“Đại thiếu phu nhân, người đừng quá lo lắng, trận bệnh này của tiểu thư nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Thiếu phụ ngồi ngay ngắn trước gương nghe vậy cười: “Chẳng qua tiểu cô hỏa cấp công tâm, làm gì có hung hay cát, dưỡng bệnh một chút được rồi, không phải thái y trong cung cũng đến xem rồi à.” Nói rồi chọn một cây trâm trên mâm tiểu nha đầu bưng qua, lập tức có đại a đầu thiếp thân hầu hạ cẩn thận cài lên búi tóc.
Người vừa mới nói chuyện là nha đầu Tử Chi nàng mang từ nhà mẹ đẻ tới, bây giờ đang nâng một bộ áo màu thuần: “Thiếu phu nhân, mặc bộ này được không?”
Thiếu phụ nhìn lướt qua: “Được.”
Tử Chi vừa hầu hạ nàng mặc, vừa nói: “Tiểu thư còn đang nằm, thiếu phu nhân mặc màu sặc sỡ quá sẽ có người buôn chuyện, quá tươi thì lại sợ phạm vào xung khắc. Trước khi đại thiếu gia đi còn dặn dò, tiểu thư quen thanh tĩnh, xương cốt lại mảnh mai, không giống người khác nằm trên giường bệnh thích có người nói cười giải buồn. Thiếu phu nhân đi qua chỉ để ý xem tiểu thư thích ăn cái gì, muốn chơi cái gì, cứ đặt mua từ sổ của đại thiếu gia, hơn nữa cũng không cần ngày nào cũng đến, để thiếu phu nhân không quá mệt mỏi.
Thiếu phụ này chính là Tô thị, thê tử của đại thiếu gia Hạ gia, nàng nghe vậy chỉ cười. Trên mặt không sao nhưng trong lòng lại khó tránh có chút chua chua.
Từ trên xuống dưới Hạ phủ, từ lão gia, phu nhân đến mấy huynh đệ bọn họ, không ai là không coi đích tiểu thư duy nhất trong nhà như châu như ngọc?
Một cô nương mười bốn tuổi, còn ngây thơ đáng yêu như trẻ nhỏ. Cũng không trách được nghe tin vị hôn phu mất tích thì hôn mê ngay.
Nghĩ đến mấy thứ xuất trong phủ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, mặc dù mấy người đều không đơn giản, nhưng có Hạ mẫu ở đây thì có thể làm nên sóng gió gì.
Tô thị nhìn mái tóc được búi lại, thở dài trong lòng, nếu như không phải đại thiếu gia quan tâm quá mức, thì tiểu cô cũng đáng yêu động lòng người. Nàng đỏ mựt, xấu hổ vì mình vừa ăn dấm chua của tiểu cô, không trì hoãn nữa, được nha đầu nâng ra khỏi phòng.
Màn cửa vén lên, Tô thị nheo mắt lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy sân nhỏ sáng ngời ánh mặt trời, cánh hoa và lá rơi đầy sân, phong cảnh vui lòng người.
Tử Chi nhìn quanh vườn, trong lòng có tính toán. Mặc dù còn sớm, nhưng sau cơn mưa trời không có mây, mặt trời sáng như vậy, thiếu phu nhân nhà các nàng lại sợ nóng, nên đi theo đường hành lang.
Trong lòng suy nghĩ rồi quay đầu lại cười nói với Tô thị: “Ngày hôm qua có nghe Tử Thảo nhắc tới, hoa phía sau vườn đã nở, hôm nay lại vừa mưa xong sẽ rất kiều diễm. Mấy nay vẫn buồn bực trong lòng, không bằng xem hoa cỏ.”
Tô thị gật đầu: “Được, nếu đẹp thì hái vài bông mang cho tiểu cô.”
