Editor: Dì Annie
Bốn mươi phút sau, chiếc xe Porsche màu đen chạy lên một đỉnh núi trong thành phố.
Diệp Mân sống ở thành phố này gần sáu năm nhưng trước giờ không biết trong trung tâm thành phố còn có một ngọn núi, mặc dù không tính là núi cao nhưng khi lên đỉnh núi vẫn có thể quan sát toàn bộ quang cảnh thành phố, đúng là một nơi ngắm cảnh tuyệt vời.
"Cậu chưa từng tới đây à?" Sau khi xuống xe, Tần Mặc dẫn cô đến đài quan sát trên núi, đắc ý nói.
Diệp Mân gật đầu, nhìn cảnh quan xung quanh cây cối um tùm, có tiếng gió nhè nhẹ và tiếng chim hót bên tai cùng với mùi hương thoang thoảng của hoa lá. Một ngọn núi nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp tọa lạc trong trung tâm thành phố thế này quả thật hiếm thấy.
Hôm nay trời trong xanh, trời đang vào hạ nên tối muộn, bây giờ gần bảy giờ, là lúc mặt trời chiều ngả về tây, những rạng mây đỏ trên bầu trời xanh thẳm xa xăm chiếu rạng cả thành phố.
Tần Mặc bước lên trước tựa lên lan can đài quan sát, quay người nhìn cô cười nói: "Chỗ này là Liên Sơn. Cậu thấy sao? Cũng không tệ phải không?"
Hoàng hôn đỏ rực bao phủ lên người anh, dát lên một lớp màu sắc nhu hòa khiến cả người anh trở nên ấm áp, nụ cười rực rỡ như ráng chiều.
Trông sáng sủa đẹp trai khôn tả.
Diệp Mân hơi mím môi, bước lên trước đứng cạnh anh, nhìn quang cảnh thành phố xa lạ mà quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy toàn cảnh thành phố, đường sá ngang dọc, những tòa nhà san sát nối tiếp nhau, nhịp sống bận rộn phồn hoa, đâu đó ẩn chứa bầu nhiệt huyết tràn đầy.
Thành phố này chính là như thế, tràn đầy tiềm lực và sức sống.
Cô gật đầu: "Rất không tệ."
Hai tay Tần Mặc chống trên lan can, nói: "Xung quanh chỗ này là khu biệt thự, nhà dân không nhiều, rất ít người lên núi. Cậu nhìn đi, hoàng hôn lúc này rất đẹp đúng không, nhưng mà bình minh mới là cảnh đẹp nhất. Đứng từ đây nhìn ánh nắng dần xuất hiện sau tầng mây rất có cảm giác khát vọng trỗi dậy, rất mong chờ vào cuộc sống tương lai."
Diệp Mân cười, quay đầu nhìn anh.
Tần Mặc nhíu mày, ngửa đầu hứng gió, nói: "Khi còn bé nhà tôi ở ngay dưới núi, lúc đó thường nghe người lớn trong nhà kể về chiến công của ông nội, ông tôi là anh hùng kháng Nhật. Hồi đó trên núi không có đường cái, chỉ có thể đi bộ, mỗi lần buổi tối nghe chuyện xưa của ông nội, sáng hôm sau tôi sẽ lén tự mình lên núi, đứng ở đây nhìn ngắm giang sơn mà ông nội đã chiến đấu vì tôi, nhìn đô thị phồn vinh rực rỡ, quốc thái dân an thì tôi mới thấy an tâm."
Diệp Mân rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tần Mặc nghe tiếng cười, nghiêng đầu nhìn cô.
Gió mát trên núi thổi qua mái tóc ngắn đen nhánh của cô để lộ hai gò má trắng nõn rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn.
Khóe môi cô cong cong, đôi mắt trầm tĩnh sáng long lanh, dáng vẻ vui vẻ thoải mái.
Biết nhau đã lâu như vậy, cô là một cô gái không thường bộc lộ cảm xúc, rất ít khi anh thấy dáng vẻ tươi cười thoải mái này của cô. Thì ra cô cười lên lại đẹp như vậy.
