Editor: Dì Annie
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Trên giường, Diệp Mân chậm rãi mở mắt.
Ăn quá no lại uống một ly rượu đỏ nên cả người hơi mệt mỏi rã rời, nhưng thật ra cô không ngủ say.
Cho nên cô biết rõ Tần Mặc rời khỏi phòng mình lúc nào, làm cái gì.
Còn tốt, đàng hoàng hơn cô nghĩ, chỉ hôn môi cô một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó ôm cô vào giường, còn lấy khăn ấm lau tay và mặt cho cô, sau khi đắp chăn cho cô lại đến phòng khách sột soạt dọn dẹp một lúc mới đi về.
Cô sờ lên đôi môi còn phảng phất dư vị ấm áp, buồn cười lắc đầu, thở phào một cái ngồi dậy đi rửa mặt.
*
Thật ra cô không cố ý hẹn Chu Văn Hiên cùng nhau về quê, chỉ là mấy ngày trước liên lạc mới biết năm nay Chu Văn Hiên muốn về tảo mộ ông bà nên cô mới giúp anh mua vé tàu.
Hai người một người ở thành phố, một người ở trấn nhỏ, ra khỏi ga tàu là mỗi người một ngả, đơn thuần chỉ là một chuyến về quê.
Sáng 29 Tết, cô nhìn vòng bạn bè của Chu Văn Hiên mới biết anh ở nhà một mình.
Suy nghĩ một lúc, cô gửi tin nhắn hỏi anh: Anh không đến nhà người thân ăn Tết sao ạ?
Gần đây tiếp xúc, cô cũng biết đại khái chuyện gia đình anh, trước kia ba mẹ li dị, mẹ anh tái hôn, ba anh qua đời nhiều năm rồi, mặc dù không thiếu tiền nhưng đã không còn một mái nhà đúng nghĩa, khó trách anh lại tùy tiện chuyển đến sống ở một thành phố khác.
Đầu kia Chu Văn Hiên rất nhanh nhắn lại: Ở quê bên này anh không có nhiều họ hàng gần, sang năm mới mà quấy rầy người ta thì không tốt.
Diệp Mân: Vậy anh ăn tết một mình sao ạ?
Chu Văn Hiên: Đúng vậy, anh ăn tết một mình nhiều năm cũng thành thói quen rồi.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Mân không được tính là quá nhiệt tình, nhưng dạng người như Chu Văn Hiên rất dễ khiến người ta sinh ra lòng thương hại.
Nghĩ đến chuyện cuối năm không khí nhà nhà đoàn viên vui vẻ trong tiếng pháo hoa pháo trúc, còn anh thì ở một mình trong căn nhà cũ của ông bà, không chừng tức cảnh sinh tình thêm trầm cảm, lại uống thuốc ngủ với rượu.
Cô lắc đầu, gạt ý nghĩ viển vông này, nhưng nghĩ lại vẫn gửi một tin nhắn: Anh có muốn đến nhà em ăn tết không ạ? Tiện thể đến thị trấn chơi hai ngày, năm ngoái trấn em chơi lớn còn bắn pháo hoa nữa đấy ạ.
Quả thật giữa nam nữ thì loại rủ rê này không phù hợp lắm, nhất là khi Chu Văn Hiên còn có tình ý với cô, nhưng cô có chút không đành lòng nhìn anh sống thê lương như thế, loại đàn ông như vậy lẽ ra phải được sống sung sướng thoải mái hơn.
Bây giờ nghĩ lại, bệnh trầm cảm của anh hơn phân nửa là do ảnh hưởng từ chuyện gia đình.
Qua hồi lâu, đầu kia mới nhắn lại: Sẽ không làm phiền nhà em chứ?
Ngữ khí nghe có chút cẩn trọng.
Bỗng nhiên cô lại suy nghĩ, nếu đổi lại là Tần Mặc nói mấy lời này, tất nhiên là giả mù sa mưa khách sáo, nhưng Chu Văn Hiên có lẽ không giống vậy.
Cô nhắn lại: Không quấy rầy đâu ạ, nhà em chỉ có hai người, ba em và em. Ba em hiếu khách lắm, nhiều người thì càng náo nhiệt hơn.
Chu Văn Hiên lại do dự hồi lâu mới trả lời: Được, vậy anh mặt dày tới làm phiền rồi.
