Xứ sở họ đang đứng có tên gọi là Thần Địa, mảnh đất phép thuật và linh thiêng, theo cách gọi của thần tiên và pháp sư, từ xa xưa vốn là mảnh đất của thần tiên, không có bóng dáng của con người. Qua các thời kì rối loạn của thế giới loài người, các vị thần đã mở ra một cánh cổng cho phép một số ít con người di cư đến thế giới này. Các cuộc di cư diễn ra với nhiều dân tộc ở nhiều thời điểm khác nhau. Dần dần trên Thần Địa đã hình thành những lãnh thổ, vương quốc với những tên gọi riêng do con người đặt ra. Cái tên Thần Địa dần dần rơi vào quên lãng, chỉ còn các vị tiên và pháp sư còn nhớ, còn con người thì gọi nó là Tây Phương đại lục.
Các vị thần tạo ra Thần Địa ban đầu rất ưu ái con người. Họ thường đến thăm nom, ban cho con người những vùng đất tươi đẹp, dạy cho các nghề để sinh sống, cùng con người đàn hát nhảy múa. Nhưng dân số ngày càng đông lên, rồi việc tranh quyền đoạt lợi tất yếu đã xảy ra trong một thời gian rất lâu mới bình ổn được. Các vị thần không muốn chen chân vào cuộc xô bồ ấy, đã rời khỏi con người. Lâu dần, con người chỉ còn biết đến họ qua các đền, miếu. Không ai biết chính xác liệu bây giờ các vị thần có còn tồn tại hay không nữa.
Các vị tiên xếp dưới các thần một bậc, không có quyền lực mạnh mẽ như các thần, nhưng bẩm sinh đã có pháp lực. Họ tập hợp thành từng nhóm nhỏ sống ở những nơi hoang vu phong cảnh tươi đẹp, hành tung cũng vô cùng bí ẩn. Một số những người bình thường có năng khiếu đặc biệt học được phép thuật từ các thần tiên trở thành pháp sư, và nếu có khả năng thì có thể vươn tới tầm cỡ ngang ngửa so với các vị tiên có pháp lực mạnh nhất. Ông của Cúc là một pháp sư như vậy, nhưng lí do gì khiến ông về ở ẩn thì không ai rõ.
Khi Thần Địa bị chia thành các vương quốc, nhiều cuộc chiến tranh xảy ra. Trước cảnh chiến tranh khốc liệt, một tổ chức bí mật được hình thành. Thành viên của tổ chức đều là các vị tiên và pháp sư nên họ nhanh chóng ngăn chặn được tình trạng hỗn loạn và giữ gìn sự yên bình ấy cho đến tận ngày nay. Không phải mọi pháp sư hoặc thần tiên đều là thành viên của hội. Hội chỉ được gọi đơn giản là Hội Pháp sư, mẹ Cúc cũng là một thành viên của hội, và có nhiệm vụ quan trọng: là người coi giữ viên Đá Thần được coi là di cốt của các thần. Dĩ nhiên đây là một nhiệm vụ tuyệt mật và vô cùng quan trọng, và bà đã chứng minh được mình xứng đáng được giao nhiệm vụ ấy.
Hai mươi năm trước, một biến cố lớn xảy ra. Một kẻ bí ẩn có phép thuật vô cùng cao cường xuất hiện. Không ai biết tại sao hắn lại mạnh như vậy, có người đoán là có sự giúp đỡ từ quỷ dữ. Hành tung vô cùng bí ẩn, hắn mưu toan thâu tóm thế giới Thần Địa, nhưng tự biết rằng để thắng được Hội Pháp sư thì chưa đủ khả năng. Không biết từ đâu mà hắn biết được rằng Hội Pháp sư giữ viên Đá Thần, và mẹ Cúc, tiên nữ Hoa là người cất giữ. Mưu toan lấy cho được viên đá để gia tăng sức mạnh, hắn bất ngờ tập kích tiên nữ Hoa, bà chỉ thoát được bằng cách trốn vào Không Đạo, lúc ấy cũng là một điều bí mật của Hội. Sau khi tiên nữ Hoa trốn thoát, tất cả các pháp sư cao cường nhất tập hợp lại đánh bại kẻ ác. Hắn bị thương nặng nhưng tiếc thay lại trốn thoát, ẩn mình tu luyện mười năm ròng, và rồi bất ngờ xuất hiện tấn công cả gia đình Cúc, vẫn rất mạnh dù không được như mười năm trước. Bất đắc dĩ mẹ Cúc phải dụ địch vào một Không Đạo bất định để bảo vệ cả nhà, dù phải chịu hi sinh cả tính mạng. Đêm ấy, chỉ có Cúc ngủ say là không biết gì. Khi tên sát thủ hắc ám truy đuổi mẹ Cúc, ông nó đã giải quyết những tên tay sai còn lại, không ngờ là con trai mình đã đuổi theo người vợ và nguyện cùng chết với cô. Khi ông đến được bờ sông thì tất cả đã biến mất hết. Suốt đêm ông lùng sục trong vùng nhưng không tìm thấy gì cả. Cuối cùng bất đắc dĩ, ông đành nói dối mọi người rằng hai người họ đã chết đuối và dùng phép thuật che kín những sơ hở khiến cho những lời nói dối trở thành hợp lí không ai thắc mắc. Cái giếng, con đường dẫn đến Thần Địa bị phong ấn, không ai có thể qua lại nữa dù phép thuật cao cường đến mấy. Cho đến mấy hôm trước, khi mà Cúc vô tình phát hiện và giải trừ phong ấn bằng một cách nào đó, có thể bằng sự trợ giúp của Đá Thần chăng?
* * *
. Một đốm sáng lóe lên cuối hang báo hiệu đường hầm tối om sắp kết thúc. Thật may là hang không dài lắm, Cúc nghĩ nó vẫn còn đủ sức đi bộ tiếp. Đốm sáng ấy gần lại, rồi hiện ra không phải một mà là vô số những tia sáng xuyên qua kẽ lá. Cửa hang khá rộng, một dàn dây leo như một tấm rèm màu xanh ngọc che phủ kín mít. Tina khẽ nghiêng cánh, lách ra ngoài. Cúc nhìn theo, hồi hộp. Mình đã sang một thế giới khác, mà không phải là chết, Cúc mủm mỉm cười vì ý nghĩ kì quặc này. Nhưng khi bàn tay vạch lá chui ra, nó lại trở lại với cảm xúc hồi hộp. Và rồi, bước đầu tiên vào thế giới ấy, nó đã bị vây quanh bởi một thế giới rừng già nguyên thủy đẹp đến ngỡ ngàng.
Phút đầu tiên nó há hốc mồm sửng sốt trước vẻ kì diệu thần tiên ấy. Cái hang sau lưng đã lẩn vào đám dây leo, không còn dấu vết gì có thể nhận ra được nữa. Trước mắt Cúc, những thân cây cổ thụ cao lớn thân xanh rì những rêu vươn cao, tán xòe rộng đan vào nhau tầng tầng lớp lớp hứng hết ánh sáng mặt trời, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra vài luồng sáng xuyên qua khiến không gian bên dưới trở nên âm u thăm thẳm. Càng sâu vào trong, khu rừng càng trở nên đẹp bí ẩn. Hơi nước mờ mờ rải trên mặt đất um tùm cỏ dại, những loại cỏ ưa bóng lá hình tim xanh sẫm quanh năm núp dưới bóng rừng già lan trên mặt đất. Xen vào màu xanh là những khoảng nâu của thảm lá khô mục. Những bụi dương xỉ lớn xòe rộng chiếc lá hình lông chim lặng lẽ lấn chiếm không gian, vươn cao những cái vòi cong màu xanh non nớt trong không gian tĩnh lặng. Chỉ có duy nhất tiếng bước chân của Cúc khi dẫm lên lớp lá khô sột soạt đã phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Mũi giày thể thao trắng của nó đã bám đầy những vệt xanh của cỏ và nâu của mùn đất.