“Thiếu phu nhân, quả của cây Phong Dương này rất đẹp, giống như dây phỉ thúy mà đại thiếu gia tặng người mấy ngày trước.” Tử Thảo giống như Tử Chi, đều là người Tô thị mang tới từ nhà mẹ đẻ, đương nhiên sẽ thoải mái hơn so với nha hoàn khác.
Tử Chi nhẹ nhàng nhéo Tử Thảo: “Nghịch ngợm, cẩn thận bị người khác chê cười.” Thấy bộ dạng ủy khuất của Tử Thảo, lại vuốt vuốt: “Thật ra thú vị hay không thì vẫn là trái cây, chính giữa tròn tròn, hai bên hơi vếch lên, giống như đĩnh vàng, chỉ tiếc không phải màu vàng.
“Ngươi muốn màu vàng không phải dễ sao, đợi ta rảnh, nhặt trái cây, nhuộm màu vàng đặt bên gối ngươi, cho ngươi nhìn mỗi ngày.” Tử Thảo đi xích khỏi Tử Chi một chút mới mở miệng nói.
Qua cửa tròn, Tử Thảo chỉ vào trong vườn hoa, nói: “Thiếu phu nhân, hoa tú cầu nở rộ, hay là hái vài bông này?”
Tô thị nhìn lại, chỉ thấy hoa cẩm tú cầu bình thường, có trắng có hồng có tím, túm lại trong sắc xanh của lá nhìn rất vui, gật đầu.
Tử Thảo vui vẻ đi hái, Tử Chi nói: “Đừng hát nhiều màu quá, gây chú ý.”
“Biết rồi.” Tử Thao đi theo Tô thị hồi còn là Tô tiểu thư, ánh mắt đương nhiên không kém, sau đó bẻ một nhúm, thoạt mình màu sắc rực rỡ lại không lộn xộn.
Tô thị bẻ vài nhánh lá: “Quá chỉnh tề lại có vẻ cũ kỹ.”
“Vâng.”
“Đi thôi.” Trong lòng Tô thị tự đánh giá, sợ là cái người nhà lão Nhị đã đến, nếu mình đến quá muộn thì không tốt.
“Thiếu phu nhân, màu của chuôi hồng mộc này hơi chìm, nô tỳ đã tự chọn chuôi bạch ngọc này.” Bạch Tô lấy chuôi như ý nói.
Ngón trỏ xẹt qua như ý, càng hiện vài phần diễm sắc: “Vậy thì lấy cái này đi.” Nói xong, thiếu phụ đứng lên, khoát lên tay nha hoàn, đi ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, mấy ngày nay trời mưa, quả mơ cũng rụng xuống, tiếc quá.” Bạch Thược nhìn từng quả mơ trên đất, cảm thán nói.
Bạch Tô nở nụ cười, cả một vườn mơ lớn, còn nhiều, có rất nhiều quả mơ ngon, không bằng tìm chút thời gian rảnh hái một ít, sợ là thiếu phu nhân không muốn ăn mơ nữa, nhưng cũng dầm làm rượu mơ, đến lúc đó cho thiếu phu nhân dùng.”
“Tiểu cô thích nhất là mơ ngâm, các ngươi lấy nhiều một chút.” Thiếu phụ nghe vậy dặn dò: “Ô mai mơ cũng được.”
“Vâng.” Bạch Tô Bạch Thược đáp.
“Nhị thiếu gia có nói lúc nào về không?” Nhị thiếu gia trong lời thiếu phụ chính là Nhị thiếu gia của Hạ gia, mà nàng đúng là Dương thị, vợ của Nhị thiếu gia.
“Bẩm thiếu phu nhân, nhị thiếu gia chưa nói.” Bạch Tô nói với Dương thị: “Tối hôm qua Nhị gia không biết nghe từ đâu nói Đỗ gia có phương thuốc, phương thuốc này vốn để quý nhân trong cung điều dưỡng thân thể. Sáng sớm nay đã đi, quyết định đòi được vì tiểu thư, nhị thiếu gia dặn không cần phần cơm cho ngài.”
