chắc chắn ai cũng sợ phải ko?- anh nhìn công chúa nháy mắt.
- Phải đó, ngủ 1 mình đáng sợ lắm.- công chúa nhõng nhẽo
- Cậu ngủ với tớ mà.- nó biết tỏng 2 người này muốn gì
- Nhưng mà anh ngủ 1 mình. – JJ giơ tay lên thắc mắc
- Thôi đi, nếu muốn anh sang mà ngủ với hắn.- nó chỉ tay về phía Minh Khang cũng đang nghệt mặt ra ở một góc phòng
- Ko được.- JJ nhảy dựng lên hai tay che ngực- như vậy kì lắm.
- Kì cái gì mà kì, anh đừng có mà …………
Nhưng như nước đổ lá khoai, mặc kệ nó gào thét thế nào JJ vẫn coi như ko thấy nhảy phốc lên giường trải chăn gối. Minh Khang cũng được thể té nước theo mưa cũng đòi ngủ lại. Vậy là 4 người bọn họ chen chúc nhau nằm theo thứ tự từ ngoài vào trong: JJ, công chúa, nó, Minh Khang trên chiếc giường đơn chật hẹp, chân thò hết cả ra ngoài. Một đêm lạnh nhưng ấm lòng.
- Có chuyện gì ở nhà mà bọn mình ko biết à?- công chúa cười, hỏi nó
Nó chắp tay sau lưng đi lòng vòng quanh hai con người đang dúm dó trước cửa.
- À, cũng ko có gì quan trọng đâu, chỉ là mình học nấu ăn thôi mà.
- Cái gì?- JJ nghe xong thì vội ló đầu ra.- Dạo này lại thích mấy trò mạo hiểm thế à. Thử thách bản thân này có hơi quá sức ko vậy.
Rosie lườm anh một cái
- Nhờ phúc phận của ai đó thôi.
“ Cạch”
Nó đang định “quạt” cho JJ một trận thì tiếng cửa vang lên, Minh Khang lững thững bước ra. Ánh mắt hắt chạm nó. Kể từ vụ cãi nhau buổi trưa, hai người bọn họ chưa nói chuyện với nhau câu nào. Nhưng nếu cứ nhìn nhau mãi như thế này thì cũng ko ổn, nhất là khi có công chúa và JJ ở đây. Hắn vội cười chữa cháy, tay giơ lên một vật gì đó vẫy vẫy
- Tìm thấy một đĩa phim kinh dị của Khánh Linh trong vali. Chắc trợ lí xếp đồ nhầm. Nếu ko có việc gì thì tối nay chúng ta xem nha.
Rosie chưa kịp phản ứng thì JJ đã nhảy dựng lên, mặt mũi hớn ha hớn hớn hở
- Được, được quá chứ lại. Anh khá khen cho ý tưởng của chú.
Bên cạnh, nó “ e hèm” một tiếng rồi nhìn JJ. Rõ ràng là có âm mưu trong chuyện này.
Thế là bữa tối nhanh chóng được diễn ra rồi kết thúc. Mọi người bắt đầu “quây tổ” trước màn hình TV. Nó cũng ko định tham gia vào cái vụ giở hơi này đâu nhưng mà nhìn mặt JJ gian lắm. Không yên tâm. Nó phải ngồi đây canh chừng ko lỡ cái máy phát thanh này lại bép xép hoặc âm mưu bất chính cái gì đó.
Trong căn phòng nhờ nhờ ánh sáng, 4 con người túm tụm lại với nhau chăm chú lên màn hình. Công chúa ôm chặt cánh tay của JJ, điều này chắc chắn. Còn nó với Minh Khang, vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân. Mấy lần hắn ta định lừa lừa khoác vai nó nhưng đều ko ăn thua.
- Việc ai người ấy xem, cấm được đụng vào nhau. Ko ôm, ko nắm tay, ko khoác vai – Nó vẫn còn tỉnh lắm.
Cha sinh mẹ đẻ ra, nó chưa bao giờ thích mấy cái phim kinh dị này. Vì sao? Nó ko thấy sợ. Xem một bộ phim mà toàn thấy la hét là chủ yếu thì xem làm gì. Không phải cuối cùng vẫn là chết hết sao. Vậy là suốt chiều dài phim, nó chỉ có gật gà gật gù đến khi nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng trôi qua được kha khá nên mở mắt ra xem phim đã hết chưa. Đúng lúc còn lờ mờ nhập nhoạng quáng gà thì trên màn hình vô tuyến bỗng nhiên, đập vào mắt con bé là một khuôn mặt trắng nhợt với hai hốc mắt đen ngòm vết máu khô. Roise giật mình, vội vàng lùi về phía sau mà theo phản xạ nắm chặt lấy một thứ gì đó bên cạnh. Vật đó, chính xác là tay Minh Khang.