Yên ắng quá, Cúc nghĩ. Dù vậy, nó vẫn có cảm giác ngột ngạt và như bị một lực lượng thần bí theo dõi. Có lẽ họ đang núp trong những khoảng rừng tối kia, sau những thân cây và yên lặng theo dõi bọn nó.
-Chỉ vớ vẩn. -Tina gạt đi.- Tin vào trực giác của tôi đi, ở đây làm gì có ai! Có lẽ linh khí mạnh mẽ quá, người thường như cô chưa quen được.
Chắc là vậy, Cúc tự nhủ, với lại ở đây âm u quá thể, làm người ta cảm thấy thiếu không khí. Có lẽ ra đến nơi thoáng đãng hơn thì sẽ ổn. Quả nhiên, đi một lúc, cái cảm giác phập phồng lo ngại ấy đã mất hẳn, nhường chỗ cho sự say mê choán ngợp tâm trí Cúc. Khung cảnh thật hoàn hảo. Một khu rừng đẹp như trong phim, một sinh vật nhỏ xíu lấp lánh tung tăng bay lượn (chính là Tina đang đi trước dẫn đường). Tất cả đều đẹp như một giấc mơ. Đây đúng là thế giới thần tiên mà! Cúc véo một phát vào má. “Á!” Nó xuýt xoa đưa tay dụi dụi chỗ đau. Là sự thật rồi.
-Cô làm gì vậy? Tina giương to mắt hỏi.
-Tôi chỉ kiểm tra xem mình có mơ không thôi mà.-Cúc trả lời, đôi mắt vẫn say mê ngước nhìn – Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy một khu rừng thật trước mắt, và khu rừng ấy quá đẹp, ừm, giống như trong “Chúa nhẫn” vậy. Này, nói cho tôi biết, những nơi khác ở Thần Địa đều đẹp như thế này sao?
-Mỗi nơi một vẻ, nhưng cô thấy sửng sốt vì không quen nhìn đấy thôi. Tôi sống ở đây đã quen nên không chú ý nhiều đến điều này. Đến lúc cô quen thì cũng vậy thôi. Nhưng “Chúa nhẫn” là ai vậy?
Cúc mỉm cười:
-Đó là bộ phim yêu thích của tôi. Nhưng mà cô quên rồi à? Tôi chỉ đi có một tháng thôi, đến khi tìm được dì Thanh thì tôi phải trở về đi học rồi.
Tina nheo nheo mắt:
-Nhưng chắc gì đã thuận lợi tất cả. Lỡ như..
-Lỡ sao?
-Thì lỡ như cô ấy không còn ở đó nữa thì sao? Đã hai mươi năm rồi, rất nhiều thứ có thể thay đổi.
Cúc thốt lên:
-Nhưng lúc đầu hai người chắc chắn thế mà? Ah…- Nó khựng lại.
-Thế nào?- Tina cười, cái cười mỉm chờ đợi.
-Ông cũng đã nghĩ tới trường hợp này ngay lúc đầu rồi phải không?- Cúc hỏi.
-Quyền quyết định thuộc về cô. Chúng ta đi chưa xa đâu. Bây giờ quay lại vẫn còn kịp đấy.
-Cô nói gì vậy?-Cúc thốt lên giận dữ – Đâu có dễ dàng thuyết phục được ông để cho tôi đi mà lại bảo tôi quay lại? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, dù cho phải ..
Cúc ngừng lại. Phải rồi, tuy nó đã xác định là có thể sẽ phải ở đây một thời gian dài, nhưng hai tiếng nghỉ học muốn nói ra đâu phải dễ dàng.
-Sao vậy?
-Tôi sẽ không quay lại giữa chừng đâu! – Cúc nói cương quyết.
Hai người lại tiếp tục lên đường. Họ đi về hướng nam. Tina cho biết đại bản doanh của Hội Pháp sư hai mươi năm trước đặt tại đó, một tỉnh lẻ còn bạt ngàn rừng núi hoang vu. Và thật may là nơi ấy không xa đây lắm, “nếu bay được như tôi thì chỉ ba ngày là tới”, Tina nói.
Cúc toát mồ hôi hột. Ba ngày Tina nói ra có vẻ dễ dàng, nhưng Cúc nhẩm tính, tốc độ bay của Tina lúc nhanh cũng bằng tốc độ bình thường của ô tô, mà quãng đường từ Hà Nội vào Nam đi bằng ô tô cũng hết ba ngày.
-Cô phải dạy tôi bay đi!
Tina nhíu mày:
-Chẳng phải cô không biết phép thuật sao?
-Thì cô dạy đi thì khắc biết. – Cúc năn nỉ – Đi, dạy tôi nhé! Cô tiên xinh đẹp! Chứ nếu đi bộ thì chắc mất cả tháng mất!
Cúc nài nỉ ghê quá làm Tina cũng thấy phân vân.
-Tôi chỉ là một tinh linh nhỏ thôi, dạy phép thuật khó lắm, lại còn cần sự rèn luyện rất khổ cực. Trước đây, tôi có xem mấy pháp sư luyện công, họ phải vất vả ghê lắm. Luyện võ này, học thuộc các bí kíp này, đủ loại. Mà lại phải thời gian dài nữa cơ.
-Ghê nhỉ! Nhưng nếu đi bộ thì lâu tới nơi lắm. Liệu có cách nào nhanh hơn không?
-Nếu là một sinh vật có phép thuật bẩm sinh như tôi hay các vị tiên thì lại khác. Căn cơ đã có sẵn, việc luyện tập sẽ rất dễ dàng. À! -Mắt Tina chợt sáng lên- Cô chẳng phải có một nửa dòng máu là tiên hay sao? Chúng ta có thể thử xem.
Mắt Cúc hơi ánh lên chút tự hào. Tina nói tiếp:
-Những người mang dòng máu lai thường có trong người linh lực được thừa hưởng từ cha hoặc mẹ là tiên, nhưng linh lực ấy không được bộc lộ ra ngoài ngay như cha mẹ họ mà phải qua một quá trình “thiền thoát” để đánh thức năng lực ấy.
-“Thiền thoát” ư? Nghe thật kì dị.
- Sau khi năng lực được đánh thức, họ sẽ có khả năng học tập nhanh chóng bất cứ loại phép thuật nào mà không sợ bị tổn thương. Những người bình thường tu luyện không có được năng lực này, họ phải có môt căn cơ năng lực thật vững để làm nền tảng cho những phép thuật được thực hiện sau này. Cô biết đấy, cái gì cũng phải được xây dựng trên một nền tảng hoàn chỉnh, giống như một cái cây phải mọc từ gốc lên vậy. Các vị tiên thì khác, sinh ra họ đã có phép thuật, phép thuật đối với họ là điều tự nhiên như hơi thở phải có ở con người vậy.
-Thế nếu không có phép thuật thì họ sẽ chết sao?