Ánh mắt Dương thị lóe lên: “Quả thực thân thể của tiểu cô hơi yếu.”
Dù lão gia ở trước mặt hoàng đế có vài phần thể diện, tiểu cô bệnh nặng cũng có thái y đến xem, nhưng mà nếu chủ động muốn có phương thuốc điều dưỡng cho quý nhân trong nội cung thì lại không được thích hợp, nếu có thể tìm được ở bên ngoài thì đó là tốt nhất.
“Thiếu phu nhân, hôm nay trời trong, ánh mặt trời lại chói.” Bạch Thược thấy sắp ra khỏi Mai Lâm thì hỏi: “Hay là chúng ta đi qua bằng đường hành lang bên kia?”
Dương thị khẽ cau mày, nếu đi đường hành lang, vậy thì sẽ tốn thêm thời gian, ngày bình thường thì không sao, nhưng mà tiểu cô bị ốm, tiểu viện của mình lại ở xa tiểu cô một chút, mà tính của đại thiếu phu nhân, mọi chuyện không dẫn đầu cũng không quá muộn, chỉ cần mình nhanh một chút, nhất định sẽ đến trước nàng ta.
“Đi đường này.” Nói rồi đi lên cầu.
Bạch Thược không tiếp tục câu truyện, chỉ là nhìn qua nha hoàn bung dù: “Cẩn thận một chút, đừng để thiếu phu nhân dính nắng.”
Hoa súng nở rộ trong hồ, trên cánh hoa còn vương hạt sương, những chiếc lá bồng bềnh trên nước, cá chép tung tăng chơi đùa, thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Cho dù đi qua hồ thì từng làn hương vẫn chưa tiêu tan.
Vừa qua cầu, đã thấy đại nha hoàn bên cạnh Hạ mẫu, Ngân Kiều, mang theo hai tiểu nha đầu vội vàng chạy đến,thấy Dương thị thì trên mặt vui vẻ, hành lễ nói: “Gặp được Nhị thiếu phu nhân tốt quá, phu nhân phái ta đi mời Nhị thiếu phu nhân đấy.”
“Tiểu cô tỉnh rồi sao?” Dương thị vừa nghe, ý cười đã đầy mặt.
“Vâng.” Ngân Kiều vừa đi vừa nói: “Nô tỳ còn sợ phải đi vòng nhiều đường, không biết Ngân Hạnh đi mời đại thiếu phu nhân có may mắn được như nô tỳ không nữa.”
“Tiểu cô đã tỉnh, công công bà bà cũng có thể thả lỏng người rồi.” Dương thị vuốt vuốt tóc, cười nói.
“Đúng ạ, trời còn chưa sáng phu nhân đã đến ngồi bên tiểu thư.” Ngân Kiều đương nhiên hiểu ý câu hỏi của Dương thị, chỉ là đây cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, nói ra cũng được: “Cách một ly trà nhỏ thì lão gia lại phái người tới hỏi, bây giờ cũng có thể an tâm vào triều rồi.”
Bạch Thược đến bên cạnh Ngân Kiều, thân thiết kéo cánh tay nàng nỏi: “Còn phải phiền Ngân Kiều tỷ tỷ đến đây một chuyến.” Một tiểu hà bao lặng lẽ được nhét vào trong tay Ngân Kiều.
“Xem ngươi khách khí kìa.” Ngân Kiều không đổi sắc mặt, nhận lấy, cười nói tự nhiên.
Hạ Vãn Thu đúng là đã tỉnh, nàng bị tiếng khóc của Hạ mẫu đánh thức, chẳng qua là khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thu Hương đang đứng cạnh màn thì ngây ngẩn cả người.