Diệp Mân cười lắc đầu: Không cần khách sáo đâu ạ.
Cô nhắn cho anh cách bắt xe bus, nhắn xong lại nhớ ra Chu Văn Hiên là người giàu có, tài sản cũng phải hơn trăm triệu, hình như không cần phải ngồi xe bus đâu, đi một chuyến taxi chỉ tốn của anh hai trăm tệ.
Nhưng cô còn chưa kịp nhắc nhở, Chu Văn Hiên đã trả lời: Vậy anh ngồi xe bus đến bến xe ở thị trấn rồi sẽ liên lạc với em.
Diệp Mân: Được ạ.
Người có tiền mà vẫn bình dân giản dị như thế, còn cái tên phú nhị đại phá sản Tần thiếu gia kia quả thật là một ví dụ tiêu cực* mà.
*nguyên văn là 'Sách giáo khoa tiêu cực', là một thuật ngữ chỉ sách tập hợp các ví dụ tiêu cực cổ điển về lời thú tội và bài học rút ra từ những thất bại.
*
Bởi vì nhà phá sản nên tết năm nay của ví dụ tiêu cực Tần thiếu gia không sung sướng như những năm trước.
Không được lì xì nhiều thì cũng thôi đi, nhưng người giúp việc hay dì đầu bếp gì cũng nghỉ việc rồi, trong nhà chỉ còn lại ba người tự lực cánh sinh.
Thân thể của ba anh vì lần giày vò này mà yếu hơn nhiều, mẹ anh xưa nay là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, vì thế đa số việc trong nhà đều đổ lên đầu đứa con trai tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng này.
Nhưng mà cũng có thể nói, trong họa có phúc, giao thừa mấy năm trước ba anh đều bận rộn không nghỉ ngơi, khách đến nhà thì đông, năm nay khó khăn lắm một nhà ba người mới cùng nhau đón một cái tết thanh tịnh.
"Con khứa dọc con cá kia đi, dễ thấm gia vị."
"Thịt ba chỉ xắt khúc to một chút, hầm chung với rượu vàng và đường phèn."
...
Lần đầu tiên xung phong vào bếp lại làm bữa cơm đoàn viên, Tần Mặc là đại thiếu gia chỉ biết nấu mì ăn liền, bây giờ dưới sự chỉ huy của lão Tần mà luống cuống tay chân.
"Ôi lão Tần, ba nói chậm một chút, để con làm từng cái đã chứ."
Tần Thụ Nhân đứng nhìn đứa con trai cao lớn hơn ông, trên mặt là nụ cười vui vẻ.
Dưới sự chỉ huy của lão ba, Tần Mặc cho cá vào chảo, xèo một tiếng, dầu văng khắp nơi, dọa anh phải cầm lấy nắp chảo làm bia đỡ đạn nhảy ra xa hai mét.
Tiết Thanh nghe tiếng đi tới, đứng bên cạnh chồng mình, mặt ghét bỏ nói: "Con luyện tập cho tốt đi, mẹ nói cho con biết, đàn ông biết nấu ăn là được cộng thêm điểm, năm đó ba con cũng dựa vào tài nghệ nấu ăn để chinh phục mẹ đó."
Tần Mặc bĩu môi: "Vợ tương lai của con sẽ không giống mẹ đâu, tay chân không chăm chỉ, đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, vợ con tự mình cũng nấu cơm ngon được."
Hẳn là vậy nhỉ?
Không phải Tiểu Diệp học bá tự xưng là con nhà nghèo à? Con cái nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, hơn nữa nhìn dáng vẻ cái gì cũng biết của cô, khẳng định nấu cơm cũng rất ngon.
Nói đến đây khóe miệng đắc ý vểnh lên.
"Nhanh đi trở cá đi, cẩn thận khét." Trong lúc anh vẫn còn mơ tưởng, ba Tần nhìn chảo cá vội vàng nhắc nhở.
"Vâng." Anh lấy lại tinh thần, cẩn thận nhích lên từng tí.
Nếu tài nấu ăn của Tiểu Diệp học bá tốt, vậy thì anh cũng không thể quá kém, nếu không lại bị khinh bỉ.
Đương nhiên Tần Thụ Nhân nào biết trong đầu con trai mình đang tơ tưởng đến con gái người ta.