-Không, các vị tiên có cuộc sống rất dài, gần như là bất tử, họ chỉ chết khi bị giết, nhưng nếu bị tước mất phép thuật thì họ sẽ giống như con người, và dần dần sẽ biến thành con người thực sự. Một pháp sư khi pháp thuật đã cao cường sẽ dần bước vào ngưỡng cửa trường thọ của các vị thần tiên. Tiếc là số người ấy hiếm lắm, tôi chẳng biết ai cả. Những pháp sư cao cường xưa nay thường bí ẩn, họ giấu kín tung tích chẳng để ai biết giống như các vị tiên vậy. Nhưng ngay cả các vị tiên tôi cũng tiếp xúc rất ít. Chỉ biết rằng số lượng của họ không nhiều. Họ thường sống thành từng nhóm nhỏ ẩn dật tại các vùng hoang dã, và các đôi cặp rất hiếm hoi, vì trường thọ nên họ gần như không có nhu cầu sinh con đẻ cái duy trì nòi giống, cho nên số lượng qua bao nhiêu năm cũng không hề biến động lớn
-Họ trông giống con người phải không?
-Đa phần là vậy.
-Đa phần?
-Phải. Họ có thể lựa chọn bề ngoài cho mình, là gì tùy ý, nhưng đa số đều chọn mang hình dáng con người, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp và hình dạng ấy cuối cùng sẽ trở thành cố định. Như mẹ cô chẳng hạn.
Cúc ngập ngừng:
-Vậy mẹ tôi..thực ra bao nhiêu tuổi vậy?
Tina mỉm cười:
-Mẹ cô thực ra được xếp vào loại rất trẻ so với các vị tiên khác. Cô ấy mới hơn một trăm tuổi thôi.
-Á!- Cúc sửng sốt- Sao lại lớn tuổi như vậy chứ. Vậy mẹ tôi bằng tuổi ông nội sao?
-Không, ông nội cô là một đại pháp sư. Ông đã già thế rối, đủ biết số tuổi của ông gấp năm bảy lần mẹ cô ấy chứ!
-Cái gì? Vậy là nhà mình toàn người “thành tinh” sao?
-Ăn nói bậy bạ!
-Hì! Đùa một chút thôi. Thế còn đặc điểm gì khác biệt giữa người và tiên nữa?
-Ngoài dung mạo và vóc dáng vô cùng xinh đẹp, thần tiên có những màu mắt và màu tóc riêng, có thể khác hoặc giống với màu bình thường, nhưng rất dễ để nhận ra sự khác biệt. Mẹ cô chẳng hạn. Cô ấy có đôi mắt màu nâu và mái tóc bạc rất dài, vô cùng mượt mà và mềm mại. Đó là màu tóc thật của cô ấy. Khi ở với người thường, cô ấy thường ngụy trang lại bằng cách đổi màu tóc sang màu đen như cô vẫn biết đây!
-Vậy ra tóc mẹ tôi màu bạc.
-Dì Thanh của cô cũng vậy. Bà ấy gần như là em gái sinh đôi của mẹ cô, và cũng có mái tóc màu bạc. Nhưng khả năng phép thuật lại khác hẳn nhau. Dì Thanh của cô rất mạnh mẽ, qua thời gian, sức mạnh phép thuật chiến đấu ngày càng cao cường. Mẹ của cô thì khác. Khả năng của bà ấy thiên về hướng dung dị, hòa hợp với tự nhiên. Ví dụ như khi gặp kẻ thù, dì Thanh của cô có thể phản công lại bằng những đòn mạnh mẽ, còn mẹ cô thì ẩn mình vào tự nhiên xung quanh, chờ cơ hội phản công lại.
Cúc gật gù:
-Vậy là dì Thanh tấn công chính diện, mẹ tôi kèm phía sau. Chà, thật là một cặp ăn ý! Nhưng sao họ lại tham gia vào Hội?
Tina lúng túng:
-Cái này thì tôi cũng không được biết. Tôi chỉ biết hai người đó vào Hội đã lâu lắm rồi. Và cô Thanh, dì cô chính là một trong bốn thủ lĩnh của Hội.
-Thảo nào mà ông tôi nói dì ấy có quyền lực. Ra là thế.
-Các thủ lĩnh của Hội đều giữ kín thân phận của mình, nhưng tôi là người nhà nên được biết. Bí ẩn nhất là Đại thủ lĩnh, người đứng đầu, quyền lực còn vượt xa cả bốn thủ lĩnh. Nhưng thân phận của người này còn đặc biệt hơn nữa, không ai biết ngoài bốn vị thủ lĩnh.
-Chà! Li kì.
Cứ như vậy, cả ngày họ vừa đi vừa trò chuyện. Nhưng chỉ phiền một nỗi là Cúc đi bộ nên tốc độ rất chậm, lại thêm địa hình gập ghềnh trong rừng, ngắm cảnh thì rất hợp, nhưng việc phải len lỏi qua những bụi rậm lớn, trèo qua những vách đá cao… làm cuộc hành trình chậm lại một cách đáng kể.
Vượt qua một con suối rộng, Cúc ngồi xuống thở dốc. Nó lau khô chân rồi xỏ giầy, vừa làm vừa nhăn nhó với Tina:
-Thật sự đấy Tina ạ! Nếu cô không dạy tôi phép thuật thì biết bao giờ mới tới đây?
Tina cũng đã chứng kiến tốc độ rùa bò của Cúc, từ sáng đến giờ cũng chưa được một phần năm mươi quãng đường, quả là đáng lo thật. Nó đành quyết định:
-Thôi được rồi. Đến tối nghỉ tôi sẽ chỉ cho cô. Đến đâu hay đến đó vậy.
-Yaho..o..o..
Cúc reo lên sung sướng bất chấp vẻ mặt nhăn nhó của Tina. Đã trưa, đồng hồ trong điện thoại Cúc chỉ 11 giờ 20. Hai người dừng lại ven một con suối nhỏ chảy róc rách. Những giọt nước như thủy tinh trong vắt nhảy nhót reo vui trên những ghềnh đá nho nhỏ. Cây cỏ ven bờ xanh tươi mướt rượt, bò lan xuống cả mặt nước, quấn quýt xung quanh mấy hòn đá nhẵn thín. Những viên cuội vàng long lanh dưới đáy nước trong veo. Cúc kiếm được một chỗ khô ráo, bèn ngồi xuống lôi bánh mì ra gặm. Đáy là tất cả bữa trưa của nó. Ăn xong, nó giở chai nước ra, thấy chỉ còn sót lại một phần ba chai. Nó than thở:
-Biết kiếm đâu ra nước đây hả trời! Nồi niêu thì chẳng có.
Tina nhìn nó, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
-Cô bị làm sao vậy? Nước chẳng phải sờ sờ trước mặt đó sao?
-Ý tôi muốn nói đến nước đun sôi cơ. – Cúc giải thích.
-Nước suối cũng đâu có sao! Rất sạch đấy. Nước chảy ra từ lòng núi thiêng, mang theo linh khí, hơi thở của trời đất vạn vật, rất tốt cho việc rèn luyện phép thuật.
Cúc lúng búng:
-Không có các kí sinh trùng gây bệnh chứ ?
-Gì cơ?
Từ lúc ấy, Tina có thêm một nhiệm vụ phụ nữa là sát khuẩn nước suối bằng phép thuật. Cúc cười khúc khích:
-Tôi nhất định phải học lấy phép này, sau này trở về kiếm ra tiền chứ chẳng chơi!