Có bài hát thế nào nhỉ?
"...Gió xuân có đẹp thế nào cũng không bằng nụ cười của em
Người chưa gặp em sẽ không hiểu được đâu*..."
*lời bài hát Quỷ mê tâm khiếu của Lý Tông Thịnh (mình có dẫn vid trên đầu chương).
Khóe môi anh cũng không khỏi nhếch lên.
Diệp Mân cười một lát, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, cô quay đầu, phát hiện anh đang lẳng lặng nhìn mình không chớp mắt, cô cười nói: "Sao vậy?"
Tần Mặc nói: "Cậu thích nơi này không?"
Diệp Mân gật đầu.
Thật ra cô thích nghe anh nói hơn, sự vui vẻ và hưng phấn trong lời nói kia thật khiến người ta hâm mộ.
Cô nghĩ ngợi, hỏi: "Từ nhỏ đến lớn, phiền não lớn nhất của cậu là gì?"
Tần Mặc trầm ngâm một lát, dường như đây là một vấn đề thâm sâu nan giải: "Phiền não hả? Đại khái là lúc nhỏ ba mẹ tôi luôn bận rộn không có thời gian chơi với tôi. Còn lớn lên thì đại khái là tôi quá đẹp trai, con gái thích tôi quá nhiều, rất phiền."
Nói xong, khóe môi còn không biết xấu hổ xong lên.
Diệp Mân cười nhạo, nghiêm mặt nói: "Là cậu mắc nợ đấy có biết không?"
Tần Mặc cười nhẹ, hơi nghiêm mặt, tay nắm lấy lan can đung đưa cơ thể, lơ đễnh nói: "Thật ra cũng có phiền não chứ, nhưng mà tôi không thích giữ mãi chuyện không vui trong lòng. Đường đường tôi là nam nhi bảy thước sao có thể dễ dàng bị phiền não đánh bại chứ?" Nói rồi anh chỉ vào khoảng không bên ngoài lan can, "Cậu thấy không? Đây là giang sơn mà ông nội chiến đấu cho tôi, lão nhân gia không thể chứng kiến sự phồn vinh của nó, tôi phải thay ông bảo vệ thật tốt."
Nếu không phải Diệp Mân là người trầm tĩnh thì quả thật đã bị hành động nghiêm túc của anh chọc cho cười chết, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn nổi, tựa lên lan can bật cười.
Tần Mặc thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng tự tán thưởng bản thân.
Anh yên lặng nhìn cô một lúc, đến khi cô nhìn qua mới hỏi: "Cậu là con gái vì sao lại học điện tử?"
Diệp Mân đáp: "Sao con gái lại không học được?"
Tần Mặc nói: "Ý tôi là nguyên nhân cơ."
Diệp Mân nói: "Đương nhiên là vì tôi thích, trước kia ba tôi làm việc ở xưởng điện tử, từ nhỏ tôi đã thấy ông ấy sửa đồ điện nên cảm thấy rất hứng thú với đồ điện tử. Sau này đi học tôi thích vật lý, học khối tự nhiên cũng được nên thi đại học ngành điện tử." Cô quay đầu nhìn anh, "Còn cậu thì sao?"
Tần Mặc nói: "Bà ngoại tôi thuộc nhóm nhà vật lý sớm nhất nước nhà, là chuyên gia chất bán dẫn, từ nhỏ tôi cũng được tiếp xúc với những thứ này, lớn lên một chút thì thấy kỹ thuật của nước nhà lạc hậu hơn nhiều so với các nước Âu, Mỹ, Nhật, Hàn nên tôi luôn thấy không cam tâm. Lạc hậu sẽ thua thiệt, mặc dù đây là thời đại hòa bình, sẽ không bị pháo súng xâm lược như thời ông nội tôi. Nhưng công nghệ cốt lõi bị người khác kiểm soát, hạn chế khắp nơi, chỉ có tự lực tự cường thì chúng ta mới có thể nở mày nở mặt, cho nên tôi nghiên cứu con chip cũng coi như là kế thừa tâm huyết của bà ngoại tôi."