Trong lòng ông nghĩ con trai rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Cơ nghiệp gần ba mươi năm nói đổ là đổ, đó là đả kích lớn với ông. Một năm qua ông phải gánh chịu áp lực lớn hơn mấy chục năm kia cộng lại.
Sự nghiệp sụp đổ không phải là thứ đáng sợ nhất, ông sợ nhất là liên lụy đến tương lai của con trai.
Nhất là khi con trai quyết định ở lại trong nước, ông nhìn những tin tức về mình không có cảm giác gì, nhưng nhìn tin tức về con trai lại cảm thấy phát sầu.
Khoảng thời gian này trơ mắt nhìn con trai chậm rãi tự mình đảm đương mọi việc, trái tim đang treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng buông xuống.
Ông đã sáu mươi tuổi, gió to sóng lớn, vinh hoa phú quý gì cũng đã trải qua, với ông, danh lợi bên ngoài đã không còn quan trọng nữa, ông không cầu mong gì khác, chỉ cần đứa con độc nhất của mình có thể sống tốt, đời này ông chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
Sau một lúc lâu, điện thoại trong túi Tần Mặc có âm báo tin nhắn, anh nhanh chóng giang hai tay ra nói: "Mẹ, mẹ lấy điện thoại giúp con với, con nhìn Wechat một chút."
Tiết Thanh tiến lên lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình nói: "Không phải tin nhắn của bạn học con."
Tần Mặc nói: "... Con chỉ nhìn xem là ai thôi, có nói là cô ấy đâu."
"Không phải đợi tin nhắn của con bé thì cần gì vội vã thế?"
"Mẹ giơ cao lên có con nhìn một chút."
Tiết Thanh giơ điện thoại lên trước mặt anh.
Đúng là tin nhắn chúc mừng năm mới của người khác, anh hơi thất vọng bĩu môi.
Tiết Thanh cười: "Con trai lớn không thể giữ trong nhà, mẹ thấy tâm tư của con không ở nhà, đêm nay ăn cơm đoàn viên xong, sáng mai con mau tới nhà ba vợ tương lai chúc tết đi!"
"Cái gì mà ba vợ tương lai chứ?" Tần Mặc thẹn quá hóa giận.
Tiết Thanh nói: "Cũng đúng, còn chưa theo đuổi được người ta, tương lai là ba vợ của ai thì còn chưa biết được đâu."
Tần Mặc nghiêm mặt nhìn về phía ba mình: "Ba, ba có thể gọi vợ mình đi chỗ khác được không, bà ấy ở đây ảnh hưởng đến khả năng nấu nướng của con. Lát nữa mà bữa cơm đoàn viên có sai tiêu chuẩn, ba đừng có trách con."
Tần Thụ Nhân cười nhẹ nhàng nói với vợ: "Đi thôi, em đừng làm khó nó, chúng ta còn trông cậy vào nó bữa cơm này đó."
*
Bên này Tần gia vui vẻ hòa thuận, cùng lúc đó Diệp gia ở trấn Thanh Hòa cũng chuẩn bị làm bữa cơm đoàn viên.
Không giống như tưởng tượng của Tần Mặc, mặc dù Tiểu Diệp học bá tinh thông nhiều thứ, nhưng chuyện bếp núc này thật ra không am hiểu mấy.
Vì từ nhỏ không có mẹ, lão Diệp sợ con gái nhà mình chịu khổ, rất ít khi để cô làm việc nhà, lớn hơn một chút, vì thành tích học tập tốt, ông càng không để cô tốn thời gian làm mấy việc lặt vặt này.
Cô nương nhà ông không nên giống cô nương nhà người khác.
Vì thế Diệp Mân chỉ có thể xào cà chua với trứng, làm rau trộn dưa leo và mấy món ăn đơn giản, có thể đảm bảo mình ở một mình bên ngoài cũng sẽ không chết đói, còn mấy món ăn chính kia cơ bản là cô không biết.
Bình thường ngày lễ ngày tết, cô cũng thường phụ giúp lão Diệp một tay, nhưng giúp cũng chẳng ra sao cả.
Năm nay trong nhà có khách, lại là một cao thủ nấu nướng, có người đỡ đần bếp núc, khỏi phải nói lão Diệp vui sướng biết bao nhiêu.
