Hôm sau ông Quan Ẩn Đạt và bà Đàm Trân đi du lịch Côn Minh, bảo Trì Linh Đồng cùng đi. Trì Linh Đồng từ chối với lý do “Chúng ta đều cần có không gian riêng tư.”
Màn đêm tăm tối, mảnh đất trống trải, ngẩng đầu lên là có thể thấy được bầu trời đầy sao. Trong Khế Viên, từng chùm đèn dần dần sáng lên. Cô đi quanh tường vây một vòng, tâm trạng vô cùng tĩnh mịch.
Địch Thanh, em đã về nhà rồi. Anh đang chờ em đúng không? Cô mỉm cười hỏi.
*****
Những vị khách đầu tiên đến thăm nhà của Trì Linh Đồng là Trần Thần và Nhan Tiểu Úy, hai người ngồi xe suốt một ngày, mang hoa tươi và hoa quả tới chơi, mặt mũi còn dính đầy bụi bặm.
“Sao long trọng thế này?” Trì Linh Đồng vừa cười vừa dẫn hai người kia vào nhà.
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đứng yên một chỗ, đánh giá căn nhà.
“Em ngồi thử cái ghế kia rồi, vẫn chắc chắn lắm, chỉ cần chị đừng rung lắc là được.” Trì Linh Đồng nói.
“Cưng ơi, dạo này em có thiếu tiền không?” Nhan Tiểu Úy dè dặt ngồi xuống, lại dè dặt hỏi.
“Tàm tạm đủ sống. Hai người cần vay bao nhiêu, để kết hôn hay mua nhà à?”
Trần Thần suýt ngất: “Cô…cô tưởng hai chúng tôi lặn lội từ bắc vào nam là để vay tiền cô à?”
“Không thì đến làm gì?” Trì Linh Đồng vớt hoa quả từ trong bồn nước, lau khô bằng khăn mặt rồi đưa cho anh ta, còn cô thì ngồi xuống giường. Chịu thôi, trong nhà chỉ có hai cái ghế.
“Cưng à, em quay lại Thanh Đài đi, chúng ta lại ở cùng nhau.” Nhan Tiểu Úy vuốt nhẹ khuôn mặt Trì Linh Đồng với vẻ xót xa.
“Chị nhìn cái bộ dạng hung ác của Trần Thần kìa, anh ấy nuốt sống em mất!”
Trần Thần vô cùng hào sảng: “Chỉ cần cô quay lại Thanh Đài thì tôi sẽ chuyển đi ngay.”
Trì Linh Đồng cười khẽ: “Hai người nói như kiểu ở Thanh Đài có gì hay ho đang chờ em ấy!”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn nhau: “Đúng là không giấu được em. Chủ tịch Nhạc nói đã nửa năm rồi, cánh tay của cô chắc đã khỏi hẳn, bảo tôi và Tiểu Úy tới đây đón cô về Thái Hoa. Cô biết không, Thái Hoa đã trúng thầu hạng mục Thính Hải Các rồi. Thiết kế Khế Viên của cô cũng giành được huy chương vàng thiết kế. Đây cũng là chuyện của ba tháng trước rồi, cô đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh nên chúng tôi…không báo cho cô. Nhưng đây đều là thành tích của cô, không ai dám cướp.”
Trì Linh Đồng rũ mí mắt, cắn một miếng táo, “Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Nhạc, nhưng tạm thời tôi chưa muốn đi làm.”
“Chủ tịch Nhạc nói cô muốn quay về lúc nào cũng được, thời gian này tính là nghỉ phép.”
“Thôi, tôi sẽ nói thật với hai người, giờ tôi không thiết kế nhà được nữa. Không còn cảm xúc, tâm lý cũng luôn bài xích chuyện này, tôi chỉ cần thấy những bản thiết kế kia là sẽ hoa mắt chóng mặt. Người như thế, Thái Hoa cần làm chi? Không phải tôi còn giận Chủ tịch Nhạc, ở vị trí của chị ấy, nghi ngờ như vậy là chuyện bình thường. Tôi không quay lại Thái Hoa, nhưng cũng không tới làm việc cho bất kỳ công ty bất động sản hay đơn vị thiết kế nào khác.”
Một thiên tài của giới thiết kế cứ thế biến mất, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đều thầm xót xa. Hai người ủ rũ đi theo Trì Linh Đồng vào nội thành, buổi tối bọn họ cùng tới làng chài ven sông ăn thủy sản tươi sống. Thực ra hai người nào còn hứng nữa đâu, nhưng không nỡ từ chối tấm thịnh tình của Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng cầm thực đơn, cẩn thận hỏi hai người muốn ăn gì, không thích ăn gì, còn bảo người phục vụ giới thiệu món ăn đặc biệt hôm nay. Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn vẻ điềm tĩnh, khéo léo tới mức không thật của Trì Linh Đồng mà thấy lòng mình như lạnh đi.
Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, nhà hàng bưng lên trà quýt tự chế, uống rất tuyệt. Trì Linh Đồng nâng cốc trà, không hiểu sao cô luôn thấy sau lưng mình nong nóng. Cô quay đầy lại, liếc nhìn từng bàn từng bàn, không có người quen nào cả. Cô lại tiếp tục uống trà, thế nhưng cái cảm giác ấy đột nhiên ngày càng mãnh liệt hơn. Cô quay đầu lại lần nữa, “Ôi…” Cô giật mình, Tiêu Tử Thần đang đứng đờ người sau lưng cô.