Diệp Mân cười gật đầu: "Không ngờ lý tưởng của cậu lớn như vậy."
Tần Mặc hiên ngang ngẩng đầu: "Đương nhiên rồi."
Diệp Mân trầm mặc một lúc, chân thành nói: "Tần Mặc, cậu sẽ thành công."
Mặc dù lý tưởng này nghư có vẻ không biết trời cao đất dày nhưng cô vẫn tin tưởng anh.
Tần Mặc nói: "Cậu phải nói là chúng ta sẽ thành công."
Diệp Mân hơi bất ngờ, gật đầu cười nói: "Không sai."
Tần Mặc mím môi, cười nói: "Nói mới nhớ, ngọn núi này là hoa viên bí mật của tôi, tôi không nỡ cho người khác biết, đây là lần đầu dẫn người tới, cậu có thấy vinh hạnh không?"
Diệp Mân cười: "Vinh hạnh."
Có điều vừa dứt lời đã nghe có tiếng bước chân.
Hai người quay đầu, nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang tay trong tay đi tới. Hai người kia đến bên đài quan sát, selfie một tấm hôn nhau dưới hoàng hôn, gọi là nỗi buồn triền miên.
Tần Mặc sờ mũi, nói: "Đi thôi!"
Diệp Mân cười, thấp giọng nói: "Xem ra hoa viên bí mật của cậu không còn là bí mật rồi."
Tần Mặc lườm đôi tình nhân không coi ai ra gì kia, nhỏ giọng chửi thề. Ra khỏi đài quan sát, anh mới nói: "Lần sau sẽ dẫn cậu đến ngắm bình minh, bình minh chắc chắn sẽ không có ai."
Có điều anh không nói với cô, ngọn núi này ngoài cái tên Liên sơn còn được gọi là 'Núi tình nhân'. Mặc dù rất ít người lên núi nhưng lại có rất nhiều cặp đôi hẹn hò dã chiến.
Diệp Mân gật đầu: "Được."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tử ơi là cẩu tử.
Bốn mươi phút sau, chiếc xe Porsche màu đen chạy lên một đỉnh núi trong thành phố.
Diệp Mân sống ở thành phố này gần sáu năm nhưng trước giờ không biết trong trung tâm thành phố còn có một ngọn núi, mặc dù không tính là núi cao nhưng khi lên đỉnh núi vẫn có thể quan sát toàn bộ quang cảnh thành phố, đúng là một nơi ngắm cảnh tuyệt vời.
"Cậu chưa từng tới đây à?" Sau khi xuống xe, Tần Mặc dẫn cô đến đài quan sát trên núi, đắc ý nói.
Diệp Mân gật đầu, nhìn cảnh quan xung quanh cây cối um tùm, có tiếng gió nhè nhẹ và tiếng chim hót bên tai cùng với mùi hương thoang thoảng của hoa lá. Một ngọn núi nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp tọa lạc trong trung tâm thành phố thế này quả thật hiếm thấy.
Hôm nay trời trong xanh, trời đang vào hạ nên tối muộn, bây giờ gần bảy giờ, là lúc mặt trời chiều ngả về tây, những rạng mây đỏ trên bầu trời xanh thẳm xa xăm chiếu rạng cả thành phố.
Tần Mặc bước lên trước tựa lên lan can đài quan sát, quay người nhìn cô cười nói: "Chỗ này là Liên Sơn. Cậu thấy sao? Cũng không tệ phải không?"
Hoàng hôn đỏ rực bao phủ lên người anh, dát lên một lớp màu sắc nhu hòa khiến cả người anh trở nên ấm áp, nụ cười rực rỡ như ráng chiều.
Trông sáng sủa đẹp trai khôn tả.
Diệp Mân hơi mím môi, bước lên trước đứng cạnh anh, nhìn quang cảnh thành phố xa lạ mà quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy toàn cảnh thành phố, đường sá ngang dọc, những tòa nhà san sát nối tiếp nhau, nhịp sống bận rộn phồn hoa, đâu đó ẩn chứa bầu nhiệt huyết tràn đầy.