Trong rừng, vô số những cảnh, vật kì thú, nhưng hành trình của hai người đã định, chẳng thể thăm thú loanh quanh như một cuộc dã ngoại hay du lịch. Tina dẫn đường phía trước, và với tốc độ bay của nó, Cúc phải hết sức vất vả mới theo kịp. Đến khi trời nhập nhoạng tối, hai người mới dừng chân tại một khoảng đất trống toàn đá, hình như ven một con suối cạn. Bóng tối đang lấn chiếm từng khoảng từng khoảng trong khu rừng già. Xung quanh tĩnh lặng, có tiếng rì rầm đâu đây của một dòng suối.
Cúc ngồi phịch xuống, việc đầu tiên là lột giày ra giải thoát cho đôi chân ê ẩm nóng bừng. Rồi nó duỗi dài người trên nền sỏi, rên rỉ:
-Ôi! Cuối cùng cũng dừng lại rồi!
Khỏi phải nói là đôi chân nó đã làm việc năng suất như thế nào. Ngày hôm nay lần đầu tiên nó phải đi bộ nhiều như thế này, nhưng nó có cảm giác vẫn chưa tiến được bao xa. Mà nếu cứ đi với tốc độ thế này thì sớm hay muộn nó cũng sẽ chết vì kiệt sức và đói, bánh mì mang theo không đủ để dùng trong lâu dài. Giờ điều duy nhất mà nó bám vào là lời hứa dạy bay của Tina. Hi vọng là không quá khó để nó có thể học.
Ăn tối bằng mấy mẩu bánh mì xong, Cúc nhìn Tina, chờ đợi. Tina nói:
-Cô có biết tư thế thiền chứ?
-Ừ, biết.
Theo lời Tina, Cúc ngồi xếp bằng theo tư thế thiền, cố gắng thực hiện “thiền thoát”, nghĩa là thoát ra khỏi sự kìm hãm của cơ thể xác thịt trần tục. Chẳng biết có tác dụng gì không, nhưng khi nghe Cúc thắc mắc là tại sao lại phải thế này, tại sao lại như thế kia, thì Tina bắt đầu nổi cáu. Nó gầm gừ:
-Đừng có hỏi nhiều thế, tôi không rành tất cả để giải thích hết cho cô đâu! Những gì tôi hướng dẫn cứ thế mà làm!
-Được rồi được rồi, – Cúc xoa dịu- Tôi không hỏi nữa là được chứ gì.
Từ lúc đó, Cúc im lặng làm theo hướng dẫn của Tina, không thắc mắc gì nữa. Nhưng có vẻ như phương pháp đó không được hiệu nghiệm cho lắm. Cúc ngồi yên xếp bằng cố giữ cho đầu óc trống rỗng, nhưng ngồi đến tận 9 giờ vẫn không thấy có hiện tượng gì xảy ra cả. Tina rầu rĩ:
-Tôi vẫn thường thấy họ ngồi theo cách này mà!
-Thôi cứ để tôi ngồi thêm nữa xem sao! Cô cứ đi ngủ đi!
-Vậy thì tôi nghỉ trước đây. Cô cứ ngồi như thế nhé!
-Ừ.
Tina tạo ra một màng phép thuật vô hình xung quanh Cúc bảo vệ nó khỏi tác hại của sương đêm, động vật, côn trùng gây hại…rồi bay vèo lên, biến mất vào trong một hốc cây. Chỉ còn lại mình Cúc ngồi trên tấm nhựa nilông trải rộng. Mắt nhắm nghiền, lưng dựa vào gốc cây ngay phía sau, nó cố loại khỏi đầu những suy nghĩ đang vẩn vơ trong lòng, cố chờ xem có điều gì xảy ra không. Nhưng rồi những mỏi mệt ban ngày đã làm đầu óc nó trở nên mụ mị. Cơn buồn ngủ cứ từ từ lặng lẽ xâm chiếm tâm trí Cúc cho đến khi nó không còn sức kháng cự nữa và tựa đầu vào gốc cây ngủ ngon lành.
Chìm trong bóng đêm thinh lặng. Tối quá. Cảm giác bồng bềnh của giấc mơ chập chờn. Không thắc mắc cũng chẳng tò mò. Trống rỗng. Nó biết mình đang đứng trên mặt đất. Chỉ biết vậy. Bầu trời trên cao cũng tối đen nhưng đầy sao lấp lánh cùng những dải mây cầu vồng huyền ảo. Nó huơ tay cố với, với mãi. Bầu trời ấy đang rất gần, rất gần nó thôi, chỉ cần cố với. Nhưng cả người nó nặng như chì. Đôi chân, sườn, vai, cánh tay, hết thảy đều mỏi nhừ và đau nhức đang kéo giữ nó lại, không cho phép nó bay lên với bầu trời rực rỡ kia. Nó cứ cố rướn, rướn mãi, và tức giận hét lớn trong tâm tưởng:
-Tôi mu..ố..n b..a..y.y…
Có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Rồi nó nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ Đá Thần đang bay về phía nó. Trong vô thức, Cúc giơ tay đón lấy. Viên đá vừa chạm vào tay nó đã tan thành vô vàn những luồng sáng dìu dịu nhẹ nhàng bay lượn xung quanh nó, lúc đầu còn ở xa như đang quan sát, rồi dần dần cuốn lại gần hơn, lướt qua mơn man trên da thịt, thậm chí xuyên qua cả da nó. Lúc ấm áp, lúc lại mát lạnh nhưng rất dễ chịu. Cảm giác như từng tế bào đều được vuốt ve xoa dịu. Cơn đau nhức dịu dần đi rồi tan biến. Cơ thể nó giờ đây tràn đầy năng lượng, nhẹ tênh không còn chút gì nặng nề nữa. Lòng ngập tràn cảm giác hứng khởi, nó khẽ nhún chân và cảm thấy mình đang bay lên. Những luồng sáng dịu dàng cứ bay theo, cuốn lấy và nâng đỡ nó, những luồng sáng giờ đây thân thuộc như chính là một phần của cơ thể. Cúc thấy mặt đất đang xa dần, không thắc mắc cũng không sợ hãi, nó chấp nhận và sử dụng điều đó như là bản năng của chính mình vậy. Sung sướng và thoải mái, bay cao, cao lên nữa, nó cứ say mê với niềm hứng khởi bất tận. Lượn cùng gió, đùa cùng mây, rồi đổi hướng, bay lên cao mãi cho đến khi thấy mình ở giữa các vì sao, những quả cầu có kích cỡ khổng lồ lơ lửng trong không gian bất tận. Mặt trời, quả cầu rực rỡ nhất, phát ra những tia vàng chói lọi rực rỡ.
Mắt nó hướng tới một ngôi sao nhỏ kì lạ. Ngôi sao ấy nhỏ xíu, có năm cánh trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng biêng biếc dịu dàng như đang giữ một ngọn lửa xanh trong lòng. Bàn tay Cúc uyển chuyển giơ cao, một luồng sáng vút theo hướng tay, trong thoáng chốc đã đưa ngôi sao nhỏ lại gần. Nhìn sâu vào ngôi sao ấy, Cúc nhìn thấy ngọn lửa xanh bập bùng, trong đó dần hiện ra khuôn mặt thân thuộc của bố mẹ, vẫn tươi trẻ và dịu dàng, đang mỉm cười với nó. Nó nghe tiếng mẹ thầm thì: “Chúng ta chưa phải là các vì sao con ạ!”.