Mọi người đều nói cô rất gầy, nhưng nếu đem so với cô, mọt sách còn gầy gò hơn nhiều, trông y như xác ướp Ai Cập. Có lẽ do gầy đi nên anh ta có vẻ cao hơn trước đây một chút. Cuối cùng anh ta cũng chịu tháo kính mắt ra, cô sớm biết anh ta có một đôi mắt rất đẹp. Ấy, anh ta đang run rẩy ư?
“Anh…vẫn ổn chứ, Tiêu Tử Thần?” Cô vội vàng lại gần đỡ anh ta.
Anh ta nhìn cô chăm chú, không chỉ người run rẩy mà môi cũng đang run lên.
Thấy anh ta không nói gì, Trì Linh Đồng đành hỏi: “Anh tới đây với ai thế?”
Một tiếng hét kinh ngạc truyền ra từ phía nhà vệ sinh, Khổng Tước tròn mắt chạy đến, “Tử Thần, anh vẫn nhớ Linh Đồng?”
Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, dần bình tĩnh lại, một thoáng buồn bã hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Không.”
Tên mọt sách này bị vụ tai nạn ảnh hưởng không nhỏ, đến giọng nói cũng trở nên trầm ấm, cuốn hút, khá giống… Trì Linh Đồng cắn môi, cô lại nhớ đến Địch Thanh rồi.
“À, đây là Trì Linh Đồng, hai bọn em là bạn học, bạn thân của nhau.” Khổng Tước kéo tay Tiêu Tử Thần, tựa vào vai anh ta như chim nhỏ nép mình.
Trì Linh Đồng chợt nhớ ra là sau khi gặp tai nạn thì Tiêu Tử Thần bị mất trí nhờ, không nhận ra mình nữa. Cô bèn mỉm cười, xem như đáp lại lời giới thiệu của Khổng Tước.
Tiêu Tử Thần lạnh nhạt rút cánh tay khỏi tay Khổng Tước, dịch người sang nửa bước, để giữa hai người có một khoảng trống. “Xin lỗi, hãy cho tôi thời gian và không gian để tìm lại ký ức một cách tự nhiên.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần lịch sự nhưng rất xa cách, lại có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Khổng Tước đành bĩu môi với Trì Linh Đồng, ánh mắt như đang nói: “Đến tớ mà anh ấy cũng quên mất rồi.”
Trì Linh Đồng sờ sờ mũi, muốn bật cười. Trước giờ Khổng Tước luôn bắt nạt Tiêu Tử Thần, không ngờ cũng có ngày phải nếm vị đắng trong tay anh ta.
Tiêu Tử Thần nhìn Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng đang ngồi ở đó, gật đầu. “Xin chào!”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy quay ra nhìn nhau, anh ta đang nói với mình à? Trì Linh Đồng cũng hơi sửng sốt.
“Tử Thần, họ là ai thế?” Khổng Tước lại há hốc mồm.
Tiêu Tử Thần không đáp, chỉ nói: “Hiếm có dịp gặp mặt, chúng ta ghép bàn ngồi chung nhé!”
“Không cần đâu, chúng tôi gọi món xong rồi.” Trì Linh Đồng vội nói. Cô thầm quan sát Tiêu Tử Thần, nếu khuôn mặt kia không quen thuộc đến thế, cô sẽ tưởng rằng đó không phải cùng một người. Trước đây Tiêu Tử Thần rất khô khan, hiền lành, là kiểu không có chủ kiến, Khổng Tước nói gì thì anh ta nghe nấy. Nhưng người trước mắt này lại được bao bọc trong một lớp vỏ lạnh lùng nghiêm nghị, xa cách với bất cứ ai, rất mạnh mẽ kiêu ngạo, như một vị lãnh đạo đã quen thuộc với việc ra lệnh cho người khác. Cô thấy hơi thương cảm cho con chim kia.
“Chúng tôi chỉ có bốn người, xin đừng khách sáo như vậy.” Anh ta nói với Trần Thần, nhưng lại nhìn Trì Linh Đồng.
“Không phải...khách sáo...” Trì Linh Đồng trừng mắt lườm Khổng Tước, nhưng Khổng Tước còn chưa kịp nói tiếp, Tiêu Tử Thần đã đưa tay gọi người phục vụ đang đứng ở đó, “Thế thì tốt. Cô ơi, phiền cô bưng món ăn ở bàn này vào trong phòng.”
“Cưng, tới ngồi chung đi, là hai vị lãnh đạo ở học viện của Tử Thần, rất thân thiết với anh ấy, không sao đâu.” Đến nước này rồi thì Khổng Tước đành nói vậy thôi. Cô nàng cũng thấy hơi là lạ, không hiểu tại sao đột nhiên Tiêu Tử Thần lại trở nên nhiệt tình như thế.
