Editor: Dì Annie
Vẫn như mọi ngày, lúc Diệp Mân về đến ký túc xá đã 11 giờ.
Có điều tối nay ngoài Tiêu Vũ đợi ở ký túc xá còn có Triệu Đình.
Thấy cô đi vào, Triệu Đình vội chạy tới kéo tay cô: "Diệp Mân, tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu, trưa nay không hiểu đầu óc tớ bị làm sao lại lấy điện thoại của cậu nhắn tin cho Tần Mặc, tớ không nghĩ anh ấy lại tin thật." Nói đến đây, cô ta mím môi, thăm dò: "Anh ấy... Có phải anh ấy nổi nóng với cậu không?"
Cô gái trước mặt trẻ trung xinh đẹp, giọng nói cũng thật êm tai.
Ông trời vẫn luôn thiên vị một số người, đáng tiếc mấy ưu điểm của Triệu Đình không có tác dụng với Tần Mặc.
Diệp Mân không phải người vô cảm, cả buổi tối nay tâm trạng cô không tốt.
Đối với mấy thứ nợ phong lưu của Tần Mặc, cô chỉ là người qua đường đứng xem, lần này vô tình bị kéo vào, đương nhiên cô rất tức giận, không phải vì Tần Mặc nổi nóng với cô, mà vì cảm giác phiền chán và xấu hổ khó diễn tả.
Cô lạnh lùng nhìn Triệu Đình, gỡ tay cô ta ra, đi vòng qua cô ta đến bàn mình ngồi xuống.
Tiêu Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn hai người hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Đình mím môi, giải thích sơ lược vài câu.
Lòng hư vinh không để cô ta nói thẳng ra việc chia tay Tần Mặc, chỉ nói hai người họ cãi nhau, do lỗi của cô ấy nên muốn xin lỗi Tần Mặc. Nhưng đối phương lại đang tức giận, không trả lời tin nhắn nên cô ấy mới kích động dùng điện thoại của Diệp Mân hẹn gặp anh ở quán cà phê, khiến cho Tần Mặc hiểu lầm Diệp Mân...
Đương nhiên câu chuyện bình yên giả dối này chỉ là tự mình gạt mình thôi, Tiêu Vũ ở trường hơn 5 năm đã quá hiểu Tần soái ca.
Nghe xong, miệng Tiêu Vũ há to, đương nhiên cũng thấy chuyện này cực kì hoang đường, dù trong lòng đầy căm phẫn nhưng không tiện phê bình Triệu Đình, chỉ có thể nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Diệp Mân bằng ánh mắt đồng tình.
Ban đầu Diệp Mân nghĩ, bạn cùng phòng đã thành tâm xin lỗi cô cũng không cần làm mối quan hệ trở nên căng thẳng, nhưng nghe cô ta nói xong nhất thời cười lạnh, mỉa mai nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện của cậu và Tần Mặc, cũng không muốn quan tâm đến chuyện vớ vẩn như vậy. Chuyện cậu dùng điện thoại của tôi coi như xong đi, phiền cậu sau này đừng quấy rầy tôi bằng mấy chuyện như vậy nữa." Cô dừng một chút, lại bổ sung, "Tần Mặc là loại người nào không lẽ cậu không biết, cần gì phải hạ thấp mặt mũi của mình như vậy."
Triệu Đình vốn đang lấy lòng, trong nháy mắt mặt cô ta trở nên khó coi, cô ta ngồi dậy, cười lạnh nói: "Diệp Mân, cậu thì có hơn gì tôi? Cậu tưởng mình gia nhập nhóm Tần Mặc thì ghê gớm lắm hả? Chắc cậu nghĩ sau này các người có thể cùng nhau lập nghiệp, trở thành đại cổ đông hả? Mộng đẹp quá nhỉ? Người ta chỉ nhờ cậu làm một chút việc, nói không chừng là làm không công."
Diệp Mân nói: "Chuyện của tôi không phiền cậu quan tâm, dù tôi có làm không công hay không thì tôi vẫn có thể dựa vào bản thân mình mà kiếm cơm."
Triệu Đình lạnh mặt, cầm túi xách hàng hiệu trên bàn đi ra cửa, tức giận mở cửa, mỉa mai nói: "Không sai, tôi quen Tần Mặc vì tiền đấy, đó là vì tôi có vốn liếng được anh ấy để ý. Mỗi ngày các cậu ở cùng phòng thí nghiệm, tôi không tin cậu không có ý gì với anh ấy. Chỉ là cậu tự biết không có bản lĩnh lọt vào mắt anh ấy thôi."