Diệp Mân nhìn Chu Văn Hiên tỉa củ cải thành hoa để trang trí, bất ngờ đến ngây người.
"Học trưởng, anh còn biết làm cái này nữa hả?"
Chu Văn Hiên cười nói: "Trước kia ông bà anh mở quán ăn, ông anh là đầu bếp chính, từ nhỏ có học qua một chút."
Diệp Thắng Văn vì muốn chăm sốc tốt cho con gái nên cũng nghiên cứu nấu ăn nhiều, nhưng ở trước mặt người chuyên nghiệp không khỏi có chút tự ti mặc cảm, không bao lâu ông đã nhường vị trí bếp chính cho khách, còn mình làm phụ tá.
Diệp Mân nhìn động tác nhanh nhẹn của Chu Văn Hiên, cười nói: "Xem ra em gọi anh đến ăn tết thật sự là quá sáng suốt."
"Anh còn sợ sẽ làm phiền em và chú Diệp."
"Không phiền không phiền, chú với Mân Mân hai người thì quá hiu quạnh, có thêm người thì càng náo nhiệt."
Diệp Mân lại nói: "Hơn nữa anh còn mang theo một đống quà, cũng khách sáo quá đó ạ." Cô ngừng một chút, nói, "Mấy ngày nay anh không có việc bận thì ở lại trấn đi ạ, bên này ăn tết náo nhiệt lắm."
Chu Văn Hiên cười nói: "Vậy thì phiền mọi người quá."
"Ôi, học trưởng đừng khách sáo nữa ạ."
Cô đứng bên bếp lò nhìn hồi lâu mới nhớ là để quên điện thoại trên bàn, cầm lên kiểm tra, quả nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, bao gồm cả tin của Tần Mặc.
Trước tiên cô trả lời tin nhắn của những người khác, sau đó mới mở khung chat của Tần Mặc, gia hỏa này chụp mấy tấm trong nhà bếp, còn đắc ý selfie một tấm mình đang xào rau.
Diệp Mân nhắn lại: "Cậu còn xuống bếp nữa hả?"
Rất nhanh Tần Mặc trả lời lại: "Bữa cơm tất niên năm nay tôi nấu đó."
Nói xong lại gửi mấy tấm hình thành phẩm, kèm thêm một câu: "Thấy đầu bếp có giỏi không?"
Diệp Mân xùy một tiếng, tiện tay chụp hai món Chu Văn Hiên vừa làm xong gửi cho anh, không nói gì thêm, vì nhìn vào ảnh là thấy được ngay sự so sánh.
Tần Mặc nhìn ảnh đối phương gửi tới.
Hừ!
Quả nhiên lại bị học bá chèn ép.
Anh nhìn ảnh, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, cong môi nhắn lại: Muốn ăn.
Diệp Mân: Nghĩ hay lắm.
Tần Mặc: Ha ha, em chờ đó đi, lát nữa tôi bay qua đó liền.
Diệp Mân chỉ cho là anh nói hươu nói vượn, cười trả lời: Có bản lĩnh thì cậu bay đi.
Tần Mặc trầm khóe miệng, dù anh không bay được, nhưng mười mấy tiếng hẳn cũng tính là lát nữa.
Đến lúc đó, không phải là cho cô một bất ngờ sao!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tử: Không nghĩ đến người bất ngờ là tôi!
P/s: Vì sao một người có tình sử phong phú như Cẩu tử ở trước mặt Tiểu Diệp học bá lại như một tên học điểu*, đó là vì thích là làm càn còn yêu thì khác -- trước kia cậu ta chỉ nông cạn thích mấy túi da mỹ lệ kia một chút, còn nữ chính mới là người đầu tiên cậu ta yêu, thủ đoạn phong lưu cua gái đều không dùng được, cũng không dám dùng.
*học trung bình, tàn tàn
Vì cậu ta vẫn tiếc cái mạng chó, sợ bị Mân tỷ bạo chứ sao ha ha ha.
Bây giờ hai người không ngang nhau, nữ chính biết Tần cẩu thích mình, nhưng cẩu tử vẫn cho là học bá rất ghét cậu (nguyên nhân là sinh hoạt cá nhân) nên không dám thổ lộ.
Dù sao con đường dài mà Cẩu tử đang đi cũng là con đường mà Mân tỷ đã đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Trên giường, Diệp Mân chậm rãi mở mắt.