Trì Linh Đồng mỉm cười tự giễu với Trần Thần và Nhan Tiểu Úy: “Người thất nghiệp chẳng có bao nhiêu tiền, tôi vẫn nên tiết kiệm thì hơn! Nào, hôm nay chúng ta ăn theo thầy giáo Tiêu đi.”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng không phải người câu nệ khách sáo, cũng thường xuyên tụ tập vui chơi với người quen và người không quen, “Được, khách phải theo chủ. Nhưng hôm nay em được lợi quá còn gì.”
Bữa tối rất phong phú, đang là mùa thủy sản tươi, các món ăn đặc sắc của nhà hàng xếp chật bàn. Bầu không khí trên bàn ăn cũng khá thoải mái, hai vị lãnh đạo rất hiền hòa. Tiêu Tử Thần và hai vị lãnh đạo này bàn chuyện công việc, những người còn lại thì vừa ăn vừa tán gẫu.
“Tình trạng hiện nay của tôi có vẻ không phù hợp cho việc giảng dạy.” Tiêu Tử Thần khéo léo đáp.
Chủ nhiệm khoa nói: “Chúng tôi không bắt thầy Tiêu phải đi dạy ngay. Mất trí nhớ tạm thời là bệnh thường gặp trong y học, nhưng chưa có thuốc chữa, thường thì phải đợi ký ức tự khôi phục hoặc có kỳ tích xảy ra. Có chuyên gia từng nói, sống trong hoàn cảnh quen thuộc sẽ làm tăng xác suất tìm lại ký ức của người bị mất trí nhớ, vì những hình ảnh quen thuộc sẽ kích thích thần kinh đại não, thúc đẩy sự liên tưởng và suy tư. Thầy giáo Tiêu, chỉ với điểm này, anh đã nên quay lại học viện y rồi.”
“Tôi quay về đó chỉ để tìm lại ký ức?” Khi Tiêu Tử Thần nói ra câu này, anh lại liếc nhìn về phía đối diện.
Người ngồi đối diện với anh ta là Trì Linh Đồng, bây giờ cô đang xem cô gái ôm đàn ghitar biểu diễn trên bục.
Mái tóc dài của cô gái che khuất nửa khuôn mặt, mắt híp lại, để lộ mấy phần u buồn biếng nhác, cô ta đang hát bài “Nếu như không có anh” của Mạc Văn Úy.
Nếu như không có anh/ sẽ không có những hồi ức ấy/ Em cũng sẽ không đau khổ/ Nhưng dẫu điều đó có xảy ra, em vẫn sẽ chọn yêu anh...
Những câu hát ấy như mưa rơi trong lòng cô, khiến trái tim cô đau nhức.
Cô vào phòng rửa tay một chuyến, Khổng Tước cũng vào theo.
“Ai tặng đây?” Cô nàng liếc thấy chiếc đồng hồ trên tay Trì Linh Đồng.
“À, đây là...” Giờ cô đang đeo cả quá khứ và tương lai mà Bùi Địch Thanh tặng cô, không xa rời dù một phút hay một giây.
“Anh ta tặng cậu? Ôi trời ơi, hóa ra là một quý công tử, chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn của Cartier.” Khổng Tước rút ra một hộp thuốc lá từ trong túi xách, thuần thục rút ra một điếu, bấm bật lửa, một ngọn lửa màu xanh bùng lên, “Tớ còn tưởng cậu sẽ yêu một tài tử chứ!”
Trì Linh Đồng mỉm cười, không giải thích. “Thầy giáo nhà cậu không nhắc cậu là hút thuốc có hại cho sức khỏe à?”
Khổng Tước hít một hơi, nhướn mày, “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tớ phiền.”
“Trông anh ta vẫn ổn mà, tư duy mẫn tiệp, nói chữ nào rõ chữ nấy.”
“Anh ấy mất trí nhớ chứ không bị ngớ ngẩn.” Khổng Tước lườm cô.
“Thế cậu kể chuyện quá khứ cho anh ta đi!”
Khổng Tước cười nhạt: “Cậu tưởng tớ chưa kể à? Nhưng anh ấy nói cái gì mà, đừng nhồi nhét ký ức cho tôi một cách khiên cưỡng, tôi sẽ tự nhớ lại. Trong lúc này, xin hãy cho tôi không gian và thời gian để tìm lại ký ức.”
Trì Linh Đồng phì cười, vừa nãy mọt sách cũng nói ra một câu y chang thế này.
“Cậu phải chịu đả kích nặng nề đúng không?”
“Ôi, bây giờ tớ chẳng được nói gì hết, trừ khi anh ấy chủ động hỏi, tớ mới dám trả lời. Thế nhưng anh ấy cũng chịu chấp nhận mối quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng tớ, sẽ ăn cơm cùng tớ, đưa đón tớ đi làm, đi tản bộ, dạo phố cũng được. Nhưng anh ấy nói vì tôn trọng tớ, tạm thời chúng tớ không nên có những hành vi thân mật của hai người đang yêu, phải đợi anh ấy từ từ tìm lại cảm giác yêu tớ trước đã. Cưng ơi, tớ nói với cậu điều này, không hiểu tại sao, khi anh ấy nói với tớ như vậy, tớ chợt nhận ra anh ấy có chính kiến hơn, quyết đoán hơn, tháo vát hơn, cũng quyến rũ hơn trước đây, như thể tớ đang bắt đầu một cuộc tình mới vậy.”