-Vậy thì, – Cúc trả lời khe khẽ, – con sẽ trở lại mặt đất.
Những luồng sáng vẫn vây quanh cơ thể Cúc. Không chút phân vân, nó lao vút xuống mặt đất như một ngôi sao băng.
Các vị thần tạo ra Thần Địa ban đầu rất ưu ái con người. Họ thường đến thăm nom, ban cho con người những vùng đất tươi đẹp, dạy cho các nghề để sinh sống, cùng con người đàn hát nhảy múa. Nhưng dân số ngày càng đông lên, rồi việc tranh quyền đoạt lợi tất yếu đã xảy ra trong một thời gian rất lâu mới bình ổn được. Các vị thần không muốn chen chân vào cuộc xô bồ ấy, đã rời khỏi con người. Lâu dần, con người chỉ còn biết đến họ qua các đền, miếu. Không ai biết chính xác liệu bây giờ các vị thần có còn tồn tại hay không nữa.
Các vị tiên xếp dưới các thần một bậc, không có quyền lực mạnh mẽ như các thần, nhưng bẩm sinh đã có pháp lực. Họ tập hợp thành từng nhóm nhỏ sống ở những nơi hoang vu phong cảnh tươi đẹp, hành tung cũng vô cùng bí ẩn. Một số những người bình thường có năng khiếu đặc biệt học được phép thuật từ các thần tiên trở thành pháp sư, và nếu có khả năng thì có thể vươn tới tầm cỡ ngang ngửa so với các vị tiên có pháp lực mạnh nhất. Ông của Cúc là một pháp sư như vậy, nhưng lí do gì khiến ông về ở ẩn thì không ai rõ.
Khi Thần Địa bị chia thành các vương quốc, nhiều cuộc chiến tranh xảy ra. Trước cảnh chiến tranh khốc liệt, một tổ chức bí mật được hình thành. Thành viên của tổ chức đều là các vị tiên và pháp sư nên họ nhanh chóng ngăn chặn được tình trạng hỗn loạn và giữ gìn sự yên bình ấy cho đến tận ngày nay. Không phải mọi pháp sư hoặc thần tiên đều là thành viên của hội. Hội chỉ được gọi đơn giản là Hội Pháp sư, mẹ Cúc cũng là một thành viên của hội, và có nhiệm vụ quan trọng: là người coi giữ viên Đá Thần được coi là di cốt của các thần. Dĩ nhiên đây là một nhiệm vụ tuyệt mật và vô cùng quan trọng, và bà đã chứng minh được mình xứng đáng được giao nhiệm vụ ấy.
Hai mươi năm trước, một biến cố lớn xảy ra. Một kẻ bí ẩn có phép thuật vô cùng cao cường xuất hiện. Không ai biết tại sao hắn lại mạnh như vậy, có người đoán là có sự giúp đỡ từ quỷ dữ. Hành tung vô cùng bí ẩn, hắn mưu toan thâu tóm thế giới Thần Địa, nhưng tự biết rằng để thắng được Hội Pháp sư thì chưa đủ khả năng. Không biết từ đâu mà hắn biết được rằng Hội Pháp sư giữ viên Đá Thần, và mẹ Cúc, tiên nữ Hoa là người cất giữ. Mưu toan lấy cho được viên đá để gia tăng sức mạnh, hắn bất ngờ tập kích tiên nữ Hoa, bà chỉ thoát được bằng cách trốn vào Không Đạo, lúc ấy cũng là một điều bí mật của Hội. Sau khi tiên nữ Hoa trốn thoát, tất cả các pháp sư cao cường nhất tập hợp lại đánh bại kẻ ác. Hắn bị thương nặng nhưng tiếc thay lại trốn thoát, ẩn mình tu luyện mười năm ròng, và rồi bất ngờ xuất hiện tấn công cả gia đình Cúc, vẫn rất mạnh dù không được như mười năm trước. Bất đắc dĩ mẹ Cúc phải dụ địch vào một Không Đạo bất định để bảo vệ cả nhà, dù phải chịu hi sinh cả tính mạng. Đêm ấy, chỉ có Cúc ngủ say là không biết gì. Khi tên sát thủ hắc ám truy đuổi mẹ Cúc, ông nó đã giải quyết những tên tay sai còn lại, không ngờ là con trai mình đã đuổi theo người vợ và nguyện cùng chết với cô. Khi ông đến được bờ sông thì tất cả đã biến mất hết. Suốt đêm ông lùng sục trong vùng nhưng không tìm thấy gì cả. Cuối cùng bất đắc dĩ, ông đành nói dối mọi người rằng hai người họ đã chết đuối và dùng phép thuật che kín những sơ hở khiến cho những lời nói dối trở thành hợp lí không ai thắc mắc. Cái giếng, con đường dẫn đến Thần Địa bị phong ấn, không ai có thể qua lại nữa dù phép thuật cao cường đến mấy. Cho đến mấy hôm trước, khi mà Cúc vô tình phát hiện và giải trừ phong ấn bằng một cách nào đó, có thể bằng sự trợ giúp của Đá Thần chăng?
* * *
. Một đốm sáng lóe lên cuối hang báo hiệu đường hầm tối om sắp kết thúc. Thật may là hang không dài lắm, Cúc nghĩ nó vẫn còn đủ sức đi bộ tiếp. Đốm sáng ấy gần lại, rồi hiện ra không phải một mà là vô số những tia sáng xuyên qua kẽ lá. Cửa hang khá rộng, một dàn dây leo như một tấm rèm màu xanh ngọc che phủ kín mít. Tina khẽ nghiêng cánh, lách ra ngoài. Cúc nhìn theo, hồi hộp. Mình đã sang một thế giới khác, mà không phải là chết, Cúc mủm mỉm cười vì ý nghĩ kì quặc này. Nhưng khi bàn tay vạch lá chui ra, nó lại trở lại với cảm xúc hồi hộp. Và rồi, bước đầu tiên vào thế giới ấy, nó đã bị vây quanh bởi một thế giới rừng già nguyên thủy đẹp đến ngỡ ngàng.
Phút đầu tiên nó há hốc mồm sửng sốt trước vẻ kì diệu thần tiên ấy. Cái hang sau lưng đã lẩn vào đám dây leo, không còn dấu vết gì có thể nhận ra được nữa. Trước mắt Cúc, những thân cây cổ thụ cao lớn thân xanh rì những rêu vươn cao, tán xòe rộng đan vào nhau tầng tầng lớp lớp hứng hết ánh sáng mặt trời, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra vài luồng sáng xuyên qua khiến không gian bên dưới trở nên âm u thăm thẳm. Càng sâu vào trong, khu rừng càng trở nên đẹp bí ẩn. Hơi nước mờ mờ rải trên mặt đất um tùm cỏ dại, những loại cỏ ưa bóng lá hình tim xanh sẫm quanh năm núp dưới bóng rừng già lan trên mặt đất. Xen vào màu xanh là những khoảng nâu của thảm lá khô mục. Những bụi dương xỉ lớn xòe rộng chiếc lá hình lông chim lặng lẽ lấn chiếm không gian, vươn cao những cái vòi cong màu xanh non nớt trong không gian tĩnh lặng. Chỉ có duy nhất tiếng bước chân của Cúc khi dẫm lên lớp lá khô sột soạt đã phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Mũi giày thể thao trắng của nó đã bám đầy những vệt xanh của cỏ và nâu của mùn đất.