Thành phố này chính là như thế, tràn đầy tiềm lực và sức sống.
Cô gật đầu: "Rất không tệ."
Hai tay Tần Mặc chống trên lan can, nói: "Xung quanh chỗ này là khu biệt thự, nhà dân không nhiều, rất ít người lên núi. Cậu nhìn đi, hoàng hôn lúc này rất đẹp đúng không, nhưng mà bình minh mới là cảnh đẹp nhất. Đứng từ đây nhìn ánh nắng dần xuất hiện sau tầng mây rất có cảm giác khát vọng trỗi dậy, rất mong chờ vào cuộc sống tương lai."
Diệp Mân cười, quay đầu nhìn anh.
Tần Mặc nhíu mày, ngửa đầu hứng gió, nói: "Khi còn bé nhà tôi ở ngay dưới núi, lúc đó thường nghe người lớn trong nhà kể về chiến công của ông nội, ông tôi là anh hùng kháng Nhật. Hồi đó trên núi không có đường cái, chỉ có thể đi bộ, mỗi lần buổi tối nghe chuyện xưa của ông nội, sáng hôm sau tôi sẽ lén tự mình lên núi, đứng ở đây nhìn ngắm giang sơn mà ông nội đã chiến đấu vì tôi, nhìn đô thị phồn vinh rực rỡ, quốc thái dân an thì tôi mới thấy an tâm."
Diệp Mân rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tần Mặc nghe tiếng cười, nghiêng đầu nhìn cô.
Gió mát trên núi thổi qua mái tóc ngắn đen nhánh của cô để lộ hai gò má trắng nõn rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn.
Khóe môi cô cong cong, đôi mắt trầm tĩnh sáng long lanh, dáng vẻ vui vẻ thoải mái.
Biết nhau đã lâu như vậy, cô là một cô gái không thường bộc lộ cảm xúc, rất ít khi anh thấy dáng vẻ tươi cười thoải mái này của cô. Thì ra cô cười lên lại đẹp như vậy.
Có bài hát thế nào nhỉ?
"...Gió xuân có đẹp thế nào cũng không bằng nụ cười của em
Người chưa gặp em sẽ không hiểu được đâu*..."
*lời bài hát Quỷ mê tâm khiếu của Lý Tông Thịnh (mình có dẫn vid trên đầu chương).
Khóe môi anh cũng không khỏi nhếch lên.
Diệp Mân cười một lát, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, cô quay đầu, phát hiện anh đang lẳng lặng nhìn mình không chớp mắt, cô cười nói: "Sao vậy?"
Tần Mặc nói: "Cậu thích nơi này không?"
Diệp Mân gật đầu.
Thật ra cô thích nghe anh nói hơn, sự vui vẻ và hưng phấn trong lời nói kia thật khiến người ta hâm mộ.
Cô nghĩ ngợi, hỏi: "Từ nhỏ đến lớn, phiền não lớn nhất của cậu là gì?"
Tần Mặc trầm ngâm một lát, dường như đây là một vấn đề thâm sâu nan giải: "Phiền não hả? Đại khái là lúc nhỏ ba mẹ tôi luôn bận rộn không có thời gian chơi với tôi. Còn lớn lên thì đại khái là tôi quá đẹp trai, con gái thích tôi quá nhiều, rất phiền."
Nói xong, khóe môi còn không biết xấu hổ xong lên.
Diệp Mân cười nhạo, nghiêm mặt nói: "Là cậu mắc nợ đấy có biết không?"
Tần Mặc cười nhẹ, hơi nghiêm mặt, tay nắm lấy lan can đung đưa cơ thể, lơ đễnh nói: "Thật ra cũng có phiền não chứ, nhưng mà tôi không thích giữ mãi chuyện không vui trong lòng. Đường đường tôi là nam nhi bảy thước sao có thể dễ dàng bị phiền não đánh bại chứ?" Nói rồi anh chỉ vào khoảng không bên ngoài lan can, "Cậu thấy không? Đây là giang sơn mà ông nội chiến đấu cho tôi, lão nhân gia không thể chứng kiến sự phồn vinh của nó, tôi phải thay ông bảo vệ thật tốt."