“Thế thì tốt chứ sao, cậu buồn phiền gì nữa?”
Khổng Tước kéo cửa ra, ném điếu thuốc trong tay vào bồn cầu, “Bây giờ anh ấy kiểm soát tớ vô cùng chặt chẽ, đi đâu cũng phải báo cáo với anh ấy, tớ không có cơ hội ra ngoài chơi với bạn.”
“Cậu phải biết đủ chứ! Mỗi ngày, trên thế giới này xảy ra nhiều vụ tai nạn như vậy, có người có thể trở về một cách bình yên, nhưng cũng có người một đi không trở lại.” Ví dụ như Địch Thanh!
“Cậu không hiểu cuộc sống của tớ!” Khổng Tước cười tươi tắn.
“Địa vị của thầy giáo nhà cậu ở học viện cao thật đấy, cậu xem các vị lãnh đạo đều rất coi trọng anh ta.”
“Đương nhiên phải cao rồi! Anh ấy bị tai nạn ở Hồng Kông, trường Đại học y bên đó cũng thấy vô cùng áy náy, bèn thành lập một hạng mục nghiên cứu khoa học chung với Học viện y Tân Giang, đầu tư rất lớn, sinh viên hai trường còn có thể trao đổi cho nhau. Phía Hồng Kông cũng nói rõ là muốn Tử Thần phụ trách công việc này.”
Lúc quay lại bàn ăn, Trì Linh Đồng hơi ngạc nhiên. Trước mặt cô vốn bày một đĩa sò và một đĩa tôm chiên hành, đây đều là loại đồ ăn khiến cô bị dị ứng nên cả buổi tối cô đều chưa động đũa. Cô chỉ đi ra ngoài một lúc mà đĩa thức ăn trước mắt đã đổi thành một đĩa ngó sen và một đĩa nộm sứa. Cô e dè đưa mắt nhìn lên, ai nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai ăn cơm vẫn cứ ăn cơm, vẻ mặt của mọi người đều rất bình thường. Chẳng chỉ là trùng hợp thôi ư?
Ăn cơm xong hai vị lãnh đạo lái xe về trước. Trì Linh Đồng, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy bắt taxi tới đây, còn Tiêu Tử Thần ngồi xe của Khổng Tước.
“Đi cùng nhau nhé!” Với phong thái lịch thiệp, Tiêu Tử Thần quả quyết.
Xe của Khổng Tước là xe nữ với kiểu dáng xinh xắn, Tiêu Tử Thần ngồi vào đã thấy hơi chật, lại thêm ba người nữa thì thành hộp cá mòi sốt cà mất thôi.
“Hai người cứ về trước đi, chúng tôi muốn đi dạo bên bờ sông một chút.” Trì Linh Đồng nói.
Tiêu Tử Thần kéo tay áo lên, như đang chuẩn bị xem đồng hồ. Cổ tay trống không, anh ngẩn ra.
“Hôm nào chúng ta lại gặp nhau nhé.” Khổng Tước ra hiệu ý bảo Trì Linh Đồng gọi điện thoại.
“Cưng à, người đàn ông kia nhìn em suốt cả buổi tối hôm nay.” Trong lúc chờ xe, Nhan Tiểu Úy nói, hai mắt lóe sáng.
“Nói gì thế, anh ta nhìn em làm gì?”
“Không tin thì em hỏi Trần Thần ấy.”
Trần Thần đứng ở vị trí trung lập, “Có lẽ anh ta đang nhìn bức tranh treo tường sau lưng Linh Đồng.”
“Anh nói là bức tranh mô phỏng theo bức ‘Hoa hướng dương’ của Van Gogh? Đừng đùa, rõ ràng là nhìn Đồng Đồng. Đồng Đồng vừa cúi đầu, anh ta bèn lẳng lặng nhìn, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu, anh ta bèn dời mắt đi. Đồng Đồng vào nhà vệ sinh, chẳng phải anh ta còn ra ngoài xem xét một lúc đó sao.”
“Em cứ ảo tưởng đi, người ta là tấm gương sáng thanh cao để người đời nhìn vào mà học tập, không phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi như em nói.”
Nhan Tiểu Úy nghiêng đầu: “Em cũng không nói ánh mắt của anh ta xấu xa, có lẽ là...Ơ, Đồng Đồng đâu rồi?”
“Em ở đây.” Trì Linh Đồng đứng cách đó không xa, vẫy tay với hai người họ, “Đây là bến phà sang sông, nhìn kìa, phà đang đi về bờ bên này.”
*****
“Đây là tiếng gì vậy?” Gió đêm đưa tới từng tiếng còi tàu văng vẳng, Tiêu Tử Thần khẽ nhíu mày.
“Phà cập bến.” Khổng Tước liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu. Đúng là đã quên sạch sành sanh, đến tiếng còi hơi cũng không nhớ được.
Tiêu Tử Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ừ. Khổng Tước, cô và Trì Linh Đồng là bạn đại học?”
“Bạn học suốt sáu năm trung học.”
“Chơi rất thân sao?”
“Tình bạn thiên trường địa cửu.”