Yên ắng quá, Cúc nghĩ. Dù vậy, nó vẫn có cảm giác ngột ngạt và như bị một lực lượng thần bí theo dõi. Có lẽ họ đang núp trong những khoảng rừng tối kia, sau những thân cây và yên lặng theo dõi bọn nó.
-Chỉ vớ vẩn. -Tina gạt đi.- Tin vào trực giác của tôi đi, ở đây làm gì có ai! Có lẽ linh khí mạnh mẽ quá, người thường như cô chưa quen được.
Chắc là vậy, Cúc tự nhủ, với lại ở đây âm u quá thể, làm người ta cảm thấy thiếu không khí. Có lẽ ra đến nơi thoáng đãng hơn thì sẽ ổn. Quả nhiên, đi một lúc, cái cảm giác phập phồng lo ngại ấy đã mất hẳn, nhường chỗ cho sự say mê choán ngợp tâm trí Cúc. Khung cảnh thật hoàn hảo. Một khu rừng đẹp như trong phim, một sinh vật nhỏ xíu lấp lánh tung tăng bay lượn (chính là Tina đang đi trước dẫn đường). Tất cả đều đẹp như một giấc mơ. Đây đúng là thế giới thần tiên mà! Cúc véo một phát vào má. “Á!” Nó xuýt xoa đưa tay dụi dụi chỗ đau. Là sự thật rồi.
-Cô làm gì vậy? Tina giương to mắt hỏi.
-Tôi chỉ kiểm tra xem mình có mơ không thôi mà.-Cúc trả lời, đôi mắt vẫn say mê ngước nhìn – Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy một khu rừng thật trước mắt, và khu rừng ấy quá đẹp, ừm, giống như trong “Chúa nhẫn” vậy. Này, nói cho tôi biết, những nơi khác ở Thần Địa đều đẹp như thế này sao?
-Mỗi nơi một vẻ, nhưng cô thấy sửng sốt vì không quen nhìn đấy thôi. Tôi sống ở đây đã quen nên không chú ý nhiều đến điều này. Đến lúc cô quen thì cũng vậy thôi. Nhưng “Chúa nhẫn” là ai vậy?
Cúc mỉm cười:
-Đó là bộ phim yêu thích của tôi. Nhưng mà cô quên rồi à? Tôi chỉ đi có một tháng thôi, đến khi tìm được dì Thanh thì tôi phải trở về đi học rồi.
Tina nheo nheo mắt:
-Nhưng chắc gì đã thuận lợi tất cả. Lỡ như..
-Lỡ sao?
-Thì lỡ như cô ấy không còn ở đó nữa thì sao? Đã hai mươi năm rồi, rất nhiều thứ có thể thay đổi.
Cúc thốt lên:
-Nhưng lúc đầu hai người chắc chắn thế mà? Ah…- Nó khựng lại.
-Thế nào?- Tina cười, cái cười mỉm chờ đợi.
-Ông cũng đã nghĩ tới trường hợp này ngay lúc đầu rồi phải không?- Cúc hỏi.
-Quyền quyết định thuộc về cô. Chúng ta đi chưa xa đâu. Bây giờ quay lại vẫn còn kịp đấy.
-Cô nói gì vậy?-Cúc thốt lên giận dữ – Đâu có dễ dàng thuyết phục được ông để cho tôi đi mà lại bảo tôi quay lại? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, dù cho phải ..
Cúc ngừng lại. Phải rồi, tuy nó đã xác định là có thể sẽ phải ở đây một thời gian dài, nhưng hai tiếng nghỉ học muốn nói ra đâu phải dễ dàng.
-Sao vậy?
-Tôi sẽ không quay lại giữa chừng đâu! – Cúc nói cương quyết.
Hai người lại tiếp tục lên đường. Họ đi về hướng nam. Tina cho biết đại bản doanh của Hội Pháp sư hai mươi năm trước đặt tại đó, một tỉnh lẻ còn bạt ngàn rừng núi hoang vu. Và thật may là nơi ấy không xa đây lắm, “nếu bay được như tôi thì chỉ ba ngày là tới”, Tina nói.
Cúc toát mồ hôi hột. Ba ngày Tina nói ra có vẻ dễ dàng, nhưng Cúc nhẩm tính, tốc độ bay của Tina lúc nhanh cũng bằng tốc độ bình thường của ô tô, mà quãng đường từ Hà Nội vào Nam đi bằng ô tô cũng hết ba ngày.
-Cô phải dạy tôi bay đi!
Tina nhíu mày:
-Chẳng phải cô không biết phép thuật sao?
-Thì cô dạy đi thì khắc biết. – Cúc năn nỉ – Đi, dạy tôi nhé! Cô tiên xinh đẹp! Chứ nếu đi bộ thì chắc mất cả tháng mất!
Cúc nài nỉ ghê quá làm Tina cũng thấy phân vân.
-Tôi chỉ là một tinh linh nhỏ thôi, dạy phép thuật khó lắm, lại còn cần sự rèn luyện rất khổ cực. Trước đây, tôi có xem mấy pháp sư luyện công, họ phải vất vả ghê lắm. Luyện võ này, học thuộc các bí kíp này, đủ loại. Mà lại phải thời gian dài nữa cơ.
-Ghê nhỉ! Nhưng nếu đi bộ thì lâu tới nơi lắm. Liệu có cách nào nhanh hơn không?
-Nếu là một sinh vật có phép thuật bẩm sinh như tôi hay các vị tiên thì lại khác. Căn cơ đã có sẵn, việc luyện tập sẽ rất dễ dàng. À! -Mắt Tina chợt sáng lên- Cô chẳng phải có một nửa dòng máu là tiên hay sao? Chúng ta có thể thử xem.
Mắt Cúc hơi ánh lên chút tự hào. Tina nói tiếp:
-Những người mang dòng máu lai thường có trong người linh lực được thừa hưởng từ cha hoặc mẹ là tiên, nhưng linh lực ấy không được bộc lộ ra ngoài ngay như cha mẹ họ mà phải qua một quá trình “thiền thoát” để đánh thức năng lực ấy.
-“Thiền thoát” ư? Nghe thật kì dị.
- Sau khi năng lực được đánh thức, họ sẽ có khả năng học tập nhanh chóng bất cứ loại phép thuật nào mà không sợ bị tổn thương. Những người bình thường tu luyện không có được năng lực này, họ phải có môt căn cơ năng lực thật vững để làm nền tảng cho những phép thuật được thực hiện sau này. Cô biết đấy, cái gì cũng phải được xây dựng trên một nền tảng hoàn chỉnh, giống như một cái cây phải mọc từ gốc lên vậy. Các vị tiên thì khác, sinh ra họ đã có phép thuật, phép thuật đối với họ là điều tự nhiên như hơi thở phải có ở con người vậy.
-Thế nếu không có phép thuật thì họ sẽ chết sao?