Nếu không phải Diệp Mân là người trầm tĩnh thì quả thật đã bị hành động nghiêm túc của anh chọc cho cười chết, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn nổi, tựa lên lan can bật cười.
Tần Mặc thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng tự tán thưởng bản thân.
Anh yên lặng nhìn cô một lúc, đến khi cô nhìn qua mới hỏi: "Cậu là con gái vì sao lại học điện tử?"
Diệp Mân đáp: "Sao con gái lại không học được?"
Tần Mặc nói: "Ý tôi là nguyên nhân cơ."
Diệp Mân nói: "Đương nhiên là vì tôi thích, trước kia ba tôi làm việc ở xưởng điện tử, từ nhỏ tôi đã thấy ông ấy sửa đồ điện nên cảm thấy rất hứng thú với đồ điện tử. Sau này đi học tôi thích vật lý, học khối tự nhiên cũng được nên thi đại học ngành điện tử." Cô quay đầu nhìn anh, "Còn cậu thì sao?"
Tần Mặc nói: "Bà ngoại tôi thuộc nhóm nhà vật lý sớm nhất nước nhà, là chuyên gia chất bán dẫn, từ nhỏ tôi cũng được tiếp xúc với những thứ này, lớn lên một chút thì thấy kỹ thuật của nước nhà lạc hậu hơn nhiều so với các nước Âu, Mỹ, Nhật, Hàn nên tôi luôn thấy không cam tâm. Lạc hậu sẽ thua thiệt, mặc dù đây là thời đại hòa bình, sẽ không bị pháo súng xâm lược như thời ông nội tôi. Nhưng công nghệ cốt lõi bị người khác kiểm soát, hạn chế khắp nơi, chỉ có tự lực tự cường thì chúng ta mới có thể nở mày nở mặt, cho nên tôi nghiên cứu con chip cũng coi như là kế thừa tâm huyết của bà ngoại tôi."
Diệp Mân cười gật đầu: "Không ngờ lý tưởng của cậu lớn như vậy."
Tần Mặc hiên ngang ngẩng đầu: "Đương nhiên rồi."
Diệp Mân trầm mặc một lúc, chân thành nói: "Tần Mặc, cậu sẽ thành công."
Mặc dù lý tưởng này nghư có vẻ không biết trời cao đất dày nhưng cô vẫn tin tưởng anh.
Tần Mặc nói: "Cậu phải nói là chúng ta sẽ thành công."
Diệp Mân hơi bất ngờ, gật đầu cười nói: "Không sai."
Tần Mặc mím môi, cười nói: "Nói mới nhớ, ngọn núi này là hoa viên bí mật của tôi, tôi không nỡ cho người khác biết, đây là lần đầu dẫn người tới, cậu có thấy vinh hạnh không?"
Diệp Mân cười: "Vinh hạnh."
Có điều vừa dứt lời đã nghe có tiếng bước chân.
Hai người quay đầu, nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang tay trong tay đi tới. Hai người kia đến bên đài quan sát, selfie một tấm hôn nhau dưới hoàng hôn, gọi là nỗi buồn triền miên.
Tần Mặc sờ mũi, nói: "Đi thôi!"
Diệp Mân cười, thấp giọng nói: "Xem ra hoa viên bí mật của cậu không còn là bí mật rồi."
Tần Mặc lườm đôi tình nhân không coi ai ra gì kia, nhỏ giọng chửi thề. Ra khỏi đài quan sát, anh mới nói: "Lần sau sẽ dẫn cậu đến ngắm bình minh, bình minh chắc chắn sẽ không có ai."
Có điều anh không nói với cô, ngọn núi này ngoài cái tên Liên sơn còn được gọi là 'Núi tình nhân'. Mặc dù rất ít người lên núi nhưng lại có rất nhiều cặp đôi hẹn hò dã chiến.
Diệp Mân gật đầu: "Được."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tử ơi là cẩu tử.
/92
|