“Con gái, con tỉnh rồi sao? Còn không thoải mái chỗ nào không?” Hạ mẫu vẫn ngồi bên người, vừa mới nhìn thấy bộ dạng tái nhợt của con gái thì nhịn không được mà khóc lên. Bây giờ thấy con gái mở mắt ra, trong lòng vô cùng vui vẻ, nước mắt cũng không kịp lau đi.
Nghe thấy giọng Hạ mẫu, Hạ Vãn Thu nắm chặt chăn, cảm giác dịu dàng làm cho nàng buông lỏng tay ra, sau khi nhắm mắt lại mở ra, nàng do dự nhìn mẫu thân.
Há hốc mồm, lại không thể nói được gì, đã bao lâu rồi nàng chưa được thấy, nàng nằm mơ cũng muốn nhìn thấy mẫu thân, nhưng mà càng về sau mẫu thân càng mơ hồ trong trí nhớ của nàng, môi nàng run rẩy: “Nương...” Giọng nói giống như được nặn ra.
“Nương ở đây, nương ở đây.” Hạ mẫu vươn tay, sờ lên khuôn mặt nữ nhi, chỉ cảm thấy lạnh buốt: “Lạnh sao?”
“Nương...” Nước mắt chảy xuống, Hạ Vãn Thu ngồi dậy bổ nhào về phía trước, hai tay ôm chặt lấy Hạ mẫu: “Nương, nương...” Bao lâu rồi nàng chưa khóc, nàng cũng không biết, chỉ vì nước mắt của nàng đã sớm chảy khô kiệt.
Cũng là khi đó, Hạ Vãn Thu mới hiểu được một đạo lý, nước mắt chỉ có thể chảy cho người quan tâm đến mình.
Người không quan tâm đến mình, nhìn thấy nước mắt của mình sẽ chỉ càng khiến mình thấp hơn, sẽ mỉa mai mình, chế nhạo mình!
“Con không thoải mái ở đâu, mau đi mời đại phu.” Hạ mẫu vừa vỗ về con gái, vừa gấp gáp hoang mang.
Lúc này Hạ Vãn Thu mới phản ứng kịp, nàng sợ rằng mình đang trong mộng, nàng sợ rằng người ngoài đến đây sẽ làm vỡ giấc mơ mà nàng cầu khẩn ngàn lần: “Con không sao, nương đừng gọi đại phu.”
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Hạ mẫu đưa tay sờ lên trán nữ nhi: “Không nóng là được.”
Ngân Hoa xốc rèm lên, nói: “Phu nhân, lão gia vừa phái người tới hỏi... Tiểu thư tỉnh!” Lời còn chưa nói xong đã thấy Hạ Vãn Thu đang ngồi, Ngân Hoa ngạc nhiên vui mừng, chắp tay trước ngực: “Cảm ơn thần phật, rốt cuộc tiểu thư cũng tỉnh rồi! Nô tỳ phải đi đáp lời ngay mới được.”
“Mau đi đi, để cho lão gia vui vẻ, vui vẻ,” Hạ mẫu nói tiếp, sau đó nói với con gái: “Mặc dù cha con không thể đến trông coi, nhưng ngoài lúc vào triều, cứ cách một chung trà, cha con lại cho người đến hỏi.”
“Để cha mẹ lo lắng rồi.” Hạ Vãn Thu thấp giọng nói ra.
“Tỉnh là tốt rồi.” Hạ mẫu nhận áo gấm nha hoàn nâng tới, phủ thêm cho con gái, rồi nói: “Hai tẩu tử cũng trông con cả ngày hôm qua, sợ là lúc này cũng sắp đến.”
“Nếu như con gái đã tỉnh thì để hai tẩu tử nghỉ ngơi thật tốt ạ.”
“Vẫn là con gái ngoan của ta hiểu chuyện, Ngân Kiểu Ngân Hạnh, đi nói với Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Liên Y đã tỉnh.” Hạ mẫu nắm tay con gái, phân phó.
“Nô tỳ đi ngay.”
/16
|