-Không, các vị tiên có cuộc sống rất dài, gần như là bất tử, họ chỉ chết khi bị giết, nhưng nếu bị tước mất phép thuật thì họ sẽ giống như con người, và dần dần sẽ biến thành con người thực sự. Một pháp sư khi pháp thuật đã cao cường sẽ dần bước vào ngưỡng cửa trường thọ của các vị thần tiên. Tiếc là số người ấy hiếm lắm, tôi chẳng biết ai cả. Những pháp sư cao cường xưa nay thường bí ẩn, họ giấu kín tung tích chẳng để ai biết giống như các vị tiên vậy. Nhưng ngay cả các vị tiên tôi cũng tiếp xúc rất ít. Chỉ biết rằng số lượng của họ không nhiều. Họ thường sống thành từng nhóm nhỏ ẩn dật tại các vùng hoang dã, và các đôi cặp rất hiếm hoi, vì trường thọ nên họ gần như không có nhu cầu sinh con đẻ cái duy trì nòi giống, cho nên số lượng qua bao nhiêu năm cũng không hề biến động lớn
-Họ trông giống con người phải không?
-Đa phần là vậy.
-Đa phần?
-Phải. Họ có thể lựa chọn bề ngoài cho mình, là gì tùy ý, nhưng đa số đều chọn mang hình dáng con người, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp và hình dạng ấy cuối cùng sẽ trở thành cố định. Như mẹ cô chẳng hạn.
Cúc ngập ngừng:
-Vậy mẹ tôi..thực ra bao nhiêu tuổi vậy?
Tina mỉm cười:
-Mẹ cô thực ra được xếp vào loại rất trẻ so với các vị tiên khác. Cô ấy mới hơn một trăm tuổi thôi.
-Á!- Cúc sửng sốt- Sao lại lớn tuổi như vậy chứ. Vậy mẹ tôi bằng tuổi ông nội sao?
-Không, ông nội cô là một đại pháp sư. Ông đã già thế rối, đủ biết số tuổi của ông gấp năm bảy lần mẹ cô ấy chứ!
-Cái gì? Vậy là nhà mình toàn người “thành tinh” sao?
-Ăn nói bậy bạ!
-Hì! Đùa một chút thôi. Thế còn đặc điểm gì khác biệt giữa người và tiên nữa?
-Ngoài dung mạo và vóc dáng vô cùng xinh đẹp, thần tiên có những màu mắt và màu tóc riêng, có thể khác hoặc giống với màu bình thường, nhưng rất dễ để nhận ra sự khác biệt. Mẹ cô chẳng hạn. Cô ấy có đôi mắt màu nâu và mái tóc bạc rất dài, vô cùng mượt mà và mềm mại. Đó là màu tóc thật của cô ấy. Khi ở với người thường, cô ấy thường ngụy trang lại bằng cách đổi màu tóc sang màu đen như cô vẫn biết đây!
-Vậy ra tóc mẹ tôi màu bạc.
-Dì Thanh của cô cũng vậy. Bà ấy gần như là em gái sinh đôi của mẹ cô, và cũng có mái tóc màu bạc. Nhưng khả năng phép thuật lại khác hẳn nhau. Dì Thanh của cô rất mạnh mẽ, qua thời gian, sức mạnh phép thuật chiến đấu ngày càng cao cường. Mẹ của cô thì khác. Khả năng của bà ấy thiên về hướng dung dị, hòa hợp với tự nhiên. Ví dụ như khi gặp kẻ thù, dì Thanh của cô có thể phản công lại bằng những đòn mạnh mẽ, còn mẹ cô thì ẩn mình vào tự nhiên xung quanh, chờ cơ hội phản công lại.
Cúc gật gù:
-Vậy là dì Thanh tấn công chính diện, mẹ tôi kèm phía sau. Chà, thật là một cặp ăn ý! Nhưng sao họ lại tham gia vào Hội?
Tina lúng túng:
-Cái này thì tôi cũng không được biết. Tôi chỉ biết hai người đó vào Hội đã lâu lắm rồi. Và cô Thanh, dì cô chính là một trong bốn thủ lĩnh của Hội.
-Thảo nào mà ông tôi nói dì ấy có quyền lực. Ra là thế.
-Các thủ lĩnh của Hội đều giữ kín thân phận của mình, nhưng tôi là người nhà nên được biết. Bí ẩn nhất là Đại thủ lĩnh, người đứng đầu, quyền lực còn vượt xa cả bốn thủ lĩnh. Nhưng thân phận của người này còn đặc biệt hơn nữa, không ai biết ngoài bốn vị thủ lĩnh.
-Chà! Li kì.
Cứ như vậy, cả ngày họ vừa đi vừa trò chuyện. Nhưng chỉ phiền một nỗi là Cúc đi bộ nên tốc độ rất chậm, lại thêm địa hình gập ghềnh trong rừng, ngắm cảnh thì rất hợp, nhưng việc phải len lỏi qua những bụi rậm lớn, trèo qua những vách đá cao… làm cuộc hành trình chậm lại một cách đáng kể.
Vượt qua một con suối rộng, Cúc ngồi xuống thở dốc. Nó lau khô chân rồi xỏ giầy, vừa làm vừa nhăn nhó với Tina:
-Thật sự đấy Tina ạ! Nếu cô không dạy tôi phép thuật thì biết bao giờ mới tới đây?
Tina cũng đã chứng kiến tốc độ rùa bò của Cúc, từ sáng đến giờ cũng chưa được một phần năm mươi quãng đường, quả là đáng lo thật. Nó đành quyết định:
-Thôi được rồi. Đến tối nghỉ tôi sẽ chỉ cho cô. Đến đâu hay đến đó vậy.
-Yaho..o..o..
Cúc reo lên sung sướng bất chấp vẻ mặt nhăn nhó của Tina. Đã trưa, đồng hồ trong điện thoại Cúc chỉ 11 giờ 20. Hai người dừng lại ven một con suối nhỏ chảy róc rách. Những giọt nước như thủy tinh trong vắt nhảy nhót reo vui trên những ghềnh đá nho nhỏ. Cây cỏ ven bờ xanh tươi mướt rượt, bò lan xuống cả mặt nước, quấn quýt xung quanh mấy hòn đá nhẵn thín. Những viên cuội vàng long lanh dưới đáy nước trong veo. Cúc kiếm được một chỗ khô ráo, bèn ngồi xuống lôi bánh mì ra gặm. Đáy là tất cả bữa trưa của nó. Ăn xong, nó giở chai nước ra, thấy chỉ còn sót lại một phần ba chai. Nó than thở:
-Biết kiếm đâu ra nước đây hả trời! Nồi niêu thì chẳng có.
Tina nhìn nó, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
-Cô bị làm sao vậy? Nước chẳng phải sờ sờ trước mặt đó sao?
-Ý tôi muốn nói đến nước đun sôi cơ. – Cúc giải thích.
-Nước suối cũng đâu có sao! Rất sạch đấy. Nước chảy ra từ lòng núi thiêng, mang theo linh khí, hơi thở của trời đất vạn vật, rất tốt cho việc rèn luyện phép thuật.
Cúc lúng búng:
-Không có các kí sinh trùng gây bệnh chứ ?
-Gì cơ?
Từ lúc ấy, Tina có thêm một nhiệm vụ phụ nữa là sát khuẩn nước suối bằng phép thuật. Cúc cười khúc khích:
-Tôi nhất định phải học lấy phép này, sau này trở về kiếm ra tiền chứ chẳng chơi!
Trong rừng, vô số những cảnh, vật kì thú, nhưng hành trình của hai người đã định, chẳng thể thăm thú loanh quanh như một cuộc dã ngoại hay du lịch. Tina dẫn đường phía trước, và với tốc độ bay của nó, Cúc phải hết sức vất vả mới theo kịp. Đến khi trời nhập nhoạng tối, hai người mới dừng chân tại một khoảng đất trống toàn đá, hình như ven một con suối cạn. Bóng tối đang lấn chiếm từng khoảng từng khoảng trong khu rừng già. Xung quanh tĩnh lặng, có tiếng rì rầm đâu đây của một dòng suối.