Tiêu Tử Thần nở một nụ cười hiếm hoi: “Có thể kể rõ hơn một chút không?”
Màn đêm tăm tối, mảnh đất trống trải, ngẩng đầu lên là có thể thấy được bầu trời đầy sao. Trong Khế Viên, từng chùm đèn dần dần sáng lên. Cô đi quanh tường vây một vòng, tâm trạng vô cùng tĩnh mịch.
Địch Thanh, em đã về nhà rồi. Anh đang chờ em đúng không? Cô mỉm cười hỏi.
*****
Những vị khách đầu tiên đến thăm nhà của Trì Linh Đồng là Trần Thần và Nhan Tiểu Úy, hai người ngồi xe suốt một ngày, mang hoa tươi và hoa quả tới chơi, mặt mũi còn dính đầy bụi bặm.
“Sao long trọng thế này?” Trì Linh Đồng vừa cười vừa dẫn hai người kia vào nhà.
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đứng yên một chỗ, đánh giá căn nhà.
“Em ngồi thử cái ghế kia rồi, vẫn chắc chắn lắm, chỉ cần chị đừng rung lắc là được.” Trì Linh Đồng nói.
“Cưng ơi, dạo này em có thiếu tiền không?” Nhan Tiểu Úy dè dặt ngồi xuống, lại dè dặt hỏi.
“Tàm tạm đủ sống. Hai người cần vay bao nhiêu, để kết hôn hay mua nhà à?”
Trần Thần suýt ngất: “Cô…cô tưởng hai chúng tôi lặn lội từ bắc vào nam là để vay tiền cô à?”
“Không thì đến làm gì?” Trì Linh Đồng vớt hoa quả từ trong bồn nước, lau khô bằng khăn mặt rồi đưa cho anh ta, còn cô thì ngồi xuống giường. Chịu thôi, trong nhà chỉ có hai cái ghế.
“Cưng à, em quay lại Thanh Đài đi, chúng ta lại ở cùng nhau.” Nhan Tiểu Úy vuốt nhẹ khuôn mặt Trì Linh Đồng với vẻ xót xa.
“Chị nhìn cái bộ dạng hung ác của Trần Thần kìa, anh ấy nuốt sống em mất!”
Trần Thần vô cùng hào sảng: “Chỉ cần cô quay lại Thanh Đài thì tôi sẽ chuyển đi ngay.”
Trì Linh Đồng cười khẽ: “Hai người nói như kiểu ở Thanh Đài có gì hay ho đang chờ em ấy!”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn nhau: “Đúng là không giấu được em. Chủ tịch Nhạc nói đã nửa năm rồi, cánh tay của cô chắc đã khỏi hẳn, bảo tôi và Tiểu Úy tới đây đón cô về Thái Hoa. Cô biết không, Thái Hoa đã trúng thầu hạng mục Thính Hải Các rồi. Thiết kế Khế Viên của cô cũng giành được huy chương vàng thiết kế. Đây cũng là chuyện của ba tháng trước rồi, cô đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh nên chúng tôi…không báo cho cô. Nhưng đây đều là thành tích của cô, không ai dám cướp.”
Trì Linh Đồng rũ mí mắt, cắn một miếng táo, “Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Nhạc, nhưng tạm thời tôi chưa muốn đi làm.”
“Chủ tịch Nhạc nói cô muốn quay về lúc nào cũng được, thời gian này tính là nghỉ phép.”
“Thôi, tôi sẽ nói thật với hai người, giờ tôi không thiết kế nhà được nữa. Không còn cảm xúc, tâm lý cũng luôn bài xích chuyện này, tôi chỉ cần thấy những bản thiết kế kia là sẽ hoa mắt chóng mặt. Người như thế, Thái Hoa cần làm chi? Không phải tôi còn giận Chủ tịch Nhạc, ở vị trí của chị ấy, nghi ngờ như vậy là chuyện bình thường. Tôi không quay lại Thái Hoa, nhưng cũng không tới làm việc cho bất kỳ công ty bất động sản hay đơn vị thiết kế nào khác.”
Một thiên tài của giới thiết kế cứ thế biến mất, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đều thầm xót xa. Hai người ủ rũ đi theo Trì Linh Đồng vào nội thành, buổi tối bọn họ cùng tới làng chài ven sông ăn thủy sản tươi sống. Thực ra hai người nào còn hứng nữa đâu, nhưng không nỡ từ chối tấm thịnh tình của Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng cầm thực đơn, cẩn thận hỏi hai người muốn ăn gì, không thích ăn gì, còn bảo người phục vụ giới thiệu món ăn đặc biệt hôm nay. Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn vẻ điềm tĩnh, khéo léo tới mức không thật của Trì Linh Đồng mà thấy lòng mình như lạnh đi.
Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, nhà hàng bưng lên trà quýt tự chế, uống rất tuyệt. Trì Linh Đồng nâng cốc trà, không hiểu sao cô luôn thấy sau lưng mình nong nóng. Cô quay đầy lại, liếc nhìn từng bàn từng bàn, không có người quen nào cả. Cô lại tiếp tục uống trà, thế nhưng cái cảm giác ấy đột nhiên ngày càng mãnh liệt hơn. Cô quay đầu lại lần nữa, “Ôi…” Cô giật mình, Tiêu Tử Thần đang đứng đờ người sau lưng cô.