Diệp Mân còn chưa lên tiếng, Tiêu Vũ đã không nhìn được bênh vực: "Triệu Đình, cậu nói hươu nói vượn gì đấy? Cậu cho rằng ai cũng hèn hạ như cậu hả? Thấy trai giàu thì nhào tới. Diệp Mân mới không thèm để ý loại công tử đào hoa như cậu ta đấy."
Triệu Đình nhìn hai người mỉa mai, đóng ầm cửa bỏ đi.
Tiêu Vũ xì một tiếng khinh thường, đến cạnh Diệp Mân, căm phẫn nói: "Mẹ nó, tớ không biết Triệu Đình không bình thường thế này. Gì chứ? Cô ta tự cho mình là kẻ hủy diệt công tử đào hoa kia à? Hơi tự tin quá rồi đó. Bạn gái cũ của Tần soái ca đầy người đẹp hơn cô ta. Hơn nữa cô ta so với cậu thì có gì tốt đâu, khoa điện tử trường mình là top 3 trong nước, cậu đứng đầu kì thi nghiên cứu sinh, cô ta thi lần 2 mới đỗ. Đẹp thì đẹp đó, mà cũng là do cách ăn mặc thôi, tớ xem ảnh hồi trung học của cô ta rồi, quê mùa muốn chết. Cậu mà chưng diện lên cũng đâu thua kém cô ta. Chỉ được mỗi chiều cao hơn cậu thôi."
Diệp Mân trầm mặc một lát, cười khẽ nói: "Cảm ơn cậu đã khen ngợi."
Tiêu Vũ nói: "Vậy cậu không sao chứ?"
"Tớ thì có chuyện gì chứ? Không lẽ lại đi so đo với một kẻ bị đá à?"
Tiêu Vũ nói: "Cô ta quá đáng thật đó, sao lại liên lụy cậu vào làm gì. Đúng rồi, Tần soái ca không làm khó cậu chứ?"
Diệp Mân nói: "Tớ nói không phải tớ nhắn."
"Cậu ta tin hả?"
"Ai biết có tin không."
"Cậu ta không nổi nóng với cậu hả?"
Diêp Mân tháo mắt kính, lơ đễnh nói: "Who cares."
Tiêu Vũ cười lớn, giơ ngón cái với cô, nói: "Không sai, chính là cái thái độ này. Tiểu Diệp học bá của chúng ta không phải người hâm mộ của Tần soái ca, không cần phải nuông chiều cậu ta."
Diệp Mân không đáp, cười nhẹ.
Trong lòng cô buồn vô cớ, Tiêu Vũ vẫn không hiểu rõ cô, đến bây giờ cô cũng chỉ là người phàm, cũng không tránh khỏi mị lực của Tần Mặc.
*
"Lâm ca đâu? Không phải gần đây tối nào cậu ấy cũng đến à?" Tần Mặc xách 3 ly trà sữa đặt lên bàn, thấy vị trí của Giang Lâm trống không, thuận miệng hỏi Lâm Khải Phong.
Lâm Khải Phong trả lời: "Cậu ta nói hôm qua uống 3 ly trà sữa nên mất ngủ, ban ngày ngáp suốt, giờ về ngủ bù rồi."
Tần Mặc hơi sửng sốt, vô thức nhìn ly trà sữa trên bàn Diệp Mân, hỏi: "Sao lại uống ba ly?"
Lâm Khải Phong đáp: "Diệp Mân không thích uống trân châu nên đưa cho cậu ấy uống. Cậu cũng biết đó, bụng cậu ta là cái động không đáy."
Tần Mặc ngồi xuống ghế, giả bộ hỏi cô gái bên cạnh: "Cậu không thích trà sữa trân châu hả?"
"Ừ." Diệp Mân nhìn chằm chằm máy tính, lạnh nhạt đáp.
Tần Mặc cầm ly trà sữa trên bàn cô, yên lặng cắm ống hút uống hai ngụm, tự nhủ: "Trân châu này thật chả ra sao cả, như hạt nhựa, chỉ có tên ăn Giang Lâm mới không chê."
Nói xong thì ghét bỏ ném ly trà sữa vào thùng rác.
Tần thiếu gia là người chú trọng hiệu suất, dù anh không chăm chỉ lắm nhưng lúc làm việc thì nhất định tập trung 100%, thường xuyên làm đến quên mình. Vậy mà tối hôm nay, hiệu suất làm việc của anh lại giảm sút.