Cúc ngồi phịch xuống, việc đầu tiên là lột giày ra giải thoát cho đôi chân ê ẩm nóng bừng. Rồi nó duỗi dài người trên nền sỏi, rên rỉ:
-Ôi! Cuối cùng cũng dừng lại rồi!
Khỏi phải nói là đôi chân nó đã làm việc năng suất như thế nào. Ngày hôm nay lần đầu tiên nó phải đi bộ nhiều như thế này, nhưng nó có cảm giác vẫn chưa tiến được bao xa. Mà nếu cứ đi với tốc độ thế này thì sớm hay muộn nó cũng sẽ chết vì kiệt sức và đói, bánh mì mang theo không đủ để dùng trong lâu dài. Giờ điều duy nhất mà nó bám vào là lời hứa dạy bay của Tina. Hi vọng là không quá khó để nó có thể học.
Ăn tối bằng mấy mẩu bánh mì xong, Cúc nhìn Tina, chờ đợi. Tina nói:
-Cô có biết tư thế thiền chứ?
-Ừ, biết.
Theo lời Tina, Cúc ngồi xếp bằng theo tư thế thiền, cố gắng thực hiện “thiền thoát”, nghĩa là thoát ra khỏi sự kìm hãm của cơ thể xác thịt trần tục. Chẳng biết có tác dụng gì không, nhưng khi nghe Cúc thắc mắc là tại sao lại phải thế này, tại sao lại như thế kia, thì Tina bắt đầu nổi cáu. Nó gầm gừ:
-Đừng có hỏi nhiều thế, tôi không rành tất cả để giải thích hết cho cô đâu! Những gì tôi hướng dẫn cứ thế mà làm!
-Được rồi được rồi, – Cúc xoa dịu- Tôi không hỏi nữa là được chứ gì.
Từ lúc đó, Cúc im lặng làm theo hướng dẫn của Tina, không thắc mắc gì nữa. Nhưng có vẻ như phương pháp đó không được hiệu nghiệm cho lắm. Cúc ngồi yên xếp bằng cố giữ cho đầu óc trống rỗng, nhưng ngồi đến tận 9 giờ vẫn không thấy có hiện tượng gì xảy ra cả. Tina rầu rĩ:
-Tôi vẫn thường thấy họ ngồi theo cách này mà!
-Thôi cứ để tôi ngồi thêm nữa xem sao! Cô cứ đi ngủ đi!
-Vậy thì tôi nghỉ trước đây. Cô cứ ngồi như thế nhé!
-Ừ.
Tina tạo ra một màng phép thuật vô hình xung quanh Cúc bảo vệ nó khỏi tác hại của sương đêm, động vật, côn trùng gây hại…rồi bay vèo lên, biến mất vào trong một hốc cây. Chỉ còn lại mình Cúc ngồi trên tấm nhựa nilông trải rộng. Mắt nhắm nghiền, lưng dựa vào gốc cây ngay phía sau, nó cố loại khỏi đầu những suy nghĩ đang vẩn vơ trong lòng, cố chờ xem có điều gì xảy ra không. Nhưng rồi những mỏi mệt ban ngày đã làm đầu óc nó trở nên mụ mị. Cơn buồn ngủ cứ từ từ lặng lẽ xâm chiếm tâm trí Cúc cho đến khi nó không còn sức kháng cự nữa và tựa đầu vào gốc cây ngủ ngon lành.
Chìm trong bóng đêm thinh lặng. Tối quá. Cảm giác bồng bềnh của giấc mơ chập chờn. Không thắc mắc cũng chẳng tò mò. Trống rỗng. Nó biết mình đang đứng trên mặt đất. Chỉ biết vậy. Bầu trời trên cao cũng tối đen nhưng đầy sao lấp lánh cùng những dải mây cầu vồng huyền ảo. Nó huơ tay cố với, với mãi. Bầu trời ấy đang rất gần, rất gần nó thôi, chỉ cần cố với. Nhưng cả người nó nặng như chì. Đôi chân, sườn, vai, cánh tay, hết thảy đều mỏi nhừ và đau nhức đang kéo giữ nó lại, không cho phép nó bay lên với bầu trời rực rỡ kia. Nó cứ cố rướn, rướn mãi, và tức giận hét lớn trong tâm tưởng:
-Tôi mu..ố..n b..a..y.y…
Có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Rồi nó nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ Đá Thần đang bay về phía nó. Trong vô thức, Cúc giơ tay đón lấy. Viên đá vừa chạm vào tay nó đã tan thành vô vàn những luồng sáng dìu dịu nhẹ nhàng bay lượn xung quanh nó, lúc đầu còn ở xa như đang quan sát, rồi dần dần cuốn lại gần hơn, lướt qua mơn man trên da thịt, thậm chí xuyên qua cả da nó. Lúc ấm áp, lúc lại mát lạnh nhưng rất dễ chịu. Cảm giác như từng tế bào đều được vuốt ve xoa dịu. Cơn đau nhức dịu dần đi rồi tan biến. Cơ thể nó giờ đây tràn đầy năng lượng, nhẹ tênh không còn chút gì nặng nề nữa. Lòng ngập tràn cảm giác hứng khởi, nó khẽ nhún chân và cảm thấy mình đang bay lên. Những luồng sáng dịu dàng cứ bay theo, cuốn lấy và nâng đỡ nó, những luồng sáng giờ đây thân thuộc như chính là một phần của cơ thể. Cúc thấy mặt đất đang xa dần, không thắc mắc cũng không sợ hãi, nó chấp nhận và sử dụng điều đó như là bản năng của chính mình vậy. Sung sướng và thoải mái, bay cao, cao lên nữa, nó cứ say mê với niềm hứng khởi bất tận. Lượn cùng gió, đùa cùng mây, rồi đổi hướng, bay lên cao mãi cho đến khi thấy mình ở giữa các vì sao, những quả cầu có kích cỡ khổng lồ lơ lửng trong không gian bất tận. Mặt trời, quả cầu rực rỡ nhất, phát ra những tia vàng chói lọi rực rỡ.
Mắt nó hướng tới một ngôi sao nhỏ kì lạ. Ngôi sao ấy nhỏ xíu, có năm cánh trong suốt như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng biêng biếc dịu dàng như đang giữ một ngọn lửa xanh trong lòng. Bàn tay Cúc uyển chuyển giơ cao, một luồng sáng vút theo hướng tay, trong thoáng chốc đã đưa ngôi sao nhỏ lại gần. Nhìn sâu vào ngôi sao ấy, Cúc nhìn thấy ngọn lửa xanh bập bùng, trong đó dần hiện ra khuôn mặt thân thuộc của bố mẹ, vẫn tươi trẻ và dịu dàng, đang mỉm cười với nó. Nó nghe tiếng mẹ thầm thì: “Chúng ta chưa phải là các vì sao con ạ!”.
-Vậy thì, – Cúc trả lời khe khẽ, – con sẽ trở lại mặt đất.
Những luồng sáng vẫn vây quanh cơ thể Cúc. Không chút phân vân, nó lao vút xuống mặt đất như một ngôi sao băng.
/4
|