- Tình yêu, em vừa nói là ko nắm tay.
Giọng Minh Khang vừa nghiêm túc vừa châm chọc khiến nó tức ói máu. Nó thu tay lại, mặt vênh ngược lên.
- Ai thèm.
Rồi ngúng ngẩy bỏ đi. Minh Khang cũng vội đứng dậy đuổi theo. Trước màn hình TV, dù đang xem đến cảnh đổ máu nhưng JJ và công chúa cứ bụp miệng cười mãi.
Về phần Roise, nó hậm hực lao vào trong phòng, mở cửa sổ ra hóng gió cho bớt tức.
“ Á, mất mặt ko chịu được”
Minh Khang cũng len lén bước vào, thấy nó nắm chặt tay, vuốt ngực và thở phì phì cố nuốt cho trôi cục tức xuôi cục nghẹn vừa rồi thì bật cười. Nó lập tức quay lại. Nụ cười vừa rồi tắt ngấm.
- Không có gì.
Không gian lại yên ắng. Quan sát thái độ của nó thấy cũng đã bình tĩnh được phần nào, Minh Khang mới lên tiếng.
- Chuyện lúc trưa nay ……
Nhưng ko để cho hắn nói hết lời nó đã lên tiếng
- Chuyện đó tôi quên rồi, anh ko phải suy nghĩ và kể từ nay cũng đừng khuyên tôi phải quên đi chuyện đó.
Minh Khang bước đến, nhìn sâu vào mắt nó. Ánh mắt này làm nó bối rối hơn bao giờ hết nhưng vẫn phải cố tỏ ra như là ko có gì
- Anh ko có ý định khuyên em quên đi chuyện ấy. Anh muốn em nhớ, anh muốn em nhớ mọi nỗi đau, mọi sự gian khổ em đã trải qua để thấy mình mạnh mẽ và tuyệt vời thế nào.
Rosie ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn cũng chỉ cười rồi xoa đầu nó. Và ngạc nhiên hơn nữa là nó để yên
- Rosie, em biết ko, Hades là vị thần cai quản địa ngục nên ông ấy vẫn hay bị nhầm lẫn với thần chết. Mặc dù quan niệm đương đại thì cái chết gắn liền với mọi sự xấu xa nhưng Hades trong thần thoại là một người có khuynh hướng nhân hậu, tự tại điềm tĩnh chứ ko độc ác. đứng giữa sống và chết, Hades thực chất là người giữ cân bằng của tạo hoá.
Thật sự rất giống. Minh Khang rất giống bác John. Ông ấy cũng hay thường lấy những câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp để nói với nó nhiều điều trong cuộc sống. Ngày hôm nay, Minh Khang cũng vậy. Nó nhìn hắn, ko biết nói gì hơn ngoài im lặng. Những cảm xúc xốn xang, lạ lẫm dâng lên trong lòng con bé.
“ cạch”
- Hello
Đúng lúc ko khí đang căng thẳng thì bỗng nhiên JJ mở cửa xông vào, tay ôm một đống chăn gối.
- Gì đây?- nó hất hàm hỏi
Khệ nệ đặt đống bùng nhùng ấy xuống giường rồi mới trả lời:
- Thì vừa xem phim ma mà. Chắc chắn ai cũng sợ phải ko?- anh nhìn công chúa nháy mắt.
- Phải đó, ngủ 1 mình đáng sợ lắm.- công chúa nhõng nhẽo
- Cậu ngủ với tớ mà.- nó biết tỏng 2 người này muốn gì
- Nhưng mà anh ngủ 1 mình. – JJ giơ tay lên thắc mắc
- Thôi đi, nếu muốn anh sang mà ngủ với hắn.- nó chỉ tay về phía Minh Khang cũng đang nghệt mặt ra ở một góc phòng
- Ko được.- JJ nhảy dựng lên hai tay che ngực- như vậy kì lắm.
- Kì cái gì mà kì, anh đừng có mà …………
Nhưng như nước đổ lá khoai, mặc kệ nó gào thét thế nào JJ vẫn coi như ko thấy nhảy phốc lên giường trải chăn gối. Minh Khang cũng được thể té nước theo mưa cũng đòi ngủ lại. Vậy là 4 người bọn họ chen chúc nhau nằm theo thứ tự từ ngoài vào trong: JJ, công chúa, nó, Minh Khang trên chiếc giường đơn chật hẹp, chân thò hết cả ra ngoài. Một đêm lạnh nhưng ấm lòng.
/66
|