Ba người yên lặng làm việc, anh chỉ vào dãy code trên máy, hỏi Diệp Mân: "Hình như UT cậu làm hôm qua có vấn đề rồi."
Diệp Mân nhìn máy tính anh: "Đó là Lâm Khải Phong làm."
"À."
Một lát sau.
"Cậu xem giúp tôi dãy code này có vấn đề gì không?"
Diệp Mân nhàn nhạt nhìn máy tính anh, nói: "Đây là phần cậu phụ trách, nhất thời tôi không nhìn ra."
"Vậy tôi tự kiểm tra lại vậy."
Càng về sau anh vẫn liên tục quấy rầy, Lâm Khải Phong rốt cục không nhịn nổi: "Lão Tần, sao hôm nay cậu nhiều vấn đề vậy? Có để Diệp Mân làm việc không?"
Tần Mặc nguýt cậu, rủa thầm cậu một câu, cuối cùng cũng im lặng.
Anh không chắc Diệp Mân có giận mình không. Anh đã gặp nhiều bộ dạng tức giận của các cô gái, nhưng lại không hiểu nổi bộ dạng tức giận của cô gái như Diệp Mân ra sao.
Thời gian tiếp xúc không nhiều, vị bạn học này của anh luôn điềm tĩnh, ngoài chút ngạo mạn của học bá, rất khó đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Anh đã đi qua cả vạn bụi hoa, nhưng lại không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, nói cách khác, phong cách lãng tử kia không thích hợp để dỗ Diệp Mân.
Anh cũng biết, dù cô có giận hay không chỉ cần nói một câu xin lỗi là được. Không phải anh chưa từng xin lỗi người khác, nhưng mà phần lớn đều là hững hờ trêu đùa, bây giờ kêu anh thành thật cúi đầu xin lỗi quả là có hơi khó mở miệng.
Bản thân anh cũng không hiểu, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng bận tâm, sao mình lại xoắn xuýt cả lên?
Đương nhiên Diệp Mân không biết trong lòng Tần thiếu gia đang xoắn xuýt.
Cô cũng khó chịu với chuyện này, nhưng cũng không bị ảnh hưởng nhiều, càng không trông mong Tần thiếu gia kiêu ngạo sẽ xin lỗi mình.
Vì vậy mà hôm sau trên đường đến phòng thí nghiệm nhận được tin nhắn của Tần Mặc, cô có hơi bất ngờ.
Tần Mặc: Cậu thích uống trà sữa với topping gì? Hay là không cần topping?
Nếu Diệp Mân còn không nhìn ra đây là phương thức cầu hòa của Tần thiếu gia thì không phải người thầm mếm anh 5 năm trời.
Khóe môi cô hơi giật, nhắn lại: Đậu đỏ hay khoai môn đều được.
Tần Mặc: Ok.
Lúc Diệp Mân đến phòng thí nghiệm 603, ba người kia đều ở đây, mỗi người ôm một trà sữa uống.
Tần Mặc nhíu mày nhìn cô, chỉ cốc trà sữa trên bàn, nói: "Thêm đậu đỏ đấy."
"À." Diệp Mân đi tới, bỏ balo xuống, nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Cô bật máy tính, liếc nhìn Tần Mặc đang quan sát mình, yên lặng cầm ly trà sữa còn nóng hổi, cắm ống hút, ngậm trong miệng uống một ngụm.
Tần Mặc nghe tiếng nuốt, không hiểu sao trong lòng thấy nhẹ nhõm, giả bộ hỏi: "Thấy vị thế nào?"
Diệp Mân nói: "Cũng được."
Tần Mặc gật đầu, hắng giọng, thấp giọng thăm dò: "Cậu không tức giận chứ?"
"Tức giận?" Diệp Mân quay đầu nhìn anh, mặt đầy khó hiểu: "Tôi tức giận chuyện gì?"
"À, không có gì."
Diệp mân nhìn máy tính, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, khóe miệng cong cong.
Trà sữa thêm đậu đỏ đúng là không tệ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyên mục tham khảo ý kiến mọi người, sắp tới mỗ định viết 2 truyện:
- Hệ liệt dân quốc "Đời này kiếp này": Chuyện của thiên kim hoạt bát chua ngoa Hoắc Du Ninh và tham mưu trưởng bần hàn Tiết hòe.
- Hiện đại "Ngày xuân muộn": đại khái là một truyện về phá án của đại tiểu thư kiêu ngạo và ôn nhu thân sĩ (bề ngoài là vậy).