Ăn quá no lại uống một ly rượu đỏ nên cả người hơi mệt mỏi rã rời, nhưng thật ra cô không ngủ say.
Cho nên cô biết rõ Tần Mặc rời khỏi phòng mình lúc nào, làm cái gì.
Còn tốt, đàng hoàng hơn cô nghĩ, chỉ hôn môi cô một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó ôm cô vào giường, còn lấy khăn ấm lau tay và mặt cho cô, sau khi đắp chăn cho cô lại đến phòng khách sột soạt dọn dẹp một lúc mới đi về.
Cô sờ lên đôi môi còn phảng phất dư vị ấm áp, buồn cười lắc đầu, thở phào một cái ngồi dậy đi rửa mặt.
*
Thật ra cô không cố ý hẹn Chu Văn Hiên cùng nhau về quê, chỉ là mấy ngày trước liên lạc mới biết năm nay Chu Văn Hiên muốn về tảo mộ ông bà nên cô mới giúp anh mua vé tàu.
Hai người một người ở thành phố, một người ở trấn nhỏ, ra khỏi ga tàu là mỗi người một ngả, đơn thuần chỉ là một chuyến về quê.
Sáng 29 Tết, cô nhìn vòng bạn bè của Chu Văn Hiên mới biết anh ở nhà một mình.
Suy nghĩ một lúc, cô gửi tin nhắn hỏi anh: Anh không đến nhà người thân ăn Tết sao ạ?
Gần đây tiếp xúc, cô cũng biết đại khái chuyện gia đình anh, trước kia ba mẹ li dị, mẹ anh tái hôn, ba anh qua đời nhiều năm rồi, mặc dù không thiếu tiền nhưng đã không còn một mái nhà đúng nghĩa, khó trách anh lại tùy tiện chuyển đến sống ở một thành phố khác.
Đầu kia Chu Văn Hiên rất nhanh nhắn lại: Ở quê bên này anh không có nhiều họ hàng gần, sang năm mới mà quấy rầy người ta thì không tốt.
Diệp Mân: Vậy anh ăn tết một mình sao ạ?
Chu Văn Hiên: Đúng vậy, anh ăn tết một mình nhiều năm cũng thành thói quen rồi.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Mân không được tính là quá nhiệt tình, nhưng dạng người như Chu Văn Hiên rất dễ khiến người ta sinh ra lòng thương hại.
Nghĩ đến chuyện cuối năm không khí nhà nhà đoàn viên vui vẻ trong tiếng pháo hoa pháo trúc, còn anh thì ở một mình trong căn nhà cũ của ông bà, không chừng tức cảnh sinh tình thêm trầm cảm, lại uống thuốc ngủ với rượu.
Cô lắc đầu, gạt ý nghĩ viển vông này, nhưng nghĩ lại vẫn gửi một tin nhắn: Anh có muốn đến nhà em ăn tết không ạ? Tiện thể đến thị trấn chơi hai ngày, năm ngoái trấn em chơi lớn còn bắn pháo hoa nữa đấy ạ.
Quả thật giữa nam nữ thì loại rủ rê này không phù hợp lắm, nhất là khi Chu Văn Hiên còn có tình ý với cô, nhưng cô có chút không đành lòng nhìn anh sống thê lương như thế, loại đàn ông như vậy lẽ ra phải được sống sung sướng thoải mái hơn.
Bây giờ nghĩ lại, bệnh trầm cảm của anh hơn phân nửa là do ảnh hưởng từ chuyện gia đình.
Qua hồi lâu, đầu kia mới nhắn lại: Sẽ không làm phiền nhà em chứ?
Ngữ khí nghe có chút cẩn trọng.
Bỗng nhiên cô lại suy nghĩ, nếu đổi lại là Tần Mặc nói mấy lời này, tất nhiên là giả mù sa mưa khách sáo, nhưng Chu Văn Hiên có lẽ không giống vậy.
Cô nhắn lại: Không quấy rầy đâu ạ, nhà em chỉ có hai người, ba em và em. Ba em hiếu khách lắm, nhiều người thì càng náo nhiệt hơn.
Chu Văn Hiên lại do dự hồi lâu mới trả lời: Được, vậy anh mặt dày tới làm phiền rồi.