Mọi người đều nói cô rất gầy, nhưng nếu đem so với cô, mọt sách còn gầy gò hơn nhiều, trông y như xác ướp Ai Cập. Có lẽ do gầy đi nên anh ta có vẻ cao hơn trước đây một chút. Cuối cùng anh ta cũng chịu tháo kính mắt ra, cô sớm biết anh ta có một đôi mắt rất đẹp. Ấy, anh ta đang run rẩy ư?
“Anh…vẫn ổn chứ, Tiêu Tử Thần?” Cô vội vàng lại gần đỡ anh ta.
Anh ta nhìn cô chăm chú, không chỉ người run rẩy mà môi cũng đang run lên.
Thấy anh ta không nói gì, Trì Linh Đồng đành hỏi: “Anh tới đây với ai thế?”
Một tiếng hét kinh ngạc truyền ra từ phía nhà vệ sinh, Khổng Tước tròn mắt chạy đến, “Tử Thần, anh vẫn nhớ Linh Đồng?”
Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, dần bình tĩnh lại, một thoáng buồn bã hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Không.”
Tên mọt sách này bị vụ tai nạn ảnh hưởng không nhỏ, đến giọng nói cũng trở nên trầm ấm, cuốn hút, khá giống… Trì Linh Đồng cắn môi, cô lại nhớ đến Địch Thanh rồi.
“À, đây là Trì Linh Đồng, hai bọn em là bạn học, bạn thân của nhau.” Khổng Tước kéo tay Tiêu Tử Thần, tựa vào vai anh ta như chim nhỏ nép mình.
Trì Linh Đồng chợt nhớ ra là sau khi gặp tai nạn thì Tiêu Tử Thần bị mất trí nhờ, không nhận ra mình nữa. Cô bèn mỉm cười, xem như đáp lại lời giới thiệu của Khổng Tước.
Tiêu Tử Thần lạnh nhạt rút cánh tay khỏi tay Khổng Tước, dịch người sang nửa bước, để giữa hai người có một khoảng trống. “Xin lỗi, hãy cho tôi thời gian và không gian để tìm lại ký ức một cách tự nhiên.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần lịch sự nhưng rất xa cách, lại có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Khổng Tước đành bĩu môi với Trì Linh Đồng, ánh mắt như đang nói: “Đến tớ mà anh ấy cũng quên mất rồi.”
Trì Linh Đồng sờ sờ mũi, muốn bật cười. Trước giờ Khổng Tước luôn bắt nạt Tiêu Tử Thần, không ngờ cũng có ngày phải nếm vị đắng trong tay anh ta.
Tiêu Tử Thần nhìn Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng đang ngồi ở đó, gật đầu. “Xin chào!”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy quay ra nhìn nhau, anh ta đang nói với mình à? Trì Linh Đồng cũng hơi sửng sốt.
“Tử Thần, họ là ai thế?” Khổng Tước lại há hốc mồm.
Tiêu Tử Thần không đáp, chỉ nói: “Hiếm có dịp gặp mặt, chúng ta ghép bàn ngồi chung nhé!”
“Không cần đâu, chúng tôi gọi món xong rồi.” Trì Linh Đồng vội nói. Cô thầm quan sát Tiêu Tử Thần, nếu khuôn mặt kia không quen thuộc đến thế, cô sẽ tưởng rằng đó không phải cùng một người. Trước đây Tiêu Tử Thần rất khô khan, hiền lành, là kiểu không có chủ kiến, Khổng Tước nói gì thì anh ta nghe nấy. Nhưng người trước mắt này lại được bao bọc trong một lớp vỏ lạnh lùng nghiêm nghị, xa cách với bất cứ ai, rất mạnh mẽ kiêu ngạo, như một vị lãnh đạo đã quen thuộc với việc ra lệnh cho người khác. Cô thấy hơi thương cảm cho con chim kia.
“Chúng tôi chỉ có bốn người, xin đừng khách sáo như vậy.” Anh ta nói với Trần Thần, nhưng lại nhìn Trì Linh Đồng.
“Không phải...khách sáo...” Trì Linh Đồng trừng mắt lườm Khổng Tước, nhưng Khổng Tước còn chưa kịp nói tiếp, Tiêu Tử Thần đã đưa tay gọi người phục vụ đang đứng ở đó, “Thế thì tốt. Cô ơi, phiền cô bưng món ăn ở bàn này vào trong phòng.”
“Cưng, tới ngồi chung đi, là hai vị lãnh đạo ở học viện của Tử Thần, rất thân thiết với anh ấy, không sao đâu.” Đến nước này rồi thì Khổng Tước đành nói vậy thôi. Cô nàng cũng thấy hơi là lạ, không hiểu tại sao đột nhiên Tiêu Tử Thần lại trở nên nhiệt tình như thế.
Trì Linh Đồng mỉm cười tự giễu với Trần Thần và Nhan Tiểu Úy: “Người thất nghiệp chẳng có bao nhiêu tiền, tôi vẫn nên tiết kiệm thì hơn! Nào, hôm nay chúng ta ăn theo thầy giáo Tiêu đi.”