Vẫn như mọi ngày, lúc Diệp Mân về đến ký túc xá đã 11 giờ.
Có điều tối nay ngoài Tiêu Vũ đợi ở ký túc xá còn có Triệu Đình.
Thấy cô đi vào, Triệu Đình vội chạy tới kéo tay cô: "Diệp Mân, tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu, trưa nay không hiểu đầu óc tớ bị làm sao lại lấy điện thoại của cậu nhắn tin cho Tần Mặc, tớ không nghĩ anh ấy lại tin thật." Nói đến đây, cô ta mím môi, thăm dò: "Anh ấy... Có phải anh ấy nổi nóng với cậu không?"
Cô gái trước mặt trẻ trung xinh đẹp, giọng nói cũng thật êm tai.
Ông trời vẫn luôn thiên vị một số người, đáng tiếc mấy ưu điểm của Triệu Đình không có tác dụng với Tần Mặc.
Diệp Mân không phải người vô cảm, cả buổi tối nay tâm trạng cô không tốt.
Đối với mấy thứ nợ phong lưu của Tần Mặc, cô chỉ là người qua đường đứng xem, lần này vô tình bị kéo vào, đương nhiên cô rất tức giận, không phải vì Tần Mặc nổi nóng với cô, mà vì cảm giác phiền chán và xấu hổ khó diễn tả.
Cô lạnh lùng nhìn Triệu Đình, gỡ tay cô ta ra, đi vòng qua cô ta đến bàn mình ngồi xuống.
Tiêu Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn hai người hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Đình mím môi, giải thích sơ lược vài câu.
Lòng hư vinh không để cô ta nói thẳng ra việc chia tay Tần Mặc, chỉ nói hai người họ cãi nhau, do lỗi của cô ấy nên muốn xin lỗi Tần Mặc. Nhưng đối phương lại đang tức giận, không trả lời tin nhắn nên cô ấy mới kích động dùng điện thoại của Diệp Mân hẹn gặp anh ở quán cà phê, khiến cho Tần Mặc hiểu lầm Diệp Mân...
Đương nhiên câu chuyện bình yên giả dối này chỉ là tự mình gạt mình thôi, Tiêu Vũ ở trường hơn 5 năm đã quá hiểu Tần soái ca.
Nghe xong, miệng Tiêu Vũ há to, đương nhiên cũng thấy chuyện này cực kì hoang đường, dù trong lòng đầy căm phẫn nhưng không tiện phê bình Triệu Đình, chỉ có thể nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Diệp Mân bằng ánh mắt đồng tình.
Ban đầu Diệp Mân nghĩ, bạn cùng phòng đã thành tâm xin lỗi cô cũng không cần làm mối quan hệ trở nên căng thẳng, nhưng nghe cô ta nói xong nhất thời cười lạnh, mỉa mai nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện của cậu và Tần Mặc, cũng không muốn quan tâm đến chuyện vớ vẩn như vậy. Chuyện cậu dùng điện thoại của tôi coi như xong đi, phiền cậu sau này đừng quấy rầy tôi bằng mấy chuyện như vậy nữa." Cô dừng một chút, lại bổ sung, "Tần Mặc là loại người nào không lẽ cậu không biết, cần gì phải hạ thấp mặt mũi của mình như vậy."
Triệu Đình vốn đang lấy lòng, trong nháy mắt mặt cô ta trở nên khó coi, cô ta ngồi dậy, cười lạnh nói: "Diệp Mân, cậu thì có hơn gì tôi? Cậu tưởng mình gia nhập nhóm Tần Mặc thì ghê gớm lắm hả? Chắc cậu nghĩ sau này các người có thể cùng nhau lập nghiệp, trở thành đại cổ đông hả? Mộng đẹp quá nhỉ? Người ta chỉ nhờ cậu làm một chút việc, nói không chừng là làm không công."
Diệp Mân nói: "Chuyện của tôi không phiền cậu quan tâm, dù tôi có làm không công hay không thì tôi vẫn có thể dựa vào bản thân mình mà kiếm cơm."
Triệu Đình lạnh mặt, cầm túi xách hàng hiệu trên bàn đi ra cửa, tức giận mở cửa, mỉa mai nói: "Không sai, tôi quen Tần Mặc vì tiền đấy, đó là vì tôi có vốn liếng được anh ấy để ý. Mỗi ngày các cậu ở cùng phòng thí nghiệm, tôi không tin cậu không có ý gì với anh ấy. Chỉ là cậu tự biết không có bản lĩnh lọt vào mắt anh ấy thôi."