Diệp Mân cười lắc đầu: Không cần khách sáo đâu ạ.
Cô nhắn cho anh cách bắt xe bus, nhắn xong lại nhớ ra Chu Văn Hiên là người giàu có, tài sản cũng phải hơn trăm triệu, hình như không cần phải ngồi xe bus đâu, đi một chuyến taxi chỉ tốn của anh hai trăm tệ.
Nhưng cô còn chưa kịp nhắc nhở, Chu Văn Hiên đã trả lời: Vậy anh ngồi xe bus đến bến xe ở thị trấn rồi sẽ liên lạc với em.
Diệp Mân: Được ạ.
Người có tiền mà vẫn bình dân giản dị như thế, còn cái tên phú nhị đại phá sản Tần thiếu gia kia quả thật là một ví dụ tiêu cực* mà.
*nguyên văn là 'Sách giáo khoa tiêu cực', là một thuật ngữ chỉ sách tập hợp các ví dụ tiêu cực cổ điển về lời thú tội và bài học rút ra từ những thất bại.
*
Bởi vì nhà phá sản nên tết năm nay của ví dụ tiêu cực Tần thiếu gia không sung sướng như những năm trước.
Không được lì xì nhiều thì cũng thôi đi, nhưng người giúp việc hay dì đầu bếp gì cũng nghỉ việc rồi, trong nhà chỉ còn lại ba người tự lực cánh sinh.
Thân thể của ba anh vì lần giày vò này mà yếu hơn nhiều, mẹ anh xưa nay là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, vì thế đa số việc trong nhà đều đổ lên đầu đứa con trai tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng này.
Nhưng mà cũng có thể nói, trong họa có phúc, giao thừa mấy năm trước ba anh đều bận rộn không nghỉ ngơi, khách đến nhà thì đông, năm nay khó khăn lắm một nhà ba người mới cùng nhau đón một cái tết thanh tịnh.
"Con khứa dọc con cá kia đi, dễ thấm gia vị."
"Thịt ba chỉ xắt khúc to một chút, hầm chung với rượu vàng và đường phèn."
...
Lần đầu tiên xung phong vào bếp lại làm bữa cơm đoàn viên, Tần Mặc là đại thiếu gia chỉ biết nấu mì ăn liền, bây giờ dưới sự chỉ huy của lão Tần mà luống cuống tay chân.
"Ôi lão Tần, ba nói chậm một chút, để con làm từng cái đã chứ."
Tần Thụ Nhân đứng nhìn đứa con trai cao lớn hơn ông, trên mặt là nụ cười vui vẻ.
Dưới sự chỉ huy của lão ba, Tần Mặc cho cá vào chảo, xèo một tiếng, dầu văng khắp nơi, dọa anh phải cầm lấy nắp chảo làm bia đỡ đạn nhảy ra xa hai mét.
Tiết Thanh nghe tiếng đi tới, đứng bên cạnh chồng mình, mặt ghét bỏ nói: "Con luyện tập cho tốt đi, mẹ nói cho con biết, đàn ông biết nấu ăn là được cộng thêm điểm, năm đó ba con cũng dựa vào tài nghệ nấu ăn để chinh phục mẹ đó."
Tần Mặc bĩu môi: "Vợ tương lai của con sẽ không giống mẹ đâu, tay chân không chăm chỉ, đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, vợ con tự mình cũng nấu cơm ngon được."
Hẳn là vậy nhỉ?
Không phải Tiểu Diệp học bá tự xưng là con nhà nghèo à? Con cái nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, hơn nữa nhìn dáng vẻ cái gì cũng biết của cô, khẳng định nấu cơm cũng rất ngon.
Nói đến đây khóe miệng đắc ý vểnh lên.
"Nhanh đi trở cá đi, cẩn thận khét." Trong lúc anh vẫn còn mơ tưởng, ba Tần nhìn chảo cá vội vàng nhắc nhở.
"Vâng." Anh lấy lại tinh thần, cẩn thận nhích lên từng tí.
Nếu tài nấu ăn của Tiểu Diệp học bá tốt, vậy thì anh cũng không thể quá kém, nếu không lại bị khinh bỉ.
Đương nhiên Tần Thụ Nhân nào biết trong đầu con trai mình đang tơ tưởng đến con gái người ta.