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng không phải người câu nệ khách sáo, cũng thường xuyên tụ tập vui chơi với người quen và người không quen, “Được, khách phải theo chủ. Nhưng hôm nay em được lợi quá còn gì.”
Bữa tối rất phong phú, đang là mùa thủy sản tươi, các món ăn đặc sắc của nhà hàng xếp chật bàn. Bầu không khí trên bàn ăn cũng khá thoải mái, hai vị lãnh đạo rất hiền hòa. Tiêu Tử Thần và hai vị lãnh đạo này bàn chuyện công việc, những người còn lại thì vừa ăn vừa tán gẫu.
“Tình trạng hiện nay của tôi có vẻ không phù hợp cho việc giảng dạy.” Tiêu Tử Thần khéo léo đáp.
Chủ nhiệm khoa nói: “Chúng tôi không bắt thầy Tiêu phải đi dạy ngay. Mất trí nhớ tạm thời là bệnh thường gặp trong y học, nhưng chưa có thuốc chữa, thường thì phải đợi ký ức tự khôi phục hoặc có kỳ tích xảy ra. Có chuyên gia từng nói, sống trong hoàn cảnh quen thuộc sẽ làm tăng xác suất tìm lại ký ức của người bị mất trí nhớ, vì những hình ảnh quen thuộc sẽ kích thích thần kinh đại não, thúc đẩy sự liên tưởng và suy tư. Thầy giáo Tiêu, chỉ với điểm này, anh đã nên quay lại học viện y rồi.”
“Tôi quay về đó chỉ để tìm lại ký ức?” Khi Tiêu Tử Thần nói ra câu này, anh lại liếc nhìn về phía đối diện.
Người ngồi đối diện với anh ta là Trì Linh Đồng, bây giờ cô đang xem cô gái ôm đàn ghitar biểu diễn trên bục.
Mái tóc dài của cô gái che khuất nửa khuôn mặt, mắt híp lại, để lộ mấy phần u buồn biếng nhác, cô ta đang hát bài “Nếu như không có anh” của Mạc Văn Úy.
Nếu như không có anh/ sẽ không có những hồi ức ấy/ Em cũng sẽ không đau khổ/ Nhưng dẫu điều đó có xảy ra, em vẫn sẽ chọn yêu anh...
Những câu hát ấy như mưa rơi trong lòng cô, khiến trái tim cô đau nhức.
Cô vào phòng rửa tay một chuyến, Khổng Tước cũng vào theo.
“Ai tặng đây?” Cô nàng liếc thấy chiếc đồng hồ trên tay Trì Linh Đồng.
“À, đây là...” Giờ cô đang đeo cả quá khứ và tương lai mà Bùi Địch Thanh tặng cô, không xa rời dù một phút hay một giây.
“Anh ta tặng cậu? Ôi trời ơi, hóa ra là một quý công tử, chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn của Cartier.” Khổng Tước rút ra một hộp thuốc lá từ trong túi xách, thuần thục rút ra một điếu, bấm bật lửa, một ngọn lửa màu xanh bùng lên, “Tớ còn tưởng cậu sẽ yêu một tài tử chứ!”
Trì Linh Đồng mỉm cười, không giải thích. “Thầy giáo nhà cậu không nhắc cậu là hút thuốc có hại cho sức khỏe à?”
Khổng Tước hít một hơi, nhướn mày, “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tớ phiền.”
“Trông anh ta vẫn ổn mà, tư duy mẫn tiệp, nói chữ nào rõ chữ nấy.”
“Anh ấy mất trí nhớ chứ không bị ngớ ngẩn.” Khổng Tước lườm cô.
“Thế cậu kể chuyện quá khứ cho anh ta đi!”
Khổng Tước cười nhạt: “Cậu tưởng tớ chưa kể à? Nhưng anh ấy nói cái gì mà, đừng nhồi nhét ký ức cho tôi một cách khiên cưỡng, tôi sẽ tự nhớ lại. Trong lúc này, xin hãy cho tôi không gian và thời gian để tìm lại ký ức.”
Trì Linh Đồng phì cười, vừa nãy mọt sách cũng nói ra một câu y chang thế này.
“Cậu phải chịu đả kích nặng nề đúng không?”
“Ôi, bây giờ tớ chẳng được nói gì hết, trừ khi anh ấy chủ động hỏi, tớ mới dám trả lời. Thế nhưng anh ấy cũng chịu chấp nhận mối quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng tớ, sẽ ăn cơm cùng tớ, đưa đón tớ đi làm, đi tản bộ, dạo phố cũng được. Nhưng anh ấy nói vì tôn trọng tớ, tạm thời chúng tớ không nên có những hành vi thân mật của hai người đang yêu, phải đợi anh ấy từ từ tìm lại cảm giác yêu tớ trước đã. Cưng ơi, tớ nói với cậu điều này, không hiểu tại sao, khi anh ấy nói với tớ như vậy, tớ chợt nhận ra anh ấy có chính kiến hơn, quyết đoán hơn, tháo vát hơn, cũng quyến rũ hơn trước đây, như thể tớ đang bắt đầu một cuộc tình mới vậy.”