Diệp Mân còn chưa lên tiếng, Tiêu Vũ đã không nhìn được bênh vực: "Triệu Đình, cậu nói hươu nói vượn gì đấy? Cậu cho rằng ai cũng hèn hạ như cậu hả? Thấy trai giàu thì nhào tới. Diệp Mân mới không thèm để ý loại công tử đào hoa như cậu ta đấy."
Triệu Đình nhìn hai người mỉa mai, đóng ầm cửa bỏ đi.
Tiêu Vũ xì một tiếng khinh thường, đến cạnh Diệp Mân, căm phẫn nói: "Mẹ nó, tớ không biết Triệu Đình không bình thường thế này. Gì chứ? Cô ta tự cho mình là kẻ hủy diệt công tử đào hoa kia à? Hơi tự tin quá rồi đó. Bạn gái cũ của Tần soái ca đầy người đẹp hơn cô ta. Hơn nữa cô ta so với cậu thì có gì tốt đâu, khoa điện tử trường mình là top 3 trong nước, cậu đứng đầu kì thi nghiên cứu sinh, cô ta thi lần 2 mới đỗ. Đẹp thì đẹp đó, mà cũng là do cách ăn mặc thôi, tớ xem ảnh hồi trung học của cô ta rồi, quê mùa muốn chết. Cậu mà chưng diện lên cũng đâu thua kém cô ta. Chỉ được mỗi chiều cao hơn cậu thôi."
Diệp Mân trầm mặc một lát, cười khẽ nói: "Cảm ơn cậu đã khen ngợi."
Tiêu Vũ nói: "Vậy cậu không sao chứ?"
"Tớ thì có chuyện gì chứ? Không lẽ lại đi so đo với một kẻ bị đá à?"
Tiêu Vũ nói: "Cô ta quá đáng thật đó, sao lại liên lụy cậu vào làm gì. Đúng rồi, Tần soái ca không làm khó cậu chứ?"
Diệp Mân nói: "Tớ nói không phải tớ nhắn."
"Cậu ta tin hả?"
"Ai biết có tin không."
"Cậu ta không nổi nóng với cậu hả?"
Diêp Mân tháo mắt kính, lơ đễnh nói: "Who cares."
Tiêu Vũ cười lớn, giơ ngón cái với cô, nói: "Không sai, chính là cái thái độ này. Tiểu Diệp học bá của chúng ta không phải người hâm mộ của Tần soái ca, không cần phải nuông chiều cậu ta."
Diệp Mân không đáp, cười nhẹ.
Trong lòng cô buồn vô cớ, Tiêu Vũ vẫn không hiểu rõ cô, đến bây giờ cô cũng chỉ là người phàm, cũng không tránh khỏi mị lực của Tần Mặc.
*
"Lâm ca đâu? Không phải gần đây tối nào cậu ấy cũng đến à?" Tần Mặc xách 3 ly trà sữa đặt lên bàn, thấy vị trí của Giang Lâm trống không, thuận miệng hỏi Lâm Khải Phong.
Lâm Khải Phong trả lời: "Cậu ta nói hôm qua uống 3 ly trà sữa nên mất ngủ, ban ngày ngáp suốt, giờ về ngủ bù rồi."
Tần Mặc hơi sửng sốt, vô thức nhìn ly trà sữa trên bàn Diệp Mân, hỏi: "Sao lại uống ba ly?"
Lâm Khải Phong đáp: "Diệp Mân không thích uống trân châu nên đưa cho cậu ấy uống. Cậu cũng biết đó, bụng cậu ta là cái động không đáy."
Tần Mặc ngồi xuống ghế, giả bộ hỏi cô gái bên cạnh: "Cậu không thích trà sữa trân châu hả?"
"Ừ." Diệp Mân nhìn chằm chằm máy tính, lạnh nhạt đáp.
Tần Mặc cầm ly trà sữa trên bàn cô, yên lặng cắm ống hút uống hai ngụm, tự nhủ: "Trân châu này thật chả ra sao cả, như hạt nhựa, chỉ có tên ăn Giang Lâm mới không chê."
Nói xong thì ghét bỏ ném ly trà sữa vào thùng rác.
Tần thiếu gia là người chú trọng hiệu suất, dù anh không chăm chỉ lắm nhưng lúc làm việc thì nhất định tập trung 100%, thường xuyên làm đến quên mình. Vậy mà tối hôm nay, hiệu suất làm việc của anh lại giảm sút.