Trong lòng ông nghĩ con trai rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Cơ nghiệp gần ba mươi năm nói đổ là đổ, đó là đả kích lớn với ông. Một năm qua ông phải gánh chịu áp lực lớn hơn mấy chục năm kia cộng lại.
Sự nghiệp sụp đổ không phải là thứ đáng sợ nhất, ông sợ nhất là liên lụy đến tương lai của con trai.
Nhất là khi con trai quyết định ở lại trong nước, ông nhìn những tin tức về mình không có cảm giác gì, nhưng nhìn tin tức về con trai lại cảm thấy phát sầu.
Khoảng thời gian này trơ mắt nhìn con trai chậm rãi tự mình đảm đương mọi việc, trái tim đang treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng buông xuống.
Ông đã sáu mươi tuổi, gió to sóng lớn, vinh hoa phú quý gì cũng đã trải qua, với ông, danh lợi bên ngoài đã không còn quan trọng nữa, ông không cầu mong gì khác, chỉ cần đứa con độc nhất của mình có thể sống tốt, đời này ông chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
Sau một lúc lâu, điện thoại trong túi Tần Mặc có âm báo tin nhắn, anh nhanh chóng giang hai tay ra nói: "Mẹ, mẹ lấy điện thoại giúp con với, con nhìn Wechat một chút."
Tiết Thanh tiến lên lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình nói: "Không phải tin nhắn của bạn học con."
Tần Mặc nói: "... Con chỉ nhìn xem là ai thôi, có nói là cô ấy đâu."
"Không phải đợi tin nhắn của con bé thì cần gì vội vã thế?"
"Mẹ giơ cao lên có con nhìn một chút."
Tiết Thanh giơ điện thoại lên trước mặt anh.
Đúng là tin nhắn chúc mừng năm mới của người khác, anh hơi thất vọng bĩu môi.
Tiết Thanh cười: "Con trai lớn không thể giữ trong nhà, mẹ thấy tâm tư của con không ở nhà, đêm nay ăn cơm đoàn viên xong, sáng mai con mau tới nhà ba vợ tương lai chúc tết đi!"
"Cái gì mà ba vợ tương lai chứ?" Tần Mặc thẹn quá hóa giận.
Tiết Thanh nói: "Cũng đúng, còn chưa theo đuổi được người ta, tương lai là ba vợ của ai thì còn chưa biết được đâu."
Tần Mặc nghiêm mặt nhìn về phía ba mình: "Ba, ba có thể gọi vợ mình đi chỗ khác được không, bà ấy ở đây ảnh hưởng đến khả năng nấu nướng của con. Lát nữa mà bữa cơm đoàn viên có sai tiêu chuẩn, ba đừng có trách con."
Tần Thụ Nhân cười nhẹ nhàng nói với vợ: "Đi thôi, em đừng làm khó nó, chúng ta còn trông cậy vào nó bữa cơm này đó."
*
Bên này Tần gia vui vẻ hòa thuận, cùng lúc đó Diệp gia ở trấn Thanh Hòa cũng chuẩn bị làm bữa cơm đoàn viên.
Không giống như tưởng tượng của Tần Mặc, mặc dù Tiểu Diệp học bá tinh thông nhiều thứ, nhưng chuyện bếp núc này thật ra không am hiểu mấy.
Vì từ nhỏ không có mẹ, lão Diệp sợ con gái nhà mình chịu khổ, rất ít khi để cô làm việc nhà, lớn hơn một chút, vì thành tích học tập tốt, ông càng không để cô tốn thời gian làm mấy việc lặt vặt này.
Cô nương nhà ông không nên giống cô nương nhà người khác.
Vì thế Diệp Mân chỉ có thể xào cà chua với trứng, làm rau trộn dưa leo và mấy món ăn đơn giản, có thể đảm bảo mình ở một mình bên ngoài cũng sẽ không chết đói, còn mấy món ăn chính kia cơ bản là cô không biết.
Bình thường ngày lễ ngày tết, cô cũng thường phụ giúp lão Diệp một tay, nhưng giúp cũng chẳng ra sao cả.
Năm nay trong nhà có khách, lại là một cao thủ nấu nướng, có người đỡ đần bếp núc, khỏi phải nói lão Diệp vui sướng biết bao nhiêu.