“Thế thì tốt chứ sao, cậu buồn phiền gì nữa?”
Khổng Tước kéo cửa ra, ném điếu thuốc trong tay vào bồn cầu, “Bây giờ anh ấy kiểm soát tớ vô cùng chặt chẽ, đi đâu cũng phải báo cáo với anh ấy, tớ không có cơ hội ra ngoài chơi với bạn.”
“Cậu phải biết đủ chứ! Mỗi ngày, trên thế giới này xảy ra nhiều vụ tai nạn như vậy, có người có thể trở về một cách bình yên, nhưng cũng có người một đi không trở lại.” Ví dụ như Địch Thanh!
“Cậu không hiểu cuộc sống của tớ!” Khổng Tước cười tươi tắn.
“Địa vị của thầy giáo nhà cậu ở học viện cao thật đấy, cậu xem các vị lãnh đạo đều rất coi trọng anh ta.”
“Đương nhiên phải cao rồi! Anh ấy bị tai nạn ở Hồng Kông, trường Đại học y bên đó cũng thấy vô cùng áy náy, bèn thành lập một hạng mục nghiên cứu khoa học chung với Học viện y Tân Giang, đầu tư rất lớn, sinh viên hai trường còn có thể trao đổi cho nhau. Phía Hồng Kông cũng nói rõ là muốn Tử Thần phụ trách công việc này.”
Lúc quay lại bàn ăn, Trì Linh Đồng hơi ngạc nhiên. Trước mặt cô vốn bày một đĩa sò và một đĩa tôm chiên hành, đây đều là loại đồ ăn khiến cô bị dị ứng nên cả buổi tối cô đều chưa động đũa. Cô chỉ đi ra ngoài một lúc mà đĩa thức ăn trước mắt đã đổi thành một đĩa ngó sen và một đĩa nộm sứa. Cô e dè đưa mắt nhìn lên, ai nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai ăn cơm vẫn cứ ăn cơm, vẻ mặt của mọi người đều rất bình thường. Chẳng chỉ là trùng hợp thôi ư?
Ăn cơm xong hai vị lãnh đạo lái xe về trước. Trì Linh Đồng, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy bắt taxi tới đây, còn Tiêu Tử Thần ngồi xe của Khổng Tước.
“Đi cùng nhau nhé!” Với phong thái lịch thiệp, Tiêu Tử Thần quả quyết.
Xe của Khổng Tước là xe nữ với kiểu dáng xinh xắn, Tiêu Tử Thần ngồi vào đã thấy hơi chật, lại thêm ba người nữa thì thành hộp cá mòi sốt cà mất thôi.
“Hai người cứ về trước đi, chúng tôi muốn đi dạo bên bờ sông một chút.” Trì Linh Đồng nói.
Tiêu Tử Thần kéo tay áo lên, như đang chuẩn bị xem đồng hồ. Cổ tay trống không, anh ngẩn ra.
“Hôm nào chúng ta lại gặp nhau nhé.” Khổng Tước ra hiệu ý bảo Trì Linh Đồng gọi điện thoại.
“Cưng à, người đàn ông kia nhìn em suốt cả buổi tối hôm nay.” Trong lúc chờ xe, Nhan Tiểu Úy nói, hai mắt lóe sáng.
“Nói gì thế, anh ta nhìn em làm gì?”
“Không tin thì em hỏi Trần Thần ấy.”
Trần Thần đứng ở vị trí trung lập, “Có lẽ anh ta đang nhìn bức tranh treo tường sau lưng Linh Đồng.”
“Anh nói là bức tranh mô phỏng theo bức ‘Hoa hướng dương’ của Van Gogh? Đừng đùa, rõ ràng là nhìn Đồng Đồng. Đồng Đồng vừa cúi đầu, anh ta bèn lẳng lặng nhìn, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu, anh ta bèn dời mắt đi. Đồng Đồng vào nhà vệ sinh, chẳng phải anh ta còn ra ngoài xem xét một lúc đó sao.”
“Em cứ ảo tưởng đi, người ta là tấm gương sáng thanh cao để người đời nhìn vào mà học tập, không phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi như em nói.”
Nhan Tiểu Úy nghiêng đầu: “Em cũng không nói ánh mắt của anh ta xấu xa, có lẽ là...Ơ, Đồng Đồng đâu rồi?”
“Em ở đây.” Trì Linh Đồng đứng cách đó không xa, vẫy tay với hai người họ, “Đây là bến phà sang sông, nhìn kìa, phà đang đi về bờ bên này.”
*****
“Đây là tiếng gì vậy?” Gió đêm đưa tới từng tiếng còi tàu văng vẳng, Tiêu Tử Thần khẽ nhíu mày.
“Phà cập bến.” Khổng Tước liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu. Đúng là đã quên sạch sành sanh, đến tiếng còi hơi cũng không nhớ được.
Tiêu Tử Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ừ. Khổng Tước, cô và Trì Linh Đồng là bạn đại học?”
“Bạn học suốt sáu năm trung học.”
“Chơi rất thân sao?”
“Tình bạn thiên trường địa cửu.”
Tiêu Tử Thần nở một nụ cười hiếm hoi: “Có thể kể rõ hơn một chút không?”
/42
|