Ba người yên lặng làm việc, anh chỉ vào dãy code trên máy, hỏi Diệp Mân: "Hình như UT cậu làm hôm qua có vấn đề rồi."
Diệp Mân nhìn máy tính anh: "Đó là Lâm Khải Phong làm."
"À."
Một lát sau.
"Cậu xem giúp tôi dãy code này có vấn đề gì không?"
Diệp Mân nhàn nhạt nhìn máy tính anh, nói: "Đây là phần cậu phụ trách, nhất thời tôi không nhìn ra."
"Vậy tôi tự kiểm tra lại vậy."
Càng về sau anh vẫn liên tục quấy rầy, Lâm Khải Phong rốt cục không nhịn nổi: "Lão Tần, sao hôm nay cậu nhiều vấn đề vậy? Có để Diệp Mân làm việc không?"
Tần Mặc nguýt cậu, rủa thầm cậu một câu, cuối cùng cũng im lặng.
Anh không chắc Diệp Mân có giận mình không. Anh đã gặp nhiều bộ dạng tức giận của các cô gái, nhưng lại không hiểu nổi bộ dạng tức giận của cô gái như Diệp Mân ra sao.
Thời gian tiếp xúc không nhiều, vị bạn học này của anh luôn điềm tĩnh, ngoài chút ngạo mạn của học bá, rất khó đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Anh đã đi qua cả vạn bụi hoa, nhưng lại không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, nói cách khác, phong cách lãng tử kia không thích hợp để dỗ Diệp Mân.
Anh cũng biết, dù cô có giận hay không chỉ cần nói một câu xin lỗi là được. Không phải anh chưa từng xin lỗi người khác, nhưng mà phần lớn đều là hững hờ trêu đùa, bây giờ kêu anh thành thật cúi đầu xin lỗi quả là có hơi khó mở miệng.
Bản thân anh cũng không hiểu, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng bận tâm, sao mình lại xoắn xuýt cả lên?
Đương nhiên Diệp Mân không biết trong lòng Tần thiếu gia đang xoắn xuýt.
Cô cũng khó chịu với chuyện này, nhưng cũng không bị ảnh hưởng nhiều, càng không trông mong Tần thiếu gia kiêu ngạo sẽ xin lỗi mình.
Vì vậy mà hôm sau trên đường đến phòng thí nghiệm nhận được tin nhắn của Tần Mặc, cô có hơi bất ngờ.
Tần Mặc: Cậu thích uống trà sữa với topping gì? Hay là không cần topping?
Nếu Diệp Mân còn không nhìn ra đây là phương thức cầu hòa của Tần thiếu gia thì không phải người thầm mếm anh 5 năm trời.
Khóe môi cô hơi giật, nhắn lại: Đậu đỏ hay khoai môn đều được.
Tần Mặc: Ok.
Lúc Diệp Mân đến phòng thí nghiệm 603, ba người kia đều ở đây, mỗi người ôm một trà sữa uống.
Tần Mặc nhíu mày nhìn cô, chỉ cốc trà sữa trên bàn, nói: "Thêm đậu đỏ đấy."
"À." Diệp Mân đi tới, bỏ balo xuống, nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Cô bật máy tính, liếc nhìn Tần Mặc đang quan sát mình, yên lặng cầm ly trà sữa còn nóng hổi, cắm ống hút, ngậm trong miệng uống một ngụm.
Tần Mặc nghe tiếng nuốt, không hiểu sao trong lòng thấy nhẹ nhõm, giả bộ hỏi: "Thấy vị thế nào?"
Diệp Mân nói: "Cũng được."
Tần Mặc gật đầu, hắng giọng, thấp giọng thăm dò: "Cậu không tức giận chứ?"
"Tức giận?" Diệp Mân quay đầu nhìn anh, mặt đầy khó hiểu: "Tôi tức giận chuyện gì?"
"À, không có gì."
Diệp mân nhìn máy tính, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, khóe miệng cong cong.
Trà sữa thêm đậu đỏ đúng là không tệ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyên mục tham khảo ý kiến mọi người, sắp tới mỗ định viết 2 truyện:
- Hệ liệt dân quốc "Đời này kiếp này": Chuyện của thiên kim hoạt bát chua ngoa Hoắc Du Ninh và tham mưu trưởng bần hàn Tiết hòe.
- Hiện đại "Ngày xuân muộn": đại khái là một truyện về phá án của đại tiểu thư kiêu ngạo và ôn nhu thân sĩ (bề ngoài là vậy).
/92
|