Diệp Mân nhìn Chu Văn Hiên tỉa củ cải thành hoa để trang trí, bất ngờ đến ngây người.
"Học trưởng, anh còn biết làm cái này nữa hả?"
Chu Văn Hiên cười nói: "Trước kia ông bà anh mở quán ăn, ông anh là đầu bếp chính, từ nhỏ có học qua một chút."
Diệp Thắng Văn vì muốn chăm sốc tốt cho con gái nên cũng nghiên cứu nấu ăn nhiều, nhưng ở trước mặt người chuyên nghiệp không khỏi có chút tự ti mặc cảm, không bao lâu ông đã nhường vị trí bếp chính cho khách, còn mình làm phụ tá.
Diệp Mân nhìn động tác nhanh nhẹn của Chu Văn Hiên, cười nói: "Xem ra em gọi anh đến ăn tết thật sự là quá sáng suốt."
"Anh còn sợ sẽ làm phiền em và chú Diệp."
"Không phiền không phiền, chú với Mân Mân hai người thì quá hiu quạnh, có thêm người thì càng náo nhiệt."
Diệp Mân lại nói: "Hơn nữa anh còn mang theo một đống quà, cũng khách sáo quá đó ạ." Cô ngừng một chút, nói, "Mấy ngày nay anh không có việc bận thì ở lại trấn đi ạ, bên này ăn tết náo nhiệt lắm."
Chu Văn Hiên cười nói: "Vậy thì phiền mọi người quá."
"Ôi, học trưởng đừng khách sáo nữa ạ."
Cô đứng bên bếp lò nhìn hồi lâu mới nhớ là để quên điện thoại trên bàn, cầm lên kiểm tra, quả nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, bao gồm cả tin của Tần Mặc.
Trước tiên cô trả lời tin nhắn của những người khác, sau đó mới mở khung chat của Tần Mặc, gia hỏa này chụp mấy tấm trong nhà bếp, còn đắc ý selfie một tấm mình đang xào rau.
Diệp Mân nhắn lại: "Cậu còn xuống bếp nữa hả?"
Rất nhanh Tần Mặc trả lời lại: "Bữa cơm tất niên năm nay tôi nấu đó."
Nói xong lại gửi mấy tấm hình thành phẩm, kèm thêm một câu: "Thấy đầu bếp có giỏi không?"
Diệp Mân xùy một tiếng, tiện tay chụp hai món Chu Văn Hiên vừa làm xong gửi cho anh, không nói gì thêm, vì nhìn vào ảnh là thấy được ngay sự so sánh.
Tần Mặc nhìn ảnh đối phương gửi tới.
Hừ!
Quả nhiên lại bị học bá chèn ép.
Anh nhìn ảnh, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, cong môi nhắn lại: Muốn ăn.
Diệp Mân: Nghĩ hay lắm.
Tần Mặc: Ha ha, em chờ đó đi, lát nữa tôi bay qua đó liền.
Diệp Mân chỉ cho là anh nói hươu nói vượn, cười trả lời: Có bản lĩnh thì cậu bay đi.
Tần Mặc trầm khóe miệng, dù anh không bay được, nhưng mười mấy tiếng hẳn cũng tính là lát nữa.
Đến lúc đó, không phải là cho cô một bất ngờ sao!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tử: Không nghĩ đến người bất ngờ là tôi!
P/s: Vì sao một người có tình sử phong phú như Cẩu tử ở trước mặt Tiểu Diệp học bá lại như một tên học điểu*, đó là vì thích là làm càn còn yêu thì khác -- trước kia cậu ta chỉ nông cạn thích mấy túi da mỹ lệ kia một chút, còn nữ chính mới là người đầu tiên cậu ta yêu, thủ đoạn phong lưu cua gái đều không dùng được, cũng không dám dùng.
*học trung bình, tàn tàn
Vì cậu ta vẫn tiếc cái mạng chó, sợ bị Mân tỷ bạo chứ sao ha ha ha.
Bây giờ hai người không ngang nhau, nữ chính biết Tần cẩu thích mình, nhưng cẩu tử vẫn cho là học bá rất ghét cậu (nguyên nhân là sinh hoạt cá nhân) nên không dám thổ lộ.
Dù sao con đường dài mà Cẩu tử đang đi cũng là con đường mà Mân tỷ đã đi.
/92
|